Mười ngày sau
Cuộc chiến cuối cùng cũng xảy ra…
Hai bên giao chiến, người thương ta vong… nói chung là cả hai bên ai nấy điều bị thiệt hại nghiêm trọng, mà hiện giờ người đang ở thế bị động không ai khác chính là tiếu diện ma vương Hàn Kỳ của chúng ta
Lại nói đến, hơn mười hôm trước, khi Ảnh chủ theo lời của vương phi đến tìm Hàn Kỳ, cùng với đội kị binh và số lượng ám ảnh còn lại, đáng nhẽ theo kế hoạch của bọn họ thì ít ra vẫn còn cầm cự được cho đến khi viện binh của triều đình đến, nhưng không ngờ Nam Vân đế lại thiếu kiên nhẫn khai chiến trước, thề quyết không dồn ép người của Hàn Kỳ không bỏ qua
Một điều mà Hàn Kỳ lại không thể ngờ, ấy là Vân Tiểu Khuynh lại có quan hệ mật thiết với vị minh chủ võ lâm trẻ tuổi kia đến vậy, thì ra việc võ lâm cứ liên tục chống đối triều đình dù trong tình trạng bất lợi cho đất nước cũng là có người xúi giục mà thôi, Hàn Kỳ thật sự lắc đầu thở dài, một Hàn Linh phản bội làm mọi nước cờ của y bị đảo lộn, một Vân Tiểu Khuynh thêm vào làm cho y trở tay không kịp, thực sự hết sức loạn
Tứ đại nội cao thủ Si, Mị, Võng, Lượng do Ảnh chủ đem đến, có thể chống được không ít số lượng cao thủ võ lâm, nhưng mà so với thể lực của hai bên, tình trạng của Hàn Kỳ lúc này đây có thể là nói trứng chọi với đá
Binh lực triều đình không thể ứng đối được, biên cương Nam vân thực sự rất loạn, quả thật tình hình Kỳ châu lúc này đây, khó có thể cứu vớt, Hàn Kỳ một khi bị bắt nhất định Đông Li quốc lần này xong rồi….
Tiếng binh khí va chạm nhau, tiếng hò hét, âm thanh đinh tai nhức óc, máu đỏ nhuộm thắm vạc áo, rải đầy khắp nơi, mùi máu nồng đậm bao phủ cả khu chiến trường này
Hàn Kỳ hai tay của y chưa bao giờ nhuộm nhiều huyết đến vậy, trường bào đỏ sậm thấm máu còn thêm yêu diễm, dung nhan tuấn mỹ bức người, tay cầm kiếm… trông y giờ khắc này đây quả thật là trong truyền thuyết tiếu diện ma vương mà người đời vẫn luôn kính sợ…..
Xác binh lính rãi đầy đất, số người quỵ ngã ngày càng nhiều, mà Hàn Kỳ sau hơn vài canh giờ quyết đấu, người đã cạn kiệt hết sức lực, chẳng qua là y cố chống đẩy thôi. Cơ thể y bách độc xâm nhập nhưng lại không kháng được cổ độc, lần này Độc vương ra tay quả nhiên rất hiệu quả, Hàn Kỳ bị trúng cổ, nếu không phải nội công của y cao cường thì giờ khắc này y chắc chắn đã quỵ ngã …
Đội kỵ binh của Hàn Kỳ, số người hao mòn dần, cả ngàn người đấu hơn ba vạn người, hai bên tử thương vô số, mà số lượng ảnh vệ quả thật chả còn mấy người, ngay cả Ảnh chủ cũng đã như đèn dầu sắp cạn, cả người mệt lã, nhưng vẫn cố sức chống địch, tình trạng này nếu như kéo dài thêm vài canh giờ nữa nhất định là bên Hàn Kỳ chẳng còn ai
Vân Tiểu Khuynh ngồi trên lưng ngựa đứng từ đằng xa, nhìn nam nhân kia một mình đối đầu với cả trăm người, cảm xúc của nàng giờ khắc này đây cũng không biết nên nói gì cho phải
Muốn hắn chết sao?….
Nam nhân kia khiến cho nàng yêu, nàng tuyệt vọng, khiến nàng khổ đau hơn năm năm… nhưng là nàng thật sự muốn hắn chết sao?
Nhìn thấy hắn cả người nhuộm đấy huyết, tâm nàng tựa như bị hàng vạn con côn trùng cắn xé, đau triệt phế tâm can….
“ Ly ca ca… rốt cuộc muội làm vậy, là đúng hay sai?” Vân Tiểu Khuynh giờ khắc này đây như một người lạc đường, mờ mịt nhìn nam nhân bên cạnh mình, đôi con ngươi thống khổ tột cùng, là yêu là hận… nàng thực sự mệt, mệt chết đi được….
Thanh y nam tử, cười khổ nhìn Vân Tiểu Khuynh, y nhẹ giọng cười : “ Khuynh nhi! Có đôi khi yêu một người…. chính là buông xuống….”
Tức thời, Vân Tiểu Khuynh trầm mặc…..
“ Buông xuống?!!” đúng vậy nên buống xuống, nhiều lần nàng luôn tự nói với mình như thế, năm năm trời bao nhiêu lần nàng tự khuyên bản thân mình như vậy, nhưng là vẫn chưa bao giờ hết hi vọng…
Nhưng giờ khắc này đấy nhìn nam nhân kia đẫm mình trong kia, thấy nam nhân kia điên cuồng huyết chiến, nàng thực sự cảm thấy mệt vô cùng, cứ níu kéo người không yêu mình…. có đáng không? Thanh xuân của nàng hầu như điều oán hận người kia, là yêu nhiều hận sâu, hay là cố chấp điên cuồng của nàng??
“ Khuynh nhi! Dù gì giờ khắc này đây muội cũng không còn cơ hội hối hận nữa rồi…” thanh y nam tử than khẽ, muội nên hiểu, thời khắc mà nàng giao dịch cùng Nam Vân đế, khi ấy, đường lui của muội cũng đã bị chính muội vùi lấp, Vân Tiểu Khuynh cười nhẹ, nhẹ giọng nỉ non : “ đúng vậy…. thật sự không còn đường lui nữa rồi…”
“ Ly ca ca, huynh làm như vậy, có hối hận không?” Bất chợt Vân Tiểu Khuynh hỏi như vậy. Thanh y nam tử lắc đầu, y ôn thanh cười : “ chẳng phải ta đã nói rồi sao, chỉ cần là muội muốn, ta khuynh tẫn tất cả….”
“ Tại sao huynh lại ngốc như vậy chứ…”
“ Là vì… người đó là muội thôi…! Khuynh nhi…!!”
“ Nếu như huynh quay về sớm một chút là tốt rồi, nếu như vậy… ta nhất định sẽ không yêu ngài ấy nhiều đến như vậy….” nữ tử bỗng dưng bật khóc, hai hàng thanh lệ vô thanh vô tức rơi, trớ trêu thay, người nàng yêu lại không yêu nàng, người nàng không yêu lại yêu nàng tha thiết, có chăng là thiên ý vốn thích trêu người?!
Thanh y nam tử không nói, vươn tay lau đi lệ nơi khóe mắt của nữ tử, y nhẹ giọng cười khẽ : “ ta xin lỗi! sau này mỗi ngày ta sẽ yêu muội nhiều hơn… và… cho đến muôn đời sau vẫn thế, Khuynh nhi! Kiếp sau, kiếp sau nữa của muội… chỉ có thể cho ta , được không?!!”
“ Được….. kiếp sau ta nhất định sẽ đợi huynh… sẽ chỉ yêu huynh mà thôi….” Vân Tiểu Khuynh ôn nhu cười, đôi con ngươi nhàn nhạt ý cười, tiếu dung ôn hòa mang theo chút gì đó ấm áp không nói nên lời, thanh y nam tử chợt cười, dịu dàng như gió mùa xuân…
Khuynh nhi! Muội biết không, bây giờ nụ cười của muội mới là thật lòng…. Ôn nhu, xinh đẹp, nhàn nhạt ấm áp, ấy mới là Vân Tiểu Khuynh mà ta biết…..
Kiếp này đây, có thể nhìn thấy tiếu dung này của muội, Thanh Ly ta quả thật sinh không uổng ….
Đợi cho đến khi Vân Tiếu Khuynh đến nơi đây, trong tầm nhìn của nàng…. Tất cả chỉ là một màu đỏ…
Huyết
Một màu đỏ của huyết….
Nhiễm đỏ cả một vùng…
Sắc màu chói chang rực rỡ đến diêm dúa ấy, thật khiến cho người ta cảm thấy chói mắt… nhất khi đó là huyết của người mình yêu….
Đau thương sao?
Oán hận sao?
Hay là….. ngợp thở đến chết lặng…….
Không biết, không rõ cũng chẳng muốn biết……
Chỉ là, cái cảm giác ngập trời lửa giận ấy
Cái cảm giác như muốn nhấn chìm cả thiên địa trong sắc màu đỏ tươi ấy…. thật sự lớn, lớn vô cùng…….
Giờ khắc này đây, Vân Tiếu Khuynh thật sự muốn cả thế gian cùng nhau nhiễm tẫn thứ sắc máu diêm dúa yêu diễm đó
Ích kỷ chăng?
Có lẽ vậy đi……
Cả thế gian cùng nhau bi ai, như vậy còn hơn nhìn thấy hắn bị thương…..
Nữ tử này, bản chất hơn bất cứ ai, là hắc ám, là tu la đến đáng sợ, chỉ là đằng sau lớp ngoài lãnh đạm kia che dấu hết thôi….
Mũi kiếm của một hắc y nhân vung lên tấn công về phía Hàn Kỳ, trong một cái chớp mắt tưởng chừng mũi kiếm ấy sẽ lao thẳng vào tim của y, tức thời Hàn Kỳ xoay kiếm, một đường máu văng lên, hắc y nhân ngay lập tức nằm dưới kiếm của Hàn Kỳ
Vân tiếu khuynh một thoáng thở phào nhẹ nhõm, nhíu nhíu mày đánh giá tình trạng hỗn độn của nơi đây, Vân Tiếu Khuynh lắc đầu thở dài, quả thật cơ hội xoay chuyển chỉ bằng con số không, lần này có lẽ nàng và hắn cùng nhau xuống dưới Diêm vương dạo chơi một vòng rồi…
Tiếng đao kiếm đã yên lặng hẳn….
Quanh Hàn Kỳ giờ khắc này đứng cả trăm cao thủ, mà hắn lại bị thương nặng như vậy…
Nam Vân đế từ lúc bắt đầu cho đến kết thúc, chỉ đứng yên lặng từ xa quan sát, nhìn thấy nam nhân kia lấy một địch trăm, giữa thiên binh vạn mã vẫn điềm nhiên ứng phó, từ đáy lòng rất là bội phục, không hổ là đối thủ số một của y, nhưng là người này cản đường thống nhất thiên hạ của y, người này lại là phu quân của người kia, cho nên y không thể không sát, Lăng Quân Dao một thoáng tiếc nuối, người này có lẽ là đối thủ duy nhất trong thế gian này có thể sanh ngang cùng y….
“ Lăng Hàn vương gia, ngươi được xem là chiến thần Đông Li, bách chiến bách thắng xem ra lần này lại thua dưới tay trẫm…” Nam Vân đế cười nhạt, thanh âm không ra cảm xúc
Hàn Kỳ một tay chống kiếm, đứng vững , cả người của y nhuộm đầy huyết, y lạnh nhạt cười, vẫn vân đạm phong khinh như vậy, người này dù cho bị dồn thế bí như thế nào nào đi chăng nữa, thì vẫn luôn khiến cho người ta không sao xem thường được : “ Nam Vân đế, lần này ngươi cũng tổn thất không nhỏ đâu, nếu ta đoán không lầm, biên cương Nam Vân, Đông Li của ta cũng đã dành thế thượng phong rồi….”
Nam Vân đế cười lạnh : “ thì đã sao, hi sinh vài tòa thành, bắt sống được Lăng Hàn vương gia, như vậy trẫm vẫn lời mà….”
Hàn Kỳ cười giễu : “ Nam Vân bệ hạ a, ngươi tưởng ta sẽ dễ dàng để cho ngươi bắt sống, uy hiếp hoàng huynh sao?! chỉ cần ta chết, thì khi đó lòng dân phẫn nộ, ý chí binh lính sục sôi, khi ấy chẳng phải Đông Li được lợi thế hơn sao?” Nam Vân đế không ngờ Hàn Kỳ lại dùng chiêu cuối cùng như vậy, nếu như Hàn Kỳ tự vẫn nhất định y sẽ bất lợi không ít, Nam Vân đế nhìn Hàn Kỳ, nam nhân kia dù trên bước đường sinh tử vẫn cười ngạo nghễ như vậy, hốt nhiên Nam Vân đế y cũng không rõ, cuộc chiến này rốt cuộc là y thắng hay nam nhân kia mới là kẻ thắng cuộc?!
Hàn Kỳ cười cười, không có ai biết, từ nãy đến giờ, y chỉ đang cố chống chọi mà thôi, cổ độc trong người y đã xâm nhập vào cốt tủy, để đứng thôi cũng thật quá khó khăn, y cười nhẹ, xem ra lần này đến lão thiên gia cũng dồn y vào đường cùng ….
Không khí lúc này đây thật lạnh a
Không biết nương tử lại đang làm gì rồi….
Có lẽ mùa đông năm nay y chẳng thể nào làm ấm lô cho nương tử được
Mùa đông năm sau, và năm sau nữa cũng thế….
Nương tử! nàng đã nói chờ ta về, nhưng lần này đây ta thất hứa, nàng có giận không?!
Nương tử, nếu tin ta chết rơi vào tai nàng, nương tử à… nàng có vì ta mà mơi một giọt nước mắt….
Nương tử! mặc dù ta rất muốn nàng vì ta mà rơi lệ một lần, nhưng là… ta vẫn hi vọng nàng đừng khóc, nếu không dẫu có xuống đường hoàng tuyền, ta vẫn không sao yên tâm được….
Nương tử! hôm nay ta chưa nói câu ‘ta yêu nàng’ với nàng… và có lẽ về sau cũng chẳng còn ta bên cạnh lãi nhãi câu nói đó với nàng, nương tử, khi đó… nàng có buồn không?
Nương tử….
Nương tử….
Ta nhớ nàng….
Một lần thôi….
Ta… muốn…gặp nàng………..
Mí mắt của y thật sự nặng, mọi thứ xung quanh rất mờ, rất mờ, nhạt nhòa dần, thân hình của y cũng không sao đứng vững được nữa….
“ Hàn Kỳ! chẳng phải ta đã nói, nếu ngươi bị thương thì đừng về gặp ta sao…..” văng vẳng đâu đây nghe thanh âm than khẽ của nữ tử, vẫn lãnh đạm đến như vậy, nhưng là thật sự rất ấm áp…
Là y đang mơ sao? là vì quá tưởng niệm nhung nhớ cho nên mới nghe thấy thanh âm của nương tử rồi, theo bản năng, y cố trợn mắt kiếm tìm nơi phát ra thanh âm…
Bạch y nữ tử không biết từ lúc nào từ từ tiến lại gần, hốt nhiên đám cao thủ gần đó cũng không hiểu vì sao lại nhường đường cho nữ tử kia vào
Có lẽ là vì trương dung mạo kia quá mức tuyệt diễm
Hay là vì vẻ mặt kia quá đỗi thờ ơ đến lãnh khốc, khiến cho người ta không sao hành động gì cho phải?
Bạch y nữ tử bất nhiễm bụi trần, một đầu ngân phát trắng như tuyết, dung mạo khuynh thành khuynh quốc, mi gian yêu diễm một đóa hồng liên, dường như thâu tóm hết mọi vẻ đẹp của thế gian….
Nữ tử vươn tay nắm lấy tay nam nhân, vẻ mặt vẫn như vậy vô hỉ vô bi, khiến cho người ta rốt cuộc không hiểu, nữ tử này là đang muốn gì, nghĩ gì?? Thật sự kỳ lạ
Lăng Quân Dao khi thấy Vân Tiếu Khuynh cũng hết sức bất ngờ, y chỉ còn biết đứng đó, không biết hành động gì cho phải, mỗi lần thấy nữ nhân này, y luôn khó có thể tự điều khiển bản thân mình, là một đế vương cái cảm giác này thật sự nguy hiểm, nhưng là một nam nhân, y lại thích khiêu chiến cái cảm giác mới mẻ đó….
“ Nương tử! là ta đang mơ sao?” Hàn Kỳ ngây ngô cười, khiến cho đám cao thủ võ lâm cảm thấy đầu đấy hắc tuyến, này nam nhân tiếu dung ngây ngốc như vậy chính là cái kẻ giết người như ma vừa rồi?! thật sự rất khó tin nha
“ Hàn Kỳ! ngươi lại bị thương rồi… lần này phạt ngươi một năm không được tiến Tây Noãn các…” Vân Tiếu Khuynh chợt cười, tuy là uy hiếp nhưng tiếu dung ôn nhu như hải, tựa đóa tuyết liên hé rộ trong cái lạnh ngàn năm, khiến cho lòng người tầng tầng gợn sóng….
“ Nương tử hạ thủ lưu tình a….” Hàn Kỳ bỗng dưng hét lên, chỉ có điều cử động quá mạnh khiến cho cả người của y lảo đảo, Vân Tiếu Khuynh nắm chặt lấy vạc áo của y, để cho y tựa lên người mình, một thân bạch y trắng muốt giờ khắc này đây nhiễm huyết đỏ tươi, tựa đóa đào hoa nở rộ trong cái nền trắng tinh khôi ấy…
“ Hàn Kỳ! ngươi có còn sức chạy nữa không?” Vân Tiếu Khuynh nhỏ giọng bên tai hắn mà hỏi như vậy? Hàn Kỳ cố rướng mi mắt nhìn Vân Tiếu Khuynh, gât gật đầu. Vân Tiếu Khuynh khẽ mím môi, nàng nói : “ một lát nữa, có ám hiệu của ta, ngươi ngay lập tức dùng khinh công chạy biết không?!”
“ Không được, nương tử, còn nàng thì sao? nàng đã hứa ở bên cạnh ta… mãi mãi…” Hàn Kỳ không đồng ý. Vân Tiếu Khuynh vươn tay vuốt nhẹ gương mặt của y, một viên thuốc đưa vào môi y, Hàn Kỳ nghi hoặc nhìn Vân Tiếu Khuynh, Vân Tiếu Khuynh thầm thì : “ ta biết, lời hứa với ngươi, ta sẽ không quên….”
“ Vân Tiếu Khuynh….” Bỗng dưng một thanh âm chen vào giữa hai người, Vân Tiếu Khuynh ngẩng đầu nhìn nam nhân đứng cách đó không xa nhìn mình, mi gian một thoáng khẽ nhíu, thanh âm không ra hỉ giận : “ ngươi là ai?” Hắn đứng trong đám hại Hàn Kỳ, đương nhiên không phải là kẻ tốt rồi
“ Nàng không nhớ ta?” Lăng Quân Dao chợt cười, nữ nhân này, chẳng lẽ ngoài một Hàn Kỳ thì không gì lọt được vào mắt nàng sao chứ, y có thua gì hắn?
“ Ta và ngươi có quen biết sao?” Vân Tiếu Khuynh hỏi lại
“ Hai năm trước, dưới tán đào thụ, nàng cứu ta một mạng…” Lăng Quân Dao khe khẽ thở dài “lần trước hoa đăng hội, chúng ta tương ngộ một lần, nàng chẳng lẽ không có ấn tượng sao?”
Vân Tiếu Khuynh nhìn nhìn hắn, rồi quay sang nhìn Hàn Kỳ, hỏi : “ hắn là Nam Vân đế? Người hạ ngươi ra nông nỗi này đấy à?” Hàn Kỳ ra sức gật đầu “ đúng vậy a! nương tử, hắn chính là người xấu đó, khiến cho vi phu ra nông nỗi này, nương tử nhất định không được để ý đến hắn đâu đó”. Giờ khắc này, Hàn Kỳ lấy lại một chút sức lực, hết sức kêu gọi quyền lợi, Nam Vân đế chắc chắn là có ý đồ đen tối với nương tử yêu dấu của hắn rồi….
“ Ta thật sự cứu ngươi một mạng?” Vân Tiếu Khuynh nhìn Lăng Quân Dao, thanh âm lạnh nhạt vô ba
“ Ân…” Lăng Quân Dao gật đầu
“ Vậy cho nên ngươi thiếu ta một mạng”
“ Đúng vậy”
“ Tốt lắm, một mạng đổi một mạng, ta muốn hắn…” Vân Tiếu Khuynh chỉ chỉ Hàn Kỳ
“ Hảo!” Lăng Quân Dao không suy nghĩ nhiều đáp, lại nói : “ chỉ cần nàng theo ta, ta sẽ để lại cho hắn một mạng” Dù gì hắn trúng cổ độc, không sống lâu được, cũng không ảnh hưởng gì đến việc thống nhất ngũ quốc của y
Hàn Kỳ mới đầu nghe Lăng Quân Dao đồng ý, một thoáng kinh ngạc, nhưng nghe thấy câu nói tiếp theo của hắn, y càng thêm ra sức ôm chặt Vân Tiếu Khuynh, không nói nhưng cũng đủ biết hắn đang lo lắng như thế nào, Vân Tiếu Khuynh vỗ vỗ nhẹ tay hắn, nhìn Nam Vân đế, thanh âm bình tĩnh : “ ta đã hứa với hắn sẽ bên cạnh hắn, cho nên điều này không được!”
Nam Vân đế hừ lạnh : “ chẳng lẽ nàng không sợ ta sát hắn”
Vân Tiếu Khuynh nhẹ cười, vân đạm phong khinh : “ ngươi giết không được hắn, chỉ cần Vân Tiếu Khuynh ta còn sống, hắn nhất định phải sống, nếu hắn có tử, cũng phải là tử dưới tay ta….”
Nam nhân của nàng, há để cho kẻ khác ức hiếp!
Một nữ tử yếu nhược, tay không tấc sắc, thanh âm nhẹ hẫng, không mặn không nhạt nhưng thực sự đủ uy nghiêm bức người
Đông Li vương triều thất vương phi, há có thể là nhân vật tầm thường? dù ở trong thế bị động nhất nhưng cũng không ai có thể vọng động xem thường….
Lăng Quân Dao một lần nữa nhìn kỹ nữ tử mà mình ái mộ tương tư hơn hai năm kia, quả thật y chưa hiểu gì về nàng cả, tuy lạnh nhạt vô tâm nhưng cũng đủ kiên cường, đủ lãnh khốc, đủ tàn nhẫn với bản thân mình, Lăng Quân Dao chợt cười….
“ Ta có gì thua hắn, chỉ cần nàng đi theo ta, nàng sẽ là Đế hậu Nam Vân….”
Vân Tiếu Khuynh giương mi nhìn hắn, lạnh nhạt cười : “ vậy thì sao? đừng nói là Đế hậu cho dù là Đế vương ta cũng không cần, ta chỉ cần hắn… Vân Tiếu Khuynh chỉ cần một tiếu diện ma vương là đủ rồi….”
Ta chỉ cần hắn…….
Vân Tiếu Khuynh chỉ cần một tiếu diện ma vương là đủ rồi….
To continue…….
Cuộc chiến cuối cùng cũng xảy ra…
Hai bên giao chiến, người thương ta vong… nói chung là cả hai bên ai nấy điều bị thiệt hại nghiêm trọng, mà hiện giờ người đang ở thế bị động không ai khác chính là tiếu diện ma vương Hàn Kỳ của chúng ta
Lại nói đến, hơn mười hôm trước, khi Ảnh chủ theo lời của vương phi đến tìm Hàn Kỳ, cùng với đội kị binh và số lượng ám ảnh còn lại, đáng nhẽ theo kế hoạch của bọn họ thì ít ra vẫn còn cầm cự được cho đến khi viện binh của triều đình đến, nhưng không ngờ Nam Vân đế lại thiếu kiên nhẫn khai chiến trước, thề quyết không dồn ép người của Hàn Kỳ không bỏ qua
Một điều mà Hàn Kỳ lại không thể ngờ, ấy là Vân Tiểu Khuynh lại có quan hệ mật thiết với vị minh chủ võ lâm trẻ tuổi kia đến vậy, thì ra việc võ lâm cứ liên tục chống đối triều đình dù trong tình trạng bất lợi cho đất nước cũng là có người xúi giục mà thôi, Hàn Kỳ thật sự lắc đầu thở dài, một Hàn Linh phản bội làm mọi nước cờ của y bị đảo lộn, một Vân Tiểu Khuynh thêm vào làm cho y trở tay không kịp, thực sự hết sức loạn
Tứ đại nội cao thủ Si, Mị, Võng, Lượng do Ảnh chủ đem đến, có thể chống được không ít số lượng cao thủ võ lâm, nhưng mà so với thể lực của hai bên, tình trạng của Hàn Kỳ lúc này đây có thể là nói trứng chọi với đá
Binh lực triều đình không thể ứng đối được, biên cương Nam vân thực sự rất loạn, quả thật tình hình Kỳ châu lúc này đây, khó có thể cứu vớt, Hàn Kỳ một khi bị bắt nhất định Đông Li quốc lần này xong rồi….
Tiếng binh khí va chạm nhau, tiếng hò hét, âm thanh đinh tai nhức óc, máu đỏ nhuộm thắm vạc áo, rải đầy khắp nơi, mùi máu nồng đậm bao phủ cả khu chiến trường này
Hàn Kỳ hai tay của y chưa bao giờ nhuộm nhiều huyết đến vậy, trường bào đỏ sậm thấm máu còn thêm yêu diễm, dung nhan tuấn mỹ bức người, tay cầm kiếm… trông y giờ khắc này đây quả thật là trong truyền thuyết tiếu diện ma vương mà người đời vẫn luôn kính sợ…..
Xác binh lính rãi đầy đất, số người quỵ ngã ngày càng nhiều, mà Hàn Kỳ sau hơn vài canh giờ quyết đấu, người đã cạn kiệt hết sức lực, chẳng qua là y cố chống đẩy thôi. Cơ thể y bách độc xâm nhập nhưng lại không kháng được cổ độc, lần này Độc vương ra tay quả nhiên rất hiệu quả, Hàn Kỳ bị trúng cổ, nếu không phải nội công của y cao cường thì giờ khắc này y chắc chắn đã quỵ ngã …
Đội kỵ binh của Hàn Kỳ, số người hao mòn dần, cả ngàn người đấu hơn ba vạn người, hai bên tử thương vô số, mà số lượng ảnh vệ quả thật chả còn mấy người, ngay cả Ảnh chủ cũng đã như đèn dầu sắp cạn, cả người mệt lã, nhưng vẫn cố sức chống địch, tình trạng này nếu như kéo dài thêm vài canh giờ nữa nhất định là bên Hàn Kỳ chẳng còn ai
Vân Tiểu Khuynh ngồi trên lưng ngựa đứng từ đằng xa, nhìn nam nhân kia một mình đối đầu với cả trăm người, cảm xúc của nàng giờ khắc này đây cũng không biết nên nói gì cho phải
Muốn hắn chết sao?….
Nam nhân kia khiến cho nàng yêu, nàng tuyệt vọng, khiến nàng khổ đau hơn năm năm… nhưng là nàng thật sự muốn hắn chết sao?
Nhìn thấy hắn cả người nhuộm đấy huyết, tâm nàng tựa như bị hàng vạn con côn trùng cắn xé, đau triệt phế tâm can….
“ Ly ca ca… rốt cuộc muội làm vậy, là đúng hay sai?” Vân Tiểu Khuynh giờ khắc này đây như một người lạc đường, mờ mịt nhìn nam nhân bên cạnh mình, đôi con ngươi thống khổ tột cùng, là yêu là hận… nàng thực sự mệt, mệt chết đi được….
Thanh y nam tử, cười khổ nhìn Vân Tiểu Khuynh, y nhẹ giọng cười : “ Khuynh nhi! Có đôi khi yêu một người…. chính là buông xuống….”
Tức thời, Vân Tiểu Khuynh trầm mặc…..
“ Buông xuống?!!” đúng vậy nên buống xuống, nhiều lần nàng luôn tự nói với mình như thế, năm năm trời bao nhiêu lần nàng tự khuyên bản thân mình như vậy, nhưng là vẫn chưa bao giờ hết hi vọng…
Nhưng giờ khắc này đấy nhìn nam nhân kia đẫm mình trong kia, thấy nam nhân kia điên cuồng huyết chiến, nàng thực sự cảm thấy mệt vô cùng, cứ níu kéo người không yêu mình…. có đáng không? Thanh xuân của nàng hầu như điều oán hận người kia, là yêu nhiều hận sâu, hay là cố chấp điên cuồng của nàng??
“ Khuynh nhi! Dù gì giờ khắc này đây muội cũng không còn cơ hội hối hận nữa rồi…” thanh y nam tử than khẽ, muội nên hiểu, thời khắc mà nàng giao dịch cùng Nam Vân đế, khi ấy, đường lui của muội cũng đã bị chính muội vùi lấp, Vân Tiểu Khuynh cười nhẹ, nhẹ giọng nỉ non : “ đúng vậy…. thật sự không còn đường lui nữa rồi…”
“ Ly ca ca, huynh làm như vậy, có hối hận không?” Bất chợt Vân Tiểu Khuynh hỏi như vậy. Thanh y nam tử lắc đầu, y ôn thanh cười : “ chẳng phải ta đã nói rồi sao, chỉ cần là muội muốn, ta khuynh tẫn tất cả….”
“ Tại sao huynh lại ngốc như vậy chứ…”
“ Là vì… người đó là muội thôi…! Khuynh nhi…!!”
“ Nếu như huynh quay về sớm một chút là tốt rồi, nếu như vậy… ta nhất định sẽ không yêu ngài ấy nhiều đến như vậy….” nữ tử bỗng dưng bật khóc, hai hàng thanh lệ vô thanh vô tức rơi, trớ trêu thay, người nàng yêu lại không yêu nàng, người nàng không yêu lại yêu nàng tha thiết, có chăng là thiên ý vốn thích trêu người?!
Thanh y nam tử không nói, vươn tay lau đi lệ nơi khóe mắt của nữ tử, y nhẹ giọng cười khẽ : “ ta xin lỗi! sau này mỗi ngày ta sẽ yêu muội nhiều hơn… và… cho đến muôn đời sau vẫn thế, Khuynh nhi! Kiếp sau, kiếp sau nữa của muội… chỉ có thể cho ta , được không?!!”
“ Được….. kiếp sau ta nhất định sẽ đợi huynh… sẽ chỉ yêu huynh mà thôi….” Vân Tiểu Khuynh ôn nhu cười, đôi con ngươi nhàn nhạt ý cười, tiếu dung ôn hòa mang theo chút gì đó ấm áp không nói nên lời, thanh y nam tử chợt cười, dịu dàng như gió mùa xuân…
Khuynh nhi! Muội biết không, bây giờ nụ cười của muội mới là thật lòng…. Ôn nhu, xinh đẹp, nhàn nhạt ấm áp, ấy mới là Vân Tiểu Khuynh mà ta biết…..
Kiếp này đây, có thể nhìn thấy tiếu dung này của muội, Thanh Ly ta quả thật sinh không uổng ….
Đợi cho đến khi Vân Tiếu Khuynh đến nơi đây, trong tầm nhìn của nàng…. Tất cả chỉ là một màu đỏ…
Huyết
Một màu đỏ của huyết….
Nhiễm đỏ cả một vùng…
Sắc màu chói chang rực rỡ đến diêm dúa ấy, thật khiến cho người ta cảm thấy chói mắt… nhất khi đó là huyết của người mình yêu….
Đau thương sao?
Oán hận sao?
Hay là….. ngợp thở đến chết lặng…….
Không biết, không rõ cũng chẳng muốn biết……
Chỉ là, cái cảm giác ngập trời lửa giận ấy
Cái cảm giác như muốn nhấn chìm cả thiên địa trong sắc màu đỏ tươi ấy…. thật sự lớn, lớn vô cùng…….
Giờ khắc này đây, Vân Tiếu Khuynh thật sự muốn cả thế gian cùng nhau nhiễm tẫn thứ sắc máu diêm dúa yêu diễm đó
Ích kỷ chăng?
Có lẽ vậy đi……
Cả thế gian cùng nhau bi ai, như vậy còn hơn nhìn thấy hắn bị thương…..
Nữ tử này, bản chất hơn bất cứ ai, là hắc ám, là tu la đến đáng sợ, chỉ là đằng sau lớp ngoài lãnh đạm kia che dấu hết thôi….
Mũi kiếm của một hắc y nhân vung lên tấn công về phía Hàn Kỳ, trong một cái chớp mắt tưởng chừng mũi kiếm ấy sẽ lao thẳng vào tim của y, tức thời Hàn Kỳ xoay kiếm, một đường máu văng lên, hắc y nhân ngay lập tức nằm dưới kiếm của Hàn Kỳ
Vân tiếu khuynh một thoáng thở phào nhẹ nhõm, nhíu nhíu mày đánh giá tình trạng hỗn độn của nơi đây, Vân Tiếu Khuynh lắc đầu thở dài, quả thật cơ hội xoay chuyển chỉ bằng con số không, lần này có lẽ nàng và hắn cùng nhau xuống dưới Diêm vương dạo chơi một vòng rồi…
Tiếng đao kiếm đã yên lặng hẳn….
Quanh Hàn Kỳ giờ khắc này đứng cả trăm cao thủ, mà hắn lại bị thương nặng như vậy…
Nam Vân đế từ lúc bắt đầu cho đến kết thúc, chỉ đứng yên lặng từ xa quan sát, nhìn thấy nam nhân kia lấy một địch trăm, giữa thiên binh vạn mã vẫn điềm nhiên ứng phó, từ đáy lòng rất là bội phục, không hổ là đối thủ số một của y, nhưng là người này cản đường thống nhất thiên hạ của y, người này lại là phu quân của người kia, cho nên y không thể không sát, Lăng Quân Dao một thoáng tiếc nuối, người này có lẽ là đối thủ duy nhất trong thế gian này có thể sanh ngang cùng y….
“ Lăng Hàn vương gia, ngươi được xem là chiến thần Đông Li, bách chiến bách thắng xem ra lần này lại thua dưới tay trẫm…” Nam Vân đế cười nhạt, thanh âm không ra cảm xúc
Hàn Kỳ một tay chống kiếm, đứng vững , cả người của y nhuộm đầy huyết, y lạnh nhạt cười, vẫn vân đạm phong khinh như vậy, người này dù cho bị dồn thế bí như thế nào nào đi chăng nữa, thì vẫn luôn khiến cho người ta không sao xem thường được : “ Nam Vân đế, lần này ngươi cũng tổn thất không nhỏ đâu, nếu ta đoán không lầm, biên cương Nam Vân, Đông Li của ta cũng đã dành thế thượng phong rồi….”
Nam Vân đế cười lạnh : “ thì đã sao, hi sinh vài tòa thành, bắt sống được Lăng Hàn vương gia, như vậy trẫm vẫn lời mà….”
Hàn Kỳ cười giễu : “ Nam Vân bệ hạ a, ngươi tưởng ta sẽ dễ dàng để cho ngươi bắt sống, uy hiếp hoàng huynh sao?! chỉ cần ta chết, thì khi đó lòng dân phẫn nộ, ý chí binh lính sục sôi, khi ấy chẳng phải Đông Li được lợi thế hơn sao?” Nam Vân đế không ngờ Hàn Kỳ lại dùng chiêu cuối cùng như vậy, nếu như Hàn Kỳ tự vẫn nhất định y sẽ bất lợi không ít, Nam Vân đế nhìn Hàn Kỳ, nam nhân kia dù trên bước đường sinh tử vẫn cười ngạo nghễ như vậy, hốt nhiên Nam Vân đế y cũng không rõ, cuộc chiến này rốt cuộc là y thắng hay nam nhân kia mới là kẻ thắng cuộc?!
Hàn Kỳ cười cười, không có ai biết, từ nãy đến giờ, y chỉ đang cố chống chọi mà thôi, cổ độc trong người y đã xâm nhập vào cốt tủy, để đứng thôi cũng thật quá khó khăn, y cười nhẹ, xem ra lần này đến lão thiên gia cũng dồn y vào đường cùng ….
Không khí lúc này đây thật lạnh a
Không biết nương tử lại đang làm gì rồi….
Có lẽ mùa đông năm nay y chẳng thể nào làm ấm lô cho nương tử được
Mùa đông năm sau, và năm sau nữa cũng thế….
Nương tử! nàng đã nói chờ ta về, nhưng lần này đây ta thất hứa, nàng có giận không?!
Nương tử, nếu tin ta chết rơi vào tai nàng, nương tử à… nàng có vì ta mà mơi một giọt nước mắt….
Nương tử! mặc dù ta rất muốn nàng vì ta mà rơi lệ một lần, nhưng là… ta vẫn hi vọng nàng đừng khóc, nếu không dẫu có xuống đường hoàng tuyền, ta vẫn không sao yên tâm được….
Nương tử! hôm nay ta chưa nói câu ‘ta yêu nàng’ với nàng… và có lẽ về sau cũng chẳng còn ta bên cạnh lãi nhãi câu nói đó với nàng, nương tử, khi đó… nàng có buồn không?
Nương tử….
Nương tử….
Ta nhớ nàng….
Một lần thôi….
Ta… muốn…gặp nàng………..
Mí mắt của y thật sự nặng, mọi thứ xung quanh rất mờ, rất mờ, nhạt nhòa dần, thân hình của y cũng không sao đứng vững được nữa….
“ Hàn Kỳ! chẳng phải ta đã nói, nếu ngươi bị thương thì đừng về gặp ta sao…..” văng vẳng đâu đây nghe thanh âm than khẽ của nữ tử, vẫn lãnh đạm đến như vậy, nhưng là thật sự rất ấm áp…
Là y đang mơ sao? là vì quá tưởng niệm nhung nhớ cho nên mới nghe thấy thanh âm của nương tử rồi, theo bản năng, y cố trợn mắt kiếm tìm nơi phát ra thanh âm…
Bạch y nữ tử không biết từ lúc nào từ từ tiến lại gần, hốt nhiên đám cao thủ gần đó cũng không hiểu vì sao lại nhường đường cho nữ tử kia vào
Có lẽ là vì trương dung mạo kia quá mức tuyệt diễm
Hay là vì vẻ mặt kia quá đỗi thờ ơ đến lãnh khốc, khiến cho người ta không sao hành động gì cho phải?
Bạch y nữ tử bất nhiễm bụi trần, một đầu ngân phát trắng như tuyết, dung mạo khuynh thành khuynh quốc, mi gian yêu diễm một đóa hồng liên, dường như thâu tóm hết mọi vẻ đẹp của thế gian….
Nữ tử vươn tay nắm lấy tay nam nhân, vẻ mặt vẫn như vậy vô hỉ vô bi, khiến cho người ta rốt cuộc không hiểu, nữ tử này là đang muốn gì, nghĩ gì?? Thật sự kỳ lạ
Lăng Quân Dao khi thấy Vân Tiếu Khuynh cũng hết sức bất ngờ, y chỉ còn biết đứng đó, không biết hành động gì cho phải, mỗi lần thấy nữ nhân này, y luôn khó có thể tự điều khiển bản thân mình, là một đế vương cái cảm giác này thật sự nguy hiểm, nhưng là một nam nhân, y lại thích khiêu chiến cái cảm giác mới mẻ đó….
“ Nương tử! là ta đang mơ sao?” Hàn Kỳ ngây ngô cười, khiến cho đám cao thủ võ lâm cảm thấy đầu đấy hắc tuyến, này nam nhân tiếu dung ngây ngốc như vậy chính là cái kẻ giết người như ma vừa rồi?! thật sự rất khó tin nha
“ Hàn Kỳ! ngươi lại bị thương rồi… lần này phạt ngươi một năm không được tiến Tây Noãn các…” Vân Tiếu Khuynh chợt cười, tuy là uy hiếp nhưng tiếu dung ôn nhu như hải, tựa đóa tuyết liên hé rộ trong cái lạnh ngàn năm, khiến cho lòng người tầng tầng gợn sóng….
“ Nương tử hạ thủ lưu tình a….” Hàn Kỳ bỗng dưng hét lên, chỉ có điều cử động quá mạnh khiến cho cả người của y lảo đảo, Vân Tiếu Khuynh nắm chặt lấy vạc áo của y, để cho y tựa lên người mình, một thân bạch y trắng muốt giờ khắc này đây nhiễm huyết đỏ tươi, tựa đóa đào hoa nở rộ trong cái nền trắng tinh khôi ấy…
“ Hàn Kỳ! ngươi có còn sức chạy nữa không?” Vân Tiếu Khuynh nhỏ giọng bên tai hắn mà hỏi như vậy? Hàn Kỳ cố rướng mi mắt nhìn Vân Tiếu Khuynh, gât gật đầu. Vân Tiếu Khuynh khẽ mím môi, nàng nói : “ một lát nữa, có ám hiệu của ta, ngươi ngay lập tức dùng khinh công chạy biết không?!”
“ Không được, nương tử, còn nàng thì sao? nàng đã hứa ở bên cạnh ta… mãi mãi…” Hàn Kỳ không đồng ý. Vân Tiếu Khuynh vươn tay vuốt nhẹ gương mặt của y, một viên thuốc đưa vào môi y, Hàn Kỳ nghi hoặc nhìn Vân Tiếu Khuynh, Vân Tiếu Khuynh thầm thì : “ ta biết, lời hứa với ngươi, ta sẽ không quên….”
“ Vân Tiếu Khuynh….” Bỗng dưng một thanh âm chen vào giữa hai người, Vân Tiếu Khuynh ngẩng đầu nhìn nam nhân đứng cách đó không xa nhìn mình, mi gian một thoáng khẽ nhíu, thanh âm không ra hỉ giận : “ ngươi là ai?” Hắn đứng trong đám hại Hàn Kỳ, đương nhiên không phải là kẻ tốt rồi
“ Nàng không nhớ ta?” Lăng Quân Dao chợt cười, nữ nhân này, chẳng lẽ ngoài một Hàn Kỳ thì không gì lọt được vào mắt nàng sao chứ, y có thua gì hắn?
“ Ta và ngươi có quen biết sao?” Vân Tiếu Khuynh hỏi lại
“ Hai năm trước, dưới tán đào thụ, nàng cứu ta một mạng…” Lăng Quân Dao khe khẽ thở dài “lần trước hoa đăng hội, chúng ta tương ngộ một lần, nàng chẳng lẽ không có ấn tượng sao?”
Vân Tiếu Khuynh nhìn nhìn hắn, rồi quay sang nhìn Hàn Kỳ, hỏi : “ hắn là Nam Vân đế? Người hạ ngươi ra nông nỗi này đấy à?” Hàn Kỳ ra sức gật đầu “ đúng vậy a! nương tử, hắn chính là người xấu đó, khiến cho vi phu ra nông nỗi này, nương tử nhất định không được để ý đến hắn đâu đó”. Giờ khắc này, Hàn Kỳ lấy lại một chút sức lực, hết sức kêu gọi quyền lợi, Nam Vân đế chắc chắn là có ý đồ đen tối với nương tử yêu dấu của hắn rồi….
“ Ta thật sự cứu ngươi một mạng?” Vân Tiếu Khuynh nhìn Lăng Quân Dao, thanh âm lạnh nhạt vô ba
“ Ân…” Lăng Quân Dao gật đầu
“ Vậy cho nên ngươi thiếu ta một mạng”
“ Đúng vậy”
“ Tốt lắm, một mạng đổi một mạng, ta muốn hắn…” Vân Tiếu Khuynh chỉ chỉ Hàn Kỳ
“ Hảo!” Lăng Quân Dao không suy nghĩ nhiều đáp, lại nói : “ chỉ cần nàng theo ta, ta sẽ để lại cho hắn một mạng” Dù gì hắn trúng cổ độc, không sống lâu được, cũng không ảnh hưởng gì đến việc thống nhất ngũ quốc của y
Hàn Kỳ mới đầu nghe Lăng Quân Dao đồng ý, một thoáng kinh ngạc, nhưng nghe thấy câu nói tiếp theo của hắn, y càng thêm ra sức ôm chặt Vân Tiếu Khuynh, không nói nhưng cũng đủ biết hắn đang lo lắng như thế nào, Vân Tiếu Khuynh vỗ vỗ nhẹ tay hắn, nhìn Nam Vân đế, thanh âm bình tĩnh : “ ta đã hứa với hắn sẽ bên cạnh hắn, cho nên điều này không được!”
Nam Vân đế hừ lạnh : “ chẳng lẽ nàng không sợ ta sát hắn”
Vân Tiếu Khuynh nhẹ cười, vân đạm phong khinh : “ ngươi giết không được hắn, chỉ cần Vân Tiếu Khuynh ta còn sống, hắn nhất định phải sống, nếu hắn có tử, cũng phải là tử dưới tay ta….”
Nam nhân của nàng, há để cho kẻ khác ức hiếp!
Một nữ tử yếu nhược, tay không tấc sắc, thanh âm nhẹ hẫng, không mặn không nhạt nhưng thực sự đủ uy nghiêm bức người
Đông Li vương triều thất vương phi, há có thể là nhân vật tầm thường? dù ở trong thế bị động nhất nhưng cũng không ai có thể vọng động xem thường….
Lăng Quân Dao một lần nữa nhìn kỹ nữ tử mà mình ái mộ tương tư hơn hai năm kia, quả thật y chưa hiểu gì về nàng cả, tuy lạnh nhạt vô tâm nhưng cũng đủ kiên cường, đủ lãnh khốc, đủ tàn nhẫn với bản thân mình, Lăng Quân Dao chợt cười….
“ Ta có gì thua hắn, chỉ cần nàng đi theo ta, nàng sẽ là Đế hậu Nam Vân….”
Vân Tiếu Khuynh giương mi nhìn hắn, lạnh nhạt cười : “ vậy thì sao? đừng nói là Đế hậu cho dù là Đế vương ta cũng không cần, ta chỉ cần hắn… Vân Tiếu Khuynh chỉ cần một tiếu diện ma vương là đủ rồi….”
Ta chỉ cần hắn…….
Vân Tiếu Khuynh chỉ cần một tiếu diện ma vương là đủ rồi….
To continue…….
/46
|