Chương 4
Trong giáo đường trang nghiêm, mục sư trịnh trọng đọc lên lời thề, Tiểu Hạ nghe mà mơ mơ màng màng, được người đàn ông bên cạnh nhắc nhở một câu, nói "Tôi đồng ý."
Nghi thức không hề dài dòng, Tiểu Hạ nghe theo lời hướng dẫn trước đó thuận lợi hoàn thành hôn lễ.
Sau khi đeo nhẫn lên, cô không biết nên làm gì tiếp theo, cẩn thận nhìn người đàn ông bên cạnh. Từ đầu đến cuối anh đều không cười, ánh mắt lãnh đạm làm người khác không dám đến gần, Tiểu Hạ có chút sợ anh, lúc ánh mắt anh quét tới, lông mi cô run rẩy.
Đối mặt với anh mấy giây, Tiểu Hạ không nhìn thấy điều gì từ trong mắt anh, mặc dù hơi sợ, cô cũng không né tránh ánh mắt của anh.
Người đàn ông anh tuấn khí chất trác tuyệt, cô gái thuần khiết xinh đẹp như một nàng tiên, hai người nhìn nhau dưới cây thập tự, cảnh tượng như vậy trong mắt người khác chính là tình ý miên man. Anh cầm tay cô lên, dưới ánh mắt của đông đảo mọi người dưới kia khoác tay cô rời đi.
Hôn lễ của Cố gia và Hạ gia, nhưng không có đến một người nhà cô dâu xuất hiện, người hiểu chuyện thì thông minh mà ngậm miệng, người không hiểu chuyện thì dù có phí hết tâm tư nghe ngóng cũng sẽ không dám đụng đến khuôn phép nhà họ Cố.
Đám cưới vốn đã kín đáo, lặng lẽ khép lại.
Ngọc Dao và Hà An đứng trong góc tối phía sau, im lặng chứng kiến hôn lễ hạ màn. Trong tay Ngọc Dao còn bưng chiếc khay để nhẫn, cô ấy cũng không phải là phù dâu, hôn lễ này không có phù dâu cũng không có phù rể.
Cô ấy nghĩ, anh với hôn lễ này, vốn là không thèm để ý.
Anh không quan tâm người kết hôn với anh có phải Hạ Tri Tri hay không, không quan tâm cô dâu chạy trốn khỏi đám cưới, càng không quan tâm cô dâu hiện giờ là ai. Từ đầu đến cuối, anh tựa như người ngoài chỉ đứng nhìn.
Với anh mà nói, kết hôn chẳng qua chỉ là một phần việc, có lẽ cũng giống như một cuộc họp được chuẩn bị sẵn vậy, anh chỉ cần đến tham dự đúng giờ. Hôn lễ ngày hôm nay kết thúc, còn có những việc khác chờ anh.
Ngọc Dao nhìn anh và Tiểu Hạ đi tới, cô gái mặc váy cưới thuần khiết xinh đẹp, đứng bên cạnh người đàn ông, hai người tạo thành một bức bích họa thật đẹp. Gương mặt đơn thuần của Tiểu Hạ tràn đầy nét thấp thỏm, nhưng người đàn ông bên cạnh cô, bước chân cũng không hề vì cô mà dừng lại.
"Đưa cô ấy về trước."
Những lời này là nói với Ngọc Dao. Cô ấy giấu cảm xúc vào đáy mắt, cung kính đi tới cạnh Tiểu Hạ, "Hạ tiểu thư, mời đi cùng tôi."
Tiểu Hạ không thông minh, nhưng cô biết cuộc sống của mình sắp có những thay đổi rất lớn.
Cô có đọc sách xem tivi, nên đương nhiên biết kết hôn nghĩa là gì. Cô cũng biết, cô và anh trai kết hôn không hề giống trong sách hay trong phim trên tivi.
Viện trưởng Hạ nói: "Tiểu Hạ, tới nhà anh trai phải nghe lời, không được gây phiền toái cho cậu ấy."
Trong lòng Tiểu Hạ bối rối không yên, nhưng cô vẫn đồng ý. Chỉ là đến lúc này, cô sợ.
"Anh trai." Cô lấy hết dũng khí mở miệng gọi anh. "Ngày mai em có thể trở về..."
Còn chưa dứt lời, Cố Hành Chấp đã xoay người bước đi.
Tiểu Hạ đứng tại chỗ lầm bầm nói nốt: "... gặp mẹ Hạ không, ngày mai không được thì ngày kia vậy..."
Không có ai trả lời cô, cô cúi đầu, ngoan ngoãn theo Ngọc Dao rời đi.
Xe chậm rãi lái ra khỏi viện mồ côi, Tiểu Hạ nhìn mãi cánh cổng viện không thôi, cho đến khi không nhìn thấy được nữa cũng vẫn cứ ngoái đầu. Cô đau lòng một lúc lâu, cuối cùng cũng dựa vào cửa sổ xe ngủ mất.
Nhìn dung nhan cô gái đang hồn nhiên ngủ, trong lòng Ngọc Dao lại một lần nữa dâng lên nghi vấn: Nếu là ai cũng được, tại sao lại là cô ấy?
Khách mời đã đi hết, bọn trẻ trong viện mồ côi lại được tự do, chạy chơi dưới ánh hoàng hôn vàng rực.
Bạch Tịch chuẩn bị đi, một bé trai cao không tới thắt lưng cô chạy tới hỏi: "Chị Tịch Tịch, chị Tiểu Hạ đi đâu vậy?"
Bạch Tịch cúi người xuống, sờ đầu đứa bé một cái: "Cô ấy đi tới một nơi rất tốt."
Đứa bé trai còn rất nhỏ, dáng dấp thông minh khả ái, đứa trẻ như vậy có khả năng được nhận nuôi rất lớn, có lẽ rất nhanh thôi cậu bé cũng sẽ rời khỏi nơi này.
Những đứa trẻ lớn lên ở đây đã quen với việc chia xa.
Viện trưởng Hạ nói: "Tiểu Tịch, dù sao ta cũng sẽ ra đi."
Trên đời này có thật nhiều chuyện lực bất tòng tâm. Tiểu Hạ đột ngột rời đi, viện trưởng Hạ từ chối phẫu thuật thêm một lần nữa, Bạch Tịch dường như đã quên mục đích mình trở về.
Bé trai nhấc chân chạy xa, Bạch Tịch nhìn ngắm nơi quen thuộc này lần nữa. Đây là nhà cô, cũng không phải nhà của cô.
Trong ánh nắng chiều, cô một thân một mình, lặng yên không tiếng động mà rời đi.
Tới khúc quanh, cô đụng mạnh phải một người. Bởi vì do cô thất thần, cô lên tiếng xin lỗi trước: "Rất xin lỗi..."
Ngước mắt lên, một đôi mắt cười như không cười nhìn cô: "Tiểu thư, cô có vẻ giống như bạn cô vậy, đi lại thật bất cẩn."
Bạch Tịch nhanh chóng hoàn hồn, cười nhạt một tiếng: "Thật sự rất xin lỗi."
Người kia mỉm cười một tiếng, phong độ nhẹ nhàng, "Không sao, lần sau cẩn thận là được."
Còn có lần sau sao? Cho là vậy đi.
Trong ánh nắng chiều rực rỡ, bọn họ gật đầu với nhau, sau đó bước qua nhau.
Buổi tối, nhà họ Cố.
Tiểu Hạ co rúc trong một góc ánh đèn không chiếu tới, ôm chân, chôn đầu giữa hai chân.
Trên người cô còn mặc váy cưới, chỉ là váy cưới vốn trắng nõn giờ đã bị lấm bẩn, phần trước ngực và chân váy vừa bẩn vừa ướt. Cô muốn giấu kỹ những chỗ bị bẩn ấy đi, nhưng chẳng làm thế nào được, co bên này thì bên kia bị lộ ra, nên người bên ngoài có gọi thế nào cô cũng không dám mở cửa.
"Phu nhân, cô* ra ngoài ăn một chút gì đó có được không?" Hai người vú em gọi cô, "Phu nhân, cô có nghe thấy không?"
* raw là 您: ngài, danh xưng kính trọng.
Trong phòng chỉ có tiếng gọi to của các cô vang vọng, người ở trong phòng thay đồ không hề lên tiếng, các cô chỉ có thể bất đắc dĩ đi mời Phương quản gia.
Phương quản gia vừa trở về từ tiệc cưới, biết được phu nhân mới tự giam mình trong phòng cả một buổi chiều không ra, trưng ra một gương mặt nghiêm nghị, trách cứ các cô không biết làm việc.
Hai người vú em không nói lời nào, đi cùng Phương quản gia tới căn phòng vừa được chuẩn bị cho phu nhân, gõ cửa một hồi, bên trong vẫn không hề đáp lại.
Phương quản gia sai người đi lấy chìa khóa. Tiểu Hạ đang chìm đắm trong bi thương, nghe được tiếng khóa cửa lách cách, bị dọa sợ đến kinh hoàng, cô hốt hoảng chui vào tủ quần áo giấu mình. Người bên ngoài đi vào, thấy được chân váy cưới bị kẹp ở khe cửa tủ quần áo.
Tiếng Tiểu Hạ truyền từ trong tủ quần áo ra, nhỏ xíu mà buồn rầu: "Tôi không ăn cơm, mọi người không phải tới đây."
"Phu nhân, cô như vậy sẽ làm chúng tôi khó xử." Phương quản gia cau mày, không hề lo lắng, bà không có thiện cảm với vị phu nhân mới này.
Tiểu Hạ che tai, không muốn nghe cũng không muốn bị nhìn thấy, từ đầu đến cuối chỉ lặp lại một câu không muốn mọi người tới đây.
Nghĩ rằng dù sao cô cũng chỉ mới đến Cố gia, Phương quản gia dù không vui cũng chỉ lựa lời khuyên nhủ. Cho đến tận đêm khuya, Tiểu Hạ cũng không đi ra ngoài, Phương quản gia cho người cứ nửa giờ tới gọi một lần, đều chỉ nhận được câu trả lời giống nhau.
Trong phòng bếp, có người xì xào bàn tán, chuyện xảy ra từ ban ngày cũng được mang ra nói.
"Vị Hạ tiểu thư này, giống như là... không được bình thường cho lắm."
Phương quản gia chờ ở phòng khách, tới gần nửa đêm, Cố Hành Chấp trở lại. Phương quản gia nói rõ tình huống cho anh nghe, nghe xong lời trình bày của Phương quản gia, anh xoay người đi lên lầu.
Tiểu Hạ đói bụng mất sức, cả người đã mềm nhũn, nghe được tiếng bước chân từ bên ngoài truyền tới, tiếng cô vang lên nho nhỏ yếu ớt: "Không cần đến đây, tôi không..."
"Đi ra." Thanh âm trầm thấp ngắt lời cô.
Nghe được tiếng của anh, Tiểu Hạ càng không dám ra ngoài, cô ở bên trong nhỏ giọng áy náy: "Thật xin lỗi..."
Cô biết bộ trang phục này rất đắt, cô lại làm bẩn nó, hoàn cảnh xa lạ làm Tiểu Hạ luống cuống tay chân, cô không hề cố ý làm bẩn quần áo, chỉ là muốn tự mình cởi ra. Cô không phải là người làm sai lại không dám nhận, chỉ là cô sợ.
Cửa tủ quần áo đột nhiên bị kéo ra, ánh đèn sáng chói chiếu vào mặt cô.
Tiểu Hạ bị ánh sáng chiếu vào chói đến mức nhắm cả hai mắt, co tròn người lại muốn giấu mình vào góc sâu nhất, rồi một cánh tay bắt lấy cánh tay cô.
Lực tay không nhẹ, cũng không nặng, Tiểu Hạ như một con mồi đã bị bắt, không giãy giụa nữa, ngay cả ánh mắt cũng không dám nhìn lung tung.
Một giây tiếp đó, tay anh vòng qua đôi chân đang gập cong, cô thấy người nhẹ hẫng, là bị bế lên. Theo bản năng Tiểu Hạ ôm lấy cổ anh vì sợ mình ngã xuống.
Xuyên qua ánh sáng trên đỉnh đầu, Tiểu Hạ mơ hồ nhìn thấy chiếc cằm nghiêm nghị của người đàn ông, tiếng khóc trong cổ họng sắp tràn ra lại bị nuốt xuống.
Tiểu Hạ sợ anh, không dám khóc cũng không dám làm loạn, cô nín thở, rất sợ anh mang ném cô ra ngoài. May là anh không định làm vậy, chỉ là trầm lặng ôm cô đến bên giường rồi buông xuống.
Gương mặt Tiểu Hạ vì khóc mà xen đủ màu sắc, cô nửa nằm trên giường, kéo vạt áo của anh chủ động nhận sai, dè dặt nghẹn ngào nói: "Anh trai, xin lỗi, em làm bẩn quần áo rồi."
Anh nhìn vào mắt Tiểu Hạ, Tiểu Hạ cũng nhìn anh, đôi mắt ướt nhẹp lại tràn đầy hoảng hốt và bất an, nhưng cô chưa bao giờ lẩn tránh ánh mắt anh.
"Đi rửa mặt sạch sẽ." Hình như anh không tức giận, sự lo lắng gấp gáp trong lòng Tiểu Hạ dần được thả lỏng.
Cô không chống đối nữa, ngoan ngoãn nghe lời người giúp việc, thay ra váy cưới nặng nề, sau khi tắm qua thì xuống lầu ăn cơm.
Anh ngồi trước bàn ăn, Tiểu Hạ cúi đầu an tĩnh ăn cơm. Tiểu Hạ thấy ở đây chỉ có duy nhất một người cô quen, lại không nhịn được tủi thân, nước mắt rơi cả vào bát súp nóng, cô đều sụt sịt ăn vào.
"Anh trai, em sợ, em muốn mẹ Hạ." Cô bất an kéo kéo vạt áo, nói ra sự sợ hãi của mình.
Hoàn cảnh xa lạ, những người xa lạ, cô vô cùng nhớ mẹ Hạ.
Nhưng đối với âm thanh mềm nhũn ấy của Tiểu Hạ, không hề có tiếng đáp lại. Anh như là không nghe được lời cô, không có một biểu tình nào trên khuôn mặt lạnh như băng.
Đồng hồ trên tường chạy qua vạch 12 giờ, Tiểu Hạ bị đuổi về phòng nghỉ ngơi.
Phương quản gia đã làm việc ở Cố gia gần ba mươi năm, người trước mặt này là bà nhìn theo từ bé đến lớn, nhưng bà chưa bao giờ hiểu được anh.
Tại sao anh lại cưới một người như vậy về nhà? Mặc dù mang nghi vấn trong lòng, nhưng từ đầu tới cuối Phương quản gia cũng chỉ duy trì vẻ trầm lặng.
Đồ ăn trên bàn dần dần được dọn xuống, anh chậm rãi đứng lên, "Dì Phương, phiền dì sau này chiếu cố cô ấy."
"Hành Chấp, cô ấy..." Phương quản gia muốn nói lại thôi, không thể tìm được từ ngữ thích hợp để miêu tả cô gái kia.
"Cô ấy tên là Tiểu Hạ, hẳn dì còn nhớ."
Phương quản gia bừng tỉnh, trong đầu hiện lên một bóng người xinh đẹp.
Mạnh Thanh Như mệt mỏi nhưng vẫn mang nụ cười trên mặt, cũng là một đêm khuya như vậy, nói với bà: "Phương Lê, hôm nay tôi gặp một đứa bé, cô bé cười lên thật là đẹp, giống như một thiên thần nhỏ vậy. Cô bé tên là Tiểu Hạ, nghe thật êm tai."
/52
|