Không ai biết Hoắc Kiều bắt đầu phát sốt từ lúc nào, khi xuất phát nhìn hắn quả thực không có vấn đề gì, nhưng trải qua 7 tiếng chạy bộ liên tục, cho dù tố chất thân thể của một người tốt đến đâu cũng có khả năng sẽ suy sụp.
Bọn họ đánh liều mạng sống của mình truy đuổi nhóm người còn lại, con đường sinh tử này không biết còn bao lâu nữa mới thấy được điểm cuối.
Hơn một giờ sau, trời đã sáng, bão tuyết yếu dần, A Tứ lại bắt được tín hiệu từ vệ tinh, hắn nửa vui nửa buồn nói: “Tôi đã định vị được nhóm người kia rồi, cách chúng ta chỉ không đến 12 km, tin tốt là ta chỉ cần đi qua hai ngọn núi nữa là sẽ tới được một thị trấn tương đối lớn, nơi đó có lẽ sẽ có thiết bị y tế, tin xấu là bọn chúng cũng đang đi về hướng đó, nơi đó cũng sẽ có phương tiện giao thông, nếu để chúng đến trước, chúng ta chắc chắn không thể nào đuổi kịp…..”
Hoắc Kiều vốc một nắm tuyết nhét vào trong miệng, ho nhẹ hai tiếng nói: “Đuổi theo, đuổi đến trước khi chúng kịp trèo qua núi, nhất định có thể đuổi tới.”
Bạch Tân Vũ quỳ trên mặt đất, cởi mũ ra, cầm tuyết chà xát lên mặt, cái lạnh thấu xương ép buộc đầu óc cậu tỉnh táo lại đôi chút, thực ra cậu cũng đã tiến nhập giai đoạn đi thêm một bước nữa thì sẽ chết rồi, cậu tin rằng mình là một trong những người có thể lực tốt nhất còn lại trong đội, nhưng cũng sắp không chịu nổi nữa, chẳng ai có thể biết được người tiếp theo chết vì mệt có phải chính mình hay không….Nhưng mệt chết dù sao cũng hơn ngây người chờ chết ở chỗ này.
Một cánh tay mạnh mẽ kéo cậu từ dưới đất lên, Bạch Tân Vũ ngẩng đầu nhìn, là khuôn mặt được bọc đến kín kẽ chỉ hở hai con mắt của Du Phong Thành, lông mi thật dài vương đầy sương trắng, trong mắt hiện đầy tơ máu, Bạch Tân Vũ có thể thấy rõ lo lắng bên trong đó. Cậu cảm thấy lòng mình đau xót, anh Triệu đột nhiên qua đời, khiến cậu ngoài ý muốn cảm ngộ được sinh mệnh vô thường, ai cũng không dám cam đoan chuyến này mình có thể còn sống trở về hay không, nhỡ đâu cậu hoặc Du Phong Thành chết, cậu thực sự không muốn chết mà trong lòng còn rối bời, sợ rằng có chết cũng không nhắm mắt! Lúc này, cậu không hất tay Du Phong Thành ra, mà mượn lực hắn đứng lên, Du Phong Thành cho dù không phải là người của cậu, cũng vẫn là chiến hữu gắn bó sinh tử, riêng điểm này hắn không hề khác với những người còn lại trong đội.
Bọn họ đỡ lấy nhau, cắn chặt răng, ở trong tuyết thất thểu mà đi về phía trước.
Thời gian nghỉ ngơi 20 phút cũng có một chút tác dụng, thời giờ cấp bách làm cho họ không dám thư giãn lấy một khắc, thân thể cho dù có lung lay sắp đổ, vẫn thủy chung không có ngã xuống.
Trời đất thênh thang một màu trắng, vô cùng vô tận, không có vật gì để làm gốc, khiến cho Bạch Tân Vũ dần dần không còn xác định được nơi đâu là mặt đất nữa, cậu thậm chí sinh ra ảo giác rằng chính mình đang đi sang ngang, ảo giác rằng mình sắp té ngã, cậu chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, ghê tởm muốn ói, trong cổ họng đau đến nhức nhối, niêm mạc bị thương đông cứng còn kẹt ở trong họng, khiến cậu thấy khó chịu như vướng phải dị vật, mỗi lần ho khan cứ như thể ho luôn cả yết hầu ra ngoài, âm thanh phát ra cũng dần im bặt, cậu triệt để không còn cách nào để nói chuyện được nữa. Bạch Tân Vũ nghĩ thầm, cậu sẽ biến thành một kẻ câm điếc ư? Cậu đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, nếu là trước đây, cậu sẽ không thể nào chấp nhận việc có ngày mình sẽ không thể nói chuyện được nữa, nhưng sau khi anh Triệu chết, cậu đã ý thức được cho dù mình có biến thành câm điếc, cũng là một cái may trong vạn cái rủi, nếu như cậu giống anh Triệu, nội tạng bị thương đến đông cứng lại, như vậy người không tên không họ an nghỉ ở Côn Lôn Tuyết Sơn chính là cậu.
Cậu chỉ muốn còn sống trở về.
Nói bọn họ đang dùng tính mạng của mình để đuổi theo đám lính đánh thuê kia cũng không phải phóng đại, Bạch Tân Vũ lần đầu tiên tin tưởng vào sức mạnh của niềm tin, luồng năng lượng đó chống đỡ cho các chiến sĩ đã sớm sức cùng lực kiệt, lúc nào cũng có thể ngất xỉu, điên cuồng chạy bộ 10 cây số.
A Tứ khàn giọng kêu: “Chính là ngọn núi kia!”
Yến Thiếu Trăn yếu ớt nói: “Bọn chúng chưa trèo qua núi chứ?”
A Tứ vội la lên: “Lại không có tín hiệu rồi.”
Hoắc Kiều bò lên triền núi cao, hắn mới bò được hơn mười thước, đột nhiên nói, “Không cần tìm tín hiệu nữa, tôi thấy bọn chúng rồi.”
“Cái gì?” Mọi người dùng cả tay lẫn chân mà bò lên, quả nhiên thấy được một đội người khoảng 4,5 km bên ngoài vùng lòng chảo của dãy núi, bọn chúng sắp đi qua sơn khẩu, qua được quả núi này rồi, không xa nữa là có thể đến được thị trấn dưới chân núi kia!
Lão Sa hung hăng nện một đấm, “Sợ rằng không còn kịp rồi!”
Khoảng cách hai bên xa đến đến như vậy, bắn cũng không thể bắn được, truy cũng không thể truy tới, chỉ cần lên núi, ngay lập tức sẽ bị đối phương thấy được, đối phương cũng biết phải tăng tốc, chỉ cần đến trước bọn họ 10-20 phút thôi, cũng đủ thời gian cho bọn chúng lấy được phương tiện di chuyển!
Ngay cả Hoắc Kiều cũng ngồi trên mặt đất, trong mắt hiện lên tuyệt vọng, khoảng cách thẳng tắp 4,5 cây số, bọn họ cần ít nhất nửa giờ mới có thể bò qua, hắn cắn răng, “Cho dù thế nào cũng phải thử một chút, ta đã nhìn thấy chúng rồi, không thể buông tha ở chỗ này được.”
Kim Điêu nhìn đoàn người phía trước chỉ nhỏ bằng cái hộp diêm, cắn môi mình đến chảy máu.
Hoắc Kiều đứng lên, “Đuổi theo!”, mới vừa nói xong, hắn liền quỵ xuống, thân thể lảo đảo ngã về phía sau.
Trần Tĩnh cách đó gần nhất nhanh đỡ lấy hắn, “Đội phó!”
Du Phong Thành cũng chạy tới, vội la lên: “Cậu…..” Hắn sờ trán Hoắc Kiều, nhiệt nóng phỏng tay.
Hoắc Kiều trừng mắt mà nhìn bầu trời quang không mây, mỗi một lần hô hấp tựa như đều vô cùng trắc trở, hắn nắm thật chặt cánh tay của Trần Tĩnh, há miệng, phun ra một luồng khí màu trắng, “Không có….không có việc gì….”
Du Phong Thành nhấc cánh tay hắn vắt lên vai mình, “Cậu, cháu cõng cậu.”
Hoắc Kiều hít sâu một hơi, dùng sức đẩy tay hắn ra, “Không cần, tự cậu đi được.”
“Cậu!”
Hoắc Kiều vỗ vỗ khuôn mặt Du Phong Thành,”Tiểu tử ngốc, cháu không vác nổi cậu đâu, cậu có thể đi, mọi người không cần ngăn cản tôi.” Hắn được Trần Tĩnh cùng Du Phong Thành hợp lực lôi dậy, lảo đảo tiến về phía trước mấy bước, nói giọng khàn khàn, “Đuổi theo….”
Đoàn người liền lăn một vòng chạy xuống núi, trong mắt rất nhiều người đã không còn tiêu cự bình thường, có đôi khi dưới chân không vững, gục xuống tuyết nửa ngày cũng chưa bò dậy nổi, nếu như không có người túm lên, sợ rằng có thể tươi sống chết ngạt trong tuyết, bọn họ cứ như vậy dắt díu nhau bò về phía trước.
Nhóm người kia rất nhanh đã phát hiện ra bọn họ, lập tức tăng tốc, thế nhưng họ nhìn ra được đối phương cũng giống như mình sức cùng lực kiệt, hiện tại so đo nhau không phải ở thể lực, mà là nghị lực.
Khi bọn họ đến giữa sườn núi, Trần Tĩnh đột nhiên hỏi: “Kim Điêu đâu?”
Ý thức của rất nhiều người đã tan rã, không phản ứng kịp anh đang hỏi cái gì.
Trần Tĩnh nhìn xung quanh, hoảng sợ hỏi lại: “Kim Điêu đâu? Ai có nhìn thấy Kim Điêu không?”
Đoàn người như tỉnh lại từ trong mộng, nhao nhao ngó xung quanh, tiểu tử phóng khoáng nhiệt tình người dân tộc Tajik kia thực sự không thấy đâu nữa?
“Kim Điêu!!!” Lão Sa gân giọng hô một tiếng.
Bạch Tân Vũ ngẩng đầu một cái, hai mắt cậu lập tức phát hiện ra một bóng người dường như muốn hòa vào tuyết trên sườn núi, đang thong thả bò về phía ngược lại hoàn toàn so với bọn họ, cậu muốn kêu lên, trong cổ họng lại chỉ có thể phát sinh âm thanh quái dị, cậu liều mạng chỉa chỉa ngón tay lên núi.
Tất cả mọi người đều hướng về phía đỉnh núi mà nhìn lại.
Hoắc Kiều trợn mắt, hắn liếc qua nhìn địa hình xung quanh, tựa hồ chợt hiểu ra cái gì, hắn hô lớn: “Kim Điêu! Quay lại đi!” Thanh âm khàn khàn của hắn bị thổi tan trong bão tuyết, cũng không biết rốt cuộc thì Kim Điêu có nghe thấy hay không, bởi vì hắn căn bản không hề quay đầu lại.
Mọi người dần dần ngỡ ra, bắt đầu như phát điên chạy trở lại, muốn ngăn cản hắn, “Kim Điêu! Đừng làm truyện dại dột, Kim Điêu!!!”
Bọn họ cách quá xa, Kim Điêu lúc đó đã bò đến đỉnh núi, hắn quay đầu lại, hướng mọi người vẫy vẫy tay, la lớn: “Ta nhất định có thể đuổi kịp bọn chúng!”
Mọi người trơ mắt nhìn hắn kéo chốt một quả lựu đạn, dùng sức ném ra phía xa xa, sau đó gắng gượng chạy trở về.
Ầm ầm một tiếng vang thật lớn, quả lựu đạn kia làm rung chuyển toàn bộ tuyết sơn, tuyết đọng trên đỉnh núi tựa như khối băng rạn vỡ, chậm rãi trượt xuống, cuối cùng lấy tư thế muốn nuốt trôi sông núi mà cuồn cuộn ào đến, Kim Điêu còn chưa kịp chạy xa, trong nháy mắt đã bị tuyết trắng nuốt sống!
Những người còn lại trong Báo Tuyết đại đội vừa vặn đang đứng ở một triền dốc nơi tuyết rất mỏng, tuyết trên núi trào xuống phần lớn đều tụ dưới chân núi, một phần nhỏ lọt lưới cũng không gây nguy hiểm đến tính mạng của bọn họ, họ cứ ngây ngốc đứng ở triền dốc, nhìn băng tuyết như ma quỷ triệt để mạt sát thân ảnh của Kim Điêu.
“Kim Điêu—-”
Thế tuyết lở không thể đỡ, ngàn tấn tuyết trắng từ đỉnh núi cuồn cuộn ào xuống, nhanh chóng đã tràn tới sơn khẩu, cứng rắn chặn lối ra kia lại! Tuyết tràn đến chân núi uy lực đã giảm đi rất nhiều, đám lính đánh thuê cuống quýt chạy về phía trước, nhưng vẫn có nhiều tên bị xô ngã.
Bạch Tân Vũ lảo đảo đi lên mấy bước, liền đi không nổi nữa. Tuyết Sơn rất nhanh im ắng trở lại, trong ngàn tuyết trắng lại không có hình bóng Kim Điêu. Bị vùi trong lớp tuyết dày như vậy, còn sống nổi ư?
Trong đội truyền đến tiếng người gào khan, thanh âm thống khổ như muốn ngay lập tức xuyên thấu trái tim người ta, gánh nặng này không ai có thể chịu đựng nổi.
Hoắc Kiều che mắt, thân thể hung hăng lung lay hai cái, nức nở: “A Trọc, mang theo 3 người đi tìm Kim Điêu, những người khác hỏa tốc xuống núi, không nên lãng phí thời gian hắn đã tranh thủ cho chúng ta.”
A Trọc chọn 2 người, gắng gượng leo lên.
Những người khác ngoảnh lại nhìn gạt đi nước mắt, liền nhanh chóng chạy xuống núi, bọn họ nhất định sẽ đuổi kịp, nhất định phải đuổi kịp!
Không còn cách nào có thể đi qua sơn khẩu, đám lính đánh thuê kia muốn dẫm lên tuyết bò qua, nhưng tuyết quá xốp, không thích hợp để trèo lên, tốc độ của chúng lập tức chậm đi rất nhiều.
Các chiến sĩ của Báo Tuyết đại đội càng ngày càng tiến tới gần bọn chúng, rốt cục khi bọn chúng mới leo đến một nửa, liền rơi vào tầm bắn của vũ khí.
Đám lính đánh thuê vội ẩn mình trong đống tuyết, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu. Người của Báo Tuyết cũng trốn sau núi đá, vừa giằng co, vừa nhân cơ hội để nghỉ ngơi.
A Tứ ở bên cạnh Yến Thiếu Trăn hỏi: “Tiểu Yến Tử, bọn họ có thể tìm thấy Kim Điêu không?” Thanh âm của hắn rất nhỏ, nhưng gió tuyết tùy ý phiêu tán đem lời này truyền đến tai rất nhiều người, nhưng không một ai có thể cho hắn đáp án.
Yến Thiếu Trăn lắc đầu, không thể trả lời, hắn vốc tuyết lên nhét vào miệng, họ đã sớm hết nước, chỉ có thể giải tỏa cơn khát bằng cách này.
Bạch Tân Vũ hít mũi, kéo Yến Thiếu Trăn, muốn nói chuyện lại nói không nên lời, khó chịu đến đỏ mắt, cậu chỉ có thể chỉ chỉ vào tuyết, rồi lại chỉ vào cổ họng mình, ý muốn ngăn không cho Yến Thiếu Trăn ăn tuyết nữa.
Yến Thiếu Trăn khẽ nói, “Nghỉ ngơi cho tốt, đừng nói chuyện.”
Đối diện vang lên tiếng súng, đạn bắn vào tảng đá nơi bọn họ ẩn thân, vang dội trong sơn cốc, bọn họ cũng không tỏ ra yếu thế mà đánh trả, hai phe cứ giằng co như vậy hơn mười phút, cả hai đều không thể nhúc nhích.
Hoắc Kiều chỉ vào Du Phong Thành và Lão Sa, “Hai người các cậu…..nghĩ cách vòng qua…..cạnh bọn chúng.” Hắn vừa nói xong lại ho một hồi kịch liệt, ho đến cả người run rẩy không ngừng, hắn té nhào trên mặt tuyết, thân thể dường như không thể nhúc nhích nổi nữa.
Du Phong Thành đỡ lấy hắn, lo lắng nhìn: “Cậu, cậu đừng làm cháu sợ.”
Hoắc Kiều tháo khẩu trang xuống, hít sâu một hơi, lại tựa như có vật gì đang chặn ở trong phổi hắn, khẩu khí thường ngày không sao vận lên được, ở nơi rét lạnh như thế này, khuôn mặt hắn lại chảy đầy mồ hôi, nóng đến đỏ bừng lên, lại ho khan, khóe miệng tràn ra vụn bọt màu trắng như phấn.
Hai mắt Du Phong Thành trợn to, cả mặt đều là sợ hãi, “Cậu…..”
Đây là lần đầu tiên Bạch Tân Vũ chứng kiến Du Phong Thành lộ ra biểu tình sợ hãi. Trạng thái của Hoắc Kiều bây giờ là dấu hiệu điển hình của tình trạng phổi có nước, nghiêm trọng hơn còn có thể bị sốc, sự tình bọn họ sợ nhất đã xảy ra, dáng vẻ của Hoắc Kiều tựa như đã đau đớn đến không thở nổi, bọn họ lại bất lực, loại tuyệt vọng này quả thực có thể ép điên người ta.
Lão Sa nắm lấy vai Du Phong Thành đè xuống, “Du Phong Thành, chúng ta phải tranh thủ thời gian đưa Đội phó đến trạm y tế, phải sớm giết hết đám súc sinh này!”
Ánh mắt Du Phong Thành nhất thời biến đổi, hắn đem Hoắc Kiều giao cho Trần Tĩnh, cầm súng, lấy tuyết che thân mình, phủ phục hướng về phía kẻ địch, Lão Sa cũng mang hai người theo sát phía sau.
Hoắc Kiều giơ ngón tay chỉ bọn họ, muốn nói gì đó, rồi lại một hồi ho khan kịch liệt, tựa như một giây kế tiếp thôi hắn sẽ ho ra cả buồng phổi của chính mình, nghe vào khiến lòng người muốn xoắn lại.
Viền mắt Trần Tĩnh rưng rưng, ôm thật chặt lấy Hoắc Kiều, “Đội phó, anh đừng cử động.”
Hoắc Kiều vô lực nắm lấy cổ áo của anh, mơ hồ nói: “Lại phái người….lui về phía sau….không thể để lọt một cái…..vi-rút…”
Yến Thiếu Trăn bắt lấy tay của Hoắc Kiều, “Đội phó, anh yên tâm, tuyệt đối sẽ không cho một kẻ nào trốn thoát.” Hắn nhấc Bạch Tân Vũ lên, lại chọn thêm 4 người nữa, “Cùng tôi đánh bọc hậu bọn chúng.”
Trần Tĩnh một bên yểm hộ, một bên nghẹn ngào nói: “Đội phó, anh phải cố chịu đựng, chúng tôi nhất định sẽ đưa anh đến bệnh viện, anh không thể xảy ra chuyện bất trắc ở nơi này, anh còn một tập thơ chưa xuất bản cơ mà.”
Hoắc Kiều miễn cưỡng cười cười, kèm theo ho khan, hắn khàn giọng nói: “Đúng….ủy ban truyên truyền….đã đồng ý….tôi….”
Nước mắt Trần Tĩnh theo gò má mà chảy xuống, dường như che mờ đi tầm mắt của anh, anh dùng lực gạt nước mắt, súng tự động trong tay hộc ra một viên đạn, hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của đối phương, giúp cho Bạch Tân Vũ cùng mấy người khác lặng yên không một tiếng động lượn ra phía sau một ụ tuyết.
Yến Thiếu Trăn thấp giọng: “Tân Vũ, sau khi chúng ta vòng ra khỏi đống tuyết này sẽ không có gì để che chắn nữa, chẳng mấy chốc chúng sẽ phát hiện ra chúng ta, người đứng trên mỏm múi kia, lát nữa trách nhiệm của cậu là giết chết hắn.”
Bạch Tân Vũ gật đầu.
Yến Thiếu Trăn giơ tay nắm lấy cằm cậu, ép buộc cậu mở miệng, quan sát a-mi-đan hoàn toàn đỏ ngầu cùng hàm răng gần như ngập trong máu loãng của cậu, lông mi nhíu lại thật sâu, xót xa tràn ngập trong mắt, “Tân Vũ, chúng ta sẽ đến được bệnh viện ngay thôi, niêm mạc bị rách có thể chữa khỏi được, cậu đừng sợ.”
Bạch Tân Vũ thực sự không còn cách nào cưỡng ép chính mình phải cười, cậu chỉ có thể dùng nắm đấm chạm vào đầu vai Yến Thiếu Trăn, ngón tay ra dấu OK.
Bọn họ trốn sau ụ tuyết, chờ đợi thời cơ chín muồi.
Chưa qua được 5 phút đồng hồ, bên đám lính đánh thuê đã truyền đến tiếng súng, nhất định là do Du Phong Thành và bọn Lão Sa làm khó dễ.
Yến Thiếu Trăn hét lên: “Tân Vũ!”
Hai bàn tay Bạch Tân Vũ gần như đã sắp cóng lại đến không còn cảm giác, nhưng điều đó cũng không thể ngăn cản cậu bắn thủng đầu địch nhân, trong khoảnh khắc đó cậu đã phong bế toàn bộ đau khổ và bi thương từ phía bên ngoài, trong lòng cùng trong mắt chỉ có một mảnh trấn tĩnh, đại não nhất thời tỉnh táo lại, cậu đã quên mất ngọn lửa đang thiêu đốt trong cổ họng và tứ chi dường như sắp đứt gãy, nheo mắt nhắm thẳng vào con mồi, không chút do dự bóp cò!
Một súng bể đầu!
Yến Thiếu Trăn cùng bốn người nữa lao vụt ra ngoài, vòng qua phía sau kẻ địch chạy như điên, Bạch Tân Vũ cũng chạy theo đuôi, vừa bắn vừa chạy, yểm hộ những người đang xung phong phía trước. Đại bộ phận lực chú ý của phe địch đã bị bên phía Du Phong Thành hấp dẫn, khi chúng chuyển được hỏa lực sang bên này, bọn họ đã chạy được hơn nửa quãng đường, nhác nhìn thấy vậy liền vọt vào nơi ẩn náu.
Đột nhiên, A Tứ đang chạy ở trước mặt Bạch Tân Vũ bị đạn đánh bay ra ngoài.
“A Tứ—” Chiến hữu bên cạnh vòng tay đón lấy gáy A Tứ.
Bạch Tân Vũ chợt xoay người, hướng phía kẻ đó nổ một phát súng, tên đó còn chưa kịp lùi về sau chỗ ẩn nấp, viên đạn đã trực tiếp đánh nát bả vai hắn, màu máu đỏ tươi giữa không gian trắng xóa mịt mờ trông có vẻ vô cùng chói mắt.
Đám Yến Thiếu Trăn đã chạy được vào chỗ ẩn náu, bắt đầu đánh trả về phía đối phương.
Bạch Tân Vũ cùng một người nữa nhào tới bên cạnh A Tứ, hai người không để ý tới thương thế của A Tứ, liền sái tay mà trước tiên lôi được A Tứ vào chỗ núp.
“A Tứ!” Bọn họ lật người A Tứ lên, phát hiện A Tứ trợn tròn mắt, biểu cảm có chút vặn vẹo.
A Tứ ôm bụng, “Tôi….tôi trúng đạn rồi à?”
Bạch Tân Vũ mở quần áo của hắn ra, phát hiện viên đạn bắn vào thiết bị định vị treo ở trước ngực, dụng cụ đã hỏng hoàn toàn, quần áo A Tứ tuy rách, nhưng trên ngươi chỉ bị trầy sát chút đỉnh. Tiếng lòng căng thẳng của Bạch Tân Vũ thả xuống một tí, cậu ghì lấy cánh tay A Tứ, ê ê a a trong cổ họng, lộ ra vẻ mặt vừa khóc vừa cười.
A Tứ nhìn vết thương của mình, cười ha hả hai tiếng, lệ nóng đã ứa ra ở khóe mắt, “Mạng lớn, mạng lớn!”
Tình hình chiến đấu càng ngày càng ác liệt, Bạch Tân Vũ không biết tình huống thương vong của Du Phong Thành ở bên kia như thế nào, nhưng bọn họ đã thành công khống chế được chiến sự, bởi vì ngay đằng kia Trần Tĩnh đã mang theo người tiến đến rất gần, kẻ địch bị bọn họ ba mặt bao vây.
Để phòng ngừa kẻ địch chạy trốn phía sau lưng, bọn họ đẩy hỏa lực chuyển về đằng sau, mới vừa thoát ra khỏi ụ tuyết, đã thấy quả nhiên có hai tên đã sắp bò qua được đống tuyết chặn sơn khẩu, ý đồ chạy trốn.
Bạch Tân Vũ ghé vào trên tuyết, lắp súng xong xuôi, khoảng cách giữa cậu và nhóm người kia bây giờ chí ít cũng phải đến 500 mét, hơn nữa đối phương còn không ngừng di chuyển, bão tuyết lại ảnh hưởng đến tầm nhìn cùng tính toán đường đạn, đây chỉ sợ là điều kiện ngắm bắn khó khăn nhất mà cậu từng trải qua, nhưng hai đùi cậu đã chạy hết nổi, cậu buộc phải đánh cược một lần. Trong ống ngắm cậu tìm thấy được bóng lưng một kẻ, hết sức chăm chú dõi theo tần suất di động của hắn, dự đoán điểm dừng chân tiếp theo của đối phương, bão tuyết dường như đã cách cậu xa lắm, mắt cậu giờ chỉ còn lại mục tiêu trong ống ngắm, cậu hít sâu một hơi, phải bắn trúng, phải…
Đoàng một tiếng súng vang, thân thể của kẻ đang trốn chạy ngã nhào về phía trước, nằm úp sấp trên mặt đất, tuyết ở dưới thân nhất thời nhiễm đỏ.
Tên còn lại thấy đồng đội bị trúng đạn, lập tức cong chân mà chạy, rất nhanh đã kéo dãn khoảng cách, Yến Thiếu Trăn vứt ba lô xuống mặt đất, một bước nhảy ra khỏi ụ tuyết che chắn, hướng phía kẻ đó điên cuồng mà đuổi theo.
A Tứ gào lên: “Công chúa, mau tránh!”
Bạch Tân Vũ không kịp suy nghĩ, thân thể nhanh lăn sang phía bên cạnh,viên đạn bắn tới cứ như đang đuổi theo cậu, trong lúc lộn xuống cậu chỉ thấy hoa tuyết hất lên, tiếp đó thân thể chợt nhẹ bẫng, trực tiếp lăn xuống từ trên ụ tuyết, cậu cứ tưởng rằng phía dưới là lớp tuyết mềm mại, lại không nghĩ phía dưới có một tầng nham thạch, bên ngoài nhìn không ra, nhưng khi thể trọng của cậu ép tới, toàn bộ tấm lưng đều đụng phải đá, nhất thời đau đớn một trận, cậu lăn đến trời đất quay cuồng, suýt thì ngất đi.
“Tân Vũ!” A Tứ tha cậu lên, vỗ vỗ mặt cậu, “Thế nào rồi? Ngã làm sao?”
Bạch Tân Vũ dùng sức lắc lắc đầu, mắt nổ đom đóm, sau khi đau đớn rút đi, trước mắt cậu thanh tỉnh hơn một chút, cậu lại lắc đầu, cắn răng bò dậy.
A Tứ nói, “Chúng ta phải yểm trợ cho đám Lão Sa, cậu đi nổi không?”
Bạch Tân Vũ gật đầu, dùng báng súng chống xuống đất, cứng rắn nâng người mình lên, tập tễnh bò ra khỏi đống tuyết.
Kẻ nổ súng về phía cậu vừa rồi đã không thấy đâu, khẳng định cũng rút sang bên kia chiến đấu rồi, phía sau bọn họ đã không còn ai, hỏa lực được tập trung toàn bộ về mặt trước. Xa xa, Yến Thiếu Trăn đã đuổi theo kẻ đang trốn chạy kia vòng qua một đống tuyết, hoàn toàn không thấy bóng dáng, hai người chạy theo yểm trợ cho hắn còn đang ở nửa đường.
Bọn họ bò lổm ngổm từ đằng sau vòng qua bên cạnh, nơi đó đang giữa lúc chiến sự lên cao, Bạch Tân Vũ trốn sau chỗ ẩn náu bắn lén, liên tiếp tiêu diệt hai tên, sờ trong ba lô, chỉ còn lại một băng đạn. Trước đó gặp nhóm người kia, đã tiêu hao một đợt đạn dược, lần này bọn chúng dư dả đạn được hơn so với họ, phải tốc chiến tốc thắng.
Bọn họ từng bước thu nhỏ vòng vây từ ba phía, bắn chết tám chính người, ba tên sót lại vẫn hung hãn cố thủ, nhưng bọn họ cũng sắp hết đạn nên không cách nào bắt được chúng.
Du Phong Thành gấp tới độ phổi muốn nổ tung, thứ bọn họ đang kéo dài không phải là thời gian, mà là mạng của Hoắc Kiều, Hoắc Kiều hiện giờ đã khó thở nghiêm trọng, lúc nào cũng có thể lên cơn sốc, hắn hận không thể ngay lập tức cõng Hoắc Kiều lao đến bệnh viện, hắn không thể nào chịu đựng được nếu bất trắc gì xảy đến.
Du Phong Thành thay băng đạn cuối cùng, cắn răng nói:”Các cậu đến yểm hộ tôi.”
Lão Sa giữ hắn lại: “Cậu đừng manh động, chúng bắn rát như vậy, sớm muộn gì cũng hết đạn.”
Du Phong Thành nhấc tay hắn ra, ánh mắt đỏ như máu, “Tôi ngay cả một phút đồng hồ cũng không thể kéo dài nữa.” Hắn cúi người bò lổm ngổm ra ngoài vách đá, dựa vào yểm hộ của hỏa lực bên ta mà tiến về phía ba kẻ kia.
Một tên phát hiện ra hắn, xoay người nổ súng, thân thể của tên đó mới lộ ra khỏi chỗ núp hơn phân nửa, đã bị một súng đánh ngã dụi xuống đất.
Du Phong Thành ngẩng đầu một cái, thấy Bạch Tân Vũ cách đó không xa, nòng súng còn bay ra khói trắng. Ánh mắt hai người thoáng qua nhau giữa màn bão tuyết hòa với khói thuốc súng, trong giây lát nhãn thần giao hòa, dường như có thể xuyên thấu tất cả, trực tiếp đánh vào đáy lòng đối phương.
Du Phong Thành dùng sức bật mình, nhảy vào sau chỗ ẩn thân với Bạch Tân Vũ.
Bạch Tân Vũ theo thói quen mở miệng muốn nói chuyện, lại không phát ra được âm thanh nào, chỉ có thể nhìn xoáy vào Du Phong Thành.
Du Phong Thành dùng găng tay xù xì vuốt vẻ khuôn mặt cậu, nói giọng khàn khàn, “Giúp tôi một chút.”
Trái tim Bạch Tân Vũ run lên bần bật, trong con ngươi của Du Phong Thành ánh lên một nỗi bất lực, mặc dù chỉ là thoáng qua, nhưng vẫn bị cậu nhìn thấy, bệnh trạng của Hoắc Kiều làm mọi người lo lắng trong lòng, còn đối với Du Phong Thành mà nói, lại chẳng khác gì tai họa trời sập. Bạch Tân Vũ vừa thấy chua xót, vừa có chút đau lòng, cậu vốn cho rằng cả đời mình cũng không được nhìn thấy một mặt yếu đuối của người đàn ông này, Du Phong Thành luôn cứng rắn, hung hãn, thành thục, làm sao lại có vẻ mặt như vậy?
Cậu hé miệng, dùng khẩu hình hướng về phía Du Phong Thành nói: Tốt.
Du Phong Thành cúi người, dùng sức hôn cậu một cái, cánh môi khô nứt, lạnh như băng của hai người chạm vào nhau, cái hôn này không tính là tuyệt vời, nhưng lại khiến người ta cảm thấy một loại tình cảm ấm áp xuyên thẳng đến tâm can. Trong nháy mắt đó Bạch Tân Vũ chẳng hề muốn so đo gì nữa, đối mặt với sống chết, dường như mọi thứ đều không quan trọng.
Du Phong Thành nói: “Tân Vũ, yểm hộ tôi.” Nói xong, hắn lại một lần nữa lộ ra khỏi chỗ ấn náu, đối phương cũng vừa vặn trồi lên, hắn điên cuồng bắn về phía kẻ địch, trong nháy mắt chúng rụt đầu xuống, hắn nhảy ra khỏi chỗ núp, từng bước tới gần.
Bạch Tân Vũ dùng băng đạn cuối cùng yểm trợ cho Du Phong Thành, cậu muốn nói với Du Phong Thành mình sắp hết đạn rồi, nhưng không làm sao có thể mở miệng, thời gian còn lại cũng không cho phép cậu có thể giải thích. Trước khi bắn sạch băng đạn cuối cùng, cậu lại tiêu diệt một tên. Ẩn núp trong ụ tuyết kia, chỉ còn lại một kẻ địch cuối cùng.
Băng đạn của Du Phong Thành cũng nhìn như vô dụng rồi, hắn ném súng tự động sang một bên, rút ra dao găm, chạy về phía chỗ ẩn núp của kẻ địch, Lão Sa cùng Trần Tĩnh cũng đồng loạt tiến lên ở hai bên cánh.
Hai mắt Bạch Tân Vũ trợn lớn, yết hầu đau nhức tựa như bị lửa thiêu phát ra một tiếng gọi không cách nào nghe rõ: “Phong Thành—”
Cậu vọt ra khỏi chỗ ẩn náu, năng lượng không biết lấy từ đâu tràn vào cơ thể, xông tới như một mũi tên, đẩy Du Phong Thành ngã nhào xuống đất, đồng thời, tiếng súng vang lên, đau đớn đột ngột kéo tới, cậu cảm thấy một nửa cơ thể mình nhất thời không còn tri giác…..
Bọn họ đánh liều mạng sống của mình truy đuổi nhóm người còn lại, con đường sinh tử này không biết còn bao lâu nữa mới thấy được điểm cuối.
Hơn một giờ sau, trời đã sáng, bão tuyết yếu dần, A Tứ lại bắt được tín hiệu từ vệ tinh, hắn nửa vui nửa buồn nói: “Tôi đã định vị được nhóm người kia rồi, cách chúng ta chỉ không đến 12 km, tin tốt là ta chỉ cần đi qua hai ngọn núi nữa là sẽ tới được một thị trấn tương đối lớn, nơi đó có lẽ sẽ có thiết bị y tế, tin xấu là bọn chúng cũng đang đi về hướng đó, nơi đó cũng sẽ có phương tiện giao thông, nếu để chúng đến trước, chúng ta chắc chắn không thể nào đuổi kịp…..”
Hoắc Kiều vốc một nắm tuyết nhét vào trong miệng, ho nhẹ hai tiếng nói: “Đuổi theo, đuổi đến trước khi chúng kịp trèo qua núi, nhất định có thể đuổi tới.”
Bạch Tân Vũ quỳ trên mặt đất, cởi mũ ra, cầm tuyết chà xát lên mặt, cái lạnh thấu xương ép buộc đầu óc cậu tỉnh táo lại đôi chút, thực ra cậu cũng đã tiến nhập giai đoạn đi thêm một bước nữa thì sẽ chết rồi, cậu tin rằng mình là một trong những người có thể lực tốt nhất còn lại trong đội, nhưng cũng sắp không chịu nổi nữa, chẳng ai có thể biết được người tiếp theo chết vì mệt có phải chính mình hay không….Nhưng mệt chết dù sao cũng hơn ngây người chờ chết ở chỗ này.
Một cánh tay mạnh mẽ kéo cậu từ dưới đất lên, Bạch Tân Vũ ngẩng đầu nhìn, là khuôn mặt được bọc đến kín kẽ chỉ hở hai con mắt của Du Phong Thành, lông mi thật dài vương đầy sương trắng, trong mắt hiện đầy tơ máu, Bạch Tân Vũ có thể thấy rõ lo lắng bên trong đó. Cậu cảm thấy lòng mình đau xót, anh Triệu đột nhiên qua đời, khiến cậu ngoài ý muốn cảm ngộ được sinh mệnh vô thường, ai cũng không dám cam đoan chuyến này mình có thể còn sống trở về hay không, nhỡ đâu cậu hoặc Du Phong Thành chết, cậu thực sự không muốn chết mà trong lòng còn rối bời, sợ rằng có chết cũng không nhắm mắt! Lúc này, cậu không hất tay Du Phong Thành ra, mà mượn lực hắn đứng lên, Du Phong Thành cho dù không phải là người của cậu, cũng vẫn là chiến hữu gắn bó sinh tử, riêng điểm này hắn không hề khác với những người còn lại trong đội.
Bọn họ đỡ lấy nhau, cắn chặt răng, ở trong tuyết thất thểu mà đi về phía trước.
Thời gian nghỉ ngơi 20 phút cũng có một chút tác dụng, thời giờ cấp bách làm cho họ không dám thư giãn lấy một khắc, thân thể cho dù có lung lay sắp đổ, vẫn thủy chung không có ngã xuống.
Trời đất thênh thang một màu trắng, vô cùng vô tận, không có vật gì để làm gốc, khiến cho Bạch Tân Vũ dần dần không còn xác định được nơi đâu là mặt đất nữa, cậu thậm chí sinh ra ảo giác rằng chính mình đang đi sang ngang, ảo giác rằng mình sắp té ngã, cậu chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, ghê tởm muốn ói, trong cổ họng đau đến nhức nhối, niêm mạc bị thương đông cứng còn kẹt ở trong họng, khiến cậu thấy khó chịu như vướng phải dị vật, mỗi lần ho khan cứ như thể ho luôn cả yết hầu ra ngoài, âm thanh phát ra cũng dần im bặt, cậu triệt để không còn cách nào để nói chuyện được nữa. Bạch Tân Vũ nghĩ thầm, cậu sẽ biến thành một kẻ câm điếc ư? Cậu đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, nếu là trước đây, cậu sẽ không thể nào chấp nhận việc có ngày mình sẽ không thể nói chuyện được nữa, nhưng sau khi anh Triệu chết, cậu đã ý thức được cho dù mình có biến thành câm điếc, cũng là một cái may trong vạn cái rủi, nếu như cậu giống anh Triệu, nội tạng bị thương đến đông cứng lại, như vậy người không tên không họ an nghỉ ở Côn Lôn Tuyết Sơn chính là cậu.
Cậu chỉ muốn còn sống trở về.
Nói bọn họ đang dùng tính mạng của mình để đuổi theo đám lính đánh thuê kia cũng không phải phóng đại, Bạch Tân Vũ lần đầu tiên tin tưởng vào sức mạnh của niềm tin, luồng năng lượng đó chống đỡ cho các chiến sĩ đã sớm sức cùng lực kiệt, lúc nào cũng có thể ngất xỉu, điên cuồng chạy bộ 10 cây số.
A Tứ khàn giọng kêu: “Chính là ngọn núi kia!”
Yến Thiếu Trăn yếu ớt nói: “Bọn chúng chưa trèo qua núi chứ?”
A Tứ vội la lên: “Lại không có tín hiệu rồi.”
Hoắc Kiều bò lên triền núi cao, hắn mới bò được hơn mười thước, đột nhiên nói, “Không cần tìm tín hiệu nữa, tôi thấy bọn chúng rồi.”
“Cái gì?” Mọi người dùng cả tay lẫn chân mà bò lên, quả nhiên thấy được một đội người khoảng 4,5 km bên ngoài vùng lòng chảo của dãy núi, bọn chúng sắp đi qua sơn khẩu, qua được quả núi này rồi, không xa nữa là có thể đến được thị trấn dưới chân núi kia!
Lão Sa hung hăng nện một đấm, “Sợ rằng không còn kịp rồi!”
Khoảng cách hai bên xa đến đến như vậy, bắn cũng không thể bắn được, truy cũng không thể truy tới, chỉ cần lên núi, ngay lập tức sẽ bị đối phương thấy được, đối phương cũng biết phải tăng tốc, chỉ cần đến trước bọn họ 10-20 phút thôi, cũng đủ thời gian cho bọn chúng lấy được phương tiện di chuyển!
Ngay cả Hoắc Kiều cũng ngồi trên mặt đất, trong mắt hiện lên tuyệt vọng, khoảng cách thẳng tắp 4,5 cây số, bọn họ cần ít nhất nửa giờ mới có thể bò qua, hắn cắn răng, “Cho dù thế nào cũng phải thử một chút, ta đã nhìn thấy chúng rồi, không thể buông tha ở chỗ này được.”
Kim Điêu nhìn đoàn người phía trước chỉ nhỏ bằng cái hộp diêm, cắn môi mình đến chảy máu.
Hoắc Kiều đứng lên, “Đuổi theo!”, mới vừa nói xong, hắn liền quỵ xuống, thân thể lảo đảo ngã về phía sau.
Trần Tĩnh cách đó gần nhất nhanh đỡ lấy hắn, “Đội phó!”
Du Phong Thành cũng chạy tới, vội la lên: “Cậu…..” Hắn sờ trán Hoắc Kiều, nhiệt nóng phỏng tay.
Hoắc Kiều trừng mắt mà nhìn bầu trời quang không mây, mỗi một lần hô hấp tựa như đều vô cùng trắc trở, hắn nắm thật chặt cánh tay của Trần Tĩnh, há miệng, phun ra một luồng khí màu trắng, “Không có….không có việc gì….”
Du Phong Thành nhấc cánh tay hắn vắt lên vai mình, “Cậu, cháu cõng cậu.”
Hoắc Kiều hít sâu một hơi, dùng sức đẩy tay hắn ra, “Không cần, tự cậu đi được.”
“Cậu!”
Hoắc Kiều vỗ vỗ khuôn mặt Du Phong Thành,”Tiểu tử ngốc, cháu không vác nổi cậu đâu, cậu có thể đi, mọi người không cần ngăn cản tôi.” Hắn được Trần Tĩnh cùng Du Phong Thành hợp lực lôi dậy, lảo đảo tiến về phía trước mấy bước, nói giọng khàn khàn, “Đuổi theo….”
Đoàn người liền lăn một vòng chạy xuống núi, trong mắt rất nhiều người đã không còn tiêu cự bình thường, có đôi khi dưới chân không vững, gục xuống tuyết nửa ngày cũng chưa bò dậy nổi, nếu như không có người túm lên, sợ rằng có thể tươi sống chết ngạt trong tuyết, bọn họ cứ như vậy dắt díu nhau bò về phía trước.
Nhóm người kia rất nhanh đã phát hiện ra bọn họ, lập tức tăng tốc, thế nhưng họ nhìn ra được đối phương cũng giống như mình sức cùng lực kiệt, hiện tại so đo nhau không phải ở thể lực, mà là nghị lực.
Khi bọn họ đến giữa sườn núi, Trần Tĩnh đột nhiên hỏi: “Kim Điêu đâu?”
Ý thức của rất nhiều người đã tan rã, không phản ứng kịp anh đang hỏi cái gì.
Trần Tĩnh nhìn xung quanh, hoảng sợ hỏi lại: “Kim Điêu đâu? Ai có nhìn thấy Kim Điêu không?”
Đoàn người như tỉnh lại từ trong mộng, nhao nhao ngó xung quanh, tiểu tử phóng khoáng nhiệt tình người dân tộc Tajik kia thực sự không thấy đâu nữa?
“Kim Điêu!!!” Lão Sa gân giọng hô một tiếng.
Bạch Tân Vũ ngẩng đầu một cái, hai mắt cậu lập tức phát hiện ra một bóng người dường như muốn hòa vào tuyết trên sườn núi, đang thong thả bò về phía ngược lại hoàn toàn so với bọn họ, cậu muốn kêu lên, trong cổ họng lại chỉ có thể phát sinh âm thanh quái dị, cậu liều mạng chỉa chỉa ngón tay lên núi.
Tất cả mọi người đều hướng về phía đỉnh núi mà nhìn lại.
Hoắc Kiều trợn mắt, hắn liếc qua nhìn địa hình xung quanh, tựa hồ chợt hiểu ra cái gì, hắn hô lớn: “Kim Điêu! Quay lại đi!” Thanh âm khàn khàn của hắn bị thổi tan trong bão tuyết, cũng không biết rốt cuộc thì Kim Điêu có nghe thấy hay không, bởi vì hắn căn bản không hề quay đầu lại.
Mọi người dần dần ngỡ ra, bắt đầu như phát điên chạy trở lại, muốn ngăn cản hắn, “Kim Điêu! Đừng làm truyện dại dột, Kim Điêu!!!”
Bọn họ cách quá xa, Kim Điêu lúc đó đã bò đến đỉnh núi, hắn quay đầu lại, hướng mọi người vẫy vẫy tay, la lớn: “Ta nhất định có thể đuổi kịp bọn chúng!”
Mọi người trơ mắt nhìn hắn kéo chốt một quả lựu đạn, dùng sức ném ra phía xa xa, sau đó gắng gượng chạy trở về.
Ầm ầm một tiếng vang thật lớn, quả lựu đạn kia làm rung chuyển toàn bộ tuyết sơn, tuyết đọng trên đỉnh núi tựa như khối băng rạn vỡ, chậm rãi trượt xuống, cuối cùng lấy tư thế muốn nuốt trôi sông núi mà cuồn cuộn ào đến, Kim Điêu còn chưa kịp chạy xa, trong nháy mắt đã bị tuyết trắng nuốt sống!
Những người còn lại trong Báo Tuyết đại đội vừa vặn đang đứng ở một triền dốc nơi tuyết rất mỏng, tuyết trên núi trào xuống phần lớn đều tụ dưới chân núi, một phần nhỏ lọt lưới cũng không gây nguy hiểm đến tính mạng của bọn họ, họ cứ ngây ngốc đứng ở triền dốc, nhìn băng tuyết như ma quỷ triệt để mạt sát thân ảnh của Kim Điêu.
“Kim Điêu—-”
Thế tuyết lở không thể đỡ, ngàn tấn tuyết trắng từ đỉnh núi cuồn cuộn ào xuống, nhanh chóng đã tràn tới sơn khẩu, cứng rắn chặn lối ra kia lại! Tuyết tràn đến chân núi uy lực đã giảm đi rất nhiều, đám lính đánh thuê cuống quýt chạy về phía trước, nhưng vẫn có nhiều tên bị xô ngã.
Bạch Tân Vũ lảo đảo đi lên mấy bước, liền đi không nổi nữa. Tuyết Sơn rất nhanh im ắng trở lại, trong ngàn tuyết trắng lại không có hình bóng Kim Điêu. Bị vùi trong lớp tuyết dày như vậy, còn sống nổi ư?
Trong đội truyền đến tiếng người gào khan, thanh âm thống khổ như muốn ngay lập tức xuyên thấu trái tim người ta, gánh nặng này không ai có thể chịu đựng nổi.
Hoắc Kiều che mắt, thân thể hung hăng lung lay hai cái, nức nở: “A Trọc, mang theo 3 người đi tìm Kim Điêu, những người khác hỏa tốc xuống núi, không nên lãng phí thời gian hắn đã tranh thủ cho chúng ta.”
A Trọc chọn 2 người, gắng gượng leo lên.
Những người khác ngoảnh lại nhìn gạt đi nước mắt, liền nhanh chóng chạy xuống núi, bọn họ nhất định sẽ đuổi kịp, nhất định phải đuổi kịp!
Không còn cách nào có thể đi qua sơn khẩu, đám lính đánh thuê kia muốn dẫm lên tuyết bò qua, nhưng tuyết quá xốp, không thích hợp để trèo lên, tốc độ của chúng lập tức chậm đi rất nhiều.
Các chiến sĩ của Báo Tuyết đại đội càng ngày càng tiến tới gần bọn chúng, rốt cục khi bọn chúng mới leo đến một nửa, liền rơi vào tầm bắn của vũ khí.
Đám lính đánh thuê vội ẩn mình trong đống tuyết, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu. Người của Báo Tuyết cũng trốn sau núi đá, vừa giằng co, vừa nhân cơ hội để nghỉ ngơi.
A Tứ ở bên cạnh Yến Thiếu Trăn hỏi: “Tiểu Yến Tử, bọn họ có thể tìm thấy Kim Điêu không?” Thanh âm của hắn rất nhỏ, nhưng gió tuyết tùy ý phiêu tán đem lời này truyền đến tai rất nhiều người, nhưng không một ai có thể cho hắn đáp án.
Yến Thiếu Trăn lắc đầu, không thể trả lời, hắn vốc tuyết lên nhét vào miệng, họ đã sớm hết nước, chỉ có thể giải tỏa cơn khát bằng cách này.
Bạch Tân Vũ hít mũi, kéo Yến Thiếu Trăn, muốn nói chuyện lại nói không nên lời, khó chịu đến đỏ mắt, cậu chỉ có thể chỉ chỉ vào tuyết, rồi lại chỉ vào cổ họng mình, ý muốn ngăn không cho Yến Thiếu Trăn ăn tuyết nữa.
Yến Thiếu Trăn khẽ nói, “Nghỉ ngơi cho tốt, đừng nói chuyện.”
Đối diện vang lên tiếng súng, đạn bắn vào tảng đá nơi bọn họ ẩn thân, vang dội trong sơn cốc, bọn họ cũng không tỏ ra yếu thế mà đánh trả, hai phe cứ giằng co như vậy hơn mười phút, cả hai đều không thể nhúc nhích.
Hoắc Kiều chỉ vào Du Phong Thành và Lão Sa, “Hai người các cậu…..nghĩ cách vòng qua…..cạnh bọn chúng.” Hắn vừa nói xong lại ho một hồi kịch liệt, ho đến cả người run rẩy không ngừng, hắn té nhào trên mặt tuyết, thân thể dường như không thể nhúc nhích nổi nữa.
Du Phong Thành đỡ lấy hắn, lo lắng nhìn: “Cậu, cậu đừng làm cháu sợ.”
Hoắc Kiều tháo khẩu trang xuống, hít sâu một hơi, lại tựa như có vật gì đang chặn ở trong phổi hắn, khẩu khí thường ngày không sao vận lên được, ở nơi rét lạnh như thế này, khuôn mặt hắn lại chảy đầy mồ hôi, nóng đến đỏ bừng lên, lại ho khan, khóe miệng tràn ra vụn bọt màu trắng như phấn.
Hai mắt Du Phong Thành trợn to, cả mặt đều là sợ hãi, “Cậu…..”
Đây là lần đầu tiên Bạch Tân Vũ chứng kiến Du Phong Thành lộ ra biểu tình sợ hãi. Trạng thái của Hoắc Kiều bây giờ là dấu hiệu điển hình của tình trạng phổi có nước, nghiêm trọng hơn còn có thể bị sốc, sự tình bọn họ sợ nhất đã xảy ra, dáng vẻ của Hoắc Kiều tựa như đã đau đớn đến không thở nổi, bọn họ lại bất lực, loại tuyệt vọng này quả thực có thể ép điên người ta.
Lão Sa nắm lấy vai Du Phong Thành đè xuống, “Du Phong Thành, chúng ta phải tranh thủ thời gian đưa Đội phó đến trạm y tế, phải sớm giết hết đám súc sinh này!”
Ánh mắt Du Phong Thành nhất thời biến đổi, hắn đem Hoắc Kiều giao cho Trần Tĩnh, cầm súng, lấy tuyết che thân mình, phủ phục hướng về phía kẻ địch, Lão Sa cũng mang hai người theo sát phía sau.
Hoắc Kiều giơ ngón tay chỉ bọn họ, muốn nói gì đó, rồi lại một hồi ho khan kịch liệt, tựa như một giây kế tiếp thôi hắn sẽ ho ra cả buồng phổi của chính mình, nghe vào khiến lòng người muốn xoắn lại.
Viền mắt Trần Tĩnh rưng rưng, ôm thật chặt lấy Hoắc Kiều, “Đội phó, anh đừng cử động.”
Hoắc Kiều vô lực nắm lấy cổ áo của anh, mơ hồ nói: “Lại phái người….lui về phía sau….không thể để lọt một cái…..vi-rút…”
Yến Thiếu Trăn bắt lấy tay của Hoắc Kiều, “Đội phó, anh yên tâm, tuyệt đối sẽ không cho một kẻ nào trốn thoát.” Hắn nhấc Bạch Tân Vũ lên, lại chọn thêm 4 người nữa, “Cùng tôi đánh bọc hậu bọn chúng.”
Trần Tĩnh một bên yểm hộ, một bên nghẹn ngào nói: “Đội phó, anh phải cố chịu đựng, chúng tôi nhất định sẽ đưa anh đến bệnh viện, anh không thể xảy ra chuyện bất trắc ở nơi này, anh còn một tập thơ chưa xuất bản cơ mà.”
Hoắc Kiều miễn cưỡng cười cười, kèm theo ho khan, hắn khàn giọng nói: “Đúng….ủy ban truyên truyền….đã đồng ý….tôi….”
Nước mắt Trần Tĩnh theo gò má mà chảy xuống, dường như che mờ đi tầm mắt của anh, anh dùng lực gạt nước mắt, súng tự động trong tay hộc ra một viên đạn, hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của đối phương, giúp cho Bạch Tân Vũ cùng mấy người khác lặng yên không một tiếng động lượn ra phía sau một ụ tuyết.
Yến Thiếu Trăn thấp giọng: “Tân Vũ, sau khi chúng ta vòng ra khỏi đống tuyết này sẽ không có gì để che chắn nữa, chẳng mấy chốc chúng sẽ phát hiện ra chúng ta, người đứng trên mỏm múi kia, lát nữa trách nhiệm của cậu là giết chết hắn.”
Bạch Tân Vũ gật đầu.
Yến Thiếu Trăn giơ tay nắm lấy cằm cậu, ép buộc cậu mở miệng, quan sát a-mi-đan hoàn toàn đỏ ngầu cùng hàm răng gần như ngập trong máu loãng của cậu, lông mi nhíu lại thật sâu, xót xa tràn ngập trong mắt, “Tân Vũ, chúng ta sẽ đến được bệnh viện ngay thôi, niêm mạc bị rách có thể chữa khỏi được, cậu đừng sợ.”
Bạch Tân Vũ thực sự không còn cách nào cưỡng ép chính mình phải cười, cậu chỉ có thể dùng nắm đấm chạm vào đầu vai Yến Thiếu Trăn, ngón tay ra dấu OK.
Bọn họ trốn sau ụ tuyết, chờ đợi thời cơ chín muồi.
Chưa qua được 5 phút đồng hồ, bên đám lính đánh thuê đã truyền đến tiếng súng, nhất định là do Du Phong Thành và bọn Lão Sa làm khó dễ.
Yến Thiếu Trăn hét lên: “Tân Vũ!”
Hai bàn tay Bạch Tân Vũ gần như đã sắp cóng lại đến không còn cảm giác, nhưng điều đó cũng không thể ngăn cản cậu bắn thủng đầu địch nhân, trong khoảnh khắc đó cậu đã phong bế toàn bộ đau khổ và bi thương từ phía bên ngoài, trong lòng cùng trong mắt chỉ có một mảnh trấn tĩnh, đại não nhất thời tỉnh táo lại, cậu đã quên mất ngọn lửa đang thiêu đốt trong cổ họng và tứ chi dường như sắp đứt gãy, nheo mắt nhắm thẳng vào con mồi, không chút do dự bóp cò!
Một súng bể đầu!
Yến Thiếu Trăn cùng bốn người nữa lao vụt ra ngoài, vòng qua phía sau kẻ địch chạy như điên, Bạch Tân Vũ cũng chạy theo đuôi, vừa bắn vừa chạy, yểm hộ những người đang xung phong phía trước. Đại bộ phận lực chú ý của phe địch đã bị bên phía Du Phong Thành hấp dẫn, khi chúng chuyển được hỏa lực sang bên này, bọn họ đã chạy được hơn nửa quãng đường, nhác nhìn thấy vậy liền vọt vào nơi ẩn náu.
Đột nhiên, A Tứ đang chạy ở trước mặt Bạch Tân Vũ bị đạn đánh bay ra ngoài.
“A Tứ—” Chiến hữu bên cạnh vòng tay đón lấy gáy A Tứ.
Bạch Tân Vũ chợt xoay người, hướng phía kẻ đó nổ một phát súng, tên đó còn chưa kịp lùi về sau chỗ ẩn nấp, viên đạn đã trực tiếp đánh nát bả vai hắn, màu máu đỏ tươi giữa không gian trắng xóa mịt mờ trông có vẻ vô cùng chói mắt.
Đám Yến Thiếu Trăn đã chạy được vào chỗ ẩn náu, bắt đầu đánh trả về phía đối phương.
Bạch Tân Vũ cùng một người nữa nhào tới bên cạnh A Tứ, hai người không để ý tới thương thế của A Tứ, liền sái tay mà trước tiên lôi được A Tứ vào chỗ núp.
“A Tứ!” Bọn họ lật người A Tứ lên, phát hiện A Tứ trợn tròn mắt, biểu cảm có chút vặn vẹo.
A Tứ ôm bụng, “Tôi….tôi trúng đạn rồi à?”
Bạch Tân Vũ mở quần áo của hắn ra, phát hiện viên đạn bắn vào thiết bị định vị treo ở trước ngực, dụng cụ đã hỏng hoàn toàn, quần áo A Tứ tuy rách, nhưng trên ngươi chỉ bị trầy sát chút đỉnh. Tiếng lòng căng thẳng của Bạch Tân Vũ thả xuống một tí, cậu ghì lấy cánh tay A Tứ, ê ê a a trong cổ họng, lộ ra vẻ mặt vừa khóc vừa cười.
A Tứ nhìn vết thương của mình, cười ha hả hai tiếng, lệ nóng đã ứa ra ở khóe mắt, “Mạng lớn, mạng lớn!”
Tình hình chiến đấu càng ngày càng ác liệt, Bạch Tân Vũ không biết tình huống thương vong của Du Phong Thành ở bên kia như thế nào, nhưng bọn họ đã thành công khống chế được chiến sự, bởi vì ngay đằng kia Trần Tĩnh đã mang theo người tiến đến rất gần, kẻ địch bị bọn họ ba mặt bao vây.
Để phòng ngừa kẻ địch chạy trốn phía sau lưng, bọn họ đẩy hỏa lực chuyển về đằng sau, mới vừa thoát ra khỏi ụ tuyết, đã thấy quả nhiên có hai tên đã sắp bò qua được đống tuyết chặn sơn khẩu, ý đồ chạy trốn.
Bạch Tân Vũ ghé vào trên tuyết, lắp súng xong xuôi, khoảng cách giữa cậu và nhóm người kia bây giờ chí ít cũng phải đến 500 mét, hơn nữa đối phương còn không ngừng di chuyển, bão tuyết lại ảnh hưởng đến tầm nhìn cùng tính toán đường đạn, đây chỉ sợ là điều kiện ngắm bắn khó khăn nhất mà cậu từng trải qua, nhưng hai đùi cậu đã chạy hết nổi, cậu buộc phải đánh cược một lần. Trong ống ngắm cậu tìm thấy được bóng lưng một kẻ, hết sức chăm chú dõi theo tần suất di động của hắn, dự đoán điểm dừng chân tiếp theo của đối phương, bão tuyết dường như đã cách cậu xa lắm, mắt cậu giờ chỉ còn lại mục tiêu trong ống ngắm, cậu hít sâu một hơi, phải bắn trúng, phải…
Đoàng một tiếng súng vang, thân thể của kẻ đang trốn chạy ngã nhào về phía trước, nằm úp sấp trên mặt đất, tuyết ở dưới thân nhất thời nhiễm đỏ.
Tên còn lại thấy đồng đội bị trúng đạn, lập tức cong chân mà chạy, rất nhanh đã kéo dãn khoảng cách, Yến Thiếu Trăn vứt ba lô xuống mặt đất, một bước nhảy ra khỏi ụ tuyết che chắn, hướng phía kẻ đó điên cuồng mà đuổi theo.
A Tứ gào lên: “Công chúa, mau tránh!”
Bạch Tân Vũ không kịp suy nghĩ, thân thể nhanh lăn sang phía bên cạnh,viên đạn bắn tới cứ như đang đuổi theo cậu, trong lúc lộn xuống cậu chỉ thấy hoa tuyết hất lên, tiếp đó thân thể chợt nhẹ bẫng, trực tiếp lăn xuống từ trên ụ tuyết, cậu cứ tưởng rằng phía dưới là lớp tuyết mềm mại, lại không nghĩ phía dưới có một tầng nham thạch, bên ngoài nhìn không ra, nhưng khi thể trọng của cậu ép tới, toàn bộ tấm lưng đều đụng phải đá, nhất thời đau đớn một trận, cậu lăn đến trời đất quay cuồng, suýt thì ngất đi.
“Tân Vũ!” A Tứ tha cậu lên, vỗ vỗ mặt cậu, “Thế nào rồi? Ngã làm sao?”
Bạch Tân Vũ dùng sức lắc lắc đầu, mắt nổ đom đóm, sau khi đau đớn rút đi, trước mắt cậu thanh tỉnh hơn một chút, cậu lại lắc đầu, cắn răng bò dậy.
A Tứ nói, “Chúng ta phải yểm trợ cho đám Lão Sa, cậu đi nổi không?”
Bạch Tân Vũ gật đầu, dùng báng súng chống xuống đất, cứng rắn nâng người mình lên, tập tễnh bò ra khỏi đống tuyết.
Kẻ nổ súng về phía cậu vừa rồi đã không thấy đâu, khẳng định cũng rút sang bên kia chiến đấu rồi, phía sau bọn họ đã không còn ai, hỏa lực được tập trung toàn bộ về mặt trước. Xa xa, Yến Thiếu Trăn đã đuổi theo kẻ đang trốn chạy kia vòng qua một đống tuyết, hoàn toàn không thấy bóng dáng, hai người chạy theo yểm trợ cho hắn còn đang ở nửa đường.
Bọn họ bò lổm ngổm từ đằng sau vòng qua bên cạnh, nơi đó đang giữa lúc chiến sự lên cao, Bạch Tân Vũ trốn sau chỗ ẩn náu bắn lén, liên tiếp tiêu diệt hai tên, sờ trong ba lô, chỉ còn lại một băng đạn. Trước đó gặp nhóm người kia, đã tiêu hao một đợt đạn dược, lần này bọn chúng dư dả đạn được hơn so với họ, phải tốc chiến tốc thắng.
Bọn họ từng bước thu nhỏ vòng vây từ ba phía, bắn chết tám chính người, ba tên sót lại vẫn hung hãn cố thủ, nhưng bọn họ cũng sắp hết đạn nên không cách nào bắt được chúng.
Du Phong Thành gấp tới độ phổi muốn nổ tung, thứ bọn họ đang kéo dài không phải là thời gian, mà là mạng của Hoắc Kiều, Hoắc Kiều hiện giờ đã khó thở nghiêm trọng, lúc nào cũng có thể lên cơn sốc, hắn hận không thể ngay lập tức cõng Hoắc Kiều lao đến bệnh viện, hắn không thể nào chịu đựng được nếu bất trắc gì xảy đến.
Du Phong Thành thay băng đạn cuối cùng, cắn răng nói:”Các cậu đến yểm hộ tôi.”
Lão Sa giữ hắn lại: “Cậu đừng manh động, chúng bắn rát như vậy, sớm muộn gì cũng hết đạn.”
Du Phong Thành nhấc tay hắn ra, ánh mắt đỏ như máu, “Tôi ngay cả một phút đồng hồ cũng không thể kéo dài nữa.” Hắn cúi người bò lổm ngổm ra ngoài vách đá, dựa vào yểm hộ của hỏa lực bên ta mà tiến về phía ba kẻ kia.
Một tên phát hiện ra hắn, xoay người nổ súng, thân thể của tên đó mới lộ ra khỏi chỗ núp hơn phân nửa, đã bị một súng đánh ngã dụi xuống đất.
Du Phong Thành ngẩng đầu một cái, thấy Bạch Tân Vũ cách đó không xa, nòng súng còn bay ra khói trắng. Ánh mắt hai người thoáng qua nhau giữa màn bão tuyết hòa với khói thuốc súng, trong giây lát nhãn thần giao hòa, dường như có thể xuyên thấu tất cả, trực tiếp đánh vào đáy lòng đối phương.
Du Phong Thành dùng sức bật mình, nhảy vào sau chỗ ẩn thân với Bạch Tân Vũ.
Bạch Tân Vũ theo thói quen mở miệng muốn nói chuyện, lại không phát ra được âm thanh nào, chỉ có thể nhìn xoáy vào Du Phong Thành.
Du Phong Thành dùng găng tay xù xì vuốt vẻ khuôn mặt cậu, nói giọng khàn khàn, “Giúp tôi một chút.”
Trái tim Bạch Tân Vũ run lên bần bật, trong con ngươi của Du Phong Thành ánh lên một nỗi bất lực, mặc dù chỉ là thoáng qua, nhưng vẫn bị cậu nhìn thấy, bệnh trạng của Hoắc Kiều làm mọi người lo lắng trong lòng, còn đối với Du Phong Thành mà nói, lại chẳng khác gì tai họa trời sập. Bạch Tân Vũ vừa thấy chua xót, vừa có chút đau lòng, cậu vốn cho rằng cả đời mình cũng không được nhìn thấy một mặt yếu đuối của người đàn ông này, Du Phong Thành luôn cứng rắn, hung hãn, thành thục, làm sao lại có vẻ mặt như vậy?
Cậu hé miệng, dùng khẩu hình hướng về phía Du Phong Thành nói: Tốt.
Du Phong Thành cúi người, dùng sức hôn cậu một cái, cánh môi khô nứt, lạnh như băng của hai người chạm vào nhau, cái hôn này không tính là tuyệt vời, nhưng lại khiến người ta cảm thấy một loại tình cảm ấm áp xuyên thẳng đến tâm can. Trong nháy mắt đó Bạch Tân Vũ chẳng hề muốn so đo gì nữa, đối mặt với sống chết, dường như mọi thứ đều không quan trọng.
Du Phong Thành nói: “Tân Vũ, yểm hộ tôi.” Nói xong, hắn lại một lần nữa lộ ra khỏi chỗ ấn náu, đối phương cũng vừa vặn trồi lên, hắn điên cuồng bắn về phía kẻ địch, trong nháy mắt chúng rụt đầu xuống, hắn nhảy ra khỏi chỗ núp, từng bước tới gần.
Bạch Tân Vũ dùng băng đạn cuối cùng yểm trợ cho Du Phong Thành, cậu muốn nói với Du Phong Thành mình sắp hết đạn rồi, nhưng không làm sao có thể mở miệng, thời gian còn lại cũng không cho phép cậu có thể giải thích. Trước khi bắn sạch băng đạn cuối cùng, cậu lại tiêu diệt một tên. Ẩn núp trong ụ tuyết kia, chỉ còn lại một kẻ địch cuối cùng.
Băng đạn của Du Phong Thành cũng nhìn như vô dụng rồi, hắn ném súng tự động sang một bên, rút ra dao găm, chạy về phía chỗ ẩn núp của kẻ địch, Lão Sa cùng Trần Tĩnh cũng đồng loạt tiến lên ở hai bên cánh.
Hai mắt Bạch Tân Vũ trợn lớn, yết hầu đau nhức tựa như bị lửa thiêu phát ra một tiếng gọi không cách nào nghe rõ: “Phong Thành—”
Cậu vọt ra khỏi chỗ ẩn náu, năng lượng không biết lấy từ đâu tràn vào cơ thể, xông tới như một mũi tên, đẩy Du Phong Thành ngã nhào xuống đất, đồng thời, tiếng súng vang lên, đau đớn đột ngột kéo tới, cậu cảm thấy một nửa cơ thể mình nhất thời không còn tri giác…..
/121
|