Hoàng Nguyệt im lặng không cho ý kiến. Nàng muốn nhìn xem thật là Du Hàn Thiên có thích nàng không lần cuối cùng.
Lưu Tâm Du thấy Hoàng Nguyệt không phản đối thỉnh cầu của mình thì mừng thầm, ra tâm nàng cũng có hắn.
Nguyệt nhi, hôn sự này con có ý kiến gì không?
Hoàng Nguyệt chưa kịp trả lời thì đã thấy thân ảnh Du Hàn Thiên tiến lên phía trước, hắn cúi đầu thi lễ với Hoàng Ngọc Lâm rồi môi mỏng mấp máy.
Từ lâu Hàn Thiên đã nghe qua danh tiếng của Tiêu dao vương anh minh, đức độ, nhân hậu nay gặp mặt quả như lời đồn nên đem lòng ngưỡng mộ mong hoàng đế Phượng quốc thành nguyện cho.
Du Hàn Thiên tuy cầu thân Hoàng Nguyệt nhưng mắt luôn nhìn lên người Lưu Tâm Du, đôi mắt đầy sát khí làm tiểu nam nhân nhỏ nhắn đang quỳ toàn thân phát lạnh. Hắn không muốn chung thê quân với ai cả, nàng cả đời này chỉ có thể có một vương phu là Du Hàn Thiên hắn! Nam nhân nào đó bá đạo thầm nghĩ.
Hoàng Nguyệt khuôn mặt vốn nghìn năm không đổi lúc này tươi như hoa, môi hồng nhuận khoe răng trắng tươi nhìn thật đáng yêu. Nam nhân này lòng có nàng, không hiểu sao bao nhiêu buồn bực mấy hôm nay hắn gây cho nàng cứ thế tan biến.
Hoàng Tuyên khuôn mặt nhăn nhó hướng phụ phi của nàng Từ Ngữ.
Từ Ngữ lắc đầu nhìn con mình. Cảm giác tiếc rèn sắt không thành thép, hắn thật không mong Hoàng
Tuyên tranh giành ngôi vị vì với tính cách con mình hắn biết chỉ có thể làm đá kê chân cho người ta. Chỉ mong sao con nhóc này hiểu ra vấn đề mà xin Ngọc Lâm một chức vương đi thật xa kinh thành. Vậy thì hắn cũng an tâm rồi.
Hoàng thượng, Tâm Du không biết điều mơ tưởng đến Tiêu dao vương mong người đừng nghe đứa trẻ này hồ ngôn loạn ngữ.
Lưu Thục, mẫu thân Lưu Tâm Du lo lắng quỳ giữa điện cầu xin. Hàn vương Bach Du quốc không phải đèn cạn dầu, hắn đã muốn Tiêu dao vương thì tốt nhất nhi tử không nên tranh giành với hắn. Tuy Lưu Thục nàng muốn nhi tử lấy lòng Hoàng Nguyệt nhưng đấu không lại người ta a, thiệt chỉ có nhi tử nhà nàng thôi.
Lưu Tâm Du ủy khuất cúi mặt, nước mắt lã chã rơi, rõ là từ đầu mẫu thân bắt hắn câu dẫn Nguyệt tỉ tỉ, sao giờ người lại như vậy.
Hoàng Ngọc Lâm dùng mắt trao đổi với Hoàng Nguyệt, thấy ý của nàng Hoàng Ngọc Lâm mỉm cười hướng Lưu Thục.
Nếu Hàn vương đã có ý với Hoàng Nguyệt đành ủy khuất đại thiếu gia Lưu Tâm Du làm trắc phi vậy.
Du Hàn Thiên nhìn Hoàng Nguyệt mắt té ra lửa. Đào hoa của nàng nàng lần này xử lí đi! Hắn tiến chín chín bước thì nàng cũng nên tiến một bước!
Hoàng Nguyệt bước ra khỏi ghế quỳ xuống giọng nói kiên quyết không cho người khác phản bác.
Hoàng Nguyệt ta từng thệ đời này vương phu ta chỉ lấy một người, không nạp trắc, phu thị. Nay ta chỉ lấy một Du Hàn Thiên, nguyện một dòng sông chỉ lấy một gáo nước!
Lưu Tâm Du thấy Hoàng Nguyệt không phản đối thỉnh cầu của mình thì mừng thầm, ra tâm nàng cũng có hắn.
Nguyệt nhi, hôn sự này con có ý kiến gì không?
Hoàng Nguyệt chưa kịp trả lời thì đã thấy thân ảnh Du Hàn Thiên tiến lên phía trước, hắn cúi đầu thi lễ với Hoàng Ngọc Lâm rồi môi mỏng mấp máy.
Từ lâu Hàn Thiên đã nghe qua danh tiếng của Tiêu dao vương anh minh, đức độ, nhân hậu nay gặp mặt quả như lời đồn nên đem lòng ngưỡng mộ mong hoàng đế Phượng quốc thành nguyện cho.
Du Hàn Thiên tuy cầu thân Hoàng Nguyệt nhưng mắt luôn nhìn lên người Lưu Tâm Du, đôi mắt đầy sát khí làm tiểu nam nhân nhỏ nhắn đang quỳ toàn thân phát lạnh. Hắn không muốn chung thê quân với ai cả, nàng cả đời này chỉ có thể có một vương phu là Du Hàn Thiên hắn! Nam nhân nào đó bá đạo thầm nghĩ.
Hoàng Nguyệt khuôn mặt vốn nghìn năm không đổi lúc này tươi như hoa, môi hồng nhuận khoe răng trắng tươi nhìn thật đáng yêu. Nam nhân này lòng có nàng, không hiểu sao bao nhiêu buồn bực mấy hôm nay hắn gây cho nàng cứ thế tan biến.
Hoàng Tuyên khuôn mặt nhăn nhó hướng phụ phi của nàng Từ Ngữ.
Từ Ngữ lắc đầu nhìn con mình. Cảm giác tiếc rèn sắt không thành thép, hắn thật không mong Hoàng
Tuyên tranh giành ngôi vị vì với tính cách con mình hắn biết chỉ có thể làm đá kê chân cho người ta. Chỉ mong sao con nhóc này hiểu ra vấn đề mà xin Ngọc Lâm một chức vương đi thật xa kinh thành. Vậy thì hắn cũng an tâm rồi.
Hoàng thượng, Tâm Du không biết điều mơ tưởng đến Tiêu dao vương mong người đừng nghe đứa trẻ này hồ ngôn loạn ngữ.
Lưu Thục, mẫu thân Lưu Tâm Du lo lắng quỳ giữa điện cầu xin. Hàn vương Bach Du quốc không phải đèn cạn dầu, hắn đã muốn Tiêu dao vương thì tốt nhất nhi tử không nên tranh giành với hắn. Tuy Lưu Thục nàng muốn nhi tử lấy lòng Hoàng Nguyệt nhưng đấu không lại người ta a, thiệt chỉ có nhi tử nhà nàng thôi.
Lưu Tâm Du ủy khuất cúi mặt, nước mắt lã chã rơi, rõ là từ đầu mẫu thân bắt hắn câu dẫn Nguyệt tỉ tỉ, sao giờ người lại như vậy.
Hoàng Ngọc Lâm dùng mắt trao đổi với Hoàng Nguyệt, thấy ý của nàng Hoàng Ngọc Lâm mỉm cười hướng Lưu Thục.
Nếu Hàn vương đã có ý với Hoàng Nguyệt đành ủy khuất đại thiếu gia Lưu Tâm Du làm trắc phi vậy.
Du Hàn Thiên nhìn Hoàng Nguyệt mắt té ra lửa. Đào hoa của nàng nàng lần này xử lí đi! Hắn tiến chín chín bước thì nàng cũng nên tiến một bước!
Hoàng Nguyệt bước ra khỏi ghế quỳ xuống giọng nói kiên quyết không cho người khác phản bác.
Hoàng Nguyệt ta từng thệ đời này vương phu ta chỉ lấy một người, không nạp trắc, phu thị. Nay ta chỉ lấy một Du Hàn Thiên, nguyện một dòng sông chỉ lấy một gáo nước!
/24
|