*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngày hôm sau Bạch Tân Vũ tỉnh lại, cảm giác thắt lưng muốn lìa ra, đây cũng chẳng phải do cậu bỏ bê tập luyện, chủ yếu là do chân của Du Phong Thành bị thương, tư thế cơ thể của bọn họ lại yêu cầu tương đối đặc biệt, cậu bị ép phải thử thách lực eo hơn nửa buổi tối liền.
Cậu mở mắt, Du Phong Thành không ở trên giường, mùi sữa thơm nồng nàn bay tới từ phòng bếp, cậu hít sâu một hơi, liếm môi một cái, tưởng nhớ lại một hồi cảm giác vui sướng lâm ly đã lâu không thấy này, nín nhịn hơn một năm quả thực nguy hiểm, tối hôm qua cậu không biết có phải mình cảm thấy sẽ bị làm chết ở trên giường luôn không. Du Phong Thành chẳng khác nào dã thú, nếu không phải do chân hắn không tiện, tối hôm qua không chỉ vài lần đã xong được đâu.
Cậu nằm một lát, gân giọng gọi: “Phong Thành.”
Chỉ một chốc, Du Phong Thành nhảy lò cò đẩy cửa vào, hắn dựa vào mép cửa, ngó bắp đùi thon dài của Bạch Tân Vũ dang lõa lồ ở ngoài chăn, hơi hơi híp mắt lại, “Tỉnh à, ngủ thế nào?”
“Không tệ.” Bạch Tân Vũ chống người lên, mập mờ mà lướt qua thân trên đánh trần của hắn, trên đó hết thảy đều là dấu vết cậu gặm cắn ra.
Du Phong Thành đã bước tới, cúi người xuống, chống hai tay trên giường, áp trán mình vào trán Bạch Tân Vũ, “Thực ra cái tôi muốn hỏi là tối hôm qua thế nào?”
Bạch Tân Vũ vò tóc hắn, “Cũng không tệ.”
“Chỉ là “không tệ” thôi à?” Du Phong Thành cụng cụng trán cậu, “Nếu chân tôi không bị thương, hôm nay anh cũng đừng hòng xuống giường.”
Bạch Tân Vũ không nhịn được cười, cậu liếm khóe môi Du Phong Thành, “Rất “không tệ” nha, thỏa mãn hử?” Ngoại trừ Du Phong Thành, không ai có thể khiến cậu cảm nhận được khoái cảm điên cuồng đến tận cùng như vậy, là một gã đàn ông, biết mùi cao trào, liền không chịu được cái gì nhạt nhẽo vô vị nữa.
Du Phong Thành nở nụ cười, hôn Bạch Tân Vũ một cái, “Dậy ăn sáng đi.”
Bạch Tân Vũ đi rửa mặt, ngồi trước bàn ăn, cậu có hơi lo lắng bảo, “Không biết cha tôi có từ từ nghĩ thoáng ra được không nữa.”
“Hôm qua cha anh không hất rượu lên đầu tôi, chứng tỏ ông ấy sắp nghĩ thông suốt rồi.” Du Phong Thành ngồi đối diện với Bạch Tân Vũ, nhét một quả cà chua bi vào miệng cậu, “Yên tâm đi, ông ấy sẽ dần dần hiểu cho chúng ta.”
Bạch Tân Vũ cười cười, “Sau này thường xuyên về nhà cùng tôi một chuyến.”
“Không thành vấn đề.” Du Phong Thành chống cằm lười biếng mà ngó cậu, ánh sáng mị hoặc lưu chuyển trong đôi mắt đó.
Bạch Tân Vũ hất nhẹ cằm, “Sao thế?”
“Tôi đã tưởng tượng khung cảnh này rất nhiều lần, lúc còn ở Tân Cương.” Du Phong Thành dùng khăn giấy lau bơ ở khóe miệng cậu, “Mỗi lần chấp hành nhiệm vụ, tôi cũng nghĩ nhất định phải trở về, bởi vì anh đang chờ tôi.”
Bạch Tân Vũ giễu cợt, “Lúc đó tôi sao có thể chờ cậu chứ.”
“Anh chờ tôi ở nơi này.” Du Phong Thành chỉ vào buồng tim mình.
Bạch Tân Vũ xém thì phun bánh, “Có thể không sến sẩm có được không.”
Du Phong Thành nháy mắt một cái, “Cho anh cảm nhận phong tình vạn chủng của tôi một tí nha.”
“Phì.” Bạch Tân Vũ nhịn không được mà cười không ngừng, “Phong tình vạn chủng là dùng để hình dung tình nhân trong mộng của mấy em gái nhỏ như tôi nè.”
“Ờm, mấy cô đó chỉ có thể mơ tưởng thôi.” Du Phong Thành nhéo cằm cậu, “Anh chỉ có thể là người của tôi.”
Trước đây hồi ở bộ đội hai người thường xuyên cãi nhau, thói quen này đến bây giờ cũng chưa đổi, anh tới tôi đi cười cười nói nói, thời gian trôi qua bình lặng ấm áp.
Trước nay Bạch Tân Vũ chưa cân nhắc qua chuyện gia đình, năm đó khi cậu còn phong lưu đa tình, cảm thấy hai chữ này là một kiểu gánh nặng, giờ này khắc này, cậu lại cảm thấy hai chữ này gần gũi với mình đến vậy, gần đến có chút không kịp nhận ra, đã sớm len lỏi vào chiếm lấy trái tim cậu.
Đưa Du Phong Thành về trường xong, Bạch Tân Vũ lại qua công ty quay cuồng một buổi, rồi mới liêu xiêu về nhà.
Cha cậu nhìn thấy cậu, sắc mặt không tốt lắm, Bạch Tân Vũ lấy lòng cười, “Cha, con về rồi.”
Bạch Khánh Dân không để ý đến cậu, tiếp tục đọc báo.
Bạch Tân Vũ tự mình rửa sạch đám anh đào tươi, lần lượt bưng cho cha mẹ mình ăn, cậu vốn dẻo miệng lại mặt dày, muốn lấy lòng người khác, vẫn luôn dồn họ đến phiền mới thôi.
Lý Úy Chi vốn không thể nghiêm khắc với cậu, đôi câu ba điều đã không nhịn được cười, tuy Bạch Khánh Dân vẫn chẳng nói gì với cậu, nhưng biểu cảm rõ ràng đã không cứng rắn nữa.
Bạch Tân Vũ hiểu rõ cha mẹ mình, đồng thời cũng biết ơn bọn họ, có một thằng con trai gây loạn khắp nơi như cậu, người làm cha mẹ quá khó khăn, cậu âm thầm thề, về sau sẽ không gây ra chuyện gì khiến bọn họ thất vọng nữa.
Trải qua giai đoạn chuẩn bị dày công, dự án công ty bảo an cũng chính thức khởi động, Bạch Tân Vũ bỏ vốn ba chục triệu, chiếm 30% cổ phần công ty, số cổ phần này lẽ ra là cậu lén cùng nhà họ Du hiệp nghị chia nửa, nhưng nhà họ Du nói không cần, bảo là cho cậu làm sính lễ. Tiện nghi thế này không ai chiếm, Bạch Tân Vũ vui vẻ nhận.
Có Trung Vĩ giúp đỡ về mặt tài chính, lại có trợ lực về mặt kinh nghiệm của bộ sậu Từ tổng, công ty bảo an còn chưa bắt đầu bước vào hoạt động, đã có ba đơn hàng đưa tới, triển vọng rất tốt.
Bạch Tân Vũ bắt đầu chiêu binh mãi mã, kéo Phùng Đông Nguyên từ chỗ anh mình qua, song văn phòng của công ty bọn họ vẫn cùng chung một tòa nhà với của anh trai cậu, cậu thuê văn phòng ở hai tầng nhà, thường xuyên có thể lên lầu tìm anh trai mình làm nũng, nói phét, đụng tới vấn đề còn tùy cơ có người bàn bạc, điều này khiến niềm tin của cậu lại càng nhiều thêm.
Chân của Du Phong Thành trải qua một đoạn thời gian làm phục hồi chức năng, rốt cục cũng được bỏ nạng, tự mình đi lại, nhưng vẫn còn hơi khập khiễng, hết năm là có thể hoàn toàn khôi phục bình thường. Nhưng ở trường hắn vẫn giả què, chỉ vì mỗi thứ Tư đến bệnh viện có thể tiện gặp Bạch Tân Vũ luôn, không đúng, phải nói là chủ yếu đi gặp Bạch Tân Vũ, tiện đi bệnh viện luôn.
Du Phong Thành đã dọn vào nhà cậu ở, có đôi khi Bạch Tân Vũ đẩy cửa một cái, thấy bóng dáng Du Phong Thành đang ở trong nhà mình, còn có thể cảm nhận được trái tim đập gia tốc cùng xúc động sâu tự đáy lòng.
Bọn họ cùng Yến Thiếu Trăn, Phùng Đông Nguyên mỗi tháng tụ tập một lần, uống rượu, tán gẫu đôi chút, hoài niệm về cuộc sống trong bộ đội khiến bọn họ không hết chuyện để nói cùng nhau, làm bén lại tình nghĩa bất diệt.
Yến Thiếu Trăn sống rất có ý vị trong quân ngũ, tiền đồ một mảnh rộng mở, thành tích của Phùng Đông Nguyên vượt lên, đạt học bổng không khó khăn chút nào, năm ba đại học còn có thể được cử sang Mỹ trao đổi, Bạch Tân Vũ nghe chiến hữu mình ngày càng tốt lên, trong lòng thoải mái đến lạ.
Cậu cũng thường xuyên gọi cho những người ở đại đội cũ và Báo Tuyết, cậu biết được năm sau Tiền Lượng định xuất ngũ, bà xã của Trình Vượng Vương chửa sinh đôi, Võ Thanh sắp kết hôn rồi, Hứa Sấm thăng chức phó đoàn trưởng, còn Trần Tĩnh sau khi lên lon Trung đội trưởng đã có biểu hiện ưu tú, hai năm nữa sẽ lên đội phó, Lão Sa vì chăm sóc vợ con, chuyển đến trung đoàn ở địa phương làm đoàn trưởng, quân hàm của Hoắc Kiều lại tăng một cấp, con đường làm quan bằng phẳng….
Hết thảy những người mà Bạch Tân Vũ quan tâm, đều đưa đến cho cậu những tin tức tốt đẹp khiến cậu vui mừng, cho dù bọn họ cách xa nhau ngàn dặm, nhưng cũng bởi những năm tháng đã từng gian khổ nhiệt huyết, mà vĩnh viễn vướng vít lấy nhau, cậu nhớ đồng đội của mình, mồ hôi cùng nước mắt cậu đổ trên núi Côn Lôn, rèn đúc linh hồn cậu, biến cậu thành một người đàn ông chân chính, mang danh quân nhân, là việc quý giá nhất cả cuộc đời cậu.
Buổi tối trước thềm năm mới, chính là thời điểm cho các loại hoạt động xã giao, sau khi công ty bảo an của bọn họ mở cửa kinh doanh, thi hành nhiệm vụ đầu tiên, đảm nhận bảo an cho một cuộc triển lãm quốc tế.
Bạch Tân Vũ thân là một trong số các ông chủ, nguyên bản không cần đến hiện trường, nhưng cậu vẫn tương đối hưng phấn đi theo, ăn vận tây trang đen, đeo vô tuyến điện tai nghe bluetooth, cầm côn điện, rất có cảm giác khốc huyễn của nhân viên bảo an trong phim ảnh, cậu thấy mình ngầu chết được, liền giơ điện thoại chụp mấy tấm liền.
Hai ngày triển lãm tiến hành rất thuận lợi, không phát sinh bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào, sau khi nhiệm vụ kết thúc, Bạch Tân Vũ lại cảm thấy có chút mất mát.
Từ tổng vừa liếc qua biểu cảm của cậu là biết cậu đang nghĩ cái gì, “Chậc chậc, chẳng có chuyện gì xảy ra làm cậu cảm thấy chưa đã nghiền hả?”
Bạch Tân Vũ cười ha hả đáp: “Chuẩn rồi, tôi nghĩ trong đầu thôi, Từ ca đừng nói ra nhé.”
“Nhiệm vụ của chúng ta sẽ từ từ phát triển, có khi cậu sẽ được cầm súng thật đấy.” Từ tổng vỗ vỗ bờ vai cậu, “Bao cậu đã nghiền luôn.”
Bạch Tân Vũ cười, cậu biết Từ tổng cũng đang muốn nói, bọn họ phải thận trọng cân nhắc những mối nguy quá lớn, dù sao mạng người mới là quan trọng nhất.
Buổi tối về đến nhà, đương là cuối tuần, Du Phong Thành ở nhà, vừa thấy cậu vào cửa, Du Phong Thành liền ngây ngẩn cả người.
Bạch Tân Vũ nhìn lại mình một cái, ngạc nhiên hỏi: “Sao thế?”
“Hình như đây là lần đầu tiên tôi thấy anh mặc vest.” Du Phong Thành liếm nhẹ môi một cái, ánh mắt tối đi vài phần.
Bạch Tân Vũ hướng về phía gương lớn nhìn một chút, cậu ăn bận một thân tây trang, nổi bật lên eo nhỏ chân dài, lão luyện gọn gàng, anh khí giữa hai lông mày tự nhiên mà thành, cậu sờ cằm, “chậc chậc” hai tiếng, cảm thán: “Đẹp trai quá đê, cậu nói xem tại sao lại tồn tại người có khuôn mặt và dáng dấp như tôi cơ chứ? Quả thực là không thể tin nổi.”
Du Phong Thành nhịn không được bật cười.
Bạch Tân Vũ hỏi: “Cậu cười cái gì, có phải giờ nhìn tôi cậu không nhịn được mà tự khen ngợi ánh mắt của mình không đó?”
Du Phong Thành nhướng mày, “Mắt tôi 5.2 cũng chẳng phải hạng xoàng đâu.”
Bạch Tân Vũ vẫy tay, “Đến đây.”
Du Phong Thành hơi khập khiễng mà bước tới, hắn tới trước gương ưỡn ngực đứng, vóc người gần 1m9 đồ sộ lập tức khiến cho Bạch Tân Vũ có vẻ thua kém một chút, hắn giương khóe miệng, mỉm cười với Bạch Tân Vũ trong gương.
Bạch Tân Vũ nhíu mày, “xì” một tiếng.
Du Phong Thành cười mà ngó cậu, “Anh kêu tôi đến làm chi? So chiều cao hả?”
Bạch Tân Vũ chỉnh lại cà vạt, “Tôi ăn vận quần áo kiểu này nếu không làm một điệu nhảy, luôn cảm thấy rất lãng phí.” Nói đoạn một tay nắm lấy tay Du Phong Thành, một tay đỡ hông hắn, chậm rãi di chuyển bắt đầu khiêu vũ,
Du Phong Thành cười nhẹ bảo: “Tôi không biết đâu đấy, đạp vào anh là do anh tự rước lấy.”
“Cậu dám, đôi giày này của tôi quý lắm đấy.” Bạch Tân Vũ ôm cổ hắn, nhìn hai người trong gương, nét cười trên mặt lại càng đậm.
Du Phong Thành vừa di chuyển theo động tác của cậu, vừa hôn nhẹ lên bờ môi cậu, dịu dàng hỏi: “Hôm nay mệt không?”
“Đứng một chỗ cả ngày có gì mệt.” Bạch Tân Vũ áp lại gần cọ cọ cái cằm của hắn, râu cằm mới lún phún của bọn họ ma sát cùng một chỗ, đùa giỡn cực kỳ vui vẻ.
“Sớm biết vậy tôi đi xem một chút, thuận tiện kiểm tra năng lực bảo an của các anh luôn.”
Bạch Tân Vũ cười hỏi: “Cậu muốn làm gì?” Người như bọn họ, nếu muốn trộm một món đồ, đúng là không khó gì.
“Tôi làm gì được chứ, anh bảo hộ báu vật, tôi bảo vệ anh thôi.” Du Phong Thành cắn cắn phiến môi cậu.
“Cậu bảo vệ tôi hay tôi bảo vệ cậu, bây giờ có chạy cậu cũng không chạy nhanh được.” Bạch Tân Vũ nhéo nhéo hông hắn, “Nói thật, cậu sắp được nghỉ đông rồi, có kế hoạch gì không?”
“Anh có kế hoạch gì?”
“Bọn mình quen nhau lâu vậy rồi, còn chưa bao giờ ra ngoài đi nghỉ một chuyến.” Bạch Tân Vũ nháy mắt với hắn, “Đi chỗ nào thư giãn vài ngày.”
“Anh định thế nào, tôi cũng đi, nhưng chỉ ở trong nước thôi, tôi xuất ngoại rất phiền.”
“Tôi biết.” Bạch Tân Vũ vuốt ve lưng hắn, mập mờ nói: “Tôi khó có cơ hội được mặc vest…” Cậu nói xong liền ôm lấy Du Phong Thành đẩy hai bước, đem hai người áp ngã xuống ghế salon, vừa cởi tây trang vừa nói, “Dù sao cũng phải mang đi giặt, chẳng bằng khiến nó bẩn thêm một tí…”
Du Phong Thành cười cong môi, trong mắt dâng lên dục vọng không hề che giấu.
Năm nay Bắc Kinh tuyết rơi muộn, tuyết đầu mùa qua đi, trường đại học cũng chính thức nghỉ.
Bạch Tân Vũ đặt tour, kéo Du Phong Thành chạy đến Tam Á* [1].
*Tam Á là một thành phố thuộc đảo Hải Nam.
Thời điểm này Tam Á trời quang mây tạnh, ánh nắng chói chang lại không đến mức quá nóng, cậu mượn xe thể thao của bạn, hai người đi dọc vịnh Hải Đường [2] lộng gió, khí lạnh trên người mang tới từ phương Bắc, bị thổi tan sạch sẽ trong gió biển.
Bọn họ bận quần soóc ăn hải sản trong phố ẩm thực, cầm quả dừa lạnh tản bộ dọc theo bãi cát, tắm lõa thể trong biển, điên cuồng làm tình trong phòng suite* của khách sạn, trên cuộc đời này không có bất cứ đoạn thời gian nào, có thể khiến người ta hạnh phúc thỏa mãn như khi ở cùng với người yêu.
*Phòng suite là phòng cao cấp nhất của khách sạn, có dạng như một căn hộ.
Bạch Tân Vũ tỉnh lại trong ánh nắng buổi sớm, cậu mở to con mắt nhập nhèm, ngó người đàn ông đang say ngủ bên cạnh, ngón tay lơ đãng lướt qua trán hắn, cái mũi, rồi cuối cùng dừng lại bên môi, không nhẹ không nặng mà chọc chọc.
Du Phong Thành mở mắt, khàn khàn hỏi: “Sao thế?”
Bạch Tân Vũ nhấc đầu, lười biếng cười cười, “Ngủ ngon không?”
“Giường mềm quá.” Du Phong Thành trở mình, ôm hông cậu, “Tôi thà ngủ trên sàn nhà, còn hơn ngủ trên loại giường như hoa bông này.”
“Tôi biết, hai ngày nữa là về nhà rồi nha.” Đầu ngón tay Bạch Tân Vũ lại mơn trớn trên hàng mi dài của hắn.
Du Phong Thành bắt lại tay cậu, nhẹ giọng hỏi: “Mấy ngày nay anh chơi có vui không?”
“Đương nhiên là vui, cậu thì sao?”
“Đi cùng với anh tại sao tôi lại không vui.” Du Phong Thành cười bảo: “Đời tôi, chỉ hi vọng mỗi sáng tỉnh lại, đều có thể nhìn thấy anh.”
Bạch Tân Vũ giễu cợt nói: “Có hơi khó, cậu tỉnh lại lúc sáng sớm gặp bạn cùng phòng tỷ lệ còn lớn hơn so với gặp tôi.”
Du Phong Thành cười nhẹ bảo: “Sao anh cứ nhắc tới cậu ta lại chua loét thế này, cậu ta cũng có bạn gái đó.”
“Cậu nhắc đến Thiếu Trăn chẳng phải cũng chua loét đó sao, tôi phải phối hợp với cậu chứ, cho cậu khỏi cảm thấy tôi không coi trọng cậu.”
Du Phong Thành xoay người một cái, đè lên thân cậu, “Tôi cảm thấy hai chuyện này khác nhau hơi nhiều.”
“Nhiều chỗ nào?”
“Bạn cùng phòng của tôi là thẳng thuần khiết, Yến Thiếu Trăn quả thực có ý với anh.”
Bạch Tân Vũ chớp mắt một cái, “Cậu nhìn lầm rồi.”
“Tôi không nhìn lầm.”
“Tôi không biết Thiếu Trăn thế nào, tôi cũng từng là thẳng thuần khiết đó.”
Du Phong Thành nhác thấy cậu muốn khơi lại chuyện cũ, lập tức thức thời mà lảng sang chuyện khác, “Anh có đói không, chúng ta ăn cơm đi.”
Bạch Tân Vũ cười hì hì ôm cổ hắn, “Cậu nghĩ hồi trước tôi không cãi nổi cậu á, lúc đó tôi đánh không lại cậu, nên không dám nói, về sau đàng hoàng một chút coi.”
Du Phong Thành hôn cậu một cái, “Anh lợi hại, nhất trí.”
Bạch Tân Vũ cứ cười không ngừng, “Ây, năm nay chúng ta làm lễ mừng năm mới ở đâu đây?”
“Đương nhiên là đến nhà anh.” Du Phong Thành cười nói, “Tôi đây không phải là đang tiếc tục lấy lòng cha vợ sao.”
“Đi, mùng một tôi cùng cậu về. Nhưng mà, nếu sau này chúng ta cãi nhau vì chuyện về nhà ai làm lễ mừng năm mới thì làm sao giờ?”
Du Phong Thành nheo mắt, “Chạy xung quanh ba vòng, ai thắng nghe người đó.”
Bạch Tân Vũ cười nói: “Con mẹ nó sao cậu không nói là nghe theo tôi luôn đi? Như vậy có vẻ cậu có lời hơn đó.”
“Tôi lấy cái chân què của tôi chạy cùng anh, còn chưa đủ lời à?”
Hai người ha ha cười, ánh mặt trời ấm áp không chỉ chiếu đến mép giường, còn chiếu vào đáy lòng bọn họ.
Trên thế giới có một người như thế, nếu bạn có được người đó bạn sẽ cảm thấy mình có tất cả mọi thứ, từ nay về sau, trong mỗi góc con tim đều ngập tràn cảm giác thỏa mãn, vĩnh viễn không thấy cô đơn.
Đời này vậy là đủ.
ΨΨΨ
Hoàn chính văn
Chú thích:
[1] Tam Á
[2] Vịnh Hải Đường (không có ảnh cụ thể, bonus thêm cái ảnh Tam Á)
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: (Lười không edit =3=)
A a a a rốt cục kết thúc tốt!! Hưng!!! Phấn!!!!!
Mỗi xong xuôi nhất thiên văn thật là không cách nào hình dung cảm giác, dường như một đoạn lữ trình kết thúc, có điểm tiếc nuối cùng hoài niệm, nhưng nghĩ tới có thể nghỉ ngơi một chút tiếp tục đi, lại cảm thấy thật cao hứng cùng vui mừng.
Áng văn này còn tiếp trong quá trình bỏ vào rất nhiều luận điệu khác nhau thanh âm, văn dưới cũng có một đoạn thời gian không phải thái thái bình, nhưng bất kể như thế nào, ta cảm tạ từng cái độc giả đối với áng văn này quan tâm cùng nhiệt tình, cũng cảm tạ từng cái chống đỡ bản chính độc giả làm bạn ta, cổ vũ ta, thúc giục ta.
Nếu có người đối với áng văn này thoả mãn, ta mang lòng cảm kích, nếu có người đối với áng văn này bất mãn, ta nói tiếng xin lỗi. Tiểu Bạch Dương tuy là không phải của ta núi cao, nhưng cũng không phải là ta thung lũng, nó là ta ở sáng tác trên con đường này đi qua một đoạn phong cảnh, ta có lúc đại lục bằng phẳng, có lúc cũng sẽ lảo đảo, nhưng ta tin tưởng ta thủy chung là ở tiến bộ, loại tiến bộ này chưa chắc mỗi lần đều là hành văn hoặc là cố sự khống chế năng lực lên, cũng có thể là tâm trí trên, tính nhẫn nại lên, cần cù lên, phương thức suy nghĩ lên, chờ đã.
Ta biết, ta mỗi một lần tích lũy, đều có thu hoạch, chỉ cần ta nhiều viết một chữ, ta liền vì giấc mộng của mình điền một viên gạch, dọc theo con đường này vô luận là theo ta từ đầu đi tới đuôi độc giả, vẫn là chỉ vây xem ta một đoạn thời gian, các ngươi đối với ý nghĩa của ta cũng là phi phàm.
Ta đến nay viết mười thiên văn, có người cảm thấy cái này tốt cái kia nát vụn, có người cảm thấy cái này nát vụn cái kia tốt, cũng có rất nhiều người cảm thấy ta viết tất cả đều là rác rưởi, nhưng ta viết vẫn như cũ thật cao hứng, rất thỏa mãn. Nếu như đại gia cảm thấy ta còn có nhất thiên văn khả năng hấp dẫn ngươi, như vậy mời đối với ta ôm có một chút chờ mong, e rằng bản này ngươi không thích, tiếp theo thiên ngươi lại sẽ yêu ta.
Nói chung, ta sẽ vẫn tiếp tục viết, chúng ta hạ thiên văn sai ai ra trình diện a! = 3= thương các ngươi!
Ngày hôm sau Bạch Tân Vũ tỉnh lại, cảm giác thắt lưng muốn lìa ra, đây cũng chẳng phải do cậu bỏ bê tập luyện, chủ yếu là do chân của Du Phong Thành bị thương, tư thế cơ thể của bọn họ lại yêu cầu tương đối đặc biệt, cậu bị ép phải thử thách lực eo hơn nửa buổi tối liền.
Cậu mở mắt, Du Phong Thành không ở trên giường, mùi sữa thơm nồng nàn bay tới từ phòng bếp, cậu hít sâu một hơi, liếm môi một cái, tưởng nhớ lại một hồi cảm giác vui sướng lâm ly đã lâu không thấy này, nín nhịn hơn một năm quả thực nguy hiểm, tối hôm qua cậu không biết có phải mình cảm thấy sẽ bị làm chết ở trên giường luôn không. Du Phong Thành chẳng khác nào dã thú, nếu không phải do chân hắn không tiện, tối hôm qua không chỉ vài lần đã xong được đâu.
Cậu nằm một lát, gân giọng gọi: “Phong Thành.”
Chỉ một chốc, Du Phong Thành nhảy lò cò đẩy cửa vào, hắn dựa vào mép cửa, ngó bắp đùi thon dài của Bạch Tân Vũ dang lõa lồ ở ngoài chăn, hơi hơi híp mắt lại, “Tỉnh à, ngủ thế nào?”
“Không tệ.” Bạch Tân Vũ chống người lên, mập mờ mà lướt qua thân trên đánh trần của hắn, trên đó hết thảy đều là dấu vết cậu gặm cắn ra.
Du Phong Thành đã bước tới, cúi người xuống, chống hai tay trên giường, áp trán mình vào trán Bạch Tân Vũ, “Thực ra cái tôi muốn hỏi là tối hôm qua thế nào?”
Bạch Tân Vũ vò tóc hắn, “Cũng không tệ.”
“Chỉ là “không tệ” thôi à?” Du Phong Thành cụng cụng trán cậu, “Nếu chân tôi không bị thương, hôm nay anh cũng đừng hòng xuống giường.”
Bạch Tân Vũ không nhịn được cười, cậu liếm khóe môi Du Phong Thành, “Rất “không tệ” nha, thỏa mãn hử?” Ngoại trừ Du Phong Thành, không ai có thể khiến cậu cảm nhận được khoái cảm điên cuồng đến tận cùng như vậy, là một gã đàn ông, biết mùi cao trào, liền không chịu được cái gì nhạt nhẽo vô vị nữa.
Du Phong Thành nở nụ cười, hôn Bạch Tân Vũ một cái, “Dậy ăn sáng đi.”
Bạch Tân Vũ đi rửa mặt, ngồi trước bàn ăn, cậu có hơi lo lắng bảo, “Không biết cha tôi có từ từ nghĩ thoáng ra được không nữa.”
“Hôm qua cha anh không hất rượu lên đầu tôi, chứng tỏ ông ấy sắp nghĩ thông suốt rồi.” Du Phong Thành ngồi đối diện với Bạch Tân Vũ, nhét một quả cà chua bi vào miệng cậu, “Yên tâm đi, ông ấy sẽ dần dần hiểu cho chúng ta.”
Bạch Tân Vũ cười cười, “Sau này thường xuyên về nhà cùng tôi một chuyến.”
“Không thành vấn đề.” Du Phong Thành chống cằm lười biếng mà ngó cậu, ánh sáng mị hoặc lưu chuyển trong đôi mắt đó.
Bạch Tân Vũ hất nhẹ cằm, “Sao thế?”
“Tôi đã tưởng tượng khung cảnh này rất nhiều lần, lúc còn ở Tân Cương.” Du Phong Thành dùng khăn giấy lau bơ ở khóe miệng cậu, “Mỗi lần chấp hành nhiệm vụ, tôi cũng nghĩ nhất định phải trở về, bởi vì anh đang chờ tôi.”
Bạch Tân Vũ giễu cợt, “Lúc đó tôi sao có thể chờ cậu chứ.”
“Anh chờ tôi ở nơi này.” Du Phong Thành chỉ vào buồng tim mình.
Bạch Tân Vũ xém thì phun bánh, “Có thể không sến sẩm có được không.”
Du Phong Thành nháy mắt một cái, “Cho anh cảm nhận phong tình vạn chủng của tôi một tí nha.”
“Phì.” Bạch Tân Vũ nhịn không được mà cười không ngừng, “Phong tình vạn chủng là dùng để hình dung tình nhân trong mộng của mấy em gái nhỏ như tôi nè.”
“Ờm, mấy cô đó chỉ có thể mơ tưởng thôi.” Du Phong Thành nhéo cằm cậu, “Anh chỉ có thể là người của tôi.”
Trước đây hồi ở bộ đội hai người thường xuyên cãi nhau, thói quen này đến bây giờ cũng chưa đổi, anh tới tôi đi cười cười nói nói, thời gian trôi qua bình lặng ấm áp.
Trước nay Bạch Tân Vũ chưa cân nhắc qua chuyện gia đình, năm đó khi cậu còn phong lưu đa tình, cảm thấy hai chữ này là một kiểu gánh nặng, giờ này khắc này, cậu lại cảm thấy hai chữ này gần gũi với mình đến vậy, gần đến có chút không kịp nhận ra, đã sớm len lỏi vào chiếm lấy trái tim cậu.
Đưa Du Phong Thành về trường xong, Bạch Tân Vũ lại qua công ty quay cuồng một buổi, rồi mới liêu xiêu về nhà.
Cha cậu nhìn thấy cậu, sắc mặt không tốt lắm, Bạch Tân Vũ lấy lòng cười, “Cha, con về rồi.”
Bạch Khánh Dân không để ý đến cậu, tiếp tục đọc báo.
Bạch Tân Vũ tự mình rửa sạch đám anh đào tươi, lần lượt bưng cho cha mẹ mình ăn, cậu vốn dẻo miệng lại mặt dày, muốn lấy lòng người khác, vẫn luôn dồn họ đến phiền mới thôi.
Lý Úy Chi vốn không thể nghiêm khắc với cậu, đôi câu ba điều đã không nhịn được cười, tuy Bạch Khánh Dân vẫn chẳng nói gì với cậu, nhưng biểu cảm rõ ràng đã không cứng rắn nữa.
Bạch Tân Vũ hiểu rõ cha mẹ mình, đồng thời cũng biết ơn bọn họ, có một thằng con trai gây loạn khắp nơi như cậu, người làm cha mẹ quá khó khăn, cậu âm thầm thề, về sau sẽ không gây ra chuyện gì khiến bọn họ thất vọng nữa.
Trải qua giai đoạn chuẩn bị dày công, dự án công ty bảo an cũng chính thức khởi động, Bạch Tân Vũ bỏ vốn ba chục triệu, chiếm 30% cổ phần công ty, số cổ phần này lẽ ra là cậu lén cùng nhà họ Du hiệp nghị chia nửa, nhưng nhà họ Du nói không cần, bảo là cho cậu làm sính lễ. Tiện nghi thế này không ai chiếm, Bạch Tân Vũ vui vẻ nhận.
Có Trung Vĩ giúp đỡ về mặt tài chính, lại có trợ lực về mặt kinh nghiệm của bộ sậu Từ tổng, công ty bảo an còn chưa bắt đầu bước vào hoạt động, đã có ba đơn hàng đưa tới, triển vọng rất tốt.
Bạch Tân Vũ bắt đầu chiêu binh mãi mã, kéo Phùng Đông Nguyên từ chỗ anh mình qua, song văn phòng của công ty bọn họ vẫn cùng chung một tòa nhà với của anh trai cậu, cậu thuê văn phòng ở hai tầng nhà, thường xuyên có thể lên lầu tìm anh trai mình làm nũng, nói phét, đụng tới vấn đề còn tùy cơ có người bàn bạc, điều này khiến niềm tin của cậu lại càng nhiều thêm.
Chân của Du Phong Thành trải qua một đoạn thời gian làm phục hồi chức năng, rốt cục cũng được bỏ nạng, tự mình đi lại, nhưng vẫn còn hơi khập khiễng, hết năm là có thể hoàn toàn khôi phục bình thường. Nhưng ở trường hắn vẫn giả què, chỉ vì mỗi thứ Tư đến bệnh viện có thể tiện gặp Bạch Tân Vũ luôn, không đúng, phải nói là chủ yếu đi gặp Bạch Tân Vũ, tiện đi bệnh viện luôn.
Du Phong Thành đã dọn vào nhà cậu ở, có đôi khi Bạch Tân Vũ đẩy cửa một cái, thấy bóng dáng Du Phong Thành đang ở trong nhà mình, còn có thể cảm nhận được trái tim đập gia tốc cùng xúc động sâu tự đáy lòng.
Bọn họ cùng Yến Thiếu Trăn, Phùng Đông Nguyên mỗi tháng tụ tập một lần, uống rượu, tán gẫu đôi chút, hoài niệm về cuộc sống trong bộ đội khiến bọn họ không hết chuyện để nói cùng nhau, làm bén lại tình nghĩa bất diệt.
Yến Thiếu Trăn sống rất có ý vị trong quân ngũ, tiền đồ một mảnh rộng mở, thành tích của Phùng Đông Nguyên vượt lên, đạt học bổng không khó khăn chút nào, năm ba đại học còn có thể được cử sang Mỹ trao đổi, Bạch Tân Vũ nghe chiến hữu mình ngày càng tốt lên, trong lòng thoải mái đến lạ.
Cậu cũng thường xuyên gọi cho những người ở đại đội cũ và Báo Tuyết, cậu biết được năm sau Tiền Lượng định xuất ngũ, bà xã của Trình Vượng Vương chửa sinh đôi, Võ Thanh sắp kết hôn rồi, Hứa Sấm thăng chức phó đoàn trưởng, còn Trần Tĩnh sau khi lên lon Trung đội trưởng đã có biểu hiện ưu tú, hai năm nữa sẽ lên đội phó, Lão Sa vì chăm sóc vợ con, chuyển đến trung đoàn ở địa phương làm đoàn trưởng, quân hàm của Hoắc Kiều lại tăng một cấp, con đường làm quan bằng phẳng….
Hết thảy những người mà Bạch Tân Vũ quan tâm, đều đưa đến cho cậu những tin tức tốt đẹp khiến cậu vui mừng, cho dù bọn họ cách xa nhau ngàn dặm, nhưng cũng bởi những năm tháng đã từng gian khổ nhiệt huyết, mà vĩnh viễn vướng vít lấy nhau, cậu nhớ đồng đội của mình, mồ hôi cùng nước mắt cậu đổ trên núi Côn Lôn, rèn đúc linh hồn cậu, biến cậu thành một người đàn ông chân chính, mang danh quân nhân, là việc quý giá nhất cả cuộc đời cậu.
Buổi tối trước thềm năm mới, chính là thời điểm cho các loại hoạt động xã giao, sau khi công ty bảo an của bọn họ mở cửa kinh doanh, thi hành nhiệm vụ đầu tiên, đảm nhận bảo an cho một cuộc triển lãm quốc tế.
Bạch Tân Vũ thân là một trong số các ông chủ, nguyên bản không cần đến hiện trường, nhưng cậu vẫn tương đối hưng phấn đi theo, ăn vận tây trang đen, đeo vô tuyến điện tai nghe bluetooth, cầm côn điện, rất có cảm giác khốc huyễn của nhân viên bảo an trong phim ảnh, cậu thấy mình ngầu chết được, liền giơ điện thoại chụp mấy tấm liền.
Hai ngày triển lãm tiến hành rất thuận lợi, không phát sinh bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào, sau khi nhiệm vụ kết thúc, Bạch Tân Vũ lại cảm thấy có chút mất mát.
Từ tổng vừa liếc qua biểu cảm của cậu là biết cậu đang nghĩ cái gì, “Chậc chậc, chẳng có chuyện gì xảy ra làm cậu cảm thấy chưa đã nghiền hả?”
Bạch Tân Vũ cười ha hả đáp: “Chuẩn rồi, tôi nghĩ trong đầu thôi, Từ ca đừng nói ra nhé.”
“Nhiệm vụ của chúng ta sẽ từ từ phát triển, có khi cậu sẽ được cầm súng thật đấy.” Từ tổng vỗ vỗ bờ vai cậu, “Bao cậu đã nghiền luôn.”
Bạch Tân Vũ cười, cậu biết Từ tổng cũng đang muốn nói, bọn họ phải thận trọng cân nhắc những mối nguy quá lớn, dù sao mạng người mới là quan trọng nhất.
Buổi tối về đến nhà, đương là cuối tuần, Du Phong Thành ở nhà, vừa thấy cậu vào cửa, Du Phong Thành liền ngây ngẩn cả người.
Bạch Tân Vũ nhìn lại mình một cái, ngạc nhiên hỏi: “Sao thế?”
“Hình như đây là lần đầu tiên tôi thấy anh mặc vest.” Du Phong Thành liếm nhẹ môi một cái, ánh mắt tối đi vài phần.
Bạch Tân Vũ hướng về phía gương lớn nhìn một chút, cậu ăn bận một thân tây trang, nổi bật lên eo nhỏ chân dài, lão luyện gọn gàng, anh khí giữa hai lông mày tự nhiên mà thành, cậu sờ cằm, “chậc chậc” hai tiếng, cảm thán: “Đẹp trai quá đê, cậu nói xem tại sao lại tồn tại người có khuôn mặt và dáng dấp như tôi cơ chứ? Quả thực là không thể tin nổi.”
Du Phong Thành nhịn không được bật cười.
Bạch Tân Vũ hỏi: “Cậu cười cái gì, có phải giờ nhìn tôi cậu không nhịn được mà tự khen ngợi ánh mắt của mình không đó?”
Du Phong Thành nhướng mày, “Mắt tôi 5.2 cũng chẳng phải hạng xoàng đâu.”
Bạch Tân Vũ vẫy tay, “Đến đây.”
Du Phong Thành hơi khập khiễng mà bước tới, hắn tới trước gương ưỡn ngực đứng, vóc người gần 1m9 đồ sộ lập tức khiến cho Bạch Tân Vũ có vẻ thua kém một chút, hắn giương khóe miệng, mỉm cười với Bạch Tân Vũ trong gương.
Bạch Tân Vũ nhíu mày, “xì” một tiếng.
Du Phong Thành cười mà ngó cậu, “Anh kêu tôi đến làm chi? So chiều cao hả?”
Bạch Tân Vũ chỉnh lại cà vạt, “Tôi ăn vận quần áo kiểu này nếu không làm một điệu nhảy, luôn cảm thấy rất lãng phí.” Nói đoạn một tay nắm lấy tay Du Phong Thành, một tay đỡ hông hắn, chậm rãi di chuyển bắt đầu khiêu vũ,
Du Phong Thành cười nhẹ bảo: “Tôi không biết đâu đấy, đạp vào anh là do anh tự rước lấy.”
“Cậu dám, đôi giày này của tôi quý lắm đấy.” Bạch Tân Vũ ôm cổ hắn, nhìn hai người trong gương, nét cười trên mặt lại càng đậm.
Du Phong Thành vừa di chuyển theo động tác của cậu, vừa hôn nhẹ lên bờ môi cậu, dịu dàng hỏi: “Hôm nay mệt không?”
“Đứng một chỗ cả ngày có gì mệt.” Bạch Tân Vũ áp lại gần cọ cọ cái cằm của hắn, râu cằm mới lún phún của bọn họ ma sát cùng một chỗ, đùa giỡn cực kỳ vui vẻ.
“Sớm biết vậy tôi đi xem một chút, thuận tiện kiểm tra năng lực bảo an của các anh luôn.”
Bạch Tân Vũ cười hỏi: “Cậu muốn làm gì?” Người như bọn họ, nếu muốn trộm một món đồ, đúng là không khó gì.
“Tôi làm gì được chứ, anh bảo hộ báu vật, tôi bảo vệ anh thôi.” Du Phong Thành cắn cắn phiến môi cậu.
“Cậu bảo vệ tôi hay tôi bảo vệ cậu, bây giờ có chạy cậu cũng không chạy nhanh được.” Bạch Tân Vũ nhéo nhéo hông hắn, “Nói thật, cậu sắp được nghỉ đông rồi, có kế hoạch gì không?”
“Anh có kế hoạch gì?”
“Bọn mình quen nhau lâu vậy rồi, còn chưa bao giờ ra ngoài đi nghỉ một chuyến.” Bạch Tân Vũ nháy mắt với hắn, “Đi chỗ nào thư giãn vài ngày.”
“Anh định thế nào, tôi cũng đi, nhưng chỉ ở trong nước thôi, tôi xuất ngoại rất phiền.”
“Tôi biết.” Bạch Tân Vũ vuốt ve lưng hắn, mập mờ nói: “Tôi khó có cơ hội được mặc vest…” Cậu nói xong liền ôm lấy Du Phong Thành đẩy hai bước, đem hai người áp ngã xuống ghế salon, vừa cởi tây trang vừa nói, “Dù sao cũng phải mang đi giặt, chẳng bằng khiến nó bẩn thêm một tí…”
Du Phong Thành cười cong môi, trong mắt dâng lên dục vọng không hề che giấu.
Năm nay Bắc Kinh tuyết rơi muộn, tuyết đầu mùa qua đi, trường đại học cũng chính thức nghỉ.
Bạch Tân Vũ đặt tour, kéo Du Phong Thành chạy đến Tam Á* [1].
*Tam Á là một thành phố thuộc đảo Hải Nam.
Thời điểm này Tam Á trời quang mây tạnh, ánh nắng chói chang lại không đến mức quá nóng, cậu mượn xe thể thao của bạn, hai người đi dọc vịnh Hải Đường [2] lộng gió, khí lạnh trên người mang tới từ phương Bắc, bị thổi tan sạch sẽ trong gió biển.
Bọn họ bận quần soóc ăn hải sản trong phố ẩm thực, cầm quả dừa lạnh tản bộ dọc theo bãi cát, tắm lõa thể trong biển, điên cuồng làm tình trong phòng suite* của khách sạn, trên cuộc đời này không có bất cứ đoạn thời gian nào, có thể khiến người ta hạnh phúc thỏa mãn như khi ở cùng với người yêu.
*Phòng suite là phòng cao cấp nhất của khách sạn, có dạng như một căn hộ.
Bạch Tân Vũ tỉnh lại trong ánh nắng buổi sớm, cậu mở to con mắt nhập nhèm, ngó người đàn ông đang say ngủ bên cạnh, ngón tay lơ đãng lướt qua trán hắn, cái mũi, rồi cuối cùng dừng lại bên môi, không nhẹ không nặng mà chọc chọc.
Du Phong Thành mở mắt, khàn khàn hỏi: “Sao thế?”
Bạch Tân Vũ nhấc đầu, lười biếng cười cười, “Ngủ ngon không?”
“Giường mềm quá.” Du Phong Thành trở mình, ôm hông cậu, “Tôi thà ngủ trên sàn nhà, còn hơn ngủ trên loại giường như hoa bông này.”
“Tôi biết, hai ngày nữa là về nhà rồi nha.” Đầu ngón tay Bạch Tân Vũ lại mơn trớn trên hàng mi dài của hắn.
Du Phong Thành bắt lại tay cậu, nhẹ giọng hỏi: “Mấy ngày nay anh chơi có vui không?”
“Đương nhiên là vui, cậu thì sao?”
“Đi cùng với anh tại sao tôi lại không vui.” Du Phong Thành cười bảo: “Đời tôi, chỉ hi vọng mỗi sáng tỉnh lại, đều có thể nhìn thấy anh.”
Bạch Tân Vũ giễu cợt nói: “Có hơi khó, cậu tỉnh lại lúc sáng sớm gặp bạn cùng phòng tỷ lệ còn lớn hơn so với gặp tôi.”
Du Phong Thành cười nhẹ bảo: “Sao anh cứ nhắc tới cậu ta lại chua loét thế này, cậu ta cũng có bạn gái đó.”
“Cậu nhắc đến Thiếu Trăn chẳng phải cũng chua loét đó sao, tôi phải phối hợp với cậu chứ, cho cậu khỏi cảm thấy tôi không coi trọng cậu.”
Du Phong Thành xoay người một cái, đè lên thân cậu, “Tôi cảm thấy hai chuyện này khác nhau hơi nhiều.”
“Nhiều chỗ nào?”
“Bạn cùng phòng của tôi là thẳng thuần khiết, Yến Thiếu Trăn quả thực có ý với anh.”
Bạch Tân Vũ chớp mắt một cái, “Cậu nhìn lầm rồi.”
“Tôi không nhìn lầm.”
“Tôi không biết Thiếu Trăn thế nào, tôi cũng từng là thẳng thuần khiết đó.”
Du Phong Thành nhác thấy cậu muốn khơi lại chuyện cũ, lập tức thức thời mà lảng sang chuyện khác, “Anh có đói không, chúng ta ăn cơm đi.”
Bạch Tân Vũ cười hì hì ôm cổ hắn, “Cậu nghĩ hồi trước tôi không cãi nổi cậu á, lúc đó tôi đánh không lại cậu, nên không dám nói, về sau đàng hoàng một chút coi.”
Du Phong Thành hôn cậu một cái, “Anh lợi hại, nhất trí.”
Bạch Tân Vũ cứ cười không ngừng, “Ây, năm nay chúng ta làm lễ mừng năm mới ở đâu đây?”
“Đương nhiên là đến nhà anh.” Du Phong Thành cười nói, “Tôi đây không phải là đang tiếc tục lấy lòng cha vợ sao.”
“Đi, mùng một tôi cùng cậu về. Nhưng mà, nếu sau này chúng ta cãi nhau vì chuyện về nhà ai làm lễ mừng năm mới thì làm sao giờ?”
Du Phong Thành nheo mắt, “Chạy xung quanh ba vòng, ai thắng nghe người đó.”
Bạch Tân Vũ cười nói: “Con mẹ nó sao cậu không nói là nghe theo tôi luôn đi? Như vậy có vẻ cậu có lời hơn đó.”
“Tôi lấy cái chân què của tôi chạy cùng anh, còn chưa đủ lời à?”
Hai người ha ha cười, ánh mặt trời ấm áp không chỉ chiếu đến mép giường, còn chiếu vào đáy lòng bọn họ.
Trên thế giới có một người như thế, nếu bạn có được người đó bạn sẽ cảm thấy mình có tất cả mọi thứ, từ nay về sau, trong mỗi góc con tim đều ngập tràn cảm giác thỏa mãn, vĩnh viễn không thấy cô đơn.
Đời này vậy là đủ.
ΨΨΨ
Hoàn chính văn
Chú thích:
[1] Tam Á
[2] Vịnh Hải Đường (không có ảnh cụ thể, bonus thêm cái ảnh Tam Á)
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: (Lười không edit =3=)
A a a a rốt cục kết thúc tốt!! Hưng!!! Phấn!!!!!
Mỗi xong xuôi nhất thiên văn thật là không cách nào hình dung cảm giác, dường như một đoạn lữ trình kết thúc, có điểm tiếc nuối cùng hoài niệm, nhưng nghĩ tới có thể nghỉ ngơi một chút tiếp tục đi, lại cảm thấy thật cao hứng cùng vui mừng.
Áng văn này còn tiếp trong quá trình bỏ vào rất nhiều luận điệu khác nhau thanh âm, văn dưới cũng có một đoạn thời gian không phải thái thái bình, nhưng bất kể như thế nào, ta cảm tạ từng cái độc giả đối với áng văn này quan tâm cùng nhiệt tình, cũng cảm tạ từng cái chống đỡ bản chính độc giả làm bạn ta, cổ vũ ta, thúc giục ta.
Nếu có người đối với áng văn này thoả mãn, ta mang lòng cảm kích, nếu có người đối với áng văn này bất mãn, ta nói tiếng xin lỗi. Tiểu Bạch Dương tuy là không phải của ta núi cao, nhưng cũng không phải là ta thung lũng, nó là ta ở sáng tác trên con đường này đi qua một đoạn phong cảnh, ta có lúc đại lục bằng phẳng, có lúc cũng sẽ lảo đảo, nhưng ta tin tưởng ta thủy chung là ở tiến bộ, loại tiến bộ này chưa chắc mỗi lần đều là hành văn hoặc là cố sự khống chế năng lực lên, cũng có thể là tâm trí trên, tính nhẫn nại lên, cần cù lên, phương thức suy nghĩ lên, chờ đã.
Ta biết, ta mỗi một lần tích lũy, đều có thu hoạch, chỉ cần ta nhiều viết một chữ, ta liền vì giấc mộng của mình điền một viên gạch, dọc theo con đường này vô luận là theo ta từ đầu đi tới đuôi độc giả, vẫn là chỉ vây xem ta một đoạn thời gian, các ngươi đối với ý nghĩa của ta cũng là phi phàm.
Ta đến nay viết mười thiên văn, có người cảm thấy cái này tốt cái kia nát vụn, có người cảm thấy cái này nát vụn cái kia tốt, cũng có rất nhiều người cảm thấy ta viết tất cả đều là rác rưởi, nhưng ta viết vẫn như cũ thật cao hứng, rất thỏa mãn. Nếu như đại gia cảm thấy ta còn có nhất thiên văn khả năng hấp dẫn ngươi, như vậy mời đối với ta ôm có một chút chờ mong, e rằng bản này ngươi không thích, tiếp theo thiên ngươi lại sẽ yêu ta.
Nói chung, ta sẽ vẫn tiếp tục viết, chúng ta hạ thiên văn sai ai ra trình diện a! = 3= thương các ngươi!
/121
|