Đông Phương Ngạo hướng nàng nháy mắt lần cuối rồi chạy về hướng dich quán.
Bảo Hòa cung một mảnh hoa mĩ. Khắp nơi giăng đèn màu vàng làm cung bừng sáng như đón chào chủ nhân sau bảy năm trôi nổi bên ngoài.
Hoàng Nguyệt nhìn ngoài cung đáy lòng nặng trĩu. Cảnh còn nhưng tâm người đã thay đổi rồi, nàng cũng không là hoàng nữ vô âu vô lo ngày đó nữa.
Chàng thấy cung này như thế nào?
Lời này không phải để hỏi Du Hàn Thiên có thích ở trong cung hay không mà là muốn hỏi hắn có muốn làm Phượng hậu hay không.
Du Hàn Thiên không trả lời chỉ đi tới phía sau nàng nhẹ tựa cằm đẹp vào vai nàng chà nhẹ. Híp mắt lại vừa như hưởng thụ. Hoàng Nguyệt thấy không có người đáp lại thì nghĩ hắn không thích, nắm tay hắn, hai bàn tay thon dài đan vào nhau, đẹp không tả xiết.
Nếu chàng không thích thì qua đại hôn ta cùng chàng về Đào thành, cả đời sống vô ưu vô lo.
Mặt vạn năm không đổi của Du Hàn Thiên bỗng cười rộ lên, khuôn mặt hắn mang chút nét âm nhu của nữ nhân làm Hoàng Nguyệt sửng sốt. Chàng cười thật đẹp.
Nàng ngốc, ta không muốn ép buộc nàng, nàng muốn sao làm vậy đi!
Hoàng Nguyệt ngạc nhiên xoay mặt qua, người ôn nhu này thật là hắn sao? Bất chợt nàng lại đối mặt với đôi mắt như hàn đàm, muốn hút người khác chìm vào trong của Du Hàn Thiên, nàng đắm mình trong đó không dứt ra được.
Du hàn Thiên thấy mắt nàng chứa đầy hình bóng mình thì bỗng lòng như có thứ gì lấp đầy, đầy đến ngẹt thở, bạc môi không tự chủ được hướng khuôn miệng nhỏ nhắn, hồng nhuận ngâm lấy. Hoàng nguyệt mở to hai mắt phượng.
Thiên...Ưm...
Lời chưa nói hết đã hắn cuốn lấy, hai đôi môi lần đầu hôn nhau vụn về như muốn nuốt lấy hơi thở đối phương. Hoàng Nguyệt bị Du Hàn Thiên công đến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, tay không tự chủ khoát lên cổ hắn, chìm trong nụ hôn nồng nàn.
Không biết qua bao lâu cuối cùng Du Hàn Thiên cũng buông nàng ra. môi khẽ mở hướng tai nàng thổi khí.
Nàng thì ra là thủ thân như ngọc, là vì vị vương quân tương lai ta sao?
Nghe Du Hàn Thiên nói, hơi nóng phả vào mặt làm Hoàng Nguyệt đỏ mặt. Có ai thẳng thắng như hắn không?
Thiên, nam nhân nào lại như chàng, chủ động đến vậy?
Vừa nói Hoàng Nguyệt vừa kéo Du Hàn Thiên hướng trong phòng đi vào, nàng không muốn ảnh hưởng danh tiết của chàng, may là hành động vừa rồi không ai nhìn thấy.
Nàng là không biết? Ta từ năm tám tuổi đến mười ba tuổi đều làm con tin ở Ngọa Long quốc diễn nhiên tính tình không giống người Bạch Du quốc rồi.
Hoàng Nguyệt sửng sốt, nàng là vội vã lo việc quan trọng nên không điều tra lí lịch của Du Hàn Thiên, là nàng sơ sót
Bảo Hòa cung một mảnh hoa mĩ. Khắp nơi giăng đèn màu vàng làm cung bừng sáng như đón chào chủ nhân sau bảy năm trôi nổi bên ngoài.
Hoàng Nguyệt nhìn ngoài cung đáy lòng nặng trĩu. Cảnh còn nhưng tâm người đã thay đổi rồi, nàng cũng không là hoàng nữ vô âu vô lo ngày đó nữa.
Chàng thấy cung này như thế nào?
Lời này không phải để hỏi Du Hàn Thiên có thích ở trong cung hay không mà là muốn hỏi hắn có muốn làm Phượng hậu hay không.
Du Hàn Thiên không trả lời chỉ đi tới phía sau nàng nhẹ tựa cằm đẹp vào vai nàng chà nhẹ. Híp mắt lại vừa như hưởng thụ. Hoàng Nguyệt thấy không có người đáp lại thì nghĩ hắn không thích, nắm tay hắn, hai bàn tay thon dài đan vào nhau, đẹp không tả xiết.
Nếu chàng không thích thì qua đại hôn ta cùng chàng về Đào thành, cả đời sống vô ưu vô lo.
Mặt vạn năm không đổi của Du Hàn Thiên bỗng cười rộ lên, khuôn mặt hắn mang chút nét âm nhu của nữ nhân làm Hoàng Nguyệt sửng sốt. Chàng cười thật đẹp.
Nàng ngốc, ta không muốn ép buộc nàng, nàng muốn sao làm vậy đi!
Hoàng Nguyệt ngạc nhiên xoay mặt qua, người ôn nhu này thật là hắn sao? Bất chợt nàng lại đối mặt với đôi mắt như hàn đàm, muốn hút người khác chìm vào trong của Du Hàn Thiên, nàng đắm mình trong đó không dứt ra được.
Du hàn Thiên thấy mắt nàng chứa đầy hình bóng mình thì bỗng lòng như có thứ gì lấp đầy, đầy đến ngẹt thở, bạc môi không tự chủ được hướng khuôn miệng nhỏ nhắn, hồng nhuận ngâm lấy. Hoàng nguyệt mở to hai mắt phượng.
Thiên...Ưm...
Lời chưa nói hết đã hắn cuốn lấy, hai đôi môi lần đầu hôn nhau vụn về như muốn nuốt lấy hơi thở đối phương. Hoàng Nguyệt bị Du Hàn Thiên công đến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, tay không tự chủ khoát lên cổ hắn, chìm trong nụ hôn nồng nàn.
Không biết qua bao lâu cuối cùng Du Hàn Thiên cũng buông nàng ra. môi khẽ mở hướng tai nàng thổi khí.
Nàng thì ra là thủ thân như ngọc, là vì vị vương quân tương lai ta sao?
Nghe Du Hàn Thiên nói, hơi nóng phả vào mặt làm Hoàng Nguyệt đỏ mặt. Có ai thẳng thắng như hắn không?
Thiên, nam nhân nào lại như chàng, chủ động đến vậy?
Vừa nói Hoàng Nguyệt vừa kéo Du Hàn Thiên hướng trong phòng đi vào, nàng không muốn ảnh hưởng danh tiết của chàng, may là hành động vừa rồi không ai nhìn thấy.
Nàng là không biết? Ta từ năm tám tuổi đến mười ba tuổi đều làm con tin ở Ngọa Long quốc diễn nhiên tính tình không giống người Bạch Du quốc rồi.
Hoàng Nguyệt sửng sốt, nàng là vội vã lo việc quan trọng nên không điều tra lí lịch của Du Hàn Thiên, là nàng sơ sót
/24
|