Đánh lui sát thủ rồi, mọi người tính lại, Cật Sa Đại Vương giết bảy tên, Oải Chủy Thiếu Giáo giết chín, nhưng có ba tên chết bởi ám khí: ám khí đương nhiên là hạt cát. Lương Thương Trung và Lương Trà, Lương Thủy không giết tên địch nhân nào.
Bởi một câu của Tiêu Hồn khiến Lương Thương Trung cảnh giác. Kẻ mai phục trong lòng đất vừa nhảy lên, y lập tức làm một việc: Mang Tiêu Hồn cô nương sang nơi khác. Tay y vốn đang che miệng Tiêu Hồn, dùng khinh công đưa tiểu cô nương dời đi, có thể nói không phí chút sức nào. Nhưng tiểu cô nương kéo theo đại cô nương. Kiều thân của đại cô nương mười phần không nhẹ. Lương Thương Trung đương nhiên không thể chỉ cứu một người, với người khác lại thấy chết không cứu. Y chỉ còn cách cứu cả hai. Chuyện này thật hao nhiều sức lực.
Bóng đêm đen kịt, y cảm giác được lúc thi triển khinh công có kẻ địch xuất thủ bên cạnh. Người y ôm trên tay đang cử động. Sau đó nghe tiếng rên rỉ của kẻ tập kích, ngừng lại, rơi xuống, rớt trên đất.
Có người y đang ôm đã xuất thủ. Xem xa, võ công Tiểu thư thư không kém y đâu! Khó trách nàng là nữ nhân mà can đảm bảo vệ Tiêu Hồn cô nương nam hạ.
Đợi đám tập kích tản bớt, Lương Thương Trung lập tức đặt hai vị cô nương xuống, dùng giọng điệu thấp nhất nói thật nhanh:
“Các nàng đừng cử động cũng đừng lên tiếng.”
Y trở lại nghênh địch. Địch nhân còn khoảng năm gã. Y lướt đến, bạt kiếm. Kiếm lạnh toát. Đêm cũng lạnh, chỉ có máu, máu nóng. Y đánh ngã ba tên, ngã vào chính vũng máu của chúng.
Hai gã còn lại bỏ chạy. Bọn chúng đại khái muốn đào địa động để trốn chạy. Nhưng vô ích, bởi vì không còn địa động nữa. Địa động bỗng dưng “không thấy nữa”!
Hai người canh giữ trước địa động. Họ đang chờ mấy gã sát thủ trở lại. Bọn họ là: Lương Thủy và Lương Trà. Chính là huynh đệ kết bái và tâm phúc thủ hạ của Lương Thương Trung, y quen miệng gọi là Thủy Thủy và Trà Trà.
Lương Trà và Lương Thủy đương nhiên không đợi chúng trở lại để châm trà hầu nước, nhưng thật sự muốn trình lên một món lễ vật: Đấy đương nhiên là “phụng tống”. Bọn chúng lập tức “tống” mạng. Hai tên ám sát trở lại địa động muốn chạy trốn, kết quả của hành động ấy chỉ có: Tống tử.
Bởi một câu của Tiêu Hồn khiến Lương Thương Trung cảnh giác. Kẻ mai phục trong lòng đất vừa nhảy lên, y lập tức làm một việc: Mang Tiêu Hồn cô nương sang nơi khác. Tay y vốn đang che miệng Tiêu Hồn, dùng khinh công đưa tiểu cô nương dời đi, có thể nói không phí chút sức nào. Nhưng tiểu cô nương kéo theo đại cô nương. Kiều thân của đại cô nương mười phần không nhẹ. Lương Thương Trung đương nhiên không thể chỉ cứu một người, với người khác lại thấy chết không cứu. Y chỉ còn cách cứu cả hai. Chuyện này thật hao nhiều sức lực.
Bóng đêm đen kịt, y cảm giác được lúc thi triển khinh công có kẻ địch xuất thủ bên cạnh. Người y ôm trên tay đang cử động. Sau đó nghe tiếng rên rỉ của kẻ tập kích, ngừng lại, rơi xuống, rớt trên đất.
Có người y đang ôm đã xuất thủ. Xem xa, võ công Tiểu thư thư không kém y đâu! Khó trách nàng là nữ nhân mà can đảm bảo vệ Tiêu Hồn cô nương nam hạ.
Đợi đám tập kích tản bớt, Lương Thương Trung lập tức đặt hai vị cô nương xuống, dùng giọng điệu thấp nhất nói thật nhanh:
“Các nàng đừng cử động cũng đừng lên tiếng.”
Y trở lại nghênh địch. Địch nhân còn khoảng năm gã. Y lướt đến, bạt kiếm. Kiếm lạnh toát. Đêm cũng lạnh, chỉ có máu, máu nóng. Y đánh ngã ba tên, ngã vào chính vũng máu của chúng.
Hai gã còn lại bỏ chạy. Bọn chúng đại khái muốn đào địa động để trốn chạy. Nhưng vô ích, bởi vì không còn địa động nữa. Địa động bỗng dưng “không thấy nữa”!
Hai người canh giữ trước địa động. Họ đang chờ mấy gã sát thủ trở lại. Bọn họ là: Lương Thủy và Lương Trà. Chính là huynh đệ kết bái và tâm phúc thủ hạ của Lương Thương Trung, y quen miệng gọi là Thủy Thủy và Trà Trà.
Lương Trà và Lương Thủy đương nhiên không đợi chúng trở lại để châm trà hầu nước, nhưng thật sự muốn trình lên một món lễ vật: Đấy đương nhiên là “phụng tống”. Bọn chúng lập tức “tống” mạng. Hai tên ám sát trở lại địa động muốn chạy trốn, kết quả của hành động ấy chỉ có: Tống tử.
/18
|