Tiếng Ngọt

Chương 46

/65


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nói xong chuyện công việc, Hạ Tường đề nghị đưa Tô Mạch về nhà nhưng cô từ chối.

Cô một mình về biệt thự, liếc nhìn giờ, mười giờ bốn mươi phút, quá tốt, không bị cấm cửa.

Tô Mạch lấy chìa khóa ra định mở cửa thì phát hiện thấy có người đứng trong góc tường tối.

Tay anh ta cầm một điếu thuốc, chính đầu mẩu thuốc lập lòe đã báo cho cô biết.

Tô Mạch đi qua đó: “Trời lạnh thế này sao anh lại đứng ở đây?”

Trâu Tinh Thần tựa vào tường hút một hơi, phả khói thuốc vào mặt cô: “Em còn biết đường về cơ đấy.”

“Đừng làm vậy, anh làm vậy làm em lại thèm thuốc lá.” Tô Mạch cúi xuống thấy đầu mẩu thuốc nằm la liệt dưới đất, cô ngồi xuống nhặt lên, cho vào khăn giấy, đếm thử, bảy điếu, tính cả điếu anh đang hút dở là tám. “Em cai thuốc dễ lắm hay sao mà anh còn dụ em.”

Trâu Tinh Thần ôm eo Tô Mạch, kéo cô vào lòng, đầu mẩu thuốc trên tay cô lại rơi xuống đất.

Anh ngậm một hơi thuốc, cúi xuống bịt môi cô. Khói thuốc bị phả vào trong miệng cô. Thuốc lá nam mạnh hơn của nữ, cô bị sặc: “Anh cố ý chứ gì, em mà không cai được thuốc thì hai ta đừng hòng ở bên nhau, lời này là chính anh nói.”

Anh vứt đầu mẩu thuốc đang cầm đi, cúi xuống ngửi ngửi sau gáy cô như chó đánh hơi.

Cô nghiêng đầu né: “Anh làm cái gì thế.”

Anh hừ một tiếng: “Anh ngửi thử xem có mùi của thằng đàn ông nào khác không.”

Tô Mạch giơ chân đá anh: “Nói linh tinh cái gì thế.”

Anh buông cô ra, ngả người ra sau, tựa lưng vào tường: “Biết mấy tiếng đồng hồ em ra ngoài anh sống thế nào rồi chứ.”

Tô Mạch lườm: “Tự mua lấy khổ, đã bảo anh làm bạn trai em đi anh lại không chịu. Nếu anh là bạn trai em thì đã mang anh đi cùng luôn rồi.”

Trâu Tinh Thần chậc lưỡi: “Sao vậy được, vậy thì ảnh hưởng tới bọn em quá.”

Tô Mạch vung nắm đấm đấm ngực Trâu Tinh Thần một cái: “Được rồi đó, có chút chuyện vậy còn định ghen tới khi nào.”

Cô nói khẽ: “Đã để ý tới vậy thì sao còn thả cho em đi?”

Trâu Tinh Thần dựa vào tường, nhìn lên trời, con ngươi đảo qua đảo lại, lười biếng xen lẫn chút kiêu ngạo: “Anh hèn vậy.”

Tô Mạch biết chừng mực dừng lại, cô biết anh thả cho cô đi ra ngoài gặp tình địch của mình, cho dù là để bàn chuyện dự án thì với tính cách của anh, đấy là là nhượng bộ tối đa rồi.

Cô kiễng chân, dán vào tai anh: “Cám ơn anh.”

“Sau này anh sẽ là một người chồng tốt.”

Anh mỉm cười, giọng điệu không giấu được niềm vui: “Tiểu yêu tinh, lại nịnh ông.”

Từ bữa đó, hai người thường xuyên thức đêm cùng nhau, có khi là ở phòng cô, có khi là ở phòng anh, đói thì cùng nhau ra ngoài ăn khuya.

Nhưng anh không cho cô thức khuya quá mười hai giờ đêm.

Quá giờ ấy, anh liền bế cô khỏi bàn, vứt xuống giường, trừng trị một trận.

Cô sợ ngứa nên anh hay cù cô, làm cô phải cười lăn cười bò xin tha.

Dự án game phát triển rất thuận lợi, tới lúc gần sang năm mới thì đã đi được tới giai đoạn thử nghiệm. Dự án hai mươi vạn trong tay Tô Mạch cũng gần xong.

Mọi chuyện đều rất thuận lợi cho tới khi Tô Mạch nhận được một cuộc gọi từ số lạ.

Đối phương tự giới thiệu là mẹ của Hạ Tường, muốn hẹn gặp cô nói chuyện.

Tô Mạch ra ngoài vườn hoa đằng trước nhận điện thoại để tránh Trâu Tinh Thần: “Cô à, có phải cô có hiểu lầm gì không?”

Mẹ Hạ Tường cười: “Con gái đừng sợ, chỉ ăn một bữa cơm thôi mà.”

Nghe giọng nói thì đúng là một người phụ nữ hiền hậu, có văn hóa, nói năng hòa nhã, vui vẻ.

Tô Mạch: “Chắc có lẽ cô hiểu nhầm thật rồi ạ. Cháu và Hạ Tường, ngoài quan hệ công việc thì không có gì khác.”

“Hơn nữa, dự án cũng sắp xong rồi. Sau khi dự án kết thúc, cháu sẽ không tiếp tục liên lạc với anh ấy nữa.”

Mẹ Hạ Tường: “Con gái khoan vội vạch rõ quan hệ, sao cháu biết không phải vì cô thích cháu nên mới gọi cho cháu chứ.”

Tô Mạch: “Vâng, được rồi, cô có lời gì thì chúng ta nói trong điện thoại luôn đi ạ. Cháu xin được gửi cô lời chúc mừng năm mới sớm.”

Mẹ Hạ Tường cười: “Con gái thật vui tính.”

“Vừa khéo cô ở gần chỗ cháu làm việc, mười hai giờ trưa, cô mời cháu ăn cơm nhé.”

Tô Mạch vẫn muốn tiếp tục từ chối nhưng đối phương đã đọc địa chỉ nhà hàng ra rồi, hơn nữa nghe giọng thì nếu không hẹn được cô ra, tuyệt đối sẽ không chịu thôi.

Đối phương biết địa chỉ và số điện thoại của cô, nếu cô cứ tránh, để bị tìm tới tận cửa thì nguy.

Tô Mạch quay đầu nhìn xuyên qua ô cửa kính quan sát bên trong phòng khách. Trâu Tinh Thần đang cúi đầu viết code.

Cô quay vào phòng khách, lên tầng mặc thêm áo choàng dài rồi đi xuống: “Trưa nay em không ăn cơm với mọi người được, có chút việc phải ra ngoài một chuyến. Một người bạn học ngang qua bên này hẹn ăn cơm.”

Còn bổ sung thêm: “Là nữ.”

Trâu Tinh Thần ngẩng đầu nhìn Tô Mạch: “Chờ đã.”

Tô Mạch hơi chột dạ.

Trâu Tinh Thần để laptop xuống, đi lên tầng trên, lấy cho cô một chiếc áo phao lông trắng: “Hôm nay có gió Đông Bắc, áo khoác không cản được gió, mặc cái này đi.”

2576s87no60r4qrrn9921n2r9972n2q0

Tô Mạch thay áo khoác ra mặc áo phao.

Trâu Tinh Thần lại kéo mũ đằng sau trùm lên đầu cô, kéo cao khóa lên tận mặt: “Được rồi, đi đi.”

Tô Mạch kéo kéo phần lông trên mũ áo áp vào má, thật mềm, thật ấm.

Trâu Tinh Thần thấy Tô Mạch đứng đó không đi: “Còn đứng đó làm gì, mau đi đi kẻo trễ việc buổi chiều.”

Cô từng hứa sẽ không giấu anh chuyện gì nữa.

“Em, thực ra, người hẹn em là mẹ của Hạ Tường.”

“Em đã nói rất rõ trong điện thoại là không có gì với con cô ấy rồi. Em cũng không hiểu vì sao cô ấy cứ nhất định muốn hẹn em ra ngoài.”

Trâu Tinh Thần không nói gì, đi thẳng lên tầng.

Tô Mạch nghĩ thầm, tiêu rồi, cái tên này không phải giận thì là ghen rồi, lát về phải làm thế nào để dỗ anh mới được đây.

Cô đi ra cửa thay giày.

Trâu Tinh Thần từ tầng trên xuống: “Chờ anh đi cùng.”

Anh cũng mặc áo phao lông trắng mua một đồ đôi với cái của Tô Mạch. Về sau hội Triệu Thù thấy đẹp nên cũng nhao nhao đi mua cùng kiểu, cuối cùng biến nó thành áo công ty.

Tô Mạch cười nịnh nọt: “Anh yên tâm, lát nữa em sẽ về, không bị người ta bắt cóc mất đi đâu.”

Trâu Tinh Thần lấy giày của mình để trên giá xuống thay rồi lấy đôi ủng đi tuyết để trên giá của Tô Mạch xuống, nhìn cô: “Trời lạnh đi cao gót làm cái gì, đi đôi lông lá này này.”

50a3-fyrhcqy3840157

Anh thoáng dừng lời: “Anh sợ em bị người ta bắt nạt.”

Tô Mạch thay giày, lòng bàn chân lập tức ấm sực lên, cô liếc nhìn ngoài trời gió rét: “Cô đó trông có vẻ là rất tốt, không đời nào lại vậy đâu.”

Trâu Tinh Thần mở cửa, gió lạnh tốc thẳng vào trong cổ áo.

Anh quay lại cầm tay Tô Mạch nhét tay cô vào trong túi áo phao của anh.

Tới cửa nhà hàng đã hẹn, Trâu Tinh Thần bỏ Tô Mạch ra: “Vào đi, nửa giờ nữa mà em chưa ra thì anh vào cướp người đấy.”

Tô Mạch gật đầu, đi vào trong nhà hàng, ngoái đầu lại thấy Trâu Tinh Thần vẫn đứng ở chỗ cũ.

Cô lộn trở lại: “Anh tìm chỗ nào đó ngồi đi, uống một cốc cà phê cũng được, đứng đây mệt lắm.”

Trâu Tinh Thần liếc nhìn cô: “Nửa tiếng, bắt đầu tính giờ từ lúc nãy rồi đấy, tốt nhất là em nên tranh thủ thời gian đi.”

Tô Mạch nhanh chóng quay vào.

Lúc cô ngoái đầu lại nhìn, không thấy bóng anh nữa.

Tô Mạch vào trong nhà hàng gặp mặt mẹ Hạ Tường.

Mẹ Hạ Tường mặc áo khoác dạ đen, áo len xanh rêu, bốt cao cổ màu đen, vấn tóc, tai đeo hoa tai ngọc trai.


/65

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status