*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Việc phát triển game đi tới giai đoạn kết thúc, bước sang giai đoạn thử nghiệm căng thẳng, bận rộn nhất.
Người nào người nấy trong văn phòng đều bận tối tăm mặt mũi.
Buổi tối tăng ca tập thể, tăng ca xong cùng ra ngoài ăn khuya.
Tới lúc mọi người trong công ty đều về hết thì đã gần mười giờ.
Tô Mạch ôm laptop đi lên tầng, trong lòng vẫn canh canh dự án của Hạ Tường. Hôm nay cần phải gửi ý tưởng thiết kế và phác thảo sơ bộ đi rồi.
Cô vẫn chưa động tới một chữ nào.
Tô Mạch nhẩm tính thời gian. Mười hai giờ đêm là hạn chót, còn hai tiếng đồng hồ, chỉ cần giữa chừng không bị gián đoạn việc gì thì vẫn đủ.
Cô khom người, đang định mở cửa phòng mình.
Cửa phòng sát vách bỗng bật mở.
Tô Mạch giật mình hoảng hốt,suýt làm rơi cả laptop.
Trâu Tinh Thần đứng tựa ở cạnh cửa nhìn Tô Mạch, nói với điệu lười biếng: “Không phải đã bảo em tối qua phòng anh rồi sao?”
Tô Mạch cười: “Quý ngài nói vậy nhưng em đã trả lời đâu.”
Trâu Tinh Thần nhìn Tô Mạch uy hiếp: “Thế giờ em trả lời đi.”
Tô Mạch thẳng sống lưng: “Em nghiêm túc suy nghĩ rồi. Không qua. Nam nữ thụ thụ bất thân, lại còn đêm hôm khuya khoắt, không ổn.”
Trâu Tinh Thần lại gần trước mặt Tô Mạch, nhìn xoáy vào cô: “Cho phép em trả lời lại một lần nữa.”
Tô Mạch ngửa mặt lên: “Không qua.”
Trâu Tinh Thần nhìn cô, cười một tiếng đầy ẩn ý rồi quay về phòng mình ôm laptop ra: “Vậy anh qua phòng em.”
Tô Mạch nhanh chóng chặn cửa phòng mình lại: “Không được.”
Cô bổ sung thêm: “Trong lúc làm việc, em không thích bị người khác làm phiền.”
Trâu Tinh Thần: “Không phải mấy hôm trước em còn nói thích ở bên cạnh anh, để anh gần bên em à?”
Anh mỉm cười, ánh mắt soi trên cơ thể cô y như thể có thể nhìn xuyên thấu qua quần áo của cô vậy: “Còn thích không mặc gì lượn qua lượn lại trước mặt anh nữa.”
Tô Mạch đỏ mặt, sửa lời anh: “Em có mặc.”
Trâu Tinh Thần: “Cũng không khác không mặc là mấy.”
Cô mặc cái váy ngủ dây màu đen đã cổ chữ V lại còn hay thích kéo trễ một bên dây xuống dưới bắp tay.
“Đi thay cho anh.”
Tô Mạch hất cằm, nhướn mày nhìn gã đàn ông đứng trước mặt: “Anh bảo em thay thì em phải thay à? Anh là gì của em?”
Gã đàn ông tới gần cô hơn, đầu hơi cúi xuống, giọng trịnh trọng trầm ấm: “Anh là người đàn ông của em.”
Tô Mạch ngẩng đầu, chạm vào cặp mắt vừa sáng vừa sâu thẳm của đối phương tựa như bản thân bị rơi vào trong xoáy nước, suýt thì bị sắc đẹp mê hoặc quên cả thở. Cô nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, cắn răng đáp: “Giờ vẫn chưa phải.”
Trâu Tinh Thần cúi đầu, giữ cằm Tô Mạch, nâng mặt cô lên, giọng điệu ngang ngược: “Đêm nay cho anh trở thành người đàn ông của em được không?”
Tô Mạch quay mặt đi: “Anh tưởng hay lắm.”
Trâu Tinh Thần: “…” Lời này sao nghe quen tai tới vậy.
Tô Mạch mở cửa, đi vào phòng, đóng cửa, khóa trái lại.
Cô liếc nhìn giờ. Bị tên đàn ông kia làm chậm mất khoảng chục phút, Tô Mạch vội vàng mở laptop lên làm việc.
Chưa được bao lâu, Tô Mạch nhận được tin nhắn của Trâu Tinh Thần.
“Em còn tiền đóng tiền nhà à?”
Tô Mạch lập úp màn hình điện thoại xuống mặt bàn, tiếp tục vùi đầu vào công việc đang gấp.
Một lúc sau, điện thoại lại rung lên.
“Em có thể bán mình trả tiền thuê nhà.”
Tô Mạch nhìn lướt qua rồi vứt điện thoại xuống giường.
Cắm cúi làm tới sát mười hai giờ, kịp gửi mail cho Hạ Tường.
Cô ngồi duỗi lưng, thở phào nhẹ nhõm.
Đi tắm rửa sạch sẽ rồi mới nhặt điện thoại lên xem. Có mấy tin nhắn mới.
“Trả lời.”
“Em đang làm cái đếch gì thế?”
“Ngủ rồi à?”
“Anh biết em chưa ngủ, sao không trả lời tin nhắn?”
“Còn để ý tới em nữa, anh là chó.”
“Gâu gâu gâu, trả lời đi.”
Tô Mạch ôm điện thoại nằm trên giường cười một tràng dài. Tưởng tượng tới cảnh anh mặt thì kiêu căng, tay lại gõ tiếng chó sủa, thật là thú vị.
Cô nhắn lại một tin.
“Anh phiền thật đó.”
Lập tức có tiếng người gõ cửa.
Tô Mạch ra mở cửa. Trâu Tinh Thần mặc áo ngủ đứng trước cửa phòng, trên mặt vẫn đang còn vẻ cáu kỉnh chưa tiêu hết, anh hỏi thẳng luôn: “Sao em không để ý tới anh?”
Tô Mạch cười, lắc lắc chiếc điện thoại trong tay: “Vừa rồi em không để ý thấy điện thoại có tin nhắn.”
Trâu Tinh Thần cười nhếch mép, rõ ràng là không tin.
“Em có việc giấu anh à?”
Tô Mạch nhanh trí ôm eo Trâu Tinh Thần, cọ cọ trong lòng anh, mở to cặp mắt long lanh ngây thơ vô tội, làm nũng: “Điện thoại em hết pin, em phải đi sạc.”
Không có người đàn ông nào có thể kháng cự được trò làm nũng của phụ nữ, nhất là loại đàn ông kiêu ngạo này.
Giọng anh bất giác mềm hẳn, nghe vừa miễn cưỡng lại vừa có một chút vui vẻ khó bề nhận ra: “Đã đói chưa?”
Tô Mạch dẩu môi: “Đói rồi. Em muốn ăn bánh trôi.”
Trâu Tinh Thần ngoảnh mặt đi, giọng khàn khàn: “Nói cho tử tế, dẩu môi cái gì.”
Đúng lúc này, điện thoại của Tô Mạch reo lên. Cô liếc nhìn, là Hạ Tường gọi. Chắc là đã nhận được mail của cô.
Trước mặt boss chính nhận điện thoại của đơn ngoài, Tô Mạch thực sự không có gan đó.
Trâu Tinh Thần cúi đầu, lạnh giọng: “Nghe đi.”
Tô Mạch lủi vào trong phòng, trước khi đóng cửa lại, giải thích vội một câu: “Đừng hiểu lầm, chỉ là một đồng nghiệp bình thường ngày trước gọi nói chuyện công việc thôi.”
Nói rồi nhanh chóng đóng cửa, khóa trái lại.
Trâu Tinh Thần tung nắm đấm, đấm lên ván cửa, không nói một lời, xoay lưng bỏ đi.
Cú đấm khá mạnh, uỳnh một tiếng, như thể đấm thẳng vào tim người khác, làm người hoảng hốt, luống cuống.
Tô Mạch không nỡ, ra mở cửa thì phát hiện anh đã đi ra cửa.
Cô mặc đại một chiếc áo khoác rồi chạy xuống dưới nhà, bỗng nhớ ra nên lại lật đật chạy lên phòng Trâu Tinh Thần cầm giúp anh một chiếc áo khoác mỏng.
Tiết trời cuối tháng Mười, buổi đêm rất lạnh, anh chỉ đang mặc bộ đồ ngủ bằng lụa.
Tô Mạch cầm áo khoác của Trâu Tinh Thần, vừa đi vừa mắng vừa thương, cái tên ranh con này.
Cô đi ra ngoài cổng, nhìn trái nhìn phải không thấy bóng anh nên chọn đi hướng có khả năng cao nhất là về phía cổng chung của khu biệt thự.
Cô rẽ vào đường nhỏ, đi ngang qua một vườn hoa, lúc tới gần chỗ núi giả, bỗng bị một người kéo lại.
Tô Mạch hoảng sợ, co chân định đá.
“Đừng cựa, là anh.”
Nghe thấy giọng anh, cô đứng im, để mặc anh ấn mình vào trong vòm ngực.
Gió lạnh thổi qua nhưng người anh chẳng lạnh một chút nào, cứ như thể mới từ mùa hè tới, trên người vẫn còn mang theo cái nóng hầm hập.
Cô nói khẽ: “Anh không lạnh à? Em có mang áo cho anh này.”
Anh buông cô ra, cầm áo khoác mặc vào.
Áo ngủ cổ com-lê màu xanh dương sẫm phối với áo khoác lông cừu màu đen, nếu là người khác mặc thì chắc chắn là trông chẳng ra làm sao nhưng để anh mặc thì chỉ vậy đã toát lên được sự phóng khoáng, tự nhiên.
Việc phát triển game đi tới giai đoạn kết thúc, bước sang giai đoạn thử nghiệm căng thẳng, bận rộn nhất.
Người nào người nấy trong văn phòng đều bận tối tăm mặt mũi.
Buổi tối tăng ca tập thể, tăng ca xong cùng ra ngoài ăn khuya.
Tới lúc mọi người trong công ty đều về hết thì đã gần mười giờ.
Tô Mạch ôm laptop đi lên tầng, trong lòng vẫn canh canh dự án của Hạ Tường. Hôm nay cần phải gửi ý tưởng thiết kế và phác thảo sơ bộ đi rồi.
Cô vẫn chưa động tới một chữ nào.
Tô Mạch nhẩm tính thời gian. Mười hai giờ đêm là hạn chót, còn hai tiếng đồng hồ, chỉ cần giữa chừng không bị gián đoạn việc gì thì vẫn đủ.
Cô khom người, đang định mở cửa phòng mình.
Cửa phòng sát vách bỗng bật mở.
Tô Mạch giật mình hoảng hốt,suýt làm rơi cả laptop.
Trâu Tinh Thần đứng tựa ở cạnh cửa nhìn Tô Mạch, nói với điệu lười biếng: “Không phải đã bảo em tối qua phòng anh rồi sao?”
Tô Mạch cười: “Quý ngài nói vậy nhưng em đã trả lời đâu.”
Trâu Tinh Thần nhìn Tô Mạch uy hiếp: “Thế giờ em trả lời đi.”
Tô Mạch thẳng sống lưng: “Em nghiêm túc suy nghĩ rồi. Không qua. Nam nữ thụ thụ bất thân, lại còn đêm hôm khuya khoắt, không ổn.”
Trâu Tinh Thần lại gần trước mặt Tô Mạch, nhìn xoáy vào cô: “Cho phép em trả lời lại một lần nữa.”
Tô Mạch ngửa mặt lên: “Không qua.”
Trâu Tinh Thần nhìn cô, cười một tiếng đầy ẩn ý rồi quay về phòng mình ôm laptop ra: “Vậy anh qua phòng em.”
Tô Mạch nhanh chóng chặn cửa phòng mình lại: “Không được.”
Cô bổ sung thêm: “Trong lúc làm việc, em không thích bị người khác làm phiền.”
Trâu Tinh Thần: “Không phải mấy hôm trước em còn nói thích ở bên cạnh anh, để anh gần bên em à?”
Anh mỉm cười, ánh mắt soi trên cơ thể cô y như thể có thể nhìn xuyên thấu qua quần áo của cô vậy: “Còn thích không mặc gì lượn qua lượn lại trước mặt anh nữa.”
Tô Mạch đỏ mặt, sửa lời anh: “Em có mặc.”
Trâu Tinh Thần: “Cũng không khác không mặc là mấy.”
Cô mặc cái váy ngủ dây màu đen đã cổ chữ V lại còn hay thích kéo trễ một bên dây xuống dưới bắp tay.
“Đi thay cho anh.”
Tô Mạch hất cằm, nhướn mày nhìn gã đàn ông đứng trước mặt: “Anh bảo em thay thì em phải thay à? Anh là gì của em?”
Gã đàn ông tới gần cô hơn, đầu hơi cúi xuống, giọng trịnh trọng trầm ấm: “Anh là người đàn ông của em.”
Tô Mạch ngẩng đầu, chạm vào cặp mắt vừa sáng vừa sâu thẳm của đối phương tựa như bản thân bị rơi vào trong xoáy nước, suýt thì bị sắc đẹp mê hoặc quên cả thở. Cô nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, cắn răng đáp: “Giờ vẫn chưa phải.”
Trâu Tinh Thần cúi đầu, giữ cằm Tô Mạch, nâng mặt cô lên, giọng điệu ngang ngược: “Đêm nay cho anh trở thành người đàn ông của em được không?”
Tô Mạch quay mặt đi: “Anh tưởng hay lắm.”
Trâu Tinh Thần: “…” Lời này sao nghe quen tai tới vậy.
Tô Mạch mở cửa, đi vào phòng, đóng cửa, khóa trái lại.
Cô liếc nhìn giờ. Bị tên đàn ông kia làm chậm mất khoảng chục phút, Tô Mạch vội vàng mở laptop lên làm việc.
Chưa được bao lâu, Tô Mạch nhận được tin nhắn của Trâu Tinh Thần.
“Em còn tiền đóng tiền nhà à?”
Tô Mạch lập úp màn hình điện thoại xuống mặt bàn, tiếp tục vùi đầu vào công việc đang gấp.
Một lúc sau, điện thoại lại rung lên.
“Em có thể bán mình trả tiền thuê nhà.”
Tô Mạch nhìn lướt qua rồi vứt điện thoại xuống giường.
Cắm cúi làm tới sát mười hai giờ, kịp gửi mail cho Hạ Tường.
Cô ngồi duỗi lưng, thở phào nhẹ nhõm.
Đi tắm rửa sạch sẽ rồi mới nhặt điện thoại lên xem. Có mấy tin nhắn mới.
“Trả lời.”
“Em đang làm cái đếch gì thế?”
“Ngủ rồi à?”
“Anh biết em chưa ngủ, sao không trả lời tin nhắn?”
“Còn để ý tới em nữa, anh là chó.”
“Gâu gâu gâu, trả lời đi.”
Tô Mạch ôm điện thoại nằm trên giường cười một tràng dài. Tưởng tượng tới cảnh anh mặt thì kiêu căng, tay lại gõ tiếng chó sủa, thật là thú vị.
Cô nhắn lại một tin.
“Anh phiền thật đó.”
Lập tức có tiếng người gõ cửa.
Tô Mạch ra mở cửa. Trâu Tinh Thần mặc áo ngủ đứng trước cửa phòng, trên mặt vẫn đang còn vẻ cáu kỉnh chưa tiêu hết, anh hỏi thẳng luôn: “Sao em không để ý tới anh?”
Tô Mạch cười, lắc lắc chiếc điện thoại trong tay: “Vừa rồi em không để ý thấy điện thoại có tin nhắn.”
Trâu Tinh Thần cười nhếch mép, rõ ràng là không tin.
“Em có việc giấu anh à?”
Tô Mạch nhanh trí ôm eo Trâu Tinh Thần, cọ cọ trong lòng anh, mở to cặp mắt long lanh ngây thơ vô tội, làm nũng: “Điện thoại em hết pin, em phải đi sạc.”
Không có người đàn ông nào có thể kháng cự được trò làm nũng của phụ nữ, nhất là loại đàn ông kiêu ngạo này.
Giọng anh bất giác mềm hẳn, nghe vừa miễn cưỡng lại vừa có một chút vui vẻ khó bề nhận ra: “Đã đói chưa?”
Tô Mạch dẩu môi: “Đói rồi. Em muốn ăn bánh trôi.”
Trâu Tinh Thần ngoảnh mặt đi, giọng khàn khàn: “Nói cho tử tế, dẩu môi cái gì.”
Đúng lúc này, điện thoại của Tô Mạch reo lên. Cô liếc nhìn, là Hạ Tường gọi. Chắc là đã nhận được mail của cô.
Trước mặt boss chính nhận điện thoại của đơn ngoài, Tô Mạch thực sự không có gan đó.
Trâu Tinh Thần cúi đầu, lạnh giọng: “Nghe đi.”
Tô Mạch lủi vào trong phòng, trước khi đóng cửa lại, giải thích vội một câu: “Đừng hiểu lầm, chỉ là một đồng nghiệp bình thường ngày trước gọi nói chuyện công việc thôi.”
Nói rồi nhanh chóng đóng cửa, khóa trái lại.
Trâu Tinh Thần tung nắm đấm, đấm lên ván cửa, không nói một lời, xoay lưng bỏ đi.
Cú đấm khá mạnh, uỳnh một tiếng, như thể đấm thẳng vào tim người khác, làm người hoảng hốt, luống cuống.
Tô Mạch không nỡ, ra mở cửa thì phát hiện anh đã đi ra cửa.
Cô mặc đại một chiếc áo khoác rồi chạy xuống dưới nhà, bỗng nhớ ra nên lại lật đật chạy lên phòng Trâu Tinh Thần cầm giúp anh một chiếc áo khoác mỏng.
Tiết trời cuối tháng Mười, buổi đêm rất lạnh, anh chỉ đang mặc bộ đồ ngủ bằng lụa.
Tô Mạch cầm áo khoác của Trâu Tinh Thần, vừa đi vừa mắng vừa thương, cái tên ranh con này.
Cô đi ra ngoài cổng, nhìn trái nhìn phải không thấy bóng anh nên chọn đi hướng có khả năng cao nhất là về phía cổng chung của khu biệt thự.
Cô rẽ vào đường nhỏ, đi ngang qua một vườn hoa, lúc tới gần chỗ núi giả, bỗng bị một người kéo lại.
Tô Mạch hoảng sợ, co chân định đá.
“Đừng cựa, là anh.”
Nghe thấy giọng anh, cô đứng im, để mặc anh ấn mình vào trong vòm ngực.
Gió lạnh thổi qua nhưng người anh chẳng lạnh một chút nào, cứ như thể mới từ mùa hè tới, trên người vẫn còn mang theo cái nóng hầm hập.
Cô nói khẽ: “Anh không lạnh à? Em có mang áo cho anh này.”
Anh buông cô ra, cầm áo khoác mặc vào.
Áo ngủ cổ com-lê màu xanh dương sẫm phối với áo khoác lông cừu màu đen, nếu là người khác mặc thì chắc chắn là trông chẳng ra làm sao nhưng để anh mặc thì chỉ vậy đã toát lên được sự phóng khoáng, tự nhiên.
/65
|