Tô Mạch ăn tối với Lâm Tiểu Linh xong về nhà.
Trâu Tinh Thần tắm xong ra khỏi nhà vệ sinh, Tô Mạch đang ngồi trước bàn trang điểm tháo khuyên tai.
Trâu Tinh Thần lại gần, cúi xuống, ghé vào môi cô ngửi ngửi, hơi hơi chau mày: “Em uống rượu à?”
Tô Mạch cười: “Rượu vang, không sao đâu.”
Trâu Tinh Thần đứng tựa vào bàn, vừa lau tóc vừa nói: “Lần sau không cho em uống rượu với người khác ở bên ngoài nữa, nữ cũng không được.”
Tô Mạch cất hoa tai vào hộp trang sức, đứng dậy: “Anh yên tâm, em có chừng mà, có say đâu.”
Trâu Tinh Thần bỏ khăn xuống bàn, dựng thẳng một ngón tay lên hỏi: “Đây là gì?”
Tô Mạch: “Là một.”
Trâu Tinh Thần: “Sai, em say rồi.”
Tô Mạch: “…”
“Rõ ràng là một mà, sao lại sai, không đời nào, đúng là một.”
Trâu Tinh Thần giơ lại ngón tay lên: “Đây là ngón tay, ngón trỏ.”
“Hỏi em đây là gì chứ có hỏi là mấy đâu. Rõ ràng là say rồi, đầu óc không minh mẫn.”
Tô Mạch: “…” Còn tính cái kiểu đếch này nữa.
Trâu Tinh Thần xuống dưới nhà hâm một cốc sữa nóng mang lên cho Tô Mạch: “Uống đi, tối ngủ sẽ dễ chịu hơn.”
Tô Mạch nhận cốc: “Không nhận ra đấy, giám đốc Trâu càng ngày càng ân cần.”
Hai người nói chuyện nhảm mấy câu, Tô Mạch kể cho Trâu Tinh Thần nghe chuyện Lý Quảng Toàn bị kiện ra tòa vì tội quấy rối tình dục nơi công sở.
Trâu Tinh Thần nghe xong, ừ một tiếng.
Tô Mạch thấy Trâu Tinh Thần chẳng tỏ thái độ gì bèn hỏi: “Anh không phát biểu chút cảm nghĩ nào à?”
Trâu Tinh Thần ngước mắt nhìn lên: “Cảm nghĩ về cái gì?”
Tô Mạch: “Về luật nhân quả tuần hoàn trong trời đất ấy, tên lợn chết đó cuối cùng cũng phải quỳ gối trước cán cân công lý.”
Trâu Tinh Thần cười: “Trời đất có lẽ công bằng của trời đất nhưng đôi khi vẫn cần phải có chút lực tác động của con người.”
Tô Mạch ngẩng đầu nhìn Trâu Tinh Thần: “Ý là sao?”
Trâu Tinh Thần xoa tóc Tô Mạch: “Đi tắm đi còn hầu ngủ.”
Tô Mạch tắm rửa sạch sẽ xong, trèo lên giường, nằm đè trên người Trâu Tinh Thần, cúi xuống hôn hôn anh: “Không phải là anh gọi truyền thông làm lớn chuyện của Lý Quảng Toàn lên đấy chứ?”
Trâu Tinh Thần lật người đè Tô Mạch xuống: “Trước hoa dưới nguyệt, nói chuyện của tên đó làm gì. Nói gì đó lãng mạn tí đi.”
*trước hoa dưới nguyệt: chỗ này mình lấy theo cách dịch cụm “hoa tiền nguyệt hạ” của Đoàn Thị Điểm trong “Chinh phụ ngâm khúc”. Nguyên văn đoạn thơ:
Trâu Tinh Thần tắm xong ra khỏi nhà vệ sinh, Tô Mạch đang ngồi trước bàn trang điểm tháo khuyên tai.
Trâu Tinh Thần lại gần, cúi xuống, ghé vào môi cô ngửi ngửi, hơi hơi chau mày: “Em uống rượu à?”
Tô Mạch cười: “Rượu vang, không sao đâu.”
Trâu Tinh Thần đứng tựa vào bàn, vừa lau tóc vừa nói: “Lần sau không cho em uống rượu với người khác ở bên ngoài nữa, nữ cũng không được.”
Tô Mạch cất hoa tai vào hộp trang sức, đứng dậy: “Anh yên tâm, em có chừng mà, có say đâu.”
Trâu Tinh Thần bỏ khăn xuống bàn, dựng thẳng một ngón tay lên hỏi: “Đây là gì?”
Tô Mạch: “Là một.”
Trâu Tinh Thần: “Sai, em say rồi.”
Tô Mạch: “…”
“Rõ ràng là một mà, sao lại sai, không đời nào, đúng là một.”
Trâu Tinh Thần giơ lại ngón tay lên: “Đây là ngón tay, ngón trỏ.”
“Hỏi em đây là gì chứ có hỏi là mấy đâu. Rõ ràng là say rồi, đầu óc không minh mẫn.”
Tô Mạch: “…” Còn tính cái kiểu đếch này nữa.
Trâu Tinh Thần xuống dưới nhà hâm một cốc sữa nóng mang lên cho Tô Mạch: “Uống đi, tối ngủ sẽ dễ chịu hơn.”
Tô Mạch nhận cốc: “Không nhận ra đấy, giám đốc Trâu càng ngày càng ân cần.”
Hai người nói chuyện nhảm mấy câu, Tô Mạch kể cho Trâu Tinh Thần nghe chuyện Lý Quảng Toàn bị kiện ra tòa vì tội quấy rối tình dục nơi công sở.
Trâu Tinh Thần nghe xong, ừ một tiếng.
Tô Mạch thấy Trâu Tinh Thần chẳng tỏ thái độ gì bèn hỏi: “Anh không phát biểu chút cảm nghĩ nào à?”
Trâu Tinh Thần ngước mắt nhìn lên: “Cảm nghĩ về cái gì?”
Tô Mạch: “Về luật nhân quả tuần hoàn trong trời đất ấy, tên lợn chết đó cuối cùng cũng phải quỳ gối trước cán cân công lý.”
Trâu Tinh Thần cười: “Trời đất có lẽ công bằng của trời đất nhưng đôi khi vẫn cần phải có chút lực tác động của con người.”
Tô Mạch ngẩng đầu nhìn Trâu Tinh Thần: “Ý là sao?”
Trâu Tinh Thần xoa tóc Tô Mạch: “Đi tắm đi còn hầu ngủ.”
Tô Mạch tắm rửa sạch sẽ xong, trèo lên giường, nằm đè trên người Trâu Tinh Thần, cúi xuống hôn hôn anh: “Không phải là anh gọi truyền thông làm lớn chuyện của Lý Quảng Toàn lên đấy chứ?”
Trâu Tinh Thần lật người đè Tô Mạch xuống: “Trước hoa dưới nguyệt, nói chuyện của tên đó làm gì. Nói gì đó lãng mạn tí đi.”
*trước hoa dưới nguyệt: chỗ này mình lấy theo cách dịch cụm “hoa tiền nguyệt hạ” của Đoàn Thị Điểm trong “Chinh phụ ngâm khúc”. Nguyên văn đoạn thơ:
/65
|