*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bạch Tân Vũ được mọi người xúm xít xung quanh, phục vụ khăn mặt và nước uống, cảm giác làm một anh hùng chiến thắng trở về khiến cậu vui sướng không tả, cậu hớn hở kể lại những phát bắn xuất sắc của mình vừa rồi cho mọi người nghe, đắc ý không sao kể xiết, chỉ hận không thể gọi điện thoại báo tin vui cho ba mẹ và anh họ biết ngay tức khắc! Bạch Tân Vũ đột nhiên nhớ ra việc Du Phong Thành đã đáp ứng cậu, nếu cậu thắng, hắn sẽ xin một tháng nghỉ phép cho cậu!
Nghĩ đến việc này, Bạch Tân Vũ ngồi không yên, bắt đầu dáo diếc chung quanh tìm Du Phong Thành.
Tiền Lượng nói: “Anh tìm ai thế?”
“Du Phong Thành đâu?”
“Anh ta còn một hạng mục nữa, chắc là đang nghỉ ngơi.”
“Anh có chút chuyện tìm cậu ta.” Bạch Tân Vũ đứng lên, “Cậu ta nghỉ ngơi ở đâu?”
“Không biết, quân danh lớn lắm… hay anh đến ký túc xá xem thử đi.”
Bạch Tân Vũ chạy vèo tới ký túc xá của Du Phong Thành, trong phòng ngoài hắn ra còn có vài đồng chí khác đang đấm bóp cho hắn, Du Phong Thành đã thành anh hùng của đội ba, tất nhiên phải nhận được sự ưu đãi tốt nhất của đội.
Thấy Bạch Tân Vũ đến, Du Phong Thành cười nói: “Tôi biết ngay anh sẽ chạy tới đây khoe khoang mà, vào đi.”
Bạch Tân Vũ hừ một tiếng, “Ai thèm khoe với cậu, điểm số nằm trên bảng, muốn biết tự mình đi nhìn.”
Một binh sĩ mà Bạch Tân Vũ lạ mặt không cam lòng lên tiếng: “Lúc thi đấu hôm qua cánh tay của Phong Thành bị thương, nếu không thành tích cũng cao lắm đó.”
Du Phong Thành cười nói: “Sao lại nói như vậy được, thắng là thắng, thua là thua, các anh đi ra ngoài mua đồ ăn vặt đi, tôi nói chuyện với anh ta chút.”
Các binh sĩ khác đi rồi, nháy mắt trong ký túc xá chỉ còn lại hai người bọn họ.
Bạch Tân Vũ nhìn ánh mắt mỉm cười của Du Phong Thành, ngược lại có phần ngượng nghịu, “Cánh tay của cậu bị thương thật à?”
Du Phong Thành xoay cánh tay, “Không ảnh hưởng gì nhiều, anh đến tìm tôi có chuyện gì?”
Bạch Tân Vũ nói: “Lần trước đã nói, nếu tôi thắng cậu sẽ xin nghỉ phép cho tôi, tôi muốn về xem anh tôi thế nào.”
Du Phong Thành nhướng mày nói: “Anh với anh họ anh thật là “tình thâm ý trọng”, về xa như vậy chỉ vì gặp anh ta thôi à?”
“Tôi cũng phải gặp bố mẹ tôi nữa…” Bạch Tân Vũ nhăn mày, “Hừ, tôi phải nói cậu mới đúng, cậu với ông chú cậu mới là “tình thâm ý trọng” ý.
Du Phong Thành hừ lạnh một tiếng, “Tôi đã đáp ứng anh thì tôi sẽ làm.”
Bạch Tân Vũ gật đầu, “Thế thì được.” Vừa nghĩ tới có thể về nhà, trong lòng cậu hớn hở hắn lên, rốt cục cậu có thể tạm gác chuyện chăn heo này lại rồi… cơ mà, cậu phải giao việc này cho ai đó phù hợp mới được, chứ không để chúng nó gầy đi thì toi.
Du Phong Thành liếc mắt nhìn cậu, quan sát một hồi bèn nở nụ cười, “Biểu hiện của anh hôm nay tốt lắm, đến quân đội đã lâu như vậy, đây là lần đầu tiên thấy anh làm ra trò đấy.”
Bạch Tân Vũ mừng thầm trong lòng, khẽ nói: “Ơ, thích khoe khoang mà lại tích chữ như vàng, ai mà thèm.”
Du Phong Thành cười nhẹ nói: “Đóng cửa lại, tới đây.”
Trái tim Bạch Tân Vũ nhảy bịch bịch vài cái, “Giữa ban ngày, muốn làm cái gì?”
“Tới đây.”
Bạch Tân Vũ do dự một chút, đoạn đóng cửa lại, đi tới, Du Phong Thành kéo cậu lên giường, để Bạch Tân Vũ ngồi trên đùi hắn, hai người mặt đối mặt ôm nhau, Du Phong Thành hôn nhẹ lên môi cậu, “Sao hôm nay thẳng thắn vậy, bình thường anh thấy tôi là đã cứng ngắc hết lên.”
Bạch Tân Vũ cười mắng: “Hừ, cậu là cái đồ biến thái chết tiệt.”
“Có thích tôi khen anh như vậy không?”
“Tàm tạm.” Bạch Tân Vũ dắt lấy lỗ tai hắn, “Nói, hôm nay có phục không?”
“Hửm, phục cái gì?”
“Rằng tôi cũng là một người đàn ông đích thực, cậu không được xem thường tôi nữa.”
Du Phong Thành nói: “Anh phải cố gắng thêm tí nữa, tôi mới xem anh là một người lính chân chính.”
Bạch Tân Vũ nghiêm túc nhìn vào mắt hắn, “Tôi đã là một người lính chân chính rồi.”
Du Phong Thành nở nụ cười, khẽ vểnh môi, dùng ánh mắt ra hiệu cho cậu.
Bạch Tân Vũ cũng cười theo, nâng lấy mặt hắn, dán môi lên, lúc hai bờ môi sắp chạm vào nhau, cậu nói: “Tôi cho cậu biết, cái này là cho một tháng nghỉ phép, nếu cậu không xin…”
Du Phong Thành lấy tay đè ót cậu, chặn môi đối phương, ra sức hôn lấy…
Buổi tối lúc ăn cơm, Bạch Tân Vũ đang bận bịu sau phòng bếp, Trần Tĩnh đột nhiên chạy tới, ngoắc ngoắc Bạch Tân Vũ, “Tân Vũ, lại đây.”
Bạch Tân Vũ chạy tới, “Đội trưởng, sao cậu lại tới đây?”
Trần Tĩnh cười nói: “Rửa tay đi, trưởng đoàn muốn gặp anh.”
Bạch Tân Vũ mừng rỡ nói: “Thật ư?”
“Nhanh lên đi.”
Bạch Tân Vũ vội vã ném tạp dề sang một bên, rửa tay cho sạch liền đi ra ngoài.
Hứa Sấm đang uống rượu cùng với các lãnh lạo khác ở bên bàn, ngoài sư trưởng của đoàn mình ra, Bạch Tân Vũ không nhận ra những người khác.
Bạch Tân Vũ đi tới, Hứa Sấm nhìn thấy cậu, mặt cười như không cười, nhưng ánh mắt đã không còn nghiêm khắc như trước đây, hắn nói với trưởng đoàn bên cạnh: “Trưởng đoàn, là thằng nhóc này.”
Trưởng đoàn bọn họ là một người đàn ông trung niên mập mạp, trông thì mập thế, nhưng năm xưa cũng từng là người đứng nhất nhì quân đội, đến bây giờ trong quân đoàn vẫn còn lưu lại một ít truyền thuyết về hắn.
Trường đoàn đứng lên, đánh giá Bạch Tân Vũ từ trên xuống dưới, nở nụ cười, “Chàng trai này trông đẹp trai đáo để, tiểu Hứa à, có phải năm nay cậu đổi chính sách tuyển chọn người mẫu không vậy, cậu nhóc xinh trai thế mà đi quân đội, không biết đã làm tan vỡ trái tim của bao nhiêu cô nữa.”
Mọi người đều nở nụ cười.
Trưởng đoàn cười dài nói: “Cậu tên là Bạch Tân Vũ à?”
Bạch Tân Vũ có chút thụ sủng nhược kinh, lập tức kính chào theo nghi thức quân đội, “Vâng, chào thủ trưởng.”
“Đồng chí tiểu Bạch đúng là tuổi trẻ tài cao, tôi cứ tưởng trong quân đội mới sinh ra một Trình Giảo Kim* chứ, té ra lại là lính trong đội làm bếp, làm mấy đại đội trưởng bọn tôi tức ghê gớm, cứ ngỡ binh sĩ đội mình sẽ giành được hạng nhất, dè đâu danh tiếng đều bị đại đội ba cướp mất rồi, tiểu Hứa à, cậu nhiều tội lắm nha~.”
*Trình Giảo Kim: một công thần khai quốc thời Đường.
Hứa Sấm cười nói: “Muốn cho mấy người nhìn thèm chơi.”
Mấy người đại đội trưởng nháo nhào muốn phạt rượu hắn.
Trưởng đoàn vỗ vai Bạch Tân Vũ, “Mấy tuổi rồi?”
“22 ạ.”
“Tuổi đẹp lắm. Các đại đội trưởng, chỉ đạo viên, và đội trưởng của cậu đã kể cho tôi về cậu hết rồi, tài năng của cậu thuộc kiểu điển hình phải tìm mới thấy, mặc kệ trước kia cậu là người như thế nào, đã vào bộ đội, mọi người đều đối xử như nhau, ai cũng sẽ có cơ hội thăng quan tiến chức, ai cũng có nghĩa vụ đền đáp tổ quốc, biểu hiện của cậu khiến các vị lãnh đạo rất là vui mừng.”
Bạch Tân Vũ kích động nói: “Cảm ơn, cảm ơn trưởng đoàn, cám ơn đại đội trưởng, cám ơn chỉ đạo viên, cám ơn đội trưởng.”
Trần Tĩnh vỗ lưng cậu, lại cười nói: “Lo lắng cái gì.”
Bạch Tân Vũ không thể không lo lắng, bởi vì cậu cảm giác có rất nhiều người trong phòng ăn đang nhìn mình. Tựa như ngày hôm qua khi Du Phong Thành được trưởng đoàn thưởng rựơu, cậu đứng nhìn hắn, cậu cũng mong một ngày nào đó mình cũng sẽ được khen ngợi như vậy, bây giờ cậu thật sự đang đứng tại đây, đây là vinh quang đầu tiên trong đời cậu giành được cho mình, xe xịn, nhà ở cao cấp, cuộc sống tiêu tiền như rác, những thứ ấy hoàn toàn không phải thứ cậu dựa vào bản thân mà có được, chỉ có vinh hiển của hiện tại, mới là thứ cậu tự mình nắm lấy, dù phần thưởng chỉ là cái túi chườm nóng và vài câu khen ngợi, cũng đã khiến cậu tự hào rất nhiều.
Trưởng đoàn nhìn thoáng qua phòng bếp, đột nhiên hạ giọng, “Đây là phòng bếp của đội trưởng Võ các cậu à?”
Bạch Tân Vũ gật đầu, “Nếu rãnh thì học hỏi hắn nhiều hơn chút.”
“Vâng.”
Trưởng đoàn lại nói thêm vài câu khích lệ, như bảo cậu không kiêu không nóng nảy, giữ lấy cộng sự có tài thiện xạ cho mình, ngoài ra cũng phải đề cao những tố chất khác, cuối cùng thưởng cho cậu một chung Mao Đào được cấp đặc biệt trong quân đội, Bạch Tân Vũ cầm chung rượu lên, uống một hơi cạn sạch, rượu đế cay xè trôi xuống cổ họng, ấm áp chảy vào dạ dày, lưu lại trong miệng hương vị đậm đà, hốc mắt của cậu nóng lên, cậu cảm thấy tất cả những chuyện mình đã làm đều đáng giá, khổ đau, hay nước mắt, đều đáng giá cả.
Ngày hôm đó sau khi cơm nước xong, Vương Thuận Uy đến tìm cậu.
Bạch Tân Vũ dự cảm có chuyện gì đó, quả nhiên, Vương Thuận Uy nói: “Biểu hiện của cậu đã không khiến cho chúng tôi thất vọng, chuyện để cậu về đại đội, đại đội trưởng đã đồng ý, ý của chúng tôi là qua hết năm sẽ triệu cậu về, thế nào?”
Bạch Tân Vũ ra sức gật đầu, “Cảm ơn chỉ đạo viên.”
Vương Thuận Uy cười nói: “Cho cậu ở hết năm rồi về là ý kiến của Trần Tĩnh, cậu ta nói cậu mới đến, lại đang vào lúc đội làm bếp bận bịu nhất cho lễ mừng năm mới, đội trưởng Võ tốt với cậu như vậy, tốt xấu gì cậu cũng phải giúp lại người ta, thứ hai, làm việc phải đến nơi đến chốn, heo nái nhà cậu sắp sanh chưa?”
Bạch Tân Vũ cười khan nói: “Chỉ đạo viên, lời này của ngài hình như không đúng lắm…” (Bạch Tân Vũ tưởng Vương Thuận Uy đang nói heo nái là vợ cậu)
Vương Thuận Uy vỗ đầu cậu, “Hừ, tôi nói là heo nái cậu chăm sắp sanh chưa, cậu ráng mà hầu hạ nó đi, cũng không còn bao nhiêu ngày đâu.”
Bạch Tân Vũ cười nói: “Tôi hiểu, tôi không có ý kiến.”
“Tiểu Bạch, tám tháng này, chúng tôi luôn theo dõi sự tiến bộ của cậu, tôi ở quân đội nhiều năm như vậy, cậu là binh sĩ đầu tiên lưu lại ấn tượng sâu sắc nhất trong lòng tôi đấy, người khác tiến bộ ở điểm này điểm kia, chỉ có cậu “tiến bộ” thành “cải tạo” luôn. Tôi không biết tiềm năng của cậu có bao nhiêu, nhưng tôi rất mong đợi sự phát triển của cậu, đừng để cho chúng tôi, và cả cha mẹ cậu thất vọng.”
Bạch Tân Vũ ra sức gật đầu.
Buổi tối, Bạch Tân Vũ không ngủ được, những chuyện xảy ra ngày hôm nay đã choáng ngợp trí óc cậu, khiến cậu vẫn giữ nguyên trạng thái phấn khởi y như hồi lúc sáng. Cậu chợt nghe thấy tiếng trở mình của Võ Thanh ở giường đối diện, cậu khẽ hỏi một câu: “Đội trưởng, anh không ngủ được hả?”
Võ Thanh cả buổi mới cất lên một tiếng “Ừ”.
“Anh đã kê túi chườm nóng dưới lưng chưa?”
“Kê rồi.”
Bạch Tân Vũ nhỏ giọng nói: “Đội trưởng, cám ơn anh, hôm nay là ngày vui nhất của tôi ở quân đội tới giờ.”
Võ Thanh lại “Ừ” một tiếng.
Bạch Tân Vũ khẽ giương khóe miệng mim cười.
Cậu được gặp rất nhiều người tốt ở quân đội, cho dù đôi khi cũng lắm người khó ưa, thế nhưng bọn họ đa số đều là những người tốt bụng và chính trực, cậu nhớ tới cái hồi mới đến quân đội đòi chết đòi sống muốn về nhà, so với bản thân cậu bây giờ, đúng là “ngày đêm khác biệt”, lúc ấy cậu chưa bao giờ nghĩ rằng, ở nơi cằn cỗi và buồn tẻ này, cậu sẽ tìm được thứ thuộc về mình.
Sau khi đại hội chấm dứt, mọi người lại tiếp tục bề bộn cho năm mới. Thông thường binh sĩ sau hai năm nhập ngũ mới được cho phép về nhà, cho nên đại đa số binh sĩ đều đón năm mới ở quân đội. Năm trước Bạch Tân Vũ cũng không đi được, một là năm trước đơn xin phép không được duyệt, hai là năm trước quá bận bịu, không tiện đi, cậu vắt hết óc cũng không nghĩ ra cách nào để báo đáp Võ Thanh, cho nên chỉ có thể cố gắng làm việc.
Hai mươi bảy tháng chạp, tin tức Bạch Tân Vũ sốt ruột chờ đợi rốt cuộc đã đến, Du Phong Thành chạy đến báo cho cậu, đơn xin phép đã được duyệt.
Bạch Tân Vũ mừng không kể xiết.
“Nhưng mà chỉ có nửa tháng thôi.” Du Phong Thành nói.
“Hả? Sao lại chỉ có nửa tháng vậy?”
Du Phong Thành nhún nhún vai, “Chỉ có một lần nghỉ phép mà tới hai người xin, cho nên chúng ta chia đều, cậu tôi còn mắng tôi một chầu nữa kìa.”
Bạch Tân Vũ vẫn rất vui vẻ, “Nửa tháng thì nửa tháng, chừng nào đi?”
“Mùng hai, vừa khéo có máy bay quân đội đến Urumqi, chúng ta đến đó rồi lại đổi chuyến, tiết kiệm được thời gian ngồi xe lửa.”
Bạch Tân Vũ liên tục gật đầu, “Vậy chẳng phải chúng ta có thể đến Bắc Kinh trong ngày sao?”
“Ừ.”
“Tốt quá!” Bạch Tân Vũ nói: “Cậu cũng về Bắc Kinh hả?”
“Tôi về đảo Tần Hoàng, sẽ có người đến Bắc Kinh đón tôi.”
Bạch Tân Vũ liếc xéo lấy hắn, “Chỗ đó… chắc gần lắm ha.” Nói như vậy hai người có thể gặp mặt nhau ở ngoài chăng? Nói đến nơi gặp mặt nhau, trừ quân doanh ra, Bạch Tân Vũ chợt nhớ tới cái đêm ở trên thị trấn, cậu cảm giác… hình như có mùi nguy hiểm ở đây.
Du Phong Thành híp mắt, “Đảo Tần Hoàng đến Bắc Kinh, đích xác rất gần.”
“Không có chuyện gì cậu đừng có tìm tôi làm phiền nha, tôi còn cả đống bạn phải gặp nữa, bận bịu lắm.”
Du Phong Thành hừ một tiếng, “Câu này phải là tôi nói mới đúng chứ?”
“Được, vậy ai cũng không phiền đến ai, cám ơn cậu đã giúp tôi lấy giấy nghỉ phép.”
Du Phong Thành ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Anh nên cảm ơn cậu tôi thì hơn, sau này nhớ phải nói chuyện lễ độ một tí, biết chưa?”
Bạch Tân Vũ lầm bầm nói: “Đã biết.”
Bởi vì sắp được về nhà, Bạch Tân Vũ cứ tí ta tí tởn suốt vài ngày, bởi vì Du Phong Thành đã dặn cậu không được làm lộ chuyện này ra trước khi đi, cho nên cậu cũng không nói nhiều với ai, thành thử mọi người vẫn còn cho rằng vì cậu giành được hạng nhất cuộc thi bắn súng nên mới vui vẻ đến bây giờ.
Ngày 29, cả quân doanh đều được nghỉ, tín hiệu điện thoại cũng không bị chặn để các chiến sĩ thỏa thích gọi điện thoại về nhà. Tất cả mọi người bắt tay vào làm công việc tổng vệ sinh, xử lý đồ tết, trang trí cửa sổ, treo đèn lung linh, đâu đâu cũng tràn đầy bầu không khí vui mừng hân hoan.
Bạch Tân Vũ từ khi trưởng thành đã hết cảm giác mới mẻ đối với năm mới, ngày này mỗi năm đối với cậu, chỉ là một bữa cơm với người nhà, đón giao thừa, rồi xong xuôi ra ngoài uống rượu với bạn bè. Ý nghĩa của “năm mới” càng lúc càng mờ nhạt đối với cậu. Nhưng nơi này lại khác, đây là lần đầu tiên cậu cảm nhận được một không khí rất đậm chất năm mới, cảm nhận được tâm trạng của các chiến sĩ xa nhà, xa quê để đến nơi biên cương tổ quốc xa xôi cách trở, dù không thể về nhà thăm người thân, nhưng bởi vì có các chiến hữu ở cạnh bên đón năm mới, bọn họ cũng không thấy cô đơn tẹo nào.
Để chuẩn bị cho lễ mừng năm mới, đội bếp núc quả thật bận tối mày tối mặt, rất nhiều chiến sĩ tự mình đến đội bếp núc giúp một tay.
Bạch Tân Vũ lúc này đang mặc áo mưa độn bông dày cộm ngồi xổm trong chuồng heo, vuốt bụng cho heo mẹ, trong lòng nghĩ chẳng biết bao giờ mới sinh. Đàn heo giờ cũng đã quen Bạch Tân Vũ, cậu ngồi ở trong chuồng heo rất là tự nhiên.
Trình Vượng Vượng hỏi: “Sao rồi? Có sờ thấy cái gì không?”
Bạch Tân Vũ lắc đầu, “Ngay cả bụng người mang thai tôi cũng chưa sờ bao giờ, làm sao mà sờ thấy heo con được, dù sao nhất định cũng sẽ là một ổ lớn cho xem.”
Trình Vượng Vượng cười nói: “Cậu đã từng thấy heo con mới sinh chưa? Tròn vo à, thú vị lắm. Có điều hôm nay lạnh quá, có sinh cũng không sống được.”
Bạch Tân Vũ đứng dậy, đạp con lợn đực mà cậu cho rằng giống Du Phong Thành, “Đều là tại mi hết.”
Trình Vượng Vượng thở dài, “Vừa nghĩ tới năm sau cậu sẽ về đại đội, tôi lại thấy không nỡ tí nào.”
Bạch Tân Vũ bất đắc dĩ nói: “Anh Vượng Vượng, tôi không còn chăm heo giúp anh, nên anh không nỡ chứ gì.”
“Thằng nhóc này, chứ không thì là gì, tưởng cậu đẹp lắm à?”
Bạch Tân Vũ xếp “Lan Hoa Chỉ” nháy mắt với hắn, “Tôi có đẹp trai hông?”
*Lan Hoa Chỉ: ngón tay xếp thành hình hoa lan.
Trình Vượng Vượng múc một gáo nước vo gạo hù cậu, Bạch Tân Vũ cười ha ha bỏ chạy.
Đêm trừ tịch, hay còn gọi là đêm 30, hơn 100 binh sĩ đội ba túm tụm ăn cơm tất niên ở phòng ăn.
Căn tin được quét dọn sáng bừng hẳn lên, chung quanh giăng đèn kết hoa, đỏ rực một màu, cực kì vui vẻ.
Trong lúc nói chuyện, Hứa Sấm mặt mày hớn hở, chuyện đội ba đoạt giải nhất ở đại hội tranh tài năm trước và được lãnh đạo coi trọng khiến hắn vui không kể xiết, cứ khen mọi người mãi không thôi.
Ăn xong cơm tất niên, là lúc liên hoan tiết mục văn nghệ, bọn họ phân tiết mục theo từng đơn vị, ca hát có, khiêu vũ có, thổi kèn ác-mô-ni-ca, hay kéo đàn nhị hồ cũng có, chiến sĩ tộc Batoul và Mông Cổ giỏi ca múa, vận trên người những bộ quần áo dân tộc và trang sức cầu kì, nhảy cũng ra hình ra dạng, cặp bạn thân người Đông Bắc cũng góp vui bằng một màn tiểu phẩm, chọc mọi người cười muốn lộn cổ.
Chỉ có ở nơi xứ lạ quê người, con người ta mới biết được thế nào là “mỗi ngày là một nỗi nhớ”, Bạch Tân Vũ đã lớn như vậy, nhưng đây là lần đầu cậu không đón năm mới cùng cha mẹ, hôm nay cậu đã gọi điện thoại cho họ, cũng đã gửi tin nhắn, thậm chí còn có gan gọi điện cho Giản Tùy Anh, đáng tiếc điện thoại lại tắt, cậu rất nhớ họ, đặc biệt nhớ những đêm giao thừa mà cậu cảm thấy chán ngắt, tuy chán, nhưng có thể cùng người nhà đón năm mới, là một việc quý giá vô cùng.
Cũng may, giữa trăm người anh em đang hân hoan tại đây, nỗi nhớ quê của không ít chiến sĩ, đã tiêu tán đi rất nhiều trong tiếng cười.
11 giờ tối, tất cả mọi người bắt đầu bắt tay vào làm vằn thắn, có người được việc, cũng có kẻ chẳng nên tích sự, sau khi Bạch Tân Vũ đổ một gáo nước vào nồi, hư cả nồi vằn thắn, Võ Thanh bèn đá cậu ra khỏi phòng bếp, cậu đành theo những người khác đi chuẩn bị pháo mừng.
Đây là đặc điểm riêng của quân đội, những nơi khác bắn pháo hoa mừng năm mới, quân đội của chúng ta không chỉ bắn pháo hoa, mà còn phóng thuốc nó, đó mới là cái thú.
Đồng hồ sắp điểm 12 giờ, bọn họ đã chén xong nồi sủi cảo nóng hổi, lúc còn kém năm phút là sang năm mới, tất cả binh sĩ đều chạy ra ngoài, tiếng chuông năm mới vừa vang, lập tức pháo hoa, pháo mừng, và tiếng súng trỗi lên, cả bầu trời đêm bị chiếu sáng rực, ở trên núi Côn Lôn cao tít tắp, những người chiến sĩ trẻ tuổi mơ về một tương lai lớn đầy thu hoạch, nhảy nhót như chim sẻ đón năm mới đến.
Bạch Tân Vũ nhìn chung quanh, muốn tìm một thân ảnh quen thuộc, nhưng người nhiều quá, cậu không tìm thấy hắn, lúc nhận ra mình đang làm gì, cậu chợt buồn bã, dứt khoát không tìm nữa, chuyên tâm thưởng thức pháo hoa.
Đột nhiên, một bàn tay ấm áp nắm chặt lấy tay cậu.
Bạch Tân Vũ ngạc nhiên quay đầu, chỉ thấy Du Phong Thành chẳng biết xuất hiện ngay bên cạnh mình từ lúc nào, cũng như mọi người, ngẩng đầu ngắm pháo hoa, khóe miệng khẽ mỉm cười. Trái tim Bạch Tân Vũ bỗng rạo rực, cậu nhỏ giọng nói: “Năm mới vui vẻ.”
Du Phong Thành cười nói: “Năm mới vui vẻ.” Tiếng nói trầm thấp êm tai, giữa tiếng pháo đầy trời, âm thanh ấy vẫn rõ ràng, đi thẳng vào trong tai Bạch Tân Vũ
Bạch Tân Vũ ngẩng đầu, nhìn từng đám khói lửa trên bầu trời, nghĩ thầm, núi Côn Lôn thì cao, bầu trời Côn Lôn thì trong vắt và rộng lớn, cậu chợt nhớ tới lời của Hứa Sấm, Hứa Sấm nói, nơi này là biên cương tổ quốc, các cậu giờ đây xa nhà nha quê, không thể về nhà đón năm mới, là vì để cho đồng bào mình có thể bình yên đoàn tụ cùng người thân, cho nên các cậu phải tự hào vì mình đang ở đây, vì mỗi một việc mình đã làm, và vì mình đã là một người lính.
Nghe tiếng pháo nổ vang bên tai, tự đáy lòng Bạch Tân Vũ lần đầu tiên sinh ra một cảm giác tự hào khó có được.
“Bạch Tân Vũ thằng nhóc thúi này, xin phép nghỉ sao không nói sớm!” Trình Vượng Vượng chống nạnh đứng ở đầu giường Bạch Tân Vũ, nhìn cậu sắp xếp hành lý.
Bạch Tân Vũ cười đến khóe miệng không khép lại được, “Anh zai à, dừng cái đi, anh muốn cái gì, lúc về tôi sẽ mang cho.”
Trình Vượng Vượng xoay tròn mắt, “Thật hả?”
“Đương nhiên.”
“Bao thuốc lá lần trước cậu cho tôi được đó, chữ nước ngoài, không biết hiệu gì, đội trưởng cũng thích nữa.”
Võ Thanh nói: “Loại đó quý lắm, cậu đừng có xúi cậu ta.”
“Không sao, không đắt, để tôi mang về cho hai người!” Bạch Tân Vũ tặng Trình Vượng Vượng một nụ hôn gió.
Tiền Lượng cũng góp vào, “Tân Vũ Tân Vũ, anh mang về cho em đồ ăn ngon đi, em cũng muốn.”
“Không vấn đề.” Bạch Tân Vũ nhìn về phía Phùng Đông Nguyên, “Đông Nguyên, em thì sao?”
Phùng Đông Nguyên cười cười, “Em không cần gì hết.”
“Ôi trời, khách sáo làm gì, Bắc Kinh cái gì cũng có, em thích thứ gì anh mang cho.”
Phùng Đông Nguyên do dự hồi lâu, nhỏ giọng nói: “Anh mang một vài cuốn sách tham khảo cho em được không?”
“Hả? Sách tham khảo gì?”
“Sách tham khảo để thi vào đại học…” Phùng Đông Nguyên có chút ngại, “Những bài tập mang đến đây em đã làm hết rồi, em mà không luyện tập, sau này quên mất thì toi.”
Bạch Tân Vũ mới nhớ tới, Phùng Đông Nguyên rất muốn lên đại học, cậu nói: “Anh chắc chắn sẽ mang về cho em!” Cậu lớn tiếng nói: “Các anh em có muốn tôi mang gì nữa không, cứ nói ra đi.”
Có người đứng trong góc phòng bước ra nói, “Vậy mang vợ cho tui được không?” Mọi người lập tức hả họng cười.
“Tân Vũ!” Một binh sĩ của đội làm bếp chạy vọt vào, “Tân Vũ, heo mẹ sắp sinh rồi!”
“Á!” Bạch Tân Vũ nhảy dựng lên, chạy cái vèo như gió ra khỏi cửa
Trình Vượng Vượng nhếch miệng cười, “Má ơi, sức mạnh này, y chang bà xã tui lúc sắp sinh vậy.”
Võ Thanh cầm cuốn cẩm nang chăn heo dày cộm gõ lên đầu hắn, “Còn nói nhảm nữa hả.”
Trình Vượng Vượng cười hì hì nói: “Đi, chúng ta đi đỡ đẻ thôi!”
Người đỡ đẻ cho heo mẹ là hai binh sĩ có gia dình làm nghề chăn heo, kinh nghiệm phong phú đầy mình, Bạch Tân Vũ dựa theo chỉ thị của bọn họ chuẩn bị nước ấm và thức ăn lỏng, áp dụng toàn bộ kiến thức đã đọc trong sách.
Cuối cùng, heo mẹ thuận lợi sinh hạ bảy bé heo con béo tròn, được bọn họ cẩn thận từng li từng tí đem vào phòng ấm, nhìn bầy heo con mắt chưa mở, da dẻ mỏng tang, Trình Vượng Vượng thở dài, “Đám này nuôi lớn xong chắc không dám làm thịt quá.”
Bạch Tân Vũ cũng cùng thở dài một hơi, “Tôi cũng lâu rồi không ăn thịt heo, nuốt không trôi…”
Trình Vượng Vượng nói: ” Đồng chí Bạch Tân Vũ, cậu chăm chúng nó lớn lên, lại còn đỡ đẻ cho heo mẹ, nay cậu đã coi như là một tay lành nghề, sau này về đại đội rồi, cậu nhớ phải thỉnh thoảng về đây dạy kỹ thuật chăn heo cho bọn tôi nha.”
Bạch Tân Vũ lạnh lùng nói một câu: “Dẹp đi.”
Bạch Tân Vũ được mọi người xúm xít xung quanh, phục vụ khăn mặt và nước uống, cảm giác làm một anh hùng chiến thắng trở về khiến cậu vui sướng không tả, cậu hớn hở kể lại những phát bắn xuất sắc của mình vừa rồi cho mọi người nghe, đắc ý không sao kể xiết, chỉ hận không thể gọi điện thoại báo tin vui cho ba mẹ và anh họ biết ngay tức khắc! Bạch Tân Vũ đột nhiên nhớ ra việc Du Phong Thành đã đáp ứng cậu, nếu cậu thắng, hắn sẽ xin một tháng nghỉ phép cho cậu!
Nghĩ đến việc này, Bạch Tân Vũ ngồi không yên, bắt đầu dáo diếc chung quanh tìm Du Phong Thành.
Tiền Lượng nói: “Anh tìm ai thế?”
“Du Phong Thành đâu?”
“Anh ta còn một hạng mục nữa, chắc là đang nghỉ ngơi.”
“Anh có chút chuyện tìm cậu ta.” Bạch Tân Vũ đứng lên, “Cậu ta nghỉ ngơi ở đâu?”
“Không biết, quân danh lớn lắm… hay anh đến ký túc xá xem thử đi.”
Bạch Tân Vũ chạy vèo tới ký túc xá của Du Phong Thành, trong phòng ngoài hắn ra còn có vài đồng chí khác đang đấm bóp cho hắn, Du Phong Thành đã thành anh hùng của đội ba, tất nhiên phải nhận được sự ưu đãi tốt nhất của đội.
Thấy Bạch Tân Vũ đến, Du Phong Thành cười nói: “Tôi biết ngay anh sẽ chạy tới đây khoe khoang mà, vào đi.”
Bạch Tân Vũ hừ một tiếng, “Ai thèm khoe với cậu, điểm số nằm trên bảng, muốn biết tự mình đi nhìn.”
Một binh sĩ mà Bạch Tân Vũ lạ mặt không cam lòng lên tiếng: “Lúc thi đấu hôm qua cánh tay của Phong Thành bị thương, nếu không thành tích cũng cao lắm đó.”
Du Phong Thành cười nói: “Sao lại nói như vậy được, thắng là thắng, thua là thua, các anh đi ra ngoài mua đồ ăn vặt đi, tôi nói chuyện với anh ta chút.”
Các binh sĩ khác đi rồi, nháy mắt trong ký túc xá chỉ còn lại hai người bọn họ.
Bạch Tân Vũ nhìn ánh mắt mỉm cười của Du Phong Thành, ngược lại có phần ngượng nghịu, “Cánh tay của cậu bị thương thật à?”
Du Phong Thành xoay cánh tay, “Không ảnh hưởng gì nhiều, anh đến tìm tôi có chuyện gì?”
Bạch Tân Vũ nói: “Lần trước đã nói, nếu tôi thắng cậu sẽ xin nghỉ phép cho tôi, tôi muốn về xem anh tôi thế nào.”
Du Phong Thành nhướng mày nói: “Anh với anh họ anh thật là “tình thâm ý trọng”, về xa như vậy chỉ vì gặp anh ta thôi à?”
“Tôi cũng phải gặp bố mẹ tôi nữa…” Bạch Tân Vũ nhăn mày, “Hừ, tôi phải nói cậu mới đúng, cậu với ông chú cậu mới là “tình thâm ý trọng” ý.
Du Phong Thành hừ lạnh một tiếng, “Tôi đã đáp ứng anh thì tôi sẽ làm.”
Bạch Tân Vũ gật đầu, “Thế thì được.” Vừa nghĩ tới có thể về nhà, trong lòng cậu hớn hở hắn lên, rốt cục cậu có thể tạm gác chuyện chăn heo này lại rồi… cơ mà, cậu phải giao việc này cho ai đó phù hợp mới được, chứ không để chúng nó gầy đi thì toi.
Du Phong Thành liếc mắt nhìn cậu, quan sát một hồi bèn nở nụ cười, “Biểu hiện của anh hôm nay tốt lắm, đến quân đội đã lâu như vậy, đây là lần đầu tiên thấy anh làm ra trò đấy.”
Bạch Tân Vũ mừng thầm trong lòng, khẽ nói: “Ơ, thích khoe khoang mà lại tích chữ như vàng, ai mà thèm.”
Du Phong Thành cười nhẹ nói: “Đóng cửa lại, tới đây.”
Trái tim Bạch Tân Vũ nhảy bịch bịch vài cái, “Giữa ban ngày, muốn làm cái gì?”
“Tới đây.”
Bạch Tân Vũ do dự một chút, đoạn đóng cửa lại, đi tới, Du Phong Thành kéo cậu lên giường, để Bạch Tân Vũ ngồi trên đùi hắn, hai người mặt đối mặt ôm nhau, Du Phong Thành hôn nhẹ lên môi cậu, “Sao hôm nay thẳng thắn vậy, bình thường anh thấy tôi là đã cứng ngắc hết lên.”
Bạch Tân Vũ cười mắng: “Hừ, cậu là cái đồ biến thái chết tiệt.”
“Có thích tôi khen anh như vậy không?”
“Tàm tạm.” Bạch Tân Vũ dắt lấy lỗ tai hắn, “Nói, hôm nay có phục không?”
“Hửm, phục cái gì?”
“Rằng tôi cũng là một người đàn ông đích thực, cậu không được xem thường tôi nữa.”
Du Phong Thành nói: “Anh phải cố gắng thêm tí nữa, tôi mới xem anh là một người lính chân chính.”
Bạch Tân Vũ nghiêm túc nhìn vào mắt hắn, “Tôi đã là một người lính chân chính rồi.”
Du Phong Thành nở nụ cười, khẽ vểnh môi, dùng ánh mắt ra hiệu cho cậu.
Bạch Tân Vũ cũng cười theo, nâng lấy mặt hắn, dán môi lên, lúc hai bờ môi sắp chạm vào nhau, cậu nói: “Tôi cho cậu biết, cái này là cho một tháng nghỉ phép, nếu cậu không xin…”
Du Phong Thành lấy tay đè ót cậu, chặn môi đối phương, ra sức hôn lấy…
Buổi tối lúc ăn cơm, Bạch Tân Vũ đang bận bịu sau phòng bếp, Trần Tĩnh đột nhiên chạy tới, ngoắc ngoắc Bạch Tân Vũ, “Tân Vũ, lại đây.”
Bạch Tân Vũ chạy tới, “Đội trưởng, sao cậu lại tới đây?”
Trần Tĩnh cười nói: “Rửa tay đi, trưởng đoàn muốn gặp anh.”
Bạch Tân Vũ mừng rỡ nói: “Thật ư?”
“Nhanh lên đi.”
Bạch Tân Vũ vội vã ném tạp dề sang một bên, rửa tay cho sạch liền đi ra ngoài.
Hứa Sấm đang uống rượu cùng với các lãnh lạo khác ở bên bàn, ngoài sư trưởng của đoàn mình ra, Bạch Tân Vũ không nhận ra những người khác.
Bạch Tân Vũ đi tới, Hứa Sấm nhìn thấy cậu, mặt cười như không cười, nhưng ánh mắt đã không còn nghiêm khắc như trước đây, hắn nói với trưởng đoàn bên cạnh: “Trưởng đoàn, là thằng nhóc này.”
Trưởng đoàn bọn họ là một người đàn ông trung niên mập mạp, trông thì mập thế, nhưng năm xưa cũng từng là người đứng nhất nhì quân đội, đến bây giờ trong quân đoàn vẫn còn lưu lại một ít truyền thuyết về hắn.
Trường đoàn đứng lên, đánh giá Bạch Tân Vũ từ trên xuống dưới, nở nụ cười, “Chàng trai này trông đẹp trai đáo để, tiểu Hứa à, có phải năm nay cậu đổi chính sách tuyển chọn người mẫu không vậy, cậu nhóc xinh trai thế mà đi quân đội, không biết đã làm tan vỡ trái tim của bao nhiêu cô nữa.”
Mọi người đều nở nụ cười.
Trưởng đoàn cười dài nói: “Cậu tên là Bạch Tân Vũ à?”
Bạch Tân Vũ có chút thụ sủng nhược kinh, lập tức kính chào theo nghi thức quân đội, “Vâng, chào thủ trưởng.”
“Đồng chí tiểu Bạch đúng là tuổi trẻ tài cao, tôi cứ tưởng trong quân đội mới sinh ra một Trình Giảo Kim* chứ, té ra lại là lính trong đội làm bếp, làm mấy đại đội trưởng bọn tôi tức ghê gớm, cứ ngỡ binh sĩ đội mình sẽ giành được hạng nhất, dè đâu danh tiếng đều bị đại đội ba cướp mất rồi, tiểu Hứa à, cậu nhiều tội lắm nha~.”
*Trình Giảo Kim: một công thần khai quốc thời Đường.
Hứa Sấm cười nói: “Muốn cho mấy người nhìn thèm chơi.”
Mấy người đại đội trưởng nháo nhào muốn phạt rượu hắn.
Trưởng đoàn vỗ vai Bạch Tân Vũ, “Mấy tuổi rồi?”
“22 ạ.”
“Tuổi đẹp lắm. Các đại đội trưởng, chỉ đạo viên, và đội trưởng của cậu đã kể cho tôi về cậu hết rồi, tài năng của cậu thuộc kiểu điển hình phải tìm mới thấy, mặc kệ trước kia cậu là người như thế nào, đã vào bộ đội, mọi người đều đối xử như nhau, ai cũng sẽ có cơ hội thăng quan tiến chức, ai cũng có nghĩa vụ đền đáp tổ quốc, biểu hiện của cậu khiến các vị lãnh đạo rất là vui mừng.”
Bạch Tân Vũ kích động nói: “Cảm ơn, cảm ơn trưởng đoàn, cám ơn đại đội trưởng, cám ơn chỉ đạo viên, cám ơn đội trưởng.”
Trần Tĩnh vỗ lưng cậu, lại cười nói: “Lo lắng cái gì.”
Bạch Tân Vũ không thể không lo lắng, bởi vì cậu cảm giác có rất nhiều người trong phòng ăn đang nhìn mình. Tựa như ngày hôm qua khi Du Phong Thành được trưởng đoàn thưởng rựơu, cậu đứng nhìn hắn, cậu cũng mong một ngày nào đó mình cũng sẽ được khen ngợi như vậy, bây giờ cậu thật sự đang đứng tại đây, đây là vinh quang đầu tiên trong đời cậu giành được cho mình, xe xịn, nhà ở cao cấp, cuộc sống tiêu tiền như rác, những thứ ấy hoàn toàn không phải thứ cậu dựa vào bản thân mà có được, chỉ có vinh hiển của hiện tại, mới là thứ cậu tự mình nắm lấy, dù phần thưởng chỉ là cái túi chườm nóng và vài câu khen ngợi, cũng đã khiến cậu tự hào rất nhiều.
Trưởng đoàn nhìn thoáng qua phòng bếp, đột nhiên hạ giọng, “Đây là phòng bếp của đội trưởng Võ các cậu à?”
Bạch Tân Vũ gật đầu, “Nếu rãnh thì học hỏi hắn nhiều hơn chút.”
“Vâng.”
Trưởng đoàn lại nói thêm vài câu khích lệ, như bảo cậu không kiêu không nóng nảy, giữ lấy cộng sự có tài thiện xạ cho mình, ngoài ra cũng phải đề cao những tố chất khác, cuối cùng thưởng cho cậu một chung Mao Đào được cấp đặc biệt trong quân đội, Bạch Tân Vũ cầm chung rượu lên, uống một hơi cạn sạch, rượu đế cay xè trôi xuống cổ họng, ấm áp chảy vào dạ dày, lưu lại trong miệng hương vị đậm đà, hốc mắt của cậu nóng lên, cậu cảm thấy tất cả những chuyện mình đã làm đều đáng giá, khổ đau, hay nước mắt, đều đáng giá cả.
Ngày hôm đó sau khi cơm nước xong, Vương Thuận Uy đến tìm cậu.
Bạch Tân Vũ dự cảm có chuyện gì đó, quả nhiên, Vương Thuận Uy nói: “Biểu hiện của cậu đã không khiến cho chúng tôi thất vọng, chuyện để cậu về đại đội, đại đội trưởng đã đồng ý, ý của chúng tôi là qua hết năm sẽ triệu cậu về, thế nào?”
Bạch Tân Vũ ra sức gật đầu, “Cảm ơn chỉ đạo viên.”
Vương Thuận Uy cười nói: “Cho cậu ở hết năm rồi về là ý kiến của Trần Tĩnh, cậu ta nói cậu mới đến, lại đang vào lúc đội làm bếp bận bịu nhất cho lễ mừng năm mới, đội trưởng Võ tốt với cậu như vậy, tốt xấu gì cậu cũng phải giúp lại người ta, thứ hai, làm việc phải đến nơi đến chốn, heo nái nhà cậu sắp sanh chưa?”
Bạch Tân Vũ cười khan nói: “Chỉ đạo viên, lời này của ngài hình như không đúng lắm…” (Bạch Tân Vũ tưởng Vương Thuận Uy đang nói heo nái là vợ cậu)
Vương Thuận Uy vỗ đầu cậu, “Hừ, tôi nói là heo nái cậu chăm sắp sanh chưa, cậu ráng mà hầu hạ nó đi, cũng không còn bao nhiêu ngày đâu.”
Bạch Tân Vũ cười nói: “Tôi hiểu, tôi không có ý kiến.”
“Tiểu Bạch, tám tháng này, chúng tôi luôn theo dõi sự tiến bộ của cậu, tôi ở quân đội nhiều năm như vậy, cậu là binh sĩ đầu tiên lưu lại ấn tượng sâu sắc nhất trong lòng tôi đấy, người khác tiến bộ ở điểm này điểm kia, chỉ có cậu “tiến bộ” thành “cải tạo” luôn. Tôi không biết tiềm năng của cậu có bao nhiêu, nhưng tôi rất mong đợi sự phát triển của cậu, đừng để cho chúng tôi, và cả cha mẹ cậu thất vọng.”
Bạch Tân Vũ ra sức gật đầu.
Buổi tối, Bạch Tân Vũ không ngủ được, những chuyện xảy ra ngày hôm nay đã choáng ngợp trí óc cậu, khiến cậu vẫn giữ nguyên trạng thái phấn khởi y như hồi lúc sáng. Cậu chợt nghe thấy tiếng trở mình của Võ Thanh ở giường đối diện, cậu khẽ hỏi một câu: “Đội trưởng, anh không ngủ được hả?”
Võ Thanh cả buổi mới cất lên một tiếng “Ừ”.
“Anh đã kê túi chườm nóng dưới lưng chưa?”
“Kê rồi.”
Bạch Tân Vũ nhỏ giọng nói: “Đội trưởng, cám ơn anh, hôm nay là ngày vui nhất của tôi ở quân đội tới giờ.”
Võ Thanh lại “Ừ” một tiếng.
Bạch Tân Vũ khẽ giương khóe miệng mim cười.
Cậu được gặp rất nhiều người tốt ở quân đội, cho dù đôi khi cũng lắm người khó ưa, thế nhưng bọn họ đa số đều là những người tốt bụng và chính trực, cậu nhớ tới cái hồi mới đến quân đội đòi chết đòi sống muốn về nhà, so với bản thân cậu bây giờ, đúng là “ngày đêm khác biệt”, lúc ấy cậu chưa bao giờ nghĩ rằng, ở nơi cằn cỗi và buồn tẻ này, cậu sẽ tìm được thứ thuộc về mình.
Sau khi đại hội chấm dứt, mọi người lại tiếp tục bề bộn cho năm mới. Thông thường binh sĩ sau hai năm nhập ngũ mới được cho phép về nhà, cho nên đại đa số binh sĩ đều đón năm mới ở quân đội. Năm trước Bạch Tân Vũ cũng không đi được, một là năm trước đơn xin phép không được duyệt, hai là năm trước quá bận bịu, không tiện đi, cậu vắt hết óc cũng không nghĩ ra cách nào để báo đáp Võ Thanh, cho nên chỉ có thể cố gắng làm việc.
Hai mươi bảy tháng chạp, tin tức Bạch Tân Vũ sốt ruột chờ đợi rốt cuộc đã đến, Du Phong Thành chạy đến báo cho cậu, đơn xin phép đã được duyệt.
Bạch Tân Vũ mừng không kể xiết.
“Nhưng mà chỉ có nửa tháng thôi.” Du Phong Thành nói.
“Hả? Sao lại chỉ có nửa tháng vậy?”
Du Phong Thành nhún nhún vai, “Chỉ có một lần nghỉ phép mà tới hai người xin, cho nên chúng ta chia đều, cậu tôi còn mắng tôi một chầu nữa kìa.”
Bạch Tân Vũ vẫn rất vui vẻ, “Nửa tháng thì nửa tháng, chừng nào đi?”
“Mùng hai, vừa khéo có máy bay quân đội đến Urumqi, chúng ta đến đó rồi lại đổi chuyến, tiết kiệm được thời gian ngồi xe lửa.”
Bạch Tân Vũ liên tục gật đầu, “Vậy chẳng phải chúng ta có thể đến Bắc Kinh trong ngày sao?”
“Ừ.”
“Tốt quá!” Bạch Tân Vũ nói: “Cậu cũng về Bắc Kinh hả?”
“Tôi về đảo Tần Hoàng, sẽ có người đến Bắc Kinh đón tôi.”
Bạch Tân Vũ liếc xéo lấy hắn, “Chỗ đó… chắc gần lắm ha.” Nói như vậy hai người có thể gặp mặt nhau ở ngoài chăng? Nói đến nơi gặp mặt nhau, trừ quân doanh ra, Bạch Tân Vũ chợt nhớ tới cái đêm ở trên thị trấn, cậu cảm giác… hình như có mùi nguy hiểm ở đây.
Du Phong Thành híp mắt, “Đảo Tần Hoàng đến Bắc Kinh, đích xác rất gần.”
“Không có chuyện gì cậu đừng có tìm tôi làm phiền nha, tôi còn cả đống bạn phải gặp nữa, bận bịu lắm.”
Du Phong Thành hừ một tiếng, “Câu này phải là tôi nói mới đúng chứ?”
“Được, vậy ai cũng không phiền đến ai, cám ơn cậu đã giúp tôi lấy giấy nghỉ phép.”
Du Phong Thành ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Anh nên cảm ơn cậu tôi thì hơn, sau này nhớ phải nói chuyện lễ độ một tí, biết chưa?”
Bạch Tân Vũ lầm bầm nói: “Đã biết.”
Bởi vì sắp được về nhà, Bạch Tân Vũ cứ tí ta tí tởn suốt vài ngày, bởi vì Du Phong Thành đã dặn cậu không được làm lộ chuyện này ra trước khi đi, cho nên cậu cũng không nói nhiều với ai, thành thử mọi người vẫn còn cho rằng vì cậu giành được hạng nhất cuộc thi bắn súng nên mới vui vẻ đến bây giờ.
Ngày 29, cả quân doanh đều được nghỉ, tín hiệu điện thoại cũng không bị chặn để các chiến sĩ thỏa thích gọi điện thoại về nhà. Tất cả mọi người bắt tay vào làm công việc tổng vệ sinh, xử lý đồ tết, trang trí cửa sổ, treo đèn lung linh, đâu đâu cũng tràn đầy bầu không khí vui mừng hân hoan.
Bạch Tân Vũ từ khi trưởng thành đã hết cảm giác mới mẻ đối với năm mới, ngày này mỗi năm đối với cậu, chỉ là một bữa cơm với người nhà, đón giao thừa, rồi xong xuôi ra ngoài uống rượu với bạn bè. Ý nghĩa của “năm mới” càng lúc càng mờ nhạt đối với cậu. Nhưng nơi này lại khác, đây là lần đầu tiên cậu cảm nhận được một không khí rất đậm chất năm mới, cảm nhận được tâm trạng của các chiến sĩ xa nhà, xa quê để đến nơi biên cương tổ quốc xa xôi cách trở, dù không thể về nhà thăm người thân, nhưng bởi vì có các chiến hữu ở cạnh bên đón năm mới, bọn họ cũng không thấy cô đơn tẹo nào.
Để chuẩn bị cho lễ mừng năm mới, đội bếp núc quả thật bận tối mày tối mặt, rất nhiều chiến sĩ tự mình đến đội bếp núc giúp một tay.
Bạch Tân Vũ lúc này đang mặc áo mưa độn bông dày cộm ngồi xổm trong chuồng heo, vuốt bụng cho heo mẹ, trong lòng nghĩ chẳng biết bao giờ mới sinh. Đàn heo giờ cũng đã quen Bạch Tân Vũ, cậu ngồi ở trong chuồng heo rất là tự nhiên.
Trình Vượng Vượng hỏi: “Sao rồi? Có sờ thấy cái gì không?”
Bạch Tân Vũ lắc đầu, “Ngay cả bụng người mang thai tôi cũng chưa sờ bao giờ, làm sao mà sờ thấy heo con được, dù sao nhất định cũng sẽ là một ổ lớn cho xem.”
Trình Vượng Vượng cười nói: “Cậu đã từng thấy heo con mới sinh chưa? Tròn vo à, thú vị lắm. Có điều hôm nay lạnh quá, có sinh cũng không sống được.”
Bạch Tân Vũ đứng dậy, đạp con lợn đực mà cậu cho rằng giống Du Phong Thành, “Đều là tại mi hết.”
Trình Vượng Vượng thở dài, “Vừa nghĩ tới năm sau cậu sẽ về đại đội, tôi lại thấy không nỡ tí nào.”
Bạch Tân Vũ bất đắc dĩ nói: “Anh Vượng Vượng, tôi không còn chăm heo giúp anh, nên anh không nỡ chứ gì.”
“Thằng nhóc này, chứ không thì là gì, tưởng cậu đẹp lắm à?”
Bạch Tân Vũ xếp “Lan Hoa Chỉ” nháy mắt với hắn, “Tôi có đẹp trai hông?”
*Lan Hoa Chỉ: ngón tay xếp thành hình hoa lan.
Trình Vượng Vượng múc một gáo nước vo gạo hù cậu, Bạch Tân Vũ cười ha ha bỏ chạy.
Đêm trừ tịch, hay còn gọi là đêm 30, hơn 100 binh sĩ đội ba túm tụm ăn cơm tất niên ở phòng ăn.
Căn tin được quét dọn sáng bừng hẳn lên, chung quanh giăng đèn kết hoa, đỏ rực một màu, cực kì vui vẻ.
Trong lúc nói chuyện, Hứa Sấm mặt mày hớn hở, chuyện đội ba đoạt giải nhất ở đại hội tranh tài năm trước và được lãnh đạo coi trọng khiến hắn vui không kể xiết, cứ khen mọi người mãi không thôi.
Ăn xong cơm tất niên, là lúc liên hoan tiết mục văn nghệ, bọn họ phân tiết mục theo từng đơn vị, ca hát có, khiêu vũ có, thổi kèn ác-mô-ni-ca, hay kéo đàn nhị hồ cũng có, chiến sĩ tộc Batoul và Mông Cổ giỏi ca múa, vận trên người những bộ quần áo dân tộc và trang sức cầu kì, nhảy cũng ra hình ra dạng, cặp bạn thân người Đông Bắc cũng góp vui bằng một màn tiểu phẩm, chọc mọi người cười muốn lộn cổ.
Chỉ có ở nơi xứ lạ quê người, con người ta mới biết được thế nào là “mỗi ngày là một nỗi nhớ”, Bạch Tân Vũ đã lớn như vậy, nhưng đây là lần đầu cậu không đón năm mới cùng cha mẹ, hôm nay cậu đã gọi điện thoại cho họ, cũng đã gửi tin nhắn, thậm chí còn có gan gọi điện cho Giản Tùy Anh, đáng tiếc điện thoại lại tắt, cậu rất nhớ họ, đặc biệt nhớ những đêm giao thừa mà cậu cảm thấy chán ngắt, tuy chán, nhưng có thể cùng người nhà đón năm mới, là một việc quý giá vô cùng.
Cũng may, giữa trăm người anh em đang hân hoan tại đây, nỗi nhớ quê của không ít chiến sĩ, đã tiêu tán đi rất nhiều trong tiếng cười.
11 giờ tối, tất cả mọi người bắt đầu bắt tay vào làm vằn thắn, có người được việc, cũng có kẻ chẳng nên tích sự, sau khi Bạch Tân Vũ đổ một gáo nước vào nồi, hư cả nồi vằn thắn, Võ Thanh bèn đá cậu ra khỏi phòng bếp, cậu đành theo những người khác đi chuẩn bị pháo mừng.
Đây là đặc điểm riêng của quân đội, những nơi khác bắn pháo hoa mừng năm mới, quân đội của chúng ta không chỉ bắn pháo hoa, mà còn phóng thuốc nó, đó mới là cái thú.
Đồng hồ sắp điểm 12 giờ, bọn họ đã chén xong nồi sủi cảo nóng hổi, lúc còn kém năm phút là sang năm mới, tất cả binh sĩ đều chạy ra ngoài, tiếng chuông năm mới vừa vang, lập tức pháo hoa, pháo mừng, và tiếng súng trỗi lên, cả bầu trời đêm bị chiếu sáng rực, ở trên núi Côn Lôn cao tít tắp, những người chiến sĩ trẻ tuổi mơ về một tương lai lớn đầy thu hoạch, nhảy nhót như chim sẻ đón năm mới đến.
Bạch Tân Vũ nhìn chung quanh, muốn tìm một thân ảnh quen thuộc, nhưng người nhiều quá, cậu không tìm thấy hắn, lúc nhận ra mình đang làm gì, cậu chợt buồn bã, dứt khoát không tìm nữa, chuyên tâm thưởng thức pháo hoa.
Đột nhiên, một bàn tay ấm áp nắm chặt lấy tay cậu.
Bạch Tân Vũ ngạc nhiên quay đầu, chỉ thấy Du Phong Thành chẳng biết xuất hiện ngay bên cạnh mình từ lúc nào, cũng như mọi người, ngẩng đầu ngắm pháo hoa, khóe miệng khẽ mỉm cười. Trái tim Bạch Tân Vũ bỗng rạo rực, cậu nhỏ giọng nói: “Năm mới vui vẻ.”
Du Phong Thành cười nói: “Năm mới vui vẻ.” Tiếng nói trầm thấp êm tai, giữa tiếng pháo đầy trời, âm thanh ấy vẫn rõ ràng, đi thẳng vào trong tai Bạch Tân Vũ
Bạch Tân Vũ ngẩng đầu, nhìn từng đám khói lửa trên bầu trời, nghĩ thầm, núi Côn Lôn thì cao, bầu trời Côn Lôn thì trong vắt và rộng lớn, cậu chợt nhớ tới lời của Hứa Sấm, Hứa Sấm nói, nơi này là biên cương tổ quốc, các cậu giờ đây xa nhà nha quê, không thể về nhà đón năm mới, là vì để cho đồng bào mình có thể bình yên đoàn tụ cùng người thân, cho nên các cậu phải tự hào vì mình đang ở đây, vì mỗi một việc mình đã làm, và vì mình đã là một người lính.
Nghe tiếng pháo nổ vang bên tai, tự đáy lòng Bạch Tân Vũ lần đầu tiên sinh ra một cảm giác tự hào khó có được.
“Bạch Tân Vũ thằng nhóc thúi này, xin phép nghỉ sao không nói sớm!” Trình Vượng Vượng chống nạnh đứng ở đầu giường Bạch Tân Vũ, nhìn cậu sắp xếp hành lý.
Bạch Tân Vũ cười đến khóe miệng không khép lại được, “Anh zai à, dừng cái đi, anh muốn cái gì, lúc về tôi sẽ mang cho.”
Trình Vượng Vượng xoay tròn mắt, “Thật hả?”
“Đương nhiên.”
“Bao thuốc lá lần trước cậu cho tôi được đó, chữ nước ngoài, không biết hiệu gì, đội trưởng cũng thích nữa.”
Võ Thanh nói: “Loại đó quý lắm, cậu đừng có xúi cậu ta.”
“Không sao, không đắt, để tôi mang về cho hai người!” Bạch Tân Vũ tặng Trình Vượng Vượng một nụ hôn gió.
Tiền Lượng cũng góp vào, “Tân Vũ Tân Vũ, anh mang về cho em đồ ăn ngon đi, em cũng muốn.”
“Không vấn đề.” Bạch Tân Vũ nhìn về phía Phùng Đông Nguyên, “Đông Nguyên, em thì sao?”
Phùng Đông Nguyên cười cười, “Em không cần gì hết.”
“Ôi trời, khách sáo làm gì, Bắc Kinh cái gì cũng có, em thích thứ gì anh mang cho.”
Phùng Đông Nguyên do dự hồi lâu, nhỏ giọng nói: “Anh mang một vài cuốn sách tham khảo cho em được không?”
“Hả? Sách tham khảo gì?”
“Sách tham khảo để thi vào đại học…” Phùng Đông Nguyên có chút ngại, “Những bài tập mang đến đây em đã làm hết rồi, em mà không luyện tập, sau này quên mất thì toi.”
Bạch Tân Vũ mới nhớ tới, Phùng Đông Nguyên rất muốn lên đại học, cậu nói: “Anh chắc chắn sẽ mang về cho em!” Cậu lớn tiếng nói: “Các anh em có muốn tôi mang gì nữa không, cứ nói ra đi.”
Có người đứng trong góc phòng bước ra nói, “Vậy mang vợ cho tui được không?” Mọi người lập tức hả họng cười.
“Tân Vũ!” Một binh sĩ của đội làm bếp chạy vọt vào, “Tân Vũ, heo mẹ sắp sinh rồi!”
“Á!” Bạch Tân Vũ nhảy dựng lên, chạy cái vèo như gió ra khỏi cửa
Trình Vượng Vượng nhếch miệng cười, “Má ơi, sức mạnh này, y chang bà xã tui lúc sắp sinh vậy.”
Võ Thanh cầm cuốn cẩm nang chăn heo dày cộm gõ lên đầu hắn, “Còn nói nhảm nữa hả.”
Trình Vượng Vượng cười hì hì nói: “Đi, chúng ta đi đỡ đẻ thôi!”
Người đỡ đẻ cho heo mẹ là hai binh sĩ có gia dình làm nghề chăn heo, kinh nghiệm phong phú đầy mình, Bạch Tân Vũ dựa theo chỉ thị của bọn họ chuẩn bị nước ấm và thức ăn lỏng, áp dụng toàn bộ kiến thức đã đọc trong sách.
Cuối cùng, heo mẹ thuận lợi sinh hạ bảy bé heo con béo tròn, được bọn họ cẩn thận từng li từng tí đem vào phòng ấm, nhìn bầy heo con mắt chưa mở, da dẻ mỏng tang, Trình Vượng Vượng thở dài, “Đám này nuôi lớn xong chắc không dám làm thịt quá.”
Bạch Tân Vũ cũng cùng thở dài một hơi, “Tôi cũng lâu rồi không ăn thịt heo, nuốt không trôi…”
Trình Vượng Vượng nói: ” Đồng chí Bạch Tân Vũ, cậu chăm chúng nó lớn lên, lại còn đỡ đẻ cho heo mẹ, nay cậu đã coi như là một tay lành nghề, sau này về đại đội rồi, cậu nhớ phải thỉnh thoảng về đây dạy kỹ thuật chăn heo cho bọn tôi nha.”
Bạch Tân Vũ lạnh lùng nói một câu: “Dẹp đi.”
/121
|