Trái lại bên trong Minh Vương phủ, tâm trạng của Hoàng Phủ Nam Ninh có chút không yên.
"Vương gia, người đang lo lắng cho Vương phi sao?"
Theo dõi hắn hồi lâu, Lí Như Phong thử hỏi hắn.
Hoàng Phủ Nam Ninh cau mày gật đầu: "Đúng vậy! Cũng không biết Bộ Nhu Nhi sẽ ra sao. Nàng chỉ có một mình, mà mấy nữ nhân kia... Lần trước bị các nàng ấy cùng nhau vây lại bắt nạt ức hiếp, thiếu chút nữa làm cho nàng khóc thét lên. Bây giờ, nàng chỉ có một mình, còn không biết nàng ấy sẽ bị bọn họ khi dễ thành ra cái dáng gì nữa?"
Nói xong, trong đầu bất giác hiện lên hình ảnh Bộ Nhu Nhi hoa lê đẫm mưa bộ dáng vô cùng thê thảm, khiến cho tâm của hắn bỗng cảm thấy căng thẳng, ngực rầu rĩ có chút khó chịu.
Hắn thật đúng là dám trả lời nha! Nếu đã nói như vậy, còn không chịu thừa nhận trong lòng hắn đã có nàng. Lí Như Phong không nói gì: "Nếu đã lo lắng cho Vương phi, người vì sao không đi cùng nàng?"
"Đều là nữ nhân đi với nhau, ta đi cùng làm gì? Ngươi cũng không phải không biết, ta ghét nhất là nữ nhân." Lập tức hiện rõ vẻ mặt chán ghét nói.
Lí Như Phong khóe miệng nhếch lên: "Cho nên, người tình nguyện ở trong này vì nàng mà trong lòng bất an?"
"Cái gì mà trong lòng bất an? Ta chỉ là nghĩ không muốn thấy nàng bị khi dễ, hai con mắt khóc đến hồng hồng khi đi về?" Lập tức nghiêm mặt, Hoàng Phủ Nam Ninh quát khẽ.
Thật hắn sẽ không vì nàng mà trong lòng bất an chứ. Từ trước đến nay bây giờ mới thấy hắn như thế này, tựa hồ hắn ngồi chưa yên, liền đứng bật dậy sau đó cứ đi tới đi lui trong phòng, vẻ mặt âm trầm, thỉnh thoảng miệng còn lẩm bẩm. Biểu hiện của hắn đã rõ ràng như vậy, ai mà không nhìn ra là hắn đang lo lắng chứ?!
Hắn đành vô lực thở dài. Nhưng mà, vô luận hắn khuyên can như thế nào thì tên này đến chết cũng không có chịu thừa nhận. Hắn đã nghĩ rất nhiều cách để khuyên, nhưng mà người ta không cảm kích, hắn cũng đành chịu, đành để hắn tự xử đi. Dù sao cũng là chuyện nhà người ta, với hắn thì có quan hệ gì.
Hai người nói chuyện, bỗng nhiên quản gia xuất hiện “Vương gia, Vương phi đã về”
"Phải không?"
Lập tức tinh thần chấn động. Hoàng Phủ Nam Ninh vội vàng ba chân bốn cẳng chạy tới cửa. Lúc này Bộ Nhu Nhi đang được Tú nhi đỡ bên người, ý cười trong trẻo trở về.
" Bộ Nhu Nhi!" Lập tức kêu to một tiếng, Hoàng Phủ Nam Ninh một tay túm lấy nàng kéo vào.
"Vương gia!" Nhìn thấy hắn, Bộ Nhu Nhi hoảng sợ, "Ngài như thế nào lại ra đây?”
"Nhanh một chút nói cho bổn vương biết, các nàng ấy có khi dễ nàng không? Khi dễ như thế nào, nàng có khóc nhiều không… Đi sao mắt nàng như thế nào lại không hồng hồng?” đem hết mọi nghi vấn ảo não trong lòng phát tiết ra, Hoàng Phủ Nam Ninh nâng cằm nàng lên, nhìn thấy nàng vẫn là khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh xắn lúc nãy làm hắn ngây ngẩn cả người.
Đưa tay lên khóe mắt của nàng sờ một chút: “ Gì? Nàng không khóc?
"Không có sao!" Vội vàng lắc đầu, Bộ Nhu Nhi nhỏ giọng nói: "Thần thiếp cùng nhị hoàng tẩu và các nàng ở chung vô cùng tốt, vì sao phải khóc?"
"Vô cùng tốt?" Nghe nói như thế, Hoàng Phủ Nam Ninh theo bản năng liền cười lạnh: “ Các nàng ấy đối với nàng thực tốt sao?”
Bộ Nhu Nhi gật đầu:"Vâng! Các nàng đều đối xử với thiếp chân thực chiếu cố, hôm nay còn vây quanh thần thiếp nói chuyện thật là nhiều.” Đương nhiên, đó là buổi chiều, còn buổi sáng thôi... không cần thiết phải nói liền.
"Không có khả năng." Nhưng mà, nghe nói như thế, Hoàng Phủ Nam Ninh phản ứng đầu tiên là không thể tin được. Liền nâng cằm của nàng lên “ Tiểu bạch thỏ, nàng thành thật cho ta. Ta sẽ lấy lại công đạo cho nàng, không được nói dối.”
Đau ta! Nam nhân thối, lâu như vậy, hắn còn không học được rằng đối với nữ nhân phải có điểm ôn nhu sao.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng khẽ nhíu: “Thần thiếp không có nói dối mà. Nhị hoàng tẩu cùng các vương phi khác thật sự đối xử rất tốt với thiếp, còn có lục đệ muội, nàng hôm này còn giúp thiếp nói chuyện…À, đúng rồi! Chỉ có thất đệ muội, nàng giống như vẫn có chút thành kiến với thiếp, vừa xuất hiện liền phụng phịu, còn âm dương quái khí châm chọc thiếp vài câu. Nhưng mà, Tam hoàng tẩu các nàng đều đứng ra giúp thiếp thần nói chuyện, sau đó, nàng liền thở phì phì ly khai"
Hừ hừ, đạp phá thiết hài vô mịch xử, thật không uổng công, thất Vương phi, thật ngại quá nha, ai kêu ngươi hôm nay lại muốn làm chim đầu đàn. Ta liền thuận theo tự nhiên, hướng đến ngươi đánh đầu tiên cho ngươi biết.
"Bổn vương đã hiểu rồi” Dường như nghe được đáp án mà mình muốn biết, Hoàng Phủ Nam Ninh buông tay nàng ra, ánh mắt lạnh lùng nói: "Thất Vương phi phải không? Nàng ta thật to gan!"
"Vương gia, kỳ thật, nàng ấy cũng không nói cái gì, chính là nghe được người khác thêm một ít mắm ít muối trong lời nói, tới hỏi hỏi thiếp thần thực hư, chờ thiếp giải thích rõ ràng, nàng ấy cũng sẽ không nói gì nữa." Vội vàng nhu thuận đứng vững, Bộ Nhu Nhi nhỏ giọng nói.
Hoàng Phủ Nam Ninh lãnh hạ mặt: "Nói cái gì?"
"Chính là, chính là về Tuyết Y biểu muội, còn có Lam muội muội các nàng..."
"Làm càn! Chuyện trong vương phủ của bổn vương, cùng nàng ta có gì liên quan?" Sắc mặt hắn trầm hẳn xuống, Hoàng Phủ Nam Ninh không hờn giận quát khẽ.
"Vương gia, kỳ thật..."
" Tiểu bạch thỏ, nàng sao lại cùng nàng ta nói chuyện? Nữ nhân ấy, bổn vương đã sớm không quen nhìn, ỷ vào là Lân quốc công chúa, dám đứng đó diễu võ dương oai. Chỉ là tiểu quốc phụ thuộc Phượng Tường vương triều ta mà cũng dám như thế. Nàng ta thật sự là ngại sống quá dài.” Đang gãy lời nàng, Hoàng Phủ Nam Ninh lại càng không thích kêu to lên.
Thì ra là thế! Bộ Nhu Nhi bừng tỉnh đại ngộ. Vì sao vị Thất Vương phi kia bệnh công chúa nặng như vậy. Đứng đến nửa ngày mới hiểu là vì đó là công chúa hàng thật giá thật mà.
Một khi đã như vậy, nàng không nói.
Liền lại một phen nắm lấy cổ tay của nàng, Hoàng Phủ Nam Ninh tiếp tục ép hỏi: " Tiểu bạch thỏ, còn có chuyện gì không? Các nàng ai còn khi dễ nàng?"
"Không có sao?" Vội vàng lắc đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng khẽ ngẩng lên, “Các nàng ấy thật sự đối thiếp thần tốt lắm. Hơn nữa, trước khi đi Nhị hoàng tẩu còn cho người mang đến tặng thiếp mấy bộ đồ, nói là làm cho thiếp mấy bộ đồ mới để thường xuyên mặc”
"Ha ha, như thế xem ra, Vương phi ôn hòa mềm mại, phẩm hạnh thiện lương, nên các vị Vương phi cũng tràn đầy cảm xúc, cũng không khi dễ nổi nàng nữa” Bên cạnh, Lí Như Phong lập tức nở nụ cười.
Hoàng Phủ Nam Ninh lực chú ý lại bị chuyển dời đến một chỗ khác =___=
" Tiểu bạch thỏ, nàng thiếu quần áo mặc không?"
"Này... thật ra thì cũng không thiếu. Chính là, hôm nay Nhị hoàng tẩu nói, nàng phát hiện thiếp thần hôm nay đi qua, trên người mặc bộ đồ cùng ngày các nàng tới chơi hôm ấy giống nhau y đúc nên liền nghĩ là thiếp cũng không có bao nhiêu xiêm y để thay. Các nàng ấy nhất thời đau lòng đã đem mấy mảnh vải đẹp cho thiếp. Nếu là ý tốt thì thiếp thần tự nhiên nhận. Đúng rồi, nàng còn nói muốn giới thiệu chỗ may tốt cho thiếp làm cho thiếp thêm mấy bộ đồ tốt xinh đẹp mặc”
"Bẩm Vương gia, Vương phi quần áo tựa hồ là thiếu. Ta đến đây cũng vài lần, phát hiện nàng cũng không đổi qua mấy thân quần áo. Cái dạng này, với các Vương Phi khác xác thực không tốt lắm, không thể bằng người ta." Lí Như Phong khẽ khàng gật đầu nhẹ giọng chen vào nói.
Hoàng Phủ Nam Ninh mặt đã hóa đen: "Nếu không đủ quần áo mặc, nàng vì sao không đến nói với bổn vương, chả lẽ bổn vương lại để nàng thiếu vài món quần áo sao. Lại còn dùng tơ lụa người khác không cần để may quần áo.”
"Vương gia, Nhị hoàng tẩu nàng cũng là có ý tốt..."
"Ý tốt cái gì? Nàng ta không cần những thứ đó, liền giao cho nàng xử lý." Lạnh lùng đánh gãy, Hoàng Phủ Nam Ninh lập tức chuyển hướng bên ngoài, "Quản gia! Quản gia!"
"Vương gia!" Lên tiếng trả lời, quản gia đã xuất hiện bên cửa.
"Đi, lập tức tìm mấy xấp vải, tìm vài nơi may tốt, cấp Vương phi làm mười bộ xiêm y"
"Dạ”
"Vương gia, này... như thế nhiều lắm đó!" Trong lòng tức khắc hân hoan nhảy nhót đứng lên, Bộ Nhu Nhi trên mặt lại thật cẩn thận hỏi.
"Ha ha, mới mười bộ mà thôi, làm sao mà nhiều? Các vị vương phi người nào cũng có ít nhất cũng mười hai bộ quần áo để mặc đi.” Cười nhẹ, Lí Như Phong không mặn không nhạt nói.
Hoàng Phủ Nam Ninh nghe được, lập tức sửa miệng: "Cấp nàng làm hai mươi bộ"
Này con số này làm cho Bộ Nhu Nhi vạn phần kinh ngạc. Hai mươi bộ, hơn nữa nàng hiện tại mấy bộ, nàng một tháng đều có thể đổi mặc quần áo nhiều loại nha! Oa khà khà, tốt, nàng thích.
"Vương gia, nếu không, lại làm cho quản gia tìm vài cái người làm trang sức đến, vì Vương phi mà chế mấy bộ trang sức cho người. Ta phát hiện, Vương phi trên người trên đầu gì đó cũng rất thiếu, lần trước Thái Hậu ban cho nàng lại bị nàng cầm lại đi đưa cho nhà mẹ đẻ." Lập tức, Lí Như Phong nhỏ giọng đề nghị.
"Được, cũng cấp nàng đến hai mươi bộ". Lập tức, Hoàng Phủ Nam Ninh vung tay lên, lớn tiếng phân phó.
Quang quác…!!! ( chim chiếc bay vòng vòng trên đầu luôn kìa)
Bộ Nhu Nhi quả thực phấn khởi, chỉ muốn nhảy dựng lên….
Quần áo mới, trang sức mới, hơn nữa hết thảy đều là hai mươi bộ, chỉ là ngẫm lại, ánh mắt bắt đầu suy nghĩ, nàng hôm nay đụng vào đại vận rồi sao?!
"Đa tạ Vương gia!" Vội vàng thi lễ, nàng bây giờ căn bản ngay cả từ chối cũng không còn kịp rồi.
"Vương phi làm gì lại khách khí như thế?! Vốn là người nên được những thứ ấy.” Thấy thế, Lí Như Phong bên cạnh lại nói.
Hôm nay chính mình có thể được nhiều đến như vậy, công lao phân nửa đều ít nhiều là của hắn đã đưa tay ra tương trợ. Nhưng mà đối với nam nhân luôn tự cho mình là thông minh này, Bộ Nhu Nhi vẫn không thích, liền giật nhẹ khóe miệng: "Vô luận như thế nào, cũng là ân điển của Vương gia, thiếp thần vô cùng cảm kích."
"Không cần, bổn vương sớm nói qua, ngươi chỉ cần làm tốt nhiệm vụ của Minh vương phi, không nháo sự, không ầm ĩ, mấy thứ này, không đáng kể chút nào." Xua tay, Hoàng Phủ Nam Ninh không thèm để ý nói.
"Vương gia, người đang lo lắng cho Vương phi sao?"
Theo dõi hắn hồi lâu, Lí Như Phong thử hỏi hắn.
Hoàng Phủ Nam Ninh cau mày gật đầu: "Đúng vậy! Cũng không biết Bộ Nhu Nhi sẽ ra sao. Nàng chỉ có một mình, mà mấy nữ nhân kia... Lần trước bị các nàng ấy cùng nhau vây lại bắt nạt ức hiếp, thiếu chút nữa làm cho nàng khóc thét lên. Bây giờ, nàng chỉ có một mình, còn không biết nàng ấy sẽ bị bọn họ khi dễ thành ra cái dáng gì nữa?"
Nói xong, trong đầu bất giác hiện lên hình ảnh Bộ Nhu Nhi hoa lê đẫm mưa bộ dáng vô cùng thê thảm, khiến cho tâm của hắn bỗng cảm thấy căng thẳng, ngực rầu rĩ có chút khó chịu.
Hắn thật đúng là dám trả lời nha! Nếu đã nói như vậy, còn không chịu thừa nhận trong lòng hắn đã có nàng. Lí Như Phong không nói gì: "Nếu đã lo lắng cho Vương phi, người vì sao không đi cùng nàng?"
"Đều là nữ nhân đi với nhau, ta đi cùng làm gì? Ngươi cũng không phải không biết, ta ghét nhất là nữ nhân." Lập tức hiện rõ vẻ mặt chán ghét nói.
Lí Như Phong khóe miệng nhếch lên: "Cho nên, người tình nguyện ở trong này vì nàng mà trong lòng bất an?"
"Cái gì mà trong lòng bất an? Ta chỉ là nghĩ không muốn thấy nàng bị khi dễ, hai con mắt khóc đến hồng hồng khi đi về?" Lập tức nghiêm mặt, Hoàng Phủ Nam Ninh quát khẽ.
Thật hắn sẽ không vì nàng mà trong lòng bất an chứ. Từ trước đến nay bây giờ mới thấy hắn như thế này, tựa hồ hắn ngồi chưa yên, liền đứng bật dậy sau đó cứ đi tới đi lui trong phòng, vẻ mặt âm trầm, thỉnh thoảng miệng còn lẩm bẩm. Biểu hiện của hắn đã rõ ràng như vậy, ai mà không nhìn ra là hắn đang lo lắng chứ?!
Hắn đành vô lực thở dài. Nhưng mà, vô luận hắn khuyên can như thế nào thì tên này đến chết cũng không có chịu thừa nhận. Hắn đã nghĩ rất nhiều cách để khuyên, nhưng mà người ta không cảm kích, hắn cũng đành chịu, đành để hắn tự xử đi. Dù sao cũng là chuyện nhà người ta, với hắn thì có quan hệ gì.
Hai người nói chuyện, bỗng nhiên quản gia xuất hiện “Vương gia, Vương phi đã về”
"Phải không?"
Lập tức tinh thần chấn động. Hoàng Phủ Nam Ninh vội vàng ba chân bốn cẳng chạy tới cửa. Lúc này Bộ Nhu Nhi đang được Tú nhi đỡ bên người, ý cười trong trẻo trở về.
" Bộ Nhu Nhi!" Lập tức kêu to một tiếng, Hoàng Phủ Nam Ninh một tay túm lấy nàng kéo vào.
"Vương gia!" Nhìn thấy hắn, Bộ Nhu Nhi hoảng sợ, "Ngài như thế nào lại ra đây?”
"Nhanh một chút nói cho bổn vương biết, các nàng ấy có khi dễ nàng không? Khi dễ như thế nào, nàng có khóc nhiều không… Đi sao mắt nàng như thế nào lại không hồng hồng?” đem hết mọi nghi vấn ảo não trong lòng phát tiết ra, Hoàng Phủ Nam Ninh nâng cằm nàng lên, nhìn thấy nàng vẫn là khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh xắn lúc nãy làm hắn ngây ngẩn cả người.
Đưa tay lên khóe mắt của nàng sờ một chút: “ Gì? Nàng không khóc?
"Không có sao!" Vội vàng lắc đầu, Bộ Nhu Nhi nhỏ giọng nói: "Thần thiếp cùng nhị hoàng tẩu và các nàng ở chung vô cùng tốt, vì sao phải khóc?"
"Vô cùng tốt?" Nghe nói như thế, Hoàng Phủ Nam Ninh theo bản năng liền cười lạnh: “ Các nàng ấy đối với nàng thực tốt sao?”
Bộ Nhu Nhi gật đầu:"Vâng! Các nàng đều đối xử với thiếp chân thực chiếu cố, hôm nay còn vây quanh thần thiếp nói chuyện thật là nhiều.” Đương nhiên, đó là buổi chiều, còn buổi sáng thôi... không cần thiết phải nói liền.
"Không có khả năng." Nhưng mà, nghe nói như thế, Hoàng Phủ Nam Ninh phản ứng đầu tiên là không thể tin được. Liền nâng cằm của nàng lên “ Tiểu bạch thỏ, nàng thành thật cho ta. Ta sẽ lấy lại công đạo cho nàng, không được nói dối.”
Đau ta! Nam nhân thối, lâu như vậy, hắn còn không học được rằng đối với nữ nhân phải có điểm ôn nhu sao.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng khẽ nhíu: “Thần thiếp không có nói dối mà. Nhị hoàng tẩu cùng các vương phi khác thật sự đối xử rất tốt với thiếp, còn có lục đệ muội, nàng hôm này còn giúp thiếp nói chuyện…À, đúng rồi! Chỉ có thất đệ muội, nàng giống như vẫn có chút thành kiến với thiếp, vừa xuất hiện liền phụng phịu, còn âm dương quái khí châm chọc thiếp vài câu. Nhưng mà, Tam hoàng tẩu các nàng đều đứng ra giúp thiếp thần nói chuyện, sau đó, nàng liền thở phì phì ly khai"
Hừ hừ, đạp phá thiết hài vô mịch xử, thật không uổng công, thất Vương phi, thật ngại quá nha, ai kêu ngươi hôm nay lại muốn làm chim đầu đàn. Ta liền thuận theo tự nhiên, hướng đến ngươi đánh đầu tiên cho ngươi biết.
"Bổn vương đã hiểu rồi” Dường như nghe được đáp án mà mình muốn biết, Hoàng Phủ Nam Ninh buông tay nàng ra, ánh mắt lạnh lùng nói: "Thất Vương phi phải không? Nàng ta thật to gan!"
"Vương gia, kỳ thật, nàng ấy cũng không nói cái gì, chính là nghe được người khác thêm một ít mắm ít muối trong lời nói, tới hỏi hỏi thiếp thần thực hư, chờ thiếp giải thích rõ ràng, nàng ấy cũng sẽ không nói gì nữa." Vội vàng nhu thuận đứng vững, Bộ Nhu Nhi nhỏ giọng nói.
Hoàng Phủ Nam Ninh lãnh hạ mặt: "Nói cái gì?"
"Chính là, chính là về Tuyết Y biểu muội, còn có Lam muội muội các nàng..."
"Làm càn! Chuyện trong vương phủ của bổn vương, cùng nàng ta có gì liên quan?" Sắc mặt hắn trầm hẳn xuống, Hoàng Phủ Nam Ninh không hờn giận quát khẽ.
"Vương gia, kỳ thật..."
" Tiểu bạch thỏ, nàng sao lại cùng nàng ta nói chuyện? Nữ nhân ấy, bổn vương đã sớm không quen nhìn, ỷ vào là Lân quốc công chúa, dám đứng đó diễu võ dương oai. Chỉ là tiểu quốc phụ thuộc Phượng Tường vương triều ta mà cũng dám như thế. Nàng ta thật sự là ngại sống quá dài.” Đang gãy lời nàng, Hoàng Phủ Nam Ninh lại càng không thích kêu to lên.
Thì ra là thế! Bộ Nhu Nhi bừng tỉnh đại ngộ. Vì sao vị Thất Vương phi kia bệnh công chúa nặng như vậy. Đứng đến nửa ngày mới hiểu là vì đó là công chúa hàng thật giá thật mà.
Một khi đã như vậy, nàng không nói.
Liền lại một phen nắm lấy cổ tay của nàng, Hoàng Phủ Nam Ninh tiếp tục ép hỏi: " Tiểu bạch thỏ, còn có chuyện gì không? Các nàng ai còn khi dễ nàng?"
"Không có sao?" Vội vàng lắc đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng khẽ ngẩng lên, “Các nàng ấy thật sự đối thiếp thần tốt lắm. Hơn nữa, trước khi đi Nhị hoàng tẩu còn cho người mang đến tặng thiếp mấy bộ đồ, nói là làm cho thiếp mấy bộ đồ mới để thường xuyên mặc”
"Ha ha, như thế xem ra, Vương phi ôn hòa mềm mại, phẩm hạnh thiện lương, nên các vị Vương phi cũng tràn đầy cảm xúc, cũng không khi dễ nổi nàng nữa” Bên cạnh, Lí Như Phong lập tức nở nụ cười.
Hoàng Phủ Nam Ninh lực chú ý lại bị chuyển dời đến một chỗ khác =___=
" Tiểu bạch thỏ, nàng thiếu quần áo mặc không?"
"Này... thật ra thì cũng không thiếu. Chính là, hôm nay Nhị hoàng tẩu nói, nàng phát hiện thiếp thần hôm nay đi qua, trên người mặc bộ đồ cùng ngày các nàng tới chơi hôm ấy giống nhau y đúc nên liền nghĩ là thiếp cũng không có bao nhiêu xiêm y để thay. Các nàng ấy nhất thời đau lòng đã đem mấy mảnh vải đẹp cho thiếp. Nếu là ý tốt thì thiếp thần tự nhiên nhận. Đúng rồi, nàng còn nói muốn giới thiệu chỗ may tốt cho thiếp làm cho thiếp thêm mấy bộ đồ tốt xinh đẹp mặc”
"Bẩm Vương gia, Vương phi quần áo tựa hồ là thiếu. Ta đến đây cũng vài lần, phát hiện nàng cũng không đổi qua mấy thân quần áo. Cái dạng này, với các Vương Phi khác xác thực không tốt lắm, không thể bằng người ta." Lí Như Phong khẽ khàng gật đầu nhẹ giọng chen vào nói.
Hoàng Phủ Nam Ninh mặt đã hóa đen: "Nếu không đủ quần áo mặc, nàng vì sao không đến nói với bổn vương, chả lẽ bổn vương lại để nàng thiếu vài món quần áo sao. Lại còn dùng tơ lụa người khác không cần để may quần áo.”
"Vương gia, Nhị hoàng tẩu nàng cũng là có ý tốt..."
"Ý tốt cái gì? Nàng ta không cần những thứ đó, liền giao cho nàng xử lý." Lạnh lùng đánh gãy, Hoàng Phủ Nam Ninh lập tức chuyển hướng bên ngoài, "Quản gia! Quản gia!"
"Vương gia!" Lên tiếng trả lời, quản gia đã xuất hiện bên cửa.
"Đi, lập tức tìm mấy xấp vải, tìm vài nơi may tốt, cấp Vương phi làm mười bộ xiêm y"
"Dạ”
"Vương gia, này... như thế nhiều lắm đó!" Trong lòng tức khắc hân hoan nhảy nhót đứng lên, Bộ Nhu Nhi trên mặt lại thật cẩn thận hỏi.
"Ha ha, mới mười bộ mà thôi, làm sao mà nhiều? Các vị vương phi người nào cũng có ít nhất cũng mười hai bộ quần áo để mặc đi.” Cười nhẹ, Lí Như Phong không mặn không nhạt nói.
Hoàng Phủ Nam Ninh nghe được, lập tức sửa miệng: "Cấp nàng làm hai mươi bộ"
Này con số này làm cho Bộ Nhu Nhi vạn phần kinh ngạc. Hai mươi bộ, hơn nữa nàng hiện tại mấy bộ, nàng một tháng đều có thể đổi mặc quần áo nhiều loại nha! Oa khà khà, tốt, nàng thích.
"Vương gia, nếu không, lại làm cho quản gia tìm vài cái người làm trang sức đến, vì Vương phi mà chế mấy bộ trang sức cho người. Ta phát hiện, Vương phi trên người trên đầu gì đó cũng rất thiếu, lần trước Thái Hậu ban cho nàng lại bị nàng cầm lại đi đưa cho nhà mẹ đẻ." Lập tức, Lí Như Phong nhỏ giọng đề nghị.
"Được, cũng cấp nàng đến hai mươi bộ". Lập tức, Hoàng Phủ Nam Ninh vung tay lên, lớn tiếng phân phó.
Quang quác…!!! ( chim chiếc bay vòng vòng trên đầu luôn kìa)
Bộ Nhu Nhi quả thực phấn khởi, chỉ muốn nhảy dựng lên….
Quần áo mới, trang sức mới, hơn nữa hết thảy đều là hai mươi bộ, chỉ là ngẫm lại, ánh mắt bắt đầu suy nghĩ, nàng hôm nay đụng vào đại vận rồi sao?!
"Đa tạ Vương gia!" Vội vàng thi lễ, nàng bây giờ căn bản ngay cả từ chối cũng không còn kịp rồi.
"Vương phi làm gì lại khách khí như thế?! Vốn là người nên được những thứ ấy.” Thấy thế, Lí Như Phong bên cạnh lại nói.
Hôm nay chính mình có thể được nhiều đến như vậy, công lao phân nửa đều ít nhiều là của hắn đã đưa tay ra tương trợ. Nhưng mà đối với nam nhân luôn tự cho mình là thông minh này, Bộ Nhu Nhi vẫn không thích, liền giật nhẹ khóe miệng: "Vô luận như thế nào, cũng là ân điển của Vương gia, thiếp thần vô cùng cảm kích."
"Không cần, bổn vương sớm nói qua, ngươi chỉ cần làm tốt nhiệm vụ của Minh vương phi, không nháo sự, không ầm ĩ, mấy thứ này, không đáng kể chút nào." Xua tay, Hoàng Phủ Nam Ninh không thèm để ý nói.
/311
|