Bộ Nhu Nhi lòng đầy hy vọng nghĩ. Xùy xùy, đi mau đi, tránh xa bản cô nương nàng ra..
Xui cái, Hoàng Phủ Nam Ninh lui ra sau hai bước xong thì đứng yên tại chỗ, đôi mắt hắn liên tục dao động trên người Bộ Nhu Nhi.
“Tiểu bạch thỏ.”
A a a…Lại còn gọi nữa… trong lòng nàng thực đang muốn nổi bão.
“Dạ, Vương gia?” Trong lòng thì vậy nhưng mặt ngoài, Bộ Nhu Nhi vẫn duy trì rất tốt bộ dạng dịu dàng nhu nhược của nàng trước mặt Hoàng phủ Nam Ninh.
“Làm sao bây giờ? Bỗng dưng Bổn vương phát hiện bộ dạng đáng thương của ngươi làm Bổn vương rất muốn bắt nạt.” Cánh tay dài duỗi ra, nắm chặt lấy cằm nhỏ của nàng nâng lên, Hoàng Phủ Nam Ninh hạ giọng thầm thì.
Bộ Nhu Nhi rít gào trong lòng. Bắt nạt được thì cứ bắt nạt đi! Đợi sau này, bổn cô nương sẽ lấy lại cả gốc lẫn lãi.
Trong lòng oán hận nhưng không dám thể hiện ra, nàng đành chớp chớp đôi mắt đầy thắc mắc, hỏi hắn. “Vương gia, vì sao?”
“Không vì sao cả, chỉ là muốn bắt nạt thôi.” Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của nàng, khóe môi câu lên nụ cười mỉm, hắn không nhịn được lại bắt đầu xoa xoa hai má nàng. “Ai bảo bộ dạng của ngươi khiến người ta rất muốn bắt nạt như thế cơ chứ.”
Không nói được lời nào, Bộ Nhu Nhi chỉ có thể trợn to mắt mà chằm chằm nhìn hắn.
Ánh mắt ai oán của nàng khiến hắn vui vẻ cười to.
“Tiểu bạch thỏ! Ngươi đúng là tiểu bạch thỏ!” Đang vui vẻ cười, đột nhiên hắn lại giận tái mặt. “Còn nhớ lúc nãy ngươi vừa nói gì không?”
Bộ Nhu nhi chớp mắt. “Gì ạ?”
“Ngưoi đã muốn là người của Bổn vương, thì từ nay về sau phải yên phận ơ trong này, không được phép chạy ra ngoài, càng không được phép gặp gỡ nam nhân khác, biết không!” Hắn trầm giọng quắt, vẻ mặt đột ngột trở nên lạnh lùng.
Hai vai run run, Bộ Nhu Nhi lí nhí đáp “Thiếp thân đã biết.”
“Ngoan lắm.” Cười vừa lòng, hắn vỗ vỗ má nàng. “Tiểu bạch thỏ, nhớ kỹ đó, nếu không Bổn vương sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
“Thiếp thân nhớ kỹ,” Vội cúi đầu, Bộ Nhu Nhi ngoan ngoãn đáp lời.
Nàng khẳng định mình sẽ nhớ kỹ, nàng sẽ nhớ kỹ những hành động với lời nói mà hắn đã làm với nàng ngày hôm nay, từng câu từng chữ quyết không bỏ sót.
“Tốt.” Vừa lòng gật đầu, Hoàng Phủ Nam Ninh lại nâng cằm nàng lên, khóe miệng cong cong nhìn Bộ Nhu Nhi, khiến trong lòng nàng đột ngột xuất hiện một trận run mãnh liệt.
“Vương gia… A?”
Còn chưa kịp biết nam nhân này muốn làm gì, đã thấy khuôn mặt của hắn đột nhiên phóng to lên trước mắt nàng, sau đó, môi dưới của nàng bắt đầu truyền đến một trận đau.
“Tốt lắm. Trên dưới đều có ấn ký của Bổn vương, ngươi là của Bổn vương, không người nào được phép đụng đến.” Liếm liếm môi, Hoàng Phủ Nam Ninh đắc ý dạt dào nói với nàng.
Bộ Nhu Nhi bị chọc cho tức đến phát điên. Nam nhân chết tiệt này nghĩ làm như vậy là có thể trói buộc được nàng sao, hắn thực cũng quá giỏi rồi.
Cốc! Cốc! Cốc!
Đang lúc này, cửa phòng dột nhiên truyền đến ba tiếng gõ cửa.
“Ai?” Mặt trầm xuống đột ngột, Hoàng Phủ Nam Ninh quay đầu quát hỏi.
“Thưa Vương gia, là Lí tướng gia.”
“Như Phong đến đây sao?” Khuôn mặt liền sáng ngời, Hoàng Phủ Nam Ninh chạy nhanh ra khỏi phòng. “Ở đâu? Mau dẫn Bổn Vương đến!”
“Dạ, ở tại Đại sảnh.”
“Dẫn đường đi.”
Vội vàng bảo hạ nhân dẫn lối, hắn nhanh chóng rời đi mất hút, bỏ lại Bộ Nhu Nhi vừa bị hắn chà đạp một mình ở lại trong phòng.
“Xú nam nhân!”
Trơ mắt nhìn bóng dáng của hắn biến mất trước mắt, Bộ Nhu Nhi cắn chặt hàm răng, nghiến răng nghiến lợi nói.
“Vương phi.” Cũng lúc này, Tú nhi nhanh chóng quay lại chỗ nàng, lo lắng hỏi. “Người không sao chứ?”
“Không sao.” Bộ Nhu Nhi nhỏ giọng đáp. “Nhanh đi lấy một chậu nước đến đây, ta muốn rửa mặt” Tên nam nhân này đã ngang nhiên để lại mấy cái ấn kí rất rõ ràng trên người nàng, cho nên nàng rất khẩn cấp muốn rửa sạch, xóa sạch nó.
“Dạ.. dạ…” Bị sắc mặt hiện tại của Bộ Nhi Nhi dọa cho sợ, Tú nhi vội vàng xoay người chạy đi.
Aizzz. Vô lực lui về phía sau vài bước, Bộ Nhu Nhi đặt mông ngồi lên ghế, cắn răng uất hận rủa. “Hoàng Phủ Nam Ninh, ngươi chờ đó cho ta!”
Dám không kiêng nể bắt nạt nàng, nàng quyết không bỏ qua cho
Xui cái, Hoàng Phủ Nam Ninh lui ra sau hai bước xong thì đứng yên tại chỗ, đôi mắt hắn liên tục dao động trên người Bộ Nhu Nhi.
“Tiểu bạch thỏ.”
A a a…Lại còn gọi nữa… trong lòng nàng thực đang muốn nổi bão.
“Dạ, Vương gia?” Trong lòng thì vậy nhưng mặt ngoài, Bộ Nhu Nhi vẫn duy trì rất tốt bộ dạng dịu dàng nhu nhược của nàng trước mặt Hoàng phủ Nam Ninh.
“Làm sao bây giờ? Bỗng dưng Bổn vương phát hiện bộ dạng đáng thương của ngươi làm Bổn vương rất muốn bắt nạt.” Cánh tay dài duỗi ra, nắm chặt lấy cằm nhỏ của nàng nâng lên, Hoàng Phủ Nam Ninh hạ giọng thầm thì.
Bộ Nhu Nhi rít gào trong lòng. Bắt nạt được thì cứ bắt nạt đi! Đợi sau này, bổn cô nương sẽ lấy lại cả gốc lẫn lãi.
Trong lòng oán hận nhưng không dám thể hiện ra, nàng đành chớp chớp đôi mắt đầy thắc mắc, hỏi hắn. “Vương gia, vì sao?”
“Không vì sao cả, chỉ là muốn bắt nạt thôi.” Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của nàng, khóe môi câu lên nụ cười mỉm, hắn không nhịn được lại bắt đầu xoa xoa hai má nàng. “Ai bảo bộ dạng của ngươi khiến người ta rất muốn bắt nạt như thế cơ chứ.”
Không nói được lời nào, Bộ Nhu Nhi chỉ có thể trợn to mắt mà chằm chằm nhìn hắn.
Ánh mắt ai oán của nàng khiến hắn vui vẻ cười to.
“Tiểu bạch thỏ! Ngươi đúng là tiểu bạch thỏ!” Đang vui vẻ cười, đột nhiên hắn lại giận tái mặt. “Còn nhớ lúc nãy ngươi vừa nói gì không?”
Bộ Nhu nhi chớp mắt. “Gì ạ?”
“Ngưoi đã muốn là người của Bổn vương, thì từ nay về sau phải yên phận ơ trong này, không được phép chạy ra ngoài, càng không được phép gặp gỡ nam nhân khác, biết không!” Hắn trầm giọng quắt, vẻ mặt đột ngột trở nên lạnh lùng.
Hai vai run run, Bộ Nhu Nhi lí nhí đáp “Thiếp thân đã biết.”
“Ngoan lắm.” Cười vừa lòng, hắn vỗ vỗ má nàng. “Tiểu bạch thỏ, nhớ kỹ đó, nếu không Bổn vương sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
“Thiếp thân nhớ kỹ,” Vội cúi đầu, Bộ Nhu Nhi ngoan ngoãn đáp lời.
Nàng khẳng định mình sẽ nhớ kỹ, nàng sẽ nhớ kỹ những hành động với lời nói mà hắn đã làm với nàng ngày hôm nay, từng câu từng chữ quyết không bỏ sót.
“Tốt.” Vừa lòng gật đầu, Hoàng Phủ Nam Ninh lại nâng cằm nàng lên, khóe miệng cong cong nhìn Bộ Nhu Nhi, khiến trong lòng nàng đột ngột xuất hiện một trận run mãnh liệt.
“Vương gia… A?”
Còn chưa kịp biết nam nhân này muốn làm gì, đã thấy khuôn mặt của hắn đột nhiên phóng to lên trước mắt nàng, sau đó, môi dưới của nàng bắt đầu truyền đến một trận đau.
“Tốt lắm. Trên dưới đều có ấn ký của Bổn vương, ngươi là của Bổn vương, không người nào được phép đụng đến.” Liếm liếm môi, Hoàng Phủ Nam Ninh đắc ý dạt dào nói với nàng.
Bộ Nhu Nhi bị chọc cho tức đến phát điên. Nam nhân chết tiệt này nghĩ làm như vậy là có thể trói buộc được nàng sao, hắn thực cũng quá giỏi rồi.
Cốc! Cốc! Cốc!
Đang lúc này, cửa phòng dột nhiên truyền đến ba tiếng gõ cửa.
“Ai?” Mặt trầm xuống đột ngột, Hoàng Phủ Nam Ninh quay đầu quát hỏi.
“Thưa Vương gia, là Lí tướng gia.”
“Như Phong đến đây sao?” Khuôn mặt liền sáng ngời, Hoàng Phủ Nam Ninh chạy nhanh ra khỏi phòng. “Ở đâu? Mau dẫn Bổn Vương đến!”
“Dạ, ở tại Đại sảnh.”
“Dẫn đường đi.”
Vội vàng bảo hạ nhân dẫn lối, hắn nhanh chóng rời đi mất hút, bỏ lại Bộ Nhu Nhi vừa bị hắn chà đạp một mình ở lại trong phòng.
“Xú nam nhân!”
Trơ mắt nhìn bóng dáng của hắn biến mất trước mắt, Bộ Nhu Nhi cắn chặt hàm răng, nghiến răng nghiến lợi nói.
“Vương phi.” Cũng lúc này, Tú nhi nhanh chóng quay lại chỗ nàng, lo lắng hỏi. “Người không sao chứ?”
“Không sao.” Bộ Nhu Nhi nhỏ giọng đáp. “Nhanh đi lấy một chậu nước đến đây, ta muốn rửa mặt” Tên nam nhân này đã ngang nhiên để lại mấy cái ấn kí rất rõ ràng trên người nàng, cho nên nàng rất khẩn cấp muốn rửa sạch, xóa sạch nó.
“Dạ.. dạ…” Bị sắc mặt hiện tại của Bộ Nhi Nhi dọa cho sợ, Tú nhi vội vàng xoay người chạy đi.
Aizzz. Vô lực lui về phía sau vài bước, Bộ Nhu Nhi đặt mông ngồi lên ghế, cắn răng uất hận rủa. “Hoàng Phủ Nam Ninh, ngươi chờ đó cho ta!”
Dám không kiêng nể bắt nạt nàng, nàng quyết không bỏ qua cho
/311
|