Thân là thế lực của Bách Hoa các, nếu không tính số người mai phục cũng sẽ không chỉ có mấy chục người như vậy, bằng không cho dù ám vệ không ở đây, một mình Vĩnh Hi đế cũng có thể giải quyết được, mặc dù trong ngực hắn còn có một nữ nhân cần phải bảo vệ, cả hai tất nhiên cũng sẽ không vùi thây nơi đây.
Võ công của Vĩnh Hi đế cũng không yếu như vậy, so với trong tưởng tượng của người ngoài, hắn còn mạnh hơn thế.
Thân là một Đế Vương, hắn cũng chưa từng lấy hết át chủ bài của bản thân ra dùng.
Trừ khi liên quan đến một khắc cuối cùng của sinh mệnh.
Chính xác mà nói, bởi vì người của Bách Hoa các cũng không ra chiêu như lẽ thường, trực tiếp làm rối loạn phương thức xuất chiêu của hắn, cho đến khi chất dịch màu xanh loãng nhạt gần như không khí dính lên làn da, hắn mới giật mình phát giác - chiêu thức của địch nhân cũng không sợ bị dùng hết, nhất là thời điểm phóng độc.
Thông thường, trong một cuộc đối chiến, kẻ vọng tưởng đoạt lấy tính mạng của ngươi chắc chắn sẽ có biện pháp phóng ra ba bốn loại độc khác nhau, ví như loại có hình dạng sương mù phát tán trong không trung, hoặc giống như loại dịch sền sệt thông thường, hoặc như kiểu lặng lẽ không một tiếng động.
Người sử dụng độc hoàn toàn sẽ không để cho ngươi phát hiện hắn ra tay như thế nào, thậm chí có khi ngay cả hình bóng của hắn ngươi cũng không thấy được. Bởi vì tuyệt chiêu của hắn là dùng độc, mà không phải là võ công.
Chất lỏng loãng nhạt màu xanh lá lóe lên trước mắt rồi biến mất, trong nháy mắt dính lên khắp người khiến làn da hơi lạnh, sau đó một thứ cảm giác không thích hợp lan ra toàn thân.... Nhưng tại một nơi khác, một sức mạnh khó hiểu từ trong máu thiêu cháy đến gần như không còn.
Đợi đến lúc Tân Cửu khôi phục lại như thường rồi ngẩng đầu lên cẩn thận xem xét cũng không thấy được nửa bóng người.
Dù sao nàng cũng chỉ là người bình thường, không có nội lực tất nhiên tai mắt cũng sẽ không tinh.
Tay Vĩnh Hi đế cầm theo nhuyễn kiếm có hơi run, sắc mặt có chút xanh xao, nhưng không bị Tân Cửu nhận ra, hắn đem nàng gắt gao siết lại vào lòng, giống như chỉ sợ buông lỏng tay ra là nàng sẽ bị rơi xuống mái nhà. Hắn hướng nhuyễn kiếm xuống mà dùng sức, ngay lúc đó căn phòng được xây bằng gạch ngói ở dưới chân, từ trên xuống dưới chỉ còn là những mảnh ngói mỏng, như lợi kiếm như tên bay, trong khoảnh khoắc theo hai bên mặt và cổ của mười mấy người đang vây công mà tập kích.
Ám vệ đã có chút không chống đỡ nổi.
Bọn họ không phải là nội lực không tốt, mà là đám sương mù màu xanh thực sự kỳ dị, dường như có thể rút giảm khí lực con người, từ gân tay đến gân chân đều chậm rãi trở nên bủn rủn, thậm chí ngay cả trường kiếm ở trong tay cũng đã sắp không giữ nổi.
Cũng may tình thế phát triển vẫn chưa tính là nghiêm trọng, bên nhóm người Bách Hoa các hình như cũng có chút không ổn rồi.
Bích Tiêu kinh nghi bất định mà quét mắt nhìn vẻ mặt Vĩnh Hi đế, lại không thể từ vẻ mặt không biểu tình kia nhìn ra được gì, nhưng điều này khiến nàng ta hoài nghi, nếu như không phải đã biết từ trước, thì người này tại sao lại bình tĩnh như thế?
Bích Tiêu trong nháy mắt đã cảm giác mình nắm được trọng điểm, nghiến răng nghiến lợi oán hận nói: Quả nhiên là...giỏi thủ đoạn, các ngươi dùng độc gì?!
Độc này không đến nửa nén hương sẽ xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng các ngươi. Vĩnh Hi đế mặt không biểu tình thản nhiên nói, phảng phất như làn sương xanh này chính là hắn sai người phóng.
Làm hoàng tử nhiều năm sau lại lên làm Hoàng Đế, Vĩnh Hi đế chứng tỏ bản lĩnh rất là quen tay hay việc.
Vốn dĩ biến hóa xảy ra đã nắm chắc trong tầm tay, vậy nên tình huống hiện giờ, cũng chỉ có bản thân cần phô trương thanh thế mới có thể lui địch. Dù sao, theo như biểu hiện của Bích Tiêu mà đoán, người phóng lục vụ (sương xanh) cùng với đám người Bách Hoa các...cũng không phải là cùng một nhóm người.
Hoàng Đế thật gan dạ, vì bắt giữ chúng ta mà ngay cả ám vệ của mình cũng có thể vứt bỏ ngay lập tức. Bích Tiêu hừ lạnh một tiếng, nhãn lực nàng ta khá tệ, trên người của mấy ám vệ càng thêm vô lực nào có thể mất phần của nàng ta.
Loại độc này gọi là Lục Vụ, Hoàng Thượng đã dám phóng, tất đã cho bọn họ phương thức giải độc, cô nương lo xa rồi. Tân Cửu mỉm cười. Nàng vốn đã cực kỳ xinh đẹp, tuy là người bình thường, lại vẫn mang sắc mặt hồng hào, dáng vẻ dường như cũng không có trúng độc, ngược lại càng giúp chứng thực lời nói dối của Vĩnh Hi đế.
Hai người phối hợp, có thể nói là tương đắc ích chương*.
*tương đắc ích chương (相得益彰): tương đắc: phối hợp với nhau, làm nổi bật; ích: càng thêm; chương: rõ rệt. Chỉ hai người hoặc hai sự vật phối hợp với nhau, năng lực và tác dụng của hai bên càng biểu hiện rõ rệt. Theo BaikeBaidu.
Vĩnh Hi đế lại nắm chặt tay nàng ở sau lưng, tay hắn cầm nhuyễn kiếm dần xiết lại có phần không lên nổi khí lực, nhưng hắn vẫn muốn ôm lấy Tân Cửu, nhất là thời điểm đại địch đối mặt. Dù cho Tân Cửu giống như không mang dấu hiệu trúng độc, hắn cũng vẫn muốn che chở cho nàng.
Ít nhất, không thể như ở trong khách điếm đêm đó.
Đôi mắt hắn tựa như đầm lạnh vực sâu, đen nhưng tỏa sáng, dường như có thể phản chiếu bóng người.
Tân Cửu dựa vào bờ vai của hắn, ngón tay từ bên hông từ từ rút ra cái gì đó. Tay của nàng cực kỳ đẹp mắt, lòng bàn tay tựa như bạch ngọc, ngọc chỉ như được điêu khắc mà thành, từng ngón tay đều rất mỹ cảm, mà khi cánh tay này bắt đầu chuyển động, cũng chỉ là nhẹ nhàng phất một cái, tựa như liễu phong quét vào mặt.
Tiếng đao kiếm che đậy động tác của nàng, để nàng có thể nhìn rõ kỹ năng tự mình hoàn thành.
[ Qùy Hoa Bảo Điển + Thiện Xạ = Xe Chỉ Luồn Kim, một kích tất trúng.]
Kỹ năng dùng châm thêu hoa kết hợp với kỹ năng xạ tiễn.
Sau một khắc, ngân châm mang theo vĩ tuyến màu đỏ xuyên thẳng vào không trung với biên độ cực kỳ nhỏ, thậm chí thời điểm xuyên đi cũng không kịp phát ra tiếng xé gió, sợi tơ màu đỏ mang theo thế sét đánh xuyên qua giữa mi tâm Bích Tiêu, tại phần giữa hai đầu mày như họa của nàng ta nhuộm ra màu đỏ tươi chói mắt, cùng một nơi với sợi chỉ tràn trề vẻ mỹ cảm cực tịnh.
[Đinh! Thiện Xạ, bắn trúng mục tiêu +1]
[Đinh! Mức độ hoàn thành nhiệm vụ lần này: 80%, thành công tiêu diệt Hoa Nhài. Ban thưởng kim tệ 100, ban thưởng điểm mị lực +10, bởi vì lần này nhân vật Kí Chủ sử dụng kỹ năng trực tiếp mưu lợi, khấu trừ một lần sử dụng kỹ năng, đổi thành ban thưởng: Nửa chén trà nhỏ (thời gian làm lạnh) , về phần thưởng thỉnh Kí Chủ chú ý kiểm nhận.]
Trên đường phố, một con thỏ màu trắng rúc mình tại một nơi hẻo lánh, sau đó chân sau dùng sức, bật nhảy tiến vào một khoảng sân nhỏ, dường như đối với tình hính sau lưng không hề quan tâm, cũng không cho chủ nhân trước kia dù chỉ là một chút chú ý.
Nữ tử áo trắng vẫn như trước miệng khẽ mở đầy nghi hoặc, tựa như không rõ bản thân tại sao lại đột nhiên bỏ mình dưới tay một nữ tử bình thường.
Nên biết rằng, cho dù ở Bách Hoa các, cũng không có mấy người có thể gây tổn thương nàng ta, bởi vì võ công của nàng ta đủ cao, dù cho cơ thể vô lực cũng mạnh hơn nhiều so với người khác - tương tự với tình trạng của Vĩnh Hi đế lúc này, mặc dù trúng độc, nhưng vẫn như trước có thể lấy khí thế ngụy trang thành kẻ mạnh nhất, thậm chí cả khí tức cũng vẫn như lúc ban đầu, giả như muốn vung kiếm là thực sự có thể vung kiếm lên được.
Người của Bách Hoa các ầm ầm ngã rạp xuống đất, Vĩnh Hi đế thẳng người đứng nguyên tại chỗ như thường, qua một hồi lâu, cánh tay hắn ôm Tân Cửu có hơi run rẩy, ngón tay vuốt lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, môi hôn đầy săn sóc, muốn nổi giận lại chung quy khó mà kiềm chế giọng nói khàn đặc: Nàng lại không đem lời nói trước kia của trẫm để trong lòng...Làm như vậy rất nguy hiểm nàng không biết sao.
Nếu như Bích Tiêu không bị Tân Cửu một kích mà chết, chờ đến lúc nàng ta phản ứng kịp, Vĩnh Hi đế căn bản không dám cam đoan bản thân có thể dùng nội lực cực nhanh lùi lại để hoàn toàn bảo vệ tốt Tân Cửu.
Chàng có lẽ đã trúng độc rồi. Tân Cửu không trả lời hắn mà nói, ngược lại đưa ra suy đoán của mình: Ta nghĩ ta có thể thử xem xem, có thể dùng phương pháp châm cứu giúp ngươi giải hết hay không.
Làn sương xanh lúc nãy cũng không đơn giản.
Ân. Vĩnh Hi đế giật mình, trong đôi mắt nhiễm lên một sắc màu ấm.
❀❀❀❀❀❀
Vĩnh Hi đế thuận theo trị liệu của Tân Cửu mà trích ra hai giọt máu đen từ ngón tay, nội lực khôi phục, cổ độc vẫn còn lưu lại trong cơ thể, nói cách khác, hiệu quả trị liệu của Bách Thảo Thần Châm đối với cổ độc cũng không tốt. Kỹ năng mà ngay cả bệnh dịch cũng có thể trị được hết, hôm nay lại khiến Tân Cửu toàn thân vô lực. Nàng chỉ có thể tự an ủi bản thân ở đáy lòng, có lẽ đó cũng không phải là một cổ độc đơn giản, có lẽ cũng không quá nghiêm trọng.
Thứ này gọi là Tương Tư cổ.
Nương nương, ngài làm sao biết được đây là cổ độc? Lão thái y đã rất già rồi, trên mặt nhăn nhúm thậm chí đến con mắt cũng gần như không mở ra được, ông ta vuốt chòm râu vừa rậm vừa dài của mình, thở dài rồi lắc đầu: Nương nương quả thật kiến thức sâu rộng, nếu không phải thầm lúc còn trẻ đã từng gặp được một vị người Miêu, chỉ e lúc này đây còn phán không ra đây là độc gì.
Trong người Hoàng Thượng đích thật là cổ, hơn nữa còn là Tương Tư cổ bá đạo nhất trong các loại cổ độc. Nó bá đạo ở chỗ, nếu như Miêu nữ đem nó cấy vào cơ thể nam tử, chỉ cần nam tử hành phòng* cùng nữ tử ngoài nàng ta, nam tử chắc chắn sẽ đau đớn khó nén. Vậy nên, Tương Tư cổ này, còn có tên là Tình cổ.
*hành phòng (行房): chỉ chuyện phòng the.
Sắc mặt Vĩnh Hi đế không thể nào dễ nhìn được. Cái gì gọi là nữ tử ngoài nàng ta ? Miêu nữ Nam Cương, quả nhiên không biết liêm sỉ, thừa cơ phóng bậy cổ không nói, còn khiến hắn không thể cùng Cửu nhi hành phòng.
Tân Cửu nhíu mày: Vậy làm sao để giải?
Chỉ có uống máu trong tim của Miêu nữ mới có thể tiếp xúc với cổ độc, chỉ là máu trong tim này cần phải là máu của người sống, nếu như chết rồi, cho dù là vừa mới chết đi, máu trong tim này có dùng cũng không được. Lão thái y đối với chuyện này coi như có nghiên cứu, nhưng cho dù biết rõ biện pháp giải cổ, trong tay cũng không có phương pháp giải cổ ngay lập tức.
Mà Miêu nữ hạ độc, chỉ e sau khi phóng sương xanh xong đã bỏ trốn mất dạng rồi.
Dù khó tìm, chỉ cần chưa chết thì nhất định có thể tìm được.
Nhóm người Vĩnh Hi đế có lẽ cho rằng có đủ thời giam tìm kiếm Miêu nữ, nhưng Tân Cửu lại biết, ả Miêu nữ hạ độc đã sớm quyết định trở về tìm chết rồi. Đến lúc đó, cổ độc của Vĩnh Hi đế thật sự là không cách nào giải được rồi.
Không được, bọn họ nhất định phải tìm được Miêu nữ trước khi nàng ta tự vẫn.
Tân Cửu siết chặt nắm tay, lần đầu tiên cảm thấy vì hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống, bản thân cả người từ trên xuống dưới đều tràn ngập ý chí chiến đấu.
Võ công của Vĩnh Hi đế cũng không yếu như vậy, so với trong tưởng tượng của người ngoài, hắn còn mạnh hơn thế.
Thân là một Đế Vương, hắn cũng chưa từng lấy hết át chủ bài của bản thân ra dùng.
Trừ khi liên quan đến một khắc cuối cùng của sinh mệnh.
Chính xác mà nói, bởi vì người của Bách Hoa các cũng không ra chiêu như lẽ thường, trực tiếp làm rối loạn phương thức xuất chiêu của hắn, cho đến khi chất dịch màu xanh loãng nhạt gần như không khí dính lên làn da, hắn mới giật mình phát giác - chiêu thức của địch nhân cũng không sợ bị dùng hết, nhất là thời điểm phóng độc.
Thông thường, trong một cuộc đối chiến, kẻ vọng tưởng đoạt lấy tính mạng của ngươi chắc chắn sẽ có biện pháp phóng ra ba bốn loại độc khác nhau, ví như loại có hình dạng sương mù phát tán trong không trung, hoặc giống như loại dịch sền sệt thông thường, hoặc như kiểu lặng lẽ không một tiếng động.
Người sử dụng độc hoàn toàn sẽ không để cho ngươi phát hiện hắn ra tay như thế nào, thậm chí có khi ngay cả hình bóng của hắn ngươi cũng không thấy được. Bởi vì tuyệt chiêu của hắn là dùng độc, mà không phải là võ công.
Chất lỏng loãng nhạt màu xanh lá lóe lên trước mắt rồi biến mất, trong nháy mắt dính lên khắp người khiến làn da hơi lạnh, sau đó một thứ cảm giác không thích hợp lan ra toàn thân.... Nhưng tại một nơi khác, một sức mạnh khó hiểu từ trong máu thiêu cháy đến gần như không còn.
Đợi đến lúc Tân Cửu khôi phục lại như thường rồi ngẩng đầu lên cẩn thận xem xét cũng không thấy được nửa bóng người.
Dù sao nàng cũng chỉ là người bình thường, không có nội lực tất nhiên tai mắt cũng sẽ không tinh.
Tay Vĩnh Hi đế cầm theo nhuyễn kiếm có hơi run, sắc mặt có chút xanh xao, nhưng không bị Tân Cửu nhận ra, hắn đem nàng gắt gao siết lại vào lòng, giống như chỉ sợ buông lỏng tay ra là nàng sẽ bị rơi xuống mái nhà. Hắn hướng nhuyễn kiếm xuống mà dùng sức, ngay lúc đó căn phòng được xây bằng gạch ngói ở dưới chân, từ trên xuống dưới chỉ còn là những mảnh ngói mỏng, như lợi kiếm như tên bay, trong khoảnh khoắc theo hai bên mặt và cổ của mười mấy người đang vây công mà tập kích.
Ám vệ đã có chút không chống đỡ nổi.
Bọn họ không phải là nội lực không tốt, mà là đám sương mù màu xanh thực sự kỳ dị, dường như có thể rút giảm khí lực con người, từ gân tay đến gân chân đều chậm rãi trở nên bủn rủn, thậm chí ngay cả trường kiếm ở trong tay cũng đã sắp không giữ nổi.
Cũng may tình thế phát triển vẫn chưa tính là nghiêm trọng, bên nhóm người Bách Hoa các hình như cũng có chút không ổn rồi.
Bích Tiêu kinh nghi bất định mà quét mắt nhìn vẻ mặt Vĩnh Hi đế, lại không thể từ vẻ mặt không biểu tình kia nhìn ra được gì, nhưng điều này khiến nàng ta hoài nghi, nếu như không phải đã biết từ trước, thì người này tại sao lại bình tĩnh như thế?
Bích Tiêu trong nháy mắt đã cảm giác mình nắm được trọng điểm, nghiến răng nghiến lợi oán hận nói: Quả nhiên là...giỏi thủ đoạn, các ngươi dùng độc gì?!
Độc này không đến nửa nén hương sẽ xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng các ngươi. Vĩnh Hi đế mặt không biểu tình thản nhiên nói, phảng phất như làn sương xanh này chính là hắn sai người phóng.
Làm hoàng tử nhiều năm sau lại lên làm Hoàng Đế, Vĩnh Hi đế chứng tỏ bản lĩnh rất là quen tay hay việc.
Vốn dĩ biến hóa xảy ra đã nắm chắc trong tầm tay, vậy nên tình huống hiện giờ, cũng chỉ có bản thân cần phô trương thanh thế mới có thể lui địch. Dù sao, theo như biểu hiện của Bích Tiêu mà đoán, người phóng lục vụ (sương xanh) cùng với đám người Bách Hoa các...cũng không phải là cùng một nhóm người.
Hoàng Đế thật gan dạ, vì bắt giữ chúng ta mà ngay cả ám vệ của mình cũng có thể vứt bỏ ngay lập tức. Bích Tiêu hừ lạnh một tiếng, nhãn lực nàng ta khá tệ, trên người của mấy ám vệ càng thêm vô lực nào có thể mất phần của nàng ta.
Loại độc này gọi là Lục Vụ, Hoàng Thượng đã dám phóng, tất đã cho bọn họ phương thức giải độc, cô nương lo xa rồi. Tân Cửu mỉm cười. Nàng vốn đã cực kỳ xinh đẹp, tuy là người bình thường, lại vẫn mang sắc mặt hồng hào, dáng vẻ dường như cũng không có trúng độc, ngược lại càng giúp chứng thực lời nói dối của Vĩnh Hi đế.
Hai người phối hợp, có thể nói là tương đắc ích chương*.
*tương đắc ích chương (相得益彰): tương đắc: phối hợp với nhau, làm nổi bật; ích: càng thêm; chương: rõ rệt. Chỉ hai người hoặc hai sự vật phối hợp với nhau, năng lực và tác dụng của hai bên càng biểu hiện rõ rệt. Theo BaikeBaidu.
Vĩnh Hi đế lại nắm chặt tay nàng ở sau lưng, tay hắn cầm nhuyễn kiếm dần xiết lại có phần không lên nổi khí lực, nhưng hắn vẫn muốn ôm lấy Tân Cửu, nhất là thời điểm đại địch đối mặt. Dù cho Tân Cửu giống như không mang dấu hiệu trúng độc, hắn cũng vẫn muốn che chở cho nàng.
Ít nhất, không thể như ở trong khách điếm đêm đó.
Đôi mắt hắn tựa như đầm lạnh vực sâu, đen nhưng tỏa sáng, dường như có thể phản chiếu bóng người.
Tân Cửu dựa vào bờ vai của hắn, ngón tay từ bên hông từ từ rút ra cái gì đó. Tay của nàng cực kỳ đẹp mắt, lòng bàn tay tựa như bạch ngọc, ngọc chỉ như được điêu khắc mà thành, từng ngón tay đều rất mỹ cảm, mà khi cánh tay này bắt đầu chuyển động, cũng chỉ là nhẹ nhàng phất một cái, tựa như liễu phong quét vào mặt.
Tiếng đao kiếm che đậy động tác của nàng, để nàng có thể nhìn rõ kỹ năng tự mình hoàn thành.
[ Qùy Hoa Bảo Điển + Thiện Xạ = Xe Chỉ Luồn Kim, một kích tất trúng.]
Kỹ năng dùng châm thêu hoa kết hợp với kỹ năng xạ tiễn.
Sau một khắc, ngân châm mang theo vĩ tuyến màu đỏ xuyên thẳng vào không trung với biên độ cực kỳ nhỏ, thậm chí thời điểm xuyên đi cũng không kịp phát ra tiếng xé gió, sợi tơ màu đỏ mang theo thế sét đánh xuyên qua giữa mi tâm Bích Tiêu, tại phần giữa hai đầu mày như họa của nàng ta nhuộm ra màu đỏ tươi chói mắt, cùng một nơi với sợi chỉ tràn trề vẻ mỹ cảm cực tịnh.
[Đinh! Thiện Xạ, bắn trúng mục tiêu +1]
[Đinh! Mức độ hoàn thành nhiệm vụ lần này: 80%, thành công tiêu diệt Hoa Nhài. Ban thưởng kim tệ 100, ban thưởng điểm mị lực +10, bởi vì lần này nhân vật Kí Chủ sử dụng kỹ năng trực tiếp mưu lợi, khấu trừ một lần sử dụng kỹ năng, đổi thành ban thưởng: Nửa chén trà nhỏ (thời gian làm lạnh) , về phần thưởng thỉnh Kí Chủ chú ý kiểm nhận.]
Trên đường phố, một con thỏ màu trắng rúc mình tại một nơi hẻo lánh, sau đó chân sau dùng sức, bật nhảy tiến vào một khoảng sân nhỏ, dường như đối với tình hính sau lưng không hề quan tâm, cũng không cho chủ nhân trước kia dù chỉ là một chút chú ý.
Nữ tử áo trắng vẫn như trước miệng khẽ mở đầy nghi hoặc, tựa như không rõ bản thân tại sao lại đột nhiên bỏ mình dưới tay một nữ tử bình thường.
Nên biết rằng, cho dù ở Bách Hoa các, cũng không có mấy người có thể gây tổn thương nàng ta, bởi vì võ công của nàng ta đủ cao, dù cho cơ thể vô lực cũng mạnh hơn nhiều so với người khác - tương tự với tình trạng của Vĩnh Hi đế lúc này, mặc dù trúng độc, nhưng vẫn như trước có thể lấy khí thế ngụy trang thành kẻ mạnh nhất, thậm chí cả khí tức cũng vẫn như lúc ban đầu, giả như muốn vung kiếm là thực sự có thể vung kiếm lên được.
Người của Bách Hoa các ầm ầm ngã rạp xuống đất, Vĩnh Hi đế thẳng người đứng nguyên tại chỗ như thường, qua một hồi lâu, cánh tay hắn ôm Tân Cửu có hơi run rẩy, ngón tay vuốt lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, môi hôn đầy săn sóc, muốn nổi giận lại chung quy khó mà kiềm chế giọng nói khàn đặc: Nàng lại không đem lời nói trước kia của trẫm để trong lòng...Làm như vậy rất nguy hiểm nàng không biết sao.
Nếu như Bích Tiêu không bị Tân Cửu một kích mà chết, chờ đến lúc nàng ta phản ứng kịp, Vĩnh Hi đế căn bản không dám cam đoan bản thân có thể dùng nội lực cực nhanh lùi lại để hoàn toàn bảo vệ tốt Tân Cửu.
Chàng có lẽ đã trúng độc rồi. Tân Cửu không trả lời hắn mà nói, ngược lại đưa ra suy đoán của mình: Ta nghĩ ta có thể thử xem xem, có thể dùng phương pháp châm cứu giúp ngươi giải hết hay không.
Làn sương xanh lúc nãy cũng không đơn giản.
Ân. Vĩnh Hi đế giật mình, trong đôi mắt nhiễm lên một sắc màu ấm.
❀❀❀❀❀❀
Vĩnh Hi đế thuận theo trị liệu của Tân Cửu mà trích ra hai giọt máu đen từ ngón tay, nội lực khôi phục, cổ độc vẫn còn lưu lại trong cơ thể, nói cách khác, hiệu quả trị liệu của Bách Thảo Thần Châm đối với cổ độc cũng không tốt. Kỹ năng mà ngay cả bệnh dịch cũng có thể trị được hết, hôm nay lại khiến Tân Cửu toàn thân vô lực. Nàng chỉ có thể tự an ủi bản thân ở đáy lòng, có lẽ đó cũng không phải là một cổ độc đơn giản, có lẽ cũng không quá nghiêm trọng.
Thứ này gọi là Tương Tư cổ.
Nương nương, ngài làm sao biết được đây là cổ độc? Lão thái y đã rất già rồi, trên mặt nhăn nhúm thậm chí đến con mắt cũng gần như không mở ra được, ông ta vuốt chòm râu vừa rậm vừa dài của mình, thở dài rồi lắc đầu: Nương nương quả thật kiến thức sâu rộng, nếu không phải thầm lúc còn trẻ đã từng gặp được một vị người Miêu, chỉ e lúc này đây còn phán không ra đây là độc gì.
Trong người Hoàng Thượng đích thật là cổ, hơn nữa còn là Tương Tư cổ bá đạo nhất trong các loại cổ độc. Nó bá đạo ở chỗ, nếu như Miêu nữ đem nó cấy vào cơ thể nam tử, chỉ cần nam tử hành phòng* cùng nữ tử ngoài nàng ta, nam tử chắc chắn sẽ đau đớn khó nén. Vậy nên, Tương Tư cổ này, còn có tên là Tình cổ.
*hành phòng (行房): chỉ chuyện phòng the.
Sắc mặt Vĩnh Hi đế không thể nào dễ nhìn được. Cái gì gọi là nữ tử ngoài nàng ta ? Miêu nữ Nam Cương, quả nhiên không biết liêm sỉ, thừa cơ phóng bậy cổ không nói, còn khiến hắn không thể cùng Cửu nhi hành phòng.
Tân Cửu nhíu mày: Vậy làm sao để giải?
Chỉ có uống máu trong tim của Miêu nữ mới có thể tiếp xúc với cổ độc, chỉ là máu trong tim này cần phải là máu của người sống, nếu như chết rồi, cho dù là vừa mới chết đi, máu trong tim này có dùng cũng không được. Lão thái y đối với chuyện này coi như có nghiên cứu, nhưng cho dù biết rõ biện pháp giải cổ, trong tay cũng không có phương pháp giải cổ ngay lập tức.
Mà Miêu nữ hạ độc, chỉ e sau khi phóng sương xanh xong đã bỏ trốn mất dạng rồi.
Dù khó tìm, chỉ cần chưa chết thì nhất định có thể tìm được.
Nhóm người Vĩnh Hi đế có lẽ cho rằng có đủ thời giam tìm kiếm Miêu nữ, nhưng Tân Cửu lại biết, ả Miêu nữ hạ độc đã sớm quyết định trở về tìm chết rồi. Đến lúc đó, cổ độc của Vĩnh Hi đế thật sự là không cách nào giải được rồi.
Không được, bọn họ nhất định phải tìm được Miêu nữ trước khi nàng ta tự vẫn.
Tân Cửu siết chặt nắm tay, lần đầu tiên cảm thấy vì hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống, bản thân cả người từ trên xuống dưới đều tràn ngập ý chí chiến đấu.
/55
|