...Hệ thống?
Anh anh...
...
Nhân loại gian trá!
Tân Cửu: ...Làm sao? Đừng có mà vơ đũa cả nắm được không, cho tới giờ nàng mới là người khổ nhất đấy! Có điều đây cũng là phong thủy lưu chuyển, nếu như trước kia hệ thống không có gian trá như thế, bây giờ sao có thể bị khi dễ ngược lại được, quả nhiên là ác nhân tự có ác nhân trị.
Dường như có thể nghe thấy Tân Cửu đang thổ tào trong lòng, đối phương trực tiếp không lên tiếng, không biết hệ thống rốt cuộc là nhịn một bụng tức không nói ra lời, hay là bị lực lượng vô hình nào đó cách ly, vì vậy không truyền ra tiếng...
Bất quá theo như Tân Cửu đoán thì hẳn là cái trước chiếm phần lớn hơn.
Nàng bất đắc dĩ lắc đầu một cái, lảo đảo lắc lư bay tới bay lui ở trong không gian của cái chuông, giống như ma vậy. Trước kia, mặc dù nàng không có làm chuyện trái với lương tâm, nhưng buổi tối vẫn sợ ma, bây giờ bản thân biến thành quỷ hồn ngược lại cảm thấy so với thời điểm khi còn làm người thì không có gì khác nhau, ngoại trừ không có thực thể ra thì suy nghĩ gì đó hết thảy đều bình thường.
Cũng sẽ không có mấy chuyện linh dị như máu đỏ, móng tay dài, đầu lưỡi nhô ra...hay là con mắt chảy máu gì đó.
...
Thân ở trong chuông, bên tai gần như bốn phương tám hướng đều là tiếng chuông.
Tân Cửu ngẩng đầu lên, phía trước, sau một cái chớp mắt, bóng tối liền biến thành mấy trăm cái chuông lớn màu vàng kim lủng lẳng treo trên không trung, tựa như chuông gió mà bắt đầu ngân vang, nhưng khi nghe thấy âm thanh này, Tân Cửu lại không cảm thấy khó chịu gì, ngược lại cảm thấy cả người ấm áp, giống như được người ta ủ ấm trong lòng bàn tay vậy.
Bảy tám vị đạo sĩ cầm la bàn Âm Dương vây quanh gian phòng không biết đã được bày trận pháp gì, thỉnh thoảng có hai ánh sáng đen trắng lưu chuyển qua lại ở bên trong phòng, mà những chùm sáng này không có cái nào là không bị cái chuông trong tay Vĩnh Hi Đế hút lấy gần như không còn.
Sở Dịch nắm thật chặt cái chuông trong tay, môi mím thành một đường thẳng, không giống với vẻ tái nhợt vào một tháng trước, hiện tại trên gương mặt hắn mơ hồ có chút huyết sắc không bình thường, giống với dáng vẻ của một người bệnh nặng đã lâu vừa mới khỏi bệnh.
Cái chuông vàng nho nhỏ thể hện tiềm chất khiêm tốn mà xa hoa, có nội hàm lại không thiếu tiềm chất thổ hào, giờ phút này đang ở trên bàn tay trắng nõn mà đinh đương vang dội. Hắn vốn không tin những lời mà đạo sĩ nói, dù tại thời điểm Tiên Đế trục xuất Đạo viện ra khỏi vương triều Đại Khánh hắn cũng không để tâm, chẳng qua mang tâm tính làm phản Tiên Đế mà trùng tu lại Đạo viện, nhưng không nghĩ đến lần này ngược lại lại giúp hắn một đại ân.
Có kẻ muốn dùng ngoại lực khiến cho thê tử của hắn phải ly hồn?
Vậy phải xem hắn có đồng ý hay không!
Vừa nghĩ đến việc hắn có lẽ sẽ vĩnh viễn không tìm lại được Tân Cửu nếu những đạo sĩ này đến trễ chút nữa, tâm tình Sở Dịch lúc này vui buồn lẫn lộn, vừa muốn dùng ngoại lực mà thiên đao vạn quả kẻ đã dùng ngoại lực thúc đẩy Tân Cửu ly hồn, rồi lại vì rốt cuộc tìm được Tân Cửu mà nhẹ nhõm.
Hắn cắn răng, từ trong lồng ngực hộc ra một ngụm trọc khí. May thay, Tỏa Hồn chuông là pháp bảo được sư tổ của những đạo sĩ này truyền lại, hôm nay xem ra hiệu quả không chỉ tốt một chút.
Loại cảm giác vô lực này, hắn không muốn cảm nhận lần thứ hai!
Dùng chất lỏng trong suốt mà đạo sĩ đưa tới thoa đều lên hốc mắt, thời điểm khi hắn có thể hìn thấy hồn phách của Tân Cửu, lòng hắn tưởng chừng như đang đánh trống vậy, một khắc cũng không ngừng nện mạnh vào chính mình, trong dư quang nhìn một làn sương mù quen thuộc muốn đến gần mình, dừng lại dưới mi mắt của mình, hắn tỉnh táo mà nắm chặt lấy nàng.
Cho đến lúc này hắn mới thực sự yên ổn.
Thời điểm khi nắm bắt được cơ hội, hắn tuyệt đối sẽ không buông tay.
Hoàng Thượng, xin hãy đặt Tỏa Hồn chuông ở bên gối của nương nương. Ở trong phòng, đạo sĩ cầm la bàn Âm Dương nhảy một hồi lâu, một lão đạo sĩ có mái tóc dài và lông mày màu trắng, thân khoác đạo bào Âm Dương đi ra từ trong một đám đạo sĩ đang xếp hàng, vuốt râu đưa một bình nước trong suốt lên.
Loại bình này cũng không phải là bình thủy tình, mà là bình ngọc, phẩm chất vô cùng tinh khiết, nhìn qua một chút tạp sắc cũng không có, như vậy có thể thấy thứ trong bình rốt cuộc trân quý như thế nào.
Chỉ có điều, ở thời điểm phục vụ thiên tử, rất ít người nghĩ đến bản thân được hay mất, nhất là Sở Dịch cũng chính là ân nhân của Đạo viện, việc hắn trùng tu Đạo viện, đối với nhóm đạo sĩ này có thể nói là có ân tái tạo.
Tương tự, Đạo gia chú trọng chuyện nhân quả, nếu như người khác giúp ngươi, ngươi cần phải trả phần ân tình này mới có thể xóa bỏ sự ràng buộc nhân thế.
Sở Dịch tay cầm chặt chuông, dẫn đầu đi vào một thiền điện, ở bên ngoài đại môn màu đỏ đã bị thấm nước, từng giọt từng giọt như hạt trân châu rơi từ phía trên xuống dưới mặt đất, hắn đẩy cửa ra, nhất thời một luồng khí lạnh phả tới, ngay cả Tân Cửu đứng ở bên trong cái chuông vàng nhỏ đang nghiên cứu địa hình cũng đột nhiên cảm thấy cả người lạnh buốt, giống như gió rét nhập vào cơ thể vậy.
Bên trong điện chất đầy những khối băng lớn, nhìn qua chính là hao phí nhân lực vật lực để chuyển tới, trong cung cũng có băng khố, chẳng qua là hôm nay nhiều băng như vậy có thể thấy đây là tiết tấu dọn sạch băng khố. Không biết Sở Dịch từ nơi nào mà biết được việc làm như vậy có thể giữ thi thể không bị mục rữa - mặc dù tình hình hiện tại của Tân Cửu cũng không tính là thực sự đã chết.
Cầm bình ngọc trong tay mở ra, từng giọt chất lỏng rơi vào miệng của thân thể nguyên chủ.
Tân Cửu khó hiểu mà cảm thấy một lực hấp dẫn từ bên ngoài, trong một thoáng choáng váng liền xuất hiện trong thiền điện lạnh buốt. Ánh mắt Sở Dịch sáng lên, bàn tay lần nữa bắt được cổ tay của nàng, bàn tay có nhiệt độ nóng bỏng cổ tay Tân Cửu, Tân Cửu thư thái mà ca thán một tiếng, nàng vẫn là lần đầu tiên khi đang ở thể hồn phách cảm nhận được sự ấm áp như vậy.
Nàng phác thảo từng biểu tình của Sở Dịch, thấy hắn chẳng qua là dắt mình đi về phía trước, đỡ nàng ngồi lên thân thể của nguyên chủ rồi ra lệnh: Nằm lên đó.
Tân Cửu làm theo.
Hồn phách như khuôn như dạng nằm lên thân thể đã sử dụng hai năm nay. Qua hồi lâu, lại ngẩng đầu lên, thân thể vẫn là thân thể, hồn phách vẫn là hồn phách, đây là dấu hiệu hai người họ vẫn chưa kết hợp lại.
Hiện tượng này hiển nhiên không chỉ mình Tân Cửu phát hiện....Hoàng Đế trẻ tuổi hừ lạnh một tiếng, ánh mắt như đao chém lên người đám đạo sĩ ở ngoài cửa, thanh âm này so với lúc còn ở ngoài thiền điện thì giá rét hơn nhiều: Đây là chuyện gì xảy ra?
Mấy người đạo sĩ ở ngoài cửa trợn mắt há mồm, giống như không hiểu tại sao Tân Cửu không nhập vào thân thể được, trên mặt cũng không khỏi ngượng ngùng, nhất là người lớn tuổi nhất kia, gương mặt già nưa đỏ lên như bị đánh phấn vậy.
Một đám tiểu đạo sĩ đạo hạnh thấp muốn chết sao có thể biết ly hồn thuật của bản hệ thống chứ? Hừ, cũng chỉ có cái chuông vàng nhỏ kia có thể vây khốn bản hệ thống mà thôi...Ghét.
Tân Cửu yên lặng hồi lâu: Vậy làm sao bây giờ? Là đi hay ở thì cho cái tin xác thực đi chứ, nàng ở chỗ này vào không được ra không xong cũng lúng túng quá.
Kí Chủ, ngươi có muốn ở lại hay không?
...Ta cũng không biết. Tân Cửu xoay mặt lại nhìn về phía Vĩnh Hi Đế, người này vốn có ánh mắt hàm chứa nụ cười nay toàn thân lại trở nên lạnh băng, đang trừng trừng nhìn về phía đám đạo sĩ ngoài cửa, gương mặt không cảm xúc, nhìn qua tâm tình thực không ổn, nhưng vừa nghĩ đến hắn là bởi vì mình mới trở nên như vậy, trong lòng Tân Cửu lại xoắn xuýt: Mặc dù rất muốn trở về, nhưng cũng muốn ở lại...
Rốt cuộc ở lại hay không?
Hệ thống dường như rất nóng lòng muốn có được một cái kết luận từ nàng.
Tân Cửu cau mày, cuộc sống từ nhỏ tới lớn còn có hai năm này hòa vào một chỗ, khiến nàng khó mà lựa chọn, bàn tay nắm tay nàng lại chặt hơn chút, Tân Cửu ngẩng đầu, vừa lúc nhìn thấy vị Hoàng Đế tuấn tú lo lắng nhìn mình, mi tâm nhíu chặt lại giống như nàng, có lẽ là nghe đám đạo sĩ nói đối với chuyện này không thể ra tay được, vậy nên cả người hắn cũng hơi lộ vẻ yếu đuối.
Tân Cửu cắn răng, nhẹ giọng nói: Nếu không thì...ở lại đi. Sau khi nói xong, nàng rõ ràng cảm giác được bản thân dường như thở phào nhẹ nhõm. Quá trình rất khó khăn, nhưng quyết định lại rất đơn giản, nhưng một khi quyết định rồi, nàng mơ hồ ý thức rằng, mình có lẽ sẽ không còn cơ hội về nhà nữa.
Hệ thống trầm mặc một lúc, đột nhiên mở ra màn hình của cửa hàng.
Nếu ngươi muốn ở lại, mua Hồi Hồn Đan ăn xong là có thể lần nữa trở lại trong thân thể này, bất quá nếu như ngươi trở về, nhiệm vụ không tính là hoàn thành, chỉ có chờ đến lúc ngươi qua đời mới có thể tính. Bất quá đến lúc đó ngươi sẽ không còn cơ hội trở lại hiện đại nữa, ngươi quyết định thế nào?
...Vậy ngươi thì sao?
Bản hệ thống tất nhiên là tiếp tục ở lại nơi này!
Vịt chết còn mạnh miệng là hệ thống đây sẽ không nói cho Kí Chủ biết hiện tại nó rốt cuộc có bao nhiêu khổ bức, căn bản không thể nhúc nhích được thì có là gì, Kí Chủ chẳng qua là vào tầng ngoài cùng của Tỏa Hồn chuông, mà nó, thân là trí năng đầy trí tuệ lại bị giam ở bên trong Tỏa Hồn Đại Trận, sợ rằng không tới trăm ngàn năm thì căn bản khó mà thoát ra.
Sở dĩ hỏi Tân Cửu có lưu lại hay không, cũng chỉ là giả vờ khách sáo hỏi một câu thôi.
Tất nhiên, tình huống cụ thể thì Tân Cửu căn bản không biết gì.
Nàng trực tiếp tiêu 2000 kim tệ mua Hồi Hồn Đan, đối diện với Vĩnh Hi Đế rồi ngậm viên đan dược màu tím này vào miệng. Bởi vì đối phương chẳng qua chỉ nhìn thấy một hư ảnh của nàng, mà không nhìn thấy đan dược, nhưng từ cảm giác của lòng bàn tay nắm chặt mà thấy, Sở Dịch cảm nhận được, dường như chỉ trong chớp mắt đã có chỗ nào đó thay đổi.
Tân Cửu lần nữa ngay ngắn nằm lên thân thể nguyên chủ, trong nơi u minh của Tỏa Hồn chuông vang lên ba tiếng đinh đinh đinh.
Ngón tay nàng khẽ giật, một cảm giác nặng nề thuộc về thân thể thành công mang theo suy nghĩ của nàng, Tân Cửu từ từ mở mắt ra, bị không khí lạnh lẽo từ bốn phía mà cóng đến run rẩy, môi cũng tím tái.
Cả người Sở Dịch chấn động một cái, nhanh chóng xoay người lại: Nàng tỉnh?! Bên môi hắn rốt cuộc hiện ra một nụ cười, liều mạng ôm người lạnh băng trên giường không buông tay.
Ngoài cửa, Ngụy công công khẽ thở phào nhẹ nhõm, hắn ngẩng đầu nhìn sắc trời trong xanh, thầm nghĩ trong đầu, trong cung...rốt cuộc cũng sau cơn mưa trời lại sáng.
~Hoàn~
Anh anh...
...
Nhân loại gian trá!
Tân Cửu: ...Làm sao? Đừng có mà vơ đũa cả nắm được không, cho tới giờ nàng mới là người khổ nhất đấy! Có điều đây cũng là phong thủy lưu chuyển, nếu như trước kia hệ thống không có gian trá như thế, bây giờ sao có thể bị khi dễ ngược lại được, quả nhiên là ác nhân tự có ác nhân trị.
Dường như có thể nghe thấy Tân Cửu đang thổ tào trong lòng, đối phương trực tiếp không lên tiếng, không biết hệ thống rốt cuộc là nhịn một bụng tức không nói ra lời, hay là bị lực lượng vô hình nào đó cách ly, vì vậy không truyền ra tiếng...
Bất quá theo như Tân Cửu đoán thì hẳn là cái trước chiếm phần lớn hơn.
Nàng bất đắc dĩ lắc đầu một cái, lảo đảo lắc lư bay tới bay lui ở trong không gian của cái chuông, giống như ma vậy. Trước kia, mặc dù nàng không có làm chuyện trái với lương tâm, nhưng buổi tối vẫn sợ ma, bây giờ bản thân biến thành quỷ hồn ngược lại cảm thấy so với thời điểm khi còn làm người thì không có gì khác nhau, ngoại trừ không có thực thể ra thì suy nghĩ gì đó hết thảy đều bình thường.
Cũng sẽ không có mấy chuyện linh dị như máu đỏ, móng tay dài, đầu lưỡi nhô ra...hay là con mắt chảy máu gì đó.
...
Thân ở trong chuông, bên tai gần như bốn phương tám hướng đều là tiếng chuông.
Tân Cửu ngẩng đầu lên, phía trước, sau một cái chớp mắt, bóng tối liền biến thành mấy trăm cái chuông lớn màu vàng kim lủng lẳng treo trên không trung, tựa như chuông gió mà bắt đầu ngân vang, nhưng khi nghe thấy âm thanh này, Tân Cửu lại không cảm thấy khó chịu gì, ngược lại cảm thấy cả người ấm áp, giống như được người ta ủ ấm trong lòng bàn tay vậy.
Bảy tám vị đạo sĩ cầm la bàn Âm Dương vây quanh gian phòng không biết đã được bày trận pháp gì, thỉnh thoảng có hai ánh sáng đen trắng lưu chuyển qua lại ở bên trong phòng, mà những chùm sáng này không có cái nào là không bị cái chuông trong tay Vĩnh Hi Đế hút lấy gần như không còn.
Sở Dịch nắm thật chặt cái chuông trong tay, môi mím thành một đường thẳng, không giống với vẻ tái nhợt vào một tháng trước, hiện tại trên gương mặt hắn mơ hồ có chút huyết sắc không bình thường, giống với dáng vẻ của một người bệnh nặng đã lâu vừa mới khỏi bệnh.
Cái chuông vàng nho nhỏ thể hện tiềm chất khiêm tốn mà xa hoa, có nội hàm lại không thiếu tiềm chất thổ hào, giờ phút này đang ở trên bàn tay trắng nõn mà đinh đương vang dội. Hắn vốn không tin những lời mà đạo sĩ nói, dù tại thời điểm Tiên Đế trục xuất Đạo viện ra khỏi vương triều Đại Khánh hắn cũng không để tâm, chẳng qua mang tâm tính làm phản Tiên Đế mà trùng tu lại Đạo viện, nhưng không nghĩ đến lần này ngược lại lại giúp hắn một đại ân.
Có kẻ muốn dùng ngoại lực khiến cho thê tử của hắn phải ly hồn?
Vậy phải xem hắn có đồng ý hay không!
Vừa nghĩ đến việc hắn có lẽ sẽ vĩnh viễn không tìm lại được Tân Cửu nếu những đạo sĩ này đến trễ chút nữa, tâm tình Sở Dịch lúc này vui buồn lẫn lộn, vừa muốn dùng ngoại lực mà thiên đao vạn quả kẻ đã dùng ngoại lực thúc đẩy Tân Cửu ly hồn, rồi lại vì rốt cuộc tìm được Tân Cửu mà nhẹ nhõm.
Hắn cắn răng, từ trong lồng ngực hộc ra một ngụm trọc khí. May thay, Tỏa Hồn chuông là pháp bảo được sư tổ của những đạo sĩ này truyền lại, hôm nay xem ra hiệu quả không chỉ tốt một chút.
Loại cảm giác vô lực này, hắn không muốn cảm nhận lần thứ hai!
Dùng chất lỏng trong suốt mà đạo sĩ đưa tới thoa đều lên hốc mắt, thời điểm khi hắn có thể hìn thấy hồn phách của Tân Cửu, lòng hắn tưởng chừng như đang đánh trống vậy, một khắc cũng không ngừng nện mạnh vào chính mình, trong dư quang nhìn một làn sương mù quen thuộc muốn đến gần mình, dừng lại dưới mi mắt của mình, hắn tỉnh táo mà nắm chặt lấy nàng.
Cho đến lúc này hắn mới thực sự yên ổn.
Thời điểm khi nắm bắt được cơ hội, hắn tuyệt đối sẽ không buông tay.
Hoàng Thượng, xin hãy đặt Tỏa Hồn chuông ở bên gối của nương nương. Ở trong phòng, đạo sĩ cầm la bàn Âm Dương nhảy một hồi lâu, một lão đạo sĩ có mái tóc dài và lông mày màu trắng, thân khoác đạo bào Âm Dương đi ra từ trong một đám đạo sĩ đang xếp hàng, vuốt râu đưa một bình nước trong suốt lên.
Loại bình này cũng không phải là bình thủy tình, mà là bình ngọc, phẩm chất vô cùng tinh khiết, nhìn qua một chút tạp sắc cũng không có, như vậy có thể thấy thứ trong bình rốt cuộc trân quý như thế nào.
Chỉ có điều, ở thời điểm phục vụ thiên tử, rất ít người nghĩ đến bản thân được hay mất, nhất là Sở Dịch cũng chính là ân nhân của Đạo viện, việc hắn trùng tu Đạo viện, đối với nhóm đạo sĩ này có thể nói là có ân tái tạo.
Tương tự, Đạo gia chú trọng chuyện nhân quả, nếu như người khác giúp ngươi, ngươi cần phải trả phần ân tình này mới có thể xóa bỏ sự ràng buộc nhân thế.
Sở Dịch tay cầm chặt chuông, dẫn đầu đi vào một thiền điện, ở bên ngoài đại môn màu đỏ đã bị thấm nước, từng giọt từng giọt như hạt trân châu rơi từ phía trên xuống dưới mặt đất, hắn đẩy cửa ra, nhất thời một luồng khí lạnh phả tới, ngay cả Tân Cửu đứng ở bên trong cái chuông vàng nhỏ đang nghiên cứu địa hình cũng đột nhiên cảm thấy cả người lạnh buốt, giống như gió rét nhập vào cơ thể vậy.
Bên trong điện chất đầy những khối băng lớn, nhìn qua chính là hao phí nhân lực vật lực để chuyển tới, trong cung cũng có băng khố, chẳng qua là hôm nay nhiều băng như vậy có thể thấy đây là tiết tấu dọn sạch băng khố. Không biết Sở Dịch từ nơi nào mà biết được việc làm như vậy có thể giữ thi thể không bị mục rữa - mặc dù tình hình hiện tại của Tân Cửu cũng không tính là thực sự đã chết.
Cầm bình ngọc trong tay mở ra, từng giọt chất lỏng rơi vào miệng của thân thể nguyên chủ.
Tân Cửu khó hiểu mà cảm thấy một lực hấp dẫn từ bên ngoài, trong một thoáng choáng váng liền xuất hiện trong thiền điện lạnh buốt. Ánh mắt Sở Dịch sáng lên, bàn tay lần nữa bắt được cổ tay của nàng, bàn tay có nhiệt độ nóng bỏng cổ tay Tân Cửu, Tân Cửu thư thái mà ca thán một tiếng, nàng vẫn là lần đầu tiên khi đang ở thể hồn phách cảm nhận được sự ấm áp như vậy.
Nàng phác thảo từng biểu tình của Sở Dịch, thấy hắn chẳng qua là dắt mình đi về phía trước, đỡ nàng ngồi lên thân thể của nguyên chủ rồi ra lệnh: Nằm lên đó.
Tân Cửu làm theo.
Hồn phách như khuôn như dạng nằm lên thân thể đã sử dụng hai năm nay. Qua hồi lâu, lại ngẩng đầu lên, thân thể vẫn là thân thể, hồn phách vẫn là hồn phách, đây là dấu hiệu hai người họ vẫn chưa kết hợp lại.
Hiện tượng này hiển nhiên không chỉ mình Tân Cửu phát hiện....Hoàng Đế trẻ tuổi hừ lạnh một tiếng, ánh mắt như đao chém lên người đám đạo sĩ ở ngoài cửa, thanh âm này so với lúc còn ở ngoài thiền điện thì giá rét hơn nhiều: Đây là chuyện gì xảy ra?
Mấy người đạo sĩ ở ngoài cửa trợn mắt há mồm, giống như không hiểu tại sao Tân Cửu không nhập vào thân thể được, trên mặt cũng không khỏi ngượng ngùng, nhất là người lớn tuổi nhất kia, gương mặt già nưa đỏ lên như bị đánh phấn vậy.
Một đám tiểu đạo sĩ đạo hạnh thấp muốn chết sao có thể biết ly hồn thuật của bản hệ thống chứ? Hừ, cũng chỉ có cái chuông vàng nhỏ kia có thể vây khốn bản hệ thống mà thôi...Ghét.
Tân Cửu yên lặng hồi lâu: Vậy làm sao bây giờ? Là đi hay ở thì cho cái tin xác thực đi chứ, nàng ở chỗ này vào không được ra không xong cũng lúng túng quá.
Kí Chủ, ngươi có muốn ở lại hay không?
...Ta cũng không biết. Tân Cửu xoay mặt lại nhìn về phía Vĩnh Hi Đế, người này vốn có ánh mắt hàm chứa nụ cười nay toàn thân lại trở nên lạnh băng, đang trừng trừng nhìn về phía đám đạo sĩ ngoài cửa, gương mặt không cảm xúc, nhìn qua tâm tình thực không ổn, nhưng vừa nghĩ đến hắn là bởi vì mình mới trở nên như vậy, trong lòng Tân Cửu lại xoắn xuýt: Mặc dù rất muốn trở về, nhưng cũng muốn ở lại...
Rốt cuộc ở lại hay không?
Hệ thống dường như rất nóng lòng muốn có được một cái kết luận từ nàng.
Tân Cửu cau mày, cuộc sống từ nhỏ tới lớn còn có hai năm này hòa vào một chỗ, khiến nàng khó mà lựa chọn, bàn tay nắm tay nàng lại chặt hơn chút, Tân Cửu ngẩng đầu, vừa lúc nhìn thấy vị Hoàng Đế tuấn tú lo lắng nhìn mình, mi tâm nhíu chặt lại giống như nàng, có lẽ là nghe đám đạo sĩ nói đối với chuyện này không thể ra tay được, vậy nên cả người hắn cũng hơi lộ vẻ yếu đuối.
Tân Cửu cắn răng, nhẹ giọng nói: Nếu không thì...ở lại đi. Sau khi nói xong, nàng rõ ràng cảm giác được bản thân dường như thở phào nhẹ nhõm. Quá trình rất khó khăn, nhưng quyết định lại rất đơn giản, nhưng một khi quyết định rồi, nàng mơ hồ ý thức rằng, mình có lẽ sẽ không còn cơ hội về nhà nữa.
Hệ thống trầm mặc một lúc, đột nhiên mở ra màn hình của cửa hàng.
Nếu ngươi muốn ở lại, mua Hồi Hồn Đan ăn xong là có thể lần nữa trở lại trong thân thể này, bất quá nếu như ngươi trở về, nhiệm vụ không tính là hoàn thành, chỉ có chờ đến lúc ngươi qua đời mới có thể tính. Bất quá đến lúc đó ngươi sẽ không còn cơ hội trở lại hiện đại nữa, ngươi quyết định thế nào?
...Vậy ngươi thì sao?
Bản hệ thống tất nhiên là tiếp tục ở lại nơi này!
Vịt chết còn mạnh miệng là hệ thống đây sẽ không nói cho Kí Chủ biết hiện tại nó rốt cuộc có bao nhiêu khổ bức, căn bản không thể nhúc nhích được thì có là gì, Kí Chủ chẳng qua là vào tầng ngoài cùng của Tỏa Hồn chuông, mà nó, thân là trí năng đầy trí tuệ lại bị giam ở bên trong Tỏa Hồn Đại Trận, sợ rằng không tới trăm ngàn năm thì căn bản khó mà thoát ra.
Sở dĩ hỏi Tân Cửu có lưu lại hay không, cũng chỉ là giả vờ khách sáo hỏi một câu thôi.
Tất nhiên, tình huống cụ thể thì Tân Cửu căn bản không biết gì.
Nàng trực tiếp tiêu 2000 kim tệ mua Hồi Hồn Đan, đối diện với Vĩnh Hi Đế rồi ngậm viên đan dược màu tím này vào miệng. Bởi vì đối phương chẳng qua chỉ nhìn thấy một hư ảnh của nàng, mà không nhìn thấy đan dược, nhưng từ cảm giác của lòng bàn tay nắm chặt mà thấy, Sở Dịch cảm nhận được, dường như chỉ trong chớp mắt đã có chỗ nào đó thay đổi.
Tân Cửu lần nữa ngay ngắn nằm lên thân thể nguyên chủ, trong nơi u minh của Tỏa Hồn chuông vang lên ba tiếng đinh đinh đinh.
Ngón tay nàng khẽ giật, một cảm giác nặng nề thuộc về thân thể thành công mang theo suy nghĩ của nàng, Tân Cửu từ từ mở mắt ra, bị không khí lạnh lẽo từ bốn phía mà cóng đến run rẩy, môi cũng tím tái.
Cả người Sở Dịch chấn động một cái, nhanh chóng xoay người lại: Nàng tỉnh?! Bên môi hắn rốt cuộc hiện ra một nụ cười, liều mạng ôm người lạnh băng trên giường không buông tay.
Ngoài cửa, Ngụy công công khẽ thở phào nhẹ nhõm, hắn ngẩng đầu nhìn sắc trời trong xanh, thầm nghĩ trong đầu, trong cung...rốt cuộc cũng sau cơn mưa trời lại sáng.
~Hoàn~
/55
|