Vương gia điên rồi!?
Tất cả mọi người đều lắc đầu thở dài, từ khi không hiểu nguyên cớ vì cớ gì sau khi vương phi tỉnh dậy, vương gia nhốt nàng tại Đông Hoàn các, không cho phép bước ra ngoài, bản thân tự nhốt mình trong thư phòng, một đêm tóc đen nhiễm tẫn sương mai, bắt đầu từ đó, quanh thân ngài ấy hốt nhiên không khí cô tịch không thể tả
Tại sao nói ngài ấy điên?!
Nếu không điên tại sao, cứ mỗi lần thượng triều, về đến vương phủ ngay lập tức bước vào Tây Noãn các, ở mãi không ra
Nếu không điên, tại sao cứ ngơ ngẫn dưới tán đào thụ, một mình nói chuyện?
Nếu không điên, hà cớ gì lại si ngốc vuốt cổ cầm, bật cười chua chát?!
Không có ai biết, mỗi khi xuân đến, y lại bẻ một nhành đào nhỏ đặt trước giường trong Tây Noãn các
Không có ai biết, khi hạ đến, chiều chiều y lại ôm lấy cổ cầm ngồi lên thuyền ra giữa hồ ngơ ngẩn
Không có ai biết, thu qua đông đến, y lại chuẩn bị thật nhiều than sưởi ấm, chất đầy Tây Noãn
Lại không có ai biết, mỗi năm mùng sáu tháng sáu, y lại làm một lễ vật, chôn dưới gốc đào hoa
Mỗi năm mùng sáu tháng sáu, y sẽ uống say cho đến khi không còn ý thức được nữa….
Lại không có ai biết, một khúc Hoa Phi Hoa được y luyện cho đến đầu ngón tay túa máu…..
Vì ai mà si, vì ai mà cuồng, vì ai mà khờ mà dại….??
Y vì nàng mà si
Vì nàng mà cuồng
Chỉ duy nhất vì một nụ cười lãnh đạm, ánh mắt nhàn nhạt xa cách mà khuynh tẫn sỡ hữu
Tình…..
Yêu……
Không rõ…
Lại càng không hiểu……………
Chỉ là…..
Chấp nhất……..
Là cố chấp của y mà thôi……..
Đã bao nhiêu lần, mỗi khi nhìn ấy vẻ mặt ấy, vẻ ngoài ung dung cười rạng rỡ nhưng cả đuôi lông mày khóe mắt đầy tang thương ấy, Tiểu Họa sẽ không kiềm chế được lòng mình mà lệ rơi như mưa
Mỗi khi nhìn ngài ấy ngồi trước bàn đồ ăn ngẩn người, những món ăn tràn đầy hương vị cay se nồng ấy, Tiểu Hồng đứng bên cạnh, vô thức lệ lăn dài trên má
“ Nương tử! những món này là nàng thích, nên ăn nhiều một chút đi……..” y dùng đũa gắp vài miếng thức ăn cho vào trong bát, nhẹ giọng cười. Tức thời, hạ nhân đứng gần đó vô thanh vô tức nức nở thành tiếng……
Vương gia, điên rồi…?!! mọi người lắc đầu thổn thức……
Nhưng là, y thực sự điên sao?!
Hàn Kỳ lắc đầu cười khẽ, vân đạm phong khinh
Điên ?! nếu có thể điên được, thì tốt rồi, có chăng như vậy tâm mới không đau không nhức nhối
Nàng ấy ra đi mười ngày đầu tiên, y nhớ, nhớ đến chết đi được
Lại một tháng trôi qua, y cảm thấy trống vắng không kể xiết
Nửa năm nhẹ nhàng đi, hốt nhiên giật mình, đưa tay vuốt lên ngực, tâm đã bình lặng như nước
Chết lặng rồi…….
Không phải quên, mà là đã quen, quen nàng không còn bên cạnh rồi
Thế gian này, có một nỗi nhớ, khi nhớ đến tận cùng, chính là cũng không phát hiện được, rốt cuộc mình đã nhớ hay đã quên……!!!!!!!!!
Y mỉm cười, nhưng là vì cớ gì mỗi khi nghe đến tên của nàng, tâm cứ như vậy nhói
Thói quen là một điều đáng sợ, y đã quen không còn thanh âm lãnh đạm của nữ tử kia bên cạnh, chỉ là tâm của y dường như cũng không còn cảm giác nảy lên được nửa
Yên tĩnh đến đáng sợ……………..
Nương tử! đào hoa lại nở rồi, thật là đẹp, nàng nói đào hoa thật tịch mịch, ta lại nói nó rất ư náo nhiệt, bây giờ nhìn lại, quả thật… nó…….hảo tịch mịch!!!
Bạch liên trong hồ nở rộ, lãnh hương thanh lãnh, nương tử, nàng có cảm nhận được không?
Nương tử, nàng xem, thu đến, ta nghe nói gần đây có rừng huyết phong, lá đỏ rất đẹp, ta đã cho người đem đến vài gốc, nàng có thích hay không?
Nương tử, trời lạnh như vậy, mùa đông tại Đông Li thực sự rét,…. Ta khó khăn lắm mới từ chỗ hoàng huynh lấy hai tấm lông da cáo may áo khoác cho nàng, nàng có thích không….??
Tân niên rồi, nương tử nàng hứa làm bánh trẻo cho ta ăn, nhưng nàng lại thất hứa hai năm rồi, không sao, ta không giận đâu, ta có thể chờ được mà
Nương tử, hôm nay là thất tịch, lễ tình nhân, vi phu cảm thấy hảo tịch mịch nha, nương tử có cảm thấy cô đơn không?
Nương tử, trung thu, trăng thật đẹp, ta đã học từ đầu bếp món bánh trung thu, nhưng lại không có ai dùng, nương tử, nàng…. Có muốn không?
Nương tử, mùa đông năm nay ở Đông Li không lạnh như hàng năm, tuyết cũng ít rơi, chắc nàng cảm thấy khỏe hơn đúng không?
Nương tử, ta nghe nói gần Hà Châu có một đào hoa thôn, đặc biệt diễm, nàng thích đào hoa như vậy, mỗi năm ta xuống đó thay nàng ngắm có được hay không?
Nương tử, sinh thần năm nay của nàng, ta không thể ở nhà được, biên cương có chiến loạn, nhưng nương tử yên tâm, quà của nàng ta vẫn nhớ…
Nương tử, nghe nói khi bầu trời hạ lưu tinh, nhắm mắt và ước nguyện sẽ hóa thành sự thật, ta ước….. nàng quay về……
Nương tử nha! Phong nhi mà nương tử thích ngày càng xuất sắc, bây giờ đã được phong làm quận vương rồi, là quận vương nhỏ tuổi nhất Đông Li đó
Nương tử, vi phu rất tuấn mỹ đúng không? Công chúa Tây Hàn muốn kết duyên cùng vi phu kìa, nương tử không về thì vi phu hồng hạnh ra tường nha
Nương tử! vi phu lại nhớ nương tử rồi, nương tử nói xem vị công chúa Tây Hàn kia thật phiền, đã nói không thích lại cứ suốt ngày chạy theo vi phu, nương tử có giận không?
Hắc! nương tử nhất định sẽ không để ý đúng không?! Thật ra thì vi phu cũng không thích nữ tử khác ngoài nương tử, cho nên nương tử an tâm nha…. Vi phu cả đời chỉ vì một người mà loạn nhịp mà thôi
Nương tử, đã là năm thứ năm rồi, vi phu đã hai chín tuổi rồi, nương tử còn bắt vi phu chờ bao lâu nữa đây….??!
Nương tử…….. ta yêu nàng… rất yêu, rất yêu….. nhẽ ra ta phải nói với nàng sớm hơn, cứ ngỡ thời gian còn nhiều cho nên ta không nói, bây giờ ta thật sự rất hối hận, nương tử……. để cho vi phu cơ hội được nói ba từ đó được không?!!
“ Vân tỷ tỷ, tại sao tỷ lại thích đào hoa đến như vậy?” Trầm Lạc Nhạn nghi hoặc
“ Vì là… rất đẹp, khi hoa khai yêu diễm hoặc nhân, khi hoa tẫn điêu linh thê diễm…. thật giống…..” Vân Tiếu Khuynh nhìn gốc đào thụ, nhẹ giọng nỉ non….
“ Giống?? giống ai??!” Trầm Lạc Nhạn tò mò….
“ Giống….. ta không biết…….” Vân Tiếu Khuynh một thoáng mờ mịt, đáy mắt vốn vô hỉ vô bi lại nhộn nhạo gợn sóng, không hiểu vì cớ gì, chỉ là lòng cảm thấy hoang vắng kỳ lạ
“ Vân cô nương, cô nương thích làm bánh trẻo sao?” Lãnh Quyết Phong hỏi, năm nào tân niên vân cô nương cũng làm một đống bánh trẻo để đó, không ăn chỉ nhìn rồi ngẩn người, thật kỳ lạ.
Vân Tiếu Khuynh một tay nặn bánh, một tay để ý lò hấp, nghe Lãnh Quyết Phong hỏi, bất giác thốt ra : “ là vì ta đã hứa….”
“ Hứa?! hứa cái gì nha?! hứa làm bánh trẻo sao?” Lãnh Quyết Phong lại hỏi
“ Hứa với……. một người…. mỗi năm….làm… bánh trẻo cho hắn ăn…..” Vân Tiếu Khuynh há miệng thở dốc, thanh âm bất giác ứ đọng ngay cổ họng, ánh mắt mờ mịt nhìn về phương xa, bất giác lòng đau nhói. Nàng, đã hứa với ai?!…..
“ Vân cô nương?! Cô nương không sao chứ?!” Lãnh Quyết Phong nhìn thấy thần tình mờ mịt của Vân Tiếu Khuynh, lo lắng hỏi
“ Ta… không sao……”
“ Vân tỷ tỷ, mùng sáu tháng sáu là ngày gì đặc biệt sao? sao năm nào tỷ cũng vào giờ này đàn một khúc, mà lại một khúc duy nhất vậy?!” tử y cô nương ngồi bên cạnh lên tiếng tò mò
Vân Tiếu Khuynh đưa tay gõ lên cổ cầm, không lên tiếng
Tang tình tang…. Thanh âm trong trẻo vang lên
Duyên hết tận rồi lại khởi, là một điều bí ẩn
Có thể giữa hạnh phúc chợt ngập đến bi ai
Theo hết truyền kỳ này đến truyền kỳ khác
Cùng chết bên nhau……
Dưới gốc đào trụ hoa rơi điêu linh, bạch y nữ tử ngân phát, hắc mâu, mi gian thê diễm một đóa hồng liên như ẩn chứa bao phồn hoa tịch mịch trong đó
Ánh mắt lãnh băng vô tình đạm bạc
Đàn một khúc, thanh âm trong trẻo, ấm áp
Khúc tất, đàn hết…. dư âm lượn lờ
“ Vân tỷ tỷ, người……..” tử y nử tử ngồi bên cạnh kinh ngạc lên tiếng, ánh mắt nử tử tưởng chừng không gợn sóng kia từ khi nào lệ nhòa nơi khóe mắt, hốt nhiên Trầm Lạc Nhạn cảm thấy đau lòng vô cùng, nhẹ giọng hỏi : “ Vân tỷ tỷ, người là… đang khóc sao?”
“ Khóc?!….” Vân Tiếu Khuynh bất giác đưa đầu ngón tay chạm nhẹ vào má của mình, cảm giác ấm ướt còn lưu lại, mờ mịt nhìn Trầm Lạc Nhạn, thổn thức : “ Lạc Nhạn! vì cớ gì ta lại lệ rơi đâu?!”
Tức thì, Trầm Lạc Nhạn một khắc lệ rơi như mưa…….
Rốt cuộc bạch y nữ tử lãnh đạm như băng hồ này đã gặp phải chuyện gì mà lại khiến cho người ta cảm thấy tịch mịch đến thấu xương như vậy?!! Trầm Lạc Nhạn cũng không rõ, tại sao mình lại khóc nữa, có lẽ là vì… ánh mắt kia quá đổi đau thương, quá đổi mờ mịt hoang vu đi, khác hẳn vẻ vô hỉ vô bi thường ngày., Vân tỷ tỷ, rốt cuộc người đã quên cái gì, quên đi ai…….?!!!
Mờ mịt nhìn về phương xa, người là đang tưởng niệm ai
Tâm vô thức đau nhỏi, người là đang nhung nhớ ai?!
Lệ nhòa nơi khóe mắt, người vì ai mà rơi?!
Này một khúc tương tư, rốt cuộc người vì ai mà gãy………….
Đến cuối cùng, thì nữ tử lãnh đạm này……. cũng vì một người mà ……………
Âu, cũng là thiên định trêu người mà thôi!!
Nam Cung Dao
Tất cả mọi người đều lắc đầu thở dài, từ khi không hiểu nguyên cớ vì cớ gì sau khi vương phi tỉnh dậy, vương gia nhốt nàng tại Đông Hoàn các, không cho phép bước ra ngoài, bản thân tự nhốt mình trong thư phòng, một đêm tóc đen nhiễm tẫn sương mai, bắt đầu từ đó, quanh thân ngài ấy hốt nhiên không khí cô tịch không thể tả
Tại sao nói ngài ấy điên?!
Nếu không điên tại sao, cứ mỗi lần thượng triều, về đến vương phủ ngay lập tức bước vào Tây Noãn các, ở mãi không ra
Nếu không điên, tại sao cứ ngơ ngẫn dưới tán đào thụ, một mình nói chuyện?
Nếu không điên, hà cớ gì lại si ngốc vuốt cổ cầm, bật cười chua chát?!
Không có ai biết, mỗi khi xuân đến, y lại bẻ một nhành đào nhỏ đặt trước giường trong Tây Noãn các
Không có ai biết, khi hạ đến, chiều chiều y lại ôm lấy cổ cầm ngồi lên thuyền ra giữa hồ ngơ ngẩn
Không có ai biết, thu qua đông đến, y lại chuẩn bị thật nhiều than sưởi ấm, chất đầy Tây Noãn
Lại không có ai biết, mỗi năm mùng sáu tháng sáu, y lại làm một lễ vật, chôn dưới gốc đào hoa
Mỗi năm mùng sáu tháng sáu, y sẽ uống say cho đến khi không còn ý thức được nữa….
Lại không có ai biết, một khúc Hoa Phi Hoa được y luyện cho đến đầu ngón tay túa máu…..
Vì ai mà si, vì ai mà cuồng, vì ai mà khờ mà dại….??
Y vì nàng mà si
Vì nàng mà cuồng
Chỉ duy nhất vì một nụ cười lãnh đạm, ánh mắt nhàn nhạt xa cách mà khuynh tẫn sỡ hữu
Tình…..
Yêu……
Không rõ…
Lại càng không hiểu……………
Chỉ là…..
Chấp nhất……..
Là cố chấp của y mà thôi……..
Đã bao nhiêu lần, mỗi khi nhìn ấy vẻ mặt ấy, vẻ ngoài ung dung cười rạng rỡ nhưng cả đuôi lông mày khóe mắt đầy tang thương ấy, Tiểu Họa sẽ không kiềm chế được lòng mình mà lệ rơi như mưa
Mỗi khi nhìn ngài ấy ngồi trước bàn đồ ăn ngẩn người, những món ăn tràn đầy hương vị cay se nồng ấy, Tiểu Hồng đứng bên cạnh, vô thức lệ lăn dài trên má
“ Nương tử! những món này là nàng thích, nên ăn nhiều một chút đi……..” y dùng đũa gắp vài miếng thức ăn cho vào trong bát, nhẹ giọng cười. Tức thời, hạ nhân đứng gần đó vô thanh vô tức nức nở thành tiếng……
Vương gia, điên rồi…?!! mọi người lắc đầu thổn thức……
Nhưng là, y thực sự điên sao?!
Hàn Kỳ lắc đầu cười khẽ, vân đạm phong khinh
Điên ?! nếu có thể điên được, thì tốt rồi, có chăng như vậy tâm mới không đau không nhức nhối
Nàng ấy ra đi mười ngày đầu tiên, y nhớ, nhớ đến chết đi được
Lại một tháng trôi qua, y cảm thấy trống vắng không kể xiết
Nửa năm nhẹ nhàng đi, hốt nhiên giật mình, đưa tay vuốt lên ngực, tâm đã bình lặng như nước
Chết lặng rồi…….
Không phải quên, mà là đã quen, quen nàng không còn bên cạnh rồi
Thế gian này, có một nỗi nhớ, khi nhớ đến tận cùng, chính là cũng không phát hiện được, rốt cuộc mình đã nhớ hay đã quên……!!!!!!!!!
Y mỉm cười, nhưng là vì cớ gì mỗi khi nghe đến tên của nàng, tâm cứ như vậy nhói
Thói quen là một điều đáng sợ, y đã quen không còn thanh âm lãnh đạm của nữ tử kia bên cạnh, chỉ là tâm của y dường như cũng không còn cảm giác nảy lên được nửa
Yên tĩnh đến đáng sợ……………..
Nương tử! đào hoa lại nở rồi, thật là đẹp, nàng nói đào hoa thật tịch mịch, ta lại nói nó rất ư náo nhiệt, bây giờ nhìn lại, quả thật… nó…….hảo tịch mịch!!!
Bạch liên trong hồ nở rộ, lãnh hương thanh lãnh, nương tử, nàng có cảm nhận được không?
Nương tử, nàng xem, thu đến, ta nghe nói gần đây có rừng huyết phong, lá đỏ rất đẹp, ta đã cho người đem đến vài gốc, nàng có thích hay không?
Nương tử, trời lạnh như vậy, mùa đông tại Đông Li thực sự rét,…. Ta khó khăn lắm mới từ chỗ hoàng huynh lấy hai tấm lông da cáo may áo khoác cho nàng, nàng có thích không….??
Tân niên rồi, nương tử nàng hứa làm bánh trẻo cho ta ăn, nhưng nàng lại thất hứa hai năm rồi, không sao, ta không giận đâu, ta có thể chờ được mà
Nương tử, hôm nay là thất tịch, lễ tình nhân, vi phu cảm thấy hảo tịch mịch nha, nương tử có cảm thấy cô đơn không?
Nương tử, trung thu, trăng thật đẹp, ta đã học từ đầu bếp món bánh trung thu, nhưng lại không có ai dùng, nương tử, nàng…. Có muốn không?
Nương tử, mùa đông năm nay ở Đông Li không lạnh như hàng năm, tuyết cũng ít rơi, chắc nàng cảm thấy khỏe hơn đúng không?
Nương tử, ta nghe nói gần Hà Châu có một đào hoa thôn, đặc biệt diễm, nàng thích đào hoa như vậy, mỗi năm ta xuống đó thay nàng ngắm có được hay không?
Nương tử, sinh thần năm nay của nàng, ta không thể ở nhà được, biên cương có chiến loạn, nhưng nương tử yên tâm, quà của nàng ta vẫn nhớ…
Nương tử, nghe nói khi bầu trời hạ lưu tinh, nhắm mắt và ước nguyện sẽ hóa thành sự thật, ta ước….. nàng quay về……
Nương tử nha! Phong nhi mà nương tử thích ngày càng xuất sắc, bây giờ đã được phong làm quận vương rồi, là quận vương nhỏ tuổi nhất Đông Li đó
Nương tử, vi phu rất tuấn mỹ đúng không? Công chúa Tây Hàn muốn kết duyên cùng vi phu kìa, nương tử không về thì vi phu hồng hạnh ra tường nha
Nương tử! vi phu lại nhớ nương tử rồi, nương tử nói xem vị công chúa Tây Hàn kia thật phiền, đã nói không thích lại cứ suốt ngày chạy theo vi phu, nương tử có giận không?
Hắc! nương tử nhất định sẽ không để ý đúng không?! Thật ra thì vi phu cũng không thích nữ tử khác ngoài nương tử, cho nên nương tử an tâm nha…. Vi phu cả đời chỉ vì một người mà loạn nhịp mà thôi
Nương tử, đã là năm thứ năm rồi, vi phu đã hai chín tuổi rồi, nương tử còn bắt vi phu chờ bao lâu nữa đây….??!
Nương tử…….. ta yêu nàng… rất yêu, rất yêu….. nhẽ ra ta phải nói với nàng sớm hơn, cứ ngỡ thời gian còn nhiều cho nên ta không nói, bây giờ ta thật sự rất hối hận, nương tử……. để cho vi phu cơ hội được nói ba từ đó được không?!!
“ Vân tỷ tỷ, tại sao tỷ lại thích đào hoa đến như vậy?” Trầm Lạc Nhạn nghi hoặc
“ Vì là… rất đẹp, khi hoa khai yêu diễm hoặc nhân, khi hoa tẫn điêu linh thê diễm…. thật giống…..” Vân Tiếu Khuynh nhìn gốc đào thụ, nhẹ giọng nỉ non….
“ Giống?? giống ai??!” Trầm Lạc Nhạn tò mò….
“ Giống….. ta không biết…….” Vân Tiếu Khuynh một thoáng mờ mịt, đáy mắt vốn vô hỉ vô bi lại nhộn nhạo gợn sóng, không hiểu vì cớ gì, chỉ là lòng cảm thấy hoang vắng kỳ lạ
“ Vân cô nương, cô nương thích làm bánh trẻo sao?” Lãnh Quyết Phong hỏi, năm nào tân niên vân cô nương cũng làm một đống bánh trẻo để đó, không ăn chỉ nhìn rồi ngẩn người, thật kỳ lạ.
Vân Tiếu Khuynh một tay nặn bánh, một tay để ý lò hấp, nghe Lãnh Quyết Phong hỏi, bất giác thốt ra : “ là vì ta đã hứa….”
“ Hứa?! hứa cái gì nha?! hứa làm bánh trẻo sao?” Lãnh Quyết Phong lại hỏi
“ Hứa với……. một người…. mỗi năm….làm… bánh trẻo cho hắn ăn…..” Vân Tiếu Khuynh há miệng thở dốc, thanh âm bất giác ứ đọng ngay cổ họng, ánh mắt mờ mịt nhìn về phương xa, bất giác lòng đau nhói. Nàng, đã hứa với ai?!…..
“ Vân cô nương?! Cô nương không sao chứ?!” Lãnh Quyết Phong nhìn thấy thần tình mờ mịt của Vân Tiếu Khuynh, lo lắng hỏi
“ Ta… không sao……”
“ Vân tỷ tỷ, mùng sáu tháng sáu là ngày gì đặc biệt sao? sao năm nào tỷ cũng vào giờ này đàn một khúc, mà lại một khúc duy nhất vậy?!” tử y cô nương ngồi bên cạnh lên tiếng tò mò
Vân Tiếu Khuynh đưa tay gõ lên cổ cầm, không lên tiếng
Tang tình tang…. Thanh âm trong trẻo vang lên
Duyên hết tận rồi lại khởi, là một điều bí ẩn
Có thể giữa hạnh phúc chợt ngập đến bi ai
Theo hết truyền kỳ này đến truyền kỳ khác
Cùng chết bên nhau……
Dưới gốc đào trụ hoa rơi điêu linh, bạch y nữ tử ngân phát, hắc mâu, mi gian thê diễm một đóa hồng liên như ẩn chứa bao phồn hoa tịch mịch trong đó
Ánh mắt lãnh băng vô tình đạm bạc
Đàn một khúc, thanh âm trong trẻo, ấm áp
Khúc tất, đàn hết…. dư âm lượn lờ
“ Vân tỷ tỷ, người……..” tử y nử tử ngồi bên cạnh kinh ngạc lên tiếng, ánh mắt nử tử tưởng chừng không gợn sóng kia từ khi nào lệ nhòa nơi khóe mắt, hốt nhiên Trầm Lạc Nhạn cảm thấy đau lòng vô cùng, nhẹ giọng hỏi : “ Vân tỷ tỷ, người là… đang khóc sao?”
“ Khóc?!….” Vân Tiếu Khuynh bất giác đưa đầu ngón tay chạm nhẹ vào má của mình, cảm giác ấm ướt còn lưu lại, mờ mịt nhìn Trầm Lạc Nhạn, thổn thức : “ Lạc Nhạn! vì cớ gì ta lại lệ rơi đâu?!”
Tức thì, Trầm Lạc Nhạn một khắc lệ rơi như mưa…….
Rốt cuộc bạch y nữ tử lãnh đạm như băng hồ này đã gặp phải chuyện gì mà lại khiến cho người ta cảm thấy tịch mịch đến thấu xương như vậy?!! Trầm Lạc Nhạn cũng không rõ, tại sao mình lại khóc nữa, có lẽ là vì… ánh mắt kia quá đổi đau thương, quá đổi mờ mịt hoang vu đi, khác hẳn vẻ vô hỉ vô bi thường ngày., Vân tỷ tỷ, rốt cuộc người đã quên cái gì, quên đi ai…….?!!!
Mờ mịt nhìn về phương xa, người là đang tưởng niệm ai
Tâm vô thức đau nhỏi, người là đang nhung nhớ ai?!
Lệ nhòa nơi khóe mắt, người vì ai mà rơi?!
Này một khúc tương tư, rốt cuộc người vì ai mà gãy………….
Đến cuối cùng, thì nữ tử lãnh đạm này……. cũng vì một người mà ……………
Âu, cũng là thiên định trêu người mà thôi!!
Nam Cung Dao
/46
|