Tiết Tùng vốn định xây nhà xong sẽ lên núi săn bắn, nhưng bởi vì chuyện của Hạ Hoa, hắn sợ lúc hai huynh đệ không có nhà, phụ mẫu Hạ Hoa sẽ tới gây sự lần nữa, một mình Diệp Nha không ứng phó được, nên tạm thời gác việc săn thú lại, ở nhà canh giữ cùng Tiết Thụ.
Lúc xây nhà mới, bọn họ đã chặt đi hàng rào tre xung quanh, xây lại thành bức tường đá kín cổng cao tường, vây kín cả gian nhà tranh cũ và ba gian phòng mới. Ở giữa còn chừa một cái hố, và một thửa ruộng nhấp nhô gần gian phòng mới, mọi thứ còn rất bề bộn, cần phải dọn dẹp lại. Năm nay dọn xong hết, đầu xuân năm sau có thể khai hoang một mảnh đất rộng để trồng rau.
Hai huynh đệ bọn họ bận việc bên ngoài, Diệp Nha cũng ở trong phòng lo may chăn bông mới, Tiết Tùng mua mười cân bông, đủ để làm ba cái chăn ấm.
May vá một hồi, bỗng nghe thấy tiếng khóc thút thít của nữ tử từ bên ngoài truyền tới.
Là Hạ Hoa!
Trong lòng Diệp Nha cả kinh, nhanh chóng mang giày ra ngoài.
Trong sân, Hạ Hoa kinh ngạc nhìn nam nhân cao lớn trước mắt, cảm thấy vừa quen thuộc vừa xa lạ. Quen thuộc, là vì nàng đã yêu nam nhân này sáu năm, hầu như mỗi ngày, nàng đều phác họa lên hình ảnh của hắn trong đầu, xa lạ, là vì trong sáu năm nay, số lần nàng gặp hắn có thể đếm được trên đầu ngón tay, đa số đều là nàng từ xa thoáng trông thấy hắn, muốn đuổi theo, nhưng bước chân của hắn quá nhanh, nàng vừa nhấc chân thì hắn đã biến mất rồi. Giờ này khắc này, hắn lạnh lùng nghiêm nghị nhìn nàng, vẻ mặt rõ ràng rất bất mãn. Nàng chợt phát hiện ra, đầy là lần đầu tiên nàng trông thấy hắn ở khoảng cách gần như thế, không có ánh trăng mờ ảo, cũng không có bất cứ ngăn cách nào, hắn đứng trước mặt nàng, một con người chân thật.
Nhưng hắn tuyệt không giống với “con người trong tưởng tượng” của nàng. Tiết Tùng chân thật này, từ đầu đến cuối đều chưa từng nhìn nàng, trong mắt không có sủng nịch, khóe môi cũng không có nụ cười cưng chiều, từ lúc nàng gõ cửa đến giờ, hắn chỉ lạnh lùng nói đúng một câu: “Ta chưa từng thích ngươi, cũng không chạm vào ngươi, hài tử trong bụng ngươi lại càng không phải của ta, ngươi mau đi đi!” Sau đó liền đi nhanh vào trong, nếu không phải nàng đuổi theo sau gọi người, chỉ sợ hắn đã cự tuyệt nàng ngoài cửa, không để nàng vào.
Sao hắn có thể bội bạc vô tình như thế chứ?
“Đại lang, sao chàng lại đột nhiên trở mặt với ta, chàng đã quên những lời chàng nói đêm đó sao? Chàng nói chàng muốn cưới ta, hiện nay phụ thân đã đồng ý từ hôn với Tiền lão gia, chỉ cần chàng xuất ra mười lượng bạc, phụ thân sẽ ưng thuận chuyện hôn sự của hai ta, chàng hãy mau nghĩ biện pháp xoay sở tiền bạc đi, ta đã có thai một tháng rồi, trễ nữa sẽ không kịp.” Nàng rơi nước mắt nói với hắn, muốn nắm lấy ống tay áo hắn, lại bị hắn né tránh.
Tiết Tùng cảm thấy nữ nhân khóc sướt mướt trước mặt hắn lúc này chính là kẻ điên, một kẻ điên không nghe lọt tai lời của người khác. Cho nên lúc thấy Diệp Nha đi ra, ánh mắt hắn liền sáng lên, hy vọng nàng có thể đuổi Hạ Hoa đi, dù sao hắn và Tiết Thụ cũng là nam nhân, không thể động thủ động cước với nàng ta. Hắn không muốn chạm nàng ta. Chưa từng chạm vào còn bị vu oan như vậy, nếu lỡ chạm một cái, xui xẻo bị người khác nhìn thấy, hắn có muốn biện minh cho sự trong sạch của mình cũng không được.
“Đệ muội, muội đưa nàng ta về dùm ta đi!” Sợ Diệp Nha không vui, trong mắt Tiết Tùng dẫn theo một tia cầu xin, làm cho cả người hắn đều trở nên nhu hòa hơn vừa rồi.
Hạ Hoa mẫn cảm phát hiện được biến hóa của Tiết Tùng, cảm thấy nhói lòng, chậm rãi quay đầu nhìn Diệp Nha.
Nữ nhân kia, nương tử Tiết Thụ, vẻ mặt kinh ngạc đứng ở cửa phòng bếp, mặc dù chỉ mặc xiêm y bình thường, nhưng vẫn nổi bật lên khuôn mặt trắng nõn sáng như ngọc, sắc mặt hồng hào, không tái nhợt như sắc mặt của nàng lúc này. Đôi mắt nương tử Tiết Thụ trong suốt, đơn thuần, vừa nhìn đã biết không có phiền não, không giống nàng, bởi vì nhiều đêm lo lắng không thể chợp mắt, mà bị thâm quầng. Mà bất đồng lớn nhất của hai người lúc này chính là, Tiết Tùng gọi nàng ấy một tiếng đệ muội rất êm ái, phảng phất sợ nàng ấy bị kinh hãi, còn đến phiên nàng, ngay cả cái tên Hạ Hoa mà Tiết Tùng cũng khinh thường gọi, giọng nói càng là lạnh lùng vô tình.
Diệp Nha đột nhiên cảm thấy có chút lạnh, thực sự là ánh mắt của Hạ Hoa quá phức tạp khó hiểu, cũng may Tiết Thụ xông tới, có hắn ngu ngơ đứng bên cạnh, Diệp Nha thấy an tâm hơn hẳn. Vì vậy nàng cho Tiết Tùng một ánh mắt an tâm, cố gắng bình tĩnh giải thích với Hạ Hoa: “Hạ Hoa tỷ, muội biết trong lòng tỷ lúc này rất khó chịu, nhưng tối qua đại ca của muội đã nói rất rõ ràng với phụ mẫu của tỷ rồi, tỷ, hài tử trong bụng tỷ, thật sự không phải của đại ca muội, tỷ, tỷ có hiều lầm cái gì không?”
Hạ Hoa lạnh lùng nhìn kỹ Diệp Nha, chỉ cảm thấy bốn chữ “Đại ca của muội” từ trong miệng nàng ấy phát ra nghe chói tai vô cùng, nhất là, nhất là Tiết Tùng còn đi tới bên cạnh Diệp Nha, dùng tư thế bảo vệ che chở cho nàng ấy, lại dùng ánh mắt chán ghét nhìn vào nàng, Hạ Hoa cảm thấy nàng sắp điên rồi!
“Ngươi câm miệng đi! Ngươi bất quá chỉ là một ả kỹ nữ, dựa vào cái gì dám lên mặt với ta!” Nàng nhớ tới mấy lời đàm tiếu lúc trước, liều mạng thét lớn.
Đúng vậy, nhất định là ả kỹ nữ xấu xa này đã câu dẫn Tiết Tùng, trước đây ả ta lúc nóng lúc lạnh không muốn tặng hầu bao giúp nàng, khẳng định là đánh chủ ý lên người huynh ấy, sau lại giở ra mấy thủ đoạn dơ bẩn trong kỹ viện mê hoặc Tiết Tùng, khiến huynh ấy quên đi những lời tâm tình yêu thương đã nói với nàng đêm đó, thậm chí quên luôn cả đêm triền miên của bọn họ.
Diệp Nha ngây người, nàng thực sự không ngờ Hạ Hoa sẽ nói nàng như vậy.
“Hạ Hoa, ngươi điên rồi hả? Còn dám nói bậy một câu, ta...”
“Chàng muốn làm gì? Đánh ta sao?” Hạ Hoa rơi nước mắt, gào thét với Tiết Tùng: “Đại lang, sao chàng có thể bị nàng ta câu mất linh hồn như thế, chàng đã quên những lời chàng nói với ta đêm đó sao, nàng ta cố ý không đưa hầu bao của ta cho chàng...”
Tiết Tùng che trước người Diệp Nha, lạnh giọng cắt đứt lời nàng ta: “Đệ muội đã đưa hầu bao cho ta, nhưng ta đã nhờ muội ấy trả lại cho ngươi. Hạ Hoa, rốt cuộc ngươi muốn cái gì, Tiết Tùng ta từ trước đến nay chưa từng thích ngươi, cũng chưa từng làm chuyện có lỗi với ngươi, vì sao ngươi cứ hết lần này tới lần khác tới quấy nhiễu gia đình ta?”
Sắc mặt Hạ Hoa càng ngày càng trắng bệch, không thể tin nhìn Tiết Tùng: “Không thể nào! Đêm đó ở trong lều chàng không phải nói như thế, chàng nói chàng chưa từng nhìn thấy cái hầu bao nào, nàng ta vốn dĩ không đưa hầu bao cho chàng!”
Tiết Tùng nhíu mày: “Lều gì?”
Trong lòng Hạ Hoa giật mình, cảm giác khủng hoảng ập tới làm nước mắt nàng ta ngừng rơi, nàng ta nhìn thẳng vào mắt Tiết Tùng: “Là lều trong vườn trái cây của nhà ta, đêm đó biểu huynh...Tống Hải đến tìm chàng, chàng đều quên sao?”
“Tống Hải chỉ tới tìm ta một lần, đó là vào buổi trưa, hắn nói hắn tới giúp ngươi hỏi ta có thích ngươi không. Ta nói ta chưa từng thích, sau đó hắn không tới tìm ta nữa, cho nên ta không hề đi vào lều nhà ngươi. Hạ Hoa, ngươi luôn miệng nói người đó là ta, ngươi thực sự tận mắt trông thấy mặt của hắn sao?” Tiết Tùng rất nhanh nắm tay lại, giọng nói càng ngày càng lạnh, hắn đã đoán được đại khái là chuyện gì xảy ra rồi, Tống Hải, tên tiểu nhân hèn hạ đó!
“Ta không thấy rõ, nhưng...” Hạ Hoa không nói được nữa, toàn thân run rẩy, sẽ không, sao Tống Hải dám làm vậy với nàng!
Ánh mắt của nàng rơi vào người Tiết Thụ, thấy hắn ghét bỏ nhìn nàng, rơi vào người Diệp Nha, nàng ta đồng tình nhìn nàng, cuối cùng... cuối cùng là Tiết Tùng, hắn chỉ lạnh lùng nhìn về phía nàng, trong mắt không có nửa điểm đau lòng hay thương xót, dù đã xảy ra chuyện như vậy, hắn cũng không thương tiếc nàng chút nào.
“Đại lang, chàng thật chưa từng thích ta sao?” Nàng không khóc nữa, ánh mắt thẳng tắp nhìn Tiết Tùng, hỏi ra vấn đề cuối cùng nàng luôn muốn biết.
“Chưa bao giờ, còn nữa, đừng gọi ta như vậy, nghe thật chói tai!” Tiết Tùng không tránh né nhìn nàng ta, hy vọng có thể khiến nữ nhân điên này tỉnh táo lại.
Thân hình liêu xiêu của Hạ Hoa đứng không vững, mờ mịt thì thào hỏi: “Vì sao? Vì sao? Ta có chỗ nào không xứng với chàng? Ta là người đẹp nhất trong làng...” Giọng nói ngừng lại, nàng nhìn Diệp Nha đang đứng bên cạnh Tiết Tùng, có phải là do nữ nhân này đẹp hơn nàng, cho nên, Tiết Tùng mới không thích nàng?
“Tiết Tùng, chàng thay lòng có phải không? Chàng bị ả kỹ nữ này...”
“Bốp!”
Tiết Tùng ánh mắt lạnh như băng, cũng không nhìn nữ nhân điên bị hắn tán ngã xuống đất, nói với Tiết Thụ: “Nhị đệ, kéo nàng ta ra ngoài đi, mặc kệ nàng ta...”
“Tiết Tùng, ngươi dám đánh nữ nhân, ngươi có phải là nam nhân hay không!” Một tiếng gầm giận dữ cắt đứt lời hắn.
Tống Hải vội vã chạy vào sân, đau lòng vô cùng đỡ Hạ Hoa đang nằm yên dưới mặt đất lên, đợi thấy rõ má phải sưng lên và vết máu nơi khóe môi nàng ta, ánh mắt trở nên cực kỳ hung tàn, nghiến răng nghiến lợi nói với Tiết Tùng: “Nàng có lỗi gì với ngươi? Dù cho ngươi không thích nàng, cũng không cần phải đánh nàng!”
“Nàng ta đáng bị đánh.” Tiết Tùng trầm mặt nhìn thẳng vào Tống Hải, “Tống Hải, hài tử trong bụng nàng ta là của ngươi phải không?”
Tống Hải cảm nhận được người trong ngực thoáng run rẩy, nhưng hắn không hối hận: “Đúng đó, rồi sao?”
Tiết Tùng cười nhạt, “Không sao cả, nếu là của ngươi, hai ngươi trở về giải quyết với nhau, sau này đừng tới quấy rầy nhà của ta nữa. Ta không có hứng thú xen vào chuyện của hai ngươi. Nếu dám đến đây lần nữa, không cần biết là nam hay nữ, ta tuyệt đối sẽ không khách khí.” Nam là tiểu nhân hèn hạ, nữ là người điên, hắn sẽ không lại để bọn họ bước vào cửa nhà nửa bước.
Tống Hải nắm chặt tay, ánh mắt giết người trừng mắt nhìn Tiết Tùng, đỡ Hạ Hoa đi ra ngoài!
Hạ Hoa cảm thấy dường như nàng sắp chết rồi, muốn đẩy Tống Hải ra, nhưng không còn chút sức nào, chỉ đành chết lặng theo hắn ra ngoài. Lúc đi tới cửa Tiết gia, sắp rời khỏi, nàng không cam tâm quay đầu lại nhìn, nam nhân nàng yêu sáu năm kia, lúc này hắn đang cúi đầu nói gì đó với nương tử Tiết Thụ, trên mặt nương tử Tiết Thụ mang theo nụ cười nhàn nhạt, cũng không biết là vì lời nói Tiết Tùng hay vì dáng vẻ Tiết Thụ đang quơ tay múa chân bên cạnh. Nàng chỉ biết là, ba người bọn họ, không có một người nào nhìn về cửa bên này, dường như chuyện của nàng thực sự không liên quan gì tới bọn họ.
Trong đầu hiện lên từng lời từng chữ Tiết Tùng đã nói với nàng, nàng đột nhiên nở nụ cười, nàng đúng thật là rất ngu ngốc, trong sáu năm nay, chỉ có ngày hôm nay Tiết Tùng nói với nàng nhiều nhất, nhưng hắn đã nói cái gì? Một câu so với một câu vô tình, càng làm tổn thương nàng, hắn thà rằng bảo vệ ả kỹ nữ trong nhà, cũng không dành cho nàng chút nhu tình nào.
Má phải chợt bị người chạm vào, cơn đau làm nàng tỉnh táo lại, nàng mờ mịt nhìn xung quanh, thì ra nàng đã trở về nhà, nhưng trong phòng chỉ có Tống Hải và nàng, cha mẹ cũng không ở đây, bọn họ dung túng hắn như vậy, là vì đã ngầm đồng ý hôn sự của hai người sao?
“Hạ Hoa, còn đau không?” Tống Hải thấy ánh mắt của nàng dần khôi phục lại sự trong sáng, đau lòng hỏi.
“Tống Hải, sao huynh có thể làm thế với ta!” Nước mắt Hạ Hoa không khống chế được rơi xuống, nàng hận nam nhân này, hắn đã đoạt mất trong sạch của nàng, nếu không phải tại hắn, cũng sẽ không có chuyện hôm nay. Như vậy dù cho nàng có bị gả đến Tiền phủ, trong lòng cũng giữ mối tình thắm thiết với Tiết Tùng, nàng sẽ cho rằng Tiết Tùng thích nàng, mà không phải biến thành ánh mắt lạnh lùng vô tình như bây giờ.
Tống Hải chạm nhẹ vào mặt nàng, chầm chậm quỳ xuống trước mặt nàng, từng câu từng chữ đều nói rất nghiêm túc: “Hạ Hoa, ngày đó là huynh có lỗi với muội, nhưng huynh thực sự thích muội. Muội thích Tiết Tùng sáu năm, còn huynh từ nhỏ đã thích muội rồi, muội còn nhớ không, năm đó huynh đã từng hỏi muội sau này lớn lên có thể gả cho huynh hay không, thật ra, ngay từ lúc đó huynh đã quyết định sau này sẽ lấy muội làm thê tử. Hạ Hoa, muội quên hắn ta đi, gả cho huynh, huynh nhất định sẽ chăm sóc cho muội thật tốt, còn có hài tử của chúng ta nữa, được không?”
Hạ Hoa không nói gì, ngơ ngác như người gỗ.
Tống Hải đau lòng dữ dội, cầm tay nàng đặt lên ngực hắn: “Hạ Hoa, chỉ cần muội nguyện ý gả cho huynh, huynh sẽ làm bất cứ thứ gì cho muội.” Có nàng, hắn sẽ không ăn chơi đàng điếm nữa, hắn chỉ yêu một mình nàng, cố gắng học hỏi cha hắn xử lý vườn trái cây trong nhà, làm cho mẹ con các nàng cả đời không lo.
“Ta nói cái gì, huynh cũng nghe theo?” Hạ Hoa nhìn thấy tay hai người đan xen vào nhau, nhẹ giọng hỏi.
Tống Hải vui mừng cực kỳ, gật đầu liên tục, “Ừ, chỉ cần là chuyện muội muốn làm, huynh nhất định sẽ làm cho muội, Hạ Hoa, muội đồng ý sao?”
Hạ hoa nhắm mắt lại: “Chỉ cần huynh giúp ta làm một chuyện, ta sẽ bằng lòng lấy huynh.”
Nàng khổ như vậy, nàng muốn nữ nhân kia cũng phải nếm thử, dựa vào cái gì nàng ta có thể được Tiết Tùng bảo hộ sau lưng, dựa vào cái gì nàng ta có thể thoải mái hưởng thụ sự ân cần của Tiết Tùng. Nàng không có được, nàng ta cũng đừng hòng có được!
Lúc xây nhà mới, bọn họ đã chặt đi hàng rào tre xung quanh, xây lại thành bức tường đá kín cổng cao tường, vây kín cả gian nhà tranh cũ và ba gian phòng mới. Ở giữa còn chừa một cái hố, và một thửa ruộng nhấp nhô gần gian phòng mới, mọi thứ còn rất bề bộn, cần phải dọn dẹp lại. Năm nay dọn xong hết, đầu xuân năm sau có thể khai hoang một mảnh đất rộng để trồng rau.
Hai huynh đệ bọn họ bận việc bên ngoài, Diệp Nha cũng ở trong phòng lo may chăn bông mới, Tiết Tùng mua mười cân bông, đủ để làm ba cái chăn ấm.
May vá một hồi, bỗng nghe thấy tiếng khóc thút thít của nữ tử từ bên ngoài truyền tới.
Là Hạ Hoa!
Trong lòng Diệp Nha cả kinh, nhanh chóng mang giày ra ngoài.
Trong sân, Hạ Hoa kinh ngạc nhìn nam nhân cao lớn trước mắt, cảm thấy vừa quen thuộc vừa xa lạ. Quen thuộc, là vì nàng đã yêu nam nhân này sáu năm, hầu như mỗi ngày, nàng đều phác họa lên hình ảnh của hắn trong đầu, xa lạ, là vì trong sáu năm nay, số lần nàng gặp hắn có thể đếm được trên đầu ngón tay, đa số đều là nàng từ xa thoáng trông thấy hắn, muốn đuổi theo, nhưng bước chân của hắn quá nhanh, nàng vừa nhấc chân thì hắn đã biến mất rồi. Giờ này khắc này, hắn lạnh lùng nghiêm nghị nhìn nàng, vẻ mặt rõ ràng rất bất mãn. Nàng chợt phát hiện ra, đầy là lần đầu tiên nàng trông thấy hắn ở khoảng cách gần như thế, không có ánh trăng mờ ảo, cũng không có bất cứ ngăn cách nào, hắn đứng trước mặt nàng, một con người chân thật.
Nhưng hắn tuyệt không giống với “con người trong tưởng tượng” của nàng. Tiết Tùng chân thật này, từ đầu đến cuối đều chưa từng nhìn nàng, trong mắt không có sủng nịch, khóe môi cũng không có nụ cười cưng chiều, từ lúc nàng gõ cửa đến giờ, hắn chỉ lạnh lùng nói đúng một câu: “Ta chưa từng thích ngươi, cũng không chạm vào ngươi, hài tử trong bụng ngươi lại càng không phải của ta, ngươi mau đi đi!” Sau đó liền đi nhanh vào trong, nếu không phải nàng đuổi theo sau gọi người, chỉ sợ hắn đã cự tuyệt nàng ngoài cửa, không để nàng vào.
Sao hắn có thể bội bạc vô tình như thế chứ?
“Đại lang, sao chàng lại đột nhiên trở mặt với ta, chàng đã quên những lời chàng nói đêm đó sao? Chàng nói chàng muốn cưới ta, hiện nay phụ thân đã đồng ý từ hôn với Tiền lão gia, chỉ cần chàng xuất ra mười lượng bạc, phụ thân sẽ ưng thuận chuyện hôn sự của hai ta, chàng hãy mau nghĩ biện pháp xoay sở tiền bạc đi, ta đã có thai một tháng rồi, trễ nữa sẽ không kịp.” Nàng rơi nước mắt nói với hắn, muốn nắm lấy ống tay áo hắn, lại bị hắn né tránh.
Tiết Tùng cảm thấy nữ nhân khóc sướt mướt trước mặt hắn lúc này chính là kẻ điên, một kẻ điên không nghe lọt tai lời của người khác. Cho nên lúc thấy Diệp Nha đi ra, ánh mắt hắn liền sáng lên, hy vọng nàng có thể đuổi Hạ Hoa đi, dù sao hắn và Tiết Thụ cũng là nam nhân, không thể động thủ động cước với nàng ta. Hắn không muốn chạm nàng ta. Chưa từng chạm vào còn bị vu oan như vậy, nếu lỡ chạm một cái, xui xẻo bị người khác nhìn thấy, hắn có muốn biện minh cho sự trong sạch của mình cũng không được.
“Đệ muội, muội đưa nàng ta về dùm ta đi!” Sợ Diệp Nha không vui, trong mắt Tiết Tùng dẫn theo một tia cầu xin, làm cho cả người hắn đều trở nên nhu hòa hơn vừa rồi.
Hạ Hoa mẫn cảm phát hiện được biến hóa của Tiết Tùng, cảm thấy nhói lòng, chậm rãi quay đầu nhìn Diệp Nha.
Nữ nhân kia, nương tử Tiết Thụ, vẻ mặt kinh ngạc đứng ở cửa phòng bếp, mặc dù chỉ mặc xiêm y bình thường, nhưng vẫn nổi bật lên khuôn mặt trắng nõn sáng như ngọc, sắc mặt hồng hào, không tái nhợt như sắc mặt của nàng lúc này. Đôi mắt nương tử Tiết Thụ trong suốt, đơn thuần, vừa nhìn đã biết không có phiền não, không giống nàng, bởi vì nhiều đêm lo lắng không thể chợp mắt, mà bị thâm quầng. Mà bất đồng lớn nhất của hai người lúc này chính là, Tiết Tùng gọi nàng ấy một tiếng đệ muội rất êm ái, phảng phất sợ nàng ấy bị kinh hãi, còn đến phiên nàng, ngay cả cái tên Hạ Hoa mà Tiết Tùng cũng khinh thường gọi, giọng nói càng là lạnh lùng vô tình.
Diệp Nha đột nhiên cảm thấy có chút lạnh, thực sự là ánh mắt của Hạ Hoa quá phức tạp khó hiểu, cũng may Tiết Thụ xông tới, có hắn ngu ngơ đứng bên cạnh, Diệp Nha thấy an tâm hơn hẳn. Vì vậy nàng cho Tiết Tùng một ánh mắt an tâm, cố gắng bình tĩnh giải thích với Hạ Hoa: “Hạ Hoa tỷ, muội biết trong lòng tỷ lúc này rất khó chịu, nhưng tối qua đại ca của muội đã nói rất rõ ràng với phụ mẫu của tỷ rồi, tỷ, hài tử trong bụng tỷ, thật sự không phải của đại ca muội, tỷ, tỷ có hiều lầm cái gì không?”
Hạ Hoa lạnh lùng nhìn kỹ Diệp Nha, chỉ cảm thấy bốn chữ “Đại ca của muội” từ trong miệng nàng ấy phát ra nghe chói tai vô cùng, nhất là, nhất là Tiết Tùng còn đi tới bên cạnh Diệp Nha, dùng tư thế bảo vệ che chở cho nàng ấy, lại dùng ánh mắt chán ghét nhìn vào nàng, Hạ Hoa cảm thấy nàng sắp điên rồi!
“Ngươi câm miệng đi! Ngươi bất quá chỉ là một ả kỹ nữ, dựa vào cái gì dám lên mặt với ta!” Nàng nhớ tới mấy lời đàm tiếu lúc trước, liều mạng thét lớn.
Đúng vậy, nhất định là ả kỹ nữ xấu xa này đã câu dẫn Tiết Tùng, trước đây ả ta lúc nóng lúc lạnh không muốn tặng hầu bao giúp nàng, khẳng định là đánh chủ ý lên người huynh ấy, sau lại giở ra mấy thủ đoạn dơ bẩn trong kỹ viện mê hoặc Tiết Tùng, khiến huynh ấy quên đi những lời tâm tình yêu thương đã nói với nàng đêm đó, thậm chí quên luôn cả đêm triền miên của bọn họ.
Diệp Nha ngây người, nàng thực sự không ngờ Hạ Hoa sẽ nói nàng như vậy.
“Hạ Hoa, ngươi điên rồi hả? Còn dám nói bậy một câu, ta...”
“Chàng muốn làm gì? Đánh ta sao?” Hạ Hoa rơi nước mắt, gào thét với Tiết Tùng: “Đại lang, sao chàng có thể bị nàng ta câu mất linh hồn như thế, chàng đã quên những lời chàng nói với ta đêm đó sao, nàng ta cố ý không đưa hầu bao của ta cho chàng...”
Tiết Tùng che trước người Diệp Nha, lạnh giọng cắt đứt lời nàng ta: “Đệ muội đã đưa hầu bao cho ta, nhưng ta đã nhờ muội ấy trả lại cho ngươi. Hạ Hoa, rốt cuộc ngươi muốn cái gì, Tiết Tùng ta từ trước đến nay chưa từng thích ngươi, cũng chưa từng làm chuyện có lỗi với ngươi, vì sao ngươi cứ hết lần này tới lần khác tới quấy nhiễu gia đình ta?”
Sắc mặt Hạ Hoa càng ngày càng trắng bệch, không thể tin nhìn Tiết Tùng: “Không thể nào! Đêm đó ở trong lều chàng không phải nói như thế, chàng nói chàng chưa từng nhìn thấy cái hầu bao nào, nàng ta vốn dĩ không đưa hầu bao cho chàng!”
Tiết Tùng nhíu mày: “Lều gì?”
Trong lòng Hạ Hoa giật mình, cảm giác khủng hoảng ập tới làm nước mắt nàng ta ngừng rơi, nàng ta nhìn thẳng vào mắt Tiết Tùng: “Là lều trong vườn trái cây của nhà ta, đêm đó biểu huynh...Tống Hải đến tìm chàng, chàng đều quên sao?”
“Tống Hải chỉ tới tìm ta một lần, đó là vào buổi trưa, hắn nói hắn tới giúp ngươi hỏi ta có thích ngươi không. Ta nói ta chưa từng thích, sau đó hắn không tới tìm ta nữa, cho nên ta không hề đi vào lều nhà ngươi. Hạ Hoa, ngươi luôn miệng nói người đó là ta, ngươi thực sự tận mắt trông thấy mặt của hắn sao?” Tiết Tùng rất nhanh nắm tay lại, giọng nói càng ngày càng lạnh, hắn đã đoán được đại khái là chuyện gì xảy ra rồi, Tống Hải, tên tiểu nhân hèn hạ đó!
“Ta không thấy rõ, nhưng...” Hạ Hoa không nói được nữa, toàn thân run rẩy, sẽ không, sao Tống Hải dám làm vậy với nàng!
Ánh mắt của nàng rơi vào người Tiết Thụ, thấy hắn ghét bỏ nhìn nàng, rơi vào người Diệp Nha, nàng ta đồng tình nhìn nàng, cuối cùng... cuối cùng là Tiết Tùng, hắn chỉ lạnh lùng nhìn về phía nàng, trong mắt không có nửa điểm đau lòng hay thương xót, dù đã xảy ra chuyện như vậy, hắn cũng không thương tiếc nàng chút nào.
“Đại lang, chàng thật chưa từng thích ta sao?” Nàng không khóc nữa, ánh mắt thẳng tắp nhìn Tiết Tùng, hỏi ra vấn đề cuối cùng nàng luôn muốn biết.
“Chưa bao giờ, còn nữa, đừng gọi ta như vậy, nghe thật chói tai!” Tiết Tùng không tránh né nhìn nàng ta, hy vọng có thể khiến nữ nhân điên này tỉnh táo lại.
Thân hình liêu xiêu của Hạ Hoa đứng không vững, mờ mịt thì thào hỏi: “Vì sao? Vì sao? Ta có chỗ nào không xứng với chàng? Ta là người đẹp nhất trong làng...” Giọng nói ngừng lại, nàng nhìn Diệp Nha đang đứng bên cạnh Tiết Tùng, có phải là do nữ nhân này đẹp hơn nàng, cho nên, Tiết Tùng mới không thích nàng?
“Tiết Tùng, chàng thay lòng có phải không? Chàng bị ả kỹ nữ này...”
“Bốp!”
Tiết Tùng ánh mắt lạnh như băng, cũng không nhìn nữ nhân điên bị hắn tán ngã xuống đất, nói với Tiết Thụ: “Nhị đệ, kéo nàng ta ra ngoài đi, mặc kệ nàng ta...”
“Tiết Tùng, ngươi dám đánh nữ nhân, ngươi có phải là nam nhân hay không!” Một tiếng gầm giận dữ cắt đứt lời hắn.
Tống Hải vội vã chạy vào sân, đau lòng vô cùng đỡ Hạ Hoa đang nằm yên dưới mặt đất lên, đợi thấy rõ má phải sưng lên và vết máu nơi khóe môi nàng ta, ánh mắt trở nên cực kỳ hung tàn, nghiến răng nghiến lợi nói với Tiết Tùng: “Nàng có lỗi gì với ngươi? Dù cho ngươi không thích nàng, cũng không cần phải đánh nàng!”
“Nàng ta đáng bị đánh.” Tiết Tùng trầm mặt nhìn thẳng vào Tống Hải, “Tống Hải, hài tử trong bụng nàng ta là của ngươi phải không?”
Tống Hải cảm nhận được người trong ngực thoáng run rẩy, nhưng hắn không hối hận: “Đúng đó, rồi sao?”
Tiết Tùng cười nhạt, “Không sao cả, nếu là của ngươi, hai ngươi trở về giải quyết với nhau, sau này đừng tới quấy rầy nhà của ta nữa. Ta không có hứng thú xen vào chuyện của hai ngươi. Nếu dám đến đây lần nữa, không cần biết là nam hay nữ, ta tuyệt đối sẽ không khách khí.” Nam là tiểu nhân hèn hạ, nữ là người điên, hắn sẽ không lại để bọn họ bước vào cửa nhà nửa bước.
Tống Hải nắm chặt tay, ánh mắt giết người trừng mắt nhìn Tiết Tùng, đỡ Hạ Hoa đi ra ngoài!
Hạ Hoa cảm thấy dường như nàng sắp chết rồi, muốn đẩy Tống Hải ra, nhưng không còn chút sức nào, chỉ đành chết lặng theo hắn ra ngoài. Lúc đi tới cửa Tiết gia, sắp rời khỏi, nàng không cam tâm quay đầu lại nhìn, nam nhân nàng yêu sáu năm kia, lúc này hắn đang cúi đầu nói gì đó với nương tử Tiết Thụ, trên mặt nương tử Tiết Thụ mang theo nụ cười nhàn nhạt, cũng không biết là vì lời nói Tiết Tùng hay vì dáng vẻ Tiết Thụ đang quơ tay múa chân bên cạnh. Nàng chỉ biết là, ba người bọn họ, không có một người nào nhìn về cửa bên này, dường như chuyện của nàng thực sự không liên quan gì tới bọn họ.
Trong đầu hiện lên từng lời từng chữ Tiết Tùng đã nói với nàng, nàng đột nhiên nở nụ cười, nàng đúng thật là rất ngu ngốc, trong sáu năm nay, chỉ có ngày hôm nay Tiết Tùng nói với nàng nhiều nhất, nhưng hắn đã nói cái gì? Một câu so với một câu vô tình, càng làm tổn thương nàng, hắn thà rằng bảo vệ ả kỹ nữ trong nhà, cũng không dành cho nàng chút nhu tình nào.
Má phải chợt bị người chạm vào, cơn đau làm nàng tỉnh táo lại, nàng mờ mịt nhìn xung quanh, thì ra nàng đã trở về nhà, nhưng trong phòng chỉ có Tống Hải và nàng, cha mẹ cũng không ở đây, bọn họ dung túng hắn như vậy, là vì đã ngầm đồng ý hôn sự của hai người sao?
“Hạ Hoa, còn đau không?” Tống Hải thấy ánh mắt của nàng dần khôi phục lại sự trong sáng, đau lòng hỏi.
“Tống Hải, sao huynh có thể làm thế với ta!” Nước mắt Hạ Hoa không khống chế được rơi xuống, nàng hận nam nhân này, hắn đã đoạt mất trong sạch của nàng, nếu không phải tại hắn, cũng sẽ không có chuyện hôm nay. Như vậy dù cho nàng có bị gả đến Tiền phủ, trong lòng cũng giữ mối tình thắm thiết với Tiết Tùng, nàng sẽ cho rằng Tiết Tùng thích nàng, mà không phải biến thành ánh mắt lạnh lùng vô tình như bây giờ.
Tống Hải chạm nhẹ vào mặt nàng, chầm chậm quỳ xuống trước mặt nàng, từng câu từng chữ đều nói rất nghiêm túc: “Hạ Hoa, ngày đó là huynh có lỗi với muội, nhưng huynh thực sự thích muội. Muội thích Tiết Tùng sáu năm, còn huynh từ nhỏ đã thích muội rồi, muội còn nhớ không, năm đó huynh đã từng hỏi muội sau này lớn lên có thể gả cho huynh hay không, thật ra, ngay từ lúc đó huynh đã quyết định sau này sẽ lấy muội làm thê tử. Hạ Hoa, muội quên hắn ta đi, gả cho huynh, huynh nhất định sẽ chăm sóc cho muội thật tốt, còn có hài tử của chúng ta nữa, được không?”
Hạ Hoa không nói gì, ngơ ngác như người gỗ.
Tống Hải đau lòng dữ dội, cầm tay nàng đặt lên ngực hắn: “Hạ Hoa, chỉ cần muội nguyện ý gả cho huynh, huynh sẽ làm bất cứ thứ gì cho muội.” Có nàng, hắn sẽ không ăn chơi đàng điếm nữa, hắn chỉ yêu một mình nàng, cố gắng học hỏi cha hắn xử lý vườn trái cây trong nhà, làm cho mẹ con các nàng cả đời không lo.
“Ta nói cái gì, huynh cũng nghe theo?” Hạ Hoa nhìn thấy tay hai người đan xen vào nhau, nhẹ giọng hỏi.
Tống Hải vui mừng cực kỳ, gật đầu liên tục, “Ừ, chỉ cần là chuyện muội muốn làm, huynh nhất định sẽ làm cho muội, Hạ Hoa, muội đồng ý sao?”
Hạ hoa nhắm mắt lại: “Chỉ cần huynh giúp ta làm một chuyện, ta sẽ bằng lòng lấy huynh.”
Nàng khổ như vậy, nàng muốn nữ nhân kia cũng phải nếm thử, dựa vào cái gì nàng ta có thể được Tiết Tùng bảo hộ sau lưng, dựa vào cái gì nàng ta có thể thoải mái hưởng thụ sự ân cần của Tiết Tùng. Nàng không có được, nàng ta cũng đừng hòng có được!
/165
|