“Các ngươi đang làm gì?”
Đột nhiên có tiếng rống lớn, ý cười trên mặt Bộ Nhu Nhi lập tức cứng đờ.
Ngẩng đầu lên liền thấy Bộ Ngưng Vận đang đi đến. Phía sau hắn còn có Hoàng Phủ Nam Ninh với vẻ mặt không kiên nhẫn và còn có Lí Như Phong!
Lập tức cúi đầu, Bộ Nhu Nhi khẽ rên nhỏ.
Ba vị tiểu thư giống như tìm được cứu tinh, tay chân luống cuống từ dưới đất đứng lên, “Cha, tử muội khi dễ chúng con. Còn đánh chúng con nữa.” Các nàng vừa nói vừa rơi nước mặt, dáng vẻ vô cùng thương tâm.
sắc mặt Bộ Ngưng Vận trầm xuống, “Không phải nói các ngươi không được một mình đến gần nàng sao? Vì sao các ngươi lại xuất hiện ở đây chứ?”
“Chúng con…”
Nhất thời không biết nói gì, ba vị tiểu thư đành cúi đầu.
Bộ Ngưng Vận lập tức nổi giận, “Các ngươi thật là vô pháp vô thiên mà! Mỗi ngày đều muốn khi dễ muội muội của mình phải không?”
“Cha, lần này chúng ta thực sự không có khi dễ nàng, là nàng khi dễ chúng ta a!” Đại tiểu thư nhanh chóng ngẩng đầu kêu to.
Bộ Ngưng Vận mắt lạnh liếc nàng, “Loại chuyện như thế này ngươi nghĩ là ta sẽ tin sao?”
“Cha!” Ba vị tiểu thư dậm chân kêu to.
“Lão gia!” Lúc này Bộ phu nhân cũng vội vàng chạy tới, kéo các nữ như ra sau lưng, “Ông như vậy mắng các nàng làm gì. Các nàng cũng vì trong lòng mất hứng nên mới tìm nha đầu kia chất vấn vài câu.”
“Có cái gì mà chất vấn chứ? Các ngươi ghét bỏ nàng, còn đem lễ vật các nàng tặng ném đi, còn ở đó không biết xấu hổ đến chất vấn nàng?” Bộ Ngưng Vận trừng mắt, quát khẽ.
“Vương gia, ta xem cây trâm trên đầu Bộ phu nhân và các tiểu thư tựa hồ như là trang sức mà Thái hậu nương nương vừa ban cho Vương phi thì phải?” Rốt cục trầm mặc đã lâu, Lí Như Phong liền mở miện nói chuyện, vừa nói liền vào thẳng đề.
Hoàng Phủ Nam Ninh nhướng mày, “Phải không?” Loại chuyện này hắn vốn không có quan tâm.
“Đúng vậy.” Lí Như Phong nhanh chóng gật đầu, lại nhẹ nhàng cười, “Bọn họ cũng không phải đã nói sao? Mấy thứ này là do Vương phi mang về đưa cho các nàng. Nhưng mà ---“ ngừng một chút, Lí Như Phong liền nói tiếp, “Không phải nói các nàng bởi vì ghét bỏ nên ném đi sao? Hiện tại như thế nào vẫn còn đeo chúng?”
Hoàng Phủ Nam Ninh cũng không hiểu, liền nhìn Bộ Nhu Nhi, “Ngươi… tiểu bạch thỏ, sao lại thế này?”
Ách?
Đột nhiên nghe xưng hô như thế, Bộ Nhu Nhi vô cùng sửng sốt, sau đó mới ngẩng đầu, nháy mắt mấy cái, nước mắt liền ngập tràn khóe mi.
“Vương gia.” Thấp giọng kêu, thanh âm có chút nghẹn ngào.
Hoàng Phủ Nam Ninh mặt mày liền nhăn lại, “Đừng chỉ biết khóc, bổn vương đang hỏi nàng đó.”
“Vâng.” Nhanh chóng gật đầu, Bộ Nhu Nhi nhỏ giọng nói, “Mấy thứ này quả thật là do thiếp thân tặng cho đại nương và các tỷ tỷ. Các nàng bởi vì ghét bỏ thiếp thân vô dụng không chiếm được niềm vui của ngài, liền giận chó đánh mèo, nói không cần, đem các thứ lễ vật ném xuống đất. Về phần hiện tại… thiếp thân không rõ lắm.”
Nghe nàng nói thế Bộ phu nhân liền khó chịu kêu lên, “ Ngươi đừng có nói bậy! Nhưng thứ đó rõ ràng là do ngươi ném xuống đất, ngươi không cần ngậm máu phun người.”
“Đủ!” Hoàng Phủ Nam Ninh lập tức mở miệng, đơn giản hai chữl liền áp chế kiêu ngạo của nàng.
“Đám người các ngươi thật là…” Hoàng Phủ Nam Ninh gương mặt mang nụ cười lạnh lẽo, “Vương phi của bổn vương là người các ngươi có thể khi dễ sao? Bổn vương còn không ghét bỏ nàng, các ngươi lại có can đảm làm thế.” Liền vung tay lên, “Ngươi đâu, tới đem các thứ các nàng đang đeo trên người tháo xuống, toàn bộ ném xuống sông đi.”
“Vâng!” Mấy gã sai vặt nghe hắn ra lệnh, liền bất chấp tất cả tiến tới tháo toàn bộ trang sức của các nàng xuống.
Mẹ con bốn người vừa kêu to, vừa ra tay phản kháng lại.
Hoàng Phủ Nam Ninh làm như không thấy, bước tới trước mặt Bộ Nhu Nhi, nắm cổ tay nàng, “Đi thôi tiểu bạch thỏ. Loại địa phương như thế này, sau này ngươi không cần tới nữa.”
Đột nhiên có tiếng rống lớn, ý cười trên mặt Bộ Nhu Nhi lập tức cứng đờ.
Ngẩng đầu lên liền thấy Bộ Ngưng Vận đang đi đến. Phía sau hắn còn có Hoàng Phủ Nam Ninh với vẻ mặt không kiên nhẫn và còn có Lí Như Phong!
Lập tức cúi đầu, Bộ Nhu Nhi khẽ rên nhỏ.
Ba vị tiểu thư giống như tìm được cứu tinh, tay chân luống cuống từ dưới đất đứng lên, “Cha, tử muội khi dễ chúng con. Còn đánh chúng con nữa.” Các nàng vừa nói vừa rơi nước mặt, dáng vẻ vô cùng thương tâm.
sắc mặt Bộ Ngưng Vận trầm xuống, “Không phải nói các ngươi không được một mình đến gần nàng sao? Vì sao các ngươi lại xuất hiện ở đây chứ?”
“Chúng con…”
Nhất thời không biết nói gì, ba vị tiểu thư đành cúi đầu.
Bộ Ngưng Vận lập tức nổi giận, “Các ngươi thật là vô pháp vô thiên mà! Mỗi ngày đều muốn khi dễ muội muội của mình phải không?”
“Cha, lần này chúng ta thực sự không có khi dễ nàng, là nàng khi dễ chúng ta a!” Đại tiểu thư nhanh chóng ngẩng đầu kêu to.
Bộ Ngưng Vận mắt lạnh liếc nàng, “Loại chuyện như thế này ngươi nghĩ là ta sẽ tin sao?”
“Cha!” Ba vị tiểu thư dậm chân kêu to.
“Lão gia!” Lúc này Bộ phu nhân cũng vội vàng chạy tới, kéo các nữ như ra sau lưng, “Ông như vậy mắng các nàng làm gì. Các nàng cũng vì trong lòng mất hứng nên mới tìm nha đầu kia chất vấn vài câu.”
“Có cái gì mà chất vấn chứ? Các ngươi ghét bỏ nàng, còn đem lễ vật các nàng tặng ném đi, còn ở đó không biết xấu hổ đến chất vấn nàng?” Bộ Ngưng Vận trừng mắt, quát khẽ.
“Vương gia, ta xem cây trâm trên đầu Bộ phu nhân và các tiểu thư tựa hồ như là trang sức mà Thái hậu nương nương vừa ban cho Vương phi thì phải?” Rốt cục trầm mặc đã lâu, Lí Như Phong liền mở miện nói chuyện, vừa nói liền vào thẳng đề.
Hoàng Phủ Nam Ninh nhướng mày, “Phải không?” Loại chuyện này hắn vốn không có quan tâm.
“Đúng vậy.” Lí Như Phong nhanh chóng gật đầu, lại nhẹ nhàng cười, “Bọn họ cũng không phải đã nói sao? Mấy thứ này là do Vương phi mang về đưa cho các nàng. Nhưng mà ---“ ngừng một chút, Lí Như Phong liền nói tiếp, “Không phải nói các nàng bởi vì ghét bỏ nên ném đi sao? Hiện tại như thế nào vẫn còn đeo chúng?”
Hoàng Phủ Nam Ninh cũng không hiểu, liền nhìn Bộ Nhu Nhi, “Ngươi… tiểu bạch thỏ, sao lại thế này?”
Ách?
Đột nhiên nghe xưng hô như thế, Bộ Nhu Nhi vô cùng sửng sốt, sau đó mới ngẩng đầu, nháy mắt mấy cái, nước mắt liền ngập tràn khóe mi.
“Vương gia.” Thấp giọng kêu, thanh âm có chút nghẹn ngào.
Hoàng Phủ Nam Ninh mặt mày liền nhăn lại, “Đừng chỉ biết khóc, bổn vương đang hỏi nàng đó.”
“Vâng.” Nhanh chóng gật đầu, Bộ Nhu Nhi nhỏ giọng nói, “Mấy thứ này quả thật là do thiếp thân tặng cho đại nương và các tỷ tỷ. Các nàng bởi vì ghét bỏ thiếp thân vô dụng không chiếm được niềm vui của ngài, liền giận chó đánh mèo, nói không cần, đem các thứ lễ vật ném xuống đất. Về phần hiện tại… thiếp thân không rõ lắm.”
Nghe nàng nói thế Bộ phu nhân liền khó chịu kêu lên, “ Ngươi đừng có nói bậy! Nhưng thứ đó rõ ràng là do ngươi ném xuống đất, ngươi không cần ngậm máu phun người.”
“Đủ!” Hoàng Phủ Nam Ninh lập tức mở miệng, đơn giản hai chữl liền áp chế kiêu ngạo của nàng.
“Đám người các ngươi thật là…” Hoàng Phủ Nam Ninh gương mặt mang nụ cười lạnh lẽo, “Vương phi của bổn vương là người các ngươi có thể khi dễ sao? Bổn vương còn không ghét bỏ nàng, các ngươi lại có can đảm làm thế.” Liền vung tay lên, “Ngươi đâu, tới đem các thứ các nàng đang đeo trên người tháo xuống, toàn bộ ném xuống sông đi.”
“Vâng!” Mấy gã sai vặt nghe hắn ra lệnh, liền bất chấp tất cả tiến tới tháo toàn bộ trang sức của các nàng xuống.
Mẹ con bốn người vừa kêu to, vừa ra tay phản kháng lại.
Hoàng Phủ Nam Ninh làm như không thấy, bước tới trước mặt Bộ Nhu Nhi, nắm cổ tay nàng, “Đi thôi tiểu bạch thỏ. Loại địa phương như thế này, sau này ngươi không cần tới nữa.”
/311
|