Dục hỏa ồ ạt dâng lên, lồng ngực phập phồng kịch liệt, hơi thở của Tiết Tùng ngày càng dồn dập, đương lúc đó Diệp Nha lại mông lung mở mắt ra, bị hai con ngươi trong suốt ngập nước, phong tình quyến rũ như vậy nhìn vào, hắn không kiềm chế được nữa, tay phải bỗng dùng sức, xiêm y của nàng cứ như thế mà bị hắn tuột xuống tới eo, lộ ra da thịt tuyết trắng, mặc cho bóng đêm cũng không cách nào che giấu được, hai luồng đẫy đà lập tức nảy ra, nụ hồng run run đứng thẳng.
“Đại ca!”
Bị đôi mắt sâu thẳm của nam nhân nhìn chằm chằm vào ngực, Diệp Nha lập tức tỉnh lại từ cơn mê, tối nay hắn quá bá đạo, cường thế xâm nhập nàng, nàng bỗng thấy rất sợ, sợ hắn thật sự sẽ muốn nàng ngay tại đây!“Đại ca...” Nàng vùng vẫy muốn kéo xiêm y lên, lại bị hai tay nam nhân đè lại, hắn si mê chậm rãi cúi người, khuôn mặt lạnh lùng dần dần tiến sát vào nơi đẫy đà đang phập phồng dữ dội của nàng, trong lòng Diệp Nha hoảng sợ cực kỳ, sợ bị người phát hiện, đồng thời, cũng có một loại khát vọng mãnh liệt trào lên từ đáy lòng, nàng không dám nhìn nữa, hai mắt nhắm nghiền lại.
Nhưng, ngay trước khi nụ hồng bị nam nhân thở gấp ngậm vào, cái lưỡi của hắn chỉ vừa mới đảo quanhmột vòng quanh đầu đỉnh, thì cửa phòng bếp bỗng nhiên truyền ra tiếng gọi mờ mịt của Tiết Thụ: “Nương tử, sao nàng vẫn chưa vào?”
Tựa như bị hắt một chậu nước lạnh vào người, Tiết Tùng giật mình tỉnh lại, thân thể cứng đờ, bản năng muốn mặc xiêm y vào dùm nàng.
Tuy nhiên, Diệp Nha đã phản ứng nhanh hơn hắn, trong lòng nàng hốt hoảng nên đã không chú ý tới bàn tay của hắn đột nhiên cứng đờ, cũng không suy nghĩ vì sao lúc này nàng lại dễ dàng trốn thoát hắn như vậy, nàng chỉ biết một điều, nhất định không thể để cho Tiết Thụ trông thấy tình cảnh này!
Diệp Nha dùng tốc độ nhanh nhất kéo xiêm y lên, không dám nhìn Tiết Tùng một cái, liền xoay người chạy về hướng Tiết Thụ.
“Nương tử, sao nàng đi lâu vậy? Ta sắp ngủ luôn rồi.”
“Ta, vừa rồi ở bên gốc cây bị chuột rút một chút... Được rồi, được rồi, không sao đâu, chúng ta mau vào thôi.”
“Thực sự không đau sao? Hay để ta bóp chân cho nàng.”
Rất nhanh, tiếng bước chân của hai người hoàn toàn biến mất.
Tiết Tùng ủ rũ dựa vào thân cây, hắn bị sao thế nào, rõ ràng đã hứa với lòng không chạm vào nàng nữa, vì sao càng ngày càng không quản được bản thân rồi?
Ánh trăng không chiếu tới bóng người dưới tàn cây, chỉ còn tiếng côn trùng kêu vang khắp nơi...
“Đại ca!”
Bị đôi mắt sâu thẳm của nam nhân nhìn chằm chằm vào ngực, Diệp Nha lập tức tỉnh lại từ cơn mê, tối nay hắn quá bá đạo, cường thế xâm nhập nàng, nàng bỗng thấy rất sợ, sợ hắn thật sự sẽ muốn nàng ngay tại đây!“Đại ca...” Nàng vùng vẫy muốn kéo xiêm y lên, lại bị hai tay nam nhân đè lại, hắn si mê chậm rãi cúi người, khuôn mặt lạnh lùng dần dần tiến sát vào nơi đẫy đà đang phập phồng dữ dội của nàng, trong lòng Diệp Nha hoảng sợ cực kỳ, sợ bị người phát hiện, đồng thời, cũng có một loại khát vọng mãnh liệt trào lên từ đáy lòng, nàng không dám nhìn nữa, hai mắt nhắm nghiền lại.
Nhưng, ngay trước khi nụ hồng bị nam nhân thở gấp ngậm vào, cái lưỡi của hắn chỉ vừa mới đảo quanhmột vòng quanh đầu đỉnh, thì cửa phòng bếp bỗng nhiên truyền ra tiếng gọi mờ mịt của Tiết Thụ: “Nương tử, sao nàng vẫn chưa vào?”
Tựa như bị hắt một chậu nước lạnh vào người, Tiết Tùng giật mình tỉnh lại, thân thể cứng đờ, bản năng muốn mặc xiêm y vào dùm nàng.
Tuy nhiên, Diệp Nha đã phản ứng nhanh hơn hắn, trong lòng nàng hốt hoảng nên đã không chú ý tới bàn tay của hắn đột nhiên cứng đờ, cũng không suy nghĩ vì sao lúc này nàng lại dễ dàng trốn thoát hắn như vậy, nàng chỉ biết một điều, nhất định không thể để cho Tiết Thụ trông thấy tình cảnh này!
Diệp Nha dùng tốc độ nhanh nhất kéo xiêm y lên, không dám nhìn Tiết Tùng một cái, liền xoay người chạy về hướng Tiết Thụ.
“Nương tử, sao nàng đi lâu vậy? Ta sắp ngủ luôn rồi.”
“Ta, vừa rồi ở bên gốc cây bị chuột rút một chút... Được rồi, được rồi, không sao đâu, chúng ta mau vào thôi.”
“Thực sự không đau sao? Hay để ta bóp chân cho nàng.”
Rất nhanh, tiếng bước chân của hai người hoàn toàn biến mất.
Tiết Tùng ủ rũ dựa vào thân cây, hắn bị sao thế nào, rõ ràng đã hứa với lòng không chạm vào nàng nữa, vì sao càng ngày càng không quản được bản thân rồi?
Ánh trăng không chiếu tới bóng người dưới tàn cây, chỉ còn tiếng côn trùng kêu vang khắp nơi...
/165
|