Chương 21
Mạnh Thanh Hòa ôm bờ vai Bạch Tịch, khẽ hôn một cái lên trán, "Em cứ chơi cùng Tiểu Hạ đi, anh đi tìm Hành Chấp."
Bạch Tịch nhẹ gật đầu, đưa mắt nhìn anh ta rời đi.
Tiểu Hạ đều nhìn thấy, cười trộm, Tịch Tịch và bác sĩ Mạnh có vẻ rất hạnh phúc.
Khó mới có được một ngày đẹp trời quang đãng, Tiểu Hạ cùng Bạch Tịch ở hậu viện uống trà, ánh mặt trời ấm áp chiếu trên người Tiểu Hạ, cô thoải mái híp cả mắt lại.
Mạnh Thanh Hòa tìm được Cố Hành Chấp ở thư phòng, anh ta tùy ý gõ cửa một tiếng, không chờ mời đã tự đi vào.
Anh ta ngồi xuống đối diện Cố Hành Chấp, người đối diện thì nhắm mắt làm ngơ.
"Có lúc tôi nghĩ rằng, chị tôi ở Cố gia cũng từng có một quãng thời gian hạnh phúc, tại sao sau đó lại biến thành như vậy chứ." Mạnh Thanh Hòa than thở, "Chỉ là, tôi có nghĩ thế nào cũng không thể hiểu được."
Cố Hành Chấp làm như không nghe thấy, dửng dưng lạnh nhạt lật cuốn sách trên tay.
"Có những lúc tôi hận chính mình." Mạnh Thanh Hòa cũng không để ý là người kia có thèm nghe hay không, giống như tự nói cho mình nghe hơn, "Lúc chị ấy chết, tôi đang ở nước ngoài, cùng một đám bạn đi nghỉ mát ở bờ biển, chơi rất vui vẻ. Đến khi quay về, có người nói với tôi rằng chị ấy đã tự sát."
"Mỗi tháng chị ấy đều gọi video với tôi, trước đó mấy ngày còn gọi điện thoại cho tôi, lần nào cũng đều cười nói vui vẻ, cậu nói xem người như vậy tại sao lại tự sát?"
"Lúc đầu tôi không tin, cho đến khi cha mẹ nói cho tôi, chị ấy luôn phải đi gặp bác sĩ tâm lý, thậm chí ở trong bệnh viện đến mấy năm. Chị ấy không muốn tôi lo lắng nên mới làm ra vẻ bình thường để liên lạc với tôi."
"Chị ấy hiểu tôi rất rõ, có thể là khi đó tôi còn nhỏ, khóc rồi cũng thôi. Nếu không phải vô tình nghe được cuộc điện thoại của mẹ, tôi nghĩ, nếu tôi không làm thì sẽ không còn ai nhớ đến chị ấy nữa, để chân tướng sự thật vĩnh viễn bị chôn vùi."
Cố Hành Chấp ngước mắt nhìn anh ta, "Không ai ngăn cản anh tìm hiểu chân tướng mà anh muốn cả."
Mạnh Thanh Hòa bỗng nhiên cười, "Đúng vậy, tôi vốn tưởng rằng sẽ rất khó để tìm ra sự thật, không ngờ đến Cố gia các người quyền thế ngút trời, có năng lực ép cha mẹ tôi gây áp lực với tôi, lại không hủy diệt sạch sẽ đầu mối."
Cười xong, ánh mắt anh ta trở nên ác liệt, "Tôi biết chị ấy bị các người ép đến mức điên, cũng biết tại sao chị ấy lại tự sát. Cố Hành Chấp, cậu cho là cậu cưới Tiểu Hạ thì có thể đền bù sao? Chị ấy là mẹ cậu, cậu lại phá hủy niềm hy vọng cuối cùng của chị ấy."
Mạnh Thanh Hòa nhìn người đàn ông trước mặt, trong mắt là hận ý và thất vọng, cậu ta là máu mủ ruột thịt của chị ấy, nhưng lại lạnh lùng như vậy.
Anh ta từng bước từng bước đến được gần chân tướng sự thật, lại chỉ thấy nội tâm trống rỗng.
Đối diện với sự chất vấn của Mạnh Thanh Hòa, Cố Hành Chấp không một chút dao động, như đang nghe chuyện về một người xa lạ. "Mạnh Thanh Hòa, tôi nói rồi, chân tướng không có nghĩa là giải thoát."
Bên ngoài truyền tới tiếng cười như chuông bạc, gió lay động tấm rèm cửa sổ, tiếng Tiểu Hạ như ẩn như hiện: "Tịch Tịch, hai người ở lại ăn cơm nhé? Dì Trương ở nhà bếp nấu ăn ngon lắm."
Buổi tối, Bạch Tịch và Mạnh Thanh Hòa ở lại dùng bữa.
Tiểu Hạ ân cần giới thiệu cho Bạch Tịch, kia là món sở trường của dì Trương. Sau khi cô rời khỏi viện mồ côi, đây là lần đầu tiên được ngồi ăn cơm với những người thân thiết, cô có vẻ rất hào hứng, trên mặt luôn đọng một nụ cười.
"Bác sĩ Mạnh, anh ăn nhiều một chút nha, anh làm việc vất vả, uống thêm một ít canh nhé?"
Bạch Tịch đè lại tay Tiểu Hạ đang muốn múc canh, Tiểu Hạ phản ứng lại, ngoan ngoãn ngồi lại ghế, nhìn Bạch Tịch tự tay làm.
Cô ngượng ngùng cười một tiếng, ừ nhỉ, là mình quá ngốc nghếch, Tịch Tịch và bác sĩ Mạnh là người yêu mà. Cô nhìn về phía Cố Hành Chấp, nụ cười cũng ngọt như đường, "Anh trai, anh có dùng canh không, em lấy cho anh nhé?"
Anh nói: "Không cần, em ăn nhiều chút."
Tiểu Hạ ngoan ngoan nói vâng, không lộn xộn nữa.
Mạnh Thanh Hòa nhận lấy chén canh trong tay Bạch Tịch, nhìn thấy hết một màn này trong mắt, trong lòng cười lạnh một tiếng. Bạch Tịch lại hơi ngẩn người, nhận ra vài phần không mấy hứng thú từ trong lời Cố Hành Chấp. Cô ấy cũng là một người giỏi che giấu suy nghĩ, ngoài mặt tỉnh bơ tiếp tục ăn cơm.
Bọn họ đều là những người thông minh, chỉ là thương tiếc Tiểu Hạ, cùng ăn một bữa cơm với cô mà thôi.
Bạch Tịch là thói quen, chuyện trong khả năng cho phép sẽ không cự tuyệt.
Mạnh Thanh Hòa là vì Mạnh Thanh Như, có vài phần thông cảm với Tiểu Hạ.
Cố Hành Chấp là bởi vì sao, không ai biết.
Ban đêm, Tiểu Hạ tiễn khách rời đi, bước chân nhanh nhẹn trở về lầu ba. Phương quản gia nhìn cầu thang đến xuất thần, nghĩ đến câu chúc ngủ ngon vừa rồi Tiểu Hạ nói với bà, thật lâu sau mới hoàn hồn.
Dù là Phương quản gia, cũng không đoán được tâm tư của Cố Hành Chấp.
Trời trở lạnh, Tiểu Hạ đúng hẹn trở về viện mồ côi thăm viện trưởng Hạ.
Tiểu Hạ luôn vui vẻ mỗi khi quay lại, cô kể cho viện trưởng Hạ về chuyến du lịch Nhật Bản, thật nhiều chuyện trước kia cô không biết, phong cảnh tươi đẹp, cũng nói cô sống ở Cố gia rất tốt, Cố Hành Chấp rất tốt với cô, Phương quản gia cũng tốt, còn len lén nói chuyện Bạch Tịch hẹn hò với bác sĩ Mạnh.
Viện trưởng Hạ nghe được thì yên tâm vui vẻ, ánh mắt vốn ảm đạm hơi sáng lên.
"Mẹ, chờ đến qua năm, con và Tịch Tịch trở về thăm người được không?"
Thời gian vui vẻ luôn trôi nhanh hơn bình thường, sắp đến Tết rồi, Tiểu Hạ cũng mong đợi như năm trước vậy.
Viện trưởng Hạ bảo được, thở dài nói: "Con và Tiểu Tịch đã trưởng thành rồi."
"Con đã trưởng thành từ lâu rồi nha, người vẫn coi con là trẻ con." Tiểu Hạ có chút oán giận, viện trưởng Hạ sửa lời, "Đúng vậy, Tiểu Hạ của chúng ta đã trưởng thành, chẳng qua là mẹ không nỡ khi nhìn con lớn lên."
Tiểu Hạ nói: "Mẹ, con và Tịch Tịch trưởng thành rồi, mẹ có thể đi làm những việc mà mẹ muốn làm, không cần phải lo lắng cho tụi con nữa."
Viện trưởng Hạ vẫn bảo ừ, nhìn có vẻ như nghe lọt tai.
Tiểu Hạ chơi ở viện mồ côi rất lâu, tới lúc mặt trời xuống núi mới chuẩn bị về nhà. Một đứa bé trong viện gấp cho cô một chiếc máy bay giấy, nói là muốn tặng cho chị gái xinh đẹp, Tiểu Hạ vui vẻ hôn một cái lên mặt bé, chơi máy bay giấy với bé một hồi.
Không biết đứa bé gấp máy bay thế nào, Tiểu Hạ thổi nhẹ nhàng một cái, nó liền bay ra ngoài rất xa. Cô chạy đuổi theo, thấy máy bay giấy rơi xuống chân một người, người nọ nhặt lên rồi đi về phía cô, dáng vẻ nhìn có chút quen thuộc.
Trí nhớ của Tiểu Hạ không tốt lắm, không nhớ ra người này, nói cảm ơn anh ta và nhận lấy máy bay giấy.
"Em là Tiểu Hạ à?" Anh ta cười chào hỏi cô.
Tiểu Hạ gật đầu một cái, nói: "Đúng nha, làm sao anh biết em tên là Tiểu Hạ?"
Đứa bé ở một bên kéo vạt áo cô, nói: "Đây là anh Mộ Phong, tình nguyện viên mới tới."
Tiểu Hạ bừng tỉnh nhận ra, chính thức chào hỏi anh ta: "Chào anh ạ, em là Tiểu Hạ, lúc trước em ở đây."
Mộ Phong cười nói: "Anh biết, anh có nghe bọn trẻ nhắc đến em. Bọn trẻ nói chị Tiểu Hạ vừa đẹp vừa đáng yêu, biết chăm sóc người khác lại còn biết chơi cùng, từ khi em đi bọn trẻ rất nhớ em."
Đứa bé lắc đầu quầy quậy, nói với Tiểu Hạ: "Không có nha, bọn em cũng không phải là rất nhớ chị, chỉ là thỉnh thoảng mới nhớ một chút."
Tiểu Hạ cười, nắn nắn gương mặt của đứa bé nói: "Chị cũng không rất nhớ em nhé, chỉ là thỉnh thoảng nhớ tới một chút."
Đứa bé vùng vằng không để cho cô bóp mặt, vừa ngạo kiều vừa đáng yêu.
Chờ đợi bao lâu cuối cùng đã được đền đáp, Mộ Phong nhìn hai người đùa giỡn, từ đầu đến cuối nụ cười đều không tan.
Tiểu Hạ nghĩ đến chú tài xế còn ở bên ngoài chờ cô, không đứng lại lâu, chào tạm biệt Mộ Phong và đứa bé một câu, vẫy tay rời đi.
Mộ Phong và đứa bé đưa mắt nhìn theo bóng dáng Tiểu Hạ, thấy cô đi tới một chiếc xe đậu ven đường, một người đàn ông từ trên xe bước xuống. Tiểu Hạ lập tức chạy về phía anh, nhào vào trong ngực.
Tiếng reo vui sướng kia theo gió truyền đến chỗ bọn họ, đứa bé hơi nhíu mày.
Ánh mắt Mộ Phong ảm đạm, nhớ tới lời của Phong Lam.
Hôm đó gặp cô ở cửa, là anh ta đang đi tìm Phong Lam.
"À, cô gái cậu nói hình như là Tiểu Hạ, tượng gỗ cậu mua chính là cô ấy khắc." Phong Lam thờ ơ nói. "Tôi nhớ cậu muốn gặp cô ấy đúng không? Ban đầu thì rất tiện đó, cô ấy sống ở viện mồ côi, nhưng mà bây giờ cô ấy lập gia đình rồi, không hay về lắm, sau này có cơ hội tôi sẽ giới thiệu giúp cậu."
/52
|