Tiểu Hạ nhận được tin nhắn của Bạch Tịch, thở phì phò mở ra đọc.
- --Đọc FULL tại Truyenfull.vn---
Trong tin nhắn Bạch Tịch nói với Tiểu Hạ, cô ấy muốn đi du lịch, không có ở Hoài Thanh, chưa biết khi nào mới về, nếu không liên lạc được cũng đừng lo lắng, cô ấy chỉ muốn được yên tĩnh một chút.
Tiểu Hạ vẫn đang giận cô ấy, không trả lời.
Cô không giận vì Bạch Tịch nổi nóng với cô, mà giận Bạch Tịch không hiểu cô gì cả. Cho tới bây giờ cô chưa từng tức giận ai như vậy, nên ngay cả phép lịch sự cơ bản là trả lời tin nhắn cũng không thèm giữ.
Cô nói với Cố Hành Chấp: "Anh trai, em phải đợi cho Tịch Tịch tự đến nói xin lỗi em, em mới chịu tha thứ, nếu không em sẽ không thèm để ý đến cậu ấy đâu."
Cô cũng đâu có cãi thắng Bạch Tịch, nên hẳn cô ấy phải xin lỗi mới đúng.
Tiểu Hạ quên chuyện này đi rất nhanh. Sang xuân, nhiệt độ mỗi ngày một ấm lên, Tiểu Hạ có cảm giác được giải thoát, không phải làm một người suốt ngày chui rúc trong phòng tránh gió rét nữa. Phương quản gia thấy cô lại bắt đầu có xu hướng ra ngoài gây sự, Tiểu Hạ làm bộ tội nghiệp nói: "Dì Phương, bây giờ cháu có đi ra ngoài cũng không gặp được ai cả."
Sau khi viện trưởng Hạ qua đời, số lần Tiểu Hạ trở về viện mồ côi ít đi. Cô không quá quen biết viện trưởng mới, mấy đứa bé hay thân thiết chơi đùa với cô cũng đều được nhận nuôi, Bạch Tịch cũng không ở đây, cô có đi ra ngoài cũng chỉ biết đến chỗ chú Phong uống trà, tiện thì mang theo tượng gỗ bán lấy tiền.
Ở chỗ Phong Lam, Tiểu Hạ lại gặp được Mộ Phong. Lần này cô nhớ ra anh ta nên chào hỏi.
- --Đọc FULL tại Truyenfull.vn---
"Tiểu Hạ, lại gặp em rồi." Mộ Phong cười hiền hòa, Tiểu Hạ thấy anh ta hẳn là một anh trai tốt, gật đầu một cái: "Vâng ạ, tại sao anh lại ở đây?"
Phong Lam nói: "Mộ Phong rất thích tượng gỗ của cháu, đặc biệt muốn tới gặp cháu một chút."
Tiểu Hạ vui vẻ nói: "Vậy ạ? Em rất vui nha."
Có người thích tượng gỗ của cô, cô tất nhiên là vui vẻ, cô nghe Mộ Phong nói anh ta bày tượng gỗ của cô ở phòng làm việc, đôi khi nhìn ngắm một chút sẽ có được linh cảm. Anh ta là một kiến trúc sư, là thiết kế nhà cho mọi người.
Tiểu Hạ hỏi anh ta mua tượng gỗ nào, anh ta nói tên, Tiểu Hạ cười rực rỡ: "Đó là bức tượng em thích thứ hai trong năm ngoái, tốn thời gian lâu lắm đó."
Tượng gỗ cô thích nhất và tốn thời gian dài nhất đã đưa cho Cố Hành Chấp, nhưng không biết là anh để ở đâu, cô chưa từng nhìn thấy.
Mộ Phong kìm lòng không đặng nhìn Tiểu Hạ, thấy nụ cười trên mặt cô, tim đập rất nhanh.
Anh ta chưa bao giờ thấy nụ cười sạch sẽ trong suốt như vậy.
Tiểu Hạ không nhận ra được ánh mắt của anh ta, hai người nói chuyện hồi lâu về tượng gỗ, rồi Tiểu Hạ vẫy tay chào tạm biệt bọn họ.
Phong Lam uống trà, làm như vô tình nhắc nhở Mộ Phong: "Tiểu Hạ kết hôn rồi."
Vầng sáng trong mắt Mộ Phong ảm đạm hẳn, "Chú yên tâm, tôi sẽ không phá hoại gia đình người khác."
Anh ta chỉ muốn nhìn nụ cười ấy thêm mấy lần, đã thấy thỏa mãn lắm rồi.
Tiểu Hạ đi chơi thật vui vẻ, về nhà thì khoe với dì Phương là có người thích tượng gỗ của mình. Phương quản gia luôn mặc kệ sở thích này của cô, chỉ coi là một đứa trẻ nghịch ngợm chơi đùa. Tiểu Hạ thấy rõ là Phương quản gia lớn tuổi không hiểu gì về nghệ thuật, tượng gỗ của cô so với những tác phẩm phải học trong mấy buổi giám định nghệ thuật kia không kém chút nào.
Tiểu Hạ ngồi đó ấm ức không phục, di động đột nhiên vang lên, thấy tên người gọi tới, Tiểu Hạ kinh ngạc.
Đầu kia điện thoại là Tiểu Lan, cô ấy gọi điện mời cô đến tham dự hôn lễ.
Từ sau khi Tiểu Lan làm Tiểu Hạ bị thương phải rời khỏi Cố gia, cô ấy kiêng kỵ Cố Hành Chấp nên không dám liên lạc nhiều với Tiểu Hạ. Sắp đến hôn lễ, cô ấy suy nghĩ một chút vẫn là gọi cho Tiểu Hạ, dù phu nhân không thể tới thì cũng có thể nói một tiếng, báo tin mừng.
Lần đầu tiên Tiểu Hạ nhận được lời mời đến dự đám cưới, rất muốn đi. Cô nói với Cố Hành Chấp: "Anh trai, em đi một chút thôi, sẽ về sớm, không gây thêm phiền toái cho anh đâu."
Ánh mắt cô trong suốt, làm người nhìn thấy không nỡ lòng cự tuyệt, anh không phải người dễ mềm lòng, nhưng Tiểu Hạ xin xỏ một lúc lâu anh vẫn đáp ứng.
Thỉnh cầu của Tiểu Hạ, hình như anh chưa bao giờ từ chối, là kiểu dung túng mà Phương quản gia cũng không hiểu được.
Tiểu Hạ mang quà tặng và bao lì xì tới dự hôn lễ của Tiểu Lan, Tiểu Lan mặc váy cưới đang ngồi nghỉ trong phòng, thân thể có điểm đặc biệt nên không thể chịu mệt. Lúc Tiểu Hạ đi vào, bên cạnh cô ấy có một người bạn đang lải nhải.
"Ai da, mình đã nói với cậu phải dùng biện pháp phòng tránh, tuổi còn trẻ đã kết hôn, yêu thêm hai năm nữa có phải tốt hơn nhiều không? Đến khi cậu sinh con, ngày ngày sẽ chỉ có thể vây quanh đứa bé, tớ nói cho cậu biết, cậu đừng có bắt chước mấy cô dâu trẻ kia, cuộc sống này là của mình, đừng ngu ngốc mà tự mình ôm đồm gánh vác mọi thứ."
Giọng nói quen thuộc, tốc độ nhanh không để người khác chen lời nổi, Tiểu Lan một câu ừ hai câu dạ, thấy Tiểu Hạ đi vào thì đứng lên, "Tiểu Hạ."
Không cần gọi là Phu nhân nữa, cảm giác thân thiết hơn rất nhiều. Tiểu Hạ chậm rãi đi tới, vui vẻ ôm Tiểu Lan một cái.
"Tiểu Lan, hôm nay em thật là đẹp nha."
"Cô ấy đẹp mà cô cũng đẹp." Bạn của Tiểu Lan ở một bên chen vào, thấy Tiểu Hạ thì ánh mắt sáng lên. Tiểu Lan trợn mắt nhìn bạn mình một cái, kéo Tiểu Hạ đến nói chuyện.
Biết Tiểu Lan mang thai em bé, Tiểu Hạ rất tò mò, cô nhẹ nhàng vuốt ve phần bụng còn bằng phẳng, hỏi: "Trong này có em bé sao? Thật thần kỳ nha."
Bạn của Tiểu Lan nói: "Thần kỳ chứ, còn thần kỳ hơn nữa là đồ ngu ngốc này cùng với kẻ ngu ngốc muốn kết hôn với nó còn không thèm dùng bao, mới để cho đứa nhóc con này có cơ hội, chứ không nó chẳng dễ dàng đến với thế giới này vậy đâu."
Tiểu Lan lại trợn mắt nhìn bạn một cái, "Cậu nói nhăng nói cuội gì đấy?"
Trong lòng Tiểu Lan, Tiểu Hạ vẫn là một đứa trẻ, nhưng bạn cô ấy lại không phải người ăn chay, hỏi Tiểu Hạ: "Cô đẹp như vậy chắc có bạn trai nhỉ? Nhìn cô có chút đần đần, chắc cũng chẳng thông minh hơn nhỏ ngốc này đâu, có cần tôi dạy cô cách làm cho đúng không? Còn có điều này nữa tôi nói cho cô biết, nếu bạn trai mập mờ với cô, nói lời không giữ lấy lời thì ngàn vạn lần không thể tin anh ta. Nếu anh ta dám mập mờ lừa dối như vậy, cô phải chia tay ngay."
Tiểu Lan thấy nhức cả đầu, người này suốt ngày suy nghĩ cống hiến cho kế hoạch hóa sinh sản gia đình, hôm nay cũng lải nhải chuyện tránh thai. Cô ấy vừa muốn ngăn lại, vừa muốn lặng lẽ nói cho người bạn biết hoàn cảnh của Tiểu Hạ, thì nghe được Tiểu Hạ nói: "Anh trai không mập mờ với tôi."
Tiểu Lan kinh ngạc không nói nên lời, nhìn Tiểu Hạ thật lâu mới lấy lại tinh thần.
Chồng của Tiểu Lan là một người đàn ông nhã nhặn lịch sự, vóc dáng không cao lắm lại hơi gầy, đứng cạnh Tiểu Lan nhỏ nhắn đúng là rất xứng đôi. Tiểu Hạ ngồi dưới khán đài, nhìn người dẫn chương trình nhiệt tình khuấy động bầu không khí, mọi người đều hân hoan vui vẻ, phát ra từng trận cười lớn.
Đây là một hôn lễ rất bình thường, náo nhiệt ồn ã, sôi động huyên náo.
Tiểu Hạ vỗ tay theo mọi người, trong lòng ngập tràn vui sướng, cô nhớ tới hôn lễ của mình và Cố Hành Chấp, khi đó cô chỉ hồi hộp gấp gáp, đã quên rằng chẳng có ai vỗ tay. Tham dự lễ cưới của Tiểu Lan xong, Tiểu Hạ về nhà chia sẻ những chuyện thú vị trong hôn lễ với Cố Hành Chấp, nói hoa đồng* của Tiểu Lan dẫm phải vạt váy cưới mà té ngã, khóc òa lên làm cha mẹ phải chạy đến bế đi, mọi người cười không nổi.
*hoa đồng: em bé đi sau nâng váy cô dâu và/hoặc rải hoa.
Niềm vui của Tiểu Hạ không thể lây lan sang Cố Hành Chấp, nhưng anh thích nhìn cô vui vẻ.
Thời gian cũng sắp tới rồi.
Anh hỏi Tiểu Hạ: "Cuối tuần em muốn đi đâu chơi, anh đưa em đi."
Tiểu Hạ vui sướng từ trên giường ngồi bật dậy, ôm lấy cổ anh hỏi: "Có thật không ạ?"
Anh luôn luôn bộn bề công việc, Tiểu Hạ chưa bao giờ dám chủ động yêu cầu, nhận được câu trả lời khẳng định, Tiểu Hạ nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, nói: "Anh trai, chúng ta đi đến nông trang nhé, em muốn thăm dì Mạnh."
Cô nghĩ, cô phải nói lời xin lỗi với Mạnh Thanh Như, dù sao cô cũng đã hiểu lầm bà rất lâu.
Anh ôm Tiểu Hạ im lặng một chút, rồi đồng ý với đề nghị của cô.
Cuối tuần, Tiểu Hạ nắm tay Cố Hành Chấp tới nông trang, một mảnh lúa mì xanh xanh trải trên đất, ngọn núi khắp nơi cũng nở đầy hoa.
Tiểu Hạ hái một bó hoa dại đặt trước mộ Mạnh Thanh Như, nói: "Dì Mạnh, cháu là Tiểu Hạ, cháu đến thăm dì. Trước đây là cháu hiểu lầm dì, không phải dì bỏ rơi cháu, sau này cháu thường xuyên đến thăm dì có được không?"
Cố Hành Chấp chỉ lẳng lặng nhìn, bia mộ chẳng qua chỉ là một lời gửi gắm, bà đã sớm hóa thành cát bụi, biến mất trên thế giới này, anh không tin vào linh hồn.
Mọi thứ đều hữu hạn, dù là người hay là chuyện gì, đều đến lúc phải kết thúc. Người sẽ chết, bụi đất sẽ tan.
Tiểu Hạ nói chuyện trước mộ Mạnh Thanh Như một hồi, rồi kéo Cố Hành Chấp cùng đi tản bộ. Cô đi lại lung tung, bàn tay nhỏ nằm trong tay anh không an phận, một lúc lại buông ra để đi hái hoa, một hồi lại quay lại dắt anh. Anh yên tĩnh đi cùng cô, nghe cô nói những chuyện linh tinh lung tung nhỏ bé.
"Anh trai, chú Phong nói tượng gỗ của em gần đây nhìn có vẻ ngập tràn hạnh phúc, em nói với chú là vẫn luôn hạnh phúc mà, chú nói cảm giác bây giờ và trước kia không giống nhau."
"Dì Phương gần đây rất tốt với em, hôm qua em làm vỡ chén, dì cũng không mắng em, còn hôm trước em ngã làm dơ quần áo, dì cũng không mắng gì."
Anh hỏi: "Ngã đau không?"
Tiểu Hạ lắc lắc đầu, "Không đau chút nào, anh quên rồi à, em không sợ đau."
Dường như cô nói mãi không hết chuyện, anh cũng không chê cô phiền phức. Buổi tối, họ ngủ lại ở nông trang, Tiểu Hạ nằm trong ngực anh, trộm cười một chút.
Anh hỏi: "Em cười gì vậy?"
Đầu ngón tay anh vén mái tóc lộn xộn của cô từng chút ra sau tai, cúi người hôn cô, Tiểu Hạ bị anh hôn thấy nhột nhột, rụt lại một chút vào trong ngực anh, ánh mắt tỏa sáng dưới ánh trăng.
"Anh trai, đêm hôm đó, anh hôn trộm em." Tiểu Hạ dùng câu khẳng định, nói xong cười vui vẻ.
Đêm đo mưa to như trút nước, anh cũng như hôm nay vậy, hôn lên gò má cô.
Nụ hôn của anh dừng lại giữa chừng một chút, rồi sau đó trả lời cô bằng một cách mãnh liệt hơn. Giống như muốn trừng phạt cô dám cười đắc ý, anh cắn vào môi cô một cái, Tiểu Hạ kêu đau, nhìn anh bằng ánh mặt vô tội đáng thương.
Vốn tưởng rằng có thể được tha thứ, nhưng lại đổi lấy sự trừng phạt kịch liệt hơn.
Từ nông trang trở về, Cố Hành Chấp lại bận đến lu bù. Tiểu Hạ không biết lấy hứng thú từ đâu, muốn học nấu ăn, nhưng vì không đủ thông minh, cô luôn làm loạn nhà bếp đến thành một mớ lộn xộn, tài nấu ăn cũng chẳng tiến bộ thêm được chút nào. Kỳ lạ là Phương quản gia cũng không trách mắng cô, mặc dù mặt mũi cau có khó coi, nhưng không hề mắng cô.
Thật vất vả Tiểu Hạ mới học được món trứng xào cà chua, gọi điện thoại cho Hà An, hỏi anh ta tối nay Cố Hành Chấp có thể về ăn cơm hay không. Hà An nhận điện thoại, nói lại với Cố Hành Chấp lời của Tiểu Hạ, anh nhìn đồng hồ đeo tay, nói: "Buổi chiều sẽ xong việc trước một tiếng."
Hà An biết đây là câu trả lời.
Hà An do dự một chút, vẫn quyết định hỏi ý kiến anh: "Cố tổng, chuyện tìm người đưa phu nhân đi, có tiếp tục hay không?"
Tay người kia dừng lại một chút, tính toán thời gian, nói: "Cứ tiến hành như bình thường."
- --Đọc FULL tại Truyenfull.vn---
Trong tin nhắn Bạch Tịch nói với Tiểu Hạ, cô ấy muốn đi du lịch, không có ở Hoài Thanh, chưa biết khi nào mới về, nếu không liên lạc được cũng đừng lo lắng, cô ấy chỉ muốn được yên tĩnh một chút.
Tiểu Hạ vẫn đang giận cô ấy, không trả lời.
Cô không giận vì Bạch Tịch nổi nóng với cô, mà giận Bạch Tịch không hiểu cô gì cả. Cho tới bây giờ cô chưa từng tức giận ai như vậy, nên ngay cả phép lịch sự cơ bản là trả lời tin nhắn cũng không thèm giữ.
Cô nói với Cố Hành Chấp: "Anh trai, em phải đợi cho Tịch Tịch tự đến nói xin lỗi em, em mới chịu tha thứ, nếu không em sẽ không thèm để ý đến cậu ấy đâu."
Cô cũng đâu có cãi thắng Bạch Tịch, nên hẳn cô ấy phải xin lỗi mới đúng.
Tiểu Hạ quên chuyện này đi rất nhanh. Sang xuân, nhiệt độ mỗi ngày một ấm lên, Tiểu Hạ có cảm giác được giải thoát, không phải làm một người suốt ngày chui rúc trong phòng tránh gió rét nữa. Phương quản gia thấy cô lại bắt đầu có xu hướng ra ngoài gây sự, Tiểu Hạ làm bộ tội nghiệp nói: "Dì Phương, bây giờ cháu có đi ra ngoài cũng không gặp được ai cả."
Sau khi viện trưởng Hạ qua đời, số lần Tiểu Hạ trở về viện mồ côi ít đi. Cô không quá quen biết viện trưởng mới, mấy đứa bé hay thân thiết chơi đùa với cô cũng đều được nhận nuôi, Bạch Tịch cũng không ở đây, cô có đi ra ngoài cũng chỉ biết đến chỗ chú Phong uống trà, tiện thì mang theo tượng gỗ bán lấy tiền.
Ở chỗ Phong Lam, Tiểu Hạ lại gặp được Mộ Phong. Lần này cô nhớ ra anh ta nên chào hỏi.
- --Đọc FULL tại Truyenfull.vn---
"Tiểu Hạ, lại gặp em rồi." Mộ Phong cười hiền hòa, Tiểu Hạ thấy anh ta hẳn là một anh trai tốt, gật đầu một cái: "Vâng ạ, tại sao anh lại ở đây?"
Phong Lam nói: "Mộ Phong rất thích tượng gỗ của cháu, đặc biệt muốn tới gặp cháu một chút."
Tiểu Hạ vui vẻ nói: "Vậy ạ? Em rất vui nha."
Có người thích tượng gỗ của cô, cô tất nhiên là vui vẻ, cô nghe Mộ Phong nói anh ta bày tượng gỗ của cô ở phòng làm việc, đôi khi nhìn ngắm một chút sẽ có được linh cảm. Anh ta là một kiến trúc sư, là thiết kế nhà cho mọi người.
Tiểu Hạ hỏi anh ta mua tượng gỗ nào, anh ta nói tên, Tiểu Hạ cười rực rỡ: "Đó là bức tượng em thích thứ hai trong năm ngoái, tốn thời gian lâu lắm đó."
Tượng gỗ cô thích nhất và tốn thời gian dài nhất đã đưa cho Cố Hành Chấp, nhưng không biết là anh để ở đâu, cô chưa từng nhìn thấy.
Mộ Phong kìm lòng không đặng nhìn Tiểu Hạ, thấy nụ cười trên mặt cô, tim đập rất nhanh.
Anh ta chưa bao giờ thấy nụ cười sạch sẽ trong suốt như vậy.
Tiểu Hạ không nhận ra được ánh mắt của anh ta, hai người nói chuyện hồi lâu về tượng gỗ, rồi Tiểu Hạ vẫy tay chào tạm biệt bọn họ.
Phong Lam uống trà, làm như vô tình nhắc nhở Mộ Phong: "Tiểu Hạ kết hôn rồi."
Vầng sáng trong mắt Mộ Phong ảm đạm hẳn, "Chú yên tâm, tôi sẽ không phá hoại gia đình người khác."
Anh ta chỉ muốn nhìn nụ cười ấy thêm mấy lần, đã thấy thỏa mãn lắm rồi.
Tiểu Hạ đi chơi thật vui vẻ, về nhà thì khoe với dì Phương là có người thích tượng gỗ của mình. Phương quản gia luôn mặc kệ sở thích này của cô, chỉ coi là một đứa trẻ nghịch ngợm chơi đùa. Tiểu Hạ thấy rõ là Phương quản gia lớn tuổi không hiểu gì về nghệ thuật, tượng gỗ của cô so với những tác phẩm phải học trong mấy buổi giám định nghệ thuật kia không kém chút nào.
Tiểu Hạ ngồi đó ấm ức không phục, di động đột nhiên vang lên, thấy tên người gọi tới, Tiểu Hạ kinh ngạc.
Đầu kia điện thoại là Tiểu Lan, cô ấy gọi điện mời cô đến tham dự hôn lễ.
Từ sau khi Tiểu Lan làm Tiểu Hạ bị thương phải rời khỏi Cố gia, cô ấy kiêng kỵ Cố Hành Chấp nên không dám liên lạc nhiều với Tiểu Hạ. Sắp đến hôn lễ, cô ấy suy nghĩ một chút vẫn là gọi cho Tiểu Hạ, dù phu nhân không thể tới thì cũng có thể nói một tiếng, báo tin mừng.
Lần đầu tiên Tiểu Hạ nhận được lời mời đến dự đám cưới, rất muốn đi. Cô nói với Cố Hành Chấp: "Anh trai, em đi một chút thôi, sẽ về sớm, không gây thêm phiền toái cho anh đâu."
Ánh mắt cô trong suốt, làm người nhìn thấy không nỡ lòng cự tuyệt, anh không phải người dễ mềm lòng, nhưng Tiểu Hạ xin xỏ một lúc lâu anh vẫn đáp ứng.
Thỉnh cầu của Tiểu Hạ, hình như anh chưa bao giờ từ chối, là kiểu dung túng mà Phương quản gia cũng không hiểu được.
Tiểu Hạ mang quà tặng và bao lì xì tới dự hôn lễ của Tiểu Lan, Tiểu Lan mặc váy cưới đang ngồi nghỉ trong phòng, thân thể có điểm đặc biệt nên không thể chịu mệt. Lúc Tiểu Hạ đi vào, bên cạnh cô ấy có một người bạn đang lải nhải.
"Ai da, mình đã nói với cậu phải dùng biện pháp phòng tránh, tuổi còn trẻ đã kết hôn, yêu thêm hai năm nữa có phải tốt hơn nhiều không? Đến khi cậu sinh con, ngày ngày sẽ chỉ có thể vây quanh đứa bé, tớ nói cho cậu biết, cậu đừng có bắt chước mấy cô dâu trẻ kia, cuộc sống này là của mình, đừng ngu ngốc mà tự mình ôm đồm gánh vác mọi thứ."
Giọng nói quen thuộc, tốc độ nhanh không để người khác chen lời nổi, Tiểu Lan một câu ừ hai câu dạ, thấy Tiểu Hạ đi vào thì đứng lên, "Tiểu Hạ."
Không cần gọi là Phu nhân nữa, cảm giác thân thiết hơn rất nhiều. Tiểu Hạ chậm rãi đi tới, vui vẻ ôm Tiểu Lan một cái.
"Tiểu Lan, hôm nay em thật là đẹp nha."
"Cô ấy đẹp mà cô cũng đẹp." Bạn của Tiểu Lan ở một bên chen vào, thấy Tiểu Hạ thì ánh mắt sáng lên. Tiểu Lan trợn mắt nhìn bạn mình một cái, kéo Tiểu Hạ đến nói chuyện.
Biết Tiểu Lan mang thai em bé, Tiểu Hạ rất tò mò, cô nhẹ nhàng vuốt ve phần bụng còn bằng phẳng, hỏi: "Trong này có em bé sao? Thật thần kỳ nha."
Bạn của Tiểu Lan nói: "Thần kỳ chứ, còn thần kỳ hơn nữa là đồ ngu ngốc này cùng với kẻ ngu ngốc muốn kết hôn với nó còn không thèm dùng bao, mới để cho đứa nhóc con này có cơ hội, chứ không nó chẳng dễ dàng đến với thế giới này vậy đâu."
Tiểu Lan lại trợn mắt nhìn bạn một cái, "Cậu nói nhăng nói cuội gì đấy?"
Trong lòng Tiểu Lan, Tiểu Hạ vẫn là một đứa trẻ, nhưng bạn cô ấy lại không phải người ăn chay, hỏi Tiểu Hạ: "Cô đẹp như vậy chắc có bạn trai nhỉ? Nhìn cô có chút đần đần, chắc cũng chẳng thông minh hơn nhỏ ngốc này đâu, có cần tôi dạy cô cách làm cho đúng không? Còn có điều này nữa tôi nói cho cô biết, nếu bạn trai mập mờ với cô, nói lời không giữ lấy lời thì ngàn vạn lần không thể tin anh ta. Nếu anh ta dám mập mờ lừa dối như vậy, cô phải chia tay ngay."
Tiểu Lan thấy nhức cả đầu, người này suốt ngày suy nghĩ cống hiến cho kế hoạch hóa sinh sản gia đình, hôm nay cũng lải nhải chuyện tránh thai. Cô ấy vừa muốn ngăn lại, vừa muốn lặng lẽ nói cho người bạn biết hoàn cảnh của Tiểu Hạ, thì nghe được Tiểu Hạ nói: "Anh trai không mập mờ với tôi."
Tiểu Lan kinh ngạc không nói nên lời, nhìn Tiểu Hạ thật lâu mới lấy lại tinh thần.
Chồng của Tiểu Lan là một người đàn ông nhã nhặn lịch sự, vóc dáng không cao lắm lại hơi gầy, đứng cạnh Tiểu Lan nhỏ nhắn đúng là rất xứng đôi. Tiểu Hạ ngồi dưới khán đài, nhìn người dẫn chương trình nhiệt tình khuấy động bầu không khí, mọi người đều hân hoan vui vẻ, phát ra từng trận cười lớn.
Đây là một hôn lễ rất bình thường, náo nhiệt ồn ã, sôi động huyên náo.
Tiểu Hạ vỗ tay theo mọi người, trong lòng ngập tràn vui sướng, cô nhớ tới hôn lễ của mình và Cố Hành Chấp, khi đó cô chỉ hồi hộp gấp gáp, đã quên rằng chẳng có ai vỗ tay. Tham dự lễ cưới của Tiểu Lan xong, Tiểu Hạ về nhà chia sẻ những chuyện thú vị trong hôn lễ với Cố Hành Chấp, nói hoa đồng* của Tiểu Lan dẫm phải vạt váy cưới mà té ngã, khóc òa lên làm cha mẹ phải chạy đến bế đi, mọi người cười không nổi.
*hoa đồng: em bé đi sau nâng váy cô dâu và/hoặc rải hoa.
Niềm vui của Tiểu Hạ không thể lây lan sang Cố Hành Chấp, nhưng anh thích nhìn cô vui vẻ.
Thời gian cũng sắp tới rồi.
Anh hỏi Tiểu Hạ: "Cuối tuần em muốn đi đâu chơi, anh đưa em đi."
Tiểu Hạ vui sướng từ trên giường ngồi bật dậy, ôm lấy cổ anh hỏi: "Có thật không ạ?"
Anh luôn luôn bộn bề công việc, Tiểu Hạ chưa bao giờ dám chủ động yêu cầu, nhận được câu trả lời khẳng định, Tiểu Hạ nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, nói: "Anh trai, chúng ta đi đến nông trang nhé, em muốn thăm dì Mạnh."
Cô nghĩ, cô phải nói lời xin lỗi với Mạnh Thanh Như, dù sao cô cũng đã hiểu lầm bà rất lâu.
Anh ôm Tiểu Hạ im lặng một chút, rồi đồng ý với đề nghị của cô.
Cuối tuần, Tiểu Hạ nắm tay Cố Hành Chấp tới nông trang, một mảnh lúa mì xanh xanh trải trên đất, ngọn núi khắp nơi cũng nở đầy hoa.
Tiểu Hạ hái một bó hoa dại đặt trước mộ Mạnh Thanh Như, nói: "Dì Mạnh, cháu là Tiểu Hạ, cháu đến thăm dì. Trước đây là cháu hiểu lầm dì, không phải dì bỏ rơi cháu, sau này cháu thường xuyên đến thăm dì có được không?"
Cố Hành Chấp chỉ lẳng lặng nhìn, bia mộ chẳng qua chỉ là một lời gửi gắm, bà đã sớm hóa thành cát bụi, biến mất trên thế giới này, anh không tin vào linh hồn.
Mọi thứ đều hữu hạn, dù là người hay là chuyện gì, đều đến lúc phải kết thúc. Người sẽ chết, bụi đất sẽ tan.
Tiểu Hạ nói chuyện trước mộ Mạnh Thanh Như một hồi, rồi kéo Cố Hành Chấp cùng đi tản bộ. Cô đi lại lung tung, bàn tay nhỏ nằm trong tay anh không an phận, một lúc lại buông ra để đi hái hoa, một hồi lại quay lại dắt anh. Anh yên tĩnh đi cùng cô, nghe cô nói những chuyện linh tinh lung tung nhỏ bé.
"Anh trai, chú Phong nói tượng gỗ của em gần đây nhìn có vẻ ngập tràn hạnh phúc, em nói với chú là vẫn luôn hạnh phúc mà, chú nói cảm giác bây giờ và trước kia không giống nhau."
"Dì Phương gần đây rất tốt với em, hôm qua em làm vỡ chén, dì cũng không mắng em, còn hôm trước em ngã làm dơ quần áo, dì cũng không mắng gì."
Anh hỏi: "Ngã đau không?"
Tiểu Hạ lắc lắc đầu, "Không đau chút nào, anh quên rồi à, em không sợ đau."
Dường như cô nói mãi không hết chuyện, anh cũng không chê cô phiền phức. Buổi tối, họ ngủ lại ở nông trang, Tiểu Hạ nằm trong ngực anh, trộm cười một chút.
Anh hỏi: "Em cười gì vậy?"
Đầu ngón tay anh vén mái tóc lộn xộn của cô từng chút ra sau tai, cúi người hôn cô, Tiểu Hạ bị anh hôn thấy nhột nhột, rụt lại một chút vào trong ngực anh, ánh mắt tỏa sáng dưới ánh trăng.
"Anh trai, đêm hôm đó, anh hôn trộm em." Tiểu Hạ dùng câu khẳng định, nói xong cười vui vẻ.
Đêm đo mưa to như trút nước, anh cũng như hôm nay vậy, hôn lên gò má cô.
Nụ hôn của anh dừng lại giữa chừng một chút, rồi sau đó trả lời cô bằng một cách mãnh liệt hơn. Giống như muốn trừng phạt cô dám cười đắc ý, anh cắn vào môi cô một cái, Tiểu Hạ kêu đau, nhìn anh bằng ánh mặt vô tội đáng thương.
Vốn tưởng rằng có thể được tha thứ, nhưng lại đổi lấy sự trừng phạt kịch liệt hơn.
Từ nông trang trở về, Cố Hành Chấp lại bận đến lu bù. Tiểu Hạ không biết lấy hứng thú từ đâu, muốn học nấu ăn, nhưng vì không đủ thông minh, cô luôn làm loạn nhà bếp đến thành một mớ lộn xộn, tài nấu ăn cũng chẳng tiến bộ thêm được chút nào. Kỳ lạ là Phương quản gia cũng không trách mắng cô, mặc dù mặt mũi cau có khó coi, nhưng không hề mắng cô.
Thật vất vả Tiểu Hạ mới học được món trứng xào cà chua, gọi điện thoại cho Hà An, hỏi anh ta tối nay Cố Hành Chấp có thể về ăn cơm hay không. Hà An nhận điện thoại, nói lại với Cố Hành Chấp lời của Tiểu Hạ, anh nhìn đồng hồ đeo tay, nói: "Buổi chiều sẽ xong việc trước một tiếng."
Hà An biết đây là câu trả lời.
Hà An do dự một chút, vẫn quyết định hỏi ý kiến anh: "Cố tổng, chuyện tìm người đưa phu nhân đi, có tiếp tục hay không?"
Tay người kia dừng lại một chút, tính toán thời gian, nói: "Cứ tiến hành như bình thường."
/52
|