*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Từ tổng bình tĩnh mở mật mã của một cái két trong phòng, bên trong bày biện một tủ vũ khí, hắn hốt lên một đống súng lục 92 [1], quăng cho Bạch Tân Vũ, “Này, cho cậu một khẩu dùng quen.” Chính hắn cũng cầm lên một khẩu, rồi bọn họ cùng bước ra ngoài.
Bạch Tân Vũ nắm chặt khẩu súng nặng trịch, lĩnh hội được cảm giác an toàn cùng hưng phấn đã lâu không gặp, cậu để súng ở ngang lưng, bước theo.
Vừa ra đã thấy, quả nhiên đám mafia Lozi trấn thủ ở phía ngoài căn cứ đang xảy ra va chạm với cảnh sát biên giới Botswana, hiện tại đã là nửa đêm 3 giờ hơn, hai phe này tui vẫn đối trọi nhưng tạm thời chưa có việc gì phát sinh, nếu đột nhiên khơi lên xô xát vào giữa thời điểm người ta đương ngủ say, như vậy chắc chắn có một phe nào đó đã mưu tính phát động công kích vào lúc tinh thần người ta đang trong trạng thái mệt mỏi nhất.
Từ tổng nạt nhỏ: “Nhanh, sơ tán nhân viên xuống hầm ngầm, gọi phiên dịch lại đây.”
Bọn họ lặng lẽ mò tới cạnh cửa, ngoài cửa sắt, cảnh sát cùng đám người Lozi đang la hét ầm ĩ không ngừng, nói một thứ ngôn ngữ bọn họ không hiểu. Phiên dịch viên nhanh chóng chạy ra, hắn lo lắng đến đổ mồ hôi lạnh.
“Bọn họ nói gì vậy?”
“Xa quá, nghe không rõ lắm, hình như đang cãi nhau xem ai nổ súng trước.”
“Con mẹ nó ngứa trứng chắc.” Từ tổng chửi: “Ồn ào như vậy thật sự không biết giải quyết thế nào đây.”
“A? Có chuyện gì vậy? Cảnh sát rút lui?” Bạch Tân Vũ trợn mắt, thị lực của cậu vô cùng tốt, trong bóng đêm đen kịt cũng lờ mờ thấy được hành động của đối phương.
“Cái gì?” Từ tổng cả kinh hỏi: “Cảnh sát thực sự rút lui sao?”
Bọn họ mới buông lời, đã nhác thấy hai chiếc xe cảnh sát nương theo con đường trước cửa trạm lái đi mất, đèn xe cũng không hề bật lên.
Đại Khôi cắn răng nói: “Có lẽ bọn cảnh sát bị hối lộ rồi, cảnh sát chỗ này dễ ăn đút lót lắm.”
Bạch Tân Vũ quả thực không thể tin được, “Mẹ nó, bọn chúng cứ thế ném chúng ta xuống rồi cút vầy ư?”
“Chỗ này là biên giới, vốn dân cư đã thưa thớt, cho dù phát sinh chuyện gì, chí ít vài ngày sau công chúng mới biết, nếu phía cảnh sát có ý định che đậy, lại càng phiền toái hơn.” Từ tổng chộp một nhân viên an ninh lại, “Lập tức báo tình huống của chúng ta cho phía đại sứ quán.”
“Rõ.”
Đại khôi hỏi: “Từ ca, giờ chúng ta làm thế nào?”
Mắt thấy đám người Lozi đã hùng hùng hổ hổ kéo tới trước cửa, đối phương có ít nhất bốn, năm mươi người, tất cả đều đeo theo súng, hơn nữa bảy tám km xung quanh đây đều là địa bàn của chúng, quân tiếp viện lúc nào cũng có thể tới đây, nếu đánh nhau, chỉ sợ dù bọn họ có diệt được đám người này, cũng coi như đã là cá trong chậu, hơn nữa về sau trạm thông tin này khẳng định sẽ không giữ nổi nữa.
Từ tổng đã kinh qua rất nhiều chuyện như thế này, đến giờ vẫn bình tĩnh như cũ, muốn giải quyết trong hòa bình. Hắn đứng trước cửa sắt, dùng tiếng Lozi chào một câu, sau đó túm phiên dịch viên qua, hỏi bọn chúng muốn thế nào.
Người Lozi yêu cầu được vào căn cứ, kiểm tra camera giám sát trong nửa tháng qua, đồng thời còn muốn dò tìm các chứng cứ khác.
Từ tổng cường điệu rằng trong căn cứ có rất nhiều bí mật làm ăn, bọn họ có thể giao ra video giám sát, nhưng không hi vọng đám người Lozi tiến vào căn cứ.
Sau khi cảnh sát chuồn mất, thái độ của đám người Lozi vô cùng cứng rắn, chỉ kém trực tiếp móc súng ra luôn.
Hai phe giằng co chừng đâu 5 phút đồng hồ, Từ tổng biết không thể ăn cái thua trước mắt, chẳng thể làm gì khác hơn là mở cửa cho bọn chúng vào.
Tay Bạch Tân Vũ vẫn đặt lên súng, đề phòng ngó đám người đang xồng xộc tiến vào.
Từ tổng thối lui đến bên cạnh cậu, thấp giọng nói: “Đừng hành động thiếu suy nghĩ.”
Sau khi đám người Lozi xồ vào căn cứ, chúng bắt đầu lục lọi ở tòa nhà ba tầng duy nhất bên trong, nhưng sau khi vào được toà nhà bọn chúng lại không chạy tới phòng điều khiển, mà trực tiếp lục soát ký túc xá, cuối cùng phát hiện ra 12 nhân viên đang trốn trong hầm ngầm dưới đất.
Từ tổng nhác thấy tình huống không ổn, chợt rút súng ra, chỉ vào bọn chúng dùng tiếng Anh hô: “Các người muốn làm gì?”
Đám người Bạch Tân Vũ cũng đồng loạt giơ súng lên, tình thế diễn biến đến mức này, e rằng đám người Lozi kia tới không phải vì băng ghi hình.
Càng thêm nhiều người Lozi vọt vào từ phía ngoài, trong tay đều mang súng tự động, vây bọn họ lại. Mấy tên lăm lăm súng trường kia, trang phục không quá tương tự với người của bè phái xã hội đen, mà vũ khí cũng không phải súng tự động mà mafia thường mang theo, đối mặt với họng súng đen ngòm, mồ hôi lạnh của mọi người đều túa ra, nếu như bị khử ở nơi thâm sơn cùng cốc như thế này, đào một cái hố chôn xác xuống, thật sự không biết đâu mà tìm.
Đám người Lozi dùng súng đe dọa nhân viên trong hầm ngầm, nhân viên an ninh thì bị trùng trùng bao vây, bọn họ hoàn toàn không có biện pháp phản kháng.
Chuyện tới nước này, bọn họ đã ngỡ ra hết thảy, song cũng đã chậm rồi. Vụ tai nạn giao thông kia từ đầu chí cuối đều chỉ là cái cớ, người Lozi, hoặc có lẽ là đám người đeo súng tự động này, đã nhắm chủ đích vào bọn họ, dựng nên một tai nạn xe cộ, để bọn họ từ bỏ chống cự dưới tình huống muốn dàn xếp ổn thỏa, trực tiếp mở cửa tiễn kẻ địch vào, một chiêu này quá thâm đi, bọn họ đang ở trong địa bàn của kẻ khác, có nhiều cố kỵ, đám người này lợi dụng nhược điểm của bọn họ, khống chế được bọn họ mà không mất tới một người, còn tránh được khả năng gây bất hòa nếu nảy sinh xung đột bên trong lãnh thổ một nước khác.
Một kẻ bịt mặt nói: “Các người đã bị bao vây, bỏ súng xuống, chúng tôi sẽ không làm các người bị thương.”
Từ tổng lạnh nhạt đáp: “Chúng tôi chỉ là nhân viên của một công ty bán đồ điện tử, rốt cuộc các anh muốn làm gì?”
“Đến lúc tự nhiên ông sẽ biết, giờ bỏ súng xuống, các người đã không còn cơ hội phản kháng.”
Bạch Tân Vũ nhanh chóng duỗi tay vào trong túi quần, móc điện thoại ra.
Kẻ bịt mặt chỉ súng về hướng Bạch Tân Vũ, lạnh lùng nói: “Bỏ điện thoại xuống.”
Bạch Tân Vũ cũng chỉa súng vào hắn, lạnh lùng đáp trả: “Tôi chỉ muốn gửi một tin nhắn ngắn cho người nhà, chỉ một, anh có thể thử nổ súng, anh giết được tôi nhưng đồng thời, viên đạn này cũng xuyên qua mắt anh.”
Kẻ bịt mặt trầm lặng quan sát cậu.
Bạch Tân Vũ nhanh như chớp mở khóa màn hình, người trong danh sách cuộc gọi gần nhất là Du Phong Thành, cậu lần mò đánh xuống hai chữ: “Bắt cóc.”
Từ tổng hít sâu một hơi, tay thõng xuống, mọi người cũng đồng loạt hạ súng, ném xuống đất.
Kẻ bịt mặt xông tới cướp lấy điện thoại của Bạch Tân Vũ quăng xuống đấy, một cước đạp nát, “Soát người, dẫn bọn chúng đi.”
Bọn họ bị tước hết vũ khí cùng thiết bị truyền tin trên người, tròng khăn trùm đầu, đẩy lên xe.
Trong bóng tối, cậu nghe được Từ tổng thấp giọng nói: “A Lăng, đã báo tin cho đại sứ quán chưa?”
“Đã, cũng gửi cho công ty.”
Có kẻ nóng nảy quát một tiếng: “Cấm nói chuyện.”
Bạch Tân Vũ an vị bên cạnh Từ tổng, cậu nhắm mắt lại cảm nhận chuyển động của xe, tính toán tuyến đường trong đầu, lên xuống dốc núi, quẹo gấp, đi qua đoạn đường phải giảm tốc độ do có nhiều ổ gà, cùng với những âm thanh trên đường đều có thể nghe thấy rõ ràng, tỷ như tiếng ngỗng kêu, tiếng xe lửa, đoạn đường này kéo dài ít nhất hai tiếng đồng hồ, cậu tập trung tinh lực ghi nhớ hết thảy, đại não choáng váng muốn ói.
Rốt cục xe cũng dừng lại, bọn họ xuống xe, Bạch Tân Vũ rõ ràng cảm nhận được không khí ở đây có độ ẩm rất cao, các quốc gia ở Châu Phi phần lớn đều khô cằn thiếu nước, nơi có không khí ẩm ướt như vậy, nhất định phải gần nguồn nước.
Bọn họ bị lùa vào một căn phòng, lúc cánh cửa sắt vừa dày vừa nặng đóng lại, phát ra tiếng rỉ sét ma sát, vô cùng chói tai, khiến người nghe phải tâm tình trầm trọng.
Cửa đóng lại rồi, bọn họ dùng sức kéo khăn chùm đầu xuống, đánh giá hoàn cảnh xung quanh.
Đây là một nhà kho, hiển nhiên là đã bị bỏ hoang rất nhiều năm, mặt tường loang lổ bung bét, trên mặt đất là dấu bụi thật dày, lỗ thông hơi vô cùng nhỏ, miễn cưỡng mới vừa cho một người lọt qua.
Bạch Tân Vũ hỏi: “Từ ca đâu rồi?”
Không thấy Từ tổng đâu, có lẽ đã bị đám người kia mang đi.
Đại Khôi cười khổ một tiếng, “Đám khỉ đen này, còn có chút đầu óc cơ đấy.”
Bạch Tân Vũ lắc lắc cái còng trên cổ tay, “Kẻ bắt cóc chúng ta cũng không phải người da đen, tôi có chút quen thuộc với khẩu âm kia….Đại Khôi, cho tôi nhìn cái còng của cậu chút coi sao.”
Đại Khôi dịch thân thể lại, Bạch Tân Vũ nằm xuống tỉ mỉ nghiên cứu cái còng kia, “A, hình như là còng quân dụng, là mẫu 65 mạ Mangan thường được dùng ở Nam Phi.” [2] Cậu vẫn cảm thấy mình đã nghe qua khẩu âm của nhóm người kia, căn cứ vào manh mối trên còng tay, hầu như cậu đã xác định được đám người này là lính đánh thuê Nam Phi, lại là lính đánh thuê Nam Phi, lần đó trên núi Côn Lôn, bọn họ đụng phải đám lính đánh thuê Nam Phi kia, không chỉ khiến bọn họ mất đi hai chiến hữu, còn khiến cho cậu và Du Phong Thành rạn nứt, mức độ căm hận của cậu đối với đám lính đánh thuê Nam Phi này quả thực đến độ không đội trời chung.
Du Phong Thành….Bạch Tân Vũ nghĩ tới cái tên này, đoạn thở dài thườn thượt trong tâm. Tin nhắn cậu gửi vừa nãy, Du Phong Thành đã nhận được chưa? Cậu nghĩ tới việc cầu cứu Du Phong Thành đầu tiên, cũng không biết là do tên của Du Phong Thành đứng đầu trong danh sách cuộc gọi, hay là bởi vì, sâu trong nội tâm cậu vẫn cho rằng Du Phong Thành có thể cứu bọn họ. Mục đích của đám bắt cóc này còn chưa rõ ràng, lúc nào tính mạng của bọn họ cũng có thể gặp nguy hiểm, ngoại trừ phải tự cứu bản thân, cứu viện từ bên ngoài chính là hi vọng lớn nhất của bọn họ. Nhưng lúc này, Du Phong Thành chắc vẫn còn đang ngủ, cho dù Du Phong Thành thấy được, lại có thể làm gì cơ chứ, nếu hắn muốn ra nước ngoài, phải trải qua một quy trình phê duyệt nghiêm ngặt, hơn nữa cũng không thể ngay lập tức chuẩn bị cẩn thận để giải cứu bọn họ, ngay cả chính bọn họ cũng không biết mình đang ở phương nào, làm sao Du Phong Thành có thể tìm ra bọn họ cho được? Rốt cuộc cậu đã nghĩ cái gì, mà lại gửi một tin nhắn quan trọng như vậy cho Du Phong Thành….
Bạch Tân Vũ tựa ở trên tường, cái gáy đụng phải hai gờ tường, ảo não không thôi.
Qua nửa giờ, Từ tổng trở về.
Mọi người đồng loạt nhìn về phía hắn.
Từ tổng đặt mông ngồi dưới đất than thở: “Bọn chúng muốn một tài liệu cơ mật của Trung Vĩ, tài liệu này có liên quan đến vài thứ vô cùng quan trọng, tôi cũng chỉ biết có chút da lông, hơn nữa cũng không thể nói cho các cậu được. Tôi chỉ có thể nói là, nếu như để lộ tập tài liệu này ra, sẽ mắc tội phản quốc, có thể dùng tài liệu để chuộc chúng ta ra không, căn bản không phải chuyện Trung Vĩ có thể quyết định được.”
Bạch Tân Vũ hạ giọng: “Mẹ nó lá gan lớn thật đấy, đằng sau là quốc gia hay tổ chức nào trùm trò vậy, có đầu mối gì không?”
Từ tổng gật đầu: “Tôi lờ mờ đoán được, nhưng lại liên quan đến vấn đề bảo mật, tôi vẫn không thể nói.”
A Lăng chửi đổng một tiếng, “Đám khốn kiếp này, dám động thủ trên đầu thiên tử, không sợ Trung Quốc cùng Namibia sẽ tranh chấp ra trường quốc tế hay sao.”
“Rất có thể chúng ta đang không ở Namibia, có quỷ mới biết chúng ta đang ở chỗ nào.”
Từ tổng ngó Bạch Tân Vũ, áy náy nói: “Tân Vũ, là tôi suy nghĩ không chu toàn, liên lụy đến cậu, giờ này ban đầu cậu hẳn là đã chuẩn bị về nước rồi.”
Bạch Tân Vũ cười khổ đáp: “Là tôi kiên trì muốn đi, như vầy làm sao có thể trách anh.” Cậu cũng chẳng hề nghĩ đến ra nước ngoài khảo sát thương vụ mà cũng gặp được bọn bắt cóc, đây là cái mệnh gì vậy trời.
Từ tổng nghiêm mặt nói: “Chúng ta không thể chờ người khác tới cứu.”
“Đúng, chúng ta phải nghĩ biện pháp rời khỏi chỗ này.”
Từ tổng miêu tả lại một lần kết cấu của nhà máy bỏ hoang mà hắn quan sát được trên đường bị mang đi thẩm vấn, “Phòng điều khiển chính ở tầng trên, có thiết bị truyền tin, nhưng có người canh cửa, song đại đa số đều tập trung ở tầng dưới, nhân số vượt hơn 40 người.”
Bạch Tân Vũ nói: “Nếu có thể dùng thiết bị truyền tin thông báo cho đại sứ quán vị trí cơ bản của chúng ta, có lẽ có hi vọng được cứu.”‘
“Mấu chốt là làm sao ra ngoài được bây giờ?” Một quản lý bu lại, ngóng lên lỗ thông hơi cách mặt đất hơn 2 mét, “Cao như vậy, hơn nữa tay chúng ta còn đang bị còng. Thêm nữa là, căn bản chúng ta không biết mình đang ở nơi nào.”
Từ tổng không để ý tới hắn, “Chúng ta xâu chuỗi lại địa hình cùng phương hướng mà mọi người nhớ được.”
Vài người từng là bộ đội đặc chủng, đều đã tiếp nhận huấn luyện tương quan, nhanh chóng sâu chuỗi và rà soát lại một đoạn đường mà bọn họ đã đi qua, cuối cùng cũng ghép lại được một kết quả thống nhất.
Lúc này, trời đã sáng, bọn cướp đưa cơm cho bọn họ, là một ít bánh bao khô cứng cùng vài chai nước.
Từ tổng lắc lắc còng tay, “Như vậy sao chúng tôi ăn được.”
Đám cướp khinh miệt liếc bọn họ, “Các người có thể nhịn đói.”
Đám cướp đi rồi, Bạch Tân Vũ dùng đầu gối kẹp chai nước lên, dùng răng vặn mở nắp bình, ừng ực uống một hớp lớn, sau đó ngậm bánh bao khô khốc mà ăn. Trong hoàn cảnh khẩn trương như vậy cả một buổi tổi, bọn họ đã sớm vừa đói lại vừa khát.
Cuối cùng, bọn họ quyết định chờ trời tối mới bắt đầu hành động. Tất cả mọi người nghỉ ngơi.
Bạch Tân Vũ làm ổ ở trong góc, đầu dán lên mặt đất lạnh lẽo đầy bụi bặm, nhắm mắt lại song không ngủ được. Con người thật sự là kỳ lạ, sau khi cậu xuất ngũ về nhà, cậu đã quen thuộc với giường phản cứng rắn cùng màn trời chiếu đất trong lúc thi hành nhiệm vụ khi hãy còn ở trong bộ đội, ngủ trên đệm Simmons mềm mại, cả đêm cậu thường ngủ không ngon, lúc ngủ quen chăn ấm nệm êm rồi, cậu lại không làm cách nào có thể ngay lập tức thích ứng với hoàn cảnh như trước nữa. Có phải cậu trở nên mềm yếu đi không? Cũng có thể cậu chưa bao giờ thực sự kiên cường, tố chất thân thể của cậu đủ tiêu chuẩn, nhưng tố chất tâm lý lại kém một đoạn, cậu nhớ lại lời đội trưởng Võ nói, trong lòng lại bùi ngùi.
Hôm nay cậu không gọi về nhà báo bình an, không bao lâu nữa, cha mẹ cậu, anh trai cậu đều sẽ biết cậu đã xảy ra chuyện, anh trai cậu hẳn là sẽ giận điên lên cho coi! Cứ khư khư cứng đầu muốn đi, kết quả lại xảy ra chuyện, cứ cho là lần này cậu có thể bình an trở về, nhất định cũng bị anh trai đánh cho mém chết. Nghĩ đoạn, cậu không nhịn được mà cười một tiếng, ánh mắt lại trở nên kiên định lạ thường. Cậu nhất định sẽ trở về, cậu sẽ không để cha mẹ phải chịu đựng việc cậu chết bi thống nơi đất khách quê người, cậu là một bộ đội đặc chủng, loại phòng trát xi măng rách nát này, không trói được cậu!
Sau khi màn đêm buông xuống, Từ tổng nhỏ giọng nói: “Vóc người tôi không thoát ra được, mấy người các cậu nhỏ con hơn, ai đi?”
Đại Khôi cùng A Lăng đồng thời hô: “Em đi.”
Bạch Tân Vũ nói: “Tôi đi.”
Từ tổng nói: “Nhiều người quá rất dễ đánh rắn động cỏ, chỉ một người đi thôi.”
Bạch Tân Vũ nghiêm mặt nói: “Để tôi đi đi, tôi nhỏ con hơn so với mấy người, lỗ thông hơi kia nhỏ như vậy, e rằng chỉ có tôi mới lọt ra ngoài được.”
Vẻ mặt Từ tổng xấu hổ, “Tân Vũ, cậu không phải là người của Trung Vĩ, không cần….”
“Bây giờ còn phân trong ngoài Trung Vĩ gì nữa? Chúng ta đều là người trên một cái thuyền, là bạn bè, là đồng bào, tôi cũng vì muốn cứu chính bản thân mình thôi.”
Một quản lý ở vên cạnh dùng âm thanh lí nhí hỏi: “Nếu như cậu đi ra không trở lại thì làm sao bây giờ?”
Trong bóng tối, các nhân viên khác cùng truyền đến tiếng hút khí cao thấp không đều, không sai, nếu Bạch Tân Vũ tự chạy mất, ngày mai bọn cướp phát hiện thiếu người, không biết sẽ làm ra chuyện gì, mà hi vọng duy nhất của bọn họ cũng tan vỡ.
Từ tổng cả giận nạt: “Nói bậy gì đấy.”
Bạch Tân Vũ trầm giọng nói: “Tôi là lính giải ngũ của đoàn bộ đội đặc chủng số một Tây Bắc Báo Tuyết, dù tôi có chết, cũng không làm được những chuyện như kiểu ruồng bỏ đồng bạn tự mình trốn chạy.”
Đại Khôi nói: “Không sai, nhất định Bạch tổng sẽ trở về.”
Một nữ nhân viên nghi ngờ nói: “Nhưng cậu đi ra ngoài thế nào đây, cái còng này….”
Bạch Tân Vũ cười, dưới ánh trăng mờ tối chỉ có thể nhìn thấy hàm răng trắng như vỏ sò của cậu, cậu hít sâu một hơi, chỉ nhác nghe rắc một tiếng, một cơn đau truyền đến từ tay, khớp ngón cái đã bị cậu cứng rắn tháo xuống.*
*Tháo khớp ngón tay cái để thoát còng: Kỹ thuật thường thấy trên ….phim ảnh, bạn có thể xem Hannibal SS1 ep 13 để biết thêm chi tiết, nhưng đã có người làm ngoài đời thật và làm được. Khớp ngón cái là phần gờ lên ở gốc ngón cái đó, sau khi tháo khớp thì có thể bẻ ngón cái thế nào tùy ý, rồi lại có thể đưa khớp về vị trí cũ. Video minh họa.
ΨΨΨ
Hết chương 96
Chú thích ảnh
[1] Súng lục 92:
[2] Còng thép mẫu 65 Nam Phi:
Từ tổng bình tĩnh mở mật mã của một cái két trong phòng, bên trong bày biện một tủ vũ khí, hắn hốt lên một đống súng lục 92 [1], quăng cho Bạch Tân Vũ, “Này, cho cậu một khẩu dùng quen.” Chính hắn cũng cầm lên một khẩu, rồi bọn họ cùng bước ra ngoài.
Bạch Tân Vũ nắm chặt khẩu súng nặng trịch, lĩnh hội được cảm giác an toàn cùng hưng phấn đã lâu không gặp, cậu để súng ở ngang lưng, bước theo.
Vừa ra đã thấy, quả nhiên đám mafia Lozi trấn thủ ở phía ngoài căn cứ đang xảy ra va chạm với cảnh sát biên giới Botswana, hiện tại đã là nửa đêm 3 giờ hơn, hai phe này tui vẫn đối trọi nhưng tạm thời chưa có việc gì phát sinh, nếu đột nhiên khơi lên xô xát vào giữa thời điểm người ta đương ngủ say, như vậy chắc chắn có một phe nào đó đã mưu tính phát động công kích vào lúc tinh thần người ta đang trong trạng thái mệt mỏi nhất.
Từ tổng nạt nhỏ: “Nhanh, sơ tán nhân viên xuống hầm ngầm, gọi phiên dịch lại đây.”
Bọn họ lặng lẽ mò tới cạnh cửa, ngoài cửa sắt, cảnh sát cùng đám người Lozi đang la hét ầm ĩ không ngừng, nói một thứ ngôn ngữ bọn họ không hiểu. Phiên dịch viên nhanh chóng chạy ra, hắn lo lắng đến đổ mồ hôi lạnh.
“Bọn họ nói gì vậy?”
“Xa quá, nghe không rõ lắm, hình như đang cãi nhau xem ai nổ súng trước.”
“Con mẹ nó ngứa trứng chắc.” Từ tổng chửi: “Ồn ào như vậy thật sự không biết giải quyết thế nào đây.”
“A? Có chuyện gì vậy? Cảnh sát rút lui?” Bạch Tân Vũ trợn mắt, thị lực của cậu vô cùng tốt, trong bóng đêm đen kịt cũng lờ mờ thấy được hành động của đối phương.
“Cái gì?” Từ tổng cả kinh hỏi: “Cảnh sát thực sự rút lui sao?”
Bọn họ mới buông lời, đã nhác thấy hai chiếc xe cảnh sát nương theo con đường trước cửa trạm lái đi mất, đèn xe cũng không hề bật lên.
Đại Khôi cắn răng nói: “Có lẽ bọn cảnh sát bị hối lộ rồi, cảnh sát chỗ này dễ ăn đút lót lắm.”
Bạch Tân Vũ quả thực không thể tin được, “Mẹ nó, bọn chúng cứ thế ném chúng ta xuống rồi cút vầy ư?”
“Chỗ này là biên giới, vốn dân cư đã thưa thớt, cho dù phát sinh chuyện gì, chí ít vài ngày sau công chúng mới biết, nếu phía cảnh sát có ý định che đậy, lại càng phiền toái hơn.” Từ tổng chộp một nhân viên an ninh lại, “Lập tức báo tình huống của chúng ta cho phía đại sứ quán.”
“Rõ.”
Đại khôi hỏi: “Từ ca, giờ chúng ta làm thế nào?”
Mắt thấy đám người Lozi đã hùng hùng hổ hổ kéo tới trước cửa, đối phương có ít nhất bốn, năm mươi người, tất cả đều đeo theo súng, hơn nữa bảy tám km xung quanh đây đều là địa bàn của chúng, quân tiếp viện lúc nào cũng có thể tới đây, nếu đánh nhau, chỉ sợ dù bọn họ có diệt được đám người này, cũng coi như đã là cá trong chậu, hơn nữa về sau trạm thông tin này khẳng định sẽ không giữ nổi nữa.
Từ tổng đã kinh qua rất nhiều chuyện như thế này, đến giờ vẫn bình tĩnh như cũ, muốn giải quyết trong hòa bình. Hắn đứng trước cửa sắt, dùng tiếng Lozi chào một câu, sau đó túm phiên dịch viên qua, hỏi bọn chúng muốn thế nào.
Người Lozi yêu cầu được vào căn cứ, kiểm tra camera giám sát trong nửa tháng qua, đồng thời còn muốn dò tìm các chứng cứ khác.
Từ tổng cường điệu rằng trong căn cứ có rất nhiều bí mật làm ăn, bọn họ có thể giao ra video giám sát, nhưng không hi vọng đám người Lozi tiến vào căn cứ.
Sau khi cảnh sát chuồn mất, thái độ của đám người Lozi vô cùng cứng rắn, chỉ kém trực tiếp móc súng ra luôn.
Hai phe giằng co chừng đâu 5 phút đồng hồ, Từ tổng biết không thể ăn cái thua trước mắt, chẳng thể làm gì khác hơn là mở cửa cho bọn chúng vào.
Tay Bạch Tân Vũ vẫn đặt lên súng, đề phòng ngó đám người đang xồng xộc tiến vào.
Từ tổng thối lui đến bên cạnh cậu, thấp giọng nói: “Đừng hành động thiếu suy nghĩ.”
Sau khi đám người Lozi xồ vào căn cứ, chúng bắt đầu lục lọi ở tòa nhà ba tầng duy nhất bên trong, nhưng sau khi vào được toà nhà bọn chúng lại không chạy tới phòng điều khiển, mà trực tiếp lục soát ký túc xá, cuối cùng phát hiện ra 12 nhân viên đang trốn trong hầm ngầm dưới đất.
Từ tổng nhác thấy tình huống không ổn, chợt rút súng ra, chỉ vào bọn chúng dùng tiếng Anh hô: “Các người muốn làm gì?”
Đám người Bạch Tân Vũ cũng đồng loạt giơ súng lên, tình thế diễn biến đến mức này, e rằng đám người Lozi kia tới không phải vì băng ghi hình.
Càng thêm nhiều người Lozi vọt vào từ phía ngoài, trong tay đều mang súng tự động, vây bọn họ lại. Mấy tên lăm lăm súng trường kia, trang phục không quá tương tự với người của bè phái xã hội đen, mà vũ khí cũng không phải súng tự động mà mafia thường mang theo, đối mặt với họng súng đen ngòm, mồ hôi lạnh của mọi người đều túa ra, nếu như bị khử ở nơi thâm sơn cùng cốc như thế này, đào một cái hố chôn xác xuống, thật sự không biết đâu mà tìm.
Đám người Lozi dùng súng đe dọa nhân viên trong hầm ngầm, nhân viên an ninh thì bị trùng trùng bao vây, bọn họ hoàn toàn không có biện pháp phản kháng.
Chuyện tới nước này, bọn họ đã ngỡ ra hết thảy, song cũng đã chậm rồi. Vụ tai nạn giao thông kia từ đầu chí cuối đều chỉ là cái cớ, người Lozi, hoặc có lẽ là đám người đeo súng tự động này, đã nhắm chủ đích vào bọn họ, dựng nên một tai nạn xe cộ, để bọn họ từ bỏ chống cự dưới tình huống muốn dàn xếp ổn thỏa, trực tiếp mở cửa tiễn kẻ địch vào, một chiêu này quá thâm đi, bọn họ đang ở trong địa bàn của kẻ khác, có nhiều cố kỵ, đám người này lợi dụng nhược điểm của bọn họ, khống chế được bọn họ mà không mất tới một người, còn tránh được khả năng gây bất hòa nếu nảy sinh xung đột bên trong lãnh thổ một nước khác.
Một kẻ bịt mặt nói: “Các người đã bị bao vây, bỏ súng xuống, chúng tôi sẽ không làm các người bị thương.”
Từ tổng lạnh nhạt đáp: “Chúng tôi chỉ là nhân viên của một công ty bán đồ điện tử, rốt cuộc các anh muốn làm gì?”
“Đến lúc tự nhiên ông sẽ biết, giờ bỏ súng xuống, các người đã không còn cơ hội phản kháng.”
Bạch Tân Vũ nhanh chóng duỗi tay vào trong túi quần, móc điện thoại ra.
Kẻ bịt mặt chỉ súng về hướng Bạch Tân Vũ, lạnh lùng nói: “Bỏ điện thoại xuống.”
Bạch Tân Vũ cũng chỉa súng vào hắn, lạnh lùng đáp trả: “Tôi chỉ muốn gửi một tin nhắn ngắn cho người nhà, chỉ một, anh có thể thử nổ súng, anh giết được tôi nhưng đồng thời, viên đạn này cũng xuyên qua mắt anh.”
Kẻ bịt mặt trầm lặng quan sát cậu.
Bạch Tân Vũ nhanh như chớp mở khóa màn hình, người trong danh sách cuộc gọi gần nhất là Du Phong Thành, cậu lần mò đánh xuống hai chữ: “Bắt cóc.”
Từ tổng hít sâu một hơi, tay thõng xuống, mọi người cũng đồng loạt hạ súng, ném xuống đất.
Kẻ bịt mặt xông tới cướp lấy điện thoại của Bạch Tân Vũ quăng xuống đấy, một cước đạp nát, “Soát người, dẫn bọn chúng đi.”
Bọn họ bị tước hết vũ khí cùng thiết bị truyền tin trên người, tròng khăn trùm đầu, đẩy lên xe.
Trong bóng tối, cậu nghe được Từ tổng thấp giọng nói: “A Lăng, đã báo tin cho đại sứ quán chưa?”
“Đã, cũng gửi cho công ty.”
Có kẻ nóng nảy quát một tiếng: “Cấm nói chuyện.”
Bạch Tân Vũ an vị bên cạnh Từ tổng, cậu nhắm mắt lại cảm nhận chuyển động của xe, tính toán tuyến đường trong đầu, lên xuống dốc núi, quẹo gấp, đi qua đoạn đường phải giảm tốc độ do có nhiều ổ gà, cùng với những âm thanh trên đường đều có thể nghe thấy rõ ràng, tỷ như tiếng ngỗng kêu, tiếng xe lửa, đoạn đường này kéo dài ít nhất hai tiếng đồng hồ, cậu tập trung tinh lực ghi nhớ hết thảy, đại não choáng váng muốn ói.
Rốt cục xe cũng dừng lại, bọn họ xuống xe, Bạch Tân Vũ rõ ràng cảm nhận được không khí ở đây có độ ẩm rất cao, các quốc gia ở Châu Phi phần lớn đều khô cằn thiếu nước, nơi có không khí ẩm ướt như vậy, nhất định phải gần nguồn nước.
Bọn họ bị lùa vào một căn phòng, lúc cánh cửa sắt vừa dày vừa nặng đóng lại, phát ra tiếng rỉ sét ma sát, vô cùng chói tai, khiến người nghe phải tâm tình trầm trọng.
Cửa đóng lại rồi, bọn họ dùng sức kéo khăn chùm đầu xuống, đánh giá hoàn cảnh xung quanh.
Đây là một nhà kho, hiển nhiên là đã bị bỏ hoang rất nhiều năm, mặt tường loang lổ bung bét, trên mặt đất là dấu bụi thật dày, lỗ thông hơi vô cùng nhỏ, miễn cưỡng mới vừa cho một người lọt qua.
Bạch Tân Vũ hỏi: “Từ ca đâu rồi?”
Không thấy Từ tổng đâu, có lẽ đã bị đám người kia mang đi.
Đại Khôi cười khổ một tiếng, “Đám khỉ đen này, còn có chút đầu óc cơ đấy.”
Bạch Tân Vũ lắc lắc cái còng trên cổ tay, “Kẻ bắt cóc chúng ta cũng không phải người da đen, tôi có chút quen thuộc với khẩu âm kia….Đại Khôi, cho tôi nhìn cái còng của cậu chút coi sao.”
Đại Khôi dịch thân thể lại, Bạch Tân Vũ nằm xuống tỉ mỉ nghiên cứu cái còng kia, “A, hình như là còng quân dụng, là mẫu 65 mạ Mangan thường được dùng ở Nam Phi.” [2] Cậu vẫn cảm thấy mình đã nghe qua khẩu âm của nhóm người kia, căn cứ vào manh mối trên còng tay, hầu như cậu đã xác định được đám người này là lính đánh thuê Nam Phi, lại là lính đánh thuê Nam Phi, lần đó trên núi Côn Lôn, bọn họ đụng phải đám lính đánh thuê Nam Phi kia, không chỉ khiến bọn họ mất đi hai chiến hữu, còn khiến cho cậu và Du Phong Thành rạn nứt, mức độ căm hận của cậu đối với đám lính đánh thuê Nam Phi này quả thực đến độ không đội trời chung.
Du Phong Thành….Bạch Tân Vũ nghĩ tới cái tên này, đoạn thở dài thườn thượt trong tâm. Tin nhắn cậu gửi vừa nãy, Du Phong Thành đã nhận được chưa? Cậu nghĩ tới việc cầu cứu Du Phong Thành đầu tiên, cũng không biết là do tên của Du Phong Thành đứng đầu trong danh sách cuộc gọi, hay là bởi vì, sâu trong nội tâm cậu vẫn cho rằng Du Phong Thành có thể cứu bọn họ. Mục đích của đám bắt cóc này còn chưa rõ ràng, lúc nào tính mạng của bọn họ cũng có thể gặp nguy hiểm, ngoại trừ phải tự cứu bản thân, cứu viện từ bên ngoài chính là hi vọng lớn nhất của bọn họ. Nhưng lúc này, Du Phong Thành chắc vẫn còn đang ngủ, cho dù Du Phong Thành thấy được, lại có thể làm gì cơ chứ, nếu hắn muốn ra nước ngoài, phải trải qua một quy trình phê duyệt nghiêm ngặt, hơn nữa cũng không thể ngay lập tức chuẩn bị cẩn thận để giải cứu bọn họ, ngay cả chính bọn họ cũng không biết mình đang ở phương nào, làm sao Du Phong Thành có thể tìm ra bọn họ cho được? Rốt cuộc cậu đã nghĩ cái gì, mà lại gửi một tin nhắn quan trọng như vậy cho Du Phong Thành….
Bạch Tân Vũ tựa ở trên tường, cái gáy đụng phải hai gờ tường, ảo não không thôi.
Qua nửa giờ, Từ tổng trở về.
Mọi người đồng loạt nhìn về phía hắn.
Từ tổng đặt mông ngồi dưới đất than thở: “Bọn chúng muốn một tài liệu cơ mật của Trung Vĩ, tài liệu này có liên quan đến vài thứ vô cùng quan trọng, tôi cũng chỉ biết có chút da lông, hơn nữa cũng không thể nói cho các cậu được. Tôi chỉ có thể nói là, nếu như để lộ tập tài liệu này ra, sẽ mắc tội phản quốc, có thể dùng tài liệu để chuộc chúng ta ra không, căn bản không phải chuyện Trung Vĩ có thể quyết định được.”
Bạch Tân Vũ hạ giọng: “Mẹ nó lá gan lớn thật đấy, đằng sau là quốc gia hay tổ chức nào trùm trò vậy, có đầu mối gì không?”
Từ tổng gật đầu: “Tôi lờ mờ đoán được, nhưng lại liên quan đến vấn đề bảo mật, tôi vẫn không thể nói.”
A Lăng chửi đổng một tiếng, “Đám khốn kiếp này, dám động thủ trên đầu thiên tử, không sợ Trung Quốc cùng Namibia sẽ tranh chấp ra trường quốc tế hay sao.”
“Rất có thể chúng ta đang không ở Namibia, có quỷ mới biết chúng ta đang ở chỗ nào.”
Từ tổng ngó Bạch Tân Vũ, áy náy nói: “Tân Vũ, là tôi suy nghĩ không chu toàn, liên lụy đến cậu, giờ này ban đầu cậu hẳn là đã chuẩn bị về nước rồi.”
Bạch Tân Vũ cười khổ đáp: “Là tôi kiên trì muốn đi, như vầy làm sao có thể trách anh.” Cậu cũng chẳng hề nghĩ đến ra nước ngoài khảo sát thương vụ mà cũng gặp được bọn bắt cóc, đây là cái mệnh gì vậy trời.
Từ tổng nghiêm mặt nói: “Chúng ta không thể chờ người khác tới cứu.”
“Đúng, chúng ta phải nghĩ biện pháp rời khỏi chỗ này.”
Từ tổng miêu tả lại một lần kết cấu của nhà máy bỏ hoang mà hắn quan sát được trên đường bị mang đi thẩm vấn, “Phòng điều khiển chính ở tầng trên, có thiết bị truyền tin, nhưng có người canh cửa, song đại đa số đều tập trung ở tầng dưới, nhân số vượt hơn 40 người.”
Bạch Tân Vũ nói: “Nếu có thể dùng thiết bị truyền tin thông báo cho đại sứ quán vị trí cơ bản của chúng ta, có lẽ có hi vọng được cứu.”‘
“Mấu chốt là làm sao ra ngoài được bây giờ?” Một quản lý bu lại, ngóng lên lỗ thông hơi cách mặt đất hơn 2 mét, “Cao như vậy, hơn nữa tay chúng ta còn đang bị còng. Thêm nữa là, căn bản chúng ta không biết mình đang ở nơi nào.”
Từ tổng không để ý tới hắn, “Chúng ta xâu chuỗi lại địa hình cùng phương hướng mà mọi người nhớ được.”
Vài người từng là bộ đội đặc chủng, đều đã tiếp nhận huấn luyện tương quan, nhanh chóng sâu chuỗi và rà soát lại một đoạn đường mà bọn họ đã đi qua, cuối cùng cũng ghép lại được một kết quả thống nhất.
Lúc này, trời đã sáng, bọn cướp đưa cơm cho bọn họ, là một ít bánh bao khô cứng cùng vài chai nước.
Từ tổng lắc lắc còng tay, “Như vậy sao chúng tôi ăn được.”
Đám cướp khinh miệt liếc bọn họ, “Các người có thể nhịn đói.”
Đám cướp đi rồi, Bạch Tân Vũ dùng đầu gối kẹp chai nước lên, dùng răng vặn mở nắp bình, ừng ực uống một hớp lớn, sau đó ngậm bánh bao khô khốc mà ăn. Trong hoàn cảnh khẩn trương như vậy cả một buổi tổi, bọn họ đã sớm vừa đói lại vừa khát.
Cuối cùng, bọn họ quyết định chờ trời tối mới bắt đầu hành động. Tất cả mọi người nghỉ ngơi.
Bạch Tân Vũ làm ổ ở trong góc, đầu dán lên mặt đất lạnh lẽo đầy bụi bặm, nhắm mắt lại song không ngủ được. Con người thật sự là kỳ lạ, sau khi cậu xuất ngũ về nhà, cậu đã quen thuộc với giường phản cứng rắn cùng màn trời chiếu đất trong lúc thi hành nhiệm vụ khi hãy còn ở trong bộ đội, ngủ trên đệm Simmons mềm mại, cả đêm cậu thường ngủ không ngon, lúc ngủ quen chăn ấm nệm êm rồi, cậu lại không làm cách nào có thể ngay lập tức thích ứng với hoàn cảnh như trước nữa. Có phải cậu trở nên mềm yếu đi không? Cũng có thể cậu chưa bao giờ thực sự kiên cường, tố chất thân thể của cậu đủ tiêu chuẩn, nhưng tố chất tâm lý lại kém một đoạn, cậu nhớ lại lời đội trưởng Võ nói, trong lòng lại bùi ngùi.
Hôm nay cậu không gọi về nhà báo bình an, không bao lâu nữa, cha mẹ cậu, anh trai cậu đều sẽ biết cậu đã xảy ra chuyện, anh trai cậu hẳn là sẽ giận điên lên cho coi! Cứ khư khư cứng đầu muốn đi, kết quả lại xảy ra chuyện, cứ cho là lần này cậu có thể bình an trở về, nhất định cũng bị anh trai đánh cho mém chết. Nghĩ đoạn, cậu không nhịn được mà cười một tiếng, ánh mắt lại trở nên kiên định lạ thường. Cậu nhất định sẽ trở về, cậu sẽ không để cha mẹ phải chịu đựng việc cậu chết bi thống nơi đất khách quê người, cậu là một bộ đội đặc chủng, loại phòng trát xi măng rách nát này, không trói được cậu!
Sau khi màn đêm buông xuống, Từ tổng nhỏ giọng nói: “Vóc người tôi không thoát ra được, mấy người các cậu nhỏ con hơn, ai đi?”
Đại Khôi cùng A Lăng đồng thời hô: “Em đi.”
Bạch Tân Vũ nói: “Tôi đi.”
Từ tổng nói: “Nhiều người quá rất dễ đánh rắn động cỏ, chỉ một người đi thôi.”
Bạch Tân Vũ nghiêm mặt nói: “Để tôi đi đi, tôi nhỏ con hơn so với mấy người, lỗ thông hơi kia nhỏ như vậy, e rằng chỉ có tôi mới lọt ra ngoài được.”
Vẻ mặt Từ tổng xấu hổ, “Tân Vũ, cậu không phải là người của Trung Vĩ, không cần….”
“Bây giờ còn phân trong ngoài Trung Vĩ gì nữa? Chúng ta đều là người trên một cái thuyền, là bạn bè, là đồng bào, tôi cũng vì muốn cứu chính bản thân mình thôi.”
Một quản lý ở vên cạnh dùng âm thanh lí nhí hỏi: “Nếu như cậu đi ra không trở lại thì làm sao bây giờ?”
Trong bóng tối, các nhân viên khác cùng truyền đến tiếng hút khí cao thấp không đều, không sai, nếu Bạch Tân Vũ tự chạy mất, ngày mai bọn cướp phát hiện thiếu người, không biết sẽ làm ra chuyện gì, mà hi vọng duy nhất của bọn họ cũng tan vỡ.
Từ tổng cả giận nạt: “Nói bậy gì đấy.”
Bạch Tân Vũ trầm giọng nói: “Tôi là lính giải ngũ của đoàn bộ đội đặc chủng số một Tây Bắc Báo Tuyết, dù tôi có chết, cũng không làm được những chuyện như kiểu ruồng bỏ đồng bạn tự mình trốn chạy.”
Đại Khôi nói: “Không sai, nhất định Bạch tổng sẽ trở về.”
Một nữ nhân viên nghi ngờ nói: “Nhưng cậu đi ra ngoài thế nào đây, cái còng này….”
Bạch Tân Vũ cười, dưới ánh trăng mờ tối chỉ có thể nhìn thấy hàm răng trắng như vỏ sò của cậu, cậu hít sâu một hơi, chỉ nhác nghe rắc một tiếng, một cơn đau truyền đến từ tay, khớp ngón cái đã bị cậu cứng rắn tháo xuống.*
*Tháo khớp ngón tay cái để thoát còng: Kỹ thuật thường thấy trên ….phim ảnh, bạn có thể xem Hannibal SS1 ep 13 để biết thêm chi tiết, nhưng đã có người làm ngoài đời thật và làm được. Khớp ngón cái là phần gờ lên ở gốc ngón cái đó, sau khi tháo khớp thì có thể bẻ ngón cái thế nào tùy ý, rồi lại có thể đưa khớp về vị trí cũ. Video minh họa.
ΨΨΨ
Hết chương 96
Chú thích ảnh
[1] Súng lục 92:
[2] Còng thép mẫu 65 Nam Phi:
/121
|