Nhưng mà vì sao hắn xuất hiện ở chỗ này?
Cẩn Sơ nhìn người trong phòng này nằm đầy đất, lại xem ba anh em kia. Hai người trên mặt đất không có vấn đề gì, nhưng Tiểu Miêu Miêu đi kêu cũng kêu không tỉnh. Người trên giường thì bị thương có hơi nặng. Cẩn Sơ ngẫm lại, dù sao mình cũng nhiều phiến lá như vậy, dùng thêm một mảnh cũng không chết, liền ngắt lấy một phiến đưa cho Tiểu Miêu Miêu cho Lão Nhị trên giường ăn.
Làm xong mấy chuyện này hắn cũng mệt mỏi. Hắn ngồi trong phòng, rễ ngầm bò vươn ra khắp bốn phương tám hướng, chui lên mặt đất chỗ không người, mọc ra từng cành cây, phiến lá trong suốt xoè ra.
Trong đó có một cành trống trơn, tim Cẩn Sơ đang nhỏ máu, nặng nề trừng mắt nhìn tên xấu xa đang nằm trong lồng ngực hắn. Ngươi tốt nhất không phải kẻ xấu, bằng không ta đem ngươi bóp chết chôn trong đất luôn đi!
Ánh trăng đêm nay không tốt lắm, nhưng có chút ít còn hơn không. Cẩn Sơ phơi ánh trăng, mơ màng sắp ngủ. Hắn vốn định đem cái kẻ to xác trong lồng ngực ném trên mặt đất, nhưng ngẫm lại bộ dáng Quả Quả giống như rất cao hứng khi gần gũi như vậy. Vậy thôi cứ ôm đi, cũng là khó có cơ hội mà.
Nghĩ vậy mà đã khò khò ngủ rồi. Bên người có Tiểu Miêu Miêu bảo vệ, dù không rõ đã xảy ra chuyện quái gì, hắn cũng ngủ rất yên tâm.
Lúc trời sắp sáng, tất cả người trong nhà, hoặc bò hoặc nằm, quả thực giống như hiện trường án mạng. Diệp Duệ Thăng là người đầu tiên tỉnh lại.
Hắn vốn vô cùng cảnh giác, nghiêm khắc tự khống chế thân mình. Ngoại lực đúng là quá mức cường đại khiến hắn hôn mê, lúc này khôi phục lại liền tỉnh.
Phát hiện mình tựa hồ nằm ở chỗ kỳ quái nào đó, hắn không hành động thiếu suy nghĩ, chậm rãi mở mắt.
Giữa ánh sáng ảm đạm tối mờ, hắn thấy được một khuôn mặt thiếu niên cúi đầu xuống ngủ, cùng với khuôn mặt trong trí nhớ rất khác. Nhưng hương vị cỏ cây thanh khiết tràn đầy chóp mũi, còn có loại cảm giác thân thiết kỳ lạ. Chúng cho hắn biết, người này chính là thiếu niên thần bí trên viên tinh cầu kia.
Mà hiện tại, mình đang nằm trong lòng hắn, có thể cảm giác được lồng ngực thiếu niên gầy yếu nhưng mềm dẻo. Hai cánh tay nhỏ gầy của đối phương còn vòng quanh đầu cùng bả vai mình!
Hô hấp Diệp Duệ Thăng cứng lại. Tim không tự chủ được liền “bùm bùm” đập nhanh hai nhịp.
(Kiều Kiều: “Ai nha~ (灬≧▽≦灬)♡)
Hắn nhớ lại, trước khi hôn mê, hắn cảm thấy mình sắp chết, là người này vội vội vàng vàng cho hắn ăn thứ gì đó, còn ăn thật nhiều.
Hắn không tự chủ được mà vươn tay, muốn chạm vào khuôn mặt thoạt nhìn không hề phòng bị một chút, hoặc sợi tóc mềm mại buông xuống.
“Meo ô……” Con mèo nằm sấp một bên kêu một tiếng, cái đuôi lông tơ xoã tung hất qua.
Diệp Duệ Thăng xoay đầu, nhìn con mèo có lực công kích kinh người này.
Một người một mèo đối mặt, động tĩnh rất nhỏ cũng kinh động đến Cẩn Sơ làm hắn tỉnh. Diệp Duệ Thăng thu hồi ánh mắt đối diện cùng mèo, liền nhìn thiếu niên chậm rãi mở mắt ra. Một đôi mắt đen trắng phân minh, hơi sáng lên trong bóng tối, cứ như vậy đặt trên đỉnh đầu mình. Ánh mắt lẳng lặng mềm mại, có hai phần mờ mịt, bộ dáng tựa hồ còn chưa tiêu hoá được thông tin, qua hai giây bỗng dưng mới phản ứng lại: “Anh tỉnh rồi!”
Diệp Duệ Thăng chớp mắt, chậm rãi ngồi dậy, xoay người nhìn hắn: “Lại là cậu đã cứu tôi?”
Cẩn Sơ hoạt động cánh tay có hơi cứng đờ của mình một chút: “Là vậy, mỗi lần đụng tới anh, anh đều thảm thê như thế đấy.” Hắn tự động bỏ qua một lần kia ở thương thành ngầm, còn có lúc thấy cái phong cách khí phái của người này khi trên màn ảnh.
Hắn ngừng lại: “Anh nhận ra tôi?” Hắn đối với hình dạng chính mình khi thay đổi vẫn rất có tin tưởng, rõ ràng căn bản không phải hình dạng trước kia.
Hắn bỗng nhiên bắt lấy cổ áo đè mạnh Diệp Duệ Thăng lên tường, tới gần: “Vì sao anh xuất hiện ở chỗ này?”
Trải qua cả đêm nghỉ ngơi, ăn ánh trăng cũng rất được, hiện tại sức lực hắn cũng khôi phục hơn phân nửa. Diệp Duệ Thăng bị hắn nắm cổ áo, lưng đập vào tường, phát ra một tiếng trầm vang thật mạnh. Mặt hắn không đổi sắc, ngước mắt nhìn thiếu niên trước mắt đang hùng hổ: “Tôi là tới tìm cậu.”
“Sao anh lại biết tôi ở chỗ này? Những người này đều là anh mang đến sao? Ba người bạn của tôi cũng là do anh đánh ư?”
“Tôi cùng những người đó một chút quan hệ cũng không có.” Diệp Duệ Thăng nhấc tay làm dáng đầu hàng, “Tôi đến vào lúc ba người này sắp bị đánh chết, tôi ra tay giúp bọn họ.” Thấy Cẩn Sơ vẫn là vẻ mặt hồ nghi, hắn lại nói, “Không tin cậu có thể hỏi bạn cậu. Với lại vì sao tôi biết cậu ở chỗ này à……”
Hắn liền bắt đầu nói từ lúc tìm hiểu nguồn gốc lông chim bảy màu rồi tìm được chỗ ở của ba anh em, xác định Cẩn Sơ hoạt động ở đây, tiếp theo đó là xuất hiện da rắn cùng mật ong. Hắn vội chạy tới suốt đêm. Toàn bộ quá trình đều một năm một mười nói ra.
Cẩn Sơ ngây người: “Là anh nói, những người này là do tôi lấy ra vài thứ đồ mới tìm tới đây? Tôi rõ ràng đã rất cẩn thận mà.”
Hắn buông lỏng tay ra, Diệp Duệ Thăng vuốt phẳng vạt áo nhăn nhúm. Nhân tiện lặng lẽ xoa xoa ngực bị đối phương nắm tay đẩy mà ẩn ẩn có chút đau. Lực tay thật đúng là lớn. Nhưng hắn phát hiện sức mạnh thân thể chính mình tăng lên rất nhiều, tốc độ khôi phục tinh thần lực trì trệ không tiến cũng lập tức khôi phục bộ phận lớn.
Hắn nhìn thiếu niên, lại nhìn con mèo. Là bởi vì trúng độc một lần, hay vẫn là do thiếu niên cho hắn ăn đồ gì đó?
Hắn nói: “Về phương diện này cũng rất khó nói, tính đi tính lại cẩn thận cũng có khả năng lộ ra sơ hở. Hơn nữa tôi xem ba người bạn của cậu, làm việc chỉ sợ cũng không có chu đáo như vậy.”
Cẩn Sơ ủ rũ mà nhìn hắn, phát hiện lời hắn nói có thể là sự thật, lại đi đánh thức ba anh em. Ba người này ngủ cả đêm, lúc này rốt cuộc bị gọi dậy. Lão Nhị sau khi ăn một mảnh lá cây của Cẩn Sơ, trạng thái sinh long hoạt hổ, so với hai người còn lại càng mạnh.
Ba người bọn họ chứng thực lời Diệp Duệ Thăng nói chính là thật, cũng chứng thực bọn họ quả thật quá vô ý, quá không cẩn thận, mới trêu chọc đám người này tới cửa.
Cái khác không nói, sau khi bị chặn đường mà còn thẳng hướng chạy về nhà, đã vậy còn không có phát hiện chính mình bị theo dõi. Về điểm này Cẩn Sơ cũng cảm thấy họ rất ngu. May mắn nhà bọn họ chỉ là một cái phòng ở đổ nát, nếu là đại bản doanh rất quan trọng, chuyện này không phải tất cả đều bại lộ sao?
Nhìn ba người ủ rũ nhận sai, Cẩn Sơ cảm thấy hợp tác cùng ba người bọn họ rất không có tương lai.
“Xin lỗi.” Cẩn Sơ đối mặt với Diệp Duệ Thăng nói, “Không biết rõ đã công kích anh.”
Diệp Duệ Thăng vội nói: “Không cần xin lỗi, cậu cũng đã cứu tôi rồi. Tôi hiện tại không phải rất tốt sao?” Chỉ sợ còn lời hơn.
Cẩn Sơ nhìn nhìn hắn. Hắn bị Tiểu Miêu Miêu gây thương tích, mình lại cứu hắn, hoà nhau.
Hắn cứu ba anh em, nhưng bản thân lại trả giá nhiều lá cây như vậy, còn có một mảnh cánh hoa nữa. Nhìn dáng vẻ hắn, lúc này hơi thở sinh mệnh lại cường thịnh hơn, này lại tính hoà nhau.
Vì thế Cẩn Sơ liền yên tâm thoải mái gật đầu: “Vậy được, chúng ta lại một lần hoà nhau. Những người này bây giờ nên xử lý sao đây?” Hắn không hiểu liền hỏi. Xử lý chuyện như vậy, giữa đám nhân loại Diệp Duệ Thăng là người rất có thân phận địa vị, hiển nhiên hiểu hơn so với hắn.
Diệp Duệ Thăng nói: “Nếu cậu không muốn mạng của bọn chúng, tôi đề nghị cậu thả chúng đi.”
“Liền thả như vậy thôi?”
“Đúng vậy, nếu tính đem bọn chúng bắt lại, chúng có khả năng bị chút trừng phạt, nhưng đối với cậu cũng không có chỗ tốt gì. Hiện tại bọn chúng cũng đã bị dọa vỡ mật, thả chúng về, cũng tương đương vì bọn cậu tự động tuyên bố, nơi này có người rất cường đại. Thế lực khác một khi đã biết, cũng sẽ nhiều thêm một phần kiêng kị đối với bọn cậu.”
Diệp Duệ Thăng kỳ thật có thể nhúng tay. Nhưng nếu là hắn trực tiếp nhúng tay vào, ngược lại sẽ suy yếu loại cảm giác thần bí, hơn nữa đưa tới càng nhiều chú ý hơn.
Đừng tưởng rằng hắn là Tổng đốc quân sự, tất cả mọi người liền sẽ sợ hắn. Có đôi khi ngược lại là cường đại thần bí không biết tồn tại, càng có lực chấn nhiếp.
Cẩn Sơ nghĩ nghĩ, đồng ý đề nghị của hắn, để ba anh em đem người ném xa xa ra ngoài. Ba anh em xoa tay hầm hè, cười dữ tợn liên tục. Xem ra không chỉ muốn đem người ném ra ngoài, còn muốn đánh một trận xuất ngụm ác khí.
Diệp Duệ Thăng nhìn bóng dáng bọn họ như có suy nghĩ gì, Cẩn Sơ rốt cuộc có cơ hội hỏi hắn: “Rốt cuộc anh tới tìm tôi có chuyện gì?”
“Đến muốn cảm tạ cậu.” Diệp Duệ Thăng tìm tìm khắp nơi, tìm được cái rương lớn kia của mình, đem tới, “Tôi cũng không biết cậu thích cái gì, thứ này cậu nhìn xem cần đến dùng không.”
Cẩn Sơ tò mò mà thò lại gần nhìn. Cái rương vừa mở ra, bên trong một đống đồ vật thượng vàng hạ cám.
“Đây là……”
“Đây là ổ mèo, đây là nhà cây cho mèo, đây là đồ ăn hộp cho mèo, sữa bò cho mèo.” Diệp Duệ Thăng nhìn vào mắt con mèo nhỏ chỉ không lâu trước đây xém chút nữa cào chết mình. Cái loại cảm giác gần chết này dù cho là hắn lòng cũng còn chút sợ hãi. Mèo hung hãn như vậy, chỉ sợ sẽ không thích mấy thứ đồ này chứ?
“Meo ô.” Mèo cam nằm không xa không gần ngửi được mùi thơm, đứng lên, vòng quanh hộp đồ ăn cho mèo. Diệp Duệ Thăng nhìn bộ dáng cảm thấy nó rất hứng thú, liền cho nó phá phách.
Thức ăn cho mèo màu vàng nhạt có hơi ướt đổ ra, mèo cam sát mũi vào ngửi ngửi, ngẩng đầu đối với Cẩn Sơ kêu “Meo~” một tiếng. Cẩn Sơ kinh ngạc: “Ngươi thích cái này à?” Hắn thực đau lòng bạn thân nhỏ nhà mình suốt ngày ăn không ngon không đủ no. Nhất là cá trong sông gần nhà càng ngày càng ít, Tiểu Miêu Miêu đã vài ngày không ăn gì.
Tuy nói đến trình độ này của nó, mười ngày nửa tháng không ăn cũng không sao, nhưng bị đói luôn rất khó chịu. Hắn cũng mua qua cho nó vài loại thức ăn cho mèo, nhưng nó đều không thích. Diệp Duệ Thăng mang loại này đến có vẻ không giống mấy cái kia. Hắn ngồi xổm xuống sờ sờ đầu nó: “Muốn ăn liền ăn đi.”
Mèo cam lại nhìn Diệp Duệ Thăng, cúi đầu bắt đầu ăn một ngụm một ngụm thức ăn cho mèo, ăn rất rụt rè nhưng cũng rất nhanh. Một hộp thức ăn tràn đầy rất nhanh bị nó ăn đến sạch bóng. Liếm liếm khóe miệng, nó đối với Diệp Duệ Thăng cũng “meo” một tiếng, thanh âm phát ra mềm mại, lộ ra một phân hữu hảo.
Cẩn Sơ cao hứng mà nói: “Nó rất thích loại đồ ăn cho mèo này. Đây là mua chỗ nào vậy?”
Diệp Duệ Thăng nhẹ nhàng thở ra: “Tôi cũng không rõ ràng lắm, để tôi trở về hỏi một chút, sau đó quay lại đưa cho cậu nhiều chút.”
“Vậy được, anh đưa tới cho tôi, tôi trả lại tiền cho anh.” Lấy đồ ăn cho Tiểu Miêu Miêu, Cẩn Sơ cũng không thể để người khác trả tiền này được.
Diệp Duệ Thăng dừng một chút, ngữ khí cẩn thận hỏi: “Cậu rất thiếu tiền sao?”
Cẩn Sơ ngồi xổm trên mặt đất ngẩng đầu nhìn hắn. Diệp Duệ Thăng cúi thấp “khụ” một tiếng, cũng ngồi xổm xuống: “Đây là mục đích thứ hai tôi tới tìm cậu. Cậu lấy ra vài thứ kia bán, là do rất thiếu tiền sao? So với ba người vừa rồi, nếu cậu tin lời tôi nói, tôi có thể giúp cậu xử lý đồ như vậy, giá cũng tốt hơn. Chuyện giống hôm nay, cũng có thể tránh được.”
Hai người cũng không quen biết nhiều. Diệp Duệ Thăng cũng có thể cảm nhận được đối phương phòng bị và xa cách đối với mình, cho nên hắn không thể tùy tiện hỏi “Cậu tới nơi này muốn làm gì? Tôi có thể giúp cậu làm gì không?”, mà là chọn cách nói khiến người khác dễ tiếp nhận hơn.
Cẩn Sơ cúi đầu suy tư, Diệp Duệ Thăng cũng không có thúc giục. Một lát sau, Cẩn Sơ hỏi: “Tôi không có hộ khẩu nơi này, chuyện này anh có thể giải quyết giúp tôi không?”
Diệp Duệ Thăng vô cùng dứt khoát nói: “Có thể, này rất dễ dàng.”
Rất dễ dàng hử? Cẩn Sơ bĩu môi. Hắn chính là bị từ này buồn đến ngu người luôn. Hắn nói: “Vậy được rồi, vậy trước làm phiền anh giúp tôi làm cái hộ khẩu.”
Hắn đang nghĩ trong lòng, làm xong việc này nên trả hắn cái thù lao gì đây, cho nên không thấy được ánh mắt người bên cạnh nhu hòa xuống: “Làm hộ khẩu cần tên, tôi còn chưa biết tên của cậu nữa.”
Lần trước hắn hỏi vấn đề này, bị đối phương không chút lưu tình dỗi trở về, lần này Cẩn Sơ đương nhiên sẽ không lại dỗi hắn, thoải mái hào phóng mà nói: “Cẩn Sơ, tôi tên Cẩn Sơ.”
“Cẩn Sơ? Là hai chữ nào?” Diệp Duệ Thăng mở tay ra, ý bảo hắn viết xuống.
Cẩn Sơ nhìn lòng bàn tay thon dài trắng tinh kia, khóe mắt giật giật, cũng không muốn bày ra chữ viết như chó như trâu của bản thân, hơn nữa cảm thấy một bàn tay chứa không nổi một chữ chính mình, liền nói: “Cẩn là cẩn thận. Sơ, Sơ……”
Sơ là từ chữ gì hợp thành?
Trình độ văn hóa siêu thấp của Cẩn Sơ nhất thời mắc kẹt. Suy nghĩ nửa ngày, đành phải thành thành thật thật mà thò lại viết chữ “Sơ” vào lòng bàn tay người ta. Từng nét bút phá lệ nghiêm túc, viết phải nói là đoan đoan chính chính.
Cổ đế quốc ngữ với chữ ngôn ngữ đế quốc hiện tại cũng biến đổi không nhiều, Diệp Duệ Thăng nhận ra chữ kia không chút cố sức.
Nhìn ngón tay trắng như tuyết nghiêng nghiêng, giống như lông chim lướt qua bàn tay. Mà chủ nhân của ngón tay còn nhìn chằm chằm lòng bàn tay mình. Vừa lòng nhếch khóe miệng, như thưởng thức kiệt tác của bản thân. Trong lòng hắn vừa động, không khỏi hơi hơi nắm lại, như là đem chữ vô hình nắm lại lòng bàn tay.
。。。。。。。。
*NOTE: ĐÂY KHÔNG PHẢI LÀ MỘT PHẦN CỦA TRUYỆN, CHỈ LÀ VÀI LỜI CỦA EDITOR.
Kiều Kiều:
“Muốn giãi bày nỗi lòng cho mọi người hay...
Dạo này tâm trạng mình rất không tốt. Vì nhiều chuyện, chuyện học hành, chuyện lớp, chuyện trong tổ, chuyện bạn bè, cha mẹ...vv... Nói chung là gây áp lực cho mình nhiều lắm.
Và mình luôn suy nghĩ tiêu cực, nhiều khi thành hành động. Đôi lúc đang làm một việc gì đó, mình không tập trung được mà chỉ nghĩ đến cách giải thoát cho bản thân. Cộng thêm bệnh trầm cảm nhẹ từ trước của mình.
Mình cảm thấy rất đau lòng, muốn khóc nhưng không khóc được. Giữa gia đình và trong lớp, mình thấy bản thân lạc lõng, một mình giống như vô hình, mặc dù mình đã cố gắng hoà nhập với mọi người. Giữa ánh nhìn, cách cư xử của họ, giống như ép chết tâm mình vậy.
Mình muốn mọi người có thể cười với mình, nhưng đến khi họ quan tâm hỏi han mình, mình thấy rất khó thở, muốn họ lờ mình đi.
Mình cũng không biết nữa.
Nhưng mỗi ngày, các bạn độc giả đều ngóng chờ mình ra chương, đều giục mình, khiến mình thấy ấm lòng. Có lẽ đó như là động lực giúp mình cố gắng sống tốt hơn, để ra chương mới, lấp hố...
Cảm ơn mọi người nhiều, vì đã ủng hộ mình, và cả tác giả nữa. Yêu mọi người!”
Cẩn Sơ nhìn người trong phòng này nằm đầy đất, lại xem ba anh em kia. Hai người trên mặt đất không có vấn đề gì, nhưng Tiểu Miêu Miêu đi kêu cũng kêu không tỉnh. Người trên giường thì bị thương có hơi nặng. Cẩn Sơ ngẫm lại, dù sao mình cũng nhiều phiến lá như vậy, dùng thêm một mảnh cũng không chết, liền ngắt lấy một phiến đưa cho Tiểu Miêu Miêu cho Lão Nhị trên giường ăn.
Làm xong mấy chuyện này hắn cũng mệt mỏi. Hắn ngồi trong phòng, rễ ngầm bò vươn ra khắp bốn phương tám hướng, chui lên mặt đất chỗ không người, mọc ra từng cành cây, phiến lá trong suốt xoè ra.
Trong đó có một cành trống trơn, tim Cẩn Sơ đang nhỏ máu, nặng nề trừng mắt nhìn tên xấu xa đang nằm trong lồng ngực hắn. Ngươi tốt nhất không phải kẻ xấu, bằng không ta đem ngươi bóp chết chôn trong đất luôn đi!
Ánh trăng đêm nay không tốt lắm, nhưng có chút ít còn hơn không. Cẩn Sơ phơi ánh trăng, mơ màng sắp ngủ. Hắn vốn định đem cái kẻ to xác trong lồng ngực ném trên mặt đất, nhưng ngẫm lại bộ dáng Quả Quả giống như rất cao hứng khi gần gũi như vậy. Vậy thôi cứ ôm đi, cũng là khó có cơ hội mà.
Nghĩ vậy mà đã khò khò ngủ rồi. Bên người có Tiểu Miêu Miêu bảo vệ, dù không rõ đã xảy ra chuyện quái gì, hắn cũng ngủ rất yên tâm.
Lúc trời sắp sáng, tất cả người trong nhà, hoặc bò hoặc nằm, quả thực giống như hiện trường án mạng. Diệp Duệ Thăng là người đầu tiên tỉnh lại.
Hắn vốn vô cùng cảnh giác, nghiêm khắc tự khống chế thân mình. Ngoại lực đúng là quá mức cường đại khiến hắn hôn mê, lúc này khôi phục lại liền tỉnh.
Phát hiện mình tựa hồ nằm ở chỗ kỳ quái nào đó, hắn không hành động thiếu suy nghĩ, chậm rãi mở mắt.
Giữa ánh sáng ảm đạm tối mờ, hắn thấy được một khuôn mặt thiếu niên cúi đầu xuống ngủ, cùng với khuôn mặt trong trí nhớ rất khác. Nhưng hương vị cỏ cây thanh khiết tràn đầy chóp mũi, còn có loại cảm giác thân thiết kỳ lạ. Chúng cho hắn biết, người này chính là thiếu niên thần bí trên viên tinh cầu kia.
Mà hiện tại, mình đang nằm trong lòng hắn, có thể cảm giác được lồng ngực thiếu niên gầy yếu nhưng mềm dẻo. Hai cánh tay nhỏ gầy của đối phương còn vòng quanh đầu cùng bả vai mình!
Hô hấp Diệp Duệ Thăng cứng lại. Tim không tự chủ được liền “bùm bùm” đập nhanh hai nhịp.
(Kiều Kiều: “Ai nha~ (灬≧▽≦灬)♡)
Hắn nhớ lại, trước khi hôn mê, hắn cảm thấy mình sắp chết, là người này vội vội vàng vàng cho hắn ăn thứ gì đó, còn ăn thật nhiều.
Hắn không tự chủ được mà vươn tay, muốn chạm vào khuôn mặt thoạt nhìn không hề phòng bị một chút, hoặc sợi tóc mềm mại buông xuống.
“Meo ô……” Con mèo nằm sấp một bên kêu một tiếng, cái đuôi lông tơ xoã tung hất qua.
Diệp Duệ Thăng xoay đầu, nhìn con mèo có lực công kích kinh người này.
Một người một mèo đối mặt, động tĩnh rất nhỏ cũng kinh động đến Cẩn Sơ làm hắn tỉnh. Diệp Duệ Thăng thu hồi ánh mắt đối diện cùng mèo, liền nhìn thiếu niên chậm rãi mở mắt ra. Một đôi mắt đen trắng phân minh, hơi sáng lên trong bóng tối, cứ như vậy đặt trên đỉnh đầu mình. Ánh mắt lẳng lặng mềm mại, có hai phần mờ mịt, bộ dáng tựa hồ còn chưa tiêu hoá được thông tin, qua hai giây bỗng dưng mới phản ứng lại: “Anh tỉnh rồi!”
Diệp Duệ Thăng chớp mắt, chậm rãi ngồi dậy, xoay người nhìn hắn: “Lại là cậu đã cứu tôi?”
Cẩn Sơ hoạt động cánh tay có hơi cứng đờ của mình một chút: “Là vậy, mỗi lần đụng tới anh, anh đều thảm thê như thế đấy.” Hắn tự động bỏ qua một lần kia ở thương thành ngầm, còn có lúc thấy cái phong cách khí phái của người này khi trên màn ảnh.
Hắn ngừng lại: “Anh nhận ra tôi?” Hắn đối với hình dạng chính mình khi thay đổi vẫn rất có tin tưởng, rõ ràng căn bản không phải hình dạng trước kia.
Hắn bỗng nhiên bắt lấy cổ áo đè mạnh Diệp Duệ Thăng lên tường, tới gần: “Vì sao anh xuất hiện ở chỗ này?”
Trải qua cả đêm nghỉ ngơi, ăn ánh trăng cũng rất được, hiện tại sức lực hắn cũng khôi phục hơn phân nửa. Diệp Duệ Thăng bị hắn nắm cổ áo, lưng đập vào tường, phát ra một tiếng trầm vang thật mạnh. Mặt hắn không đổi sắc, ngước mắt nhìn thiếu niên trước mắt đang hùng hổ: “Tôi là tới tìm cậu.”
“Sao anh lại biết tôi ở chỗ này? Những người này đều là anh mang đến sao? Ba người bạn của tôi cũng là do anh đánh ư?”
“Tôi cùng những người đó một chút quan hệ cũng không có.” Diệp Duệ Thăng nhấc tay làm dáng đầu hàng, “Tôi đến vào lúc ba người này sắp bị đánh chết, tôi ra tay giúp bọn họ.” Thấy Cẩn Sơ vẫn là vẻ mặt hồ nghi, hắn lại nói, “Không tin cậu có thể hỏi bạn cậu. Với lại vì sao tôi biết cậu ở chỗ này à……”
Hắn liền bắt đầu nói từ lúc tìm hiểu nguồn gốc lông chim bảy màu rồi tìm được chỗ ở của ba anh em, xác định Cẩn Sơ hoạt động ở đây, tiếp theo đó là xuất hiện da rắn cùng mật ong. Hắn vội chạy tới suốt đêm. Toàn bộ quá trình đều một năm một mười nói ra.
Cẩn Sơ ngây người: “Là anh nói, những người này là do tôi lấy ra vài thứ đồ mới tìm tới đây? Tôi rõ ràng đã rất cẩn thận mà.”
Hắn buông lỏng tay ra, Diệp Duệ Thăng vuốt phẳng vạt áo nhăn nhúm. Nhân tiện lặng lẽ xoa xoa ngực bị đối phương nắm tay đẩy mà ẩn ẩn có chút đau. Lực tay thật đúng là lớn. Nhưng hắn phát hiện sức mạnh thân thể chính mình tăng lên rất nhiều, tốc độ khôi phục tinh thần lực trì trệ không tiến cũng lập tức khôi phục bộ phận lớn.
Hắn nhìn thiếu niên, lại nhìn con mèo. Là bởi vì trúng độc một lần, hay vẫn là do thiếu niên cho hắn ăn đồ gì đó?
Hắn nói: “Về phương diện này cũng rất khó nói, tính đi tính lại cẩn thận cũng có khả năng lộ ra sơ hở. Hơn nữa tôi xem ba người bạn của cậu, làm việc chỉ sợ cũng không có chu đáo như vậy.”
Cẩn Sơ ủ rũ mà nhìn hắn, phát hiện lời hắn nói có thể là sự thật, lại đi đánh thức ba anh em. Ba người này ngủ cả đêm, lúc này rốt cuộc bị gọi dậy. Lão Nhị sau khi ăn một mảnh lá cây của Cẩn Sơ, trạng thái sinh long hoạt hổ, so với hai người còn lại càng mạnh.
Ba người bọn họ chứng thực lời Diệp Duệ Thăng nói chính là thật, cũng chứng thực bọn họ quả thật quá vô ý, quá không cẩn thận, mới trêu chọc đám người này tới cửa.
Cái khác không nói, sau khi bị chặn đường mà còn thẳng hướng chạy về nhà, đã vậy còn không có phát hiện chính mình bị theo dõi. Về điểm này Cẩn Sơ cũng cảm thấy họ rất ngu. May mắn nhà bọn họ chỉ là một cái phòng ở đổ nát, nếu là đại bản doanh rất quan trọng, chuyện này không phải tất cả đều bại lộ sao?
Nhìn ba người ủ rũ nhận sai, Cẩn Sơ cảm thấy hợp tác cùng ba người bọn họ rất không có tương lai.
“Xin lỗi.” Cẩn Sơ đối mặt với Diệp Duệ Thăng nói, “Không biết rõ đã công kích anh.”
Diệp Duệ Thăng vội nói: “Không cần xin lỗi, cậu cũng đã cứu tôi rồi. Tôi hiện tại không phải rất tốt sao?” Chỉ sợ còn lời hơn.
Cẩn Sơ nhìn nhìn hắn. Hắn bị Tiểu Miêu Miêu gây thương tích, mình lại cứu hắn, hoà nhau.
Hắn cứu ba anh em, nhưng bản thân lại trả giá nhiều lá cây như vậy, còn có một mảnh cánh hoa nữa. Nhìn dáng vẻ hắn, lúc này hơi thở sinh mệnh lại cường thịnh hơn, này lại tính hoà nhau.
Vì thế Cẩn Sơ liền yên tâm thoải mái gật đầu: “Vậy được, chúng ta lại một lần hoà nhau. Những người này bây giờ nên xử lý sao đây?” Hắn không hiểu liền hỏi. Xử lý chuyện như vậy, giữa đám nhân loại Diệp Duệ Thăng là người rất có thân phận địa vị, hiển nhiên hiểu hơn so với hắn.
Diệp Duệ Thăng nói: “Nếu cậu không muốn mạng của bọn chúng, tôi đề nghị cậu thả chúng đi.”
“Liền thả như vậy thôi?”
“Đúng vậy, nếu tính đem bọn chúng bắt lại, chúng có khả năng bị chút trừng phạt, nhưng đối với cậu cũng không có chỗ tốt gì. Hiện tại bọn chúng cũng đã bị dọa vỡ mật, thả chúng về, cũng tương đương vì bọn cậu tự động tuyên bố, nơi này có người rất cường đại. Thế lực khác một khi đã biết, cũng sẽ nhiều thêm một phần kiêng kị đối với bọn cậu.”
Diệp Duệ Thăng kỳ thật có thể nhúng tay. Nhưng nếu là hắn trực tiếp nhúng tay vào, ngược lại sẽ suy yếu loại cảm giác thần bí, hơn nữa đưa tới càng nhiều chú ý hơn.
Đừng tưởng rằng hắn là Tổng đốc quân sự, tất cả mọi người liền sẽ sợ hắn. Có đôi khi ngược lại là cường đại thần bí không biết tồn tại, càng có lực chấn nhiếp.
Cẩn Sơ nghĩ nghĩ, đồng ý đề nghị của hắn, để ba anh em đem người ném xa xa ra ngoài. Ba anh em xoa tay hầm hè, cười dữ tợn liên tục. Xem ra không chỉ muốn đem người ném ra ngoài, còn muốn đánh một trận xuất ngụm ác khí.
Diệp Duệ Thăng nhìn bóng dáng bọn họ như có suy nghĩ gì, Cẩn Sơ rốt cuộc có cơ hội hỏi hắn: “Rốt cuộc anh tới tìm tôi có chuyện gì?”
“Đến muốn cảm tạ cậu.” Diệp Duệ Thăng tìm tìm khắp nơi, tìm được cái rương lớn kia của mình, đem tới, “Tôi cũng không biết cậu thích cái gì, thứ này cậu nhìn xem cần đến dùng không.”
Cẩn Sơ tò mò mà thò lại gần nhìn. Cái rương vừa mở ra, bên trong một đống đồ vật thượng vàng hạ cám.
“Đây là……”
“Đây là ổ mèo, đây là nhà cây cho mèo, đây là đồ ăn hộp cho mèo, sữa bò cho mèo.” Diệp Duệ Thăng nhìn vào mắt con mèo nhỏ chỉ không lâu trước đây xém chút nữa cào chết mình. Cái loại cảm giác gần chết này dù cho là hắn lòng cũng còn chút sợ hãi. Mèo hung hãn như vậy, chỉ sợ sẽ không thích mấy thứ đồ này chứ?
“Meo ô.” Mèo cam nằm không xa không gần ngửi được mùi thơm, đứng lên, vòng quanh hộp đồ ăn cho mèo. Diệp Duệ Thăng nhìn bộ dáng cảm thấy nó rất hứng thú, liền cho nó phá phách.
Thức ăn cho mèo màu vàng nhạt có hơi ướt đổ ra, mèo cam sát mũi vào ngửi ngửi, ngẩng đầu đối với Cẩn Sơ kêu “Meo~” một tiếng. Cẩn Sơ kinh ngạc: “Ngươi thích cái này à?” Hắn thực đau lòng bạn thân nhỏ nhà mình suốt ngày ăn không ngon không đủ no. Nhất là cá trong sông gần nhà càng ngày càng ít, Tiểu Miêu Miêu đã vài ngày không ăn gì.
Tuy nói đến trình độ này của nó, mười ngày nửa tháng không ăn cũng không sao, nhưng bị đói luôn rất khó chịu. Hắn cũng mua qua cho nó vài loại thức ăn cho mèo, nhưng nó đều không thích. Diệp Duệ Thăng mang loại này đến có vẻ không giống mấy cái kia. Hắn ngồi xổm xuống sờ sờ đầu nó: “Muốn ăn liền ăn đi.”
Mèo cam lại nhìn Diệp Duệ Thăng, cúi đầu bắt đầu ăn một ngụm một ngụm thức ăn cho mèo, ăn rất rụt rè nhưng cũng rất nhanh. Một hộp thức ăn tràn đầy rất nhanh bị nó ăn đến sạch bóng. Liếm liếm khóe miệng, nó đối với Diệp Duệ Thăng cũng “meo” một tiếng, thanh âm phát ra mềm mại, lộ ra một phân hữu hảo.
Cẩn Sơ cao hứng mà nói: “Nó rất thích loại đồ ăn cho mèo này. Đây là mua chỗ nào vậy?”
Diệp Duệ Thăng nhẹ nhàng thở ra: “Tôi cũng không rõ ràng lắm, để tôi trở về hỏi một chút, sau đó quay lại đưa cho cậu nhiều chút.”
“Vậy được, anh đưa tới cho tôi, tôi trả lại tiền cho anh.” Lấy đồ ăn cho Tiểu Miêu Miêu, Cẩn Sơ cũng không thể để người khác trả tiền này được.
Diệp Duệ Thăng dừng một chút, ngữ khí cẩn thận hỏi: “Cậu rất thiếu tiền sao?”
Cẩn Sơ ngồi xổm trên mặt đất ngẩng đầu nhìn hắn. Diệp Duệ Thăng cúi thấp “khụ” một tiếng, cũng ngồi xổm xuống: “Đây là mục đích thứ hai tôi tới tìm cậu. Cậu lấy ra vài thứ kia bán, là do rất thiếu tiền sao? So với ba người vừa rồi, nếu cậu tin lời tôi nói, tôi có thể giúp cậu xử lý đồ như vậy, giá cũng tốt hơn. Chuyện giống hôm nay, cũng có thể tránh được.”
Hai người cũng không quen biết nhiều. Diệp Duệ Thăng cũng có thể cảm nhận được đối phương phòng bị và xa cách đối với mình, cho nên hắn không thể tùy tiện hỏi “Cậu tới nơi này muốn làm gì? Tôi có thể giúp cậu làm gì không?”, mà là chọn cách nói khiến người khác dễ tiếp nhận hơn.
Cẩn Sơ cúi đầu suy tư, Diệp Duệ Thăng cũng không có thúc giục. Một lát sau, Cẩn Sơ hỏi: “Tôi không có hộ khẩu nơi này, chuyện này anh có thể giải quyết giúp tôi không?”
Diệp Duệ Thăng vô cùng dứt khoát nói: “Có thể, này rất dễ dàng.”
Rất dễ dàng hử? Cẩn Sơ bĩu môi. Hắn chính là bị từ này buồn đến ngu người luôn. Hắn nói: “Vậy được rồi, vậy trước làm phiền anh giúp tôi làm cái hộ khẩu.”
Hắn đang nghĩ trong lòng, làm xong việc này nên trả hắn cái thù lao gì đây, cho nên không thấy được ánh mắt người bên cạnh nhu hòa xuống: “Làm hộ khẩu cần tên, tôi còn chưa biết tên của cậu nữa.”
Lần trước hắn hỏi vấn đề này, bị đối phương không chút lưu tình dỗi trở về, lần này Cẩn Sơ đương nhiên sẽ không lại dỗi hắn, thoải mái hào phóng mà nói: “Cẩn Sơ, tôi tên Cẩn Sơ.”
“Cẩn Sơ? Là hai chữ nào?” Diệp Duệ Thăng mở tay ra, ý bảo hắn viết xuống.
Cẩn Sơ nhìn lòng bàn tay thon dài trắng tinh kia, khóe mắt giật giật, cũng không muốn bày ra chữ viết như chó như trâu của bản thân, hơn nữa cảm thấy một bàn tay chứa không nổi một chữ chính mình, liền nói: “Cẩn là cẩn thận. Sơ, Sơ……”
Sơ là từ chữ gì hợp thành?
Trình độ văn hóa siêu thấp của Cẩn Sơ nhất thời mắc kẹt. Suy nghĩ nửa ngày, đành phải thành thành thật thật mà thò lại viết chữ “Sơ” vào lòng bàn tay người ta. Từng nét bút phá lệ nghiêm túc, viết phải nói là đoan đoan chính chính.
Cổ đế quốc ngữ với chữ ngôn ngữ đế quốc hiện tại cũng biến đổi không nhiều, Diệp Duệ Thăng nhận ra chữ kia không chút cố sức.
Nhìn ngón tay trắng như tuyết nghiêng nghiêng, giống như lông chim lướt qua bàn tay. Mà chủ nhân của ngón tay còn nhìn chằm chằm lòng bàn tay mình. Vừa lòng nhếch khóe miệng, như thưởng thức kiệt tác của bản thân. Trong lòng hắn vừa động, không khỏi hơi hơi nắm lại, như là đem chữ vô hình nắm lại lòng bàn tay.
。。。。。。。。
*NOTE: ĐÂY KHÔNG PHẢI LÀ MỘT PHẦN CỦA TRUYỆN, CHỈ LÀ VÀI LỜI CỦA EDITOR.
Kiều Kiều:
“Muốn giãi bày nỗi lòng cho mọi người hay...
Dạo này tâm trạng mình rất không tốt. Vì nhiều chuyện, chuyện học hành, chuyện lớp, chuyện trong tổ, chuyện bạn bè, cha mẹ...vv... Nói chung là gây áp lực cho mình nhiều lắm.
Và mình luôn suy nghĩ tiêu cực, nhiều khi thành hành động. Đôi lúc đang làm một việc gì đó, mình không tập trung được mà chỉ nghĩ đến cách giải thoát cho bản thân. Cộng thêm bệnh trầm cảm nhẹ từ trước của mình.
Mình cảm thấy rất đau lòng, muốn khóc nhưng không khóc được. Giữa gia đình và trong lớp, mình thấy bản thân lạc lõng, một mình giống như vô hình, mặc dù mình đã cố gắng hoà nhập với mọi người. Giữa ánh nhìn, cách cư xử của họ, giống như ép chết tâm mình vậy.
Mình muốn mọi người có thể cười với mình, nhưng đến khi họ quan tâm hỏi han mình, mình thấy rất khó thở, muốn họ lờ mình đi.
Mình cũng không biết nữa.
Nhưng mỗi ngày, các bạn độc giả đều ngóng chờ mình ra chương, đều giục mình, khiến mình thấy ấm lòng. Có lẽ đó như là động lực giúp mình cố gắng sống tốt hơn, để ra chương mới, lấp hố...
Cảm ơn mọi người nhiều, vì đã ủng hộ mình, và cả tác giả nữa. Yêu mọi người!”
/23
|