Du Phong Thành đi tới vài bước, dang tay ôm lấy cậu vào trong ngực, khẽ run run ghé vào lỗ tai cậu nói: “Tân Vũ, xin lỗi.” Trong tiếng “xin lỗi” này, bao hàm quá nhiều sự tình, nỗi day dứt của hắn đối với Bạch Tân Vũ đâu chỉ một chữ này, mà là thiên ngôn vạn ngữ, cuối cùng hắn lại chỉ có thể nói ra một câu: “Xin lỗi.”
Bạch Tân Vũ nhắm hai mắt lại, đây là lần đầu tiên cậu nghe được câu xin lỗi từ miệng Du Phong Thành, nhưng những lời này lại không làm cho cậu thoải mái một chút nào, ngược lại còn khiến cậu cảm thấy bi thương đến cùng cực. Có cái gì để xin lỗi? Vấn đề giữa bọn họ căn bản không phải xin lỗi là có thể giải quyết, thích người nào, không thích người nào, nan giải.
Du Phong Thành nói giọng khàn khàn: “Tân Vũ, tôi có lỗi với anh…..rất nhiều chuyện, tôi không nên nói anh trai anh như vậy, không nên đánh anh, tôi thậm chí…..không nên giúp anh tới Báo Tuyết đại đội, nơi này không phù hợp với anh, sao anh lại muốn cứu tôi…..những thứ này lẽ ra anh không nên gánh chịu…..”
Bạch Tân Vũ rất muốn nói với Du Phong Thành, nếu đổi lại là những người khác, lúc đó cậu cũng sẽ xông ra, tuy bây giờ mỗi ngày cậu đều phải chịu đựng đau đớn cùng phiền phức, nhưng nếu được trở lại lần nữa, là người nào khác có lẽ cậu sẽ do dự, nhưng là Du Phong Thành thì không, đổi vết thương trên vai của mình lấy viên đạn không biết sẽ bắn vào chỗ nào trên người Du Phong Thành, quả là quá hời. Không còn tình cảm, nhưng tình đồng đội vẫn còn đó, cậu không hề hối hận.
Hơn nữa có một số việc thật sự phải trải qua sinh tử mới có thể thông suốt, nếu chuyện như thế không xảy ra, cậu còn có thể rầu rĩ bực bội vì Du Phong Thành bao lâu nữa? Như bây giờ cũng tốt, cuối cùng cậu cũng có thể quyết định.
Bạch Tân Vũ đẩy Du Phong Thành ra, lấy điện thoại di động muốn viết gì đó, nhưng không biết viết cái gì cho phải, cậu nên nói gì đây? Thì ra cậu đã không còn lời nào để nói với Du Phong Thành…..
Du Phong Thành kéo lấy tay cậu: “Tân Vũ, anh từng hỏi tôi có thích Đội phó không, tôi vẫn luôn luôn suy nghĩ vấn đề này, trước đây tôi không dám nghĩ, không muốn nghĩ, cho nên tôi mới nói là tôi không biết, tôi thật sự không biết lòng ngưỡng mộ và quan tâm của tôi với hắn đến cùng là thích hay không thích, từ nhỏ đến lớn đôi mắt của tôi vẫn dõi theo hắn, tôi đã không còn phân biệt được rõ ràng đó là thứ tình cảm gì nữa. Nhưng tôi chắc chắn một điều, tôi chưa bao giờ muốn hôn hắn, ôm hắn, những chuyện đó tôi chỉ muốn làm cùng anh, người tôi muốn, người tôi thích chính là anh.”
Trái tim Bạch Tân Vũ run lên, hô hấp nhất thời trở nên dồn dập. Cậu không nghĩ Du Phong Thành sẽ nói ra những lời này, cho dù là bằng giọng điệu ngập tràn không chắc chắn, hai người ở cùng một chỗ lâu đến vậy, nhưng cho đến giờ cũng không có đến một câu bày tỏ hay hứa hẹn, có lẽ là ngại mở lời, có lẽ là căn bản chưa nghĩ đến tương lai, càng có lẽ là bởi vì, cậu không biết Du Phong Thành đang nghĩ gì trong lòng, cho nên không muốn để lộ ra rằng chỉ có một bên tình nguyện. Cậu vẫn chờ Du Phong Thành nói với cậu một câu từa tựa như thế, nhưng hiện tại khi nghe được câu này, cậu lại không cách nào cảm thấy vui vẻ nổi, cậu tin Du Phong Thành cũng dành tình cảm cho mình, nhưng mà loại tình cảm này vĩnh viễn không so sánh được với tình thâm ý trọng đối với Hoắc Kiều, ngay cả Du Phong Thành cũng không biết rõ đến tột cùng thì mình ôm ý nghĩ gì với Hoắc Kiều, một người ngoài như cậu sao có thể nhìn thấu? Đối với cậu mà nói, khi trái tim của một người không hoàn toàn dành hết cho mình, dù là vì nguyên nhân gì, đối với ai, cũng đều khiến người ta không thể nào chấp nhận được. Cậu hít sâu một hơi, gõ chữ trên điện thoại: Tình cảm của cậu đối với đội phó là như thế nào, tôi thực sự không quan tâm, tôi phải về nhà rồi, cậu bảo trọng.
Con mắt Du Phong Thành đỏ lên, “Tân Vũ, không ai có thể thay thế được anh trong lòng tôi, lúc đó tình trạng của đội phó nguy hiểm hơn anh, cho nên tôi mới….” Hắn cũng ý thức được lời thanh minh này quả thực cứng nhắc, hắn có chút không nói nổi nữa, chỉ biết nắm thật chặt tay của Bạch Tân Vũ, hắn không muốn buông đôi tay này ra, nếu hắn buông ra chỉ một lần thôi, sẽ không còn lần thứ hai nữa.
Trái tim Bạch Tân Vũ đau đớn, thật sự có chút không chống đỡ nổi.
Du Phong Thành nâng mặt cậu lên, con ngươi sâu xa gắt gao xoáy vào đôi mắt của cậu, “Tân Vũ, tôi biết anh trách tôi, nhưng chúng ta sẽ không kết thúc như vậy, cho tôi chút thời gian, tôi sẽ trở về tìm anh, đến lúc đó tôi sẽ không khiến anh thất vọng nữa.”
Bạch Tân Vũ lắc đầu, đừng tới tìm tôi, tôi không muốn lại vì ngẫm nghĩ cậu đến tột cùng dõi theo người nào mà lăn lộn mất ngủ, vất vả lắm tôi mới cảm giác hiện tại mình là một thằng đàn ông chân chính, đừng khiến tôi trở nên mềm yếu lụy tình nữa.
Du Phong Thành cúi đầu, hôn lên đôi môi có chút khô khốc của Bạch Tân Vũ, biểu cảm của Bạch Tân Vũ cực kỳ lạnh nhạt, chậm rãi đẩy hắn ra, xoay người muốn đi ra ngoài, Du Phong Thành khống chế không đặng ôm ghì lấy cậu từ sau lưng, thân thể khẽ run rẩy.
Bạch Tân Vũ hít sâu một hơi, hốc mũi cay cay, tầm mắt có chút nhạt nhòa, sau khi rời khỏi đây, bọn họ sẽ triệt để kết thúc! Cuộc sống hai năm trong quân doanh cứ như một giấc mộng, những việc đã kinh qua thậm chí còn nhiều hơn so với nửa đời trước của cậu, khiến cậu trưởng thành chỉ trong một thời gian ngắn, thực sự không uổng phí những đau thương mà cậu đã gặp phải. Cậu cố nén nước mắt, vùng khỏi tay Du Phong Thành, mở rộng cửa bước đi.
Toàn thân Du Phong Thành như nhũn ra mà tựa ở trên tường, cảm giác thân thể lập tức không còn sức lực.
Lễ mừng công hôm đó, cũng là tiệc rượu tiễn biệt Bạch Tân Vũ. Lãnh đạo cấp trên của quân khu đặc biệt bay đến, vì nhiệm vụ được hoàn thành xuất sắc, đồng thời thiệt hại cũng được khống chế ở phạm vi nhỏ nhất, Hoắc Kiều được trao tặng Huân Chương cá nhân hạng nhì, tất cả mọi thành viên trong đội tham gia hành động lần này được trao tặng Huân Chương tập thể hạng ba, anh Triệu cùng Kim Điêu đã hy sinh được truy tặng liệt sĩ.
Lúc Bạch Tân Vũ cầm lên huân chương, trong lòng cảm xúc ngổn ngang, cậu biết, đây chính là vinh dự lớn nhất cả đời cậu, cậu có thể đứng ở chỗ này xưng công, đều là do các chiến hữu đã dùng mồ hôi và nước mắt đổi lấy, cả đời này cậu cũng không quên hết thảy những chuyện xảy ra trên núi Côn Lôn, thứ đã hoàn toàn thay đổi cuộc đời cậu, nhận thức của cậu đã vượt qua đại nghĩa và đại dũng của sinh mệnh, cho dù có một ngày cậu giải ngũ, tinh thần quân nhân cũng đã vĩnh viễn khắc sâu vào cốt tủy.
Giành được chiến công cũng không khiến cho các chiến sĩ lộ ra tươi cười, Hoắc Kiều sờ tấm Huân Chương của mình, nứt ra một cái cười thảm, lẩm bẩm: “Cái gì có thể trả mạng sống của anh em tôi về được đây…..”
Tiếng nức nở thật thấp quanh quẩn trong phòng, trong chốc lát bầu không khí trở nên vô cùng thương tâm.
Bởi vì thân thể của rất nhiều người còn chưa khôi phục, bọn họ lấy trà thay rượu để tiễn biệt Bạch Tân Vũ, cảm tình tương giao trải qua sinh tử không cần nhiều lời, Bạch Tân Vũ biết, hắn vĩnh viễn sẽ không quên được bất kỳ ai trong Báo Tuyết đại đội. Chỉ là không nghĩ tới trà này cũng có thể làm say lòng người, sau khi uống xong, vẫn không ít người bật khóc, sinh ly tử biệt, luôn là những thời điểm hệ trọng, khiến người trăn trở, Bạch Tân Vũ cảm giác mình cũng say rồi, nếu như những gì cậu đã trải qua tại Báo Tuyết đại đội thực sự là một giấc mộng, cậu đột nhiên không muốn tỉnh lại.
Trần Tĩnh ngồi xuống bên cạnh Bạch Tân Vũ, đỏ mắt sờ đầu cậu một cái,”Sau này không thể làm đội trưởng của cậu nữa rồi, sau khi về nhà, cho dù cậu làm gì, đều phải cẩn thận, biết không.”
Mũi Bạch Tân Vũ cay cay, bắt lấy tay Trần Tĩnh, mở miệng dùng khẩu hình kêu một tiếng, “Tiểu đội trưởng.”
Lệ ậng lên trong hốc mắt của Trần Tĩnh, anh lấy tay gạt đi, cười cười: “Trước đây cậu nói nhiều như vậy, bây giờ đột nhiên không nói câu nào nữa, thật sự không quen, sau khi cậu đi rồi, tôi lại càng không quen, từ ngày cậu nhập ngũ, chính tôi đã dẫn dắt cậu, về sau không làm thế được nữa rồi, ở chỗ tôi không nhìn thấy cậu cũng đừng lười biếng đó, nhớ thường xuyên viết thư hoặc gọi điện thoại cho tôi.”
Bạch Tân Vũ dùng sức gật đầu, cúi đầu để ở hõm vai Trần Tĩnh, nhẹ nhàng hích hích hai cái, trong lòng tràn ngập không cam tâm. Cậu đã gặp được rất nhiều người tốt trong quân ngũ, Trần Tĩnh chính là một trong số đó, anh vẫn luôn giúp đỡ cậu, thúc đẩy cậu, chăm sóc cậu, ảnh hưởng của anh đối với cậu thật sự không đong đếm được, tiểu đội trưởng vừa chính trực vừa đầy trách nhiệm này, rõ ràng còn nhỏ hơn cậu một tuổi, lại giống như người anh trai luôn ngăn cản không cho cậu lầm đường lạc lối, dùng phẩm hạnh và nguyên tắc của bản thân cảm hóa cậu, cậu không tài nào miêu tả lòng cảm kích của mình đối với Trần Tĩnh, anh chính là người đồng đội, là tiền bối đáng tôn trọng suốt đời.
Yến Thiếu Trăn cũng bước tới, cụng chén trà với Bạch Tân Vũ, cười nói: “Tân Vũ, khi mới rời khỏi quân ngũ chắc chắn sẽ không quen, tôi sẽ thường xuyên gọi điện cho cậu, kế hoạch ban đầu của tôi là trở về Bắc Kinh vào năm sau, hiện tại tôi đang tính sẽ sớm hơn….” Hắn hạ giọng, “Trở về cùng cậu.”
Bạch Tân Vũ cười nhạt, cậu cảm giác trong một khoảng thời gian ngắn cũng không có tâm tư gì nói chuyện tình cảm, sau khi tách ra, phút mơ hồ ngắn ngủi của Yến Thiếu Trăn chắc cũng sẽ nhạt dần đi, cho nên cậu cũng không để ở trong lòng.
Du Phong Thành một mực quan sát cậu từ xa xa, nhưng không tới gần, hầu như ai ở chỗ này cũng biết khúc mắc giữa hai người bọn họ, chỉ là làm bộ không nhìn thấy, không khí trong bữa tiệc mừng công từ đầu đến cuối lại chỉ có kiềm nén cùng thương xót.
Thời điểm giải tán, Hoắc Kiều gọi Bạch Tân Vũ vào phòng làm việc, đưa cho cậu một túi đầy văn kiện, “Đây là hồ sơ chuyển sinh hoạt của cậu. Sau khi vết thương của cậu khỏi thì cũng đến thời điểm phải xuất ngũ, đến lúc đó muốn giải ngũ hay chuyển đến quân khu ở Bắc Kinh, phải xem quyết định của chính cậu thế nào.”
Bạch Tân Vũ gật đầu, lúc rút hồ sơ trong lòng cậu vô cùng bùi ngùi. Khi mới vào bộ đội cậu mỗi ngày đều hy vọng có thể sống qua hai năm nhanh nhanh để còn xuất ngũ, bây giờ thật sự có cơ hội giải ngũ, cậu lại không muốn rời đi.
Hoắc Kiều rút ra một điếu thuốc, vừa định đốt, hình như nhớ tới lời dặn của bác sĩ, lại bỏ xuống, hắn quan sát Bạch Tân Vũ: “Tân Vũ, cậu là một binh sĩ cho tôi rất nhiều bất ngờ, cũng khiến tôi vô cùng lưu luyến, nếu cậu ở lại Báo Tuyết chắc chắn còn có thể tiến xa hơn nữa, nhưng cậu không phù hợp với nơi này, không từ mà biệt, tình cảm giữa cậu và Du Phong Thành có thể dễ dàng ảnh hưởng đến khả năng phán đoán của hai cậu trong thời điểm mấu chốt.”
Trên mặt Bạch Tân Vũ có chút nóng lên, những lời này nói ra từ miệng Hoắc Kiều, lại khiến cho cậu xấu hổ lạ lùng, dù sao Hoắc Kiều cũng là bậc cha chú của Du Phong Thành.
Hoắc Kiều cười: “Chuyện của hai cậu cũng không tính là bí mật, không cần ngại.”
Bạch Tân Vũ chỉ biết gật đầu.
“Mọi chuyện phát sinh sau khi tôi hôn mê, Trần Tĩnh có kể lại.” Hoắc Kiều thở dài, “Thực ra, rất nhiều chuyện các cậu cho rằng tôi không biết, tôi đều biết hết. Phong Thành đứa trẻ này, từ nhỏ vẫn luôn theo bước tôi, tôi không thể không ra tay ngăn cản, toàn bộ gia đình cũng đã ngăn cản, thế nhưng không hổ là con cháu nhà họ Du, trời sinh một chữ “ngang tàng”, cuối cùng thật sự thả cho nó chạy theo tới nơi này. Thằng bé này khi còn bé cha mẹ bận bịu suốt, tuyệt đối không nghe quản giáo, làm ra mấy chuyện có thể khiến người lớn tươi sống chết vì tức, tôi là người duy nhất có thể chế trụ nó, nó sùng bái tôi cũng tốt, sợ tôi cũng tốt, nói chung, khi còn bé nó chỉ nghe lời tôi, vô tình, tôi làm cái gì nó cũng muốn học theo, tôi đạt được thành tích gì, nó cũng phải giành lấy bằng được, ánh mắt nó luôn đuổi theo tôi, khó tránh khỏi sẽ sinh ra một loại cảm tình mà ngay cả chính nó cũng không rõ ràng…..”
Trong lòng Bạch Tân Vũ cả kinh, Hoắc Kiều sao lại….Nhưng rồi cậu ngẫm lại một chút, thái độ của Du Phong Thành đối với Hoắc Kiều khác hẳn so với những kẻ khác, Hoắc Kiều là một người thông minh như vậy, coi như đã nhận ra cái gì cũng không kỳ lạ cho lắm.
Hoắc Kiều cười nhạt: “Cậu không thấy lạ sao, Phong Thành là đồng tính luyến ái, tôi lại không hề nóng nảy, bởi vì chuyện này ai trong nhà tôi cũng đều biết, nói thật, so với những tai họa nó đâm đầu vào, vấn đề về xu hướng tính dục ngược lại cũng chẳng thấm vào đâu, sau khi nó vào quân đội cũng đã đàng hoàng hơn, trước đây hình ảnh của nó ở trong nhà chẳng khác nào Tiểu ma vương hỗn hào bất trị, mà nó lại luôn nghe lời tôi, tại sao tôi lại không nhận ra chứ.”
Bạch Tân Vũ có hơi mất tự nhiên, cậu không biết đến cùng thì Hoắc Kiều muốn nói cái gì, có ai khi biết cháu trai thầm mến chính mình mà còn bình tĩnh đến như thế không? Một nhà này hình như chẳng còn ai đầu óc bình thường.
Hoắc Kiều ôn hòa ngắm Bạch Tân Vũ:”Trước đây tôi còn thấy cảm tình của Du Phong Thành với mình quả thực phiền toái, sau khi gặp được cậu tôi an tâm rồi, trước khi thằng bé kia vào quân ngũ, quan hệ lằng nhằng cũng không ít, thế nhưng tôi thấy được, nó chỉ thật lòng với cậu. Nó chưa bao giờ nghiêm túc thích người nào khác, không biết được thực sự thích là như thế nào, cho nên mới không phân biệt được rõ tâm tư đối với tôi là gì, có cậu ở đây rồi, nó sớm muộn gì cũng nhìn ra, chuyện này tôi thật sự phải cảm ơn cậu.”
Sắc mặt Bạch Tân Vũ lúc xanh lúc trắng, chấn kinh đến hầu như nói không ra lời, cậu không làm cách nào nghĩ đến Hoắc Kiều vậy mà sẽ cùng mình đàm luận chuyện tình cảm của Du Phong Thành, cảm giác lúng túng cùng không được tự nhiên này, quả thực khiến cậu muốn bốc hơi tại chỗ. Lòng cậu đại loạn, trong phút chốc chưa thể nào tiêu hóa nổi lời của Hoắc Kiều, cả người đều đơ ra tại chỗ.
Hoắc Kiều vỗ vỗ bả vai Bạch Tân Vũ, “Tôi đã nói nhiều như vậy rồi, hai đứa vẫn phải xem duyên phận, thằng nhóc Du Phong Thành này vô cùng cứng đầu, nếu nó đã quyết tâm, cho dù thế nào cũng không buông ra, hy vọng trong một thời gian ngắn tỉnh táo lại, cậu cũng có thể có góc nhìn mới. Cuối cùng, chúc cho cậu sớm khỏi hẳn.”
Bạch Tân Vũ như nhặt được đại xá, cậu đã sớm muốn chạy, cậu đứng lên, dùng sức bắt tay Hoắc Kiều, lại không thể nào nhìn thẳng vào mắt hắn.
Hoắc Kiều sờ đầu cậu một cái, “Cậu là một chiến sĩ đủ tư cách với quốc gia, cũng là đội viên vinh dự vĩnh viễn của Báo Tuyết đại đội, lúc nào cũng có thể trở về thăm, chúng tôi đều vạn phần hoan nghênh.”
Viền mắt Bạch Tân Vũ nóng lên, cuối cùng cậu ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Hoắc Kiều, dùng tay trái hướng hắn đưa ra một cái chào tiêu chuẩn nhà binh. Cho dù tình cảm giữa cậu và Du Phong Thành thay đổi ra sao, lòng kính trọng của cậu với Hoắc Kiều cho đến bây giờ chưa từng thay đổi.
Tối hôm đó, Hoắc Kiều phái xe tiễn gia đình cậu ra sân bay, tất cả thành viên của Báo Tuyết đại đội cũng đến thao trường chia tay cậu..
Bạch Tân Vũ nhìn từng gương mặt quen thuộc, trong lòng chua xót không thôi, ánh mắt của cậu đảo qua Hoắc Kiều, Trần Tĩnh, Yến Thiếu Trăn, cuối cùng rơi xuống trên mặt Du Phong Thành, cậu sợ chính mình không khống chế được, cố nén nước mắt lên xe. Xe vừa nổ máy, nước mắt của cậu không kiềm chế được mà rơi xuống, cậu không nghĩ mình nhanh như vậy đã phải rời khỏi quân ngũ, rời xa Du Phong Thành, một tháng trước, cậu vẫn là một bộ đội đặc chủng với ý chí chiến đấu sục sôi, vì được phân vào cùng một phòng ký túc với Du Phong Thành, có đầy đủ không gian riêng tư mà nhảy nhót không ngừng, trong nháy mắt, mỗi người đã đi một ngả.
Giản Tùy Anh ôm lấy bờ vai cậu, xoa xoa tóc cậu, “Muốn khóc thì cứ khóc cho thỏa đi.”
Bạch Tân Vũ bấu lấy quần áo Giản Tùy Anh, im lặng thút thít, cậu biết ơn Giản Tùy Anh đã đưa cậu vào quân đội, nơi này đã biến cậu trở thành một người tốt hơn nhiều lắm, còn khiến cậu gặp được người mình thích, cho dù kết cục thế nào, cậu tuyệt đối không hối hận.
Sau khi trở lại Bắc Kinh, Bạch Tân Vũ tĩnh tâm bồi bổ cơ thế, cổ họng dần dần cũng phát ra tiếng, bả vai cũng bắt đầu có thể di chuyển. Chỉ là cậu mãi không thể ngủ ngon giấc, giường lớn ở nhà thư thái gấp trăm ngàn lần giường xếp trong quân đội, cậu mãi vẫn không quen nổi, không nhìn thấy quân doanh cùng đồng đội thân thuộc, cậu cảm thấy một sự trống rỗng cùng cô đơn không cách nào miêu tả được, chính cậu còn chưa thoát khỏi bóng ma của chính mình, cậu vẫn thủy chung cảm nhận được mình vẫn là một gã bộ đội đặc chủng.
Phùng Đông Nguyên, Trần Tĩnh và Yến Thiếu Trăn đều gọi cho cậu, tuy cậu không nói được, nhưng nghe bọn họ nói chuyện, cậu cũng rất thoải mái, đội trưởng Võ viết cho cậu một lá thư, con người thô ráp cứng rắn như thế, chữ viết lại rất đoan chính, hơn nữa từ ngữ trong thư cũng khiến người ta thấy vô cùng thoải mái ấm áp. Lúc cậu đi xếp lại đống thư, lơ đãng lướt qua một bọc giấy lớn trong đống hành lý, cậu bỗng nhiên nhớ lại đó là cái gì, ngón tay run rẩy mà lấy vật từ bên trong ra, đó là một xấp ảnh chụp thật dày, toàn bộ đều là lúc bọn họ đi huấn luyện quân sự ở Khố Nhĩ Lặc, một nữ sinh thích cậu đã chụp lén cậu và Du Phong Thành. Bọn họ trong này, so với bây giờ thì trắng hơn một chút, nụ cười vô tư lự hơn một chút, cậu không quên lúc đó Du Phong Thành vì nữ sinh này mà ăn dấm chua, hôn cậu ở trước mặt cô bé đó….Trái tim Bạch Tân Vũ chợt co rút, đau đớn tựa như có một mũi tên xuyên qua người mình.
Cậu thu ảnh vào trong túi giấy, không dám nhìn tiếp nữa. Hơn một tháng ở nhà cho tới nay, nó đã đông cứng, hóa thành băng tuyết rồi, vết thương của cậu cũng đã hồi phục một nửa, nhưng tại sao cậu cứ có cảm giác mình còn đang sống trong quân đội, tim của cậu dường như đã bị nhốt tại nơi đó, bởi vì có Du Phong Thành ở đó, vốn đã không có cách nào để dễ dàng giải thoát.
Bởi vì vết thương chưa khỏi, cậu từ chối lời mời của đám bằng hữu trước đây, ngày qua ngày không bước chân ra khỏi nhà, nhưng vẫn cứ như cũ 5 giờ rưỡi tỉnh dậy, đi ra ngoài rèn luyện một vòng, vẫn duy trì thói quen sinh hoạt và nghỉ ngơi trong quân ngũ, ngay cả cha mẹ cậu cũng không nhận ra cậu.
Anh trai tìm cậu nói chuyện một hồi, hỏi cậu sau khi vết thương lành hẳn thì có dự định gì không, cậu nói cậu muốn trở lại bộ đội, thật ra cậu muốn trở về đại đội cũ, …ít nhất….Nơi đó có bọn Đông Nguyên, nhưng cậu biết ba mẹ mình sẽ không đồng ý, phải thối lui mà cầu việc khác, cậu muốn vào quân khu Bắc Kinh, anh cậu không nói rõ có đồng ý hay không, mà bảo cậu suy nghĩ thêm chút nữa, cậu biết anh trai không muốn đưa cậu vào bộ đội lần nữa, một mình cậu cũng không thể hoàn thành việc chuyển giao thủ tục, chuyện này không thể làm gì khác hơn là kéo dài thời gian. Thật ra trong lòng cậu cũng không ôm hy vọng gì, e rằng phần chấp niệm này của cậu phải chậm rãi phai đi theo thời gian.
Một ngày nọ sau khi về nhà được hai tháng, cậu nhận được điện thoại từ Báo Tuyết đại đội, cậu tưởng là Trần Tĩnh hoặc Yến Thiếu Trăn, vui vẻ bắt máy, muốn cho bọn họ nghe giọng nói đã lâu không phát ra được của mình.
Sau khi nối được đường truyền, vang lên từ phía bên kia lại là giọng của Du Phong Thành, “Tân Vũ, là tôi.”
Bạch Tân Vũ giật mình, cái tay đang cầm điện thoại của cậu không kìm được mà siết chặt lại.
“Vết thương của anh khá hơn chút nào không?” Du Phong Thành biết cậu không nói được, tự nhiên tiếp lời: ” Hai tháng này bọn tôi lại thi hành một nhiệm vụ nữa, lại thiếu đi một đồng đội bên cạnh, thật sự tôi không biết ngày nào sẽ đến lượt tôi, mỗi lần nghĩ rằng mình có thể sẽ chết, tôi lại rất….nhớ anh.”
Bạch Tân Vũ hít sâu một hơi, khuôn mặt của Du Phong Thành rõ ràng xuất hiện trước mặt cậu, cậu vẫn cảm thấy Du Phong Thành vô cùng mạnh mẽ, sở dĩ cậu né tránh ý nghĩ Du Phong Thành cũng sẽ bị thương, cũng sẽ chết, nhỡ đâu súng đạn vô tình, Du Phong Thành cũng giống rất nhiều người khác, lúc nào cũng có thể biến mất trên cõi đời này, cậu đột nhiên cảm thấy một cơn sợ hãi sâu thẳm, cậu nói giọng khàn khàn, “….Ai?”
Du Phong Thành sửng sốt, “Tân Vũ, anh có thể nói chuyện rồi?” Mặc dù thanh âm kia khàn khàn đến dọa người, hoàn toàn không nghe ra là của cậu phát ra.
Bạch Tân Vũ khó khăn nói: “Ai….cơ?”
Du Phong Thành trầm giọng: “Đừng hỏi.”
Bạch Tân Vũ im lặng, đúng vậy, cậu không biết thì tốt hơn, cứ để những đồng đội kia vẫn sống trong ký ức của cậu đi!
“Tân Vũ, sau khi anh về nhà rồi, có nhớ đến tôi không?”
Bạch Tân Vũ ngừng một chút, “Không.”
Hô hấp Du Phong Thành tựa như bị đè nén, nửa ngày nói không ra lời.
Bạch Tân Vũ gằn từng chữ một: “Đừng gọi đến nữa.” Nói xong, cậu cúp điện thoại, nhất thời thấy lòng mình đau như cắt. Bởi vì cậu suốt ngày ru rú trong nhà, anh trai thậm chí còn mời bác sĩ tâm lý cho cậu, bác sĩ nói đây là di chứng sau stress, hay còn được gọi là ” Di chứng sau chiến tranh”, thực ra trong lòng cậu rất rõ ràng, đây chỉ là một phần nguyên nhân, nói đến cũng thật ngại, cậu ngẩn ngơ như thế, là vì cậu thất tình….
Bốn tháng sau, thương thế của cậu khỏi hoàn toàn, chỉ là bả vai không được linh hoạt cho lắm, âm thanh cũng trở nên trầm thấp, hơi có chút khàn khàn, vết thương mặc dù không còn nữa, nhưng những di chứng để lại thì phải cần một khoảng thời gian rất dài mới có thể trị khỏi.
Cậu không đóng đô ở trong nhà nữa, bắt đầu đi gặp mặt vài bằng hữu, lái xe quanh thành phố dạo chơi một vòng, nhưng cậu không hề hút thuốc, buổi tối đúng 10 giờ trở về nhà, không còn dính dáng gì đến cuộc sống ăn chơi đàng điếm trước kia nữa, đám bạn nhậu biết giờ cậu đã thay đổi, dần dần cũng không rủ cậu làm gì, từ trước tới nay cậu luôn cảm thấy mình có rất nhiều bạn bè ở Bắc Kinh, bây giờ mới phát hiện những người còn lại bên cạnh chỉ có 2, 3 đứa, nhưng cậu cảm thấy rất tốt, cậu không có khả năng trở lại làm Bạch Tân Vũ như trước kia rồi.
Một thời gian dài sau đó, cậu cũng không cố chấp muốn trở về bộ đội nữa, dù sao cậu cũng không có quân hàm, qua ba năm rưỡi sẽ phải giải ngũ, cha mẹ cậu quyết liệt phản đối việc cậu trở về bộ đội, cậu nhận ra việc mình cứ khăng khăng muốn vào Báo Tuyết đại đội đã tổn thương đến người thân rất nhiều, cũng không muốn khiến họ bận lòng nhiều nữa. Vì vậy cậu chính thức giải ngũ.
Sau khi giải ngũ, cậu bắt đầu trù tính cuộc sống sau này của bản thân, nghĩ tới nghĩ lui, cậu quyết định đến chỗ anh trai làm việc, một bên học hỏi, một bên thi lấy vài cái văn bằng tại chức, cậu bán chiếc Porsche của mình đi, chuyển cho người nhà của anh Triệu và Kim Điêu mỗi bên ba trăm ngàn, đồng thời ẩn danh giúp đỡ em gái Phùng Đông Nguyên đến trường, mình thì đổi sang một cái xe hai trăm ngàn. Xe thể thao, hàng hiệu, sinh hoạt xa xỉ, trước đây đối với cậu là vô cùng quan trọng, nhưng giờ chẳng còn như thế nữa, cậu chỉ hy vọng thời gian của mình có thể được dùng vào việc ý nghĩa, mà không phải cứ mải miết tiêu xài thanh xuân như trước đây.
Trải qua Báo Tuyết đại đội, bây giờ học tập đọc sách đối với cậu cơ bản không khó khăn gì, cậu một lần nữa nhặt lên sách vở, vừa đi làm vừa đi học.
Do làm việc ở công ty anh trai, cơ hội đụng mặt Lý Ngọc cũng tự nhiên nhiều hơn, trước nay cậu vẫn ghét thằng cha này, cảm thấy Lý Ngọc là hồ ly tinh đầu độc anh trai cậu, hết lần này tới lần khác thấy dáng vẻ ngọt ngào của Lý Ngọc với anh trai mình, mới đầu cậu không làm cách nào quen mắt, sau mới dần phát hiện ra, tính cách của hai người này đúng là bù trừ cho nhau, tuy nói là anh trai cậu, nhưng bảo cậu sống với người có cá tính như Giản Tùy Anh một thời gian dài cậu cũng chịu không nổi, nhưng Lý Ngọc có thể, hơn nữa bọn họ nhìn qua vô cùng hạnh phúc, cậu cũng bắt đầu thử chấp nhận người “chị dâu” này.
Bạch Tân Vũ nhắm hai mắt lại, đây là lần đầu tiên cậu nghe được câu xin lỗi từ miệng Du Phong Thành, nhưng những lời này lại không làm cho cậu thoải mái một chút nào, ngược lại còn khiến cậu cảm thấy bi thương đến cùng cực. Có cái gì để xin lỗi? Vấn đề giữa bọn họ căn bản không phải xin lỗi là có thể giải quyết, thích người nào, không thích người nào, nan giải.
Du Phong Thành nói giọng khàn khàn: “Tân Vũ, tôi có lỗi với anh…..rất nhiều chuyện, tôi không nên nói anh trai anh như vậy, không nên đánh anh, tôi thậm chí…..không nên giúp anh tới Báo Tuyết đại đội, nơi này không phù hợp với anh, sao anh lại muốn cứu tôi…..những thứ này lẽ ra anh không nên gánh chịu…..”
Bạch Tân Vũ rất muốn nói với Du Phong Thành, nếu đổi lại là những người khác, lúc đó cậu cũng sẽ xông ra, tuy bây giờ mỗi ngày cậu đều phải chịu đựng đau đớn cùng phiền phức, nhưng nếu được trở lại lần nữa, là người nào khác có lẽ cậu sẽ do dự, nhưng là Du Phong Thành thì không, đổi vết thương trên vai của mình lấy viên đạn không biết sẽ bắn vào chỗ nào trên người Du Phong Thành, quả là quá hời. Không còn tình cảm, nhưng tình đồng đội vẫn còn đó, cậu không hề hối hận.
Hơn nữa có một số việc thật sự phải trải qua sinh tử mới có thể thông suốt, nếu chuyện như thế không xảy ra, cậu còn có thể rầu rĩ bực bội vì Du Phong Thành bao lâu nữa? Như bây giờ cũng tốt, cuối cùng cậu cũng có thể quyết định.
Bạch Tân Vũ đẩy Du Phong Thành ra, lấy điện thoại di động muốn viết gì đó, nhưng không biết viết cái gì cho phải, cậu nên nói gì đây? Thì ra cậu đã không còn lời nào để nói với Du Phong Thành…..
Du Phong Thành kéo lấy tay cậu: “Tân Vũ, anh từng hỏi tôi có thích Đội phó không, tôi vẫn luôn luôn suy nghĩ vấn đề này, trước đây tôi không dám nghĩ, không muốn nghĩ, cho nên tôi mới nói là tôi không biết, tôi thật sự không biết lòng ngưỡng mộ và quan tâm của tôi với hắn đến cùng là thích hay không thích, từ nhỏ đến lớn đôi mắt của tôi vẫn dõi theo hắn, tôi đã không còn phân biệt được rõ ràng đó là thứ tình cảm gì nữa. Nhưng tôi chắc chắn một điều, tôi chưa bao giờ muốn hôn hắn, ôm hắn, những chuyện đó tôi chỉ muốn làm cùng anh, người tôi muốn, người tôi thích chính là anh.”
Trái tim Bạch Tân Vũ run lên, hô hấp nhất thời trở nên dồn dập. Cậu không nghĩ Du Phong Thành sẽ nói ra những lời này, cho dù là bằng giọng điệu ngập tràn không chắc chắn, hai người ở cùng một chỗ lâu đến vậy, nhưng cho đến giờ cũng không có đến một câu bày tỏ hay hứa hẹn, có lẽ là ngại mở lời, có lẽ là căn bản chưa nghĩ đến tương lai, càng có lẽ là bởi vì, cậu không biết Du Phong Thành đang nghĩ gì trong lòng, cho nên không muốn để lộ ra rằng chỉ có một bên tình nguyện. Cậu vẫn chờ Du Phong Thành nói với cậu một câu từa tựa như thế, nhưng hiện tại khi nghe được câu này, cậu lại không cách nào cảm thấy vui vẻ nổi, cậu tin Du Phong Thành cũng dành tình cảm cho mình, nhưng mà loại tình cảm này vĩnh viễn không so sánh được với tình thâm ý trọng đối với Hoắc Kiều, ngay cả Du Phong Thành cũng không biết rõ đến tột cùng thì mình ôm ý nghĩ gì với Hoắc Kiều, một người ngoài như cậu sao có thể nhìn thấu? Đối với cậu mà nói, khi trái tim của một người không hoàn toàn dành hết cho mình, dù là vì nguyên nhân gì, đối với ai, cũng đều khiến người ta không thể nào chấp nhận được. Cậu hít sâu một hơi, gõ chữ trên điện thoại: Tình cảm của cậu đối với đội phó là như thế nào, tôi thực sự không quan tâm, tôi phải về nhà rồi, cậu bảo trọng.
Con mắt Du Phong Thành đỏ lên, “Tân Vũ, không ai có thể thay thế được anh trong lòng tôi, lúc đó tình trạng của đội phó nguy hiểm hơn anh, cho nên tôi mới….” Hắn cũng ý thức được lời thanh minh này quả thực cứng nhắc, hắn có chút không nói nổi nữa, chỉ biết nắm thật chặt tay của Bạch Tân Vũ, hắn không muốn buông đôi tay này ra, nếu hắn buông ra chỉ một lần thôi, sẽ không còn lần thứ hai nữa.
Trái tim Bạch Tân Vũ đau đớn, thật sự có chút không chống đỡ nổi.
Du Phong Thành nâng mặt cậu lên, con ngươi sâu xa gắt gao xoáy vào đôi mắt của cậu, “Tân Vũ, tôi biết anh trách tôi, nhưng chúng ta sẽ không kết thúc như vậy, cho tôi chút thời gian, tôi sẽ trở về tìm anh, đến lúc đó tôi sẽ không khiến anh thất vọng nữa.”
Bạch Tân Vũ lắc đầu, đừng tới tìm tôi, tôi không muốn lại vì ngẫm nghĩ cậu đến tột cùng dõi theo người nào mà lăn lộn mất ngủ, vất vả lắm tôi mới cảm giác hiện tại mình là một thằng đàn ông chân chính, đừng khiến tôi trở nên mềm yếu lụy tình nữa.
Du Phong Thành cúi đầu, hôn lên đôi môi có chút khô khốc của Bạch Tân Vũ, biểu cảm của Bạch Tân Vũ cực kỳ lạnh nhạt, chậm rãi đẩy hắn ra, xoay người muốn đi ra ngoài, Du Phong Thành khống chế không đặng ôm ghì lấy cậu từ sau lưng, thân thể khẽ run rẩy.
Bạch Tân Vũ hít sâu một hơi, hốc mũi cay cay, tầm mắt có chút nhạt nhòa, sau khi rời khỏi đây, bọn họ sẽ triệt để kết thúc! Cuộc sống hai năm trong quân doanh cứ như một giấc mộng, những việc đã kinh qua thậm chí còn nhiều hơn so với nửa đời trước của cậu, khiến cậu trưởng thành chỉ trong một thời gian ngắn, thực sự không uổng phí những đau thương mà cậu đã gặp phải. Cậu cố nén nước mắt, vùng khỏi tay Du Phong Thành, mở rộng cửa bước đi.
Toàn thân Du Phong Thành như nhũn ra mà tựa ở trên tường, cảm giác thân thể lập tức không còn sức lực.
Lễ mừng công hôm đó, cũng là tiệc rượu tiễn biệt Bạch Tân Vũ. Lãnh đạo cấp trên của quân khu đặc biệt bay đến, vì nhiệm vụ được hoàn thành xuất sắc, đồng thời thiệt hại cũng được khống chế ở phạm vi nhỏ nhất, Hoắc Kiều được trao tặng Huân Chương cá nhân hạng nhì, tất cả mọi thành viên trong đội tham gia hành động lần này được trao tặng Huân Chương tập thể hạng ba, anh Triệu cùng Kim Điêu đã hy sinh được truy tặng liệt sĩ.
Lúc Bạch Tân Vũ cầm lên huân chương, trong lòng cảm xúc ngổn ngang, cậu biết, đây chính là vinh dự lớn nhất cả đời cậu, cậu có thể đứng ở chỗ này xưng công, đều là do các chiến hữu đã dùng mồ hôi và nước mắt đổi lấy, cả đời này cậu cũng không quên hết thảy những chuyện xảy ra trên núi Côn Lôn, thứ đã hoàn toàn thay đổi cuộc đời cậu, nhận thức của cậu đã vượt qua đại nghĩa và đại dũng của sinh mệnh, cho dù có một ngày cậu giải ngũ, tinh thần quân nhân cũng đã vĩnh viễn khắc sâu vào cốt tủy.
Giành được chiến công cũng không khiến cho các chiến sĩ lộ ra tươi cười, Hoắc Kiều sờ tấm Huân Chương của mình, nứt ra một cái cười thảm, lẩm bẩm: “Cái gì có thể trả mạng sống của anh em tôi về được đây…..”
Tiếng nức nở thật thấp quanh quẩn trong phòng, trong chốc lát bầu không khí trở nên vô cùng thương tâm.
Bởi vì thân thể của rất nhiều người còn chưa khôi phục, bọn họ lấy trà thay rượu để tiễn biệt Bạch Tân Vũ, cảm tình tương giao trải qua sinh tử không cần nhiều lời, Bạch Tân Vũ biết, hắn vĩnh viễn sẽ không quên được bất kỳ ai trong Báo Tuyết đại đội. Chỉ là không nghĩ tới trà này cũng có thể làm say lòng người, sau khi uống xong, vẫn không ít người bật khóc, sinh ly tử biệt, luôn là những thời điểm hệ trọng, khiến người trăn trở, Bạch Tân Vũ cảm giác mình cũng say rồi, nếu như những gì cậu đã trải qua tại Báo Tuyết đại đội thực sự là một giấc mộng, cậu đột nhiên không muốn tỉnh lại.
Trần Tĩnh ngồi xuống bên cạnh Bạch Tân Vũ, đỏ mắt sờ đầu cậu một cái,”Sau này không thể làm đội trưởng của cậu nữa rồi, sau khi về nhà, cho dù cậu làm gì, đều phải cẩn thận, biết không.”
Mũi Bạch Tân Vũ cay cay, bắt lấy tay Trần Tĩnh, mở miệng dùng khẩu hình kêu một tiếng, “Tiểu đội trưởng.”
Lệ ậng lên trong hốc mắt của Trần Tĩnh, anh lấy tay gạt đi, cười cười: “Trước đây cậu nói nhiều như vậy, bây giờ đột nhiên không nói câu nào nữa, thật sự không quen, sau khi cậu đi rồi, tôi lại càng không quen, từ ngày cậu nhập ngũ, chính tôi đã dẫn dắt cậu, về sau không làm thế được nữa rồi, ở chỗ tôi không nhìn thấy cậu cũng đừng lười biếng đó, nhớ thường xuyên viết thư hoặc gọi điện thoại cho tôi.”
Bạch Tân Vũ dùng sức gật đầu, cúi đầu để ở hõm vai Trần Tĩnh, nhẹ nhàng hích hích hai cái, trong lòng tràn ngập không cam tâm. Cậu đã gặp được rất nhiều người tốt trong quân ngũ, Trần Tĩnh chính là một trong số đó, anh vẫn luôn giúp đỡ cậu, thúc đẩy cậu, chăm sóc cậu, ảnh hưởng của anh đối với cậu thật sự không đong đếm được, tiểu đội trưởng vừa chính trực vừa đầy trách nhiệm này, rõ ràng còn nhỏ hơn cậu một tuổi, lại giống như người anh trai luôn ngăn cản không cho cậu lầm đường lạc lối, dùng phẩm hạnh và nguyên tắc của bản thân cảm hóa cậu, cậu không tài nào miêu tả lòng cảm kích của mình đối với Trần Tĩnh, anh chính là người đồng đội, là tiền bối đáng tôn trọng suốt đời.
Yến Thiếu Trăn cũng bước tới, cụng chén trà với Bạch Tân Vũ, cười nói: “Tân Vũ, khi mới rời khỏi quân ngũ chắc chắn sẽ không quen, tôi sẽ thường xuyên gọi điện cho cậu, kế hoạch ban đầu của tôi là trở về Bắc Kinh vào năm sau, hiện tại tôi đang tính sẽ sớm hơn….” Hắn hạ giọng, “Trở về cùng cậu.”
Bạch Tân Vũ cười nhạt, cậu cảm giác trong một khoảng thời gian ngắn cũng không có tâm tư gì nói chuyện tình cảm, sau khi tách ra, phút mơ hồ ngắn ngủi của Yến Thiếu Trăn chắc cũng sẽ nhạt dần đi, cho nên cậu cũng không để ở trong lòng.
Du Phong Thành một mực quan sát cậu từ xa xa, nhưng không tới gần, hầu như ai ở chỗ này cũng biết khúc mắc giữa hai người bọn họ, chỉ là làm bộ không nhìn thấy, không khí trong bữa tiệc mừng công từ đầu đến cuối lại chỉ có kiềm nén cùng thương xót.
Thời điểm giải tán, Hoắc Kiều gọi Bạch Tân Vũ vào phòng làm việc, đưa cho cậu một túi đầy văn kiện, “Đây là hồ sơ chuyển sinh hoạt của cậu. Sau khi vết thương của cậu khỏi thì cũng đến thời điểm phải xuất ngũ, đến lúc đó muốn giải ngũ hay chuyển đến quân khu ở Bắc Kinh, phải xem quyết định của chính cậu thế nào.”
Bạch Tân Vũ gật đầu, lúc rút hồ sơ trong lòng cậu vô cùng bùi ngùi. Khi mới vào bộ đội cậu mỗi ngày đều hy vọng có thể sống qua hai năm nhanh nhanh để còn xuất ngũ, bây giờ thật sự có cơ hội giải ngũ, cậu lại không muốn rời đi.
Hoắc Kiều rút ra một điếu thuốc, vừa định đốt, hình như nhớ tới lời dặn của bác sĩ, lại bỏ xuống, hắn quan sát Bạch Tân Vũ: “Tân Vũ, cậu là một binh sĩ cho tôi rất nhiều bất ngờ, cũng khiến tôi vô cùng lưu luyến, nếu cậu ở lại Báo Tuyết chắc chắn còn có thể tiến xa hơn nữa, nhưng cậu không phù hợp với nơi này, không từ mà biệt, tình cảm giữa cậu và Du Phong Thành có thể dễ dàng ảnh hưởng đến khả năng phán đoán của hai cậu trong thời điểm mấu chốt.”
Trên mặt Bạch Tân Vũ có chút nóng lên, những lời này nói ra từ miệng Hoắc Kiều, lại khiến cho cậu xấu hổ lạ lùng, dù sao Hoắc Kiều cũng là bậc cha chú của Du Phong Thành.
Hoắc Kiều cười: “Chuyện của hai cậu cũng không tính là bí mật, không cần ngại.”
Bạch Tân Vũ chỉ biết gật đầu.
“Mọi chuyện phát sinh sau khi tôi hôn mê, Trần Tĩnh có kể lại.” Hoắc Kiều thở dài, “Thực ra, rất nhiều chuyện các cậu cho rằng tôi không biết, tôi đều biết hết. Phong Thành đứa trẻ này, từ nhỏ vẫn luôn theo bước tôi, tôi không thể không ra tay ngăn cản, toàn bộ gia đình cũng đã ngăn cản, thế nhưng không hổ là con cháu nhà họ Du, trời sinh một chữ “ngang tàng”, cuối cùng thật sự thả cho nó chạy theo tới nơi này. Thằng bé này khi còn bé cha mẹ bận bịu suốt, tuyệt đối không nghe quản giáo, làm ra mấy chuyện có thể khiến người lớn tươi sống chết vì tức, tôi là người duy nhất có thể chế trụ nó, nó sùng bái tôi cũng tốt, sợ tôi cũng tốt, nói chung, khi còn bé nó chỉ nghe lời tôi, vô tình, tôi làm cái gì nó cũng muốn học theo, tôi đạt được thành tích gì, nó cũng phải giành lấy bằng được, ánh mắt nó luôn đuổi theo tôi, khó tránh khỏi sẽ sinh ra một loại cảm tình mà ngay cả chính nó cũng không rõ ràng…..”
Trong lòng Bạch Tân Vũ cả kinh, Hoắc Kiều sao lại….Nhưng rồi cậu ngẫm lại một chút, thái độ của Du Phong Thành đối với Hoắc Kiều khác hẳn so với những kẻ khác, Hoắc Kiều là một người thông minh như vậy, coi như đã nhận ra cái gì cũng không kỳ lạ cho lắm.
Hoắc Kiều cười nhạt: “Cậu không thấy lạ sao, Phong Thành là đồng tính luyến ái, tôi lại không hề nóng nảy, bởi vì chuyện này ai trong nhà tôi cũng đều biết, nói thật, so với những tai họa nó đâm đầu vào, vấn đề về xu hướng tính dục ngược lại cũng chẳng thấm vào đâu, sau khi nó vào quân đội cũng đã đàng hoàng hơn, trước đây hình ảnh của nó ở trong nhà chẳng khác nào Tiểu ma vương hỗn hào bất trị, mà nó lại luôn nghe lời tôi, tại sao tôi lại không nhận ra chứ.”
Bạch Tân Vũ có hơi mất tự nhiên, cậu không biết đến cùng thì Hoắc Kiều muốn nói cái gì, có ai khi biết cháu trai thầm mến chính mình mà còn bình tĩnh đến như thế không? Một nhà này hình như chẳng còn ai đầu óc bình thường.
Hoắc Kiều ôn hòa ngắm Bạch Tân Vũ:”Trước đây tôi còn thấy cảm tình của Du Phong Thành với mình quả thực phiền toái, sau khi gặp được cậu tôi an tâm rồi, trước khi thằng bé kia vào quân ngũ, quan hệ lằng nhằng cũng không ít, thế nhưng tôi thấy được, nó chỉ thật lòng với cậu. Nó chưa bao giờ nghiêm túc thích người nào khác, không biết được thực sự thích là như thế nào, cho nên mới không phân biệt được rõ tâm tư đối với tôi là gì, có cậu ở đây rồi, nó sớm muộn gì cũng nhìn ra, chuyện này tôi thật sự phải cảm ơn cậu.”
Sắc mặt Bạch Tân Vũ lúc xanh lúc trắng, chấn kinh đến hầu như nói không ra lời, cậu không làm cách nào nghĩ đến Hoắc Kiều vậy mà sẽ cùng mình đàm luận chuyện tình cảm của Du Phong Thành, cảm giác lúng túng cùng không được tự nhiên này, quả thực khiến cậu muốn bốc hơi tại chỗ. Lòng cậu đại loạn, trong phút chốc chưa thể nào tiêu hóa nổi lời của Hoắc Kiều, cả người đều đơ ra tại chỗ.
Hoắc Kiều vỗ vỗ bả vai Bạch Tân Vũ, “Tôi đã nói nhiều như vậy rồi, hai đứa vẫn phải xem duyên phận, thằng nhóc Du Phong Thành này vô cùng cứng đầu, nếu nó đã quyết tâm, cho dù thế nào cũng không buông ra, hy vọng trong một thời gian ngắn tỉnh táo lại, cậu cũng có thể có góc nhìn mới. Cuối cùng, chúc cho cậu sớm khỏi hẳn.”
Bạch Tân Vũ như nhặt được đại xá, cậu đã sớm muốn chạy, cậu đứng lên, dùng sức bắt tay Hoắc Kiều, lại không thể nào nhìn thẳng vào mắt hắn.
Hoắc Kiều sờ đầu cậu một cái, “Cậu là một chiến sĩ đủ tư cách với quốc gia, cũng là đội viên vinh dự vĩnh viễn của Báo Tuyết đại đội, lúc nào cũng có thể trở về thăm, chúng tôi đều vạn phần hoan nghênh.”
Viền mắt Bạch Tân Vũ nóng lên, cuối cùng cậu ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Hoắc Kiều, dùng tay trái hướng hắn đưa ra một cái chào tiêu chuẩn nhà binh. Cho dù tình cảm giữa cậu và Du Phong Thành thay đổi ra sao, lòng kính trọng của cậu với Hoắc Kiều cho đến bây giờ chưa từng thay đổi.
Tối hôm đó, Hoắc Kiều phái xe tiễn gia đình cậu ra sân bay, tất cả thành viên của Báo Tuyết đại đội cũng đến thao trường chia tay cậu..
Bạch Tân Vũ nhìn từng gương mặt quen thuộc, trong lòng chua xót không thôi, ánh mắt của cậu đảo qua Hoắc Kiều, Trần Tĩnh, Yến Thiếu Trăn, cuối cùng rơi xuống trên mặt Du Phong Thành, cậu sợ chính mình không khống chế được, cố nén nước mắt lên xe. Xe vừa nổ máy, nước mắt của cậu không kiềm chế được mà rơi xuống, cậu không nghĩ mình nhanh như vậy đã phải rời khỏi quân ngũ, rời xa Du Phong Thành, một tháng trước, cậu vẫn là một bộ đội đặc chủng với ý chí chiến đấu sục sôi, vì được phân vào cùng một phòng ký túc với Du Phong Thành, có đầy đủ không gian riêng tư mà nhảy nhót không ngừng, trong nháy mắt, mỗi người đã đi một ngả.
Giản Tùy Anh ôm lấy bờ vai cậu, xoa xoa tóc cậu, “Muốn khóc thì cứ khóc cho thỏa đi.”
Bạch Tân Vũ bấu lấy quần áo Giản Tùy Anh, im lặng thút thít, cậu biết ơn Giản Tùy Anh đã đưa cậu vào quân đội, nơi này đã biến cậu trở thành một người tốt hơn nhiều lắm, còn khiến cậu gặp được người mình thích, cho dù kết cục thế nào, cậu tuyệt đối không hối hận.
Sau khi trở lại Bắc Kinh, Bạch Tân Vũ tĩnh tâm bồi bổ cơ thế, cổ họng dần dần cũng phát ra tiếng, bả vai cũng bắt đầu có thể di chuyển. Chỉ là cậu mãi không thể ngủ ngon giấc, giường lớn ở nhà thư thái gấp trăm ngàn lần giường xếp trong quân đội, cậu mãi vẫn không quen nổi, không nhìn thấy quân doanh cùng đồng đội thân thuộc, cậu cảm thấy một sự trống rỗng cùng cô đơn không cách nào miêu tả được, chính cậu còn chưa thoát khỏi bóng ma của chính mình, cậu vẫn thủy chung cảm nhận được mình vẫn là một gã bộ đội đặc chủng.
Phùng Đông Nguyên, Trần Tĩnh và Yến Thiếu Trăn đều gọi cho cậu, tuy cậu không nói được, nhưng nghe bọn họ nói chuyện, cậu cũng rất thoải mái, đội trưởng Võ viết cho cậu một lá thư, con người thô ráp cứng rắn như thế, chữ viết lại rất đoan chính, hơn nữa từ ngữ trong thư cũng khiến người ta thấy vô cùng thoải mái ấm áp. Lúc cậu đi xếp lại đống thư, lơ đãng lướt qua một bọc giấy lớn trong đống hành lý, cậu bỗng nhiên nhớ lại đó là cái gì, ngón tay run rẩy mà lấy vật từ bên trong ra, đó là một xấp ảnh chụp thật dày, toàn bộ đều là lúc bọn họ đi huấn luyện quân sự ở Khố Nhĩ Lặc, một nữ sinh thích cậu đã chụp lén cậu và Du Phong Thành. Bọn họ trong này, so với bây giờ thì trắng hơn một chút, nụ cười vô tư lự hơn một chút, cậu không quên lúc đó Du Phong Thành vì nữ sinh này mà ăn dấm chua, hôn cậu ở trước mặt cô bé đó….Trái tim Bạch Tân Vũ chợt co rút, đau đớn tựa như có một mũi tên xuyên qua người mình.
Cậu thu ảnh vào trong túi giấy, không dám nhìn tiếp nữa. Hơn một tháng ở nhà cho tới nay, nó đã đông cứng, hóa thành băng tuyết rồi, vết thương của cậu cũng đã hồi phục một nửa, nhưng tại sao cậu cứ có cảm giác mình còn đang sống trong quân đội, tim của cậu dường như đã bị nhốt tại nơi đó, bởi vì có Du Phong Thành ở đó, vốn đã không có cách nào để dễ dàng giải thoát.
Bởi vì vết thương chưa khỏi, cậu từ chối lời mời của đám bằng hữu trước đây, ngày qua ngày không bước chân ra khỏi nhà, nhưng vẫn cứ như cũ 5 giờ rưỡi tỉnh dậy, đi ra ngoài rèn luyện một vòng, vẫn duy trì thói quen sinh hoạt và nghỉ ngơi trong quân ngũ, ngay cả cha mẹ cậu cũng không nhận ra cậu.
Anh trai tìm cậu nói chuyện một hồi, hỏi cậu sau khi vết thương lành hẳn thì có dự định gì không, cậu nói cậu muốn trở lại bộ đội, thật ra cậu muốn trở về đại đội cũ, …ít nhất….Nơi đó có bọn Đông Nguyên, nhưng cậu biết ba mẹ mình sẽ không đồng ý, phải thối lui mà cầu việc khác, cậu muốn vào quân khu Bắc Kinh, anh cậu không nói rõ có đồng ý hay không, mà bảo cậu suy nghĩ thêm chút nữa, cậu biết anh trai không muốn đưa cậu vào bộ đội lần nữa, một mình cậu cũng không thể hoàn thành việc chuyển giao thủ tục, chuyện này không thể làm gì khác hơn là kéo dài thời gian. Thật ra trong lòng cậu cũng không ôm hy vọng gì, e rằng phần chấp niệm này của cậu phải chậm rãi phai đi theo thời gian.
Một ngày nọ sau khi về nhà được hai tháng, cậu nhận được điện thoại từ Báo Tuyết đại đội, cậu tưởng là Trần Tĩnh hoặc Yến Thiếu Trăn, vui vẻ bắt máy, muốn cho bọn họ nghe giọng nói đã lâu không phát ra được của mình.
Sau khi nối được đường truyền, vang lên từ phía bên kia lại là giọng của Du Phong Thành, “Tân Vũ, là tôi.”
Bạch Tân Vũ giật mình, cái tay đang cầm điện thoại của cậu không kìm được mà siết chặt lại.
“Vết thương của anh khá hơn chút nào không?” Du Phong Thành biết cậu không nói được, tự nhiên tiếp lời: ” Hai tháng này bọn tôi lại thi hành một nhiệm vụ nữa, lại thiếu đi một đồng đội bên cạnh, thật sự tôi không biết ngày nào sẽ đến lượt tôi, mỗi lần nghĩ rằng mình có thể sẽ chết, tôi lại rất….nhớ anh.”
Bạch Tân Vũ hít sâu một hơi, khuôn mặt của Du Phong Thành rõ ràng xuất hiện trước mặt cậu, cậu vẫn cảm thấy Du Phong Thành vô cùng mạnh mẽ, sở dĩ cậu né tránh ý nghĩ Du Phong Thành cũng sẽ bị thương, cũng sẽ chết, nhỡ đâu súng đạn vô tình, Du Phong Thành cũng giống rất nhiều người khác, lúc nào cũng có thể biến mất trên cõi đời này, cậu đột nhiên cảm thấy một cơn sợ hãi sâu thẳm, cậu nói giọng khàn khàn, “….Ai?”
Du Phong Thành sửng sốt, “Tân Vũ, anh có thể nói chuyện rồi?” Mặc dù thanh âm kia khàn khàn đến dọa người, hoàn toàn không nghe ra là của cậu phát ra.
Bạch Tân Vũ khó khăn nói: “Ai….cơ?”
Du Phong Thành trầm giọng: “Đừng hỏi.”
Bạch Tân Vũ im lặng, đúng vậy, cậu không biết thì tốt hơn, cứ để những đồng đội kia vẫn sống trong ký ức của cậu đi!
“Tân Vũ, sau khi anh về nhà rồi, có nhớ đến tôi không?”
Bạch Tân Vũ ngừng một chút, “Không.”
Hô hấp Du Phong Thành tựa như bị đè nén, nửa ngày nói không ra lời.
Bạch Tân Vũ gằn từng chữ một: “Đừng gọi đến nữa.” Nói xong, cậu cúp điện thoại, nhất thời thấy lòng mình đau như cắt. Bởi vì cậu suốt ngày ru rú trong nhà, anh trai thậm chí còn mời bác sĩ tâm lý cho cậu, bác sĩ nói đây là di chứng sau stress, hay còn được gọi là ” Di chứng sau chiến tranh”, thực ra trong lòng cậu rất rõ ràng, đây chỉ là một phần nguyên nhân, nói đến cũng thật ngại, cậu ngẩn ngơ như thế, là vì cậu thất tình….
Bốn tháng sau, thương thế của cậu khỏi hoàn toàn, chỉ là bả vai không được linh hoạt cho lắm, âm thanh cũng trở nên trầm thấp, hơi có chút khàn khàn, vết thương mặc dù không còn nữa, nhưng những di chứng để lại thì phải cần một khoảng thời gian rất dài mới có thể trị khỏi.
Cậu không đóng đô ở trong nhà nữa, bắt đầu đi gặp mặt vài bằng hữu, lái xe quanh thành phố dạo chơi một vòng, nhưng cậu không hề hút thuốc, buổi tối đúng 10 giờ trở về nhà, không còn dính dáng gì đến cuộc sống ăn chơi đàng điếm trước kia nữa, đám bạn nhậu biết giờ cậu đã thay đổi, dần dần cũng không rủ cậu làm gì, từ trước tới nay cậu luôn cảm thấy mình có rất nhiều bạn bè ở Bắc Kinh, bây giờ mới phát hiện những người còn lại bên cạnh chỉ có 2, 3 đứa, nhưng cậu cảm thấy rất tốt, cậu không có khả năng trở lại làm Bạch Tân Vũ như trước kia rồi.
Một thời gian dài sau đó, cậu cũng không cố chấp muốn trở về bộ đội nữa, dù sao cậu cũng không có quân hàm, qua ba năm rưỡi sẽ phải giải ngũ, cha mẹ cậu quyết liệt phản đối việc cậu trở về bộ đội, cậu nhận ra việc mình cứ khăng khăng muốn vào Báo Tuyết đại đội đã tổn thương đến người thân rất nhiều, cũng không muốn khiến họ bận lòng nhiều nữa. Vì vậy cậu chính thức giải ngũ.
Sau khi giải ngũ, cậu bắt đầu trù tính cuộc sống sau này của bản thân, nghĩ tới nghĩ lui, cậu quyết định đến chỗ anh trai làm việc, một bên học hỏi, một bên thi lấy vài cái văn bằng tại chức, cậu bán chiếc Porsche của mình đi, chuyển cho người nhà của anh Triệu và Kim Điêu mỗi bên ba trăm ngàn, đồng thời ẩn danh giúp đỡ em gái Phùng Đông Nguyên đến trường, mình thì đổi sang một cái xe hai trăm ngàn. Xe thể thao, hàng hiệu, sinh hoạt xa xỉ, trước đây đối với cậu là vô cùng quan trọng, nhưng giờ chẳng còn như thế nữa, cậu chỉ hy vọng thời gian của mình có thể được dùng vào việc ý nghĩa, mà không phải cứ mải miết tiêu xài thanh xuân như trước đây.
Trải qua Báo Tuyết đại đội, bây giờ học tập đọc sách đối với cậu cơ bản không khó khăn gì, cậu một lần nữa nhặt lên sách vở, vừa đi làm vừa đi học.
Do làm việc ở công ty anh trai, cơ hội đụng mặt Lý Ngọc cũng tự nhiên nhiều hơn, trước nay cậu vẫn ghét thằng cha này, cảm thấy Lý Ngọc là hồ ly tinh đầu độc anh trai cậu, hết lần này tới lần khác thấy dáng vẻ ngọt ngào của Lý Ngọc với anh trai mình, mới đầu cậu không làm cách nào quen mắt, sau mới dần phát hiện ra, tính cách của hai người này đúng là bù trừ cho nhau, tuy nói là anh trai cậu, nhưng bảo cậu sống với người có cá tính như Giản Tùy Anh một thời gian dài cậu cũng chịu không nổi, nhưng Lý Ngọc có thể, hơn nữa bọn họ nhìn qua vô cùng hạnh phúc, cậu cũng bắt đầu thử chấp nhận người “chị dâu” này.
/121
|