Tất cả đều là người
☆ ☆ ☆
Buổi chiều hôm đó, lúc ăn cơm ở căn-tin, Tiếu Lang lại nhận được tin nhắn của Trương Văn Đình gọi mình đi thư viện, đương nhiên, đối tượng nhận tin nhắn như cũ là Vương Mân.
Vương Mân vừa thấy trên màn hình dãy số “quen thuộc” kia, trực tiếp quăng di động cho Tiếu Lang.
Ngược lại với vẻ hưng phấn cùng hớn hở của ngày xưa (?) Tiếu Lang chỉ là uể oải nhìn nhìn, cũng không hồi phục, liền trả lại di động cho Vương Mân.
Vương Mân “Sao vậy?”
Tiếu Lang “Không có gì.”
Vương Mân cúi đầu tiếp tục ăn cơm, không hỏi nữa.
Trở về ký túc xá rồi, Tiếu Lang nằm úp trên bàn làm bài tập, một bộ lười biếng uể oải.
Vương Mân đang ngồi đọc tiểu thuyết, bất quá xem được một lát, liền liếc mắt nhìn đồng hồ, mắt thấy kim đồng hồ vượt quá bảy giờ, lại qua bảy giờ ba mươi mà Tiếu Lang vẫn còn ngồi trong ký túc xá. Đang hoài nghi, chợt di động lại bắt đầu “Brưm… brưm…” run lên, trong bầu không khí im lặng của ký túc xá, thanh âm này có vẻ chói tai vô cùng.
Vương Mân sờ soạng lấy điện thoại ra, trên màn hình đang chớp chớp 『Bạn có một tin nhắn mới nhận, gửi từ số điện thoại 13x…, có mở ra xem ngay lập tức hay không』.
Tiếu Lang hỏi “Là Trương Văn Đình sao?”
Vương Mân đưa di động qua “Ừ, cầm lấy.”
Tiếu Lang “Hiện tại không muốn nhìn.”
Vương Mân “…” Có chuyện gì sao? Cả hai người cãi nhau?
Tiếu Lang ngồi làm bài tập một lát, vòng tới vòng lui hai ba đề liền bí, trong lòng lại phiền muốn chết, vậy mà tâm trí lại còn dư hơi đi mà nghĩ tới tin nhắn kia của Trương Văn Đình : nhỏ rốt cuộc là nhắn cái gì nha? Không thấy mình nhắn trả lời, nhỏ có giận không ta?
Nếu như lại phải đi thư viện cùng nhỏ, liền ngâm nước nóng nuyên buổi tối… Bất quá, nhỏ rốt cuộc nhắn cái gì nha? (…)
Kim đồng hồ điểm đúng chín giờ, đà điểu Tiếu Lang rốt cuộc chịu hết nổi, cậu nhào tới sờ sờ soạng soạng trên người Vương Mân, lôi di động mở ra nhìn.
Trương Văn Đình : 『 Có phải là có chuyện gì hay không a? Em đang chờ anh đó.』
“,…”
Tiếu Lang dọn dẹp sách vở trên bàn một chút, xoay qua nói với Vương Mân “Em đi ra ngoài một chút.”
Vương Mân “Ờ.”
Chạy đến thư viện, Tiếu Lang theo thói quen tìm chỗ ngồi mà mình và Trương Văn Đình thường ngồi, vị trí kia lúc này bị hai học sinh lạ mặt không quen chiếm đóng. Cậu tìm tới tìm lui trong thư viện một vòng, không thấy Trương Văn Đình, trong lòng không biết là ủ rũ hay là mừng thầm, loại cảm giác này làm cho người ta cảm thấy thật sự kỳ lạ.
Bất quá, Tiếu Lang lại phát hiện được không ít bạn học cùng lớp với mình, còn nhìn thấy được Cố Thuần cùng Nhạc Bách Kiêu——
Hai người nọ ngồi ở một cái bàn vị trí dựa sát vào cửa sổ, có lẽ là căn cứ cố định của cả hai… Trên bàn chất đầy tư liệu học tập của Nhạc Bách Kiêu cùng với một bó to giấy nháp mà cậu chàng chuẩn bị để làm thử đề… Ngoài ra còn đặt một ít đồ ăn vặt linh tinh đủ loại, nào là sữa chua, chai dinh dưỡng, khô bò, vân vân…
Nhạc Bách Kiêu tinh thần phấn chấn ngồi chăm chú giải dề, Cố Thuần tựa như một nhóc thư đồng phụ đọc, nằm dựa vào bàn ngủ gà ngủ gật.
Hai người không nhìn thấy Tiếu Lang, mà cậu cũng không tính đi quấy rầy họ.
Rời thư viện rồi trở về phòng ký túc xá, Vương Mân không nghĩ Tiếu Lang trở lại nhanh tới vậy, liền lên tiếng hỏi thăm một chút.
Tiếu Lang vẫn như cũ nói một câu “Không có gì”, đúng lúc ấy, tiếng di động phối hợp với hoàn cảnh rung lên đánh vỡ không khí xấu hổ trong ký túc xá.
Là tin nhắn của Trương Văn Đình 『 Em ở thư viện chờ anh những ba tiếng, anh rốt cuộc có đến hay không a? 』
Tiếu Lang sửng sốt : ba tiếng? Hai người bọn họ mọi khi đều là sáu giờ ba mươi cùng nhau đi thư viện, dựa theo thời gian lúc nãy tính tính, tối đa cũng là chờ khoảng hai tiếng rưỡi thôi a! Huống hồ gì lúc nãy tự mình đi tìm khắp một vòng thư viện, căn bản không thấy Trương Văn Đình!
Vương Mân ngồi rất gần Tiếu Lang, nghiêng đầu liền nhìn thấy nội dung tin nhắn kia, khẽ nhíu mày hỏi “Em không đi sao?”
Tiếu Lang cảm thấy nói lời thật lòng có chút mất mặt, liền lỡ rồi làm tới luôn nói “Không muốn đi…”
Vương Mân không nói được lời nào : tên nhóc này, đừng nói là chán ghét người ta nên mới trốn tránh chứ?
Trầm mặc một hồi lâu, Vương Mân lên tiếng hỏi “Hai người đang quen nhau sao?” Cũng cả tháng rồi còn gì, cơ hồ là cách ngày cùng đi thư viện, ngó kiểu gì cũng giống như đang quen nhau…
Tiếu Lang nghe xong, cảm thấy trong lòng run rẩy.
Vương Mân thấy cậu im lặng coi như là chấp nhận, liền thở dài nói “Nếu đã quen nhau, nên có trách nhiệm một chút. Nếu như em không muốn đi, nên cùng cô ấy nói rõ ràng, nếu không để người ta chờ lâu như vậy, không thấy mình rất vô trách nhiệm sao.”
Tiếu Lang có chút choáng váng, có lẽ là do lòng tự tôn của nam tính quấy phá, cậu liền thuận theo lời của Vương Mân, có chút khó chịu nói lại “Biết rồi biết rồi, đợi mai sẽ giải thích với nhỏ!”
Nói xong lời này, trong lòng Tiếu Lang đột nhiên dâng lên loại cảm giác giống như tự dối mình dối người, không, không phải, loại này tựa như càng khiến cậu áy náy mãnh liệt hơn cả dối mình dối người nữa, khiến cho Tiếu Lang bất an vô cùng… Nhưng là, cảm giác ấy rất nhanh liền bị cậu bỏ sang một bên để tự xét lại cảm tình loạn một nùi lúc này của mình, bởi vì lúc này cậu đã rất phiền rất phiền rồi!
Cậu nhắn tin trả lời lại Trương Văn Đình 『 Xin lỗi nha, buổi tối có chút việc, bây giờ mới nhìn thấy tin nhắn, hôm nay chắc là không thể đi được.』
Trương Văn Đình 『 Ồ, vậy coi như xong, lần sau nhớ nói trước một tiếng ha』
Tiếu Lang nhìn di động, lại lén liếc mắt nhìn Vương Mân một cái, đối phương lúc này đang chuyên tâm đọc sách. Cậu bất giác dời tầm mắt chuyển qua màn hình di động, dừng lại ở nút “Xóa bỏ” bên dưới góc phải màn hình… một cái chớp mắt do dự, Tiếu Lang quyết đoán bấm xóa bỏ tin nhắn mới nhất vừa được gửi đi.
Vương Mân đột nhiên lên tiếng hỏi “Sắp tới thi giữa học kỳ, có tin tưởng không?”
Có tật giật mình nên Tiếu Lang chỉ có thể hàm hồ ừ ừ hai ba tiếng, nghĩ thầm… chắc là không có vấn đề gì đâu mà ha? Vương Mân chưa bao giờ xem lén tin nhắn Trương Văn Đình gửi cho mình mà…
Yên tâm một chút, cậu bắt đầu đi sâu hơn vào đề tài này “Anh tính bắt đầu ôn tập hả?”
Vương Mân nói “Vẫn chưa, bất quá đã hẹn với Liêu Tư Tinh rồi, bắt đầu từ ngày mai anh với cô ấy cùng nhau ôn tập lại một lượt các kiến thức khung cơ bản.”
Tiếu Lang nghi hoặc hỏi “Không phải nói Liêu Tư Tinh không thể ra ngoài sao?”
Vương Mân “Không sao, cô ấy bảo sẽ xin phép với giáo viên trước một tiếng.”
“Ồ…” Tiếu Lang lại hỏi “Vậy hai người đi đâu ôn tập? Thư viện?”
Vương Mân “Cô ấy đến phòng ký túc của chúng ta.”
Tiếu Lang “A?”
“Dù sao phòng này cũng thường xuyên không có ai còn gì, hai người Nhạc Bách Kiêu với Cố Thuần cũng không trở về nếu chưa tới mười giờ…” Vương Mân ngẩng đầu nhìn Tiếu Lang, dò hỏi “Em muốn cùng ôn tập chung không?”
Hẹn cũng hẹn sẵn với Liêu Tư Tinh người ta rồi, ở lại đây làm gì, làm bóng đèn chiếu sáng cho hai người a!
Tiếu Lang nổi giận nói “Tui cũng hẹn trước với ‘ Văn Đình ‘ rồi!”
Vương Mân cười cười, nói “Vậy là tốt rồi.”
☆ ☆ ☆
Ngày hôm sau, Tiếu Lang mượn di động của Vương Mân chủ động gửi tin nhắn cho Trương Văn Đình “Buổi tối cùng nhau ôn tập không?”… Mặc kệ có quen hay là không quen, chung quy so với việc ngồi ở ký túc xá buồn bực (?) tốt hơn nhiều!
Trương Văn Đình trả lời 『 Xin lỗi nha, hôm nay đã hẹn với mấy nhỏ bạn trước rồi. 』
Tiếu Lang không hề đoán được mình lại sẽ thu được tin nhắn từ chối của đối phương, trong lòng nhất thời sinh ra một loại cảm giác mất cân bằng khủng hoảng, cậu theo thói quen bấm lựa chọn [ Xóa bỏ tin nhắn ]
Buổi tối sau khi ăn cơm xong, Tiếu Lang sợ Vương Mân nghi ngờ, không dám ở lâu trong phòng, ôm mấy cuốn sách liền lật đật rời khỏi.
Một mình lắc lư tới lui trong sân trường, tựa hồ như tất cả mọi người đều có đôi có cặp cùng nhau, nam sinh cùng nam sinh, nữ sinh cùng nữ sinh, hoặc là nam sinh cùng nữ sinh… Thế là, lạc bầy Tiếu Lang lại càng cảm thấy bản thân đáng thương hơn!
Đi chỗ nào bây giờ? Thư viên sao? Nếu lại đó bắt gặp Trương Văn Đình đang cùng bạn bè học tập với nhau, hoặc là bị đối phương nhìn thấy mình có mình ên, chắc là rất xấu hổ a…
Hay là, trở về ký túc xá đầu nhập về phe anh trai… cùng chị dâu?
…Không được! Bọn họ chắc chắn sẽ phá lên cười nhạo (?) mình cho coi!
Cùng đường mạt lộ, cuối cùng Tiếu Lang cũng nghĩ ra được một nơi để về (?) ——lớp học.
Học sinh ở Hoa Hải rất ít người chịu ở lại phòng học của mình để tự học.
Thứ nhất, là do lầu giảng dạy cùng với ký túc xá khoảng cách khá xa, không ai muốn sau khi học bài xong lại phải băng qua đêm đen đi mười lăm phút mới về tới phòng.
Thứ hai, tự học ở lớp học không tiện lợi như phòng tự học ở thư viện… Thư viện bên trong có toilet nè, có phòng nghỉ ngơi nè, còn có một khu vực cung cấp nước cho phép học sinh pha trà hay cafe để uống, còn trong các lớp học ngoại trừ máy cung cấp nước lọc để uống ra, cái gì cũng không có… ngay cả muốn đi WC cũng phải xuyên qua một dãy hành lang ngoài trời tối như mực nữa, mà nơi này không thể nghi ngờ là cảnh tượng đạo cụ tuyệt vời nhất cho mấy câu chuyện ma quỷ trong cảm nhận của đám học sinh trung học.
Thứ ba, vì phòng ngừa các học sinh thức đêm cùng với việc mất cắp thiết bị trong lớp học (trộm sách giáo khoa, đồ dùng học tập, lương khố, v.v…), nhà trường quy định sau tám giờ sẽ tắt đèn hết tất cả các dãy lớp học.
Bất quá, dù cho là vậy, vẫn có một bộ phận nho nhỏ học sinh thích “ăn khổ” ở lại lớp tự học. Dù sao, Tiếu Lang của chúng ta trước giờ chưa bao giờ ở lại lớp học đến quá bảy giờ…
Hai tay ôm lấy thân hình đơn bạc, đỉnh đầu phấp phới gió thu lạnh buốt, Tiếu Lang đầy cõi lòng bi tráng lại tràn đầy quyết tâm vì nghĩa không lùi, hướng về phía phòng học rảo bước.
Bò lên trên mấy tầng lầu cao cao, xuyên qua hành lang thật dài thật dài, đi vào lớp học không một bóng người… à không, có một bóng người.
Tại một cái ban đêm nguyệt hắc phong cao, tại những ngày sục sôi ôn tập để thi này, trong lớp học C1 năm hai cư nhiên lại chỉ có… một nữ sinh! = 口 =
Nữ sinh kia nhận ra có người bước vào lớp, liền ngẩng đầu đưa mắt liếc về phía Tiếu Lang, sau đó như làm như chỉ là nhìn thấy một đống không khí, mí mắt chớp cũng không chớp một cái, tiếp tục cúi thấp đầu làm bài tập của mình.
——nữ sinh này, chính là người từng thi được hạng nhất toàn lớp, Trần Dư Lâm.
Tiếu Lang không hiểu lắm về chuyện của đám nữ sinh, lúc bình thường cũng không để ý mấy cho lắm, nhưng mà những tin tức “không hay ho” có liên quan đến cô nàng Trần Dư Lâm này, cậu vẫn là từng nghe qua mấy lần : nhỏ này cực kỳ cực kỳ “quái”, bình thường một mình một cõi không nói đi, hành vi còn rất là quỷ dị nữa…
Nghe mấy người ở chung ký túc xá với nhỏ bảo, ngày ngày sáng sớm không tới năm giờ cô nàng liền tỉnh, sau đó sẽ ngồi yên lặng ở trên giường ước chừng năm mươi phút. Chưa tới sáu giờ liền rời khỏi phòng, bởi vì khoảng thời gian đó đại đa số học sinh ký túc xá đều là chưa tỉnh, cho nên không ai biết rốt cuộc cô nàng có tới căn-tin hay không… thế cho nên, chưa từng có người nào nhìn thấy Trần Dư Lâm ăn cái gì đó, kể cả cơm trưa lẫn cơm chiều.
Còn về buổi tối, chưa tới mười giờ đúng Trần Dư Lâm tuyệt đối sẽ không xuất hiện ở ký túc xá. Thường thường ngay lúc tất cả mọi người chuẩn bị đi ngủ, cô nàng sẽ thần không biết quỷ không hay “hiện thân”… Tương tự, sau khi tắt đèn rồi cô nàng liền bắt đầu leo lên giường khoanh chân xếp bằng, trong miệng như lẩm bẩm cái gì đó, độ một giờ sau mới chịu nằm xuống ngủ.
.
Ngay lúc này, một nữ sinh bị người ta đồn đãi sau lưng quá trời tin đồn khủng bố như vậy lại một mình ở trong lớp học to như vậy ngồi làm bài tập…! Tiếu Lang đột nhiên cảm thấy sau lưng một trận gió lạnh thổi qua, lông tơ dựng thẳng lên hết!
Cậu nhanh chóng chạy đi tìm chỗ ngồi của mình, hấp tấp ngồi xuống, vuốt ngực tự an ủi : không sao hết, không sao hết, là nữ sinh thôi mà, Trương Văn Đình cũng là nữ sinh không phải sao, mấy nhỏ đều cùng loại sinh vật với nhau (?), không có gì đáng sợ hết! Huống hồ gì còn có Vương Mân… bàn ghế bảo vệ mình! (…)
Tiếu Lang nghi thần nghi quỷ chăm chú nhìn Trần Dư Lâm một lát, sợ nhỏ này nháy mắt sẽ biến thành sinh vật nào đó không giống con người! Dựa theo quy định của trường học, nữ sinh không thể để tóc tai thả dài, cho nên Trần Dư Lâm cũng theo đó mà buộc tóc đuôi ngựa, thoạt nhìn từ sau cũng không đáng sợ lắm.
Nhưng mà, đúng lúc này, đầu của đối phương dùng một loại tốc độ rất là quỷ dị chậm rãi hướng về phía sau ngoái lại dần… Trong nháy mắt đó, những ảo tưởng khủng bố có liên quan tới Trần Dư Lâm tràn ngập đại não của Tiếu Lang!
Đôi mắt sâu thâm thúy lại đầy u uất (?) của Trần Dư Lâm xuyên qua mái trước thật dài, nhìn về phía Tiếu Lang “Cậu… cũng tới lớp để tự học sao?”
Tiếu Lang da gà da vịt gì đều nổi lên hết, cậu ho khan một tiếng như muốn tiếp thêm can đảm cho mình, ổn định thanh âm run rẩy như cầy sấy của mình “Ừ… Tự học, tự học!”
Trần Dư Lâm “Ồ” một tiếng, quay đầu trở về.
Mười mấy phút đồng hồ sau đó, Tiếu Lang không phát hiện cô nàng kia có hành vi nào quái dị nữa, mới run rẩy mở ra tài liệu học của mình… Kết quả… hoàn toàn xem không lọt được chữ nào!
Tổng cảm thấy tồn tại chung một phòng với cái vị thần quái kia… Rất là đáng sợ, làm sao bây giờ… Muốn trở về ký túc xá quá đi à… Hu hu hu!!
Tiếu Lang ép buộc bản thân phải tập trung tinh lực lên việc ôn tập, nhưng kết quả lại không như mong muốn, càng sợ hãi bao nhiêu, lực chú ý của cậu lại càng đặt nặng lên Trần Dư Lâm bấy nhiêu.
Có chút gió thổi cỏ lay, Tiếu Lang lập tức như một con mèo bị chấn kinh cong lưng lên, dỏng tai lắng nghe.
Cậu cũng không dám rời đi, bởi vì lúc này bên ngoài trời đã đen thui mất tiêu rồi… này cũng đồng nghĩa với việc, nếu muốn trở về ký túc xá, phải một thân một mình dưới cái nhìn chăm chú (?) của Trần Dư Lâm bước ra khỏi dãy phòng học trống trải này.
Tiếu Lang đứng ngồi không yên, mắt thấy thời gian sắp sửa đến tám giờ, mà đối phương lại không có chút dấu hiệu nào muốn rời khỏi nơi này… quần áo trên lưng cũng bị mồ hôi lạnh do bị hù toát ra khiến cho ẩm ướt.
Tám giờ đúng, toàn bộ lớp học đột nhiên tối sầm xuống, Trần Dư Lâm giống như biết trước thể nào cũng như vậy, có kế hoạch sẵn, từ trong ngăn bàn lấy ra một cái đèn pin xách tay, “pặc” một cái mở đèn.
Tiếu Lang “…”
Sau đó, đối phương lại chậm rãi quay đầu nhìn Tiếu Lang… Ánh sáng rất chói của cái đèn pin chiếu rọi một mảnh gương mặt của Trần Dư Lâm, thanh âm u ám của đối phương truyền dến “Cậu… nhìn thấy… không…”
Tiếu Lang vẻ ngoài nhìn như trấn định cùng an tĩnh, còn nội tâm thế giới thì : A A A A A A——!!!!
Cậu gật đầu lia lịa “!!!!”
Nhìn thấy, nhìn thấy…. nhìn thấy mặt bà cực kỳ cực kỳ rõ a…! Cứu mạng với a a nha nha nha…!!!
Sau lại, Tiếu Lang hoàn toàn không biết bản thân mình rốt cuộc làm cách nào gom góp dũng khí chạy ra khỏi lớp học, cậu bị dọa tới chết khiếp, cả người nghiêng ngả lảo đảo tới lui chạy thục mạng, giống như một con thỏ mắc chứng điên cuồng, một đường vừa chạy vừa nhảy trở về ký túc xá.
☆ ☆ ☆
Một phen đẩy cửa phòng ra, Tiếu Lang như nhận được đại xá, dựa cửa thở từng hồi từng hồi.
“A, Tiếu Lang!” Liêu Tư Tinh vui vẻ reo lên “Cậu về rồi a.”
“Sao sớm vậy đã về rồi? Mới tám giờ ba mươi.” Vương Mân nhìn cậu, hỏi.
Tiếu Lang nhìn thấy được người sống (?), tâm tình kích động vô cùng, hận không thể nhào đi lên ôm lấy, mặc kệ là ai cũng được, chỉ cần là một người bình thường, đưa tay cho cậu ôm ôm một chút, để cậu cảm thụ được nhiệt độ cơ thể của người bình thường, cậu liền thỏa mãn.
Nhưng là hiện tại, Tiếu Lang đứng ở cửa phòng, bắt gặp Liêu Tư Tinh cùng Vương Mân một bộ thân thiết vô cùng (?) ngồi kề nhau ở trong phòng, nhìn thế nào cũng thật hài hòa, thật xứng đôi…
Mà bản thân mình lại chẳng khác gì một vị khách xa lạ từ ngoài xộc tới, giống như một con thỏ đi nhầm cửa, vào nhầm chỗ, đào nhầm gốc cà-rốt vậy…
“Vào đi a.” Liêu Tư Tinh cười chào đón cậu.
Tiếu Lang hoang mang bối rối bước vào phòng, đi ngang qua giường Vương Mân, bị Vương Mân kéo lại, bị dùng sức đè xuống ngồi bên cạnh Vương Mân.
Vương Mân cầm lấy tay cậu hỏi “Chuyện gì xảy ra? Sao tay lạnh như vậy?”
Tiếu Lang lắc đầu “…!!”
Liêu Tư Tinh cũng quan tâm hỏi “Có phải là thân thể có chỗ nào không khỏe không? Tiếu Lang, sắc mặt cậu coi bộ không được tốt nha…”
Tiếu Lang vẫn lắc đầu nguầy nguậy, im lặng trong chốc lát, cậu cúi đầu ngượng ngùng nói xin lỗi “Xin lỗi nha, làm phiền hai người.”
Vương Mân “…”
Tiếu Lang giãy tay mình ra khỏi tay Vương Mân, nói “Tui… tui đi rửa mặt một lát…”
Vương Mân “…”
Đợi Tiếu Lang rời khỏi rồi, Liêu Tư Tinh mới cười hì hì trêu ghẹo “Hóa ra nhóc kia mẫn cảm tới vậy hen? Chị đây thấy là chị quấy rầy hai cưng mới đúng đó chứ.”
Ánh mắt của Vương Mân vẫn thẳng tắp nhìn về hướng Tiếu Lang rời đi, không nói lời nào.
Một lát sau, Liêu Tư Tinh nhìn thấy cậu lấy di động từ trong túi ra, ngón tay thoăn thoắn bấm mấy cái.
.
Tiếu Lang ôm khăn tắm, co cả người lại đứng dưới vòi nước nắm tắm, vừa liều mạng ngẩng đầu trợn mắt.
Kinh hãi cảm đêm, lại thêm khắc khoải lúc mới nãy, cùng với hiện tại một chút khó chịu trong ngực… đều khiến Tiếu Lang hoài nghi, có phải hay không trái tim của mình xảy ra vấn đề…
Được rồi được rồi, tắm rửa một cái rửa đi hết là tốt rồi, bên cạnh cũng có nam sinh khác đang tắm, không có sao hết, tất cả đều là người hết, bây giờ không cần sợ nữa…
Gần chín giờ, qua thêm một giờ nữa, hai tên Cố Thuần cùng Nhạc Bách Kiêu cũng sẽ trở lại, nhiều người sẽ thấy khá hơn.
Mãi đến khi thân thể bị nước ấm xối lên khiến cho ấm áp dần, Tiếu Lang mới mặc áo ngủ trở về phòng. Lúc này Liêu Tư Tinh cũng đã trở về, Vương Mân đang nằm trên giường, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Do dự, cuối cùng Tiếu Lang vẫn là kéo chăn mền ra gói cả người trốn vào bên trong, lúc này cậu không muốn nói cái gì hết, cái gì cũng không muốn nghĩ, chỉ muốn ngủ một giấc cho thật tốt mà thôi…
☆ ☆ ☆
Buổi chiều hôm đó, lúc ăn cơm ở căn-tin, Tiếu Lang lại nhận được tin nhắn của Trương Văn Đình gọi mình đi thư viện, đương nhiên, đối tượng nhận tin nhắn như cũ là Vương Mân.
Vương Mân vừa thấy trên màn hình dãy số “quen thuộc” kia, trực tiếp quăng di động cho Tiếu Lang.
Ngược lại với vẻ hưng phấn cùng hớn hở của ngày xưa (?) Tiếu Lang chỉ là uể oải nhìn nhìn, cũng không hồi phục, liền trả lại di động cho Vương Mân.
Vương Mân “Sao vậy?”
Tiếu Lang “Không có gì.”
Vương Mân cúi đầu tiếp tục ăn cơm, không hỏi nữa.
Trở về ký túc xá rồi, Tiếu Lang nằm úp trên bàn làm bài tập, một bộ lười biếng uể oải.
Vương Mân đang ngồi đọc tiểu thuyết, bất quá xem được một lát, liền liếc mắt nhìn đồng hồ, mắt thấy kim đồng hồ vượt quá bảy giờ, lại qua bảy giờ ba mươi mà Tiếu Lang vẫn còn ngồi trong ký túc xá. Đang hoài nghi, chợt di động lại bắt đầu “Brưm… brưm…” run lên, trong bầu không khí im lặng của ký túc xá, thanh âm này có vẻ chói tai vô cùng.
Vương Mân sờ soạng lấy điện thoại ra, trên màn hình đang chớp chớp 『Bạn có một tin nhắn mới nhận, gửi từ số điện thoại 13x…, có mở ra xem ngay lập tức hay không』.
Tiếu Lang hỏi “Là Trương Văn Đình sao?”
Vương Mân đưa di động qua “Ừ, cầm lấy.”
Tiếu Lang “Hiện tại không muốn nhìn.”
Vương Mân “…” Có chuyện gì sao? Cả hai người cãi nhau?
Tiếu Lang ngồi làm bài tập một lát, vòng tới vòng lui hai ba đề liền bí, trong lòng lại phiền muốn chết, vậy mà tâm trí lại còn dư hơi đi mà nghĩ tới tin nhắn kia của Trương Văn Đình : nhỏ rốt cuộc là nhắn cái gì nha? Không thấy mình nhắn trả lời, nhỏ có giận không ta?
Nếu như lại phải đi thư viện cùng nhỏ, liền ngâm nước nóng nuyên buổi tối… Bất quá, nhỏ rốt cuộc nhắn cái gì nha? (…)
Kim đồng hồ điểm đúng chín giờ, đà điểu Tiếu Lang rốt cuộc chịu hết nổi, cậu nhào tới sờ sờ soạng soạng trên người Vương Mân, lôi di động mở ra nhìn.
Trương Văn Đình : 『 Có phải là có chuyện gì hay không a? Em đang chờ anh đó.』
“,…”
Tiếu Lang dọn dẹp sách vở trên bàn một chút, xoay qua nói với Vương Mân “Em đi ra ngoài một chút.”
Vương Mân “Ờ.”
Chạy đến thư viện, Tiếu Lang theo thói quen tìm chỗ ngồi mà mình và Trương Văn Đình thường ngồi, vị trí kia lúc này bị hai học sinh lạ mặt không quen chiếm đóng. Cậu tìm tới tìm lui trong thư viện một vòng, không thấy Trương Văn Đình, trong lòng không biết là ủ rũ hay là mừng thầm, loại cảm giác này làm cho người ta cảm thấy thật sự kỳ lạ.
Bất quá, Tiếu Lang lại phát hiện được không ít bạn học cùng lớp với mình, còn nhìn thấy được Cố Thuần cùng Nhạc Bách Kiêu——
Hai người nọ ngồi ở một cái bàn vị trí dựa sát vào cửa sổ, có lẽ là căn cứ cố định của cả hai… Trên bàn chất đầy tư liệu học tập của Nhạc Bách Kiêu cùng với một bó to giấy nháp mà cậu chàng chuẩn bị để làm thử đề… Ngoài ra còn đặt một ít đồ ăn vặt linh tinh đủ loại, nào là sữa chua, chai dinh dưỡng, khô bò, vân vân…
Nhạc Bách Kiêu tinh thần phấn chấn ngồi chăm chú giải dề, Cố Thuần tựa như một nhóc thư đồng phụ đọc, nằm dựa vào bàn ngủ gà ngủ gật.
Hai người không nhìn thấy Tiếu Lang, mà cậu cũng không tính đi quấy rầy họ.
Rời thư viện rồi trở về phòng ký túc xá, Vương Mân không nghĩ Tiếu Lang trở lại nhanh tới vậy, liền lên tiếng hỏi thăm một chút.
Tiếu Lang vẫn như cũ nói một câu “Không có gì”, đúng lúc ấy, tiếng di động phối hợp với hoàn cảnh rung lên đánh vỡ không khí xấu hổ trong ký túc xá.
Là tin nhắn của Trương Văn Đình 『 Em ở thư viện chờ anh những ba tiếng, anh rốt cuộc có đến hay không a? 』
Tiếu Lang sửng sốt : ba tiếng? Hai người bọn họ mọi khi đều là sáu giờ ba mươi cùng nhau đi thư viện, dựa theo thời gian lúc nãy tính tính, tối đa cũng là chờ khoảng hai tiếng rưỡi thôi a! Huống hồ gì lúc nãy tự mình đi tìm khắp một vòng thư viện, căn bản không thấy Trương Văn Đình!
Vương Mân ngồi rất gần Tiếu Lang, nghiêng đầu liền nhìn thấy nội dung tin nhắn kia, khẽ nhíu mày hỏi “Em không đi sao?”
Tiếu Lang cảm thấy nói lời thật lòng có chút mất mặt, liền lỡ rồi làm tới luôn nói “Không muốn đi…”
Vương Mân không nói được lời nào : tên nhóc này, đừng nói là chán ghét người ta nên mới trốn tránh chứ?
Trầm mặc một hồi lâu, Vương Mân lên tiếng hỏi “Hai người đang quen nhau sao?” Cũng cả tháng rồi còn gì, cơ hồ là cách ngày cùng đi thư viện, ngó kiểu gì cũng giống như đang quen nhau…
Tiếu Lang nghe xong, cảm thấy trong lòng run rẩy.
Vương Mân thấy cậu im lặng coi như là chấp nhận, liền thở dài nói “Nếu đã quen nhau, nên có trách nhiệm một chút. Nếu như em không muốn đi, nên cùng cô ấy nói rõ ràng, nếu không để người ta chờ lâu như vậy, không thấy mình rất vô trách nhiệm sao.”
Tiếu Lang có chút choáng váng, có lẽ là do lòng tự tôn của nam tính quấy phá, cậu liền thuận theo lời của Vương Mân, có chút khó chịu nói lại “Biết rồi biết rồi, đợi mai sẽ giải thích với nhỏ!”
Nói xong lời này, trong lòng Tiếu Lang đột nhiên dâng lên loại cảm giác giống như tự dối mình dối người, không, không phải, loại này tựa như càng khiến cậu áy náy mãnh liệt hơn cả dối mình dối người nữa, khiến cho Tiếu Lang bất an vô cùng… Nhưng là, cảm giác ấy rất nhanh liền bị cậu bỏ sang một bên để tự xét lại cảm tình loạn một nùi lúc này của mình, bởi vì lúc này cậu đã rất phiền rất phiền rồi!
Cậu nhắn tin trả lời lại Trương Văn Đình 『 Xin lỗi nha, buổi tối có chút việc, bây giờ mới nhìn thấy tin nhắn, hôm nay chắc là không thể đi được.』
Trương Văn Đình 『 Ồ, vậy coi như xong, lần sau nhớ nói trước một tiếng ha』
Tiếu Lang nhìn di động, lại lén liếc mắt nhìn Vương Mân một cái, đối phương lúc này đang chuyên tâm đọc sách. Cậu bất giác dời tầm mắt chuyển qua màn hình di động, dừng lại ở nút “Xóa bỏ” bên dưới góc phải màn hình… một cái chớp mắt do dự, Tiếu Lang quyết đoán bấm xóa bỏ tin nhắn mới nhất vừa được gửi đi.
Vương Mân đột nhiên lên tiếng hỏi “Sắp tới thi giữa học kỳ, có tin tưởng không?”
Có tật giật mình nên Tiếu Lang chỉ có thể hàm hồ ừ ừ hai ba tiếng, nghĩ thầm… chắc là không có vấn đề gì đâu mà ha? Vương Mân chưa bao giờ xem lén tin nhắn Trương Văn Đình gửi cho mình mà…
Yên tâm một chút, cậu bắt đầu đi sâu hơn vào đề tài này “Anh tính bắt đầu ôn tập hả?”
Vương Mân nói “Vẫn chưa, bất quá đã hẹn với Liêu Tư Tinh rồi, bắt đầu từ ngày mai anh với cô ấy cùng nhau ôn tập lại một lượt các kiến thức khung cơ bản.”
Tiếu Lang nghi hoặc hỏi “Không phải nói Liêu Tư Tinh không thể ra ngoài sao?”
Vương Mân “Không sao, cô ấy bảo sẽ xin phép với giáo viên trước một tiếng.”
“Ồ…” Tiếu Lang lại hỏi “Vậy hai người đi đâu ôn tập? Thư viện?”
Vương Mân “Cô ấy đến phòng ký túc của chúng ta.”
Tiếu Lang “A?”
“Dù sao phòng này cũng thường xuyên không có ai còn gì, hai người Nhạc Bách Kiêu với Cố Thuần cũng không trở về nếu chưa tới mười giờ…” Vương Mân ngẩng đầu nhìn Tiếu Lang, dò hỏi “Em muốn cùng ôn tập chung không?”
Hẹn cũng hẹn sẵn với Liêu Tư Tinh người ta rồi, ở lại đây làm gì, làm bóng đèn chiếu sáng cho hai người a!
Tiếu Lang nổi giận nói “Tui cũng hẹn trước với ‘ Văn Đình ‘ rồi!”
Vương Mân cười cười, nói “Vậy là tốt rồi.”
☆ ☆ ☆
Ngày hôm sau, Tiếu Lang mượn di động của Vương Mân chủ động gửi tin nhắn cho Trương Văn Đình “Buổi tối cùng nhau ôn tập không?”… Mặc kệ có quen hay là không quen, chung quy so với việc ngồi ở ký túc xá buồn bực (?) tốt hơn nhiều!
Trương Văn Đình trả lời 『 Xin lỗi nha, hôm nay đã hẹn với mấy nhỏ bạn trước rồi. 』
Tiếu Lang không hề đoán được mình lại sẽ thu được tin nhắn từ chối của đối phương, trong lòng nhất thời sinh ra một loại cảm giác mất cân bằng khủng hoảng, cậu theo thói quen bấm lựa chọn [ Xóa bỏ tin nhắn ]
Buổi tối sau khi ăn cơm xong, Tiếu Lang sợ Vương Mân nghi ngờ, không dám ở lâu trong phòng, ôm mấy cuốn sách liền lật đật rời khỏi.
Một mình lắc lư tới lui trong sân trường, tựa hồ như tất cả mọi người đều có đôi có cặp cùng nhau, nam sinh cùng nam sinh, nữ sinh cùng nữ sinh, hoặc là nam sinh cùng nữ sinh… Thế là, lạc bầy Tiếu Lang lại càng cảm thấy bản thân đáng thương hơn!
Đi chỗ nào bây giờ? Thư viên sao? Nếu lại đó bắt gặp Trương Văn Đình đang cùng bạn bè học tập với nhau, hoặc là bị đối phương nhìn thấy mình có mình ên, chắc là rất xấu hổ a…
Hay là, trở về ký túc xá đầu nhập về phe anh trai… cùng chị dâu?
…Không được! Bọn họ chắc chắn sẽ phá lên cười nhạo (?) mình cho coi!
Cùng đường mạt lộ, cuối cùng Tiếu Lang cũng nghĩ ra được một nơi để về (?) ——lớp học.
Học sinh ở Hoa Hải rất ít người chịu ở lại phòng học của mình để tự học.
Thứ nhất, là do lầu giảng dạy cùng với ký túc xá khoảng cách khá xa, không ai muốn sau khi học bài xong lại phải băng qua đêm đen đi mười lăm phút mới về tới phòng.
Thứ hai, tự học ở lớp học không tiện lợi như phòng tự học ở thư viện… Thư viện bên trong có toilet nè, có phòng nghỉ ngơi nè, còn có một khu vực cung cấp nước cho phép học sinh pha trà hay cafe để uống, còn trong các lớp học ngoại trừ máy cung cấp nước lọc để uống ra, cái gì cũng không có… ngay cả muốn đi WC cũng phải xuyên qua một dãy hành lang ngoài trời tối như mực nữa, mà nơi này không thể nghi ngờ là cảnh tượng đạo cụ tuyệt vời nhất cho mấy câu chuyện ma quỷ trong cảm nhận của đám học sinh trung học.
Thứ ba, vì phòng ngừa các học sinh thức đêm cùng với việc mất cắp thiết bị trong lớp học (trộm sách giáo khoa, đồ dùng học tập, lương khố, v.v…), nhà trường quy định sau tám giờ sẽ tắt đèn hết tất cả các dãy lớp học.
Bất quá, dù cho là vậy, vẫn có một bộ phận nho nhỏ học sinh thích “ăn khổ” ở lại lớp tự học. Dù sao, Tiếu Lang của chúng ta trước giờ chưa bao giờ ở lại lớp học đến quá bảy giờ…
Hai tay ôm lấy thân hình đơn bạc, đỉnh đầu phấp phới gió thu lạnh buốt, Tiếu Lang đầy cõi lòng bi tráng lại tràn đầy quyết tâm vì nghĩa không lùi, hướng về phía phòng học rảo bước.
Bò lên trên mấy tầng lầu cao cao, xuyên qua hành lang thật dài thật dài, đi vào lớp học không một bóng người… à không, có một bóng người.
Tại một cái ban đêm nguyệt hắc phong cao, tại những ngày sục sôi ôn tập để thi này, trong lớp học C1 năm hai cư nhiên lại chỉ có… một nữ sinh! = 口 =
Nữ sinh kia nhận ra có người bước vào lớp, liền ngẩng đầu đưa mắt liếc về phía Tiếu Lang, sau đó như làm như chỉ là nhìn thấy một đống không khí, mí mắt chớp cũng không chớp một cái, tiếp tục cúi thấp đầu làm bài tập của mình.
——nữ sinh này, chính là người từng thi được hạng nhất toàn lớp, Trần Dư Lâm.
Tiếu Lang không hiểu lắm về chuyện của đám nữ sinh, lúc bình thường cũng không để ý mấy cho lắm, nhưng mà những tin tức “không hay ho” có liên quan đến cô nàng Trần Dư Lâm này, cậu vẫn là từng nghe qua mấy lần : nhỏ này cực kỳ cực kỳ “quái”, bình thường một mình một cõi không nói đi, hành vi còn rất là quỷ dị nữa…
Nghe mấy người ở chung ký túc xá với nhỏ bảo, ngày ngày sáng sớm không tới năm giờ cô nàng liền tỉnh, sau đó sẽ ngồi yên lặng ở trên giường ước chừng năm mươi phút. Chưa tới sáu giờ liền rời khỏi phòng, bởi vì khoảng thời gian đó đại đa số học sinh ký túc xá đều là chưa tỉnh, cho nên không ai biết rốt cuộc cô nàng có tới căn-tin hay không… thế cho nên, chưa từng có người nào nhìn thấy Trần Dư Lâm ăn cái gì đó, kể cả cơm trưa lẫn cơm chiều.
Còn về buổi tối, chưa tới mười giờ đúng Trần Dư Lâm tuyệt đối sẽ không xuất hiện ở ký túc xá. Thường thường ngay lúc tất cả mọi người chuẩn bị đi ngủ, cô nàng sẽ thần không biết quỷ không hay “hiện thân”… Tương tự, sau khi tắt đèn rồi cô nàng liền bắt đầu leo lên giường khoanh chân xếp bằng, trong miệng như lẩm bẩm cái gì đó, độ một giờ sau mới chịu nằm xuống ngủ.
.
Ngay lúc này, một nữ sinh bị người ta đồn đãi sau lưng quá trời tin đồn khủng bố như vậy lại một mình ở trong lớp học to như vậy ngồi làm bài tập…! Tiếu Lang đột nhiên cảm thấy sau lưng một trận gió lạnh thổi qua, lông tơ dựng thẳng lên hết!
Cậu nhanh chóng chạy đi tìm chỗ ngồi của mình, hấp tấp ngồi xuống, vuốt ngực tự an ủi : không sao hết, không sao hết, là nữ sinh thôi mà, Trương Văn Đình cũng là nữ sinh không phải sao, mấy nhỏ đều cùng loại sinh vật với nhau (?), không có gì đáng sợ hết! Huống hồ gì còn có Vương Mân… bàn ghế bảo vệ mình! (…)
Tiếu Lang nghi thần nghi quỷ chăm chú nhìn Trần Dư Lâm một lát, sợ nhỏ này nháy mắt sẽ biến thành sinh vật nào đó không giống con người! Dựa theo quy định của trường học, nữ sinh không thể để tóc tai thả dài, cho nên Trần Dư Lâm cũng theo đó mà buộc tóc đuôi ngựa, thoạt nhìn từ sau cũng không đáng sợ lắm.
Nhưng mà, đúng lúc này, đầu của đối phương dùng một loại tốc độ rất là quỷ dị chậm rãi hướng về phía sau ngoái lại dần… Trong nháy mắt đó, những ảo tưởng khủng bố có liên quan tới Trần Dư Lâm tràn ngập đại não của Tiếu Lang!
Đôi mắt sâu thâm thúy lại đầy u uất (?) của Trần Dư Lâm xuyên qua mái trước thật dài, nhìn về phía Tiếu Lang “Cậu… cũng tới lớp để tự học sao?”
Tiếu Lang da gà da vịt gì đều nổi lên hết, cậu ho khan một tiếng như muốn tiếp thêm can đảm cho mình, ổn định thanh âm run rẩy như cầy sấy của mình “Ừ… Tự học, tự học!”
Trần Dư Lâm “Ồ” một tiếng, quay đầu trở về.
Mười mấy phút đồng hồ sau đó, Tiếu Lang không phát hiện cô nàng kia có hành vi nào quái dị nữa, mới run rẩy mở ra tài liệu học của mình… Kết quả… hoàn toàn xem không lọt được chữ nào!
Tổng cảm thấy tồn tại chung một phòng với cái vị thần quái kia… Rất là đáng sợ, làm sao bây giờ… Muốn trở về ký túc xá quá đi à… Hu hu hu!!
Tiếu Lang ép buộc bản thân phải tập trung tinh lực lên việc ôn tập, nhưng kết quả lại không như mong muốn, càng sợ hãi bao nhiêu, lực chú ý của cậu lại càng đặt nặng lên Trần Dư Lâm bấy nhiêu.
Có chút gió thổi cỏ lay, Tiếu Lang lập tức như một con mèo bị chấn kinh cong lưng lên, dỏng tai lắng nghe.
Cậu cũng không dám rời đi, bởi vì lúc này bên ngoài trời đã đen thui mất tiêu rồi… này cũng đồng nghĩa với việc, nếu muốn trở về ký túc xá, phải một thân một mình dưới cái nhìn chăm chú (?) của Trần Dư Lâm bước ra khỏi dãy phòng học trống trải này.
Tiếu Lang đứng ngồi không yên, mắt thấy thời gian sắp sửa đến tám giờ, mà đối phương lại không có chút dấu hiệu nào muốn rời khỏi nơi này… quần áo trên lưng cũng bị mồ hôi lạnh do bị hù toát ra khiến cho ẩm ướt.
Tám giờ đúng, toàn bộ lớp học đột nhiên tối sầm xuống, Trần Dư Lâm giống như biết trước thể nào cũng như vậy, có kế hoạch sẵn, từ trong ngăn bàn lấy ra một cái đèn pin xách tay, “pặc” một cái mở đèn.
Tiếu Lang “…”
Sau đó, đối phương lại chậm rãi quay đầu nhìn Tiếu Lang… Ánh sáng rất chói của cái đèn pin chiếu rọi một mảnh gương mặt của Trần Dư Lâm, thanh âm u ám của đối phương truyền dến “Cậu… nhìn thấy… không…”
Tiếu Lang vẻ ngoài nhìn như trấn định cùng an tĩnh, còn nội tâm thế giới thì : A A A A A A——!!!!
Cậu gật đầu lia lịa “!!!!”
Nhìn thấy, nhìn thấy…. nhìn thấy mặt bà cực kỳ cực kỳ rõ a…! Cứu mạng với a a nha nha nha…!!!
Sau lại, Tiếu Lang hoàn toàn không biết bản thân mình rốt cuộc làm cách nào gom góp dũng khí chạy ra khỏi lớp học, cậu bị dọa tới chết khiếp, cả người nghiêng ngả lảo đảo tới lui chạy thục mạng, giống như một con thỏ mắc chứng điên cuồng, một đường vừa chạy vừa nhảy trở về ký túc xá.
☆ ☆ ☆
Một phen đẩy cửa phòng ra, Tiếu Lang như nhận được đại xá, dựa cửa thở từng hồi từng hồi.
“A, Tiếu Lang!” Liêu Tư Tinh vui vẻ reo lên “Cậu về rồi a.”
“Sao sớm vậy đã về rồi? Mới tám giờ ba mươi.” Vương Mân nhìn cậu, hỏi.
Tiếu Lang nhìn thấy được người sống (?), tâm tình kích động vô cùng, hận không thể nhào đi lên ôm lấy, mặc kệ là ai cũng được, chỉ cần là một người bình thường, đưa tay cho cậu ôm ôm một chút, để cậu cảm thụ được nhiệt độ cơ thể của người bình thường, cậu liền thỏa mãn.
Nhưng là hiện tại, Tiếu Lang đứng ở cửa phòng, bắt gặp Liêu Tư Tinh cùng Vương Mân một bộ thân thiết vô cùng (?) ngồi kề nhau ở trong phòng, nhìn thế nào cũng thật hài hòa, thật xứng đôi…
Mà bản thân mình lại chẳng khác gì một vị khách xa lạ từ ngoài xộc tới, giống như một con thỏ đi nhầm cửa, vào nhầm chỗ, đào nhầm gốc cà-rốt vậy…
“Vào đi a.” Liêu Tư Tinh cười chào đón cậu.
Tiếu Lang hoang mang bối rối bước vào phòng, đi ngang qua giường Vương Mân, bị Vương Mân kéo lại, bị dùng sức đè xuống ngồi bên cạnh Vương Mân.
Vương Mân cầm lấy tay cậu hỏi “Chuyện gì xảy ra? Sao tay lạnh như vậy?”
Tiếu Lang lắc đầu “…!!”
Liêu Tư Tinh cũng quan tâm hỏi “Có phải là thân thể có chỗ nào không khỏe không? Tiếu Lang, sắc mặt cậu coi bộ không được tốt nha…”
Tiếu Lang vẫn lắc đầu nguầy nguậy, im lặng trong chốc lát, cậu cúi đầu ngượng ngùng nói xin lỗi “Xin lỗi nha, làm phiền hai người.”
Vương Mân “…”
Tiếu Lang giãy tay mình ra khỏi tay Vương Mân, nói “Tui… tui đi rửa mặt một lát…”
Vương Mân “…”
Đợi Tiếu Lang rời khỏi rồi, Liêu Tư Tinh mới cười hì hì trêu ghẹo “Hóa ra nhóc kia mẫn cảm tới vậy hen? Chị đây thấy là chị quấy rầy hai cưng mới đúng đó chứ.”
Ánh mắt của Vương Mân vẫn thẳng tắp nhìn về hướng Tiếu Lang rời đi, không nói lời nào.
Một lát sau, Liêu Tư Tinh nhìn thấy cậu lấy di động từ trong túi ra, ngón tay thoăn thoắn bấm mấy cái.
.
Tiếu Lang ôm khăn tắm, co cả người lại đứng dưới vòi nước nắm tắm, vừa liều mạng ngẩng đầu trợn mắt.
Kinh hãi cảm đêm, lại thêm khắc khoải lúc mới nãy, cùng với hiện tại một chút khó chịu trong ngực… đều khiến Tiếu Lang hoài nghi, có phải hay không trái tim của mình xảy ra vấn đề…
Được rồi được rồi, tắm rửa một cái rửa đi hết là tốt rồi, bên cạnh cũng có nam sinh khác đang tắm, không có sao hết, tất cả đều là người hết, bây giờ không cần sợ nữa…
Gần chín giờ, qua thêm một giờ nữa, hai tên Cố Thuần cùng Nhạc Bách Kiêu cũng sẽ trở lại, nhiều người sẽ thấy khá hơn.
Mãi đến khi thân thể bị nước ấm xối lên khiến cho ấm áp dần, Tiếu Lang mới mặc áo ngủ trở về phòng. Lúc này Liêu Tư Tinh cũng đã trở về, Vương Mân đang nằm trên giường, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Do dự, cuối cùng Tiếu Lang vẫn là kéo chăn mền ra gói cả người trốn vào bên trong, lúc này cậu không muốn nói cái gì hết, cái gì cũng không muốn nghĩ, chỉ muốn ngủ một giấc cho thật tốt mà thôi…
/105
|