Trong hành lang truyền đến tiếng huyên náo, chỉ nghe Nghiêm Cường mắng: “Aish mấy người đứng đắn một chút đi, đừng dọa chết mấy mầm non tổ quốc này đấy.”
Hai người ló ra khỏi ký túc xá thì thấy một đám người vừa mới trở về sau khi chơi bóng rổ, trời thu lạnh như thế mà có người lưng áo ướt đẫm, có người để trần cả cánh tay, tuy cả bọn hồi trước đều sống ở khu huấn luyện rất gần chỗ này, nhưng vì toàn bị giam trong ký túc xá nên đây vẫn là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy nhiều thành viên của Báo Tuyết đại đội như vậy, cũng chẳng biết có phải do ảnh hưởng tâm lý vẫn còn hay không, nhìn khí thế của những người này cũng không quá giống.
Bạch Tân Vũ xanh mặt phát hiện một người, chỉ vào người đó kêu lên: “A, là hắn.”
Du Phong Thành nhìn theo hướng ngón tay cậu chỉ đến, là một người đàn ông tinh tráng ngoài ba mươi, hắn cũng nhận ra, đó chính là kẻ đã đánh cho mặt Bạch Tân Vũ sưng vù mất nửa tháng trong lần huấn luyện sinh tồn.
Người nọ ngẩn ra, nhìn hai người rồi nở nụ cười: “Là hai đứa tiểu tử bây à, đúng rồi, lúc đó tôi đã cảm thấy hai người có thể thông qua, chẳng nghĩ lại nhìn thấy bọn bây ở đây thật.”
Hoắc Kiều cười nói: “Lão Sa nhắc các cậu nhiều lắm.”
Bạch Tân Vũ theo bản năng đưa lưỡi liếm lên chỗ răng bị lung lay, cảm thấy quai hàm lại bắt đầu đau nhức.
Lão Sa ném quả bóng cho Bạch Tân Vũ, “Lần sau theo bọn tôi chơi bóng đi, còn tranh thủ đánh gãy một cái răng của lão đây.”
Bạch Tân Vũ nhíu mày, “Thật à?”
Lão Sa cười ha hả: “Chỉ cần cậu có thể ném trúng.”
Hoắc Kiều nói: “Phổ cập cơ cấu tổ chức của Báo Tuyết đại đội cho đám lính mới các cậu chút, tổng số người của Báo Tuyết đại đội quanh năm giữ ở mức khoảng sáu trăm người, đơn vị cấp đoàn, trực thuộc quân khu, dưới đại đội có chín trung đội, trong đó bốn trung đội đóng ở Lan Châu, năm ở Urumchi, mỗi trung đội có năm đến sáu tiểu đội, chúng ta ở căn cứ này là trung đội 7 và trung đội 8, Lão Sa là trung đội trưởng trung đội 7, là sếp của các cậu đấy.”
Bạch Tân Vũ cảm giác bị nghẹn một cái, cậu dòm Lão Sa, Lão Sa đeo lên khuôn mặt cười xấu xa, cậu kinh ngạc hỏi: “Căn cứ này có nhiều người như vậy sao?” Hai trung đội cộng lại cũng hơn trăm người rồi, nhưng cậu lại cảm giác mình chưa gặp được bao nhiêu.
“Trung đội 8 đang ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, hiện nay căn cứ chỉ có người của đội 7.”
Yến Thiếu Trăn nói: “Bao giờ chúng tôi mới có thể nhận nhiệm vụ?”
Hoắc Kiều liếc xéo hắn: “Làm sao? Muốn ra chiến trường đến thế cơ à?”
Yến Thiếu Trăn cười nói: “Sớm muộn gì cũng phải thử một chút cho có cảm giác chân thật chứ.”
“Không cần vội làm gì, các cậu không rảnh rang đâu.” Hoắc Kiều nói: “Thả cho mấy cậu ba ngày nghỉ, tôi dẫn vào thành phố chơi đùa hai ngày.”
Lão Sa tru tréo: “Đội phó, sao mỗi lần có chuyện tốt đều là cậu tranh làm thế.”
Hoắc Kiều nháy mắt: “Bởi vì tôi cũng muốn ra ngoài thưởng thức chút đỉnh, cậu đừng réo lên thế, muốn đi thì tôi đeo theo cậu.”
Lão Sa bĩu môi: “Tôi mới không muốn đi.” nói xong vỗ bóng quay về ký túc xá.
Bạch Tân Vũ hỏi Trần Tĩnh: “Tiểu đội trưởng, cậu và Thiếu Trăn ở phòng nào?”
“Đối diện các cậu chếch sang.”
Hoắc Kiều nói: “Mấy người các cậu về nghỉ ngơi chút đi, thay quần áo khác, buổi chiều tôi đưa các cậu vào thành phố.”
Bạch Tân Vũ về đến phòng, thả người xuống giường, hít một hơi thật sâu, đến bây giờ cậu vẫn còn đôi chút không dám tin rằng bản thân đã trở thành một thành viên của Báo Tuyết đại đội, mấy tháng trước nghĩ cậu cũng không dám nghĩ.
Du Phong Thành cũng thả lỏng mà nằm bên cạnh cậu, ngắm trần nhà, lặng yên không nói.
Bạch Tân Vũ hỏi: “Bây giờ cậu cảm thấy thế nào?”
Du Phong Thành ngẩn ra: “Không nói rõ được.”
“Đây không phải là ước mơ từ bé của cậu sao, bây giờ cuối cùng cũng thực hiện được rồi, chắc phải vui lắm chứ nhỉ..”
“…Lẽ ra nên vui mới đúng, nhưng tôi lại cảm thấy vô cùng bình tĩnh.” Du Phong Thành nhếch khóe miệng, “Có lẽ là do, từ đầu tới cuối tôi chưa từng nghi ngờ rằng mình sẽ thất bại.”
“Phư, chịu không nổi cậu.” Bạch Tân Vũ lật người úp sấp trên thân hắn, “Gia đình cậu muốn cậu vào trường quân đội, học xong ra thì cậu sẽ làm gì?”
Du Phong Thành nói: “Nếu nói thì chắc là tôi sẽ lại trở về thôi. Cả gia đình tôi đều là quân nhân, tôi từ nhỏ đến lớn chưa từng nghĩ mình sẽ làm gì khác, nhưng bò lên từ binh nhì thì quá khó, phải học từ trường quân đội ra mới được.”
Bạch Tân Vũ sờ cằm một cái: “Học viện quân sự à, tiếc là tôi quá tuổi rồi, không đi học được nữa.”
Du Phong Thành cười: “Sau này anh muốn làm gì?”
Bạch Tân Vũ lắc đầu, “Không biết, chưa từng nghĩ đến, nếu không học ở trường quân đội, sớm muộn gì tôi cũng phải xuất ngũ.”
Du Phong Thành vỗ vỗ đầu cậu, “Nếu anh muốn ở lại bộ đội, tôi sẽ giúp anh ở lại, nhưng anh không thể tiếp tục ở trong binh chủng nguy hiểm như thế này được đâu.”
Bạch Tân Vũ đảo tròn con mắt. ” Đến lúc đó rồi hãy nói, thật ra tôi cũng vẫn muốn thử chuyện làm ăn, tôi bây giờ so với trước đây thận trọng vững vàng hơn nhiều, chắc phải nhờ anh tôi giúp đỡ mới có thể phất lên được nhỉ? Nếu không chút tiền lương kia, cũng chẳng đủ để nuôi xe.”
Du Phong Thành giễu cợt: “Chúng ta có thể nương tựa vào nhau mà sống.”
Hắn nói xong câu đó, hai người đều ngẩn ra, tại sao bọn họ lại đột nhiên hả hê tưởng tượng về tương lai như thế? Hơn nữa….cái này nghe như, tương lai hai người chung sống vậy, bọn họ dây dưa lâu đến thế, tới tận bây giờ cũng chưa bao giờ bàn bạc chuyện sau này, bởi vì vấn đề đó không thích hợp để đụng đến, hai gã đàn ông, cũng đều là con một, thật sự có thể chung sống ư?
Bạch Tân Vũ bò dậy từ trên người Du Phong Thành, “Tôi đi tắm.”
Du Phong Thành “ừ” một tiếng buồn buồn.
Bạch Tân Vũ vào phòng tắm, mở nước lạnh xả ướt người, cái lạnh thấu xương làm cho đầu óc cậu tỉnh táo lại đôi chút. Tương lai….cậu cùng Du Phong Thành đến tột cùng có thể đi tới đâu? Người như cậu từ nhỏ đã tùy hứng, nhìn trúng thứ gì cũng phải đoạt về cho bằng được, nhưng bây giờ cậu đã trưởng thành rất nhiều, không thể chỉ suy nghĩ cho bản thân mình như trước đây nữa, cậu thích Du Phong Thành, nhưng cái “thích” này rất có thể chỉ là sự ỷ lại sinh ra trong hoàn cảnh phong bế đặc thù của môi trường quân đội, bảo một tên thẳng như cậu phải sống chung với một gã đàn ông khác cho đến hết đời, cậu không biết mình có quyết tâm đó hay không. Quan trọng nhất là….trong suy tính của Du Phong Thành về tương lai, sẽ có cậu ư? Một trận im lặng vừa rồi, e rằng cũng đủ để nói rõ vấn đề này rồi! Hai tay Bạch Tân Vũ chống tường, cảm thấy ngực mình truyền đến một cơn buồn bực nhói đau, thật ra chỉ cần suy nghĩ kỹ một chút, quan hệ của hai người vẫn giống bạn giường hơn, nói chi đến chuyện yêu đương, cho đến tận bây giờ tương lai cũng chưa từng tính tới mà có thể gọi là yêu đương ư?
Cậu tắm xong đi ra ngoài, đã khôi phục thái độ bình thường.
Hai người đổi lại thường phục không mặc đã lâu, tập hợp ở dưới lầu cùng với năm người kia, Hoắc Kiều dẫn bọn họ rời khỏi căn cứ, lái xe tải nhỏ tiến vào thành phố.
Bọn họ thay nhau lái xe, lượn qua ngắm nhìn phong cảnh cả trong lẫn ngoài thành phố Urumchi một lần, Hoắc Kiều đảm đương trách nhiệm làm hướng dẫn viên du lịch, vừa đến đã tích cực “hóng gió” quả thực còn sung sướng hơn cả bọn họ, vừa đi vừa ăn uống. Dần dần bọn họ mới hiểu nguyên nhân Hoắc Kiều dẫn bọn họ ra ngoài, ba ngày du ngoạn, khiến cho tâm lý bị đè nén của đám binh sĩ mới từ “Phòng tối nhỏ” mới thoát ra này khá lên nhiều lắm, nụ cười trên mặt cũng xuất hiện trở lại.
Bạch Tân Vũ chụp choẹt thật nhiều ảnh cho cha mẹ cùng anh trai, mẹ Bạch Tân Vũ đồng hành trên suốt quãng đường với cậu, còn đòi hỏi cậu phải chụp nhiều nhiều ảnh của mấy chiến hữu đẹp trai vào, cuối cùng mẹ cậu đưa ra kết luận bà thích Trần Tĩnh nhất (:]]]), anh trai cậu thì khắc nghiệt lạnh lùng, chỉ đáp lại cậu một chữ “Ờ”, khiến trái tym cậu sao mà đau nhói. Chuẩn bị đầy đủ các bước đệm xong, Bạch Tân Vũ mới tự mình nói với mẹ chuyện bộ đội đặc chủng này nọ, mẹ cậu khiếp sợ không thôi, cậu lợi dụng việc mẹ mình không hiểu mấy thứ binh chủng gì đó, cố ý hạ thấp độ nguy hiểm của công tác bộ đội đặc chủng xuống không có cao như vậy nữa, nhưng cậu cũng đã chuẩn bị tinh thần bị anh trai và cha biết được sau đó chất vấn.
Buổi tối trở về quán trọ nghỉ ngơi, Bạch Tân Vũ có chuyện đã nhịn rất lâu, rốt cục nhăn nhăn nhó nhó bám càng Du Phong Thành, “Phong Thành, lần trước cái đó đó….Chuyện đó, xử lý thế nào?”
Du Phong Thành nhướn mi mắt mà nhìn cậu, biết mà còn hỏi: “Chuyện đó là chuyện gì cơ?”
“Cái đó đó.” Bạch Tân Vũ hấp háy con mắt
Du Phong Thành đạp cậu một cái, “Nói rõ đi.”
Bạch Tân Vũ chột dạ: “Cái cô đó.”
“A, chính là ả đàn bà đã trần truồng nằm bên cạnh anh cả đêm, thế là anh mua cho người ta cái túi xách hơn 4 vạn đó hả? Con mẹ nó anh coi tiền như rác đấy à?”
Bạch Tân Vũ nuốt một ngụm nước bọt, “Cậu biết hết rồi à?”
Du Phong Thành nhéo lỗ tai cậu: “Hôm đó tôi gọi điện thoại cho anh, anh còn gám gạt tôi là đang mua quà cho mẹ.”
“Tôi…tôi cũng mua cho mẹ thật mà….” Bạch Tân Vũ đẩy tay hắn ra, “Ấy giời, đừng đẩy sang tôi thế, cuối cùng thì thế nào?”
Du Phong Thành nhìn cậu chằm chằm,” Anh còn không thèm ngại mà gợi chuyện với tôi cơ đấy, cô ta mở miệng ra đòi bạn thân của tôi một triệu.”
Hai mắt Bạch Tân Vũ mở lớn, “Cậu không cho đấy chứ? Tôi nói cậu biết nè giờ một triệu tôi không bù nổi đâu, thẻ của tôi bị cha tôi…”
“Anh nghĩ tôi là anh chắc.” Du Phong Thành tức giận đến răng nghiến kèn kẹt, “Tôi thật sự con mẹ nó hoài nghi anh lăn lộn ở Bắc Kinh mấy năm đó như thế nào.”
Bạch Tân Vũ dè dặt đáp: “Nhưng tôi không ngủ với cô ta thật mà.”
“Không ngủ thật.” Du Phong Thành cười nhạt, “Nhưng lần sau anh lại dám gạt tôi…”
“Sẽ không mà.” Bạch Tân Vũ rụt cổ một cái, nhỏ giọng, “Do tôi uống say thôi.”
Du Phong Thành liếc cậu một cái.
Bạch Tân Vũ lấy hết can đảm hỏi: “Cuối cùng thì tóm lại làm thế nào vậy?”
“Bị bạn thân của tôi ép phải nói thật, 1 vạn tệ rồi đuổi đi.”
Bạch Tân Vũ thở phào nhẹ nhóm.
Du Phong Thành càng nghĩ càng tức, đẩy cậu ngã nhào trên giường, “Lần trước chẳng qua đi có hai tuần mà anh đã gây ra chuyện này, nếu lúc trở về lâu lâu một chút, có phải anh cũng sinh con với ai không biết thật hử?”
Bạch Tân Vũ thanh minh: “Cậu không hiểu tiếng người à, từ đầu tới cuối tôi đã nói không muốn tìm ai cả, chỉ là tôi uống say thôi.”
“Về sau lúc không có tôi anh không được uống rượu.”
Bạch Tân Vũ cười nói: “Trừ mấy người các cậu ra tôi còn ngồi uống rượu với ai được chứ.”
Du Phong Thành cúi đầu dán lên bờ môi cậu, lầm bầm: “Tiền này bồi thường bằng chính anh đi!”
Bạch Tân Vũ ậm ờ: “Cậu có ý gì nha, tôi chỉ đáng giá một vạn ấy hả?”
Du Phong Thành xé mở y phục của cậu, “Giá cả do tôi quyết định…”
Rất nhanh hai người đã lại trần truồng, dục vọng bốc lên, toàn bộ phòng trọ cũng nóng lên theo.
Chơi đùa ba ngày, đoàn người chưa thoả mãn bò về căn cứ.
Hoắc Kiều không hề để cho bọn họ thời gian thư thả, lập tức bắt đầu huấn luyện, loại huấn luyện này là lâu dài, cho nên cường độ có giảm xuống so với đợt tuyển chọn lần hai, mà tỉ lệ tri thức về phương pháp chiến đấu lại chiếm nhiều phần hơn.
Vài ngày sau, lúc đang nghỉ ngơi Hoắc Kiều gọi Bạch Tân Vũ sang một bên, Bạch Tân Vũ có hơi ngạc nhiên, Hoắc Kiều chìa điện thoại cho Bạch Tân Vũ xem, là một tin nhắn ngắn, người gửi là Giản Tùy Anh, nội dung là: “Bảo nó trả lời điện thoại của tôi.”
Bạch Tân Vũ có vẻ lo lắng trong lòng, “Sao anh trai tôi liên lạc với anh được?”
“Điện thoại của các cậu không dùng được, đương nhiên gọi tới tôi là nhanh nhất rồi.” Hoắc Kiều ôm ngực quan sát cậu, “Cậu biết điều thật nhỉ, chuyện quan trọng như vậy mà giấu đến bây giờ, hiện tại cậu định xử lý như thế nào?”
Bạch Tân Vũ gãi đầu một cái, “Đội phó, tôi dùng điện thoại của anh gọi cho anh mình được không?”
Hoắc Kiều đưa điện thoại cho cậu, “Trở về trước khi giờ nghỉ kết thúc.”
“Rõ.” Bạch Tân Vũ nhận lấy điện thoại di động, đi tới một chỗ không người, vừa đi vừa bấm điện thoại.
Bên kia rất nhanh tiếp máy, âm thanh quen thuộc từ trong loa truyền đến, “Alo, Hoắc Kiều.”
Bạch Tân Vũ hít một hơi thật sâu, “Anh, là em đây.”
Đầu kia im lặng một chốc, chợt nghe Giản Tùy Anh nghiến răng nghiến lợi nói: “Bạch, Tân, Vũ.”
Trong lòng Bạch Tân Vũ cả kinh, cậu có chút đau thương phát hiện ra, cậu vẫn sợ anh cậu lắm, cho dù bây giờ cậu có thể một tay gạt ngã anh, dù cho cậu cơ bản không sợ bị đánh, có lẽ lòng phục tùng dưỡng thành từ nhỏ với anh trai mình, vẫn khiến cậu theo bản năng mà cảm thấy khủng hoảng, cậu hết sức trấn định cười đáp: “Anh, lâu rồi không gọi, gần đây anh có khỏe không?”
Giản Tùy Anh cơ bản đếch quan tâm, mắng: “Con mẹ nó đầu óc chú mày có vấn đề phải không? Ai cho mày đi làm cái gì mà bộ đội đặc chủng? Mày biết mỗi năm bộ đội đặc chủng chết bao nhiêu người không hả? Mày có nghĩ có ngày sẽ đến lượt mày không hả?”
Bạch Tân Vũ nói: “Anh, em biết mà, nhưng em cảm thấy em hợp với chỗ này, em…”
“Hợp cái của nợ ấy mà hợp, dì chỉ có một mình mày là con trai, nếu mày có chuyện bất trắc gì, mày nghĩ bọn họ sẽ không sao đấy à?”
Bạch Tân Vũ im lặng một chốc: “Nhưng anh ơi, làm lính là phải chuẩn bị ra chiến trường không phải sao? Nếu không….em là cái loại lính gì….”
“Các binh chủng khác giống với bộ đội đặc chủng hả?” Giản Tùy Anh cả giận nói: “Tao không lằng nhằng với mày trong điện thoại nữa, đang ở sân bay, bây giờ bay đến Urumchi.”
Bạch Tân Vũ vội la lên: “Anh, anh đừng đến đây, em đã quyết định rồi mà, em…”
Giản Tùy Anh đã cúp điện thoại.
Bạch Tân Vũ sừng sờ dòm cái điện thoại, cảm giác đầu một trận đau, cậu không nghĩ tới sau khi mình thông qua tuyển chọn, còn phải đối mặt với một nguy cơ nghiêm trọng hơn nữa, anh cậu cũng khó nhằn tương đương chứ không hề kém, nếu hạ quyết tâm xách cậu trở về, cậu thật sự không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa…
Lúc đem điện thoại về, Hoắc Kiều ngó bộ dạng như đưa đám của cậu, nhướn mày hỏi: “Bị làm sao? Nói hết chưa?”
Bạch Tân Vũ gật đầu.
Hoắc Kiều lắc đầu: “Cậu cũng thế, Phong Thành cũng thế, đều tiền trảm hậu tấu, quậy tung lên hết.”
Du Phong Thành đã bước tới: “Tân Vũ, sao thế?”
Bạch Tân Vũ buồn bực nói: “Anh trai tôi muốn tới đây bắt tôi.”
Hoắc Kiều trừng mắt: “Cái gì?”
Bạch Tân Vũ liếc Hoắc Kiều, “Đội phó, ở đây là căn cứ quân sự bí mật đúng không? Người bình thường không thể tới! Anh gọi điện cho anh trai tôi đi, bảo anh ấy đừng có đến.”
“Căn cứ này không bí mật đến độ không thể đón khách, dù Tùy Anh không nên tới đây, nhưng tôi cũng không ngăn được cậu ta, lại nói đó là chuyện của nhà cậu, cậu nên tự xử lý cho tốt.”
Bạch Tân Vũ buồn bực vỗ vỗ ót.
Du Phong Thành nói: “Lo cái gì, anh không muốn về thì không cần về, anh ta cũng không thể trói anh lại.”
Bạch Tân Vũ than thở: “Cậu không biết anh trai tôi rồi, anh ấy vô cùng ác vô cùng đáng sợ á, hơn nữa không chỉ bạo lực thôi đâu, miệng cũng ác lắm, được chửi thì kiểu gì cũng chửi tôi đến hổ thẹn không ngóc đầu lên được mới thôi.”
Du Phong Thành nhướn mày: “Anh sùng bái anh ta thật đấy.”
Bạch Tân Vũ gật đầu: “Không có cách nào, từ nhỏ đến lớn đều như thế, anh trai tôi với tôi còn có uy hơn cả cha tôi nữa.”
Du Phong Thành nhẹ rên một tiếng: “Phải xem anh có đủ kiên định hay không.”
Bạch Tân Vũ nắm chặt tay, “Vất vả lắm tôi mới vào đến đây, tôi sẽ không đi.”
Đêm đó Giản Tùy Anh đến Urumchi, Hoắc Kiều phái người tới đón y, an bài cho y ở nhà khách quân đội gần đó.
Sau khi Bạch Tân Vũ kết thúc huấn luyện, Hoắc Kiều mang cậu đi trình diện Giản Tùy Anh, Du Phong Thành cũng phá lệ đi theo.
Bốn người không ăn cơm hộp, Hoắc Kiều thuê một phòng ăn tại một quán nhỏ, Bạch Tân Vũ vừa bước xuống xe đã thấy tim mình đập bình bịch, vừa nghĩ phải đối mặt với lửa giận của Giản Tùy Anh, cậu bắt đầu thấy hốt.
Đẩy mở ra ghế lô, một người đàn ông đang ngồi nghịch điện thoại ở bên trong ngẩng đầu lên, vẫn là tướng mạo xuất chúng, khí chất bướng bỉnh đó, hơn nửa năm không thấy Giản Tùy Anh, đã không còn dáng vẻ chán chường tiều tụy hồi năm mới nữa, một lần nữa lại trở về tư thế tỏa sáng oai hùng.
Trong nháy mắt ánh mắt bén nhọn của Giản Tùy Anh dừng trên thân mình Bạch Tân Vũ, đột nhiên biến thành kinh ngạc.
Bạch Tân Vũ nháy mắt, lấy lòng gọi một tiếng: “Anh, anh đến rồi.”
Giản Tùy Anh đứng bật dậy, vẻ mặt không dám tin, nếu hồi sau Tết những biến chuyển của Bạch Tân Vũ đã khiến y kinh ngạc, giờ đây nhìn thấy một bộ đội đặc chủng nhanh nhẹn, tinh gọn đứng ở trước mặt quả thực còn khiến y có chút xa lạ, Bạch Tân Vũ ngoại trừ bị phơi nắng đen đi một chút, bề ngoài rõ ràng thay đổi không nhiều, nhưng cả người cậu đã không còn mang dáng vẻ khi xưa, nếu không phải do một tiếng “Anh” kia, có đứng ở trên đường cái y cũng chưa chắc đã nhận ra.
Hoắc Kiều cười nói: “Tùy Anh, đã lâu không gặp, thế nào, tôi không lừa cậu chứ? Bây giờ cậu còn nhận ra em trai của mình không?”
Giản Tùy Anh ngồi về trên ghế, hầu kết trượt lên trượt xuống, nửa ngày mới phun ra một câu: ” Không nhận ra.”
Bạch Tân Vũ cố gắng vớt vát bộ dạng của chính mình, tiến đến bên cạnh Giản Tùy Anh ôm lấy y, cười hì hì nói: “Anh, em nhớ anh muốn chết.”
Giản Tùy Anh đẩy cậu ra, “Đừng có mà cợt nhả, ngồi xuống.”
Bạch Tân Vũ ngồi qua một vên, vén tay áo lên để lộ ra cơ thể của mình, “Anh, nhìn nè, cơ thể em bây giờ rắn chắc lắm đó.”
Giản Tùy Anh vẫn chưa hoàn hồn sau khi thấy những biến đổi quá lớn của Bạch Tân Vũ, không yên lòng “Ờ” một cái, những thứ y dự định nói lúc mới tới đây giờ có chút không thuận theo ý mình.
Hoắc Kiều cũng ngồi vào bên cạnh Giản Tùy Anh, “Tùy Anh, hai năm rồi anh em ta chưa gặp nhau!”
“Cũng không hẳn, từ lúc cậu lên Tân Cương, nhìn thấy mặt cậu cũng không dễ.” Giản Tùy Anh rót hai ly rượu, đưa cho hắn một ly.
Hoắc Kiều tiếp lấy rượu, cười ha hả: “Vậy cậu cứ coi như mục đích chính của lần này là đến gặp tôi có được không?”
Giản Tùy Anh cười cười, “Dẹp đi! Sao tôi phải quan tâm cậu? Chuyến này tôi tới vì thằng nhóc này, đến đây, nói chuyện chính sự trước, tôi trước kính cậu một ly.”
Hai người trùng điệp chạm cốc, đem rượu đế một ngụm dốc vào trong bụng.
Thần sắc của Bạch Tân Vũ cùng Du Phong Thành giống nhau đều có chút lo lắng, Du Phong Thành đụng bắp chân cậu dưới đáy bàn, ý bảo cậu bình tĩnh.
Giản Tùy Anh để chén rượu xuống, xoa xoa đầu Bạch Tân Vũ, “Chú mày sao đen đi thế này, không soi gương đấy à.”
Bạch Tân Vũ cười: “Đàn ông con trai phải đen chút mới hay.”
Giản Tùy Anh nheo mắt: “Hai năm trước chú còn nói lúc bấy giờ thịnh hành tiểu bạch kiểm, chú mày quyết cả đời làm tiểu bạch kiểm cơ mà.”
Bạch Tân Vũ lí nhí ngượng ngập: “Em cũng không còn con nít nữa.”
“Chú mày bây giờ thì lớn được bao nhiêu?” Giản Tùy Anh nắm lấy cằm cậu, tỉ mỉ quan sát gương mặt Bạch Tân Vũ, “Anh đá mày vào bộ đội để sửa tính sửa nết, hình như uốn nắn hơi quá độ có biết không? Thay đổi của chú mày làm mọi người rất hài lòng, bây giờ theo anh mày về.”
Bạch Tân Vũ lắc đầu, “Anh, em không thể về, anh không biết em mất bao nhiêu sức lực, ngậm bao nhiêu đắng chỉ để gia nhập Báo Tuyết đại đội đâu, em cũng chưa làm được gì, em không thể về.”
“Chú mày muốn làm gì? Mày cho rằng động đến súng ống dao rựa là vui lắm đó hả? Nếu mày có chuyện, cha mẹ chú mày làm sao bây giờ?”
Bạch Tân Vũ nghiêm túc nói: “Anh, em ngoại trừ là một người con ra, em cũng là một quân nhân, không có cộng đồng sao có thể có cá nhân chứ.”
Giản Tùy Anh nhíu mày: “Chú mày vào bộ đội đúng là học được kiểu cách, anh đây phải xem chú mày bị tẩy não thế nào, chú là em trai anh, anh thì không thể để chú ở trong binh chủng nguy hiểm như vậy được, thủ tục xuất ngũ anh cũng đã tìm người làm rồi, Hoắc Kiều bên này cậu thả nó đi được không.”
Hoắc Kiều sờ cằm không nói gì. Du Phong Thành trên mặt mặc dù tỉnh rụi, nhưng bàn tay ở dưới gầm bàn đã siết chặt.
Bạch Tân Vũ hít sâu một hơi, “Anh, em không đi.”
Giản Tùy Anh nheo mắt, “Chú mày nói lại lần nữa.”
“Em là thành viên của Báo Tuyết đại đội, em không đi.”
Giản Tùy Anh giáng xuống đầu cậu một phát tát, “Con mẹ nó mày bị cái gì vậy? Từ nhỏ mày có thiếu ăn thiếu mặc không? Ai mướn mày đi bán mạng hả?”
Du Phong Thành lạnh lùng nói: “Anh ta lớn như vậy rồi, có thể tự quyết định.”
Giản Tùy Anh tâm tình cực kỳ kém, không khách khí đáp: “Không tới lượt cậu lo.”
Du Phong Thành giận dữ, vừa muốn nói gì đó, Hoắc Kiều đã đè đầu gối của hắn xuống, lẳng lặng quan sát Bạch Tân Vũ.
Bạch Tân Vũ chợt đứng lên, bốc chai rượu trên bàn đưa vào miệng tu ừng ực vài hớp.
Hành động này làm ba người đều kinh sợ, đây là rượu 53 độ đó.
Bạch Tân Vũ để bình rượu xuống bàn, lau miệng, đôi mắt có chút đỏ lên nhìn Giản Tùy Anh, “Anh, đạo lý trong lời anh nói em đều hiểu, hơn một năm nay em cũng đã cao lớn hơn không ít, có thể vì em đã trưởng thành, em mới không thể trở về với anh. Từ trước tới nay, nói trắng ra em là một người sống tạm bợ, không lý tưởng, phí phạm thời gian, tiêu pha quá nhiều sức lực vào mấy chuyện vô bổ, kết quả cái gì cũng không có, em không muốn tiếp tục sống như thế nữa. Từ lúc em vào bộ đội, chân chính bắt đầu thích ứng sinh hoạt trong bộ đội, có cảm giác đã tìm được giá trị của bản thân, từ trước tới nay em chưa từng dựa vào chính mình mà gặt hái được bất cứ thành công hay khen ngợi nào, có thể ở nơi này, em từ một binh nhì thường thường trở thành thành viên của đoàn bộ đội đặc chủng số một Tây Bắc, tất cả đều là tự thân em, anh, anh biết có bao nhiêu khó khăn không, anh có biết để đeo lên băng tay thêu hình Báo Tuyết có bao nhiêu khổ cực không anh, đời em lần đầu tiên thấy mình mạnh mẽ đến thế, lần đầu tiên đấy anh à!”
Giản Tùy Anh lặng thinh nhìn cậu, dáng vẻ bất chấp mà khí phách của Bạch Tân Vũ làm cho y thấy vô cùng kinh ngạc và xa lạ, đây thật sự là thằng em y nhìn từ nhỏ đến lớn sao? Nghĩ lại lúc đó quyết định đẩy Bạch Tân Vũ vào bộ đội dưới cơn nóng giận của bản thân y, y thực sự không nghĩ tới, sẽ biến Bạch Tân Vũ thành một….một người đàn ông chân chính, không còn là tên quần áo là lượt bùn nhão không dính lên tường như trước kia nữa, không phải cái tên ngốc khiến y hận rèn sắt mà không thể thành thép như trước nữa, mà là một người đàn ông đủ năng lực để trở thành bộ đội đặc chủng. Từ trước y vẫn hy vọng Bạch Tân Vũ có thể có chút tiền đồ, hiện tại Bạch Tân Vũ thực sự đã khiến y nhìn với cặp mắt khác xưa, y lại không thể ngừng lo lắng.
Bạch Tân Vũ cầm lấy cánh tay Giản Tùy Anh, nhẹ giọng nói: “Anh, từ nhỏ đến lớn em cũng không làm trái ý anh, bởi vì em biết anh luôn đúng, bây giờ anh cũng đúng, nhưng em không thể theo anh, em là bộ đội đặc chủng, em đặt lòng trung thành ở nơi này, em không được phép trốn khỏi chiến trường hay lùi bước vì sợ chết!
Giản Tùy Anh vuốt chén rượu, nhìn Bạch Tân Vũ thật sâu, biểu tình cứng lại.
Hai người ló ra khỏi ký túc xá thì thấy một đám người vừa mới trở về sau khi chơi bóng rổ, trời thu lạnh như thế mà có người lưng áo ướt đẫm, có người để trần cả cánh tay, tuy cả bọn hồi trước đều sống ở khu huấn luyện rất gần chỗ này, nhưng vì toàn bị giam trong ký túc xá nên đây vẫn là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy nhiều thành viên của Báo Tuyết đại đội như vậy, cũng chẳng biết có phải do ảnh hưởng tâm lý vẫn còn hay không, nhìn khí thế của những người này cũng không quá giống.
Bạch Tân Vũ xanh mặt phát hiện một người, chỉ vào người đó kêu lên: “A, là hắn.”
Du Phong Thành nhìn theo hướng ngón tay cậu chỉ đến, là một người đàn ông tinh tráng ngoài ba mươi, hắn cũng nhận ra, đó chính là kẻ đã đánh cho mặt Bạch Tân Vũ sưng vù mất nửa tháng trong lần huấn luyện sinh tồn.
Người nọ ngẩn ra, nhìn hai người rồi nở nụ cười: “Là hai đứa tiểu tử bây à, đúng rồi, lúc đó tôi đã cảm thấy hai người có thể thông qua, chẳng nghĩ lại nhìn thấy bọn bây ở đây thật.”
Hoắc Kiều cười nói: “Lão Sa nhắc các cậu nhiều lắm.”
Bạch Tân Vũ theo bản năng đưa lưỡi liếm lên chỗ răng bị lung lay, cảm thấy quai hàm lại bắt đầu đau nhức.
Lão Sa ném quả bóng cho Bạch Tân Vũ, “Lần sau theo bọn tôi chơi bóng đi, còn tranh thủ đánh gãy một cái răng của lão đây.”
Bạch Tân Vũ nhíu mày, “Thật à?”
Lão Sa cười ha hả: “Chỉ cần cậu có thể ném trúng.”
Hoắc Kiều nói: “Phổ cập cơ cấu tổ chức của Báo Tuyết đại đội cho đám lính mới các cậu chút, tổng số người của Báo Tuyết đại đội quanh năm giữ ở mức khoảng sáu trăm người, đơn vị cấp đoàn, trực thuộc quân khu, dưới đại đội có chín trung đội, trong đó bốn trung đội đóng ở Lan Châu, năm ở Urumchi, mỗi trung đội có năm đến sáu tiểu đội, chúng ta ở căn cứ này là trung đội 7 và trung đội 8, Lão Sa là trung đội trưởng trung đội 7, là sếp của các cậu đấy.”
Bạch Tân Vũ cảm giác bị nghẹn một cái, cậu dòm Lão Sa, Lão Sa đeo lên khuôn mặt cười xấu xa, cậu kinh ngạc hỏi: “Căn cứ này có nhiều người như vậy sao?” Hai trung đội cộng lại cũng hơn trăm người rồi, nhưng cậu lại cảm giác mình chưa gặp được bao nhiêu.
“Trung đội 8 đang ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, hiện nay căn cứ chỉ có người của đội 7.”
Yến Thiếu Trăn nói: “Bao giờ chúng tôi mới có thể nhận nhiệm vụ?”
Hoắc Kiều liếc xéo hắn: “Làm sao? Muốn ra chiến trường đến thế cơ à?”
Yến Thiếu Trăn cười nói: “Sớm muộn gì cũng phải thử một chút cho có cảm giác chân thật chứ.”
“Không cần vội làm gì, các cậu không rảnh rang đâu.” Hoắc Kiều nói: “Thả cho mấy cậu ba ngày nghỉ, tôi dẫn vào thành phố chơi đùa hai ngày.”
Lão Sa tru tréo: “Đội phó, sao mỗi lần có chuyện tốt đều là cậu tranh làm thế.”
Hoắc Kiều nháy mắt: “Bởi vì tôi cũng muốn ra ngoài thưởng thức chút đỉnh, cậu đừng réo lên thế, muốn đi thì tôi đeo theo cậu.”
Lão Sa bĩu môi: “Tôi mới không muốn đi.” nói xong vỗ bóng quay về ký túc xá.
Bạch Tân Vũ hỏi Trần Tĩnh: “Tiểu đội trưởng, cậu và Thiếu Trăn ở phòng nào?”
“Đối diện các cậu chếch sang.”
Hoắc Kiều nói: “Mấy người các cậu về nghỉ ngơi chút đi, thay quần áo khác, buổi chiều tôi đưa các cậu vào thành phố.”
Bạch Tân Vũ về đến phòng, thả người xuống giường, hít một hơi thật sâu, đến bây giờ cậu vẫn còn đôi chút không dám tin rằng bản thân đã trở thành một thành viên của Báo Tuyết đại đội, mấy tháng trước nghĩ cậu cũng không dám nghĩ.
Du Phong Thành cũng thả lỏng mà nằm bên cạnh cậu, ngắm trần nhà, lặng yên không nói.
Bạch Tân Vũ hỏi: “Bây giờ cậu cảm thấy thế nào?”
Du Phong Thành ngẩn ra: “Không nói rõ được.”
“Đây không phải là ước mơ từ bé của cậu sao, bây giờ cuối cùng cũng thực hiện được rồi, chắc phải vui lắm chứ nhỉ..”
“…Lẽ ra nên vui mới đúng, nhưng tôi lại cảm thấy vô cùng bình tĩnh.” Du Phong Thành nhếch khóe miệng, “Có lẽ là do, từ đầu tới cuối tôi chưa từng nghi ngờ rằng mình sẽ thất bại.”
“Phư, chịu không nổi cậu.” Bạch Tân Vũ lật người úp sấp trên thân hắn, “Gia đình cậu muốn cậu vào trường quân đội, học xong ra thì cậu sẽ làm gì?”
Du Phong Thành nói: “Nếu nói thì chắc là tôi sẽ lại trở về thôi. Cả gia đình tôi đều là quân nhân, tôi từ nhỏ đến lớn chưa từng nghĩ mình sẽ làm gì khác, nhưng bò lên từ binh nhì thì quá khó, phải học từ trường quân đội ra mới được.”
Bạch Tân Vũ sờ cằm một cái: “Học viện quân sự à, tiếc là tôi quá tuổi rồi, không đi học được nữa.”
Du Phong Thành cười: “Sau này anh muốn làm gì?”
Bạch Tân Vũ lắc đầu, “Không biết, chưa từng nghĩ đến, nếu không học ở trường quân đội, sớm muộn gì tôi cũng phải xuất ngũ.”
Du Phong Thành vỗ vỗ đầu cậu, “Nếu anh muốn ở lại bộ đội, tôi sẽ giúp anh ở lại, nhưng anh không thể tiếp tục ở trong binh chủng nguy hiểm như thế này được đâu.”
Bạch Tân Vũ đảo tròn con mắt. ” Đến lúc đó rồi hãy nói, thật ra tôi cũng vẫn muốn thử chuyện làm ăn, tôi bây giờ so với trước đây thận trọng vững vàng hơn nhiều, chắc phải nhờ anh tôi giúp đỡ mới có thể phất lên được nhỉ? Nếu không chút tiền lương kia, cũng chẳng đủ để nuôi xe.”
Du Phong Thành giễu cợt: “Chúng ta có thể nương tựa vào nhau mà sống.”
Hắn nói xong câu đó, hai người đều ngẩn ra, tại sao bọn họ lại đột nhiên hả hê tưởng tượng về tương lai như thế? Hơn nữa….cái này nghe như, tương lai hai người chung sống vậy, bọn họ dây dưa lâu đến thế, tới tận bây giờ cũng chưa bao giờ bàn bạc chuyện sau này, bởi vì vấn đề đó không thích hợp để đụng đến, hai gã đàn ông, cũng đều là con một, thật sự có thể chung sống ư?
Bạch Tân Vũ bò dậy từ trên người Du Phong Thành, “Tôi đi tắm.”
Du Phong Thành “ừ” một tiếng buồn buồn.
Bạch Tân Vũ vào phòng tắm, mở nước lạnh xả ướt người, cái lạnh thấu xương làm cho đầu óc cậu tỉnh táo lại đôi chút. Tương lai….cậu cùng Du Phong Thành đến tột cùng có thể đi tới đâu? Người như cậu từ nhỏ đã tùy hứng, nhìn trúng thứ gì cũng phải đoạt về cho bằng được, nhưng bây giờ cậu đã trưởng thành rất nhiều, không thể chỉ suy nghĩ cho bản thân mình như trước đây nữa, cậu thích Du Phong Thành, nhưng cái “thích” này rất có thể chỉ là sự ỷ lại sinh ra trong hoàn cảnh phong bế đặc thù của môi trường quân đội, bảo một tên thẳng như cậu phải sống chung với một gã đàn ông khác cho đến hết đời, cậu không biết mình có quyết tâm đó hay không. Quan trọng nhất là….trong suy tính của Du Phong Thành về tương lai, sẽ có cậu ư? Một trận im lặng vừa rồi, e rằng cũng đủ để nói rõ vấn đề này rồi! Hai tay Bạch Tân Vũ chống tường, cảm thấy ngực mình truyền đến một cơn buồn bực nhói đau, thật ra chỉ cần suy nghĩ kỹ một chút, quan hệ của hai người vẫn giống bạn giường hơn, nói chi đến chuyện yêu đương, cho đến tận bây giờ tương lai cũng chưa từng tính tới mà có thể gọi là yêu đương ư?
Cậu tắm xong đi ra ngoài, đã khôi phục thái độ bình thường.
Hai người đổi lại thường phục không mặc đã lâu, tập hợp ở dưới lầu cùng với năm người kia, Hoắc Kiều dẫn bọn họ rời khỏi căn cứ, lái xe tải nhỏ tiến vào thành phố.
Bọn họ thay nhau lái xe, lượn qua ngắm nhìn phong cảnh cả trong lẫn ngoài thành phố Urumchi một lần, Hoắc Kiều đảm đương trách nhiệm làm hướng dẫn viên du lịch, vừa đến đã tích cực “hóng gió” quả thực còn sung sướng hơn cả bọn họ, vừa đi vừa ăn uống. Dần dần bọn họ mới hiểu nguyên nhân Hoắc Kiều dẫn bọn họ ra ngoài, ba ngày du ngoạn, khiến cho tâm lý bị đè nén của đám binh sĩ mới từ “Phòng tối nhỏ” mới thoát ra này khá lên nhiều lắm, nụ cười trên mặt cũng xuất hiện trở lại.
Bạch Tân Vũ chụp choẹt thật nhiều ảnh cho cha mẹ cùng anh trai, mẹ Bạch Tân Vũ đồng hành trên suốt quãng đường với cậu, còn đòi hỏi cậu phải chụp nhiều nhiều ảnh của mấy chiến hữu đẹp trai vào, cuối cùng mẹ cậu đưa ra kết luận bà thích Trần Tĩnh nhất (:]]]), anh trai cậu thì khắc nghiệt lạnh lùng, chỉ đáp lại cậu một chữ “Ờ”, khiến trái tym cậu sao mà đau nhói. Chuẩn bị đầy đủ các bước đệm xong, Bạch Tân Vũ mới tự mình nói với mẹ chuyện bộ đội đặc chủng này nọ, mẹ cậu khiếp sợ không thôi, cậu lợi dụng việc mẹ mình không hiểu mấy thứ binh chủng gì đó, cố ý hạ thấp độ nguy hiểm của công tác bộ đội đặc chủng xuống không có cao như vậy nữa, nhưng cậu cũng đã chuẩn bị tinh thần bị anh trai và cha biết được sau đó chất vấn.
Buổi tối trở về quán trọ nghỉ ngơi, Bạch Tân Vũ có chuyện đã nhịn rất lâu, rốt cục nhăn nhăn nhó nhó bám càng Du Phong Thành, “Phong Thành, lần trước cái đó đó….Chuyện đó, xử lý thế nào?”
Du Phong Thành nhướn mi mắt mà nhìn cậu, biết mà còn hỏi: “Chuyện đó là chuyện gì cơ?”
“Cái đó đó.” Bạch Tân Vũ hấp háy con mắt
Du Phong Thành đạp cậu một cái, “Nói rõ đi.”
Bạch Tân Vũ chột dạ: “Cái cô đó.”
“A, chính là ả đàn bà đã trần truồng nằm bên cạnh anh cả đêm, thế là anh mua cho người ta cái túi xách hơn 4 vạn đó hả? Con mẹ nó anh coi tiền như rác đấy à?”
Bạch Tân Vũ nuốt một ngụm nước bọt, “Cậu biết hết rồi à?”
Du Phong Thành nhéo lỗ tai cậu: “Hôm đó tôi gọi điện thoại cho anh, anh còn gám gạt tôi là đang mua quà cho mẹ.”
“Tôi…tôi cũng mua cho mẹ thật mà….” Bạch Tân Vũ đẩy tay hắn ra, “Ấy giời, đừng đẩy sang tôi thế, cuối cùng thì thế nào?”
Du Phong Thành nhìn cậu chằm chằm,” Anh còn không thèm ngại mà gợi chuyện với tôi cơ đấy, cô ta mở miệng ra đòi bạn thân của tôi một triệu.”
Hai mắt Bạch Tân Vũ mở lớn, “Cậu không cho đấy chứ? Tôi nói cậu biết nè giờ một triệu tôi không bù nổi đâu, thẻ của tôi bị cha tôi…”
“Anh nghĩ tôi là anh chắc.” Du Phong Thành tức giận đến răng nghiến kèn kẹt, “Tôi thật sự con mẹ nó hoài nghi anh lăn lộn ở Bắc Kinh mấy năm đó như thế nào.”
Bạch Tân Vũ dè dặt đáp: “Nhưng tôi không ngủ với cô ta thật mà.”
“Không ngủ thật.” Du Phong Thành cười nhạt, “Nhưng lần sau anh lại dám gạt tôi…”
“Sẽ không mà.” Bạch Tân Vũ rụt cổ một cái, nhỏ giọng, “Do tôi uống say thôi.”
Du Phong Thành liếc cậu một cái.
Bạch Tân Vũ lấy hết can đảm hỏi: “Cuối cùng thì tóm lại làm thế nào vậy?”
“Bị bạn thân của tôi ép phải nói thật, 1 vạn tệ rồi đuổi đi.”
Bạch Tân Vũ thở phào nhẹ nhóm.
Du Phong Thành càng nghĩ càng tức, đẩy cậu ngã nhào trên giường, “Lần trước chẳng qua đi có hai tuần mà anh đã gây ra chuyện này, nếu lúc trở về lâu lâu một chút, có phải anh cũng sinh con với ai không biết thật hử?”
Bạch Tân Vũ thanh minh: “Cậu không hiểu tiếng người à, từ đầu tới cuối tôi đã nói không muốn tìm ai cả, chỉ là tôi uống say thôi.”
“Về sau lúc không có tôi anh không được uống rượu.”
Bạch Tân Vũ cười nói: “Trừ mấy người các cậu ra tôi còn ngồi uống rượu với ai được chứ.”
Du Phong Thành cúi đầu dán lên bờ môi cậu, lầm bầm: “Tiền này bồi thường bằng chính anh đi!”
Bạch Tân Vũ ậm ờ: “Cậu có ý gì nha, tôi chỉ đáng giá một vạn ấy hả?”
Du Phong Thành xé mở y phục của cậu, “Giá cả do tôi quyết định…”
Rất nhanh hai người đã lại trần truồng, dục vọng bốc lên, toàn bộ phòng trọ cũng nóng lên theo.
Chơi đùa ba ngày, đoàn người chưa thoả mãn bò về căn cứ.
Hoắc Kiều không hề để cho bọn họ thời gian thư thả, lập tức bắt đầu huấn luyện, loại huấn luyện này là lâu dài, cho nên cường độ có giảm xuống so với đợt tuyển chọn lần hai, mà tỉ lệ tri thức về phương pháp chiến đấu lại chiếm nhiều phần hơn.
Vài ngày sau, lúc đang nghỉ ngơi Hoắc Kiều gọi Bạch Tân Vũ sang một bên, Bạch Tân Vũ có hơi ngạc nhiên, Hoắc Kiều chìa điện thoại cho Bạch Tân Vũ xem, là một tin nhắn ngắn, người gửi là Giản Tùy Anh, nội dung là: “Bảo nó trả lời điện thoại của tôi.”
Bạch Tân Vũ có vẻ lo lắng trong lòng, “Sao anh trai tôi liên lạc với anh được?”
“Điện thoại của các cậu không dùng được, đương nhiên gọi tới tôi là nhanh nhất rồi.” Hoắc Kiều ôm ngực quan sát cậu, “Cậu biết điều thật nhỉ, chuyện quan trọng như vậy mà giấu đến bây giờ, hiện tại cậu định xử lý như thế nào?”
Bạch Tân Vũ gãi đầu một cái, “Đội phó, tôi dùng điện thoại của anh gọi cho anh mình được không?”
Hoắc Kiều đưa điện thoại cho cậu, “Trở về trước khi giờ nghỉ kết thúc.”
“Rõ.” Bạch Tân Vũ nhận lấy điện thoại di động, đi tới một chỗ không người, vừa đi vừa bấm điện thoại.
Bên kia rất nhanh tiếp máy, âm thanh quen thuộc từ trong loa truyền đến, “Alo, Hoắc Kiều.”
Bạch Tân Vũ hít một hơi thật sâu, “Anh, là em đây.”
Đầu kia im lặng một chốc, chợt nghe Giản Tùy Anh nghiến răng nghiến lợi nói: “Bạch, Tân, Vũ.”
Trong lòng Bạch Tân Vũ cả kinh, cậu có chút đau thương phát hiện ra, cậu vẫn sợ anh cậu lắm, cho dù bây giờ cậu có thể một tay gạt ngã anh, dù cho cậu cơ bản không sợ bị đánh, có lẽ lòng phục tùng dưỡng thành từ nhỏ với anh trai mình, vẫn khiến cậu theo bản năng mà cảm thấy khủng hoảng, cậu hết sức trấn định cười đáp: “Anh, lâu rồi không gọi, gần đây anh có khỏe không?”
Giản Tùy Anh cơ bản đếch quan tâm, mắng: “Con mẹ nó đầu óc chú mày có vấn đề phải không? Ai cho mày đi làm cái gì mà bộ đội đặc chủng? Mày biết mỗi năm bộ đội đặc chủng chết bao nhiêu người không hả? Mày có nghĩ có ngày sẽ đến lượt mày không hả?”
Bạch Tân Vũ nói: “Anh, em biết mà, nhưng em cảm thấy em hợp với chỗ này, em…”
“Hợp cái của nợ ấy mà hợp, dì chỉ có một mình mày là con trai, nếu mày có chuyện bất trắc gì, mày nghĩ bọn họ sẽ không sao đấy à?”
Bạch Tân Vũ im lặng một chốc: “Nhưng anh ơi, làm lính là phải chuẩn bị ra chiến trường không phải sao? Nếu không….em là cái loại lính gì….”
“Các binh chủng khác giống với bộ đội đặc chủng hả?” Giản Tùy Anh cả giận nói: “Tao không lằng nhằng với mày trong điện thoại nữa, đang ở sân bay, bây giờ bay đến Urumchi.”
Bạch Tân Vũ vội la lên: “Anh, anh đừng đến đây, em đã quyết định rồi mà, em…”
Giản Tùy Anh đã cúp điện thoại.
Bạch Tân Vũ sừng sờ dòm cái điện thoại, cảm giác đầu một trận đau, cậu không nghĩ tới sau khi mình thông qua tuyển chọn, còn phải đối mặt với một nguy cơ nghiêm trọng hơn nữa, anh cậu cũng khó nhằn tương đương chứ không hề kém, nếu hạ quyết tâm xách cậu trở về, cậu thật sự không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa…
Lúc đem điện thoại về, Hoắc Kiều ngó bộ dạng như đưa đám của cậu, nhướn mày hỏi: “Bị làm sao? Nói hết chưa?”
Bạch Tân Vũ gật đầu.
Hoắc Kiều lắc đầu: “Cậu cũng thế, Phong Thành cũng thế, đều tiền trảm hậu tấu, quậy tung lên hết.”
Du Phong Thành đã bước tới: “Tân Vũ, sao thế?”
Bạch Tân Vũ buồn bực nói: “Anh trai tôi muốn tới đây bắt tôi.”
Hoắc Kiều trừng mắt: “Cái gì?”
Bạch Tân Vũ liếc Hoắc Kiều, “Đội phó, ở đây là căn cứ quân sự bí mật đúng không? Người bình thường không thể tới! Anh gọi điện cho anh trai tôi đi, bảo anh ấy đừng có đến.”
“Căn cứ này không bí mật đến độ không thể đón khách, dù Tùy Anh không nên tới đây, nhưng tôi cũng không ngăn được cậu ta, lại nói đó là chuyện của nhà cậu, cậu nên tự xử lý cho tốt.”
Bạch Tân Vũ buồn bực vỗ vỗ ót.
Du Phong Thành nói: “Lo cái gì, anh không muốn về thì không cần về, anh ta cũng không thể trói anh lại.”
Bạch Tân Vũ than thở: “Cậu không biết anh trai tôi rồi, anh ấy vô cùng ác vô cùng đáng sợ á, hơn nữa không chỉ bạo lực thôi đâu, miệng cũng ác lắm, được chửi thì kiểu gì cũng chửi tôi đến hổ thẹn không ngóc đầu lên được mới thôi.”
Du Phong Thành nhướn mày: “Anh sùng bái anh ta thật đấy.”
Bạch Tân Vũ gật đầu: “Không có cách nào, từ nhỏ đến lớn đều như thế, anh trai tôi với tôi còn có uy hơn cả cha tôi nữa.”
Du Phong Thành nhẹ rên một tiếng: “Phải xem anh có đủ kiên định hay không.”
Bạch Tân Vũ nắm chặt tay, “Vất vả lắm tôi mới vào đến đây, tôi sẽ không đi.”
Đêm đó Giản Tùy Anh đến Urumchi, Hoắc Kiều phái người tới đón y, an bài cho y ở nhà khách quân đội gần đó.
Sau khi Bạch Tân Vũ kết thúc huấn luyện, Hoắc Kiều mang cậu đi trình diện Giản Tùy Anh, Du Phong Thành cũng phá lệ đi theo.
Bốn người không ăn cơm hộp, Hoắc Kiều thuê một phòng ăn tại một quán nhỏ, Bạch Tân Vũ vừa bước xuống xe đã thấy tim mình đập bình bịch, vừa nghĩ phải đối mặt với lửa giận của Giản Tùy Anh, cậu bắt đầu thấy hốt.
Đẩy mở ra ghế lô, một người đàn ông đang ngồi nghịch điện thoại ở bên trong ngẩng đầu lên, vẫn là tướng mạo xuất chúng, khí chất bướng bỉnh đó, hơn nửa năm không thấy Giản Tùy Anh, đã không còn dáng vẻ chán chường tiều tụy hồi năm mới nữa, một lần nữa lại trở về tư thế tỏa sáng oai hùng.
Trong nháy mắt ánh mắt bén nhọn của Giản Tùy Anh dừng trên thân mình Bạch Tân Vũ, đột nhiên biến thành kinh ngạc.
Bạch Tân Vũ nháy mắt, lấy lòng gọi một tiếng: “Anh, anh đến rồi.”
Giản Tùy Anh đứng bật dậy, vẻ mặt không dám tin, nếu hồi sau Tết những biến chuyển của Bạch Tân Vũ đã khiến y kinh ngạc, giờ đây nhìn thấy một bộ đội đặc chủng nhanh nhẹn, tinh gọn đứng ở trước mặt quả thực còn khiến y có chút xa lạ, Bạch Tân Vũ ngoại trừ bị phơi nắng đen đi một chút, bề ngoài rõ ràng thay đổi không nhiều, nhưng cả người cậu đã không còn mang dáng vẻ khi xưa, nếu không phải do một tiếng “Anh” kia, có đứng ở trên đường cái y cũng chưa chắc đã nhận ra.
Hoắc Kiều cười nói: “Tùy Anh, đã lâu không gặp, thế nào, tôi không lừa cậu chứ? Bây giờ cậu còn nhận ra em trai của mình không?”
Giản Tùy Anh ngồi về trên ghế, hầu kết trượt lên trượt xuống, nửa ngày mới phun ra một câu: ” Không nhận ra.”
Bạch Tân Vũ cố gắng vớt vát bộ dạng của chính mình, tiến đến bên cạnh Giản Tùy Anh ôm lấy y, cười hì hì nói: “Anh, em nhớ anh muốn chết.”
Giản Tùy Anh đẩy cậu ra, “Đừng có mà cợt nhả, ngồi xuống.”
Bạch Tân Vũ ngồi qua một vên, vén tay áo lên để lộ ra cơ thể của mình, “Anh, nhìn nè, cơ thể em bây giờ rắn chắc lắm đó.”
Giản Tùy Anh vẫn chưa hoàn hồn sau khi thấy những biến đổi quá lớn của Bạch Tân Vũ, không yên lòng “Ờ” một cái, những thứ y dự định nói lúc mới tới đây giờ có chút không thuận theo ý mình.
Hoắc Kiều cũng ngồi vào bên cạnh Giản Tùy Anh, “Tùy Anh, hai năm rồi anh em ta chưa gặp nhau!”
“Cũng không hẳn, từ lúc cậu lên Tân Cương, nhìn thấy mặt cậu cũng không dễ.” Giản Tùy Anh rót hai ly rượu, đưa cho hắn một ly.
Hoắc Kiều tiếp lấy rượu, cười ha hả: “Vậy cậu cứ coi như mục đích chính của lần này là đến gặp tôi có được không?”
Giản Tùy Anh cười cười, “Dẹp đi! Sao tôi phải quan tâm cậu? Chuyến này tôi tới vì thằng nhóc này, đến đây, nói chuyện chính sự trước, tôi trước kính cậu một ly.”
Hai người trùng điệp chạm cốc, đem rượu đế một ngụm dốc vào trong bụng.
Thần sắc của Bạch Tân Vũ cùng Du Phong Thành giống nhau đều có chút lo lắng, Du Phong Thành đụng bắp chân cậu dưới đáy bàn, ý bảo cậu bình tĩnh.
Giản Tùy Anh để chén rượu xuống, xoa xoa đầu Bạch Tân Vũ, “Chú mày sao đen đi thế này, không soi gương đấy à.”
Bạch Tân Vũ cười: “Đàn ông con trai phải đen chút mới hay.”
Giản Tùy Anh nheo mắt: “Hai năm trước chú còn nói lúc bấy giờ thịnh hành tiểu bạch kiểm, chú mày quyết cả đời làm tiểu bạch kiểm cơ mà.”
Bạch Tân Vũ lí nhí ngượng ngập: “Em cũng không còn con nít nữa.”
“Chú mày bây giờ thì lớn được bao nhiêu?” Giản Tùy Anh nắm lấy cằm cậu, tỉ mỉ quan sát gương mặt Bạch Tân Vũ, “Anh đá mày vào bộ đội để sửa tính sửa nết, hình như uốn nắn hơi quá độ có biết không? Thay đổi của chú mày làm mọi người rất hài lòng, bây giờ theo anh mày về.”
Bạch Tân Vũ lắc đầu, “Anh, em không thể về, anh không biết em mất bao nhiêu sức lực, ngậm bao nhiêu đắng chỉ để gia nhập Báo Tuyết đại đội đâu, em cũng chưa làm được gì, em không thể về.”
“Chú mày muốn làm gì? Mày cho rằng động đến súng ống dao rựa là vui lắm đó hả? Nếu mày có chuyện, cha mẹ chú mày làm sao bây giờ?”
Bạch Tân Vũ nghiêm túc nói: “Anh, em ngoại trừ là một người con ra, em cũng là một quân nhân, không có cộng đồng sao có thể có cá nhân chứ.”
Giản Tùy Anh nhíu mày: “Chú mày vào bộ đội đúng là học được kiểu cách, anh đây phải xem chú mày bị tẩy não thế nào, chú là em trai anh, anh thì không thể để chú ở trong binh chủng nguy hiểm như vậy được, thủ tục xuất ngũ anh cũng đã tìm người làm rồi, Hoắc Kiều bên này cậu thả nó đi được không.”
Hoắc Kiều sờ cằm không nói gì. Du Phong Thành trên mặt mặc dù tỉnh rụi, nhưng bàn tay ở dưới gầm bàn đã siết chặt.
Bạch Tân Vũ hít sâu một hơi, “Anh, em không đi.”
Giản Tùy Anh nheo mắt, “Chú mày nói lại lần nữa.”
“Em là thành viên của Báo Tuyết đại đội, em không đi.”
Giản Tùy Anh giáng xuống đầu cậu một phát tát, “Con mẹ nó mày bị cái gì vậy? Từ nhỏ mày có thiếu ăn thiếu mặc không? Ai mướn mày đi bán mạng hả?”
Du Phong Thành lạnh lùng nói: “Anh ta lớn như vậy rồi, có thể tự quyết định.”
Giản Tùy Anh tâm tình cực kỳ kém, không khách khí đáp: “Không tới lượt cậu lo.”
Du Phong Thành giận dữ, vừa muốn nói gì đó, Hoắc Kiều đã đè đầu gối của hắn xuống, lẳng lặng quan sát Bạch Tân Vũ.
Bạch Tân Vũ chợt đứng lên, bốc chai rượu trên bàn đưa vào miệng tu ừng ực vài hớp.
Hành động này làm ba người đều kinh sợ, đây là rượu 53 độ đó.
Bạch Tân Vũ để bình rượu xuống bàn, lau miệng, đôi mắt có chút đỏ lên nhìn Giản Tùy Anh, “Anh, đạo lý trong lời anh nói em đều hiểu, hơn một năm nay em cũng đã cao lớn hơn không ít, có thể vì em đã trưởng thành, em mới không thể trở về với anh. Từ trước tới nay, nói trắng ra em là một người sống tạm bợ, không lý tưởng, phí phạm thời gian, tiêu pha quá nhiều sức lực vào mấy chuyện vô bổ, kết quả cái gì cũng không có, em không muốn tiếp tục sống như thế nữa. Từ lúc em vào bộ đội, chân chính bắt đầu thích ứng sinh hoạt trong bộ đội, có cảm giác đã tìm được giá trị của bản thân, từ trước tới nay em chưa từng dựa vào chính mình mà gặt hái được bất cứ thành công hay khen ngợi nào, có thể ở nơi này, em từ một binh nhì thường thường trở thành thành viên của đoàn bộ đội đặc chủng số một Tây Bắc, tất cả đều là tự thân em, anh, anh biết có bao nhiêu khó khăn không, anh có biết để đeo lên băng tay thêu hình Báo Tuyết có bao nhiêu khổ cực không anh, đời em lần đầu tiên thấy mình mạnh mẽ đến thế, lần đầu tiên đấy anh à!”
Giản Tùy Anh lặng thinh nhìn cậu, dáng vẻ bất chấp mà khí phách của Bạch Tân Vũ làm cho y thấy vô cùng kinh ngạc và xa lạ, đây thật sự là thằng em y nhìn từ nhỏ đến lớn sao? Nghĩ lại lúc đó quyết định đẩy Bạch Tân Vũ vào bộ đội dưới cơn nóng giận của bản thân y, y thực sự không nghĩ tới, sẽ biến Bạch Tân Vũ thành một….một người đàn ông chân chính, không còn là tên quần áo là lượt bùn nhão không dính lên tường như trước kia nữa, không phải cái tên ngốc khiến y hận rèn sắt mà không thể thành thép như trước nữa, mà là một người đàn ông đủ năng lực để trở thành bộ đội đặc chủng. Từ trước y vẫn hy vọng Bạch Tân Vũ có thể có chút tiền đồ, hiện tại Bạch Tân Vũ thực sự đã khiến y nhìn với cặp mắt khác xưa, y lại không thể ngừng lo lắng.
Bạch Tân Vũ cầm lấy cánh tay Giản Tùy Anh, nhẹ giọng nói: “Anh, từ nhỏ đến lớn em cũng không làm trái ý anh, bởi vì em biết anh luôn đúng, bây giờ anh cũng đúng, nhưng em không thể theo anh, em là bộ đội đặc chủng, em đặt lòng trung thành ở nơi này, em không được phép trốn khỏi chiến trường hay lùi bước vì sợ chết!
Giản Tùy Anh vuốt chén rượu, nhìn Bạch Tân Vũ thật sâu, biểu tình cứng lại.
/121
|