*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Du Phong Thành quay mặt đi, trầm giọng nói: “Anh nghĩ như vậy cũng phải lúc rồi đấy.”
Bạch Tân Vũ ngốn ngấu mấy miếng cơm, cảm giác bản thân như bị nghẹn, hít thở có chút không thông, nhất định là do có cái mặt Du Phong Thành ở đây, hại cậu cơm cũng nuốt không trôi, quả nhiên tên sát tinh này chỉ mang đến xui xẻo, từ lần đầu tiên hai người gặp nhau vận đen đã bám vào rồi, làm cho cuộc sống của cậu đảo lộn lung tung hết cả, một khi tránh xa được tên sát tinh này, con đường về sau của cậu nhất định sẽ càng đi càng êm, chắc chắn là việc tốt trời cho!
Buổi chiều, Hứa Sấm dẫn bọn họ leo núi mang theo phụ trọng, đỉnh núi ở độ cao 4600 mét so với mặt nước biển, Hứa Sấm cắm một lá cờ ở trên đó, chính là cờ thi đua tiên tiến các lớp của tháng sau, ai đoạt được đầu tiên thì tính cho lớp đó, nhưng tiểu đội trưởng không thể cướp cờ. Các chiến sĩ từ ban đầu đã quen với độ cao ngang mặt nước biển, đột nhiên phải vác theo võ trang hạng nặng leo lên cái nơi còn cao hơn nữa, cứ lên cao được một trăm mét, lại có người cảm thấy thân thể không ổn. Tuyết trên ngọn núi này rất dày, sườn núi khá thoải, không có tuyết lở nguy hiểm, thế nhưng càng ngày càng có nhiều tuyết đọng trong giày khiến bọ họ càng leo càng khó khăn, đến độ cao 4000 mét so với mặt nước biển, rất nhiều người đã bắt đầu thở hổn hển, song họ cũng chẳng phải tân binh, không có ai lăn ra đất bỏ cuộc, tiếp tục cắn răng xông pha lên phía trước, thậm chí là bò cũng phải bò lên cho bằng được.
Bạch Tân Vũ mất nửa năm làm việc ở ban bếp núc đi sớm về khuya, sức chịu đựng đã được trui rèn, cho dù cảm thấy ngực mình khó chịu, hô hấp khó khăn, cũng không nảy sinh ý niệm bỏ cuộc, trên thực tế Hứa Sấm cũng sẽ không để họ bỏ cuộc giữa chừng, trừ phi ngất xỉu. Bạch Tân Vũ đồ rằng thứ quý giá nhất bản thân cậu rèn luyện được khi bước vào quân ngũ, chính là ý chí.
Hứa Sấm hô lớn: “Chỉ còn 400 mét nữa, cờ thi đua đang ở trước mắt!”
Lúc này, Du Phong Thành, Đại Hùng cùng một tân binh mũi nhọn của đội 1 đang dẫn đầu phía xa xa, ba người vận toàn lực lao tới đích.
Hứa Sấm đứng bên cạnh Trần Tĩnh, chỉ vào bọn họ cười nói: “Nhìn thấy không, binh sĩ của chúng ta muốn tranh cường háo thắng, cho dù tôi có thưởng cho que tăm, vẫn muốn dốc toàn lực ứng phó.”
Trần Tĩnh cười nhạt, “Do cách dạy dỗ của Đại đội trưởng.”
Hứa Sấm liếc mắt nhìn anh, “Nghe như cậu đang chọc ngoáy tôi thì phải.”
Trần Tĩnh thấp giọng nói: “Đại đội trưởng, cường độ huấn luyện hôm nay đã đủ nặng, cứ như vậy là ổn rồi.”
Hứa Sấm nheo mắt, nhìn đám lính bị quần đến tơi tả đang ngã trái ngã phải, “Chưa được, so với kỳ vọng của tôi thì còn kém xa lắm.”
Bạch Tân Vũ ở phía dưới nghe được mà mồ hôi chảy ròng ròng, Hứa Sấm đúng là bị điên, lấy tiêu chuẩn của ổng, xem trong cả doanh trại những người đạt tiêu chuẩn, có khi chả đến 10 người.
Lúc Bạch Tân Vũ trèo qua chỗ Hứa Sấm, Hứa Sấm đột nhiên tóm chặt lấy võ trang cậu đang đeo trên lưng, chút nữa túm cậu ngã sấp mặt luôn, cậu lau mồ hôi, “Đại đội trưởng?”
Hứa Sấm nhìn cậu, “Đã bị tống đến ban bếp núc mà còn trở về được, trong đoàn chúng ta cậu là trường hợp đầu tiên, trước mắt cậu còn chưa chứng tỏ cho tôi thấy lần trở về này của mình có giá trị gì, đừng khiến tôi nhìn nhầm người, bằng không tôi lại tống cổ cậu đi, biết chưa hả?”
Bạch Tân Vũ cắn răng nói: “Đại đội trưởng, tôi sẽ không quay lại.”
“Cậu không muốn quay lại, tới đây là sát hạch toàn đại đội, thành thích tổng của cậu phải đạt bậc trung, có làm được không?”
Bạch Tân Vũ cao giọng nói: “Có thể!”
“Đi đi.”
Sau khi Bạch Tân Vũ chạy xa mất, Trần Tĩnh nhíu mày, “Đại đội trưởng, anh dọa cậu ta làm gì?”
Hứa Sấm liếc xéo anh, “Cậu là tiểu đội trưởng ưu tú nhất ở đây, không phải vú nuôi của lính cá biệt.”
Trần Tĩnh thở dài.
Cuối cùng, Du Phong Thành cướp được cờ thi đua, kết quả không vượt ngoài dự kiến. Bạch Tân Vũ ngóng đám người của mấy đội đều đang tung hô Du Phong Thành, cảm thấy có hơi chói mắt. Bộ đội là nơi rất có tình người, nhưng bộ đội cũng là một nơi thật tàn khốc, muốn được người khác vỗ tay tôn trọng, không thể sử dụng tiền bạc và quan hệ, chỉ có thành tích, chỉ có thành tích. Bạch Tân Vũ nhớ nhung cái cảm giác khi mình đạt được hạng nhất trong lần thi bắn súng, những lời khích lệ cùng chúc mừng giống như sóng biển ào đến phía cậu, một lần trong đời nếm qua cảm giác đó, khiến cho cậu nhớ mãi chẳng quên, Du Phong Thành thường xuyên đạt được cảm giác thành tựu như thế, khó trách hắn lại kiêu ngạo vậy. Cậu khát khao đạt thành tích tốt, khát khao được người khác khen ngợi, cái loại khát vọng này càng ngày càng không chế ngự được, tràn ngập thân thể cậu, cậu bức thiết muốn biết, nếu cậu cũng có thể trở thành một cá nhân xuất sắc, trở thành một binh sĩ nổi bật trong đoàn, Du Phong Thành sẽ nhìn cậu như thế nào, có lẽ nào ánh mắt của hắn cũng sẽ luôn dõi theo cậu, tựa như ánh mắt của cậu luôn tự giác đuổi theo Du Phong Thành vậy.
Sau khi lấy được cờ, toàn đoàn bắt đầu men theo đường cũ xuống núi, chờ bọn họ trở lại doanh địa, một lũ gục xuống nền tuyết, mệt đến nửa ngày không nhúc nhích nổi.
Bạch Tân Vũ vỗ vỗ mặt Phùng Đông Nguyên, “Đông Nguyên, cậu có bị sao không thế?”
Phùng Đông Nguyên lắc lắc đầu, trên mặt dính đầy tuyết, “Mệt chết được, aish, anh không thấy mệt à?”
“Mệt chứ.” Bạch Tân Vũ mặc một lớp áo bông dày gõ gõ chân, nhưng không nằm xuống.
Phùng Đông Nguyên có hơi kinh ngạc, “Trước kia thể lực của anh còn không bằng em nữa.”
Bạch Tân Vũ cười nói: “Cậu tưởng tôi ở ban bếp núc nửa năm chỉ toàn lăn ra ngủ đó hả, ngày nào cũng đi sớm về khuya, nấu cơm rồi cho lợn ăn, trừ việc tự do hơn các cậu một tí xíu, cơ bản chẳng có nhàn rỗi gì đó đâu.”
Phùng Đông Nguyên gật gật đầu, “Cho nên em đã nói với anh rồi mà, con người có tiềm năng vô hạn, đều là do anh không cố gắng nỗ lực, nếu anh cố gắng, cái gì cũng có thể làm được.”
Bạch Tân Vũ nghĩ ngợi, “Nếu tôi cố gắng, có thể lợi hại hơn Du Phong Thành được không?”
“A” Phùng Đông Nguyên ngẩn người, lập tức đáp quanh co: “Ớ…… cái này thì, không biết được ……”
“Thế cậu nói có thể hay không có thể đi, nói thật nhe.”
“Khả năng đương nhiên vẫn là khả năng, cơ mà, thành công của một con người ngoài do cố gắng của bản thân, cũng có rất nhiều yếu tố khác ……”
“Khư.” Bạch Tân Vũ trợn trắng mắt nhìn Phùng Đông Nguyên, “Ý cậu là, Du Phong Thành sinh ra đã giỏi hơn tôi, tôi có mửa mật ra cũng không thể so với cậu ta có đúng không?”
Phùng Đông Nguyên châm chước tìm từ, “Không phải như thế, anh xem lúc thi bắn súng đó, chẳng phải anh thắng được cậu ta sao, cái này chứng minh ở phương diện này anh có tài năng thiên bẩm, chỉ cần cố gắng, khẳng định anh sẽ vượt trội hơn cậu ta ở một lĩnh vực nào đó.”
Bạch Tân Vũ nghe xong liền cười, xoa xoa đầu Phùng Đông Nguyên, “Đúng là dân đọc sách đầu óc thông tuệ ha, thế nào cũng nói được.”
Phùng Đông Nguyên nở nụ cười, Bạch Tân Vũ thừa dịp cậu còn đang ngoác miệng, vốc một nắm tuyết chọi vào mặt Phùng Đông Nguyên, sau đó cười như được mùa đứng lên.
Phùng Đông Nguyên nhanh chóng phản kích, bốc tuyết hất về phía Bạch Tân Vũ, Bạch Tân Vũ lập tức bổ nhào vào người Phùng Đông Nguyên, hai người vốc tuyết chọi qua chọi lại, bọn họ ăn mặc đều rất dày, xa xa nhìn lại tựa như hai con gấu đang lăn lộn trên mặt đất.
Tiền Lượng gà gật ở bên cạnh, “Không mệt hả hai cha nội?”
Hai người vừa cười đùa vừa náo loạn, thân thể rõ ràng đang đau nhức đến nhúc nhích cũng lười, thế mà có thể chơi đến quay cuồng trời đất.
Xa xa, Du Phong Thành đang uống nước, cái tay cầm cốc cứng lại ở giữa không trung, hắn nhìn Bạch Tân Vũ cười đến mặt đỏ hồng hồng, trong lòng ùa lên một loại cảm xúc khó nói tên, khiến hắn không cách nào hình dung tâm trạng của bản thân trong một thoáng kia là gì. Gia nhập Báo Tuyết đại đội, sẽ rất khó có thể gặp lại Bạch Tân Vũ, quan hệ của hai người vốn đã không rõ ràng, đến khi cần kết thúc, cũng cứ như vậy mà thôi, hắn vẫn biết điều đó, chỉ là hắn thường thường không thèm nghĩ, cũng không muốn nghĩ làm gì. Nhưng bây giờ hắn lại không thể không nghĩ, bởi vì nương theo những thay đổi của Bạch Tân Vũ, thái độ của hắn với người này cũng biến đổi, quan hệ giữa hai người cũng biến hóa theo, tới lúc này chuyện của bọn họ đã phát triển hoàn toàn vượt qua dự kiến của hắn, điều này không ổn chút nào.
Ban đầu nghe tên Bạch Tân Vũ, trong ký ức thời thơ ấu của hắn chỉ mang máng nhớ tới một thằng nhóc hỗn láo, do vài mối quan hệ rắc rối, cậu hắn nhờ hắn chăm sóc người này, ngoài mặt hắn đáp ứng, bên trong lại cười nhạt, cho rằng bộ đội là nhà trẻ sao, chăm sóc cái rắm ấy mà chăm. Hắn lớn lên trong một gia đình quân nhân, trở thành quân nhân là ước mơ từ bé của hắn, với hắn mà nói, quân đội là nơi nghiêm túc và thần thánh, không phải chỗ để mấy người đến làm xằng làm bậy, lần đầu tiên gặp mặt, càng làm ấn tượng của hắn đối với người này trở nên tồi tệ đến cực điểm. Cho nên hắn đe dọa cậu, uy hiếp cậu, hi vọng có thể đuổi cậu về, sau này thấy đuổi cũng chả đi, bộ dáng cũng được lắm, trêu đùa khiến cậu tức lên cảm thấy khá vui vẻ, lại tính giữ cậu ở bên người giải trí, hắn không nghĩ tới việc Bạch Tân Vũ sẽ thay đổi, sẽ trưởng thành, cũng sẽ có những hành động khiến hắn kinh ngạc, đạt được thành tích ngoài ý muốn, chờ lúc hắn phản ứng kịp, rất nhiều thứ đã thay đổi.
Hắn nhìn Bạch Tân Vũ, ánh mắt càng ngày càng thâm trầm.
Buổi tối, bọn họ bắc một nồi cháo lớn ở trong tuyết, một bên luộc màn thầu nóng hầm hập cùng thịt lợn, ngày hôm nay thể lực quá kinh khủng, không ăn mì phở cùng thịt, cơ bản là không thể nào no được.
Lúc mọi người đang ăn, một trăm người xông tới cứ như đi cướp từng miếng cơm, ngốn ngấu như sói như cọp, nhưng cơm vừa tới miệng, Hứa Sấm đã thét lên:
“Khẩn cấp tập hợp!!”
Trong lòng các chiến sĩ kêu khổ không thôi, nhanh chóng bỏ bát dưới mặt đất, lẹ chân chạy đến trên bãi đất trống tập hợp.
“Nửa giờ, ba đến bốn người một đội, từng người xây dựng công sự che chắn của mình, công sự che chắn của ai không đạt chuẩn, đêm nay ngủ luôn ở trong đó, bắt đầu!”
Các chiến sĩ cắn răng chịu đựng đói khát cùng giá lạnh, cầm xẻng lên, bắt đầu xúc tuyết trên mặt đất.
Nửa giờ sau, Hứa Sấm chậm rì rì đứng lên, từng bước từng bước kiểm tra, tất cả mọi người đều kinh hồn táng đảng, ngủ một đêm trong công sự che chắn cũng đâu phải chuyện đùa, thật sự có thể lạnh đến chết người đó, tuy Hứa Sấm không thể để yên cho bọn họ bị đóng băng đến chết, nhưng có thể bắt bọn họ nằm sấp dưới đó hai giờ, nghĩ đến đã thấy kinh rồi.
Kiểm tra xong một vòng, Hứa Sấm gật gật đầu, “Tất cả đều đạt tiêu chuẩn, đi ăn cơm đi.”
Các chiến sĩ như được ban đại xá, giải tán ngay tại chỗ, thế nhưng lúc bọn họ cầm bát lên thì thấy, cháo đã đóng băng hoàn toàn, màn thầu cứng lại tựa như đá, cắn một phát giò lợn miệng giống như nhai phải vụn băng, có thể đóng cứng luôn hàm của người ta, dù như vậy đi chăng nữa, bọn họ cũng phải ăn, không ăn sẽ không đủ thể lực, không ăn, ngày mai càng khó chịu.
Cố kiết nuốt vài miếng thức ăn đông lạnh vào bụng, bọn họ tiến vào lều trại chuẩn bị nghỉ ngơi. Mỗi lều một đội, mười người nằm song song, cơ hồ không thể lật người.
Bạch Tân Vũ vừa ngả lưung, Du Phong Thành liền nằm xuống ngay bên cạnh, Bạch Tân Vũ nhìn hắn một cái, Du Phong Thành cũng nhìn cậu, hợp tình hợp lý nói: “Thế nào, không thấy hết chỗ rồi à?”
Bạch Tân Vũ ngó ngó, chính mình nằm ở tận cùng bên trong, Du Phong Thành là người cuối cùng bước vào, quả thực ở đây vẫn còn chỗ trống, cậu bĩu môi, không đáp lại hắn, quay lưng về phía Du Phong Thành mà nằm xuống.
Phùng Đông Nguyên cười cười, “Hai người thiệt là, đôi lúc nhìn như thân với nhau lắm lắm, có đôi khi lại giận dỗi, giống hai đứa em trai em gái của em.”
Bạch Tân Vũ nói: “Em trai em gái cậu nhiêu tuổi?”
“Một đứa 13 một đứa 10.”
“Cút xuống địa ngục đi.” Bạch Tân Vũ đắp chăn, cứng người run run một chút, “Chăn này ngâm nước đấy à, lạnh thế.”
“Quá mỏng.” Phùng Đông Nguyên lật chăn ra, “Lạnh quá đi mất thôi a a.”
Trong lều trại các chiến sĩ ai ai cũng đều than lạnh, một đám nằm còng queo nhìn chẳng khác gì một đàn tôm.
Trần Tĩnh nói: “Chăn này đủ rộng, cùng người bên cạnh nằm thành một giường, lồng chăn lên nhau mà ngủ, sẽ ấm hơn nhiều.”
Mọi người vừa nghe xong, nhanh chóng cùng người bên cạnh chồng hai cái chăn lên nhau, hai người ngủ đắp lồng hai cái chăn, quả nhiên tốt hơn nhiều so với vừa rồi.
Bạch Tân Vũ dịch người đến bên cạnh Phùng Đông Nguyên, “Lại đây nào, đúng rồi, cậu có hay kéo chăn không đó? Cậu mà kéo của tôi tôi đạp cậu bay ra ngoài liền.”
“Em ngủ im lắm mà ……” Phùng Đông Nguyên ngẩn người, “Tân Vũ, không được rồi, em cùng giường với Ba Đồ Nhĩ, không thì sẽ lẻ người mất.”
Ba Đồ Nhĩ vóc người nhỏ bé, lập tức chui vào trong chăn của Phùng Đông Nguyên, run run nói: “Lạnh quớ, lạnh quớ.”
Bạch Tân Vũ giật mình, nhìn Phùng Đông Nguyên cùng Ba Đồ Nhĩ đang sửa sang lại chăn chuẩn bị ngủ, trong nháy mắt có cảm giác bị bỏ rơi, cậu chậm chạp xoay người, nhìn Du Phong Thành.
Du Phong Thành nhướn mày ngó cậu, trưng lên biểu cảm “vận mệnh an bài” rồi đó.
Bạch Tân Vũ bĩu môi, nội tâm vừa nổi lên đấu tranh, Du Phong Thành đã xốc chăn lên bọc cậu lại, rồi đem cậu kéo đến bên người, hai giường chăn đắp lên chăn, hơn nữa còn có nhiệt độ cơ thể của người kia, thân thể lập tức trở nên ấm áp, tại cái nơi lạnh đến cắt da cắt thịt này, cảm giác ấm áp như vậy khiến người ta dường như chẳng thể buông tay.
Du Phong Thành ôm eo cậu, áp trán mình vào trán cậu, hai người đối diện trong bóng đêm lặng lẽ, ai cũng không dám nói chuyện, cho dù có nhỏ giọng đến đâu, khẳng định sẽ bị người khác nghe thấy, bởi vì bọn họ đều đang nghe được rõ ràng thấu đáo tiếng hít thở nặng nề của nhau.
Cũng không biết ai chủ động trước một chút, bốn cánh môi ấm áp dán lại với nhau, Bạch Tân Vũ nhắm hai mắt lại, tinh tế nhấm nháp đôi môi mềm mại kia, tay của Du Phong Thành dán ở sau lưng cậu, từ thắt lưng cậu liền truyền đến cảm giác vô cùng ấm áp, cái hôn vừa bí mật vừa kích thích này, khiến bên trong thân thể trào lên một loại khoái cảm yêu đương vụng trộm, Bạch Tân Vũ vừa nghĩ đến phía sau cậu là cả đội đang nằm ngủ, trái tim liền đập bịch bịch, e sợ phát ra một tiếng động nhỏ, bởi vậy cái hôn kia thanh thuần mà im lặng, tựa như không có bất cứ mục đích gì khác, chỉ là muốn chạm vào bờ môi của nhau mà thôi.
Bạch Tân Vũ không biết chính mình hành động như vậy có phải không bình thường hay không, giống như cậu rõ ràng ý thức được một sự việc có thể sẽ nguy hiểm, vẫn không cưỡng lại được dụ dỗ mà lấn sâu về phía trước, cậu nói với bản thân, cậu chỉ tìm kiếm một chút an ủi cùng kích thích từ chỗ Du Phong Thành, thư giải cuộc sống sinh hoạt vô vị nơi quân doanh mà thôi, tựa như Du Phong Thành đối với cậu cũng như vậy, dù có là hôn môi hay vuốt ve âu yếm, đều là cậu tự nguyện hưởng thụ một hành động thoải mái, ai cũng không mệt mỏi, ổn vô cùng.
Tại nơi đây một đêm đông khiến người ta kinh khiếp, hai người ôm nhau, đan tay vào nhau mà ngủ, hô hấp đồng điệu, trái tim đập cùng một nhịp, hai chiếc chăn bông bọc họ lại thành một đoàn, mỗi một tế bào trong thân thể đều ấm áp.
Trời chưa sáng, bọn họ liền bị còi tập hợp đánh thức, các chiến sĩ hỏa tốc nhảy dựng lên, hoàn tất chuẩn bị trong ba phút, xuất hiện ở trước mặt Hứa Sấm. Hứa Sấm bắt bọn họ leo núi một lần nữa, chẳng qua lần này không có phụ trọng, xem như chạy bộ buổi sáng.
Bạch Tân Vũ không biết ăn nhầm phải cái gì, cố kiết muốn đuổi kịp Du Phong Thành, cậu chỉ là muốn thử coi, khoảng cách giữa cậu và Du Phong Thành xa đến đâu mà thôi.
Vốn là đang chạy cùng tốc độ với Phùng Đông Nguyên, phát hiện Bạch Tân Vũ đột nhiên chạy quá nhanh, Phùng Đông Nguyên liền nhắc nhở cậu một lần, Bạch Tân Vũ mắt điếc tai ngơ, bỏ lại Phùng Đông Nguyên, cùng chạy sóng vai với Du Phong Thành.
Du Phong Thành nhìn cậu một cái, “Làm sao?”
“Làm sao cái gì mà làm sao, chạy bộ còn có thể làm sao.”
Du Phong Thành ngẩn ra, một lát sau, hắn cười nhạo nói: “Anh nghĩ muốn đuổi kịp tôi đấy à?”
Bạch Tân Vũ hừ một cái: “Buổi sáng đột nhiên thân thể dư thừa sức lực, muốn chạy nhanh một chút thôi nha.”
“Vậy chạy cùng đi.” Du Phong Thành cũng không tăng tốc độ, vẫn giữ tốc độ đều đặn hiện tại của hắn mà chạy về phía trước, vẫn duy trì nhịp thở, tuy rằng lên cao phản ứng của cơ thể khiến hắn khó chịu, nhưng trạng thái của hắn không vì thế mà bị ảnh hưởng quá nhiều.
Ban đầu Bạch Tân Vũ còn có thể miễn cưỡng đuổi kịp, sau 4000 mét, cậu bắt đầu tức ngực hụt hơi, chạy cũng càng ngày càng chậm, bóng dáng Du Phong Thành ở phía trước không xa, cậu không phục, cắn răng chạy về phía trước, khoảng cách lại càng lúc càng lớn, cuối cùng khi Du Phong Thành tới đỉnh núi, đi vòng vèo rồi mới chạy về, cậu còn kém ít nhất ba trăm mét.
Lúc Du Phong Thành chạy qua bên cạnh cậu, nhẹ nhàng cười, rõ ràng không mang theo cảm xúc tươi cười gì hết ráo, trong mắt Bạch Tân Vũ lại giống như đang châm chọc cậu, mẹ, cái đồ trâu bò nhà hắn. Bạch Tân Vũ hét lớn một tiếng, gồng chân chạy tới đỉnh núi, sau đó nhanh chóng vòng xuống chân núi, nhìn bóng dáng Du Phong Thành càng ngày càng thu nhỏ lại, cậu hận không thể lăn xuống ngay tắp lự.
Cậu nghe được giọng kinh ngạc của Phùng Đông Nguyên: “Tân Vũ, anh chạy nhanh thật đó!”
Bạch Tân Vũ mắt điếc tai ngơ, bởi vì tuyết đọng quá dày, cứ một bước đáp xuống đều lún sâu, rút không ra, cả người cậu ngay lập tức liền “bịch” một cái mà ngã dúi xuống tuyết, nhiều người khác cũng ngã sấp mặt, cũng chả ai chú ý cậu, Bạch Tân Vũ phun ra một miệng đầy tuyết, đứng lên tiếp tục chạy.
Thời điểm cậu chạy về đến doanh địa, chỉ có ít ỏi vài người đã trở lại, nhìn lại, đại bộ phận mọi người vẫn còn ở trên núi, Hứa Sấm có chút ngoài ý muốn nhìn cậu, “Người hoàn thành thứ 5, hôm nay bị sao đấy hả, nốc thuốc kích thích à?”
Lúc này Bạch Tân Vũ mới phục hồi tinh thần, bất tri bất giác, cậu cứ liên tục chạy đuổi theo Du Phong Thành, vậy mà đã bỏ lại phần lớn mọi người ở phía sau.
Lục đục cả nhóm đều trở lại, Phùng Đông Nguyên chạy đến bên cạnh Bạch Tân Vũ, thở hổn hển: “Tân Vũ, anh bị sao thế, tại sao đột nhiên chạy…… Chạy nhanh như vậy?”
Bạch Tân Vũ khúc khích cười cười, “Hôm nay đột nhiên khỏe phát sợ ấy.”
Du Phong Thành cười khẩy nhìn cậu một cái, “Còn kém ba bốn trăm mét nữa cơ.”
Người khác nghe không hiểu Du Phong Thành nói cái gì, song Bạch Tân Vũ nghe đương nhiên hiểu, cậu hừ một cái: “Lần sau sẽ đuổi kịp.” Đuổi theo bước chân Du Phong Thành có lẽ không mang một ý nghĩa thực tế nào, nhưng có thể khiến cậu trở nên tràn ngập hăng hái.
Sau khi ăn điểm tâm, bọn họ được nghỉ ngơi nửa giờ, bắt đầu khóa điều tra trong điều kiện có tuyết, một buổi sáng sau khi khóa học kết thúc, Hứa Sấm yêu cầu bọn họ mang theo võ trang hạng nặng, đi bộ trở về đóng quân. Chỗ này cách nơi đóng quân gần ba mươi km đường bộ, tại đây nơi nơi đều bị tuyết dày bao phủ, đi đến trời tối cũng không về tới, bọn họ sớm đoán được Hứa Sấm sẽ không dễ dàng bỏ qua bọn họ, đến lúc cuối cùng khẳng định muốn mang ra chiêu cuối, chỉ có thể ngầm oán giận trong bụng.
Hứa Sấm ngồi ở trên xe jeep, nhìn bọn họ cắm cúi hành quân, khi thì bắt bọn họ phải đi nhanh khoảng hai km, khi thì bắt cho bọn họ phủ phục đi tới năm trăm mét, dọc theo đường đi tìm đủ mọi cách ép uổng bọn họ. Bạch Tân Vũ mới trở về đại đội có một tuần, phải trải qua huấn luyện cỡ này, thân thể cùng tâm lý đều rất khó thích ứng, cường độ huấn luyện khủng khiếp hơn ở trại tân binh rất nhiều, nhưng cậu vẫn cắn răng kiên trì, vài lần tụt lại phía sau, đều được chiến hữu khích lệ đi tiếp.
Sau khi xuống núi, tuyết mỏng đi rất nhiều, đường cũng dễ đi hơn, nhưng đi được hơn ba giờ, chân cẳng mọi người đều đông lạnh đến run lên, tựa như không còn cảm giác, lúc này trời cũng đã tối, bọn họ đói khổ tê lạnh, dường như là dựa vào ý chí mà bước về phía trước.
Bạch Tân Vũ cùng Phùng Đông Nguyên nâng chân đi về phía trước, đi tới đi lui, vốn mệt đến không thể mở miệng thì Phùng Đông Nguyên đột nhiên nở nụ cười.
Bạch Tân Vũ bất đắc dĩ nói: “Cậu còn có sức để cười, cười cái gì mà cười.”
“Anh còn nhớ không, lần đầu tiên anh tham gia chạy bộ buổi sáng, mới ba cây số anh liền chạy hết nổi, ngồi dưới đất ăn vạ, bị tiểu đội trưởng dạy dỗ một trận.”
Bạch Tân Vũ cũng cười, “Đương nhiên nhớ rõ.”
“Tân Vũ, em có cảm giác trong đám tân binh này, anh là người thay đổi nhiều nhất, tiến bộ xa nhất, em rất vui vì thấy anh như vậy.”
Bạch Tân Vũ cảm động nói: “Nếu không có mấy cậu cổ vũ tôi, có khả năng tôi đã sớm bỏ cuộc.”
“Bọn em không giúp được gì nhiều, là bản thân anh thật sự có tiềm lực, lúc thi đấu bắn súng cũng vậy, mặt khác lúc huấn luyện cũng vậy, anh tin tưởng chính mình có thể làm được bất cứ thứ gì, sau đó cứ nỗ lực là sẽ làm được thôi.”
Bạch Tân Vũ cảm giác trái tim mình phút chốc tràn đầy, cậu dùng lực gật gật đầu, trong ánh mắt là kiên định chưa từng có.
Trở lại nơi đóng quân, đã là hơn 10 giờ tối, các chiến sĩ đều mệt đến trợn trắng mắt, cởi quần áo lăn lên giường liền ngủ.
Ngủ không được bao lâu, Bạch Tân Vũ buồn vệ sinh đến tỉnh lại, cậu nhịn nửa ngày, nghĩ đêm vẫn còn dài, đau dài không bằng đau ngắn, cắn răng một cái, xốc chăn lên nhảy xuống giường, chạy ra WC.
Kết quả cậu mới vừa đi ra khỏi ký túc xá, chỉ thấy Hứa Sấm cùng Trần Tĩnh đứng ở cửa cầu thang thấp giọng nói cái gì, Trần Tĩnh ăn mặc chỉnh tề, hoàn toàn không mang bộ dạng ngái ngủ, hai người nhìn thấy Bạch Tân Vũ, đều ngẩn người.
Bạch Tân Vũ giải thích nói: “Tôi, tôi đi WC.”
“Đi đi.” Hứa Sấm nói.
Bạch Tân Vũ nhanh như chớp vọt vào WC, lúc thò ra, phát hiện Hứa Sấm cùng Trần Tĩnh đã đứng sẵn ở bên ngoài WC, giống như đang đợi cậu. Bạch Tân Vũ có chút kỳ lạ nhìn bọn họ.
Trần Tĩnh than nhẹ một tiếng, “Chúng tôi đang thương lượng có nên tập hợp khẩn cấp hay không.”
Mắt Bạch Tân Vũ trợn ngược luôn, trong lòng mắng to Hứa Sấm có nhân tính hay không đó, bọn họ đã sắp mệt quay đơ như chó chết rồi, còn khẩn cấp tập hợp, muốn giết người đấy hả!
Hứa Sấm nhướn mày nhìn cậu, “Mấy cậu nhất định không thích nhỉ, tiểu đội trưởng của các cậu khuyên tôi đổi ngày khác, lại đây, nói tôi nghe ý kiến của cậu.”
Bạch Tân Vũ nuốt nuốt nước miếng, không biết trả lời như thế nào cho đúng, cậu cảm giác với tính cách của Hứa Sấm, càng nói không muốn, Hứa Sấm càng hưng phấn, nhưng lỡ như táng tận lương tâm nói muốn, Hứa Sấm thật sự nghe theo cậu thì có mà ăn cám, vì thế cậu cứ quanh co, không biết trả lời như thế nào.
Hứa Sấm nói: “Nói đi”
Tim Bạch Tân Vũ thót lên một cái, “Nghe theo chỉ huy của thủ trưởng!”
Hứa Sấm cười cười, chỉ vào Bạch Tân Vũ nói: “Trần Tĩnh, cậu thấy không, thái độ thế này mới chuẩn chỉ này, ai, dù sao cũng không trách cậu, tôi chiều cậu quá mà.”
Trần Tĩnh bất đắc dĩ nói: “Đại đội trưởng, vậy anh đến hỏi ý kiến của tôi làm gì, cứ trực tiếp thổi còi là được rồi.”
Hứa Sấm nhất thời nghẹn họng, “Cậu hiểu bọn họ hơn tôi mà.”
“Cho nên ý kiến của tôi chính là đổi một ngày khác, hôm nay tất cả đều quá mệt mỏi rồi, khả năng chịu đựng của mọi người cũng đã đến giới hạn.”
Hứa Sấm sờ sờ cằm, “Được rồi được rồi, chuyện kia đổi ngày khác.” Hứa Sấm bĩu môi, hất áo mà đi, lúc đi còn lầm bầm cái gì.
Bạch Tân Vũ nhẹ nhàng thở ra, sợ tới mức chân đều nhũn, đến khi Hứa Sấm đi xa rồi, cậu mới cười nói: “Tiểu đội trưởng, may mà đại đội trưởng nghe lời cậu.”
“Đại đội trưởng đôi khi giống như đứa trẻ, đột nhiên nghĩ ra cái gì là muốn làm bằng được luôn.”
Bạch Tân Vũ cười nói: “Đó là bởi vì tiểu đội trưởng ưu tú nhất, đại đội trưởng rất thích cậu, nếu tiểu đội trưởng mãi vẫn là đội trưởng của bọn tôi thì tốt quá.”
Trần Tĩnh hơi giật mình, đoạn im lặng.
Nét cười vương ở trên khuôn mặt Bạch Tân Vũ, không biết có phải bản thân cậu rất mẫn cảm hay không, cậu cảm giác không khí kiểu này có gì đó không đúng, “Tiểu đội trưởng?”
Trần Tĩnh ngẩng đầu nhìn cậu, “Tân Vũ, tôi nói với cậu một chuyện, cậu tạm thời đừng cho những người khác biết có được không?”
Trong lòng Bạch Tân Vũ căng thẳng, “Tiểu đội trưởng, sao cậu lại nói như thế, tôi thấy hơi kỳ kỳ……”
“Vốn cũng không nên nói với cậu, nhưng mà…… Nghĩ đến chuyện tôi muốn rời khỏi chỗ này, nhưng lại không thể nói cho mọi người biết, trong lòng luôn có cảm giác băn khoăn, rất khó chịu, nên nghĩ tìm một người tâm sự.”
Bạch Tân Vũ vội la lên: “Tiểu đội trưởng, cậu muốn đi đâu? Cậu muốn xuất ngũ sao?”
“Không phải.” Trần Tĩnh lắc lắc đầu, “Tôi quyết định tham gia đợt tuyển chọn này của Báo Tuyết đại đội [1].”
ΨΨΨ
Hết chương 50
Chú thích
[1] Đại đội Báo Tuyết: Mình đọc từ đầu thì cứ tưởng nó chỉ là tên một tổ chức hư cấu nhưng search Google thì té ra nó có thật.
Tên gọi chính thức của nó là Tổng đội đột kích Báo Tuyết (Tên viết tắt tiếng Anh:SLCU), thành lập năm 2002, trụ sở ở Bắc Kinh chứ không phải ở Urumchi. Báo Tuyết được đánh giá là lực lượng có số giờ rèn luyện khắc khổ nhất trong quân đội Trung Quốc, việc tuyển chọn rất khắt khe, nhiệm vụ của Báo Tuyết là chống khủng bố và tham gia các nhiệm vụ đặc biệt khác.
Một số hình ảnh:
Du Phong Thành quay mặt đi, trầm giọng nói: “Anh nghĩ như vậy cũng phải lúc rồi đấy.”
Bạch Tân Vũ ngốn ngấu mấy miếng cơm, cảm giác bản thân như bị nghẹn, hít thở có chút không thông, nhất định là do có cái mặt Du Phong Thành ở đây, hại cậu cơm cũng nuốt không trôi, quả nhiên tên sát tinh này chỉ mang đến xui xẻo, từ lần đầu tiên hai người gặp nhau vận đen đã bám vào rồi, làm cho cuộc sống của cậu đảo lộn lung tung hết cả, một khi tránh xa được tên sát tinh này, con đường về sau của cậu nhất định sẽ càng đi càng êm, chắc chắn là việc tốt trời cho!
Buổi chiều, Hứa Sấm dẫn bọn họ leo núi mang theo phụ trọng, đỉnh núi ở độ cao 4600 mét so với mặt nước biển, Hứa Sấm cắm một lá cờ ở trên đó, chính là cờ thi đua tiên tiến các lớp của tháng sau, ai đoạt được đầu tiên thì tính cho lớp đó, nhưng tiểu đội trưởng không thể cướp cờ. Các chiến sĩ từ ban đầu đã quen với độ cao ngang mặt nước biển, đột nhiên phải vác theo võ trang hạng nặng leo lên cái nơi còn cao hơn nữa, cứ lên cao được một trăm mét, lại có người cảm thấy thân thể không ổn. Tuyết trên ngọn núi này rất dày, sườn núi khá thoải, không có tuyết lở nguy hiểm, thế nhưng càng ngày càng có nhiều tuyết đọng trong giày khiến bọ họ càng leo càng khó khăn, đến độ cao 4000 mét so với mặt nước biển, rất nhiều người đã bắt đầu thở hổn hển, song họ cũng chẳng phải tân binh, không có ai lăn ra đất bỏ cuộc, tiếp tục cắn răng xông pha lên phía trước, thậm chí là bò cũng phải bò lên cho bằng được.
Bạch Tân Vũ mất nửa năm làm việc ở ban bếp núc đi sớm về khuya, sức chịu đựng đã được trui rèn, cho dù cảm thấy ngực mình khó chịu, hô hấp khó khăn, cũng không nảy sinh ý niệm bỏ cuộc, trên thực tế Hứa Sấm cũng sẽ không để họ bỏ cuộc giữa chừng, trừ phi ngất xỉu. Bạch Tân Vũ đồ rằng thứ quý giá nhất bản thân cậu rèn luyện được khi bước vào quân ngũ, chính là ý chí.
Hứa Sấm hô lớn: “Chỉ còn 400 mét nữa, cờ thi đua đang ở trước mắt!”
Lúc này, Du Phong Thành, Đại Hùng cùng một tân binh mũi nhọn của đội 1 đang dẫn đầu phía xa xa, ba người vận toàn lực lao tới đích.
Hứa Sấm đứng bên cạnh Trần Tĩnh, chỉ vào bọn họ cười nói: “Nhìn thấy không, binh sĩ của chúng ta muốn tranh cường háo thắng, cho dù tôi có thưởng cho que tăm, vẫn muốn dốc toàn lực ứng phó.”
Trần Tĩnh cười nhạt, “Do cách dạy dỗ của Đại đội trưởng.”
Hứa Sấm liếc mắt nhìn anh, “Nghe như cậu đang chọc ngoáy tôi thì phải.”
Trần Tĩnh thấp giọng nói: “Đại đội trưởng, cường độ huấn luyện hôm nay đã đủ nặng, cứ như vậy là ổn rồi.”
Hứa Sấm nheo mắt, nhìn đám lính bị quần đến tơi tả đang ngã trái ngã phải, “Chưa được, so với kỳ vọng của tôi thì còn kém xa lắm.”
Bạch Tân Vũ ở phía dưới nghe được mà mồ hôi chảy ròng ròng, Hứa Sấm đúng là bị điên, lấy tiêu chuẩn của ổng, xem trong cả doanh trại những người đạt tiêu chuẩn, có khi chả đến 10 người.
Lúc Bạch Tân Vũ trèo qua chỗ Hứa Sấm, Hứa Sấm đột nhiên tóm chặt lấy võ trang cậu đang đeo trên lưng, chút nữa túm cậu ngã sấp mặt luôn, cậu lau mồ hôi, “Đại đội trưởng?”
Hứa Sấm nhìn cậu, “Đã bị tống đến ban bếp núc mà còn trở về được, trong đoàn chúng ta cậu là trường hợp đầu tiên, trước mắt cậu còn chưa chứng tỏ cho tôi thấy lần trở về này của mình có giá trị gì, đừng khiến tôi nhìn nhầm người, bằng không tôi lại tống cổ cậu đi, biết chưa hả?”
Bạch Tân Vũ cắn răng nói: “Đại đội trưởng, tôi sẽ không quay lại.”
“Cậu không muốn quay lại, tới đây là sát hạch toàn đại đội, thành thích tổng của cậu phải đạt bậc trung, có làm được không?”
Bạch Tân Vũ cao giọng nói: “Có thể!”
“Đi đi.”
Sau khi Bạch Tân Vũ chạy xa mất, Trần Tĩnh nhíu mày, “Đại đội trưởng, anh dọa cậu ta làm gì?”
Hứa Sấm liếc xéo anh, “Cậu là tiểu đội trưởng ưu tú nhất ở đây, không phải vú nuôi của lính cá biệt.”
Trần Tĩnh thở dài.
Cuối cùng, Du Phong Thành cướp được cờ thi đua, kết quả không vượt ngoài dự kiến. Bạch Tân Vũ ngóng đám người của mấy đội đều đang tung hô Du Phong Thành, cảm thấy có hơi chói mắt. Bộ đội là nơi rất có tình người, nhưng bộ đội cũng là một nơi thật tàn khốc, muốn được người khác vỗ tay tôn trọng, không thể sử dụng tiền bạc và quan hệ, chỉ có thành tích, chỉ có thành tích. Bạch Tân Vũ nhớ nhung cái cảm giác khi mình đạt được hạng nhất trong lần thi bắn súng, những lời khích lệ cùng chúc mừng giống như sóng biển ào đến phía cậu, một lần trong đời nếm qua cảm giác đó, khiến cho cậu nhớ mãi chẳng quên, Du Phong Thành thường xuyên đạt được cảm giác thành tựu như thế, khó trách hắn lại kiêu ngạo vậy. Cậu khát khao đạt thành tích tốt, khát khao được người khác khen ngợi, cái loại khát vọng này càng ngày càng không chế ngự được, tràn ngập thân thể cậu, cậu bức thiết muốn biết, nếu cậu cũng có thể trở thành một cá nhân xuất sắc, trở thành một binh sĩ nổi bật trong đoàn, Du Phong Thành sẽ nhìn cậu như thế nào, có lẽ nào ánh mắt của hắn cũng sẽ luôn dõi theo cậu, tựa như ánh mắt của cậu luôn tự giác đuổi theo Du Phong Thành vậy.
Sau khi lấy được cờ, toàn đoàn bắt đầu men theo đường cũ xuống núi, chờ bọn họ trở lại doanh địa, một lũ gục xuống nền tuyết, mệt đến nửa ngày không nhúc nhích nổi.
Bạch Tân Vũ vỗ vỗ mặt Phùng Đông Nguyên, “Đông Nguyên, cậu có bị sao không thế?”
Phùng Đông Nguyên lắc lắc đầu, trên mặt dính đầy tuyết, “Mệt chết được, aish, anh không thấy mệt à?”
“Mệt chứ.” Bạch Tân Vũ mặc một lớp áo bông dày gõ gõ chân, nhưng không nằm xuống.
Phùng Đông Nguyên có hơi kinh ngạc, “Trước kia thể lực của anh còn không bằng em nữa.”
Bạch Tân Vũ cười nói: “Cậu tưởng tôi ở ban bếp núc nửa năm chỉ toàn lăn ra ngủ đó hả, ngày nào cũng đi sớm về khuya, nấu cơm rồi cho lợn ăn, trừ việc tự do hơn các cậu một tí xíu, cơ bản chẳng có nhàn rỗi gì đó đâu.”
Phùng Đông Nguyên gật gật đầu, “Cho nên em đã nói với anh rồi mà, con người có tiềm năng vô hạn, đều là do anh không cố gắng nỗ lực, nếu anh cố gắng, cái gì cũng có thể làm được.”
Bạch Tân Vũ nghĩ ngợi, “Nếu tôi cố gắng, có thể lợi hại hơn Du Phong Thành được không?”
“A” Phùng Đông Nguyên ngẩn người, lập tức đáp quanh co: “Ớ…… cái này thì, không biết được ……”
“Thế cậu nói có thể hay không có thể đi, nói thật nhe.”
“Khả năng đương nhiên vẫn là khả năng, cơ mà, thành công của một con người ngoài do cố gắng của bản thân, cũng có rất nhiều yếu tố khác ……”
“Khư.” Bạch Tân Vũ trợn trắng mắt nhìn Phùng Đông Nguyên, “Ý cậu là, Du Phong Thành sinh ra đã giỏi hơn tôi, tôi có mửa mật ra cũng không thể so với cậu ta có đúng không?”
Phùng Đông Nguyên châm chước tìm từ, “Không phải như thế, anh xem lúc thi bắn súng đó, chẳng phải anh thắng được cậu ta sao, cái này chứng minh ở phương diện này anh có tài năng thiên bẩm, chỉ cần cố gắng, khẳng định anh sẽ vượt trội hơn cậu ta ở một lĩnh vực nào đó.”
Bạch Tân Vũ nghe xong liền cười, xoa xoa đầu Phùng Đông Nguyên, “Đúng là dân đọc sách đầu óc thông tuệ ha, thế nào cũng nói được.”
Phùng Đông Nguyên nở nụ cười, Bạch Tân Vũ thừa dịp cậu còn đang ngoác miệng, vốc một nắm tuyết chọi vào mặt Phùng Đông Nguyên, sau đó cười như được mùa đứng lên.
Phùng Đông Nguyên nhanh chóng phản kích, bốc tuyết hất về phía Bạch Tân Vũ, Bạch Tân Vũ lập tức bổ nhào vào người Phùng Đông Nguyên, hai người vốc tuyết chọi qua chọi lại, bọn họ ăn mặc đều rất dày, xa xa nhìn lại tựa như hai con gấu đang lăn lộn trên mặt đất.
Tiền Lượng gà gật ở bên cạnh, “Không mệt hả hai cha nội?”
Hai người vừa cười đùa vừa náo loạn, thân thể rõ ràng đang đau nhức đến nhúc nhích cũng lười, thế mà có thể chơi đến quay cuồng trời đất.
Xa xa, Du Phong Thành đang uống nước, cái tay cầm cốc cứng lại ở giữa không trung, hắn nhìn Bạch Tân Vũ cười đến mặt đỏ hồng hồng, trong lòng ùa lên một loại cảm xúc khó nói tên, khiến hắn không cách nào hình dung tâm trạng của bản thân trong một thoáng kia là gì. Gia nhập Báo Tuyết đại đội, sẽ rất khó có thể gặp lại Bạch Tân Vũ, quan hệ của hai người vốn đã không rõ ràng, đến khi cần kết thúc, cũng cứ như vậy mà thôi, hắn vẫn biết điều đó, chỉ là hắn thường thường không thèm nghĩ, cũng không muốn nghĩ làm gì. Nhưng bây giờ hắn lại không thể không nghĩ, bởi vì nương theo những thay đổi của Bạch Tân Vũ, thái độ của hắn với người này cũng biến đổi, quan hệ giữa hai người cũng biến hóa theo, tới lúc này chuyện của bọn họ đã phát triển hoàn toàn vượt qua dự kiến của hắn, điều này không ổn chút nào.
Ban đầu nghe tên Bạch Tân Vũ, trong ký ức thời thơ ấu của hắn chỉ mang máng nhớ tới một thằng nhóc hỗn láo, do vài mối quan hệ rắc rối, cậu hắn nhờ hắn chăm sóc người này, ngoài mặt hắn đáp ứng, bên trong lại cười nhạt, cho rằng bộ đội là nhà trẻ sao, chăm sóc cái rắm ấy mà chăm. Hắn lớn lên trong một gia đình quân nhân, trở thành quân nhân là ước mơ từ bé của hắn, với hắn mà nói, quân đội là nơi nghiêm túc và thần thánh, không phải chỗ để mấy người đến làm xằng làm bậy, lần đầu tiên gặp mặt, càng làm ấn tượng của hắn đối với người này trở nên tồi tệ đến cực điểm. Cho nên hắn đe dọa cậu, uy hiếp cậu, hi vọng có thể đuổi cậu về, sau này thấy đuổi cũng chả đi, bộ dáng cũng được lắm, trêu đùa khiến cậu tức lên cảm thấy khá vui vẻ, lại tính giữ cậu ở bên người giải trí, hắn không nghĩ tới việc Bạch Tân Vũ sẽ thay đổi, sẽ trưởng thành, cũng sẽ có những hành động khiến hắn kinh ngạc, đạt được thành tích ngoài ý muốn, chờ lúc hắn phản ứng kịp, rất nhiều thứ đã thay đổi.
Hắn nhìn Bạch Tân Vũ, ánh mắt càng ngày càng thâm trầm.
Buổi tối, bọn họ bắc một nồi cháo lớn ở trong tuyết, một bên luộc màn thầu nóng hầm hập cùng thịt lợn, ngày hôm nay thể lực quá kinh khủng, không ăn mì phở cùng thịt, cơ bản là không thể nào no được.
Lúc mọi người đang ăn, một trăm người xông tới cứ như đi cướp từng miếng cơm, ngốn ngấu như sói như cọp, nhưng cơm vừa tới miệng, Hứa Sấm đã thét lên:
“Khẩn cấp tập hợp!!”
Trong lòng các chiến sĩ kêu khổ không thôi, nhanh chóng bỏ bát dưới mặt đất, lẹ chân chạy đến trên bãi đất trống tập hợp.
“Nửa giờ, ba đến bốn người một đội, từng người xây dựng công sự che chắn của mình, công sự che chắn của ai không đạt chuẩn, đêm nay ngủ luôn ở trong đó, bắt đầu!”
Các chiến sĩ cắn răng chịu đựng đói khát cùng giá lạnh, cầm xẻng lên, bắt đầu xúc tuyết trên mặt đất.
Nửa giờ sau, Hứa Sấm chậm rì rì đứng lên, từng bước từng bước kiểm tra, tất cả mọi người đều kinh hồn táng đảng, ngủ một đêm trong công sự che chắn cũng đâu phải chuyện đùa, thật sự có thể lạnh đến chết người đó, tuy Hứa Sấm không thể để yên cho bọn họ bị đóng băng đến chết, nhưng có thể bắt bọn họ nằm sấp dưới đó hai giờ, nghĩ đến đã thấy kinh rồi.
Kiểm tra xong một vòng, Hứa Sấm gật gật đầu, “Tất cả đều đạt tiêu chuẩn, đi ăn cơm đi.”
Các chiến sĩ như được ban đại xá, giải tán ngay tại chỗ, thế nhưng lúc bọn họ cầm bát lên thì thấy, cháo đã đóng băng hoàn toàn, màn thầu cứng lại tựa như đá, cắn một phát giò lợn miệng giống như nhai phải vụn băng, có thể đóng cứng luôn hàm của người ta, dù như vậy đi chăng nữa, bọn họ cũng phải ăn, không ăn sẽ không đủ thể lực, không ăn, ngày mai càng khó chịu.
Cố kiết nuốt vài miếng thức ăn đông lạnh vào bụng, bọn họ tiến vào lều trại chuẩn bị nghỉ ngơi. Mỗi lều một đội, mười người nằm song song, cơ hồ không thể lật người.
Bạch Tân Vũ vừa ngả lưung, Du Phong Thành liền nằm xuống ngay bên cạnh, Bạch Tân Vũ nhìn hắn một cái, Du Phong Thành cũng nhìn cậu, hợp tình hợp lý nói: “Thế nào, không thấy hết chỗ rồi à?”
Bạch Tân Vũ ngó ngó, chính mình nằm ở tận cùng bên trong, Du Phong Thành là người cuối cùng bước vào, quả thực ở đây vẫn còn chỗ trống, cậu bĩu môi, không đáp lại hắn, quay lưng về phía Du Phong Thành mà nằm xuống.
Phùng Đông Nguyên cười cười, “Hai người thiệt là, đôi lúc nhìn như thân với nhau lắm lắm, có đôi khi lại giận dỗi, giống hai đứa em trai em gái của em.”
Bạch Tân Vũ nói: “Em trai em gái cậu nhiêu tuổi?”
“Một đứa 13 một đứa 10.”
“Cút xuống địa ngục đi.” Bạch Tân Vũ đắp chăn, cứng người run run một chút, “Chăn này ngâm nước đấy à, lạnh thế.”
“Quá mỏng.” Phùng Đông Nguyên lật chăn ra, “Lạnh quá đi mất thôi a a.”
Trong lều trại các chiến sĩ ai ai cũng đều than lạnh, một đám nằm còng queo nhìn chẳng khác gì một đàn tôm.
Trần Tĩnh nói: “Chăn này đủ rộng, cùng người bên cạnh nằm thành một giường, lồng chăn lên nhau mà ngủ, sẽ ấm hơn nhiều.”
Mọi người vừa nghe xong, nhanh chóng cùng người bên cạnh chồng hai cái chăn lên nhau, hai người ngủ đắp lồng hai cái chăn, quả nhiên tốt hơn nhiều so với vừa rồi.
Bạch Tân Vũ dịch người đến bên cạnh Phùng Đông Nguyên, “Lại đây nào, đúng rồi, cậu có hay kéo chăn không đó? Cậu mà kéo của tôi tôi đạp cậu bay ra ngoài liền.”
“Em ngủ im lắm mà ……” Phùng Đông Nguyên ngẩn người, “Tân Vũ, không được rồi, em cùng giường với Ba Đồ Nhĩ, không thì sẽ lẻ người mất.”
Ba Đồ Nhĩ vóc người nhỏ bé, lập tức chui vào trong chăn của Phùng Đông Nguyên, run run nói: “Lạnh quớ, lạnh quớ.”
Bạch Tân Vũ giật mình, nhìn Phùng Đông Nguyên cùng Ba Đồ Nhĩ đang sửa sang lại chăn chuẩn bị ngủ, trong nháy mắt có cảm giác bị bỏ rơi, cậu chậm chạp xoay người, nhìn Du Phong Thành.
Du Phong Thành nhướn mày ngó cậu, trưng lên biểu cảm “vận mệnh an bài” rồi đó.
Bạch Tân Vũ bĩu môi, nội tâm vừa nổi lên đấu tranh, Du Phong Thành đã xốc chăn lên bọc cậu lại, rồi đem cậu kéo đến bên người, hai giường chăn đắp lên chăn, hơn nữa còn có nhiệt độ cơ thể của người kia, thân thể lập tức trở nên ấm áp, tại cái nơi lạnh đến cắt da cắt thịt này, cảm giác ấm áp như vậy khiến người ta dường như chẳng thể buông tay.
Du Phong Thành ôm eo cậu, áp trán mình vào trán cậu, hai người đối diện trong bóng đêm lặng lẽ, ai cũng không dám nói chuyện, cho dù có nhỏ giọng đến đâu, khẳng định sẽ bị người khác nghe thấy, bởi vì bọn họ đều đang nghe được rõ ràng thấu đáo tiếng hít thở nặng nề của nhau.
Cũng không biết ai chủ động trước một chút, bốn cánh môi ấm áp dán lại với nhau, Bạch Tân Vũ nhắm hai mắt lại, tinh tế nhấm nháp đôi môi mềm mại kia, tay của Du Phong Thành dán ở sau lưng cậu, từ thắt lưng cậu liền truyền đến cảm giác vô cùng ấm áp, cái hôn vừa bí mật vừa kích thích này, khiến bên trong thân thể trào lên một loại khoái cảm yêu đương vụng trộm, Bạch Tân Vũ vừa nghĩ đến phía sau cậu là cả đội đang nằm ngủ, trái tim liền đập bịch bịch, e sợ phát ra một tiếng động nhỏ, bởi vậy cái hôn kia thanh thuần mà im lặng, tựa như không có bất cứ mục đích gì khác, chỉ là muốn chạm vào bờ môi của nhau mà thôi.
Bạch Tân Vũ không biết chính mình hành động như vậy có phải không bình thường hay không, giống như cậu rõ ràng ý thức được một sự việc có thể sẽ nguy hiểm, vẫn không cưỡng lại được dụ dỗ mà lấn sâu về phía trước, cậu nói với bản thân, cậu chỉ tìm kiếm một chút an ủi cùng kích thích từ chỗ Du Phong Thành, thư giải cuộc sống sinh hoạt vô vị nơi quân doanh mà thôi, tựa như Du Phong Thành đối với cậu cũng như vậy, dù có là hôn môi hay vuốt ve âu yếm, đều là cậu tự nguyện hưởng thụ một hành động thoải mái, ai cũng không mệt mỏi, ổn vô cùng.
Tại nơi đây một đêm đông khiến người ta kinh khiếp, hai người ôm nhau, đan tay vào nhau mà ngủ, hô hấp đồng điệu, trái tim đập cùng một nhịp, hai chiếc chăn bông bọc họ lại thành một đoàn, mỗi một tế bào trong thân thể đều ấm áp.
Trời chưa sáng, bọn họ liền bị còi tập hợp đánh thức, các chiến sĩ hỏa tốc nhảy dựng lên, hoàn tất chuẩn bị trong ba phút, xuất hiện ở trước mặt Hứa Sấm. Hứa Sấm bắt bọn họ leo núi một lần nữa, chẳng qua lần này không có phụ trọng, xem như chạy bộ buổi sáng.
Bạch Tân Vũ không biết ăn nhầm phải cái gì, cố kiết muốn đuổi kịp Du Phong Thành, cậu chỉ là muốn thử coi, khoảng cách giữa cậu và Du Phong Thành xa đến đâu mà thôi.
Vốn là đang chạy cùng tốc độ với Phùng Đông Nguyên, phát hiện Bạch Tân Vũ đột nhiên chạy quá nhanh, Phùng Đông Nguyên liền nhắc nhở cậu một lần, Bạch Tân Vũ mắt điếc tai ngơ, bỏ lại Phùng Đông Nguyên, cùng chạy sóng vai với Du Phong Thành.
Du Phong Thành nhìn cậu một cái, “Làm sao?”
“Làm sao cái gì mà làm sao, chạy bộ còn có thể làm sao.”
Du Phong Thành ngẩn ra, một lát sau, hắn cười nhạo nói: “Anh nghĩ muốn đuổi kịp tôi đấy à?”
Bạch Tân Vũ hừ một cái: “Buổi sáng đột nhiên thân thể dư thừa sức lực, muốn chạy nhanh một chút thôi nha.”
“Vậy chạy cùng đi.” Du Phong Thành cũng không tăng tốc độ, vẫn giữ tốc độ đều đặn hiện tại của hắn mà chạy về phía trước, vẫn duy trì nhịp thở, tuy rằng lên cao phản ứng của cơ thể khiến hắn khó chịu, nhưng trạng thái của hắn không vì thế mà bị ảnh hưởng quá nhiều.
Ban đầu Bạch Tân Vũ còn có thể miễn cưỡng đuổi kịp, sau 4000 mét, cậu bắt đầu tức ngực hụt hơi, chạy cũng càng ngày càng chậm, bóng dáng Du Phong Thành ở phía trước không xa, cậu không phục, cắn răng chạy về phía trước, khoảng cách lại càng lúc càng lớn, cuối cùng khi Du Phong Thành tới đỉnh núi, đi vòng vèo rồi mới chạy về, cậu còn kém ít nhất ba trăm mét.
Lúc Du Phong Thành chạy qua bên cạnh cậu, nhẹ nhàng cười, rõ ràng không mang theo cảm xúc tươi cười gì hết ráo, trong mắt Bạch Tân Vũ lại giống như đang châm chọc cậu, mẹ, cái đồ trâu bò nhà hắn. Bạch Tân Vũ hét lớn một tiếng, gồng chân chạy tới đỉnh núi, sau đó nhanh chóng vòng xuống chân núi, nhìn bóng dáng Du Phong Thành càng ngày càng thu nhỏ lại, cậu hận không thể lăn xuống ngay tắp lự.
Cậu nghe được giọng kinh ngạc của Phùng Đông Nguyên: “Tân Vũ, anh chạy nhanh thật đó!”
Bạch Tân Vũ mắt điếc tai ngơ, bởi vì tuyết đọng quá dày, cứ một bước đáp xuống đều lún sâu, rút không ra, cả người cậu ngay lập tức liền “bịch” một cái mà ngã dúi xuống tuyết, nhiều người khác cũng ngã sấp mặt, cũng chả ai chú ý cậu, Bạch Tân Vũ phun ra một miệng đầy tuyết, đứng lên tiếp tục chạy.
Thời điểm cậu chạy về đến doanh địa, chỉ có ít ỏi vài người đã trở lại, nhìn lại, đại bộ phận mọi người vẫn còn ở trên núi, Hứa Sấm có chút ngoài ý muốn nhìn cậu, “Người hoàn thành thứ 5, hôm nay bị sao đấy hả, nốc thuốc kích thích à?”
Lúc này Bạch Tân Vũ mới phục hồi tinh thần, bất tri bất giác, cậu cứ liên tục chạy đuổi theo Du Phong Thành, vậy mà đã bỏ lại phần lớn mọi người ở phía sau.
Lục đục cả nhóm đều trở lại, Phùng Đông Nguyên chạy đến bên cạnh Bạch Tân Vũ, thở hổn hển: “Tân Vũ, anh bị sao thế, tại sao đột nhiên chạy…… Chạy nhanh như vậy?”
Bạch Tân Vũ khúc khích cười cười, “Hôm nay đột nhiên khỏe phát sợ ấy.”
Du Phong Thành cười khẩy nhìn cậu một cái, “Còn kém ba bốn trăm mét nữa cơ.”
Người khác nghe không hiểu Du Phong Thành nói cái gì, song Bạch Tân Vũ nghe đương nhiên hiểu, cậu hừ một cái: “Lần sau sẽ đuổi kịp.” Đuổi theo bước chân Du Phong Thành có lẽ không mang một ý nghĩa thực tế nào, nhưng có thể khiến cậu trở nên tràn ngập hăng hái.
Sau khi ăn điểm tâm, bọn họ được nghỉ ngơi nửa giờ, bắt đầu khóa điều tra trong điều kiện có tuyết, một buổi sáng sau khi khóa học kết thúc, Hứa Sấm yêu cầu bọn họ mang theo võ trang hạng nặng, đi bộ trở về đóng quân. Chỗ này cách nơi đóng quân gần ba mươi km đường bộ, tại đây nơi nơi đều bị tuyết dày bao phủ, đi đến trời tối cũng không về tới, bọn họ sớm đoán được Hứa Sấm sẽ không dễ dàng bỏ qua bọn họ, đến lúc cuối cùng khẳng định muốn mang ra chiêu cuối, chỉ có thể ngầm oán giận trong bụng.
Hứa Sấm ngồi ở trên xe jeep, nhìn bọn họ cắm cúi hành quân, khi thì bắt bọn họ phải đi nhanh khoảng hai km, khi thì bắt cho bọn họ phủ phục đi tới năm trăm mét, dọc theo đường đi tìm đủ mọi cách ép uổng bọn họ. Bạch Tân Vũ mới trở về đại đội có một tuần, phải trải qua huấn luyện cỡ này, thân thể cùng tâm lý đều rất khó thích ứng, cường độ huấn luyện khủng khiếp hơn ở trại tân binh rất nhiều, nhưng cậu vẫn cắn răng kiên trì, vài lần tụt lại phía sau, đều được chiến hữu khích lệ đi tiếp.
Sau khi xuống núi, tuyết mỏng đi rất nhiều, đường cũng dễ đi hơn, nhưng đi được hơn ba giờ, chân cẳng mọi người đều đông lạnh đến run lên, tựa như không còn cảm giác, lúc này trời cũng đã tối, bọn họ đói khổ tê lạnh, dường như là dựa vào ý chí mà bước về phía trước.
Bạch Tân Vũ cùng Phùng Đông Nguyên nâng chân đi về phía trước, đi tới đi lui, vốn mệt đến không thể mở miệng thì Phùng Đông Nguyên đột nhiên nở nụ cười.
Bạch Tân Vũ bất đắc dĩ nói: “Cậu còn có sức để cười, cười cái gì mà cười.”
“Anh còn nhớ không, lần đầu tiên anh tham gia chạy bộ buổi sáng, mới ba cây số anh liền chạy hết nổi, ngồi dưới đất ăn vạ, bị tiểu đội trưởng dạy dỗ một trận.”
Bạch Tân Vũ cũng cười, “Đương nhiên nhớ rõ.”
“Tân Vũ, em có cảm giác trong đám tân binh này, anh là người thay đổi nhiều nhất, tiến bộ xa nhất, em rất vui vì thấy anh như vậy.”
Bạch Tân Vũ cảm động nói: “Nếu không có mấy cậu cổ vũ tôi, có khả năng tôi đã sớm bỏ cuộc.”
“Bọn em không giúp được gì nhiều, là bản thân anh thật sự có tiềm lực, lúc thi đấu bắn súng cũng vậy, mặt khác lúc huấn luyện cũng vậy, anh tin tưởng chính mình có thể làm được bất cứ thứ gì, sau đó cứ nỗ lực là sẽ làm được thôi.”
Bạch Tân Vũ cảm giác trái tim mình phút chốc tràn đầy, cậu dùng lực gật gật đầu, trong ánh mắt là kiên định chưa từng có.
Trở lại nơi đóng quân, đã là hơn 10 giờ tối, các chiến sĩ đều mệt đến trợn trắng mắt, cởi quần áo lăn lên giường liền ngủ.
Ngủ không được bao lâu, Bạch Tân Vũ buồn vệ sinh đến tỉnh lại, cậu nhịn nửa ngày, nghĩ đêm vẫn còn dài, đau dài không bằng đau ngắn, cắn răng một cái, xốc chăn lên nhảy xuống giường, chạy ra WC.
Kết quả cậu mới vừa đi ra khỏi ký túc xá, chỉ thấy Hứa Sấm cùng Trần Tĩnh đứng ở cửa cầu thang thấp giọng nói cái gì, Trần Tĩnh ăn mặc chỉnh tề, hoàn toàn không mang bộ dạng ngái ngủ, hai người nhìn thấy Bạch Tân Vũ, đều ngẩn người.
Bạch Tân Vũ giải thích nói: “Tôi, tôi đi WC.”
“Đi đi.” Hứa Sấm nói.
Bạch Tân Vũ nhanh như chớp vọt vào WC, lúc thò ra, phát hiện Hứa Sấm cùng Trần Tĩnh đã đứng sẵn ở bên ngoài WC, giống như đang đợi cậu. Bạch Tân Vũ có chút kỳ lạ nhìn bọn họ.
Trần Tĩnh than nhẹ một tiếng, “Chúng tôi đang thương lượng có nên tập hợp khẩn cấp hay không.”
Mắt Bạch Tân Vũ trợn ngược luôn, trong lòng mắng to Hứa Sấm có nhân tính hay không đó, bọn họ đã sắp mệt quay đơ như chó chết rồi, còn khẩn cấp tập hợp, muốn giết người đấy hả!
Hứa Sấm nhướn mày nhìn cậu, “Mấy cậu nhất định không thích nhỉ, tiểu đội trưởng của các cậu khuyên tôi đổi ngày khác, lại đây, nói tôi nghe ý kiến của cậu.”
Bạch Tân Vũ nuốt nuốt nước miếng, không biết trả lời như thế nào cho đúng, cậu cảm giác với tính cách của Hứa Sấm, càng nói không muốn, Hứa Sấm càng hưng phấn, nhưng lỡ như táng tận lương tâm nói muốn, Hứa Sấm thật sự nghe theo cậu thì có mà ăn cám, vì thế cậu cứ quanh co, không biết trả lời như thế nào.
Hứa Sấm nói: “Nói đi”
Tim Bạch Tân Vũ thót lên một cái, “Nghe theo chỉ huy của thủ trưởng!”
Hứa Sấm cười cười, chỉ vào Bạch Tân Vũ nói: “Trần Tĩnh, cậu thấy không, thái độ thế này mới chuẩn chỉ này, ai, dù sao cũng không trách cậu, tôi chiều cậu quá mà.”
Trần Tĩnh bất đắc dĩ nói: “Đại đội trưởng, vậy anh đến hỏi ý kiến của tôi làm gì, cứ trực tiếp thổi còi là được rồi.”
Hứa Sấm nhất thời nghẹn họng, “Cậu hiểu bọn họ hơn tôi mà.”
“Cho nên ý kiến của tôi chính là đổi một ngày khác, hôm nay tất cả đều quá mệt mỏi rồi, khả năng chịu đựng của mọi người cũng đã đến giới hạn.”
Hứa Sấm sờ sờ cằm, “Được rồi được rồi, chuyện kia đổi ngày khác.” Hứa Sấm bĩu môi, hất áo mà đi, lúc đi còn lầm bầm cái gì.
Bạch Tân Vũ nhẹ nhàng thở ra, sợ tới mức chân đều nhũn, đến khi Hứa Sấm đi xa rồi, cậu mới cười nói: “Tiểu đội trưởng, may mà đại đội trưởng nghe lời cậu.”
“Đại đội trưởng đôi khi giống như đứa trẻ, đột nhiên nghĩ ra cái gì là muốn làm bằng được luôn.”
Bạch Tân Vũ cười nói: “Đó là bởi vì tiểu đội trưởng ưu tú nhất, đại đội trưởng rất thích cậu, nếu tiểu đội trưởng mãi vẫn là đội trưởng của bọn tôi thì tốt quá.”
Trần Tĩnh hơi giật mình, đoạn im lặng.
Nét cười vương ở trên khuôn mặt Bạch Tân Vũ, không biết có phải bản thân cậu rất mẫn cảm hay không, cậu cảm giác không khí kiểu này có gì đó không đúng, “Tiểu đội trưởng?”
Trần Tĩnh ngẩng đầu nhìn cậu, “Tân Vũ, tôi nói với cậu một chuyện, cậu tạm thời đừng cho những người khác biết có được không?”
Trong lòng Bạch Tân Vũ căng thẳng, “Tiểu đội trưởng, sao cậu lại nói như thế, tôi thấy hơi kỳ kỳ……”
“Vốn cũng không nên nói với cậu, nhưng mà…… Nghĩ đến chuyện tôi muốn rời khỏi chỗ này, nhưng lại không thể nói cho mọi người biết, trong lòng luôn có cảm giác băn khoăn, rất khó chịu, nên nghĩ tìm một người tâm sự.”
Bạch Tân Vũ vội la lên: “Tiểu đội trưởng, cậu muốn đi đâu? Cậu muốn xuất ngũ sao?”
“Không phải.” Trần Tĩnh lắc lắc đầu, “Tôi quyết định tham gia đợt tuyển chọn này của Báo Tuyết đại đội [1].”
ΨΨΨ
Hết chương 50
Chú thích
[1] Đại đội Báo Tuyết: Mình đọc từ đầu thì cứ tưởng nó chỉ là tên một tổ chức hư cấu nhưng search Google thì té ra nó có thật.
Tên gọi chính thức của nó là Tổng đội đột kích Báo Tuyết (Tên viết tắt tiếng Anh:SLCU), thành lập năm 2002, trụ sở ở Bắc Kinh chứ không phải ở Urumchi. Báo Tuyết được đánh giá là lực lượng có số giờ rèn luyện khắc khổ nhất trong quân đội Trung Quốc, việc tuyển chọn rất khắt khe, nhiệm vụ của Báo Tuyết là chống khủng bố và tham gia các nhiệm vụ đặc biệt khác.
Một số hình ảnh:
/121
|