Tại văn phòng Tổng giám đốc Tề Thị.
Gương mặt Tề Hạo căng như dây đàn, anh đang rất tức giận sau khi bị người khác chọc cho nổi điên.
Cô nàng kia đúng là có bản lĩnh, lại có thể khiến Tề Tiểu Bạch không nhận người anh này!
Nhiếp Phong sợ bị ảnh hưởng, cẩn thận báo cáo tư liệu mà mình thu thập được về Kỷ Hiểu Nguyệt:
“…Gia cảnh bình thường, bố mẹ mở một quán mì... Tốt nghiệp đại học cùng Tề tiểu thư... Từng đạt giải nhất cuộc thi cờ vua giữa các trường... Từng giúp Tề tiểu thư nhiều lần, là bạn tốt nhất của Tề tiểu thư từ đại học đến giờ... Hồi học đại học cô ta có ba nguyên tắc lớn: không lấy người có quyền, khinh bỉ kẻ có tiền và căm ghét lũ lăng nhăng…”
Tề Hạo càng nghe, lông mày càng nhíu lại.
“Báo cáo đã xong, nhưng Tổng giám đốc Tề à, nếu giờ cậu không chuẩn bị sẽ không kịp lên máy bay đi Mỹ trưa nay đâu”.
Nhiếp Phong có lòng tốt nhắc nhở con người luôn có khái niệm mạnh mẽ về mặt thời gian này.
Ở một nơi khác, Kỷ Hiểu Nguyệt đang rất vui vẻ.
Thứ nhất, hình như sự chú ý của Tề Hạo và Nhiếp Phong đều bị Tiểu Bạch thu hút, hai người đó không nhận ra cô.
Thứ hai, cho dù có nhận ra cũng chẳng sao, Tổng giám đốc Tề đi rồi!
***
Một tháng bình yên cuối cùng cũng kết thúc.
Trong phòng làm việc im ắng, mọi người đang nín thở, xếp thành một hàng, cẩn thận nhìn “phù thủy già”.
Hôm nay là ngày phán quyết vận mệnh của mỗi người.
“Phù thủy già” hắng giọng, ánh mắt nghiêm khắc đằng sau cặp kính gọng đen quét qua từng người.
“Dương Lan! Chuyển xuống chi nhánh”.
“Không phải chứ!”
“Tống Lâm, tiền lương tháng này của cậu đây, cậu có thể đi rồi!” “Trời ơi!”
“Kỷ Hiểu Nguyệt!”
Kỷ Hiểu Nguyệt rùng mình, không phải chứ!
“Thu dọn đồ đạc rồi đi theo tôi”. “Phù thủy già” nghiêm mặt nói xong quay người bước đi.
Hả? Hả? Hả? Đi đâu?
Thang máy dừng ở tầng 46, Kỷ Hiểu Nguyệt cảm thấy có chút choáng váng.
Trời ạ, cô gặp phải “vận phù thủy” rồi! “Phù thủy già” lên chức nên có thể tự chọn cho mình một thư ký riêng. Kỷ Hiểu Nguyệt do “có tật giật mình” đã khoác lên mình “bộ đồ phù thủy” khiến cô “may mắn” bị lựa chọn. Từ nay về sau bắt đầu cuộc sống “cao cấp” mà mọi người ghen tỵ.
Những lời đồn đại lan truyền với vận tốc ánh sáng khắp tòa nhà Lãng Thăng: Tầng 46 có đến hai phù thủy, một lớn một nhỏ.
Văn phòng của Kỷ Hiểu Nguyệt ở cạnh Phòng Thử nghiệm game, thỉnh thoảng nhìn qua cửa kính có thế thấy anh tài của Phòng Thử nghiệm đang bận rộn bên trong. Đôi mắt phía sau cặp kính gọng đen của Kỷ Hiểu Nguyệt bắt đầu chuyển động, có lẽ, cô có thế tận dụng lợi thế vị trí này. Nghĩ đến đây, nụ cười gian xảo nhanh chóng xuất hiện trên khuôn mặt Hiểu Nguyệt.
Trên giao diện trò chơi của Tề Hạo, tài khoản Tế Nguyệt Thanh Thanh vẫn một màu xám xịt.
Tại tòa thành của Tử Y Nữ Hiệp, trước lâu đài trong Rừng Hạnh Phúc:
Măng Mọc Sau Mưa: “Liệu có phải Tế Nguyệt bị bệnh không?”
Tiểu Đậu Tử: “Có khi thế thật, lâu rồi không thấy cậu ấy lên mạng”.
Bánh Trôi Tròn Tròn: “Mình nhớ cậu ấy quá!”
Tại Los Angeles, Mỹ, Tề Hạo nhìn màn hình, trong lòng thầm nghĩ cũng lâu rồi mình không thấy cô ấy.
***
Hai tháng sau.
An Húc Dương đang có lịch chụp ảnh ở Australia vẫn chưa trở về. Nhưng vì đã có Phong Tín Nhi làm người đại diện hình ảnh nên dù An Húc Dương chưa về, Chân Linh Thần Giới vẫn được bao chàng trai cô gái mê mệt.
Game online Chân Linh Thần Giới cũng đã được chuẩn bị kỹ cả về hình ảnh lẫn hình thức quảng bá. Trước đây nhân vật trong game chỉ có mười hai giờ đã tăng lên thành mười tám. Nhiệm vụ trong game cũng được đầu tư cập nhật thêm, khiến cho trong một khoảng thời gian ngắn game được rất nhiều người đón nhận.
Công việc kinh doanh của Lãng Thăng vì thế không ngừng phát triển mạnh mẽ.
Hai mươi ngày trước, Tề Hạo đã chính thức ký kết tuyên bố chung đầu tiên về thương mại quốc tế ở Mỹ, đưa Lãng Thăng tiến thêm một bước theo đường hướng quốc tế hóa. Giờ anh đang ở Luân Đôn để chính thức đưa công ty riêng mà mình thành lập lúc trước đi vào quỹ đạo quốc tế cùng với Tập đoàn Lãng Thăng.
Đêm xứ người, bên ngoài ánh đèn neon sáng lấp lánh, nhưng trên giao diện trò chơi của Tề Hạo, tài khoản Tế Nguyệt Thanh Thanh vẫn một màu xám xịt. Trước tòa thành của Tế Nguyệt Thanh Thanh, ba cô bạn thân trước giờ vẫn cùng cô “đồng cam cộng khổ” đang tập trung lại.
Măng Mọc Sau Mưa: “Cô nàng Tế Nguyệt kia có phải chết rồi không?”
Tiểu Đậu Tử: “Lễ đăng cơ của cậu ngày mai chắc Tế Nguyệt không xem được rồi, nhưng mình sẽ ghi hình lại!”
Bánh Trôi Tròn Tròn: “Đang chơi vui thì biến mất! Đợi cậu ấy về, bọn mình phải cho cậu ấy nếm mùi đau khổ mới được!”
Măng Mọc Sau Mưa: “Cậu đánh thắng được cậu ấy sao?”
Bánh Trôi Tròn Tròn: “....”
Măng Mọc Sau Mưa: “Đến đây đi, mau đến gia nhập bang của mình đi, bang chủ mình đây sẽ che chở cho mấy cậu!”
Bánh Trôi Tròn Tròn và Tiểu Đậu Tử: “*!@#$%^&*^*^*”
***
Ba tháng sau.
Kỷ Hiểu Nguyệt đang lẻn vào Phòng Thử nghiệm game nhân lúc trời tối, trong lòng không ngừng oán hận cô nàng Tề Tiểu Bạch đáng ghét kia giờ đang vui vẻ ở xứ người tới quên cả trời đất. Nếu cứ chờ thế này có trời mới biết bao giờ cô nàng về. Bây giờ chỉ có thể tự dựa vào chính mình thôi.
Sau hai tháng làm việc ở đây, Kỷ Hiểu Nguyệt đã nhiều lần “hiến kế” thành công nên cô được toàn bộ nhân viên Phòng Thử nghiệm game vô cùng tin tưởng, yêu mến. Nhất là trong một lần liên hoan, mọi người bất ngờ phát hiện ra đằng sau “bộ đồ phù thủy” cô vốn là một cô gái xinh đẹp, liền không chỉ hoan nghênh chào đón cô mà còn có phần mong mỏi. Bởi vậy giờ Kỷ Hiểu Nguyệt có thể tự do ra vào trung tâm của Bộ phận Quản lý game: Phòng Thử nghiệm mà không phải lo lắng gì.
Việc lẻn vào quá thuận lợi ngược lại còn khiến cho cô có chút bối rối.
Trong hai tháng làm việc chung, cô biết một số “cơ mật nội bộ”. Ví dụ, sau khi khách hàng nạp thẻ, hệ thống sẽ tăng điểm cho khách hàng như thế nào. Việc bây giờ Kỷ Hiểu Nguyệt muốn làm là nhân lúc xung quanh không có ai sẽ lặng lẽ vào máy, lợi dụng hệ thống để thay đổi số liệu, tự nạp tiền vào tài khoản của mình.
Đối với một người mê game như cô, ngày nào cũng chỉ được nhìn mà không được chơi đúng là một việc vô cùng đau khổ! Hơn nữa, dù sao mấy thứ này cũng chỉ là ảo, cô làm vậy tuy có chút… ây da, phải nói là rất sai trái, nhưng... có ai hiểu một người nghiền game chỉ vì cuộc sống bức bách mà không thể chơi game ba tháng nó khổ sở như thế nào không? Hơn nữa mấy tháng ở đây, cô cũng đã đóng góp cho các đồng nghiệp bên này không ít ý tưởng hay, những cập nhật mới của trò chơi này cũng có công lao của cô mà, số điểm này coi như là phí dịch vụ trả cô là được rồi.
Sau khi tự thuyết phục bản thân, Kỷ Hiểu Nguyệt nhanh chóng bật máy, nhập mật khẩu, động tác nhanh nhẹn, trơn tru như đã luyện tập rất nhiều lần. Đúng lúc cô đang chuẩn bị sửa số liệu thì ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng bước chân. Tiếng bước chân có vẻ vội vàng, dường như không chỉ có một người.
“Vấn đề này, tối hôm nay phải xử lý xong!”
Giọng nói này... là của Tề Hạo? Không phải anh ta đang ở nước ngoài à? Sao đột nhiên đã quay về thế? Nguy rồi!
Kỷ Hiểu Nguyệt nhìn quanh tìm chỗ nấp, cuống lên như một chú thỏ non bị nhốt trong lồng.
Gương mặt Tề Hạo căng như dây đàn, anh đang rất tức giận sau khi bị người khác chọc cho nổi điên.
Cô nàng kia đúng là có bản lĩnh, lại có thể khiến Tề Tiểu Bạch không nhận người anh này!
Nhiếp Phong sợ bị ảnh hưởng, cẩn thận báo cáo tư liệu mà mình thu thập được về Kỷ Hiểu Nguyệt:
“…Gia cảnh bình thường, bố mẹ mở một quán mì... Tốt nghiệp đại học cùng Tề tiểu thư... Từng đạt giải nhất cuộc thi cờ vua giữa các trường... Từng giúp Tề tiểu thư nhiều lần, là bạn tốt nhất của Tề tiểu thư từ đại học đến giờ... Hồi học đại học cô ta có ba nguyên tắc lớn: không lấy người có quyền, khinh bỉ kẻ có tiền và căm ghét lũ lăng nhăng…”
Tề Hạo càng nghe, lông mày càng nhíu lại.
“Báo cáo đã xong, nhưng Tổng giám đốc Tề à, nếu giờ cậu không chuẩn bị sẽ không kịp lên máy bay đi Mỹ trưa nay đâu”.
Nhiếp Phong có lòng tốt nhắc nhở con người luôn có khái niệm mạnh mẽ về mặt thời gian này.
Ở một nơi khác, Kỷ Hiểu Nguyệt đang rất vui vẻ.
Thứ nhất, hình như sự chú ý của Tề Hạo và Nhiếp Phong đều bị Tiểu Bạch thu hút, hai người đó không nhận ra cô.
Thứ hai, cho dù có nhận ra cũng chẳng sao, Tổng giám đốc Tề đi rồi!
***
Một tháng bình yên cuối cùng cũng kết thúc.
Trong phòng làm việc im ắng, mọi người đang nín thở, xếp thành một hàng, cẩn thận nhìn “phù thủy già”.
Hôm nay là ngày phán quyết vận mệnh của mỗi người.
“Phù thủy già” hắng giọng, ánh mắt nghiêm khắc đằng sau cặp kính gọng đen quét qua từng người.
“Dương Lan! Chuyển xuống chi nhánh”.
“Không phải chứ!”
“Tống Lâm, tiền lương tháng này của cậu đây, cậu có thể đi rồi!” “Trời ơi!”
“Kỷ Hiểu Nguyệt!”
Kỷ Hiểu Nguyệt rùng mình, không phải chứ!
“Thu dọn đồ đạc rồi đi theo tôi”. “Phù thủy già” nghiêm mặt nói xong quay người bước đi.
Hả? Hả? Hả? Đi đâu?
Thang máy dừng ở tầng 46, Kỷ Hiểu Nguyệt cảm thấy có chút choáng váng.
Trời ạ, cô gặp phải “vận phù thủy” rồi! “Phù thủy già” lên chức nên có thể tự chọn cho mình một thư ký riêng. Kỷ Hiểu Nguyệt do “có tật giật mình” đã khoác lên mình “bộ đồ phù thủy” khiến cô “may mắn” bị lựa chọn. Từ nay về sau bắt đầu cuộc sống “cao cấp” mà mọi người ghen tỵ.
Những lời đồn đại lan truyền với vận tốc ánh sáng khắp tòa nhà Lãng Thăng: Tầng 46 có đến hai phù thủy, một lớn một nhỏ.
Văn phòng của Kỷ Hiểu Nguyệt ở cạnh Phòng Thử nghiệm game, thỉnh thoảng nhìn qua cửa kính có thế thấy anh tài của Phòng Thử nghiệm đang bận rộn bên trong. Đôi mắt phía sau cặp kính gọng đen của Kỷ Hiểu Nguyệt bắt đầu chuyển động, có lẽ, cô có thế tận dụng lợi thế vị trí này. Nghĩ đến đây, nụ cười gian xảo nhanh chóng xuất hiện trên khuôn mặt Hiểu Nguyệt.
Trên giao diện trò chơi của Tề Hạo, tài khoản Tế Nguyệt Thanh Thanh vẫn một màu xám xịt.
Tại tòa thành của Tử Y Nữ Hiệp, trước lâu đài trong Rừng Hạnh Phúc:
Măng Mọc Sau Mưa: “Liệu có phải Tế Nguyệt bị bệnh không?”
Tiểu Đậu Tử: “Có khi thế thật, lâu rồi không thấy cậu ấy lên mạng”.
Bánh Trôi Tròn Tròn: “Mình nhớ cậu ấy quá!”
Tại Los Angeles, Mỹ, Tề Hạo nhìn màn hình, trong lòng thầm nghĩ cũng lâu rồi mình không thấy cô ấy.
***
Hai tháng sau.
An Húc Dương đang có lịch chụp ảnh ở Australia vẫn chưa trở về. Nhưng vì đã có Phong Tín Nhi làm người đại diện hình ảnh nên dù An Húc Dương chưa về, Chân Linh Thần Giới vẫn được bao chàng trai cô gái mê mệt.
Game online Chân Linh Thần Giới cũng đã được chuẩn bị kỹ cả về hình ảnh lẫn hình thức quảng bá. Trước đây nhân vật trong game chỉ có mười hai giờ đã tăng lên thành mười tám. Nhiệm vụ trong game cũng được đầu tư cập nhật thêm, khiến cho trong một khoảng thời gian ngắn game được rất nhiều người đón nhận.
Công việc kinh doanh của Lãng Thăng vì thế không ngừng phát triển mạnh mẽ.
Hai mươi ngày trước, Tề Hạo đã chính thức ký kết tuyên bố chung đầu tiên về thương mại quốc tế ở Mỹ, đưa Lãng Thăng tiến thêm một bước theo đường hướng quốc tế hóa. Giờ anh đang ở Luân Đôn để chính thức đưa công ty riêng mà mình thành lập lúc trước đi vào quỹ đạo quốc tế cùng với Tập đoàn Lãng Thăng.
Đêm xứ người, bên ngoài ánh đèn neon sáng lấp lánh, nhưng trên giao diện trò chơi của Tề Hạo, tài khoản Tế Nguyệt Thanh Thanh vẫn một màu xám xịt. Trước tòa thành của Tế Nguyệt Thanh Thanh, ba cô bạn thân trước giờ vẫn cùng cô “đồng cam cộng khổ” đang tập trung lại.
Măng Mọc Sau Mưa: “Cô nàng Tế Nguyệt kia có phải chết rồi không?”
Tiểu Đậu Tử: “Lễ đăng cơ của cậu ngày mai chắc Tế Nguyệt không xem được rồi, nhưng mình sẽ ghi hình lại!”
Bánh Trôi Tròn Tròn: “Đang chơi vui thì biến mất! Đợi cậu ấy về, bọn mình phải cho cậu ấy nếm mùi đau khổ mới được!”
Măng Mọc Sau Mưa: “Cậu đánh thắng được cậu ấy sao?”
Bánh Trôi Tròn Tròn: “....”
Măng Mọc Sau Mưa: “Đến đây đi, mau đến gia nhập bang của mình đi, bang chủ mình đây sẽ che chở cho mấy cậu!”
Bánh Trôi Tròn Tròn và Tiểu Đậu Tử: “*!@#$%^&*^*^*”
***
Ba tháng sau.
Kỷ Hiểu Nguyệt đang lẻn vào Phòng Thử nghiệm game nhân lúc trời tối, trong lòng không ngừng oán hận cô nàng Tề Tiểu Bạch đáng ghét kia giờ đang vui vẻ ở xứ người tới quên cả trời đất. Nếu cứ chờ thế này có trời mới biết bao giờ cô nàng về. Bây giờ chỉ có thể tự dựa vào chính mình thôi.
Sau hai tháng làm việc ở đây, Kỷ Hiểu Nguyệt đã nhiều lần “hiến kế” thành công nên cô được toàn bộ nhân viên Phòng Thử nghiệm game vô cùng tin tưởng, yêu mến. Nhất là trong một lần liên hoan, mọi người bất ngờ phát hiện ra đằng sau “bộ đồ phù thủy” cô vốn là một cô gái xinh đẹp, liền không chỉ hoan nghênh chào đón cô mà còn có phần mong mỏi. Bởi vậy giờ Kỷ Hiểu Nguyệt có thể tự do ra vào trung tâm của Bộ phận Quản lý game: Phòng Thử nghiệm mà không phải lo lắng gì.
Việc lẻn vào quá thuận lợi ngược lại còn khiến cho cô có chút bối rối.
Trong hai tháng làm việc chung, cô biết một số “cơ mật nội bộ”. Ví dụ, sau khi khách hàng nạp thẻ, hệ thống sẽ tăng điểm cho khách hàng như thế nào. Việc bây giờ Kỷ Hiểu Nguyệt muốn làm là nhân lúc xung quanh không có ai sẽ lặng lẽ vào máy, lợi dụng hệ thống để thay đổi số liệu, tự nạp tiền vào tài khoản của mình.
Đối với một người mê game như cô, ngày nào cũng chỉ được nhìn mà không được chơi đúng là một việc vô cùng đau khổ! Hơn nữa, dù sao mấy thứ này cũng chỉ là ảo, cô làm vậy tuy có chút… ây da, phải nói là rất sai trái, nhưng... có ai hiểu một người nghiền game chỉ vì cuộc sống bức bách mà không thể chơi game ba tháng nó khổ sở như thế nào không? Hơn nữa mấy tháng ở đây, cô cũng đã đóng góp cho các đồng nghiệp bên này không ít ý tưởng hay, những cập nhật mới của trò chơi này cũng có công lao của cô mà, số điểm này coi như là phí dịch vụ trả cô là được rồi.
Sau khi tự thuyết phục bản thân, Kỷ Hiểu Nguyệt nhanh chóng bật máy, nhập mật khẩu, động tác nhanh nhẹn, trơn tru như đã luyện tập rất nhiều lần. Đúng lúc cô đang chuẩn bị sửa số liệu thì ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng bước chân. Tiếng bước chân có vẻ vội vàng, dường như không chỉ có một người.
“Vấn đề này, tối hôm nay phải xử lý xong!”
Giọng nói này... là của Tề Hạo? Không phải anh ta đang ở nước ngoài à? Sao đột nhiên đã quay về thế? Nguy rồi!
Kỷ Hiểu Nguyệt nhìn quanh tìm chỗ nấp, cuống lên như một chú thỏ non bị nhốt trong lồng.
/116
|