Edit: 1900
Tống Lăng: “….Tướng…tướng công..”
Lương Chinh lúc này mới vừa lòng, gắp đồ ăn cho nàng.
Tống Lăng vô cùng vui vẻ bưng chén tiếp nhận, ăn xong lại tiếp tục chỉ món đồ nàng muốn.
Lương Chinh một bộ dáng nguyện vì người đẹp cống hiến sức lực, về cơ bản, hắn ăn rất ít, chủ yếu là bồi gắp đồ ăn cho nàng. Từ đầu tới cuối, khóe miệng hắn luôn cong lên một chút, người quen biết, đều biết tâm tình hắn rất tốt.
Mà ngồi bên cạnh, là đương kim thái phó, ông khá ngạc nhiên, nhịn không được nói: “Vương gia tựa hồ thay đổi không ít a?”
Lương Chinh nhướng mày, cười hỏi: “Nga? Phải không?”
Lão thái phó gật đầu, thầm nghĩ, vị vương gia này trước kia nổi tiếng Diêm Vương mặt đen, suốt ngày xụ mặt, với ai cũng chưa từng có vẻ mặt tươi cười như này. Chính vậy, mới làm rất nhiều người khôngdám tiếp cận hắn, tựa như loại khí thế vương giả, khi nói chuyện cùng hắn, mọi người đều không tự giác khẩn trương muốn ngưng thở.
Vị Vương phi này lá gan thật ra lại rất lớn, thế nhưng lại chỉ huy Vương gia gắp đồ ăn cho nàng, mấu chốt, Vương gia người này lại thập phần vui vẻ chiều theo ý nàng.
hắn vừa mới quan sát, Vương gia một chút không kiên nhẫn đều không có, khóe miệng luôn treo lấy tia ý cười, tâm tình thật tốt đi.
Lão thái phó thầm nghĩ, nam nhân cưới được thê tử quả nhiên khác biệt. Nghĩ nghĩ, vị Vương phi này nhìn nhỏ nhỏ gầy gầy, vậy mà có thể ăn gắt gao vị Diêm Vương mặt lạnh này, lợi hại, quả thực quá lợi hại. Đây quả thực là thần tượng của lão rồi!
Nghĩ tới đây, lão thái phó bưng chén rượu, cách không nâng chén hướng Tống Lăng, “Vương phi nương nương, lão thần kính ngài một ly.”
Tống Lăng đang gặm chân vịt, nghe vậy, ngơ ngác rồi ~(0.0)~ Ngốc hồi lâu mới nhìn về phía Lương Chinh.
Lương Chinh tháy nàng vẫn cầm chân vịt trong tay, miệng còn chưa nuốt đồ xuống, đôi mắt ngơ ngác nhìn chén rượu của Tiết thái phó.
hắn bất đắc dĩ lắc đầu, nhịn không được cười cười, “Vị này là Tiết thái phó, là sư phụ của ta.”
Vừa nói, vừa gỡ chiếc chân trong tay nàng, thả lại vào trong mâm.
Rồi cẩn thận cầm khăn tay, lau sạch sẽ tay cho nàng.
Tiết thái phó thấy vậy, cả kinh trợn tròn tròng mắt, nháy nháy đôi mắt, độ sung bái lại tăng lên một nấc, “Vương phi nương nương! Lão thần kính ngài!”
Tống Lăng lúc này mới lấy lại tinh thần, kinh hãi không thôi, vội vàng bưng chén rượu lên, đáp lễ trở lại, “Ngài là lão sư, nên là ta kính ngài mới đúng.”
“không dám, không dám.” Thái phó đại nhân cười ha hả, cùng nàng cách không kính rượu, hai người sôi nổi ngửa đầu uống cạn.
Tống Lăng chưa uống qua rượu bao giờ, một chén rượu xuống bụng, cổ họng cay khiến khuôn mặt nhỏnhăn lại, không ngừng dùng tay quạt, “thật cay quá!”
Lương Chinh dở khóc dở cười, “Chưa từng uống qua sao?”
nói, liền cầm ly trà đưa tới miệng nàng.
Tống Lăng vội uống một hớp lớn, lắc đầu, “không có a.”
Uống trà xong, quả thật đỡ cay một chút, nhớ lại hương vị vừa rồi, “Nhưng uống cũng khá tốt a.”
“không uống qua, vậy cũng đừng uống, cẩn thận lại say.”
Nhưng mà, trong chốc lát, nàng đã quên mất những lời hắn dặn.
Uống ly đầu thấy cay, nhưng càng về sau, hương thơm càng thấm, nàng nhịn không được uống ly thứ hai.
Uống xong ly thứ hai, dù thấy cay, lại thấy uống cũng rất tốt.
Tống Lăng đột nhiên phát hiện thứ tốt chưa từng hưởng qua, một ly lại một ly, uống đến nghiện luôn rồi.
Lương Chinh có chút việc bận, hắn cũng đã dặn dò nàng đừng uống quá nhiều.
Tống Lăng cũng ngoan ngoãn đáp ứng, chờ người vừa đi, trực tiếp ôm bầu rượu, một ly lại một ly.
Chờ Lương Chinh trở về, nàng đều uống hết cả bầu rượu.
Đầu choáng váng, cả mặt đỏ bừng.
Lương Chinh mới ngồi xuống, liền thấy nàng đang ôm bầu rượu.
Khóe mắt hắn giật giật, theo bản năng cầm lấy bình rượu. Vừa cầm thấy nhẹ bẫng, thế nhưng, khôngcòn chút rượu nào a.
“A Uyển!” Lương Chinh khẽ quát một tiếng, hai tay đỡ bả vai nàng.
Tống Lăng mặt đỏ bừng bừng, lúc này mới thấy hắn, cười tủm tỉm, đôi mắt cong cong, “Ngươi…ngươi đã trở lại a, rượu này, thật là uống tốt. Chính…chính là uống xong, đầu có điểm choáng…choáng..”
Lương Chinh thuận thế ôm người, cúi đầu nhìn, “A Uyển, A Uyển?’
Tống Lăng đầu óc choáng váng dựa trong ngực hắn, nhắm mắt lại không có lên tiếng.
Lương Chinh ôm người trong ngực, trầm mặc trong chốc lát.
Lương Tẫn vừa lại đây thấy cảnh ôm ấp này, bị dọa nhảy dựng, vội hỏi: “Tẩu tử sao vậy? không thoải mái sao?”
Lương Chinh giơ tay ấn ấn thái dương, dở khóc dở cười, “Nàng uống say.”
Cung yến vẫn tiếp tục tới tận khuya, lão hoàng đế dựa trên long sàng cũng đã thấm mệt, theo sau cái vẫy tay, “Thời gian không còn sớm, đều tan cả đi.”
Dứt lời, liền dẫn đầu đứng dậy.
Thái giám bên cạnh vội vàng tiến tới nâng người dậy.
Các vị đại thần sôi nổi quỳ xuống, phủ phục thân mình, hô lớn, “Cung tiễn bệ hạ, chúc bệ hạ phúc như Đông Hải, thọ cùng trời đất.”
Lương Chinh đỡ Tống Lăng quỳ gối, đợi hoàng đế đi khuất mới đứng dậy.
Tống Lăng cả người mềm như bún dựa trên người hắn, có vẻ đã ngủ luôn rồi.
Lương Tẫn đứng bên cạnh, buồn cười, “Nhị ca, ngươi sao lại để nàng say thành như vậy?”
Lương Chinh càng buồn cười, “đã nói cùng nàng, không biết cũng đừng uống, nào biết nha đầu này uống tới nghiện, đợi ta có việc rời đi là uống hết.”
Lương Tẫn cười cười, ‘Nhìn không ra, nhị tẩu của ta vẫn là sâu rượu a.”
Lương Chinh cúi đầu nhìn người trong ngực đang bất tỉnh nhân sự, cười nhạo, “Nào phải sâu rượu gì chứ, chỉ là cái nữ nhân ngốc a.”
Cư nhiên đi mê rượu.
Hoàng Thượng vừa đi, tất cả đều tan.
Lương Chinh đỡ nàng chuẩn bị hồi phủ, vừa ra tới Ngự hoa viên, liền có tiếng bước chân theo sau, “Chinh ca ca!”
âm thanh quen thuộc, mang theo vài phần kiều giận.
Lương Chinh hơi nhíu mày, dừng chân một chút.
Dương Thanh Thanh nhanh chóng chạy lại, vừa muốn nói chuyện, tầm mắt dừng trên người Tống Lăng.
Vừa thấy mặt nàng đỏ bừng, toát ra nồng nặc mùi rượu, liền nhíu mày, trên mặt lộ ra chán ghét, “Chinh ca ca, ngươi xem nàng, tham gia tiệc mừng thọ của Hoàng Thượng lại uống say khướt như vậy, nào có chút bộ dáng của tiểu thư khuê các chứ!”
Lương Chinh mặt không biểu tình liếc nàng, “Bổn vương muốn nàng uống, có vấn đề gì sao?”
Dương Thanh Thanh nhìn hắn gắt gao, trừng mắt khó tin, “Chinh ca ca, ngươi không cảm thấy như vậy thật mất mặt sao? Hơn nữa, căn bản ngươi cũng biết nàng đâu phải là tài nữ gì chứ, ngươi vì sao muốn giúp đỡ nàng?”
Lương Chinh ấn đường nhăn lại, ngữ khí sắc bén, “Ngươi nghe ai nói!”
Dương Thanh Thanh cắn răng, “Ngươi đừng gạt ta, cái gì ta cũng đều biết! Nàng không phải bị thương không thể múa, mà là nàng căn bản không biết a.”
Dương Thanh Thanh càng nói càng tức giận, giữ chặt cánh tay hắn, “Chinh ca ca, ta thật sự thấy khôngđáng! Ngươi tốt như vậy, văn võ song toàn, nam tử thế gian ít người sánh được, tại sao phải lấy một cái nữ nhân như vậy?”
“Câm miệng!” Lương Chinh quát chói tai, đánh gãy lời của nàng.
Dương Thanh Thanh giật mình run rẩy, trong mắt tràn ngập khiếp sợ, “Ngươi…ngươi hung dữ…”
Lương Chinh nhìn nàng chằm chằm, ngữ khí nghiêm khắc, gằn từng chữ cảnh cáo, “Mặc kệ nàng là tài nữ hay không, nàng đều đã là thê tử của bổn vương, ta không chấp nhận nghe người ngoài chửi bới nàng, ngày sau, đừng để ta nghe thấy loại lời nói này nữa!”
Dứt lời, liền ôm người trong ngực rời đi Ngự hoa viên.
Dương Thanh Thanh ngơ ngác tại chỗ, đôi mắt còn ngập sự hoài nghi, nàng thật không thể tưởng tượng được. Đôi mắt đẹp mở thật lớn, không chớp nhìn theo bóng dáng bọn họ.
Trong đêm tối nặng nề, phảng phất lệ quang.
“Thanh Thanh, ngươi hà tất như vậy.” Lương Tẫn vẫn luôn đứng xem nãy giờ, bỗng thở dài, “Ngươi biết rõ Nhị ca chỉ coi ngươi như muội muội mà thôi, hắn trước nay đều không thích ngươi a.”
Dương Thanh Thanh đột nhiên quay đầu, “Vậy hắn liền thích Tạ Uyển sao? Hai người họ mới nhận thức nhau bao lâu chứ?”
“Tình cảm, loại chuyện như này, cùng nhận thức bao lâu không có quan hệ.”
………..
Xe ngựa dừng trước cửa Vương phủ, Tài thúc vừa thấy liền chạy vội lại, “Vương gia.”
Tiếp đón một tiếng, lại hỗ trợ đem mành xe kéo lên.
Nào biết, chưa thấy người nhưng đã có hương rượu nồng nặc. Lại thấy Tống Lăng cả người dựa vào ngực Lương Chinh, “Vương phi nương nương uống say sao?”
Lương Chinh ‘ân’ một tiếng, “Để phòng bếp làm canh giải rượu mang lên đi.”
Dứt lời, đi xuống trước, lại xoay người, đỡ Tống Lăng xuống, một mạch ôm người về phòng.
Nàng thân thể gầy yếu, say xỉn không biết gì cả. Gặp gió đông bên ngoài, nháy mắt cảm giác thật lạnh.
Tống Lăng mơ màng, thanh âm rầu rĩ, “thật lạnh a….”
Theo bản năng, càng hướng tới nơi có nhiệt độ cao, cũng chính là ngực ai kia.
Lương Chinh ôm nàng, cả người cứng đờ, lời nói lại ôn nhu, “Lại nhẫn một chút, lập tức sẽ tới.”
Bước chân nhanh hơn, may mà Ly viện cũng không xa, chỉ chốc lát đã tới.
Tử Diên đang chờ người trở về, chờ tới ngủ gà ngủ gật.
Nghe thấy động tĩnh mới giật mình, chạy vội ra ngoài.
Liền thấy Vương gia đang ôm Tống Lăng, vội vàng tiến lên, “Vương gia, tiểu…Vương phi làm sao vậy?”
“Uống say.” nói, liền bế người đặt lên giường.
Trong phòng không nhóm lửa, lạnh như băng.
Lương Chinh nhăn mày, phân phó ngay, “ Lập tức đốt lửa ấm phòng!”
Tống Lăng: “….Tướng…tướng công..”
Lương Chinh lúc này mới vừa lòng, gắp đồ ăn cho nàng.
Tống Lăng vô cùng vui vẻ bưng chén tiếp nhận, ăn xong lại tiếp tục chỉ món đồ nàng muốn.
Lương Chinh một bộ dáng nguyện vì người đẹp cống hiến sức lực, về cơ bản, hắn ăn rất ít, chủ yếu là bồi gắp đồ ăn cho nàng. Từ đầu tới cuối, khóe miệng hắn luôn cong lên một chút, người quen biết, đều biết tâm tình hắn rất tốt.
Mà ngồi bên cạnh, là đương kim thái phó, ông khá ngạc nhiên, nhịn không được nói: “Vương gia tựa hồ thay đổi không ít a?”
Lương Chinh nhướng mày, cười hỏi: “Nga? Phải không?”
Lão thái phó gật đầu, thầm nghĩ, vị vương gia này trước kia nổi tiếng Diêm Vương mặt đen, suốt ngày xụ mặt, với ai cũng chưa từng có vẻ mặt tươi cười như này. Chính vậy, mới làm rất nhiều người khôngdám tiếp cận hắn, tựa như loại khí thế vương giả, khi nói chuyện cùng hắn, mọi người đều không tự giác khẩn trương muốn ngưng thở.
Vị Vương phi này lá gan thật ra lại rất lớn, thế nhưng lại chỉ huy Vương gia gắp đồ ăn cho nàng, mấu chốt, Vương gia người này lại thập phần vui vẻ chiều theo ý nàng.
hắn vừa mới quan sát, Vương gia một chút không kiên nhẫn đều không có, khóe miệng luôn treo lấy tia ý cười, tâm tình thật tốt đi.
Lão thái phó thầm nghĩ, nam nhân cưới được thê tử quả nhiên khác biệt. Nghĩ nghĩ, vị Vương phi này nhìn nhỏ nhỏ gầy gầy, vậy mà có thể ăn gắt gao vị Diêm Vương mặt lạnh này, lợi hại, quả thực quá lợi hại. Đây quả thực là thần tượng của lão rồi!
Nghĩ tới đây, lão thái phó bưng chén rượu, cách không nâng chén hướng Tống Lăng, “Vương phi nương nương, lão thần kính ngài một ly.”
Tống Lăng đang gặm chân vịt, nghe vậy, ngơ ngác rồi ~(0.0)~ Ngốc hồi lâu mới nhìn về phía Lương Chinh.
Lương Chinh tháy nàng vẫn cầm chân vịt trong tay, miệng còn chưa nuốt đồ xuống, đôi mắt ngơ ngác nhìn chén rượu của Tiết thái phó.
hắn bất đắc dĩ lắc đầu, nhịn không được cười cười, “Vị này là Tiết thái phó, là sư phụ của ta.”
Vừa nói, vừa gỡ chiếc chân trong tay nàng, thả lại vào trong mâm.
Rồi cẩn thận cầm khăn tay, lau sạch sẽ tay cho nàng.
Tiết thái phó thấy vậy, cả kinh trợn tròn tròng mắt, nháy nháy đôi mắt, độ sung bái lại tăng lên một nấc, “Vương phi nương nương! Lão thần kính ngài!”
Tống Lăng lúc này mới lấy lại tinh thần, kinh hãi không thôi, vội vàng bưng chén rượu lên, đáp lễ trở lại, “Ngài là lão sư, nên là ta kính ngài mới đúng.”
“không dám, không dám.” Thái phó đại nhân cười ha hả, cùng nàng cách không kính rượu, hai người sôi nổi ngửa đầu uống cạn.
Tống Lăng chưa uống qua rượu bao giờ, một chén rượu xuống bụng, cổ họng cay khiến khuôn mặt nhỏnhăn lại, không ngừng dùng tay quạt, “thật cay quá!”
Lương Chinh dở khóc dở cười, “Chưa từng uống qua sao?”
nói, liền cầm ly trà đưa tới miệng nàng.
Tống Lăng vội uống một hớp lớn, lắc đầu, “không có a.”
Uống trà xong, quả thật đỡ cay một chút, nhớ lại hương vị vừa rồi, “Nhưng uống cũng khá tốt a.”
“không uống qua, vậy cũng đừng uống, cẩn thận lại say.”
Nhưng mà, trong chốc lát, nàng đã quên mất những lời hắn dặn.
Uống ly đầu thấy cay, nhưng càng về sau, hương thơm càng thấm, nàng nhịn không được uống ly thứ hai.
Uống xong ly thứ hai, dù thấy cay, lại thấy uống cũng rất tốt.
Tống Lăng đột nhiên phát hiện thứ tốt chưa từng hưởng qua, một ly lại một ly, uống đến nghiện luôn rồi.
Lương Chinh có chút việc bận, hắn cũng đã dặn dò nàng đừng uống quá nhiều.
Tống Lăng cũng ngoan ngoãn đáp ứng, chờ người vừa đi, trực tiếp ôm bầu rượu, một ly lại một ly.
Chờ Lương Chinh trở về, nàng đều uống hết cả bầu rượu.
Đầu choáng váng, cả mặt đỏ bừng.
Lương Chinh mới ngồi xuống, liền thấy nàng đang ôm bầu rượu.
Khóe mắt hắn giật giật, theo bản năng cầm lấy bình rượu. Vừa cầm thấy nhẹ bẫng, thế nhưng, khôngcòn chút rượu nào a.
“A Uyển!” Lương Chinh khẽ quát một tiếng, hai tay đỡ bả vai nàng.
Tống Lăng mặt đỏ bừng bừng, lúc này mới thấy hắn, cười tủm tỉm, đôi mắt cong cong, “Ngươi…ngươi đã trở lại a, rượu này, thật là uống tốt. Chính…chính là uống xong, đầu có điểm choáng…choáng..”
Lương Chinh thuận thế ôm người, cúi đầu nhìn, “A Uyển, A Uyển?’
Tống Lăng đầu óc choáng váng dựa trong ngực hắn, nhắm mắt lại không có lên tiếng.
Lương Chinh ôm người trong ngực, trầm mặc trong chốc lát.
Lương Tẫn vừa lại đây thấy cảnh ôm ấp này, bị dọa nhảy dựng, vội hỏi: “Tẩu tử sao vậy? không thoải mái sao?”
Lương Chinh giơ tay ấn ấn thái dương, dở khóc dở cười, “Nàng uống say.”
Cung yến vẫn tiếp tục tới tận khuya, lão hoàng đế dựa trên long sàng cũng đã thấm mệt, theo sau cái vẫy tay, “Thời gian không còn sớm, đều tan cả đi.”
Dứt lời, liền dẫn đầu đứng dậy.
Thái giám bên cạnh vội vàng tiến tới nâng người dậy.
Các vị đại thần sôi nổi quỳ xuống, phủ phục thân mình, hô lớn, “Cung tiễn bệ hạ, chúc bệ hạ phúc như Đông Hải, thọ cùng trời đất.”
Lương Chinh đỡ Tống Lăng quỳ gối, đợi hoàng đế đi khuất mới đứng dậy.
Tống Lăng cả người mềm như bún dựa trên người hắn, có vẻ đã ngủ luôn rồi.
Lương Tẫn đứng bên cạnh, buồn cười, “Nhị ca, ngươi sao lại để nàng say thành như vậy?”
Lương Chinh càng buồn cười, “đã nói cùng nàng, không biết cũng đừng uống, nào biết nha đầu này uống tới nghiện, đợi ta có việc rời đi là uống hết.”
Lương Tẫn cười cười, ‘Nhìn không ra, nhị tẩu của ta vẫn là sâu rượu a.”
Lương Chinh cúi đầu nhìn người trong ngực đang bất tỉnh nhân sự, cười nhạo, “Nào phải sâu rượu gì chứ, chỉ là cái nữ nhân ngốc a.”
Cư nhiên đi mê rượu.
Hoàng Thượng vừa đi, tất cả đều tan.
Lương Chinh đỡ nàng chuẩn bị hồi phủ, vừa ra tới Ngự hoa viên, liền có tiếng bước chân theo sau, “Chinh ca ca!”
âm thanh quen thuộc, mang theo vài phần kiều giận.
Lương Chinh hơi nhíu mày, dừng chân một chút.
Dương Thanh Thanh nhanh chóng chạy lại, vừa muốn nói chuyện, tầm mắt dừng trên người Tống Lăng.
Vừa thấy mặt nàng đỏ bừng, toát ra nồng nặc mùi rượu, liền nhíu mày, trên mặt lộ ra chán ghét, “Chinh ca ca, ngươi xem nàng, tham gia tiệc mừng thọ của Hoàng Thượng lại uống say khướt như vậy, nào có chút bộ dáng của tiểu thư khuê các chứ!”
Lương Chinh mặt không biểu tình liếc nàng, “Bổn vương muốn nàng uống, có vấn đề gì sao?”
Dương Thanh Thanh nhìn hắn gắt gao, trừng mắt khó tin, “Chinh ca ca, ngươi không cảm thấy như vậy thật mất mặt sao? Hơn nữa, căn bản ngươi cũng biết nàng đâu phải là tài nữ gì chứ, ngươi vì sao muốn giúp đỡ nàng?”
Lương Chinh ấn đường nhăn lại, ngữ khí sắc bén, “Ngươi nghe ai nói!”
Dương Thanh Thanh cắn răng, “Ngươi đừng gạt ta, cái gì ta cũng đều biết! Nàng không phải bị thương không thể múa, mà là nàng căn bản không biết a.”
Dương Thanh Thanh càng nói càng tức giận, giữ chặt cánh tay hắn, “Chinh ca ca, ta thật sự thấy khôngđáng! Ngươi tốt như vậy, văn võ song toàn, nam tử thế gian ít người sánh được, tại sao phải lấy một cái nữ nhân như vậy?”
“Câm miệng!” Lương Chinh quát chói tai, đánh gãy lời của nàng.
Dương Thanh Thanh giật mình run rẩy, trong mắt tràn ngập khiếp sợ, “Ngươi…ngươi hung dữ…”
Lương Chinh nhìn nàng chằm chằm, ngữ khí nghiêm khắc, gằn từng chữ cảnh cáo, “Mặc kệ nàng là tài nữ hay không, nàng đều đã là thê tử của bổn vương, ta không chấp nhận nghe người ngoài chửi bới nàng, ngày sau, đừng để ta nghe thấy loại lời nói này nữa!”
Dứt lời, liền ôm người trong ngực rời đi Ngự hoa viên.
Dương Thanh Thanh ngơ ngác tại chỗ, đôi mắt còn ngập sự hoài nghi, nàng thật không thể tưởng tượng được. Đôi mắt đẹp mở thật lớn, không chớp nhìn theo bóng dáng bọn họ.
Trong đêm tối nặng nề, phảng phất lệ quang.
“Thanh Thanh, ngươi hà tất như vậy.” Lương Tẫn vẫn luôn đứng xem nãy giờ, bỗng thở dài, “Ngươi biết rõ Nhị ca chỉ coi ngươi như muội muội mà thôi, hắn trước nay đều không thích ngươi a.”
Dương Thanh Thanh đột nhiên quay đầu, “Vậy hắn liền thích Tạ Uyển sao? Hai người họ mới nhận thức nhau bao lâu chứ?”
“Tình cảm, loại chuyện như này, cùng nhận thức bao lâu không có quan hệ.”
………..
Xe ngựa dừng trước cửa Vương phủ, Tài thúc vừa thấy liền chạy vội lại, “Vương gia.”
Tiếp đón một tiếng, lại hỗ trợ đem mành xe kéo lên.
Nào biết, chưa thấy người nhưng đã có hương rượu nồng nặc. Lại thấy Tống Lăng cả người dựa vào ngực Lương Chinh, “Vương phi nương nương uống say sao?”
Lương Chinh ‘ân’ một tiếng, “Để phòng bếp làm canh giải rượu mang lên đi.”
Dứt lời, đi xuống trước, lại xoay người, đỡ Tống Lăng xuống, một mạch ôm người về phòng.
Nàng thân thể gầy yếu, say xỉn không biết gì cả. Gặp gió đông bên ngoài, nháy mắt cảm giác thật lạnh.
Tống Lăng mơ màng, thanh âm rầu rĩ, “thật lạnh a….”
Theo bản năng, càng hướng tới nơi có nhiệt độ cao, cũng chính là ngực ai kia.
Lương Chinh ôm nàng, cả người cứng đờ, lời nói lại ôn nhu, “Lại nhẫn một chút, lập tức sẽ tới.”
Bước chân nhanh hơn, may mà Ly viện cũng không xa, chỉ chốc lát đã tới.
Tử Diên đang chờ người trở về, chờ tới ngủ gà ngủ gật.
Nghe thấy động tĩnh mới giật mình, chạy vội ra ngoài.
Liền thấy Vương gia đang ôm Tống Lăng, vội vàng tiến lên, “Vương gia, tiểu…Vương phi làm sao vậy?”
“Uống say.” nói, liền bế người đặt lên giường.
Trong phòng không nhóm lửa, lạnh như băng.
Lương Chinh nhăn mày, phân phó ngay, “ Lập tức đốt lửa ấm phòng!”
/37
|