Hai gã sai vặt lập tức đi lên, đem nàng ta mang xuống, không để ý nàng ta giãy dụa gào khóc, mang nàng ta ra trước mặt tất cả nha hoàn và gã sai vặt. Không chút nhẹ tay hung hăng đánh hai trăm đại bản.
Ở đây có mấy trăm người, tất cả mọi người cơ hồ ngay cả hô hấp đều quên, chỉ để ý mở to hai mắt, nhìn Phượng Nguyệt trước mặt bọn họ, đang bị Vương phi nghiêm trị cho người đánh chết ngất.
Đánh xong hai trăm đại bản, Phượng Nguyệt đã bất tỉnh nhân sự chỉ như một cái xác chỉ còn thoi thóp.
Cho người đem nàng ta dẫn đi, Bộ Nhu Nhi lại quay đầu, nhìn ba người còn lại đang quỳ trên mặt đất: "Còn có các ngươi?" Các nàng nhìn thấy hảo tỷ muội của mình bị đánh đến cho thê thảm, bộ dáng cơ hồ như sắp chết khiến cho lòng các nàng đều kinh hãi, vội vàng dập đầu xuống đất liên tục "Đã biết nàng ta mật báo mà các ngươi lại còn cố ý bao che, ta hỏi nhiều như vậy mà các ngươi không rên lên dù một tiếng. Nếu ta không nặng tay, các ngươi nhất định sẽ không chịu nói?"
Nghe giọng nàng có vài phần âm trầm lạnh lùng, thân thể ba nha hoàn khẽ run rẩy, trong lòng hoảng sợ.
Hừ lạnh một tiếng, Bộ Nhu Nhi nhợt nhạt nở nụ cười.
“Các ngươi vào làm trong Vương phủ cùng với nhau, tình cảm chắc rất tốt, đều là tỷ muội tốt cả, nhưng mà đến cuối cùng các ngươi vẫn là sợ chết nha. Bán đứng nàng ấy. Các ngươi đã là tỷ muội tốt thì nên có phúc cùng hưởng chứ nhỉ?"
Vài người nghe xong thân thể càng run hơn, muốn nói mà không nên lời.
Bộ Nhu Nhi dừng lại chút lại mở đầu."Các ngươi khiến ta thực thất vọng. Đều là tỷ muội tốt mà rốt cuộc vì bản thân, các ngươi lựa chọn bán đứng nàng để bảo toàn chính mình. Như vậy, về sau, nếu gặp một tình huống tương tự như thế này, các ngươi có thể hay không cũng sẽ lựa chọn lôi ta xuống nước?"
"Nô tỳ sẽ không!" Trong lòng lo lắng sợ hãi, vài người vội vàng kêu to.
"Nói miệng chưa đủ, phải làm được mới đáng tin." Bộ Nhu Nhi cười nhẹ, nhàn nhạt nói: "Hơn nữa". Ngừng một chút, Bộ Nhu Nhi lại nhẹ giọng nói: "Các ngươi biết chuyện mà không báo, vốn phải chịu chung tội với nàng ta. Ta đang nghĩ, liệu có phải mỗi ngày các ngươi đều tới chỗ các vị Vương Phi khác, thông báo cho bọn họ hết tất thảy mọi chuyện về ta?"
"Nô tỳ không có!"
"Nô tỳ đối với Vương phi luôn trung thành và tận tâm."
"Thỉnh Vương phi minh xét!"
Nghe nói như thế, trong lòng các nàng tràn ngập sợ hãi. Vội vàng đến bên chân nàng dập đầu liên tục.
Bộ Nhu Nhi nhàn nhạt cười."Sao chuyện trong vương phủ mà ta lại không nắm bắt rõ nhỉ? Nếu hôm nay không phải Thất vương phi lỡ miệng, ta làm sao biết được những chuyện này, cũng sẽ không thể tìm được điêu nô ăn cây táo, rào cây sung?"
Thân thể ba nha hoàn cứng đờ, đến dập đầu cũng không làm nổi nữa.
"Hơn nữa, dù các ngươi thực sự không bán đứng ta, nhưng mà có trời mới biết được trong lòng các ngươi nghĩ gì, có muốn hay không? Trong số các ngươi đã xuất hiện một người như vậy, ngưu tầm ngưu mã tầm mã, ta lại không dám tin tưởng các ngươi. Còn nữa, ngay từ đầu ta cũng nói, các ngươi sớm đã biết điêu nô là ai, lại cố ý bao che, đã là vi phạm gia pháp. Vương phủ này, chỉ sợ là không giữ các ngươi được nữa."
"Vương phi?"
Nói vậy là muốn đuổi các nàng đi sao.
Các nàng cảm thấy như rơi vào hầm băng, toàn thân đều lạnh ngắt —— phải biết rằng, các nàng nhịn nhục lâu như vậy, vất vả lắm mới có chút địa vị trong vương phủ,không cần lo ăn lo mặc trên người lại có ngân lượng, còn hơn so với những tiểu thư bình thường bên ngoài, lại còn có thể diện là người của vương phủ. Hiện tại muốn đuổi các nàng, các nàng biết sống như thế nào? Sao có thể sống khổ cực như trước chứ. Hơn nữa, là người làm trong Minh vương phủ, bởi vì phạm sai lầm mà bị đuổi đi thì về sau còn có nhà giàu nào muốn thuê các nàng? Mặc dù là muốn đi nữa,thì đến bao giờ mới có thể giống như ngày hôm nay? Đấy thật sự là chuyện không thể?
"Hơn nữa, ta cũng không dám giữ các ngươi lại. Cứ nghĩ đến ta lại sợ." Nhẹ nhàng lắc đầu, nàng nói thêm.
Các nàng toàn thân đều lạnh lẽo.
Liền quay đầu, Bộ Nhu Nhi trầm giọng nói: "Người tới, đem mấy người này kéo xuống, mỗi người đánh một trăm bản. "
Trời ơi!
Một trăm bản này thật sự không nhẹ a. Nếu đánh, chỉ sợ các nàng mất đi cả nửa cái mạng nhỏ.
Mọi người bên dưới nghe thấy đều bị dọa.
Ba người kia giống như nhau đều đã chết tâm, ngay cả giãy dụa cũng không có, gã sai vặt đem các nàng đi xuống, ấn ở dưới mặt tất cả nha hoàn, gã sai vặt rồi đánh một trận không hề nương tay.
Bụp bụp, một trăm đại bản được đánh xong, Bộ Nhu Nhi nhẹ nhàng vuốt cằm: "Kiểm tra một chút, nhìn xem các nàng còn thở không. Nếu còn sống, liền kéo xuống, tìm trong vương phủ xem có gã sai vặt nào chưa hôn phối mà tuổi đã lớn thì gả cho hắn.”
Trời ạ.
Nghe lời ấy, mọi người càng thêm hoảng sợ. Nàng làm như vậy, quả thực so với việc đem các nàng đuổi khỏi vương phủ thì càng tàn nhẫn.
Các nàng đều những cô nương đã quen cao cao tại thượng trong vương phủ, hiện tại lại bị ném cho những gã sai vặt bên ngoài. Đã thế đều là những người tuổi đã lớn, địa vị thấp, không có tiền không diện mạo, cho nên mới không có người đồng ý gả a? Các cô nương này theo bọn họ, vậy chẳng phải là nửa đời sau đều đi theo chịu khổ, vĩnh viễn đều không có một ngày tốt lành?
Nàng dùng một chiêu nhưng thật thâm độc nha.
Tất cả mọi người chỉ dám kêu trong lòng. Mọi người đều đã bị cảnh ấy làm cho sợ hãi, giờ thấy Bộ Nhu Nhi trên núi giả đi xuống, tất cả vội vàng cúi đầu, e sợ bị nàng gọi lên.
Nhưng mà, Bộ Nhu Nhi lại dùng chiêu bài mỉm cười dịu dàng hỏi: “ Việc ngày hôm nay các ngươi đã nhìn thấy hết chưa?”
Mọi người đều gật đầu.
"Như vậy, Các ngươi cảm nhận được cái gì?"
Có. Sợ. Nữ nhân này, bề ngoài của nàng vô tội bao nhiêu, thì nội tâm nàng ngoan độc bấy nhiêu.
Thầm nghĩ trong lòng, mọi người vội vàng cúi đầu càng thấp.
Bộ Nhu Nhi liền tùy tiện chỉ một nha hoàn: "Ngươi, nói."
"Nô tỳ... Nô tỳ..." Dường như bị sợ hãi, thân thể nha hoàn run run như lá rụng trong gió thu, thanh âm cũng lắp bắp.
"Hừ"
Ánh mắt tối sầm lại, Bộ Nhu Nhi hừ nhẹ một tiếng. Nha hoàn lập tức cảm thấy ngực lạnh ngắt."Về sau nô tỳ đối với Vương phi là trung thành và tận tâm, tất cả chuyện trong vương phủ, tuyệt đối không đi nói cho người khác."
"Không được." Lại lắc đầu, Bộ Nhu Nhi nhẹ giọng nói, "Ngươi nói quả thực rất nông cạn."
A? Còn chưa đủ sao?
Nha hoàn lập tức sợ hãi, nước mắt ngưng tụ, thoạt nhìn như muốn khóc.
Bộ Nhu Nhi nhún nhún vai: "Tốt lắm, ngươi lui ra đi".
Gì? Nàng không bị gì sao?
Vội vàng, như được đại xá, nàng chui tọt vào hàng ngũ các nha hoàn.
Lại đứng trước mặt mọi người đi đi lại lại, Bộ Nhu Nhi thở sâu, nâng cao âm điệu: "Hôm nay, ta đem các ngươi triệu tập tại đây, muốn cho các ngươi tận mắt nhìn thấy kết cục của các nha hoàn này. Về sau, nếu các ngươi mà dám làm những chuyện giống các nàng thì kết cục của các ngươi sẽ giống vậy.”
"Nô tỳ (nô tài) không dám"
Bị bắt nhớ lại cảnh tượng máu chảy đầm đìa, mấy trăm nha hoàn gã sai vặt đều run run.
"A, nhớ ngày đó, trong bốn nàng ấy cũng có ít nhất hai người trước mặt ta nói vì ta mà cúc cung tận tụy đến chết. Vậy kết quả đâu? Mới một thời gian ngắn, các nàng đã đem chuyện của ta hết thảy bán đứng cho người khác? Cho nên, các ngươi không cần nói suông, ta không tin, cũng không ngu ngốc đi tin. Ta muốn xem, hành động thực tế của các ngươi."
"Dạ, nô tỳ ( nô tài) biết rồi ạ"
"Tốt lắm." Lại gật đầu, ánh mắt Bộ Nhu Nhi tục qua lại tuần tra, khóe miệng lại nâng lên một nụ cười yếu ớt, "Nói thật, các ngươi đông người như vậy, ta tự nhiên không kịp đi điều tra. Nhưng mà, ta tin tưởng, nhiều người như vậy, bên trong ít nhất còn có mấy người là của vương phủ khác, hoặc là mật thám của người khác đưa vào, hiện tại ta không biết, nhưng các ngươi tốt nhất nên cẩn thận một chút. Các ngươi nên thận trọng từ lời nói đến việc làm. Nếu để cho ta bắt được, xem ta thu thập các ngươi như thế nào?"
Rõ ràng vẫn khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn có vẻ rất vô tội yếu ớt, khiến người ta cảm thấy nàng rất dễ bị bắt nạt. Nhưng tại đây, nàng bây giờ lại không giống nhau, dáng người tuy rằng vẫn nhỏ gầy như vậy, nhưng ánh mắt trầm thấp, đưa ra khuôn mặt nhỏ nhắn nhưng lại có nét lạnh lùng, giọng nói cũng trầm thấp, ánh mắt của nàng nhìn xuyên qua, hơi thở lạnh nhạt, trên người nàng tỏa khí thế cường đại khiến mọi người nhịn không được mà thần phục dưới chân nàng. Tình cảnh trên dưới, một đám nha hoàn gã sai vặt, liền ngay cả quản gia ở bên trong, mọi người đều sợ kinh hồn, vội vàng cúi đầu.
Lại cười một cái, Bộ Nhu Nhi tiếp tục nói: "Đối với những người trong này, ta không biết các ngươi trong lòng nghĩ như thế nào. Nhưng ta là Minh vương phi, các ngươi ở trong vương phủ này, ăn mặc chi phí, đều đầy đủ chưa từng thiếu? Ở vương phủ so với những nơi khác thì tiêu dao khoái hoạt nhiều lắm? Nếu cố tình tham lam một ít tiền tài người khác đưa cho mà không tiếc phản bội chủ tử của mình, Thì các ngươi cũng sẽ không có mặt mũi mà ở trong này?"
Ngừng một chút."Chuyện trước kia, mà không động chạm tới lợi ích của ta, ta sẽ không truy cứu. Nhưng từ hôm nay trở đi, nếu như lại để ta biết có ai ăn cây táo, rào cây sung, bán đứng chủ tử nhà mình, như vậy, kết cục của các ngươi, ta dám cam đoan, so với những người hôm nay, không có thảm nhất, chỉ có thảm hại hơn."
Những lời nói này của nàng càng ngày càng khủng bố thêm.
Những gì hôm nay chứng kiến, cũng đã đủ làm cho bọn họ run sợ trong lòng, làm cho họ mấy ngày ăn không ngon ngủ không yên, giờ lại chính miệng nàng nói cho bọn họ —— nàng còn có biện pháp khủng khiếp hơn để đối phó bọn họ? Không biết vì sao, những lời nàng nói ra, tất cả mọi người không có ngoại lệ đều tin nàng nói thật là làm thật.
"Ưm."
Buổi nói chuyện dài đã xong, miệng cũng khô. Liền nhẹ nhàng vuốt cằm, làm cho cổ họng dễ chịu một chút, lại khoát tay: "Tốt, ta đã nói hết lời, các ngươi có thể đi được rồi, nên làm gì thì làm đi thôi."
"Dạ."
Vội vàng gật đầu, một đám nha hoàn gã sai vặt vội vàng giải tán, dường như chạy trốn khỏi mắt nàng.
Nếu ban đầu bọn họ chỉ cho rằng nàng đơn thuần dễ bắt nạt, sau lại thấy nàng đối phó Lam, Tử phu nhân, cũng có vài phần kính nể nàng; nhưng mà hiện tại, bọn họ đối với Bộ Nhu Nhi trừ bỏ cảm giác e ngại ra, thì đó là hoàn toàn kính ngưỡng —— dù sao, cũng là một nữ nhân khủng bố, trong đời bọn họ lần đầu tiên nhìn thấy.Nếu so với vị Vương gia hỉ nộ ái ố bất thường mà nói thì bọn họ nhất trí cảm thấy, vị Vương phi nham hiểm này, nàng mới là người đáng sợ nhất. Về sau, vẫn là không nên chọc giận nàng. Bằng không, kết quả ngay cả chính mình chết như thế nào cũng không biết.
Bộ Nhu Nhi quay đầu, liền gặp đám người Tú nhi đang ngây ngốc đứng ở nơi đó, ánh mắt dại ra, không biết suy nghĩ cái gì.
Lập tức cười: "Như thế nào, bị biểu hiện của ta dọa rồi?"
Đương nhiên. Nàng cũng không biết bộ dạng của nàng có khủng bố thế nào?
"Đúng là đã bị dọa, nhưng mà Vương phi người làm rất giỏi. Thân là Vương phi, người thật có khí thế. Bọn nô tài cũng bị người quản giáo hết thảy." Vội vàng đứng ra, quản gia vương phủ gằn từng chữ một.
Bộ Nhu Nhi nghe vậy cười yếu ớt."Nếu quản gia cũng nói như vậy, ta liền yên tâm."
Liền xoay người: "Các ngươi, đi thôi, trở về."
"Dạ" Dường như lúc này mới phản ứng lại,đám người Tú nhi vội vàng đi theo.
"Đúng rồi, Vương phi?" Đi một quãng, Tú nhi đột nhiên nghĩ tới.
"Sao?" Bộ Nhu Nhi quay đầu cười với nàng.
"Ngài hôm nay đánh nha hoàn của hai vị phu nhân, còn muốn đuổi các nàng đi. Hai vị phu nhân kia không biết sẽ làm gì?”
"Không phải chỉ là nha hoàn sao? Cùng lắm thì phái người khác qua hầu hạ bọn họ, lấy đi một người đổi lại hai người, các nàng cũng nên vừa lòng?"
"Nhưng mà chỉ sợ..."
"Sợ các nàng mượn cơ hội làm lớn chuyện?" Bộ Nhu Nhi lơ đễnh cười cười, "Có bản lĩnh thì cứ làm? Nếu các nàng ấy ngại cuộc sống quá nhàm chán, ta lập tức cho các nàng ấy chút thi vị, cho các nàng ấy cùng nha hoàn làm bạn."
Chậc chậc, thật là khủng khiếp. Hiện tại, mỗi khi nghe nàng nói một câu nào, đều cảm thấy nữ nhân này thâm tâm thật không đơn giản, thật sự rất không đơn giản.
Các nàng vừa kính lại vừa sợ a.
Vội vàng cúi đầu, mọi người không dám nhắc lại, ở chung quanh Minh Vương Phi tuy rằng nàng khủng bố khiến mọi người kinh sợ nhưng lại cho các nàng ấy điểm dựa vững chắc. Có chủ tử như vậy thật tốt hơn nhiều so với những người khác nha.
Ở đây có mấy trăm người, tất cả mọi người cơ hồ ngay cả hô hấp đều quên, chỉ để ý mở to hai mắt, nhìn Phượng Nguyệt trước mặt bọn họ, đang bị Vương phi nghiêm trị cho người đánh chết ngất.
Đánh xong hai trăm đại bản, Phượng Nguyệt đã bất tỉnh nhân sự chỉ như một cái xác chỉ còn thoi thóp.
Cho người đem nàng ta dẫn đi, Bộ Nhu Nhi lại quay đầu, nhìn ba người còn lại đang quỳ trên mặt đất: "Còn có các ngươi?" Các nàng nhìn thấy hảo tỷ muội của mình bị đánh đến cho thê thảm, bộ dáng cơ hồ như sắp chết khiến cho lòng các nàng đều kinh hãi, vội vàng dập đầu xuống đất liên tục "Đã biết nàng ta mật báo mà các ngươi lại còn cố ý bao che, ta hỏi nhiều như vậy mà các ngươi không rên lên dù một tiếng. Nếu ta không nặng tay, các ngươi nhất định sẽ không chịu nói?"
Nghe giọng nàng có vài phần âm trầm lạnh lùng, thân thể ba nha hoàn khẽ run rẩy, trong lòng hoảng sợ.
Hừ lạnh một tiếng, Bộ Nhu Nhi nhợt nhạt nở nụ cười.
“Các ngươi vào làm trong Vương phủ cùng với nhau, tình cảm chắc rất tốt, đều là tỷ muội tốt cả, nhưng mà đến cuối cùng các ngươi vẫn là sợ chết nha. Bán đứng nàng ấy. Các ngươi đã là tỷ muội tốt thì nên có phúc cùng hưởng chứ nhỉ?"
Vài người nghe xong thân thể càng run hơn, muốn nói mà không nên lời.
Bộ Nhu Nhi dừng lại chút lại mở đầu."Các ngươi khiến ta thực thất vọng. Đều là tỷ muội tốt mà rốt cuộc vì bản thân, các ngươi lựa chọn bán đứng nàng để bảo toàn chính mình. Như vậy, về sau, nếu gặp một tình huống tương tự như thế này, các ngươi có thể hay không cũng sẽ lựa chọn lôi ta xuống nước?"
"Nô tỳ sẽ không!" Trong lòng lo lắng sợ hãi, vài người vội vàng kêu to.
"Nói miệng chưa đủ, phải làm được mới đáng tin." Bộ Nhu Nhi cười nhẹ, nhàn nhạt nói: "Hơn nữa". Ngừng một chút, Bộ Nhu Nhi lại nhẹ giọng nói: "Các ngươi biết chuyện mà không báo, vốn phải chịu chung tội với nàng ta. Ta đang nghĩ, liệu có phải mỗi ngày các ngươi đều tới chỗ các vị Vương Phi khác, thông báo cho bọn họ hết tất thảy mọi chuyện về ta?"
"Nô tỳ không có!"
"Nô tỳ đối với Vương phi luôn trung thành và tận tâm."
"Thỉnh Vương phi minh xét!"
Nghe nói như thế, trong lòng các nàng tràn ngập sợ hãi. Vội vàng đến bên chân nàng dập đầu liên tục.
Bộ Nhu Nhi nhàn nhạt cười."Sao chuyện trong vương phủ mà ta lại không nắm bắt rõ nhỉ? Nếu hôm nay không phải Thất vương phi lỡ miệng, ta làm sao biết được những chuyện này, cũng sẽ không thể tìm được điêu nô ăn cây táo, rào cây sung?"
Thân thể ba nha hoàn cứng đờ, đến dập đầu cũng không làm nổi nữa.
"Hơn nữa, dù các ngươi thực sự không bán đứng ta, nhưng mà có trời mới biết được trong lòng các ngươi nghĩ gì, có muốn hay không? Trong số các ngươi đã xuất hiện một người như vậy, ngưu tầm ngưu mã tầm mã, ta lại không dám tin tưởng các ngươi. Còn nữa, ngay từ đầu ta cũng nói, các ngươi sớm đã biết điêu nô là ai, lại cố ý bao che, đã là vi phạm gia pháp. Vương phủ này, chỉ sợ là không giữ các ngươi được nữa."
"Vương phi?"
Nói vậy là muốn đuổi các nàng đi sao.
Các nàng cảm thấy như rơi vào hầm băng, toàn thân đều lạnh ngắt —— phải biết rằng, các nàng nhịn nhục lâu như vậy, vất vả lắm mới có chút địa vị trong vương phủ,không cần lo ăn lo mặc trên người lại có ngân lượng, còn hơn so với những tiểu thư bình thường bên ngoài, lại còn có thể diện là người của vương phủ. Hiện tại muốn đuổi các nàng, các nàng biết sống như thế nào? Sao có thể sống khổ cực như trước chứ. Hơn nữa, là người làm trong Minh vương phủ, bởi vì phạm sai lầm mà bị đuổi đi thì về sau còn có nhà giàu nào muốn thuê các nàng? Mặc dù là muốn đi nữa,thì đến bao giờ mới có thể giống như ngày hôm nay? Đấy thật sự là chuyện không thể?
"Hơn nữa, ta cũng không dám giữ các ngươi lại. Cứ nghĩ đến ta lại sợ." Nhẹ nhàng lắc đầu, nàng nói thêm.
Các nàng toàn thân đều lạnh lẽo.
Liền quay đầu, Bộ Nhu Nhi trầm giọng nói: "Người tới, đem mấy người này kéo xuống, mỗi người đánh một trăm bản. "
Trời ơi!
Một trăm bản này thật sự không nhẹ a. Nếu đánh, chỉ sợ các nàng mất đi cả nửa cái mạng nhỏ.
Mọi người bên dưới nghe thấy đều bị dọa.
Ba người kia giống như nhau đều đã chết tâm, ngay cả giãy dụa cũng không có, gã sai vặt đem các nàng đi xuống, ấn ở dưới mặt tất cả nha hoàn, gã sai vặt rồi đánh một trận không hề nương tay.
Bụp bụp, một trăm đại bản được đánh xong, Bộ Nhu Nhi nhẹ nhàng vuốt cằm: "Kiểm tra một chút, nhìn xem các nàng còn thở không. Nếu còn sống, liền kéo xuống, tìm trong vương phủ xem có gã sai vặt nào chưa hôn phối mà tuổi đã lớn thì gả cho hắn.”
Trời ạ.
Nghe lời ấy, mọi người càng thêm hoảng sợ. Nàng làm như vậy, quả thực so với việc đem các nàng đuổi khỏi vương phủ thì càng tàn nhẫn.
Các nàng đều những cô nương đã quen cao cao tại thượng trong vương phủ, hiện tại lại bị ném cho những gã sai vặt bên ngoài. Đã thế đều là những người tuổi đã lớn, địa vị thấp, không có tiền không diện mạo, cho nên mới không có người đồng ý gả a? Các cô nương này theo bọn họ, vậy chẳng phải là nửa đời sau đều đi theo chịu khổ, vĩnh viễn đều không có một ngày tốt lành?
Nàng dùng một chiêu nhưng thật thâm độc nha.
Tất cả mọi người chỉ dám kêu trong lòng. Mọi người đều đã bị cảnh ấy làm cho sợ hãi, giờ thấy Bộ Nhu Nhi trên núi giả đi xuống, tất cả vội vàng cúi đầu, e sợ bị nàng gọi lên.
Nhưng mà, Bộ Nhu Nhi lại dùng chiêu bài mỉm cười dịu dàng hỏi: “ Việc ngày hôm nay các ngươi đã nhìn thấy hết chưa?”
Mọi người đều gật đầu.
"Như vậy, Các ngươi cảm nhận được cái gì?"
Có. Sợ. Nữ nhân này, bề ngoài của nàng vô tội bao nhiêu, thì nội tâm nàng ngoan độc bấy nhiêu.
Thầm nghĩ trong lòng, mọi người vội vàng cúi đầu càng thấp.
Bộ Nhu Nhi liền tùy tiện chỉ một nha hoàn: "Ngươi, nói."
"Nô tỳ... Nô tỳ..." Dường như bị sợ hãi, thân thể nha hoàn run run như lá rụng trong gió thu, thanh âm cũng lắp bắp.
"Hừ"
Ánh mắt tối sầm lại, Bộ Nhu Nhi hừ nhẹ một tiếng. Nha hoàn lập tức cảm thấy ngực lạnh ngắt."Về sau nô tỳ đối với Vương phi là trung thành và tận tâm, tất cả chuyện trong vương phủ, tuyệt đối không đi nói cho người khác."
"Không được." Lại lắc đầu, Bộ Nhu Nhi nhẹ giọng nói, "Ngươi nói quả thực rất nông cạn."
A? Còn chưa đủ sao?
Nha hoàn lập tức sợ hãi, nước mắt ngưng tụ, thoạt nhìn như muốn khóc.
Bộ Nhu Nhi nhún nhún vai: "Tốt lắm, ngươi lui ra đi".
Gì? Nàng không bị gì sao?
Vội vàng, như được đại xá, nàng chui tọt vào hàng ngũ các nha hoàn.
Lại đứng trước mặt mọi người đi đi lại lại, Bộ Nhu Nhi thở sâu, nâng cao âm điệu: "Hôm nay, ta đem các ngươi triệu tập tại đây, muốn cho các ngươi tận mắt nhìn thấy kết cục của các nha hoàn này. Về sau, nếu các ngươi mà dám làm những chuyện giống các nàng thì kết cục của các ngươi sẽ giống vậy.”
"Nô tỳ (nô tài) không dám"
Bị bắt nhớ lại cảnh tượng máu chảy đầm đìa, mấy trăm nha hoàn gã sai vặt đều run run.
"A, nhớ ngày đó, trong bốn nàng ấy cũng có ít nhất hai người trước mặt ta nói vì ta mà cúc cung tận tụy đến chết. Vậy kết quả đâu? Mới một thời gian ngắn, các nàng đã đem chuyện của ta hết thảy bán đứng cho người khác? Cho nên, các ngươi không cần nói suông, ta không tin, cũng không ngu ngốc đi tin. Ta muốn xem, hành động thực tế của các ngươi."
"Dạ, nô tỳ ( nô tài) biết rồi ạ"
"Tốt lắm." Lại gật đầu, ánh mắt Bộ Nhu Nhi tục qua lại tuần tra, khóe miệng lại nâng lên một nụ cười yếu ớt, "Nói thật, các ngươi đông người như vậy, ta tự nhiên không kịp đi điều tra. Nhưng mà, ta tin tưởng, nhiều người như vậy, bên trong ít nhất còn có mấy người là của vương phủ khác, hoặc là mật thám của người khác đưa vào, hiện tại ta không biết, nhưng các ngươi tốt nhất nên cẩn thận một chút. Các ngươi nên thận trọng từ lời nói đến việc làm. Nếu để cho ta bắt được, xem ta thu thập các ngươi như thế nào?"
Rõ ràng vẫn khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn có vẻ rất vô tội yếu ớt, khiến người ta cảm thấy nàng rất dễ bị bắt nạt. Nhưng tại đây, nàng bây giờ lại không giống nhau, dáng người tuy rằng vẫn nhỏ gầy như vậy, nhưng ánh mắt trầm thấp, đưa ra khuôn mặt nhỏ nhắn nhưng lại có nét lạnh lùng, giọng nói cũng trầm thấp, ánh mắt của nàng nhìn xuyên qua, hơi thở lạnh nhạt, trên người nàng tỏa khí thế cường đại khiến mọi người nhịn không được mà thần phục dưới chân nàng. Tình cảnh trên dưới, một đám nha hoàn gã sai vặt, liền ngay cả quản gia ở bên trong, mọi người đều sợ kinh hồn, vội vàng cúi đầu.
Lại cười một cái, Bộ Nhu Nhi tiếp tục nói: "Đối với những người trong này, ta không biết các ngươi trong lòng nghĩ như thế nào. Nhưng ta là Minh vương phi, các ngươi ở trong vương phủ này, ăn mặc chi phí, đều đầy đủ chưa từng thiếu? Ở vương phủ so với những nơi khác thì tiêu dao khoái hoạt nhiều lắm? Nếu cố tình tham lam một ít tiền tài người khác đưa cho mà không tiếc phản bội chủ tử của mình, Thì các ngươi cũng sẽ không có mặt mũi mà ở trong này?"
Ngừng một chút."Chuyện trước kia, mà không động chạm tới lợi ích của ta, ta sẽ không truy cứu. Nhưng từ hôm nay trở đi, nếu như lại để ta biết có ai ăn cây táo, rào cây sung, bán đứng chủ tử nhà mình, như vậy, kết cục của các ngươi, ta dám cam đoan, so với những người hôm nay, không có thảm nhất, chỉ có thảm hại hơn."
Những lời nói này của nàng càng ngày càng khủng bố thêm.
Những gì hôm nay chứng kiến, cũng đã đủ làm cho bọn họ run sợ trong lòng, làm cho họ mấy ngày ăn không ngon ngủ không yên, giờ lại chính miệng nàng nói cho bọn họ —— nàng còn có biện pháp khủng khiếp hơn để đối phó bọn họ? Không biết vì sao, những lời nàng nói ra, tất cả mọi người không có ngoại lệ đều tin nàng nói thật là làm thật.
"Ưm."
Buổi nói chuyện dài đã xong, miệng cũng khô. Liền nhẹ nhàng vuốt cằm, làm cho cổ họng dễ chịu một chút, lại khoát tay: "Tốt, ta đã nói hết lời, các ngươi có thể đi được rồi, nên làm gì thì làm đi thôi."
"Dạ."
Vội vàng gật đầu, một đám nha hoàn gã sai vặt vội vàng giải tán, dường như chạy trốn khỏi mắt nàng.
Nếu ban đầu bọn họ chỉ cho rằng nàng đơn thuần dễ bắt nạt, sau lại thấy nàng đối phó Lam, Tử phu nhân, cũng có vài phần kính nể nàng; nhưng mà hiện tại, bọn họ đối với Bộ Nhu Nhi trừ bỏ cảm giác e ngại ra, thì đó là hoàn toàn kính ngưỡng —— dù sao, cũng là một nữ nhân khủng bố, trong đời bọn họ lần đầu tiên nhìn thấy.Nếu so với vị Vương gia hỉ nộ ái ố bất thường mà nói thì bọn họ nhất trí cảm thấy, vị Vương phi nham hiểm này, nàng mới là người đáng sợ nhất. Về sau, vẫn là không nên chọc giận nàng. Bằng không, kết quả ngay cả chính mình chết như thế nào cũng không biết.
Bộ Nhu Nhi quay đầu, liền gặp đám người Tú nhi đang ngây ngốc đứng ở nơi đó, ánh mắt dại ra, không biết suy nghĩ cái gì.
Lập tức cười: "Như thế nào, bị biểu hiện của ta dọa rồi?"
Đương nhiên. Nàng cũng không biết bộ dạng của nàng có khủng bố thế nào?
"Đúng là đã bị dọa, nhưng mà Vương phi người làm rất giỏi. Thân là Vương phi, người thật có khí thế. Bọn nô tài cũng bị người quản giáo hết thảy." Vội vàng đứng ra, quản gia vương phủ gằn từng chữ một.
Bộ Nhu Nhi nghe vậy cười yếu ớt."Nếu quản gia cũng nói như vậy, ta liền yên tâm."
Liền xoay người: "Các ngươi, đi thôi, trở về."
"Dạ" Dường như lúc này mới phản ứng lại,đám người Tú nhi vội vàng đi theo.
"Đúng rồi, Vương phi?" Đi một quãng, Tú nhi đột nhiên nghĩ tới.
"Sao?" Bộ Nhu Nhi quay đầu cười với nàng.
"Ngài hôm nay đánh nha hoàn của hai vị phu nhân, còn muốn đuổi các nàng đi. Hai vị phu nhân kia không biết sẽ làm gì?”
"Không phải chỉ là nha hoàn sao? Cùng lắm thì phái người khác qua hầu hạ bọn họ, lấy đi một người đổi lại hai người, các nàng cũng nên vừa lòng?"
"Nhưng mà chỉ sợ..."
"Sợ các nàng mượn cơ hội làm lớn chuyện?" Bộ Nhu Nhi lơ đễnh cười cười, "Có bản lĩnh thì cứ làm? Nếu các nàng ấy ngại cuộc sống quá nhàm chán, ta lập tức cho các nàng ấy chút thi vị, cho các nàng ấy cùng nha hoàn làm bạn."
Chậc chậc, thật là khủng khiếp. Hiện tại, mỗi khi nghe nàng nói một câu nào, đều cảm thấy nữ nhân này thâm tâm thật không đơn giản, thật sự rất không đơn giản.
Các nàng vừa kính lại vừa sợ a.
Vội vàng cúi đầu, mọi người không dám nhắc lại, ở chung quanh Minh Vương Phi tuy rằng nàng khủng bố khiến mọi người kinh sợ nhưng lại cho các nàng ấy điểm dựa vững chắc. Có chủ tử như vậy thật tốt hơn nhiều so với những người khác nha.
/311
|