“Vương, chúng ta đã thoát được khỏi mê trận rồi, sao người vẫn tiếp tục đi lại ở nơi này vậy Vương? Nhỡ đâu lại bị dính vào một cái mê trận khác thì phải làm sao đây Vương? Vương?”
Tiểu Sa tóm lấy hai vạt áo trước ngực không ngừng liến thoắng, con bé đi chân trần, dáng đi cũng hơi lắc lư, trên người chỉ phủ một lớp áo ngoài ướt đẫm của ta, gấu áo kéo lê trên đất, mặc dù giọng con nít thanh thúy rất dễ nghe nhưng cũng không thể không khiến ta bớt đau đầu.
Ta xốc lại vạt áo bị trễ xuống vai cho con bé, mặc dù tiểu nhện tinh không ý thức được việc không mặc quần áo có gì không tốt, nhưng cũng không thể cứ tênh hênh như vậy được. Đẩy Tiểu Sa đi ngang hàng mình, ta mới thâm thúy nói: “Tiểu Sa, con nghĩ xem, tại sao chúng ta lại bị dính vào mê trận?”
“Là tại vì chúng ta không cẩn thận ạ.”
“… Sai rồi! Là do có người đã cố tình bày trận để chúng ta bước vào.”
“Ôh… Vậy thì sao ạ?”
Đối diện với đôi con ngươi ngây thơ màu nâu đỏ của nhóc, ta chép môi, khinh bỉ xỉa xỉa ngón tay gầy trơ xương của mình vào trán con bé. “Con nghĩ thử xem, có ai lại rảnh rỗi bày mê trận chỉ để bẫy vài tiểu yêu như chúng ta không? Không đúng không? Một vùng rộng như vậy, kể cả có muốn bắt mồi thì cũng không cần bày ra cách vừa tốn sức lại đem hiệu quả không cao như thế, nhỡ chúng ta không bước vào thì chắc chắn là hắn toi công rồi. Vậy rốt cuộc là để làm gì? Đương nhiên là để cảnh giới, không cho người ngoài xâm nhập hay đến gần.”
“Như vậy có nghĩa là, ở gần đây có thứ gì đó mà người ta không muốn chúng ta tiếp cận nó?”, Tiểu Sa lập tức hiểu ra.
“Chính nó!” Ta híp mắt. Như đã nói, nếu là ta dùng cái thứ mê trận kia thì cũng chỉ có một mục đích như vậy. Mà đã là đồ không muốn cho ai biết thì ta lại càng phải biết! Tiện thể, nếu như tìm được kẻ đã bày trận thì… hừ hừ!
“Vương… liệu có ổn không Vương? Chúng ta cố tình xâm nhập như vậy, lỡ đụng phải kẻ bày trận thì sao đây Vương?” Tiểu Sa lo lắng chạy theo, mặc dù đôi chân rất nhỏ nhưng lại chẳng hề thua kém bước chân của ta một chút nào.
Ta nhếch mép, không trả lời câu hỏi của con bé.
Thổ quốc trong tưởng tượng của ta chính là đất nước rộng lớn nhất trong ngũ quốc, địa hình bằng phẳng, chủ yếu là đồng bằng, núi non không quá cao nhưng diện tích lại rất lớn. Nếu không phải dãy núi này quá dài, để qua nó phải đi đường vòng cực lớn, mất nhiều thời gian, thì cái xe ngựa của Thần Mộ sơn trang cũng không vì gấp gáp mà đưa chúng ta vào bẫy.
Nhưng mà cũng tốt, nhờ thế ta mới sớm khám phá được bí mật động trời của bản thân, chỉ cần mở kim khẩu liền muốn gì được nấy!
Quay trở về với ngọn núi, ở Thổ quốc có hai dãy núi nổi tiếng nhất đó là Thanh Sơn và Thất Sơn. Thanh Sơn thì không cần nói nữa, đó chính là bối cảnh chính ở trong truyện, còn là nơi linh khí tràn đầy. Thất Sơn lại khác, ngược lại với Thanh Sơn chỉ có một đỉnh núi, Thất Sơn giống như tên của nó có đến bảy đỉnh. Sẽ không có gì đáng nói nếu như ở trên Thất Sơn này đâu đâu cũng là cạm bẫy, ngay cả sinh vật sống cũng rất thưa thớt, ta cùng Tiểu Sa đi lòng vòng thêm nửa ngày, đã phá được hơn mười cái mê trận, vậy mà một bóng yêu tinh hay dã thú cũng đều không có.
“Vương, trên kia là Lục Đỉnh, là đỉnh núi cao nhất của Thất Sơn…”, Tiểu Sa chỉ chỉ đỉnh núi đối diện, trên cánh tay của con bé có một chấm nhỏ, là một con nhện bản địa. “Bọn họ nói Lục Đỉnh kia so với những nơi khác dễ sống hơn rất nhiều, tộc nhện cư ngụ ở Thất Sơn đông nhất là ở bên đó.”
Ta im lặng một bên nghe Tiểu Sa nói chuyện cùng nhện nhỏ bản địa xong, mới từ từ dời mắt lên trên ngọn Lục Đỉnh, rõ ràng so với những ngọn núi khác nhìn thế nào cũng bình thường đến không thể bình thường hơn.
Bình thường như thế… mới là bất thường!
“Trên Lục Đỉnh kia chắc chắn có huyền cơ.” Ta cười cười, bỗng nghĩ ra điều gì đó rất thú vị. “Ở trong mắt ta, không có bất kỳ kết giới nào có thể giấu mình được.”
Vừa dứt lời, ta liền cảm giác được tròng mắt nong nóng.
Ta có nên cười lớn không? Có nên không?
Khi thấy được cung điện ẩn mình sau tấm màn trong suốt màu đỏ cực lớn trên Lục Đỉnh đối diện từ từ xuất hiện, ta đã rất cố gắng mới kiềm chế được bản thân mình đừng run rẩy.
Đây là thể loại gì? Xin lỗi nhé! Bàn tay vàng cũng không theo kịp được mức độ hoang đường này đâu!
“Tiểu Sa, đi thôi, chúng ta đi qua bên đó.”
Ta xách Tiểu Sa lên để con bé bám trên lưng mình, chào tạm biệt nhện bản địa, nhún chân liền bay đi.
Nếu để nói làm yêu tinh có gì thuận lợi thì chắc chắn phải kể ngay đến khả năng vận động kinh người mà trước đây có trong mơ ta cũng tưởng tượng nổi, chỉ vài ba lần nhón chân liền nhảy qua được khoảng cách đi bộ nửa ngày.
Đặt chân lên Lục Đỉnh, ta lập tức hít một hơi, quả nhiên không khí nơi này so với những ngọn núi khác thuộc Thất Sơn tốt hơn rất nhiều. Nếu không tính đến cái kết giới khổng lồ chiếm cứ hết cả một vùng rộng lớn trên kia, thì có thể kết luận nơi này cực kỳ đáng sống.
Nhìn khung cảnh lầu các âm u ẩn mình sau bức tường đỏ thẫm trong suốt, không hiểu sao ta thấy hơi ớn lạnh.
Đặt Tiểu Sa xuống, ta kêu con bé dẫn mình đi lên đỉnh núi.
Chiếm nguyên một dãy núi, dày công bày trận bảo vệ, lại còn đặt cung điện ở nơi cao nhất, không thể không nói thân phận chủ nhân đứng sau nơi này chắc chắn sẽ rất lớn.
Ta vắt óc nghĩ, thế nhưng lại chẳng nghĩ được ngoài Thanh Sơn và Hồ tộc ở Bàn Sơn ra, có kẻ nào có thực lực và thế lực lớn như vậy ở Thổ quốc mà mình không hề hay biết, chẳng lẽ ta đã bỏ lỡ điều gì sao?
Ta cứ ôm mối nghi hoặc như vậy mà theo sau Tiểu Sa, kết giới lập lòe đỏ thẫm càng ngày càng phóng to trước mặt. Bởi vì chỉ có ta mới có thể nhìn thấy kết giới, cho nên Tiểu Sa dẫn đường hoàn toàn vô tư mà đi, tốc độ rất nhanh như thể sẽ đâm vào kết giới bất cứ lúc nào.
Nhưng mà ngay khi tới gần bức tường kết giới chừng ba bốn mét, Tiểu Sa bỗng đổi hướng.
“Tiểu Sa.” Ta dừng chân, đứng ngay sát cạnh kết giới gọi con bé lại. “Sao con không đi tiếp?”
“Dạ?” Tiểu Sa bỗng như bừng tỉnh, nó quay đầu lại khó hiểu nhìn ta, “Vương? Chẳng phải người nói để con dẫn đường lên đỉnh núi sao? Hướng đó hết đường rồi mà Vương.”
Quả nhiên, chỉ cần tới gần nơi này đầu óc sẽ trở nên mụ mị, sau đó vô thức tránh xa.
Ta phân vân một lúc, cuối cùng vẫn ra lệnh cho Tiểu Sa ở lại chỗ này chờ đợi mặc cho con bé phản đối dữ dội. Dù dám chắc bản thân sẽ chẳng có việc gì, nhưng phía trước là nơi mà ta không nắm được thông tin, không biết có xảy ra cái gì ngoài ý muốn không, ta không muốn liên lụy con bé vì tính chủ quan của mình lần nữa.
Hít sâu một hơi, ta nín thở tiến tới phía trước, đâm thẳng vào tấm màn kết giới.
Đúng như dự liệu của ta, sau khi xuyên qua để vào đến bên trong, nơi này không hề có lấy một bóng thủ vệ canh gác.
Biết lắm mà! Mấy cái kiểu tự tin thái quá kia, cậy mình giăng bẫy đủ mạnh liền lơi là cảnh giác, có lẽ những kẻ này đều không ngờ lại có người nhìn thấu kết giới của bọn chúng, còn trà trộn được vào.
Ngoái lại nhìn Tiểu Sa ở bên ngoài đang trừng lớn mắt kinh hãi, con bé không hiểu nổi tại sao ta đột nhiên tan biến trước mặt mình. Nhìn thấy vẻ dáo dác chạy quanh của con bé nhưng vẫn không thể tiến gần kết giới, ta cười khẽ, quay đầu bước đi.
Đình đài lầu các, so với trong phim ảnh cũng chẳng khác gì mấy, đặc sắc lắm thì chắc là trên mỗi hai đầu mái ngói dát vàng đều có hình điêu khắc chim phượng hoàng. Ban đầu ta còn cẩn thận dè dặt, nhưng sau khi đã đi qua được non nửa những cung điện, đến một bóng chuột cũng không có, phòng ốc đều trống trơn không có một chút hơi người liền khiến ta bất giác thả lỏng hơn đôi chút.
Kỳ quái? Cả một cung điện nguy nga to lớn lại không có người ở?
Nghĩ nát óc cũng không ra mình từng có cái ý tưởng nào thế này chưa, cũng không nhớ được có nhân vật nào của mình lại là kẻ hoang phí đến mức xây dựng nguyên một cung điện xa hoa xong bỏ trống giữa núi rừng và một đống mê trận bảo vệ, hành vi này rõ ràng là biểu hiện của một kẻ phá của, tuyệt đối không thể là một trong số ‘các con’ của ta được.
Ta lại thầm an ủi mình, thế giới lớn như vậy, bảo ta phải biết được từng nhân vật, ngay đến vai quần chúng cũng nắm trong tay đó là điều không thể nào.
Ta cứ thấp thỏm mà đi loang quanh như vậy khắp nơi, vừa suy nghĩ nơi này có đúng là bỏ hoang hay không, lại vừa lo sợ nhỡ đâu chủ nhân thực sự có thể nhảy ra trước mặt hay không. Cho đến khi đặt chân đến địa phận cuối cùng, ta mới thở dài kết luận: đúng là bỏ hoang rồi.
Mà địa phận cuối cùng của cung điện này, nói thơ mộng một chút chính là một hồ nước nóng, còn nói toẹt ra chính là một hồ tắm nước nóng!
Ta chép miệng tiếc rẻ, nơi tốt như vậy cũng có thể bỏ không, trong khi lão nương đây mấy tháng trời đều phải chu rúc trong Động Nhện, thật là quá bất công mà!
Cắn môi, nói thực ta đây chính là một kẻ mình đầy tục khí, nơi nào tốt sẽ muốn góp vui, thấy đồ tốt sẽ thử một chút…
Trước mặt chính là hồ nước nóng lộ thiên tự nhiên, xung quanh còn không có ai, nói ta không động lòng muốn thử… có quỷ mới tin!
Phải biết lão nương dầm nắng dầm mưa ngoài kia khổ cực cũng không biết đã tích được bao nhiêu lớp ghét trên người đâu! Đến áo trong của ta cũng vẫn còn hơi ẩm đây này!
“….”
Chậc… chỉ thử một chút cũng chẳng chết người được, dù sao cũng là lần đầu tiên ta thấy qua một hồ nước nóng… ấy, nhưng mà Tiểu Sa vẫn còn đang chờ ở bên ngoài, một mình ta trong này hưởng lợi hình như không được tốt lắm thì phải… nhưng mà cung điện to như thế, đi ra rồi đi vào rất mất thời gian, ta lại rất nóng lòng muốn thử tắm nước ôn tuyền nha… dù sao nơi này cũng là nhà người ta, ta tự ý hưởng dụng đồ của người khác mà bị phát hiện thì đúng là mất hết thể diện… nhưng mà… rồi lại… xong rồi…
Vừa phỉ nhổ bản thân vừa mò mẫm trút từng lớp quần áo xuống như vậy, đến lúc mà kiện áo yếm cũng bị ném xuống thì ta đã chẳng còn phân vân gì nữa.
Nước hồ có màu hơi đục ánh xanh, trên mặt nước phủ một tầng hơi nóng nhàn nhạt, ta ngồi xổm xuống phiến đá trơn nhẵn bên hồ, thử thò tay vào trong nước. Không quá nóng, thậm chí còn mang lại cảm giác khoan khoái. Ta thích thú lùa nước, sau đó mới từ từ tiến vào trong hồ, đáy hồ không sâu, chỉ vừa vặn ngập đến ngang ngực khi ta ngồi xuống.
Có thể hình dung tiếng thở dài thỏa mãn của ta sau khi cả người chìm trong nước nóng chính là đã chạm đến cực đỉnh mãn nguyện.
Dựa gáy vào thành hồ, ta để mặc cơ thể bồng bềnh trong nước, được dòng nước nóng vuốt ve lên từng tấc da thịt… Mẹ kiếp! Vậy mà có kẻ còn vứt bỏ một nơi tuyệt vời thế này!
Thư giãn cơ thể được một lúc, da thịt dần dần quen với nhiệt độ nước, không có việc gì làm, ta lại quay ra đánh giá lại thân thể Tiểu Mị…
Giơ lên bàn tay gầy gò không có mấy da thịt trước mặt, được ngâm qua nước nóng nên làn da trở nên đỏ hồng, khác hoàn toàn với sắc da trắng nhợt thường ngày, ta khẽ thở dài.
Tiểu Mị này, cho đến bây giờ ta vẫn không hiểu. Trong nguyên tác Rết tinh ngàn năm, Tiểu Mị được ta miêu tả là một nữ yêu quyến rũ yêu mị, xứng với chữ ‘Mị’ trong tên nàng ta, muốn ngực có ngực, muốn eo có eo, mông còn căng tròn vểnh lên, dung nhan được hóa trang cũng mang thêm đôi phần huyền bí… mà nhìn lại, aiz, ta không thể hình dung ‘Tiểu Mị’ hiện giờ yêu mị ở chỗ nào.
Thân thể gầy tong teo không nói, vòng eo miễn cưỡng đạt yêu cầu. Nhưng mà ngực? Mông? Xin lỗi à! Không có đâu! Thôi, nếu như dáng người không đạt chuẩn được cũng không sao, nhưng mà nhan sắc này, nhìn thế nào cũng là một gương mặt phổ thông ra ngoài đường là bắt được mấy người. Mắt hai mí nhưng hơi nhỏ, được cái mũi cao, môi lại còn thâm… chẳng trách nàng ta bôi màu đen lên môi và mắt, ngay cả làn da cũng tai tái nhợt nhạt, tóc thì vừa xơ lại còn chẻ ngọn…
Nói chung là, so với tập đoàn chị em xuyên không nghiêng nước nghiêng thành ấy mà, nhan sắc ‘của ta’ vẫn còn kém chuẩn xa, xa lắm!
Đối với ta mà nói, nhan sắc của Tiểu Mị có xấu hơn nữa thì cũng không có vấn đề gì, dù sao từ đầu ta đã không coi mình sẽ thực sự trở thành nàng ta, mà nhan sắc thật sự của ta cũng chẳng được tính là đẹp, nhìn nhiều sẽ quen thôi. Cái ta lo lắng chỉ có: nếu như ‘Tiểu Mị’ sau hai trăm năm nữa mà không trở nên quyến rũ đến mức gây được hiểu lầm cho nữ chính Song Linh, lúc đó mới tính là thảm á!
Nghĩ tới làm sao để ‘cải tạo’ được Tiểu Mị cũng đã khiến ta đủ chán nản, nói nhỏ nhé, ta từng thử mở kim khẩu làm cho ngực to ra rồi. Kết quả? Vô dụng! Có vẻ kim khẩu trong một số trường hợp đi ngược lại ý chí của nguyên tác sẽ không linh nghiệm…
Để thân thể trượt sâu hơn vào trong nước nóng, hơi nước bốc lên khiến ta lim dim buồn ngủ, mi mắt nặng trĩu dần sụp xuống, ta thực sự thiu thiu rơi vào mộng đẹp…
Không sai biệt lắm, ngay khi cảm giác bản thân đã chìm vào mơ màng thì ta bỗng bừng tỉnh, cặp mắt mở lớn trừng về phía trước, bởi vì ta nghe được tiếng nước động.
“…”
Ô hay, hay rồi.
Hèn gì từ nãy đến giờ ta vẫn luôn cảm giác có gì đó không đúng, thì ra trong lúc vô tình lão nương lại thực sự bước vào một màn kịch kinh điển: đụng mặt trong hồ nước nóng!!!
Chỉ thấy trước mắt là một tên đàn ông khỏa thân đứng đó. Lạy chúa, may mắn mực nước nơi hắn đứng vừa vặn đến ngang rốn, ta hơi tiếc rẻ cũng hơi mừng thầm nghĩ thế, chứ nhìn cái body kia đi kìa, phần trên đã đủ đẹp lại còn muốn phơi bày cả bên dưới?
Hắn có lẽ rất cao, thân thể chỉ có thể mô tả là đẹp ngang ngửa với mấy người mẫu nam trên tạp chí. Cơ bụng không phải dạng sáu múi cuồn cuộn nhưng trông rất săn chắc, ngực rộng, vai rộng, xương quai xanh gồ lên, cổ vừa thon vừa cao, cả người chỗ nào cũng dùng từ ‘đẹp’ để hình dung được. Nhích tầm mắt thêm chút nữa lên đến khuôn mặt của hắn, vậy là đúng chuẩn nam thần: mũi cao, môi mỏng, mắt phượng dài, con ngươi mắt màu đỏ tươi, đuôi mắt hơi xếch lên đầy ngạo nghễ, vành tai hơi nhọn, mái tóc dài xõa tung đỏ rực như lửa…
Ờ thì, đối với kẻ đã nhìn quen mĩ nam mĩ nữ điện ảnh như ta mà nói, người ở trước mặt này đẹp thì có đẹp nhưng cũng không tính là hiếm lạ, giải phẫu sinh học cũng là một mồm, một mũi, hai mắt, hai tai, chân tay đầy đủ thế thôi. Cho nên đừng nghĩ ta sẽ bối rối đỏ mặt hay bị mê hoặc đến thất thần, không có đâu.
Vấn đề trọng điểm cần quan tâm hơn ở đây chính là: tên này nhìn thế nào cũng là thuộc ma tộc!
Và cái tối quan trọng có lẽ không cần ta nói ra nữa: hắn chính là chủ nhân của nơi này.
Thấy chưa? Tự ý xài đồ chùa của nhà người ta là không có kết cục đẹp đâu!
Nhưng mà… điều khùng khiếp nhất không phải hai cái bên trên, cái kinh hoàng ở đây chính là: ta càng nhìn hắn, chân tay đang ngâm ở trong ôn tuyền cũng dần dần lạnh toát. Bởi vì bóng dáng đằng trước mặt kia đang dần dần, dần dần hòa nhập vào làm một với một bóng dáng khác trong trí nhớ, một nam nhân tóc đỏ mắt đỏ ngay cả một ánh mắt cũng lười lưu lại, trực tiếp đem ‘Tiểu Mị’ đáng thương không biết trời cao đất dày dám lao vào quyến rũ hắn thiêu thành một ngọn đuốc sống!
Hắn, chính là kẻ đã thiêu chết ‘Tiểu Mị’!!!
Tên đàn ông đứng ở bên đó nhìn ta không rõ là vui hay giận, hắn chỉ đơn giản là đứng chắp tay sau lưng, nghiêng đầu từ trên nhìn xuống ta… như một vật chết.
Ta rùng mình, cho dù người bị thiêu khi đó không phải là ta, cho dù chỉ là cảm giác trong trí nhớ của Tiểu Mị, nhưng đau đớn bị thiêu sống khắc sâu trong da thịt lại là cái mà ta không thể kiềm chế, đó là nỗi khiếp sợ từ tận sâu trong tâm khảm. Rõ ràng thần trí rất bình tĩnh, nhưng cơ thể lại không ngừng run rẩy vì sợ hãi.
Trực giác mách bảo ta không nên dây dưa với kẻ này, càng là những kẻ âm trầm khó đoán lại càng là vật nguy hiểm sánh ngang với bom nguyên tử. Trong ý nghĩ của ta bây giờ chỉ có duy nhất một từ: Chạy!
Nhưng mà đừng có nói là chạy, ngay khi từ ‘chạy’ vừa xuất hiện trong đầu, bóng người trước mắt đã loáng lên, bọt nước văng tung tóe, trước khi ta kịp nhận ra bất kỳ thay đổi gì thì cơn đau ở lưng đã ập đến, cổ họng bị bóp bằng một bàn tay với những móng vuốt sắc nhọn, tên đàn ông kia chỉ dùng một tay đã đủ ấn ta dính vào thành hồ.
Mẹ kiếp! Mẹ kiếp! Mẹ kiếp! Cái này là quả báo của tội hưởng thụ một mình đấy!
Đáng lẽ ta không nên bỏ Tiểu Sa ở bên ngoài, chắc chắn khi ta bước chân vào đây tên này cũng đang tắm, chẳng qua là ta không cảm nhận được khí tức của hắn… Không đúng! Có Tiểu Sa thì cũng không ăn thua, tên này quá mạnh, có khi còn chết chùm!
Cổ họng bị bóp chặt, thực ra cũng chẳng khổ sở lắm, yêu tinh mà, bị bóp cổ làm sao chết được? Cái ta lo lắng chỉ là tên này có tiện tay bẻ gãy cổ hay bứt luôn cái đầu ta ra không thôi, nhưng khả năng này không lớn, dù sao đó cũng là tai nạn chết người, mà ta nhắc lại lần nữa: ta không chết được!
Có điều việc bị một tên đàn ông trần truồng khống chế trong khi mình cũng đang… khụ khụ… cũng khiến người ta ngại lắm chứ? Lão nương là con người cổ hủ lắm đấy! Chưa kể tên này cũng thuộc dạng đẹp trai nữa, bị trai đẹp chế trụ đương nhiên không thể không ngượng ngùng rồi. Cho nên bất chấp sắc mặt có tái nhợt thế nào thì hai gò má của ta cũng nóng bừng lên.
“Khụ khụ… ngươ… ngài gì đó ơi? Có thể đừng nhìn chằm chằm như vậy không? Ta… ngại.”
“…”
Bàn ta đang bóp ở cổ ta dường như run lên, ta chưa kịp thả lỏng vì cảm thấy lực đạo giảm xuống thì bất ngờ lại bị bóp mạnh hơn, đến mức ta nghe được đốt xương kêu lên ‘cậc’ một cái.
Ta nói tên điên này chứ? Bộ cổ người ta là bún hả mà ngươi muốn bóp thế nào thì bóp??? Muốn bóp vỡ xương lão nương sao!? Ta ném cái nhìn ai oán cho hắn, nhưng mà cái con ngươi màu đỏ kia từ đầu đến cuối đều không hề dao động dù chỉ một chút.
“Nữ nhân, ngươi có biết bổn quân là ai không?”
“… Hở?”
Một câu không đầu không cuối như thế, bỗng cơ thể bất ngờ được nới lỏng khiến ta mất đà trượt xuống, thế mới biết khi nãy tên kia lúc chế trụ ta đã gây ra một chỗ lõm khá sâu trên thành hồ bằng đá…
Mẹ nó! May mà lão nương là yêu tinh!
Chìm lại vào trong nước hồ chỉ để lộ đến ngang cổ, ta mới quét mắt nhìn lại tên đàn ông một lượt từ trên xuống dưới. Hắn thế nhưng vẫn đứng ngạo nghễ ở một bên mặc cho ta nhìn.
Tạo hình này, tóc đỏ, mắt đỏ, miễn cưỡng coi là có khí chất yêu dị… quen lắm!
Nếu như thêm một bộ áo bào đỏ tươi cùng tính tình quái gở nữa thì…
Mà khi nãy hắn xưng là gì?
‘Bổn quân’?
Giả thiết từ khi nghe được tên ‘Thần Mộ sơn trang’ dần dần được chứng thực, cổ họng ta hơi căng, khó khăn lắm mới nuốt được một ngụm nước miếng, hớp hơi vài lần mới phun ra được hai chữ mà ta không muốn nói nhất: “Phụng Lai.”
Ma quân Phụng Lai!
Tiểu Sa tóm lấy hai vạt áo trước ngực không ngừng liến thoắng, con bé đi chân trần, dáng đi cũng hơi lắc lư, trên người chỉ phủ một lớp áo ngoài ướt đẫm của ta, gấu áo kéo lê trên đất, mặc dù giọng con nít thanh thúy rất dễ nghe nhưng cũng không thể không khiến ta bớt đau đầu.
Ta xốc lại vạt áo bị trễ xuống vai cho con bé, mặc dù tiểu nhện tinh không ý thức được việc không mặc quần áo có gì không tốt, nhưng cũng không thể cứ tênh hênh như vậy được. Đẩy Tiểu Sa đi ngang hàng mình, ta mới thâm thúy nói: “Tiểu Sa, con nghĩ xem, tại sao chúng ta lại bị dính vào mê trận?”
“Là tại vì chúng ta không cẩn thận ạ.”
“… Sai rồi! Là do có người đã cố tình bày trận để chúng ta bước vào.”
“Ôh… Vậy thì sao ạ?”
Đối diện với đôi con ngươi ngây thơ màu nâu đỏ của nhóc, ta chép môi, khinh bỉ xỉa xỉa ngón tay gầy trơ xương của mình vào trán con bé. “Con nghĩ thử xem, có ai lại rảnh rỗi bày mê trận chỉ để bẫy vài tiểu yêu như chúng ta không? Không đúng không? Một vùng rộng như vậy, kể cả có muốn bắt mồi thì cũng không cần bày ra cách vừa tốn sức lại đem hiệu quả không cao như thế, nhỡ chúng ta không bước vào thì chắc chắn là hắn toi công rồi. Vậy rốt cuộc là để làm gì? Đương nhiên là để cảnh giới, không cho người ngoài xâm nhập hay đến gần.”
“Như vậy có nghĩa là, ở gần đây có thứ gì đó mà người ta không muốn chúng ta tiếp cận nó?”, Tiểu Sa lập tức hiểu ra.
“Chính nó!” Ta híp mắt. Như đã nói, nếu là ta dùng cái thứ mê trận kia thì cũng chỉ có một mục đích như vậy. Mà đã là đồ không muốn cho ai biết thì ta lại càng phải biết! Tiện thể, nếu như tìm được kẻ đã bày trận thì… hừ hừ!
“Vương… liệu có ổn không Vương? Chúng ta cố tình xâm nhập như vậy, lỡ đụng phải kẻ bày trận thì sao đây Vương?” Tiểu Sa lo lắng chạy theo, mặc dù đôi chân rất nhỏ nhưng lại chẳng hề thua kém bước chân của ta một chút nào.
Ta nhếch mép, không trả lời câu hỏi của con bé.
Thổ quốc trong tưởng tượng của ta chính là đất nước rộng lớn nhất trong ngũ quốc, địa hình bằng phẳng, chủ yếu là đồng bằng, núi non không quá cao nhưng diện tích lại rất lớn. Nếu không phải dãy núi này quá dài, để qua nó phải đi đường vòng cực lớn, mất nhiều thời gian, thì cái xe ngựa của Thần Mộ sơn trang cũng không vì gấp gáp mà đưa chúng ta vào bẫy.
Nhưng mà cũng tốt, nhờ thế ta mới sớm khám phá được bí mật động trời của bản thân, chỉ cần mở kim khẩu liền muốn gì được nấy!
Quay trở về với ngọn núi, ở Thổ quốc có hai dãy núi nổi tiếng nhất đó là Thanh Sơn và Thất Sơn. Thanh Sơn thì không cần nói nữa, đó chính là bối cảnh chính ở trong truyện, còn là nơi linh khí tràn đầy. Thất Sơn lại khác, ngược lại với Thanh Sơn chỉ có một đỉnh núi, Thất Sơn giống như tên của nó có đến bảy đỉnh. Sẽ không có gì đáng nói nếu như ở trên Thất Sơn này đâu đâu cũng là cạm bẫy, ngay cả sinh vật sống cũng rất thưa thớt, ta cùng Tiểu Sa đi lòng vòng thêm nửa ngày, đã phá được hơn mười cái mê trận, vậy mà một bóng yêu tinh hay dã thú cũng đều không có.
“Vương, trên kia là Lục Đỉnh, là đỉnh núi cao nhất của Thất Sơn…”, Tiểu Sa chỉ chỉ đỉnh núi đối diện, trên cánh tay của con bé có một chấm nhỏ, là một con nhện bản địa. “Bọn họ nói Lục Đỉnh kia so với những nơi khác dễ sống hơn rất nhiều, tộc nhện cư ngụ ở Thất Sơn đông nhất là ở bên đó.”
Ta im lặng một bên nghe Tiểu Sa nói chuyện cùng nhện nhỏ bản địa xong, mới từ từ dời mắt lên trên ngọn Lục Đỉnh, rõ ràng so với những ngọn núi khác nhìn thế nào cũng bình thường đến không thể bình thường hơn.
Bình thường như thế… mới là bất thường!
“Trên Lục Đỉnh kia chắc chắn có huyền cơ.” Ta cười cười, bỗng nghĩ ra điều gì đó rất thú vị. “Ở trong mắt ta, không có bất kỳ kết giới nào có thể giấu mình được.”
Vừa dứt lời, ta liền cảm giác được tròng mắt nong nóng.
Ta có nên cười lớn không? Có nên không?
Khi thấy được cung điện ẩn mình sau tấm màn trong suốt màu đỏ cực lớn trên Lục Đỉnh đối diện từ từ xuất hiện, ta đã rất cố gắng mới kiềm chế được bản thân mình đừng run rẩy.
Đây là thể loại gì? Xin lỗi nhé! Bàn tay vàng cũng không theo kịp được mức độ hoang đường này đâu!
“Tiểu Sa, đi thôi, chúng ta đi qua bên đó.”
Ta xách Tiểu Sa lên để con bé bám trên lưng mình, chào tạm biệt nhện bản địa, nhún chân liền bay đi.
Nếu để nói làm yêu tinh có gì thuận lợi thì chắc chắn phải kể ngay đến khả năng vận động kinh người mà trước đây có trong mơ ta cũng tưởng tượng nổi, chỉ vài ba lần nhón chân liền nhảy qua được khoảng cách đi bộ nửa ngày.
Đặt chân lên Lục Đỉnh, ta lập tức hít một hơi, quả nhiên không khí nơi này so với những ngọn núi khác thuộc Thất Sơn tốt hơn rất nhiều. Nếu không tính đến cái kết giới khổng lồ chiếm cứ hết cả một vùng rộng lớn trên kia, thì có thể kết luận nơi này cực kỳ đáng sống.
Nhìn khung cảnh lầu các âm u ẩn mình sau bức tường đỏ thẫm trong suốt, không hiểu sao ta thấy hơi ớn lạnh.
Đặt Tiểu Sa xuống, ta kêu con bé dẫn mình đi lên đỉnh núi.
Chiếm nguyên một dãy núi, dày công bày trận bảo vệ, lại còn đặt cung điện ở nơi cao nhất, không thể không nói thân phận chủ nhân đứng sau nơi này chắc chắn sẽ rất lớn.
Ta vắt óc nghĩ, thế nhưng lại chẳng nghĩ được ngoài Thanh Sơn và Hồ tộc ở Bàn Sơn ra, có kẻ nào có thực lực và thế lực lớn như vậy ở Thổ quốc mà mình không hề hay biết, chẳng lẽ ta đã bỏ lỡ điều gì sao?
Ta cứ ôm mối nghi hoặc như vậy mà theo sau Tiểu Sa, kết giới lập lòe đỏ thẫm càng ngày càng phóng to trước mặt. Bởi vì chỉ có ta mới có thể nhìn thấy kết giới, cho nên Tiểu Sa dẫn đường hoàn toàn vô tư mà đi, tốc độ rất nhanh như thể sẽ đâm vào kết giới bất cứ lúc nào.
Nhưng mà ngay khi tới gần bức tường kết giới chừng ba bốn mét, Tiểu Sa bỗng đổi hướng.
“Tiểu Sa.” Ta dừng chân, đứng ngay sát cạnh kết giới gọi con bé lại. “Sao con không đi tiếp?”
“Dạ?” Tiểu Sa bỗng như bừng tỉnh, nó quay đầu lại khó hiểu nhìn ta, “Vương? Chẳng phải người nói để con dẫn đường lên đỉnh núi sao? Hướng đó hết đường rồi mà Vương.”
Quả nhiên, chỉ cần tới gần nơi này đầu óc sẽ trở nên mụ mị, sau đó vô thức tránh xa.
Ta phân vân một lúc, cuối cùng vẫn ra lệnh cho Tiểu Sa ở lại chỗ này chờ đợi mặc cho con bé phản đối dữ dội. Dù dám chắc bản thân sẽ chẳng có việc gì, nhưng phía trước là nơi mà ta không nắm được thông tin, không biết có xảy ra cái gì ngoài ý muốn không, ta không muốn liên lụy con bé vì tính chủ quan của mình lần nữa.
Hít sâu một hơi, ta nín thở tiến tới phía trước, đâm thẳng vào tấm màn kết giới.
Đúng như dự liệu của ta, sau khi xuyên qua để vào đến bên trong, nơi này không hề có lấy một bóng thủ vệ canh gác.
Biết lắm mà! Mấy cái kiểu tự tin thái quá kia, cậy mình giăng bẫy đủ mạnh liền lơi là cảnh giác, có lẽ những kẻ này đều không ngờ lại có người nhìn thấu kết giới của bọn chúng, còn trà trộn được vào.
Ngoái lại nhìn Tiểu Sa ở bên ngoài đang trừng lớn mắt kinh hãi, con bé không hiểu nổi tại sao ta đột nhiên tan biến trước mặt mình. Nhìn thấy vẻ dáo dác chạy quanh của con bé nhưng vẫn không thể tiến gần kết giới, ta cười khẽ, quay đầu bước đi.
Đình đài lầu các, so với trong phim ảnh cũng chẳng khác gì mấy, đặc sắc lắm thì chắc là trên mỗi hai đầu mái ngói dát vàng đều có hình điêu khắc chim phượng hoàng. Ban đầu ta còn cẩn thận dè dặt, nhưng sau khi đã đi qua được non nửa những cung điện, đến một bóng chuột cũng không có, phòng ốc đều trống trơn không có một chút hơi người liền khiến ta bất giác thả lỏng hơn đôi chút.
Kỳ quái? Cả một cung điện nguy nga to lớn lại không có người ở?
Nghĩ nát óc cũng không ra mình từng có cái ý tưởng nào thế này chưa, cũng không nhớ được có nhân vật nào của mình lại là kẻ hoang phí đến mức xây dựng nguyên một cung điện xa hoa xong bỏ trống giữa núi rừng và một đống mê trận bảo vệ, hành vi này rõ ràng là biểu hiện của một kẻ phá của, tuyệt đối không thể là một trong số ‘các con’ của ta được.
Ta lại thầm an ủi mình, thế giới lớn như vậy, bảo ta phải biết được từng nhân vật, ngay đến vai quần chúng cũng nắm trong tay đó là điều không thể nào.
Ta cứ thấp thỏm mà đi loang quanh như vậy khắp nơi, vừa suy nghĩ nơi này có đúng là bỏ hoang hay không, lại vừa lo sợ nhỡ đâu chủ nhân thực sự có thể nhảy ra trước mặt hay không. Cho đến khi đặt chân đến địa phận cuối cùng, ta mới thở dài kết luận: đúng là bỏ hoang rồi.
Mà địa phận cuối cùng của cung điện này, nói thơ mộng một chút chính là một hồ nước nóng, còn nói toẹt ra chính là một hồ tắm nước nóng!
Ta chép miệng tiếc rẻ, nơi tốt như vậy cũng có thể bỏ không, trong khi lão nương đây mấy tháng trời đều phải chu rúc trong Động Nhện, thật là quá bất công mà!
Cắn môi, nói thực ta đây chính là một kẻ mình đầy tục khí, nơi nào tốt sẽ muốn góp vui, thấy đồ tốt sẽ thử một chút…
Trước mặt chính là hồ nước nóng lộ thiên tự nhiên, xung quanh còn không có ai, nói ta không động lòng muốn thử… có quỷ mới tin!
Phải biết lão nương dầm nắng dầm mưa ngoài kia khổ cực cũng không biết đã tích được bao nhiêu lớp ghét trên người đâu! Đến áo trong của ta cũng vẫn còn hơi ẩm đây này!
“….”
Chậc… chỉ thử một chút cũng chẳng chết người được, dù sao cũng là lần đầu tiên ta thấy qua một hồ nước nóng… ấy, nhưng mà Tiểu Sa vẫn còn đang chờ ở bên ngoài, một mình ta trong này hưởng lợi hình như không được tốt lắm thì phải… nhưng mà cung điện to như thế, đi ra rồi đi vào rất mất thời gian, ta lại rất nóng lòng muốn thử tắm nước ôn tuyền nha… dù sao nơi này cũng là nhà người ta, ta tự ý hưởng dụng đồ của người khác mà bị phát hiện thì đúng là mất hết thể diện… nhưng mà… rồi lại… xong rồi…
Vừa phỉ nhổ bản thân vừa mò mẫm trút từng lớp quần áo xuống như vậy, đến lúc mà kiện áo yếm cũng bị ném xuống thì ta đã chẳng còn phân vân gì nữa.
Nước hồ có màu hơi đục ánh xanh, trên mặt nước phủ một tầng hơi nóng nhàn nhạt, ta ngồi xổm xuống phiến đá trơn nhẵn bên hồ, thử thò tay vào trong nước. Không quá nóng, thậm chí còn mang lại cảm giác khoan khoái. Ta thích thú lùa nước, sau đó mới từ từ tiến vào trong hồ, đáy hồ không sâu, chỉ vừa vặn ngập đến ngang ngực khi ta ngồi xuống.
Có thể hình dung tiếng thở dài thỏa mãn của ta sau khi cả người chìm trong nước nóng chính là đã chạm đến cực đỉnh mãn nguyện.
Dựa gáy vào thành hồ, ta để mặc cơ thể bồng bềnh trong nước, được dòng nước nóng vuốt ve lên từng tấc da thịt… Mẹ kiếp! Vậy mà có kẻ còn vứt bỏ một nơi tuyệt vời thế này!
Thư giãn cơ thể được một lúc, da thịt dần dần quen với nhiệt độ nước, không có việc gì làm, ta lại quay ra đánh giá lại thân thể Tiểu Mị…
Giơ lên bàn tay gầy gò không có mấy da thịt trước mặt, được ngâm qua nước nóng nên làn da trở nên đỏ hồng, khác hoàn toàn với sắc da trắng nhợt thường ngày, ta khẽ thở dài.
Tiểu Mị này, cho đến bây giờ ta vẫn không hiểu. Trong nguyên tác Rết tinh ngàn năm, Tiểu Mị được ta miêu tả là một nữ yêu quyến rũ yêu mị, xứng với chữ ‘Mị’ trong tên nàng ta, muốn ngực có ngực, muốn eo có eo, mông còn căng tròn vểnh lên, dung nhan được hóa trang cũng mang thêm đôi phần huyền bí… mà nhìn lại, aiz, ta không thể hình dung ‘Tiểu Mị’ hiện giờ yêu mị ở chỗ nào.
Thân thể gầy tong teo không nói, vòng eo miễn cưỡng đạt yêu cầu. Nhưng mà ngực? Mông? Xin lỗi à! Không có đâu! Thôi, nếu như dáng người không đạt chuẩn được cũng không sao, nhưng mà nhan sắc này, nhìn thế nào cũng là một gương mặt phổ thông ra ngoài đường là bắt được mấy người. Mắt hai mí nhưng hơi nhỏ, được cái mũi cao, môi lại còn thâm… chẳng trách nàng ta bôi màu đen lên môi và mắt, ngay cả làn da cũng tai tái nhợt nhạt, tóc thì vừa xơ lại còn chẻ ngọn…
Nói chung là, so với tập đoàn chị em xuyên không nghiêng nước nghiêng thành ấy mà, nhan sắc ‘của ta’ vẫn còn kém chuẩn xa, xa lắm!
Đối với ta mà nói, nhan sắc của Tiểu Mị có xấu hơn nữa thì cũng không có vấn đề gì, dù sao từ đầu ta đã không coi mình sẽ thực sự trở thành nàng ta, mà nhan sắc thật sự của ta cũng chẳng được tính là đẹp, nhìn nhiều sẽ quen thôi. Cái ta lo lắng chỉ có: nếu như ‘Tiểu Mị’ sau hai trăm năm nữa mà không trở nên quyến rũ đến mức gây được hiểu lầm cho nữ chính Song Linh, lúc đó mới tính là thảm á!
Nghĩ tới làm sao để ‘cải tạo’ được Tiểu Mị cũng đã khiến ta đủ chán nản, nói nhỏ nhé, ta từng thử mở kim khẩu làm cho ngực to ra rồi. Kết quả? Vô dụng! Có vẻ kim khẩu trong một số trường hợp đi ngược lại ý chí của nguyên tác sẽ không linh nghiệm…
Để thân thể trượt sâu hơn vào trong nước nóng, hơi nước bốc lên khiến ta lim dim buồn ngủ, mi mắt nặng trĩu dần sụp xuống, ta thực sự thiu thiu rơi vào mộng đẹp…
Không sai biệt lắm, ngay khi cảm giác bản thân đã chìm vào mơ màng thì ta bỗng bừng tỉnh, cặp mắt mở lớn trừng về phía trước, bởi vì ta nghe được tiếng nước động.
“…”
Ô hay, hay rồi.
Hèn gì từ nãy đến giờ ta vẫn luôn cảm giác có gì đó không đúng, thì ra trong lúc vô tình lão nương lại thực sự bước vào một màn kịch kinh điển: đụng mặt trong hồ nước nóng!!!
Chỉ thấy trước mắt là một tên đàn ông khỏa thân đứng đó. Lạy chúa, may mắn mực nước nơi hắn đứng vừa vặn đến ngang rốn, ta hơi tiếc rẻ cũng hơi mừng thầm nghĩ thế, chứ nhìn cái body kia đi kìa, phần trên đã đủ đẹp lại còn muốn phơi bày cả bên dưới?
Hắn có lẽ rất cao, thân thể chỉ có thể mô tả là đẹp ngang ngửa với mấy người mẫu nam trên tạp chí. Cơ bụng không phải dạng sáu múi cuồn cuộn nhưng trông rất săn chắc, ngực rộng, vai rộng, xương quai xanh gồ lên, cổ vừa thon vừa cao, cả người chỗ nào cũng dùng từ ‘đẹp’ để hình dung được. Nhích tầm mắt thêm chút nữa lên đến khuôn mặt của hắn, vậy là đúng chuẩn nam thần: mũi cao, môi mỏng, mắt phượng dài, con ngươi mắt màu đỏ tươi, đuôi mắt hơi xếch lên đầy ngạo nghễ, vành tai hơi nhọn, mái tóc dài xõa tung đỏ rực như lửa…
Ờ thì, đối với kẻ đã nhìn quen mĩ nam mĩ nữ điện ảnh như ta mà nói, người ở trước mặt này đẹp thì có đẹp nhưng cũng không tính là hiếm lạ, giải phẫu sinh học cũng là một mồm, một mũi, hai mắt, hai tai, chân tay đầy đủ thế thôi. Cho nên đừng nghĩ ta sẽ bối rối đỏ mặt hay bị mê hoặc đến thất thần, không có đâu.
Vấn đề trọng điểm cần quan tâm hơn ở đây chính là: tên này nhìn thế nào cũng là thuộc ma tộc!
Và cái tối quan trọng có lẽ không cần ta nói ra nữa: hắn chính là chủ nhân của nơi này.
Thấy chưa? Tự ý xài đồ chùa của nhà người ta là không có kết cục đẹp đâu!
Nhưng mà… điều khùng khiếp nhất không phải hai cái bên trên, cái kinh hoàng ở đây chính là: ta càng nhìn hắn, chân tay đang ngâm ở trong ôn tuyền cũng dần dần lạnh toát. Bởi vì bóng dáng đằng trước mặt kia đang dần dần, dần dần hòa nhập vào làm một với một bóng dáng khác trong trí nhớ, một nam nhân tóc đỏ mắt đỏ ngay cả một ánh mắt cũng lười lưu lại, trực tiếp đem ‘Tiểu Mị’ đáng thương không biết trời cao đất dày dám lao vào quyến rũ hắn thiêu thành một ngọn đuốc sống!
Hắn, chính là kẻ đã thiêu chết ‘Tiểu Mị’!!!
Tên đàn ông đứng ở bên đó nhìn ta không rõ là vui hay giận, hắn chỉ đơn giản là đứng chắp tay sau lưng, nghiêng đầu từ trên nhìn xuống ta… như một vật chết.
Ta rùng mình, cho dù người bị thiêu khi đó không phải là ta, cho dù chỉ là cảm giác trong trí nhớ của Tiểu Mị, nhưng đau đớn bị thiêu sống khắc sâu trong da thịt lại là cái mà ta không thể kiềm chế, đó là nỗi khiếp sợ từ tận sâu trong tâm khảm. Rõ ràng thần trí rất bình tĩnh, nhưng cơ thể lại không ngừng run rẩy vì sợ hãi.
Trực giác mách bảo ta không nên dây dưa với kẻ này, càng là những kẻ âm trầm khó đoán lại càng là vật nguy hiểm sánh ngang với bom nguyên tử. Trong ý nghĩ của ta bây giờ chỉ có duy nhất một từ: Chạy!
Nhưng mà đừng có nói là chạy, ngay khi từ ‘chạy’ vừa xuất hiện trong đầu, bóng người trước mắt đã loáng lên, bọt nước văng tung tóe, trước khi ta kịp nhận ra bất kỳ thay đổi gì thì cơn đau ở lưng đã ập đến, cổ họng bị bóp bằng một bàn tay với những móng vuốt sắc nhọn, tên đàn ông kia chỉ dùng một tay đã đủ ấn ta dính vào thành hồ.
Mẹ kiếp! Mẹ kiếp! Mẹ kiếp! Cái này là quả báo của tội hưởng thụ một mình đấy!
Đáng lẽ ta không nên bỏ Tiểu Sa ở bên ngoài, chắc chắn khi ta bước chân vào đây tên này cũng đang tắm, chẳng qua là ta không cảm nhận được khí tức của hắn… Không đúng! Có Tiểu Sa thì cũng không ăn thua, tên này quá mạnh, có khi còn chết chùm!
Cổ họng bị bóp chặt, thực ra cũng chẳng khổ sở lắm, yêu tinh mà, bị bóp cổ làm sao chết được? Cái ta lo lắng chỉ là tên này có tiện tay bẻ gãy cổ hay bứt luôn cái đầu ta ra không thôi, nhưng khả năng này không lớn, dù sao đó cũng là tai nạn chết người, mà ta nhắc lại lần nữa: ta không chết được!
Có điều việc bị một tên đàn ông trần truồng khống chế trong khi mình cũng đang… khụ khụ… cũng khiến người ta ngại lắm chứ? Lão nương là con người cổ hủ lắm đấy! Chưa kể tên này cũng thuộc dạng đẹp trai nữa, bị trai đẹp chế trụ đương nhiên không thể không ngượng ngùng rồi. Cho nên bất chấp sắc mặt có tái nhợt thế nào thì hai gò má của ta cũng nóng bừng lên.
“Khụ khụ… ngươ… ngài gì đó ơi? Có thể đừng nhìn chằm chằm như vậy không? Ta… ngại.”
“…”
Bàn ta đang bóp ở cổ ta dường như run lên, ta chưa kịp thả lỏng vì cảm thấy lực đạo giảm xuống thì bất ngờ lại bị bóp mạnh hơn, đến mức ta nghe được đốt xương kêu lên ‘cậc’ một cái.
Ta nói tên điên này chứ? Bộ cổ người ta là bún hả mà ngươi muốn bóp thế nào thì bóp??? Muốn bóp vỡ xương lão nương sao!? Ta ném cái nhìn ai oán cho hắn, nhưng mà cái con ngươi màu đỏ kia từ đầu đến cuối đều không hề dao động dù chỉ một chút.
“Nữ nhân, ngươi có biết bổn quân là ai không?”
“… Hở?”
Một câu không đầu không cuối như thế, bỗng cơ thể bất ngờ được nới lỏng khiến ta mất đà trượt xuống, thế mới biết khi nãy tên kia lúc chế trụ ta đã gây ra một chỗ lõm khá sâu trên thành hồ bằng đá…
Mẹ nó! May mà lão nương là yêu tinh!
Chìm lại vào trong nước hồ chỉ để lộ đến ngang cổ, ta mới quét mắt nhìn lại tên đàn ông một lượt từ trên xuống dưới. Hắn thế nhưng vẫn đứng ngạo nghễ ở một bên mặc cho ta nhìn.
Tạo hình này, tóc đỏ, mắt đỏ, miễn cưỡng coi là có khí chất yêu dị… quen lắm!
Nếu như thêm một bộ áo bào đỏ tươi cùng tính tình quái gở nữa thì…
Mà khi nãy hắn xưng là gì?
‘Bổn quân’?
Giả thiết từ khi nghe được tên ‘Thần Mộ sơn trang’ dần dần được chứng thực, cổ họng ta hơi căng, khó khăn lắm mới nuốt được một ngụm nước miếng, hớp hơi vài lần mới phun ra được hai chữ mà ta không muốn nói nhất: “Phụng Lai.”
Ma quân Phụng Lai!
/7
|