Nhân sinh vấn ta điều gì là vui vẻ nhất, chính là mười tuổi năm ấy, gặp được nàng….. và hối tiếc nhất, chính là mười lăm tuổi năm ấy rời nàng mà đi…..
Tiểu cô nương thua ta hai tuổi, lúc nào cũng chạy đằng sau ta ngọt ngào gọi ba tiếng : “ Ly ca ca”, luôn khiến cho lòng ta gợn sóng….
Nho nhỏ cô bé, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ, mười phần đáng yêu, khi cười rộ lên hảo ôn nhu khiến cho ta mỗi một lúc lại luân hãm
Năm năm bên cạnh làm bạn, nhìn cô bé ấy từ một tiểu cô nương dần dần trưởng thành, tâm của ta ngày càng loạn nhịp
Nhìn thấy nàng cười, thấy nàng khóc, thấy nàng âu sầu, thấy nàng chăm chỉ tập luyện, chăm chỉ học tập, ta điều cảm thấy hạnh phúc…
“ Ly ca ca, sau này muội sẽ gã cho huynh nha, huynh nhất định phải đối xử thật tốt với muội đó….” Mười tuổi tiểu cô nương nhìn y ngây thơ cười
“ Ly ca ca, sau này muội thích cùng huynh đi ngắm thật nhiều thật nhiều cảnh đẹp, huynh phải luyện võ công thật tốt để bảo vệ muội nha….” Mười một tuổi, tiểu cô nương mỉm cười ngọt ngào nhìn y mà nói như vậy
“ Ly ca ca, nghe nói giang hồ có rất nhiều chuyện thú vị, muội cũng muốn gia nhập giang hồ, nếu huynh làm minh chủ võ lâm, thì chắc chắc sẽ rất oai đó….” Mười hai tuổi, tiếu cô nương tròn mắt nhìn y, vẻ mặt mong đợi
“ Ly ca ca, huynh đừng đi, huynh đi rồi, muội biết làm sao bây giờ….” Tiểu cô nương mười ba tuổi, y mười lăm tuổi, y ra đi, tiểu cô nương chạy theo, níu kéo
“ Ngoan! Khuynh nhi đừng khóc, ly ca ca đi rồi rất nhanh sẽ quay trở lại thôi….”
“ Chẳng phải muội thích ngắm mỹ cảnh thế gian sao? chẳng phải muội thích ta làm võ lâm minh chủ sao? đợi ta ….” Ta nhất định sẽ làm tất cả những gì mà muội muốn….
“ Ly ca ca, muội không cần huynh làm gì cả, muội chỉ cần huynh vẫn ở đây là tốt rồi…” tiểu cô nương bật khóc
“ Khuynh nhi! Đợi ta…..”
Nhìn thấy tiểu cô nương khóc, lòng y đau… nhưng là sư phụ nói rất đúng, nếu không mạnh làm sao có thể bảo vệ người mà mình thương, cho nên y chọn lựa ra đi, Khuynh nhi! Nhanh thôi ta nhất định sẽ nhanh chóng trở lại, khi ấy muội muốn gì, ta điều giúp muội….
Nhưng là y không ngờ rằng, khi y trở lại….. nàng đã là thê tử của người ta…..
Khi ấy, cái cảm giác dường như cả thế giới như đang chao đảo ấy, ta thấy còn đáng sợ hơn khi ta bị thương chỉ còn một hơi thở, còn kinh hoàng hơn bị tra tấn….
Ta lẻn vào vương phủ gặp mặt nàng, nhìn thấy dung nhan ngày nhớ đêm mong, ta không biết, lúc này đây là nên khóc hay nên cười….?!
“ Khuynh nhi!” Ta mỉm cười nhìn nàng, còn nàng lại dùng ánh mắt xa lạ nhìn ta, tâm tựa như có ngàn mũi dao sắc nhọn cứa vào, triệt phế tâm can
“ Ngươi là….. Ly ca ca…” mãi một lát sau nàng mới nhẹ giọng cười khẽ, nhìn dung nhan thiếu nữ xinh đẹp mười phần nhưng dung nhan phảng phất ưu sầu kia, lòng ta từng đợt gợn sóng, ta biết vị thất vương gia kia không hiểu vì lí do gì đem nhốt nàng tại Đông Hoàn các này, ta đến đây chỉ muốn đem nàng cùng đi, thực hiện lời hứa năm xưa mà thôi, dẫu… nàng trong lòng không có ta, ta vẫn cam tâm tình nguyện, làm cái bóng của nam nhân kia
Rất hèn mọn, ta chưa từng nghĩ có một ngày bản thân mình sẽ đến bước này, nhưng mà người kia là nàng, tiếu cô nương đáng yêu của ta… Vân Tiểu Khuynh!
Nhưng trớ trêu thay nàng lại không muốn đi, nàng nói nàng nhất định phải chờ, chờ nam nhân kia hồi tâm chuyển ý quay đầu lại nhìn nàng, ta lặng yên nhìn nàng, khe khẽ thở dài, nhiều năm trước ta đã từng nói, sau khi ta trở về, ta nhất định sẽ làm mọi việc mà nàng muốn, bây giờ ước muốn của nàng bên cạnh nam nhân đó, ta…. sẽ cùng nàng….
Nhìn nàng an tĩnh ở trong Đông Hoàn các, năm năm trời, suốt năm năm ta bầu bạn bên cạnh nàng, nhìn thấy nàng mỗi đêm không chợp mắt được, thấy nàng âm thầm rơi lệ, thấy nàng đâu khổ tương tư, lòng của ta… nhức nhối quá! Khuynh nhi, cái cảm giác ấy nàng có thấu không?
Đúng là thiên mệnh trêu người, ta yêu nữ nhân lại yêu người khác, ta tương tư nàng, nàng lại tương tư với người khác, cái này rốt cuộc là nên trách ai?
Khuynh nhi! Còn nhớ hơn mười năm về trước, nàng nói nàng muốn làm nương tử của ta, sao bây giờ nàng lại nhìn về hướng nam nhân khác rồi? là ta đã sai sao? nhẽ ra khi ấy khi nàng níu kéo ta trở lại, ta nên ở lại cùng nàng, khi ấy có chăng kết cục của hai chúng ta đã không như thế này?!
“ Khuynh nhi! Nàng quả thật không thích ta một chút nào sao?” ta nhẹ giọng nỉ non
“ Ly ca ca, ta thực sự rất thích huynh nhưng người ta yêu là ngài ấy….” nàng ôn nhu nói với ta như vậy, tiểu cô nương ta yêu thương nhiều năm như thế lại dùng ánh mắt yêu đương nồng cháy đối với kẻ khác đáp trả ta, tình này… rốt cuộc ta lấy cái gì kham đây? Khuynh nhi, biết không? Nàng nói thất vương gia tàn nhẫn đối nàng nhưng là đối ta nàng cũng tàn nhẫn như vậy đó, ta đã nói, yêu là ích kỷ…. nàng thực sự không hiểu sao?
Ngài ấy đã nói cả đời chỉ yêu vương phi của mình – Vân Tiếu Khuynh mà thôi, không phải nàng Vân Tiểu Khuynh, như vậy tại sao nàng lại không buông tay, hay là chỉ có những gì không chiếm được mới là tốt nhất?! Khuynh nhi! Từ khi nào tiểu cô nương ngây thơ đáng yêu năm xưa lại cố chấp như vậy, có chăng thời gian có thể thay đổi tất cả?
Thời gian trôi qua, mỗi một lúc ta lại yêu nàng nhiều hơn….., trong tâm trí ta nàng lúc nào cũng đáng yêu nhất, ôn nhu nhất. Chỉ có nàng, thời gian qua đi, lòng nàng đã không vướng bận đến ta, ánh mắt vĩnh viễn ôn nhu nhưng chỉ là giả dối đó, tiếu dung ôn nhuận tươi đẹp nhưng chỉ là giả tạo đó, nàng tưởng là ta không biết sao?!
“ Khuynh nhi! Buông xuống hết chúng ta cùng làm lại từ đầu không tốt sao, nàng thích đi đâu ta bồi cùng nàng, thích tham gia võ lâm náo nhiệt, ta đưa nàng đi, hà cớ gì phải đâm đầu vào ngõ cụt không lối thoát chứ…” ta nhẹ giọng khuyên bảo
“ Ta… buông xuống không được, Ly ca ca, ta thực sự buông xuống không được, ta hận… ta yêu ngài ấy đến như vậy nhưng năm lần bày lượt, ngài ấy luôn vì người kia mà tổn thương ta, ta thực sự hận….” nàng nức nở khóc nhìn ta, ta hiểu là nàng chỉ giả vờ khóc để cho ta giúp nàng thôi, nhưng là dù là giả vờ, ta vẫn không khống chế được lòng mình xót xa, cho nên ta đồng ý giúp nàng
Khuynh nhi! Cần chi phải thế đâu, chỉ cần muội nói một tiếng, ta điều khuynh tẫn sỡ hữu giúp muội, không cần phải thế đâu…. Ta rất muốn nói với nàng ấy như vậy nhưng là không hiểu sao lại không thể thốt thành lời
“ Ly ca ca, cảm ơn huynh, sau khi mọi việc xong xuôi … chúng ta cùng đi ngao du tứ hải đi…” nàng mỉm cười dịu dàng nhìn ta…
Thôi đi! Dẫu biết là giả dối nhưng vẫn đâm đầu lao vào, dẫu biết là nàng không thực lòng nhưng vẫn luyến tiếc buông xuống….. Khuynh nhi! Hơn ai hết nàng biết rõ, mỗi nhăn mi mày cười của nàng, ta điều vô lực chống cự mà…
Nàng cần là thế lực võ lâm, ta lại là võ lâm minh chủ, vì nàng ta có thể từ bỏ tất cả, một cái ngôi vị võ lâm minh chủ có là gì? Nàng làm cuộc giao dịch với nam vân đế, ta hiểu cuộc giao dịch này không ít thì nhiều sẽ gây bất ổn đến an nguy của cả hai nước, nhưng là ta không nghĩ nhiều như vậy, thiên hạ thương sinh thì có làm sao, ta chỉ cần nàng vui là được, chẳng phải ta đã nói sao, tình yêu chính là ích kỷ như vậy đấy…. dẫu sau này có xuống địa ngục, chịu muôn vàn đớn đau, nhưng vì một khoảnh khắc thỏa ước mong của nàng, thì có là gì?!
Khuynh nhi! Kiếp này ta bỏ lỡ nàng, nàng không yêu ta, ta mỉm cười thủ hộ bên cạnh nàng…. Chỉ mong nàng có thể hạnh phúc là tốt rồi, nhưng là Khuynh nhi, kiếp sau của nàng, có thể hứa cho ta được không? Khi đó ta nhất định sẽ không bỏ lỡ, sẽ nắm chặt lấy tay nàng, khi đó chúng ta vĩnh viễn không xa nhau, dù là chân trời hay cuối đất…..
Sinh đồng giường cộng chẩm
Tử đồng khâm cùng huyệt
Tình này! chí tử không du……….
Tiểu cô nương thua ta hai tuổi, lúc nào cũng chạy đằng sau ta ngọt ngào gọi ba tiếng : “ Ly ca ca”, luôn khiến cho lòng ta gợn sóng….
Nho nhỏ cô bé, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ, mười phần đáng yêu, khi cười rộ lên hảo ôn nhu khiến cho ta mỗi một lúc lại luân hãm
Năm năm bên cạnh làm bạn, nhìn cô bé ấy từ một tiểu cô nương dần dần trưởng thành, tâm của ta ngày càng loạn nhịp
Nhìn thấy nàng cười, thấy nàng khóc, thấy nàng âu sầu, thấy nàng chăm chỉ tập luyện, chăm chỉ học tập, ta điều cảm thấy hạnh phúc…
“ Ly ca ca, sau này muội sẽ gã cho huynh nha, huynh nhất định phải đối xử thật tốt với muội đó….” Mười tuổi tiểu cô nương nhìn y ngây thơ cười
“ Ly ca ca, sau này muội thích cùng huynh đi ngắm thật nhiều thật nhiều cảnh đẹp, huynh phải luyện võ công thật tốt để bảo vệ muội nha….” Mười một tuổi, tiểu cô nương mỉm cười ngọt ngào nhìn y mà nói như vậy
“ Ly ca ca, nghe nói giang hồ có rất nhiều chuyện thú vị, muội cũng muốn gia nhập giang hồ, nếu huynh làm minh chủ võ lâm, thì chắc chắc sẽ rất oai đó….” Mười hai tuổi, tiếu cô nương tròn mắt nhìn y, vẻ mặt mong đợi
“ Ly ca ca, huynh đừng đi, huynh đi rồi, muội biết làm sao bây giờ….” Tiểu cô nương mười ba tuổi, y mười lăm tuổi, y ra đi, tiểu cô nương chạy theo, níu kéo
“ Ngoan! Khuynh nhi đừng khóc, ly ca ca đi rồi rất nhanh sẽ quay trở lại thôi….”
“ Chẳng phải muội thích ngắm mỹ cảnh thế gian sao? chẳng phải muội thích ta làm võ lâm minh chủ sao? đợi ta ….” Ta nhất định sẽ làm tất cả những gì mà muội muốn….
“ Ly ca ca, muội không cần huynh làm gì cả, muội chỉ cần huynh vẫn ở đây là tốt rồi…” tiểu cô nương bật khóc
“ Khuynh nhi! Đợi ta…..”
Nhìn thấy tiểu cô nương khóc, lòng y đau… nhưng là sư phụ nói rất đúng, nếu không mạnh làm sao có thể bảo vệ người mà mình thương, cho nên y chọn lựa ra đi, Khuynh nhi! Nhanh thôi ta nhất định sẽ nhanh chóng trở lại, khi ấy muội muốn gì, ta điều giúp muội….
Nhưng là y không ngờ rằng, khi y trở lại….. nàng đã là thê tử của người ta…..
Khi ấy, cái cảm giác dường như cả thế giới như đang chao đảo ấy, ta thấy còn đáng sợ hơn khi ta bị thương chỉ còn một hơi thở, còn kinh hoàng hơn bị tra tấn….
Ta lẻn vào vương phủ gặp mặt nàng, nhìn thấy dung nhan ngày nhớ đêm mong, ta không biết, lúc này đây là nên khóc hay nên cười….?!
“ Khuynh nhi!” Ta mỉm cười nhìn nàng, còn nàng lại dùng ánh mắt xa lạ nhìn ta, tâm tựa như có ngàn mũi dao sắc nhọn cứa vào, triệt phế tâm can
“ Ngươi là….. Ly ca ca…” mãi một lát sau nàng mới nhẹ giọng cười khẽ, nhìn dung nhan thiếu nữ xinh đẹp mười phần nhưng dung nhan phảng phất ưu sầu kia, lòng ta từng đợt gợn sóng, ta biết vị thất vương gia kia không hiểu vì lí do gì đem nhốt nàng tại Đông Hoàn các này, ta đến đây chỉ muốn đem nàng cùng đi, thực hiện lời hứa năm xưa mà thôi, dẫu… nàng trong lòng không có ta, ta vẫn cam tâm tình nguyện, làm cái bóng của nam nhân kia
Rất hèn mọn, ta chưa từng nghĩ có một ngày bản thân mình sẽ đến bước này, nhưng mà người kia là nàng, tiếu cô nương đáng yêu của ta… Vân Tiểu Khuynh!
Nhưng trớ trêu thay nàng lại không muốn đi, nàng nói nàng nhất định phải chờ, chờ nam nhân kia hồi tâm chuyển ý quay đầu lại nhìn nàng, ta lặng yên nhìn nàng, khe khẽ thở dài, nhiều năm trước ta đã từng nói, sau khi ta trở về, ta nhất định sẽ làm mọi việc mà nàng muốn, bây giờ ước muốn của nàng bên cạnh nam nhân đó, ta…. sẽ cùng nàng….
Nhìn nàng an tĩnh ở trong Đông Hoàn các, năm năm trời, suốt năm năm ta bầu bạn bên cạnh nàng, nhìn thấy nàng mỗi đêm không chợp mắt được, thấy nàng âm thầm rơi lệ, thấy nàng đâu khổ tương tư, lòng của ta… nhức nhối quá! Khuynh nhi, cái cảm giác ấy nàng có thấu không?
Đúng là thiên mệnh trêu người, ta yêu nữ nhân lại yêu người khác, ta tương tư nàng, nàng lại tương tư với người khác, cái này rốt cuộc là nên trách ai?
Khuynh nhi! Còn nhớ hơn mười năm về trước, nàng nói nàng muốn làm nương tử của ta, sao bây giờ nàng lại nhìn về hướng nam nhân khác rồi? là ta đã sai sao? nhẽ ra khi ấy khi nàng níu kéo ta trở lại, ta nên ở lại cùng nàng, khi ấy có chăng kết cục của hai chúng ta đã không như thế này?!
“ Khuynh nhi! Nàng quả thật không thích ta một chút nào sao?” ta nhẹ giọng nỉ non
“ Ly ca ca, ta thực sự rất thích huynh nhưng người ta yêu là ngài ấy….” nàng ôn nhu nói với ta như vậy, tiểu cô nương ta yêu thương nhiều năm như thế lại dùng ánh mắt yêu đương nồng cháy đối với kẻ khác đáp trả ta, tình này… rốt cuộc ta lấy cái gì kham đây? Khuynh nhi, biết không? Nàng nói thất vương gia tàn nhẫn đối nàng nhưng là đối ta nàng cũng tàn nhẫn như vậy đó, ta đã nói, yêu là ích kỷ…. nàng thực sự không hiểu sao?
Ngài ấy đã nói cả đời chỉ yêu vương phi của mình – Vân Tiếu Khuynh mà thôi, không phải nàng Vân Tiểu Khuynh, như vậy tại sao nàng lại không buông tay, hay là chỉ có những gì không chiếm được mới là tốt nhất?! Khuynh nhi! Từ khi nào tiểu cô nương ngây thơ đáng yêu năm xưa lại cố chấp như vậy, có chăng thời gian có thể thay đổi tất cả?
Thời gian trôi qua, mỗi một lúc ta lại yêu nàng nhiều hơn….., trong tâm trí ta nàng lúc nào cũng đáng yêu nhất, ôn nhu nhất. Chỉ có nàng, thời gian qua đi, lòng nàng đã không vướng bận đến ta, ánh mắt vĩnh viễn ôn nhu nhưng chỉ là giả dối đó, tiếu dung ôn nhuận tươi đẹp nhưng chỉ là giả tạo đó, nàng tưởng là ta không biết sao?!
“ Khuynh nhi! Buông xuống hết chúng ta cùng làm lại từ đầu không tốt sao, nàng thích đi đâu ta bồi cùng nàng, thích tham gia võ lâm náo nhiệt, ta đưa nàng đi, hà cớ gì phải đâm đầu vào ngõ cụt không lối thoát chứ…” ta nhẹ giọng khuyên bảo
“ Ta… buông xuống không được, Ly ca ca, ta thực sự buông xuống không được, ta hận… ta yêu ngài ấy đến như vậy nhưng năm lần bày lượt, ngài ấy luôn vì người kia mà tổn thương ta, ta thực sự hận….” nàng nức nở khóc nhìn ta, ta hiểu là nàng chỉ giả vờ khóc để cho ta giúp nàng thôi, nhưng là dù là giả vờ, ta vẫn không khống chế được lòng mình xót xa, cho nên ta đồng ý giúp nàng
Khuynh nhi! Cần chi phải thế đâu, chỉ cần muội nói một tiếng, ta điều khuynh tẫn sỡ hữu giúp muội, không cần phải thế đâu…. Ta rất muốn nói với nàng ấy như vậy nhưng là không hiểu sao lại không thể thốt thành lời
“ Ly ca ca, cảm ơn huynh, sau khi mọi việc xong xuôi … chúng ta cùng đi ngao du tứ hải đi…” nàng mỉm cười dịu dàng nhìn ta…
Thôi đi! Dẫu biết là giả dối nhưng vẫn đâm đầu lao vào, dẫu biết là nàng không thực lòng nhưng vẫn luyến tiếc buông xuống….. Khuynh nhi! Hơn ai hết nàng biết rõ, mỗi nhăn mi mày cười của nàng, ta điều vô lực chống cự mà…
Nàng cần là thế lực võ lâm, ta lại là võ lâm minh chủ, vì nàng ta có thể từ bỏ tất cả, một cái ngôi vị võ lâm minh chủ có là gì? Nàng làm cuộc giao dịch với nam vân đế, ta hiểu cuộc giao dịch này không ít thì nhiều sẽ gây bất ổn đến an nguy của cả hai nước, nhưng là ta không nghĩ nhiều như vậy, thiên hạ thương sinh thì có làm sao, ta chỉ cần nàng vui là được, chẳng phải ta đã nói sao, tình yêu chính là ích kỷ như vậy đấy…. dẫu sau này có xuống địa ngục, chịu muôn vàn đớn đau, nhưng vì một khoảnh khắc thỏa ước mong của nàng, thì có là gì?!
Khuynh nhi! Kiếp này ta bỏ lỡ nàng, nàng không yêu ta, ta mỉm cười thủ hộ bên cạnh nàng…. Chỉ mong nàng có thể hạnh phúc là tốt rồi, nhưng là Khuynh nhi, kiếp sau của nàng, có thể hứa cho ta được không? Khi đó ta nhất định sẽ không bỏ lỡ, sẽ nắm chặt lấy tay nàng, khi đó chúng ta vĩnh viễn không xa nhau, dù là chân trời hay cuối đất…..
Sinh đồng giường cộng chẩm
Tử đồng khâm cùng huyệt
Tình này! chí tử không du……….
/46
|