"Khụ...ý ta là...cũng có thể ta thích ngươi."
Hà Diễm dường như không thể tin vào tai mình.
Hắn...vừa bảo thích nàng?
Thích?
Nghe một từ này mà bỗng nhiên trong lòng nàng xuất hiện vô số loại cảm xúc. Ngạc nhiên có, khó tin có, và hơn hết là vui mừng.
Chính nàng cũng không rõ tại sao phải vui mừng nhưng thật sự là như vậy. Cũng có thể nói không hẳn là vui mừng mà còn khó nói hơn.
Hắn là kẻ thù của nàng. Là kẻ đã hại chết nàng hai lần.
Sao có thể vui mừng vì hắn thích mình?"
"Ngươi nghĩ ta sẽ nói câu đó sao?"
Gì?
Đang bấn loạn thì giọng nói của Triệu Tử Dương lại lần nữa truyền tới.
"Một nữ nhân như ngươi mà mơ mộng tới việc ta sẽ nói vậy với ngươi?" Triệu Tử Dương nhướng mày, liếc Hà Diễm đang kinh hỉ khó tin.
Triệu Tử Dương nhếch môi cười nhạt một cái, sau đó tiến dần về phía Hà Diễm. Khí thế áp bách cùng hơi thở nguy hiển tản mác khiến chân nàng vô thức thụt lùi về phía đằng sau hai bước.
Hắn lại lần nữa ép nàng tựa vào góc tường phía sau, bao quanh nàng bằng vòng tay chống trụ trên tường.
Từng hơi thở đậm mùi nam nhân, mạnh mẽ và uy lực, từng chút một chế trụ suy nghĩ của nàng.
Bạc môi anh tuấn ghé sát tai nàng, phả ra làn gió nóng rực. Bất giác tay chân nàng như vô lực muốn ngã xuống, toàn thân nóng bừng nghĩ tới buổi tối hôm đó.
A...nàng điên mất rồi.
Đang trong hoàn cảnh nào mà lại nghĩ tới chuyện kia chứ?
Nàng xuyên qua chẳng phải vì muốn trả thù hắn sao?
Sao chỉ mới đứng trước mặt mà đã run rẩy thế này?
Hà Diễm nhíu mày, mở to mắt nhìn Triệu Tử Dương. Đôi mắt to tròn, đen láy mà long lanh, đáy mắt tựa hồ như có nước nhìn hắn. Cánh môi xinh đẹp khẽ mấp máy như muốn nói lại thôi, hồng nhuận mà căng mọng, dường như là đang mời gọi hắn hãy cắn vào đó. Một Hà Diễm như thế này thật khiến tâm hắn có chút phức tạp.
Dường như là...
Xoẹt.
Nhanh như cắt, một thanh đoản đao bay qua vai trái của hắn, cắm thẳng vào bức tường phía sau.
Hà Diễm bị hắn ôm né sang một bên, đầu nàng vùi vào lồng ngực chắc khoẻ. Nàng ngẩng đầu lên, chưa hiểu chuyện gì thì lại "xoẹt" một tiếng xé gió.
Một thanh đoản đao khác từ bên trái bay tới nàng.
Hà Diễm mở lớn mắt nhìn thanh đao kia đang bay tới.
Chẳng lẽ là kẻ thù của Hà Tuyệt Hy?
Sao đi tới đâu nàng cũng gặp những chuyện không đâu thế này. Tại sao Hà Tuyệt Hy ngươi cứ thích mang phiền phức cho ta thế này.
Nàng sợ hãi nhìn lưỡi đao kim loại bén nhọn đang chĩa thẳng về phía mình, muốn tránh nhưng không thể. Thanh đoản đao như tia chớp bay vút đến, toàn thân nàng lại như đông cứng, không thể cử động.
Phập!
Hàng lông mày thanh tú của Hà Diễm nhíu chặt, đồng tử mở lớn nhìn vào vết thương đang chảy máu.
Tóc...tách...
Một giọt...hai giọt...dòng máu chảy xuống nền nhà đỏ sẫm ở dưới chân.
Không...thể nào.
Hà Diễm há hốc miệng không thể thốt nên lời nào nhìn y phục ướt máu trên người Triệu Tử Dương.
Hắn...đã đỡ cho nàng một đao kia.
Thân hình cao lớn của hắn đứng chắn trước mặt nàng, đôi tay rắn chắc đang ôm chặt lấy nàng trong vòng ngực như bảo vệ bảo bối khỏi nguy hiểm.
Máu chảy thành vũng lớn, không khí dường như cũng mang theo mùi tanh đến ngạt mũi.
Triệu Tử Dương khó nhọc thở ra, nghiến răng nói một câu: "Khôn kiếp, có độc." Sau đó liền ngã trên người nàng.
Hà Diễm cũng đang trong cơn hoảng loạn, bị hắn ngã vào người nên nhất thời không đủ sức chống đỡ liền ngồi bệt xuống đất.
Khuôn mặt trắng bệch nhìn Triệu Tử Dương đang dần khép lại đôi mắt, yếu ớt phun ra một ngụm máu rồi gất lịm.
/30
|