Lạc Thanh Hoài lập tức ngây ngẩn, quỳ gối tại chỗ không động đậy nổi.
Lực tay nó cũng không tự giác mà giảm đi, không làm gì Bàn Đôn nữa mà chỉ bất an nhìn Hoắc Chu.
Bàn Đôn nằm trên mặt đất nhìn thấy cứu tinh, lập tức bò dậy vùng khỏi Lạc Thanh Hoài, nhanh chóng đứng lên, khóc lớn, "Tao về mách mẹ tao! Chúng mày đánh người, đến tao cũng muốn đánh chết..."
Hoắc Chu từ khiếp sợ phục hồi lại tinh thần, nhìn thấy trên mặt đất có một cái răng nanh dính đầy máu, vội vàng nhặt lên, không nói gì với Lạc Thanh Hoài đã xoay người đuổi theo Bàn Đôn.
Lạc Thanh Hoài quỳ trên mặt đất một lúc lâu mới giật mình.
Nó chớp chớp mắt, hốc mắt đỏ ửng.
Nó ngẩng đầu nhìn lên trời, không ngừng chớp mắt, cố gắng ép nước mắt trở về.
Lại qua một lúc lâu, chua xót trong lòng mới dịu xuống, Lạc Thanh Hoài đứng lên, bước một bước lên mặt cỏ.
Đi được vài bước, nó bỗng nhiên dừng lại.
Giãy dụa một chút, Lạc Thanh Hoài mới quay lại, nhặt từng viên kẹo của Hoắc Chu còn đang vương vãi đầy đất, cẩn thận thổi sạch sẽ mới bỏ vào túi.
Lúc đi khỏi sân cỏ, Lạc Thanh Hoài vẫn luôn nhìn lên trời.
Bên này, Hoắc Chu dùng hết sức lực mới đuổi kịp Bàn Đôn ở tầng dưới nhà mình.
Bàn Đôn mặt đầy máu vẫn còn đang khóc, nước mắt làm loãng máu, dính ở trên cổ, trên quần áo, nó lại dùng tay lau mặt... Dù sao cũng nhìn cực kì thảm, một bộ dạng bị thương rất nặng.
Trong lòng Hoắc Chu căng thẳng, ngăn cản nó.
Bàn Đôn vừa khóc vừa quát, "Mày, mày còn muốn, làm, làm gì?"
"Để tao xem vết thương của mày." Hoắc Chu xoay mặt nó muốn kiểm tra.
Bàn Đôn biết Lạc Thanh Hoài cùng Hoắc Chu là một bọn, vô cùng phòng bị cậu, hiển nhiên không muốn để Hoắc Chu nhìn liền né mặt đi.
"Đừng nhúc nhích!" Hoắc Chu gầm nhẹ, "Còn muốn bị đánh nữa hả? Tao gọi Thanh Hoài tới đấy!"
Hoắc Chu lần đầu tiên nhìn thấy Bàn Đôn bị đánh đến khóc, đoán chừng Lạc Thanh Hoài rất lợi hại nên hù nó một chút.
Không nghĩ tới Bàn Đôn sửng sốt, đúng là không dám động đậy.
Hoắc Chu một bên âm thầm tặc lưỡi, một bên nhìn mặt Bàn Đôn, tiện tay lấy khăn tay lau vết máu trên mặt nó.
Chà xát một lúc thì Hoắc Chu liền nhận ra trên mặt Bàn Đôn cũng bị thương không nhiều. Máu đều là từ miệng mà ra, nhưng lúc này cũng đã ngừng lại, hẳn là từ răng nanh bị gãy kia.
Bàn Đôn cũng đang trong thời thay răng, răng nanh vốn đang lung lay sắp gãy, bị Lạc Thanh Hoài đánh một cái liền gãy rời.
Nhưng bởi vì không phải tự nhiên mà rụng nên vẫn chảy máu rất nhiều.
Bàn Đôn dù sao cũng chỉ có mười tuổi, nhìn thấy nhiều máu như vậy hiển nhiên sẽ rất sợ hãi.
Cho nên, cũng chưa chắc Lạc Thanh Hoài rất lợi hại, dù sao em ấy nhỏ như vậy, có thể là Bàn Đôn tự mình sợ hãi.
Suy nghĩ cẩn thận chỗ này, Hoắc Chu nhẹ nhàng thở ra.
"Còn bị thương ở đâu không?" Hoắc Chu hỏi Bàn Đôn.
Nó còn đang sợ hãi, chỉ khắp toàn thân một lần.
Hoắc Chu: "... Tao đi về với mày, mày nói với mẹ là tao đánh mày, được không?"
Bàn Đôn trực tiếp nhảy dựng lên: "Không được! Chính là Lạc Thanh Hoài đánh tao! Tao sẽ không để yên cho nó, cái đồ không có cha..."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoắc Chu nhất thời trầm xuống, "Thanh Hoài đánh mày vì mày mắng em ấy không có cha?"
Bàn Đôn ý thức được mình vừa lỡ miệng, lập tức ngậm miệng.
Nhưng thái độ giấu đầu lòi đuôi này càng khiến Hoắc Chu xác định chính là Bàn Đôn gây chuyện.
Cũng phải, Lạc Thanh Hoài ngoan như vậy, nếu không phải Bàn Đôn gây chuyện trước thì làm sao em ấy có thể đánh người được?"
Hoắc Chu tức giận đến mức cũng muốn đấm Bàn Đôn một cái nữa, nhưng vẫn miễn cưỡng nhịn xuống, "Mày nghe đây, tao với mày cùng nhau trở về, mày nói là tao đánh mày, không được nhắc một chữ tới Lạc Thanh Hoài. Nếu không tao mách mẹ mày nói Lạc Thanh Hoài không có cha."
Bàn Đôn không sợ: "Tao không thèm sợ, tao nghe mẹ tao nói thế."
Hoắc Chu sửng sốt, mắt thấy Bàn Đôn muốn chạy, cậu đành phải dùng đòn sát thủ của mình – chính là cái răng vừa nhặt được kia.
Hoắc Chu uy hiếp Bàn Đôn, "Mày mà không nói như tao bảo thì tao liền đem cái răng này vứt bừa đi, khiến cho răng mày vĩnh viễn không mọc ra nữa. Sau đó sẽ vĩnh viễn để lại một hố đen trong miệng, xấu muốn chết, cả đời cũng sẽ không có em gái nào thích mày nữa."
Người thế hệ trước có một tập tục, răng nanh của trẻ con rụng ra không thể tùy tiện ném bừa. Răng hàm trên ném xuống dưới, răng hàm dưới ném lên trên, như vậy răng mới mới có thể thuận thuận lợi lợi mọc ra.
Tập tục này hiển nhiên là rất không khoa học, nhưng cha mẹ vì những món đồ may mắn mà cũng tạm thời tin.
Cho nên, răng bình thường bọn Hoắc Chu rụng cũng đều đưa cha mẹ xử lý.
Hoắc Chu cũng vậy,Bàn Đôn cũng thế, đều không biết lời nói này vô cùng sai lầm.
Cho nên Hoắc Chu vừa nói như vậy, Bàn Đôn liền sợ hãi, dù không cam lòng cũng đành phải thỏa hiệp.
Hai người cùng nhau đi lên lầu, Bàn Đôn nhịn không nổi nữa, trực tiếp há mồm gào khóc.
Nếu Hoắc Chu muốn thay Lạc Thanh Hoài gánh chuyện này, thế thì nó cũng phải làm cho Hoắc Chu bị đánh một trận.
Hai ngày nay Hoắc Chu vì Lạc Thanh Hoài mà trở mặt với nó, Bàn Đôn cũng đã sớm nghĩ phải dạy dỗ cậu.
Bàn Đôn gào khóc về đến nhà, mẹ nó đã đứng chờ trước cửa.
"Làm sao vậy? Làm sao vậy?" Mẹ nó nghe nó khóc cũng thấy lo lắng.
Bình thường đều là Bàn Đôn chạy ra ngoài bắt nạt người khác, đều là cha mẹ chúng nó dắt theo đứa nhỏ khóc nức nở tới tìm cô tính sổ, hôm nay tại sao lại thế này? Tại sao người khóc lại biến thành Bàn Đôn?
"Mẹ, Hoắc Chu đánh con!" Bàn Đôn nhìn thấy mẹ, khóc càng thương tâm.
Vết máu trên mặt nó tuy rằng đã bị Hoắc Chu xử lý qua nhưng vẫn dễ dàng nhìn thấy.
Mẹ nó cũng bị dọa sợ, lập tức nhìn sang Hoắc Chu đứng bên cạnh, "Chu Chu, tại sao cháu lại đánh Phi Phi?"
Hoắc Chu đưa răng Bàn Đôn ra, "Vì nó mắng Thanh Hoài không có cha trước."
Mẹ nó nghe vậy, mặt liền đỏ một chút, "Nhưng cháu cũng không thể ra tay mạnh như vậy..."
Còn chưa kịp nói xong, cửa nhà Hoắc Chu liền mở ra, cha Hoắc vẫn ở trong nhà nghỉ ngơi đi ra.
Hoắc Chu rụt vai, cúi đầu chủ động giải thích.
Mẹ Bàn Đôn nhìn thấy cha Hoắc đi ra cũng không khó dễ Hoắc Chu nữa, một bên nói bỏ đi một bên hỏi Bàn Đôn còn khó chịu chỗ nào không.
Bàn Đôn lại một lần nữa chỉ từ đầu đến chân.
Cha Hoắc gọi mẹ Hoắc đang nấu cơm ra, để cho bà cùng hai mẹ con Bàn Đôn tới bệnh viện kiểm tra, sau đó túm Hoắc Chu vào nhà, "Quỳ xuống cho cha!"
Mẹ Bàn Đôn khuyên tượng trưng hai câu liền cùng mẹ Hoắc dắt Bàn Đôn tới bệnh viện.
Hoắc Chu quỳ trên mặt đất nhìn cha cởi thắt lưng, sợ tới mức run rẩy.
"Cũng còn biết sợ à?" Cha Hoắc lấy dây lưng quất lên bàn một cái, một âm thanh thanh thúy vang lên, "Tại sao lại đánh nhau với Bàn Đôn?"
Hoắc Chu còn run rẩy hơn, "Nó mắng Thanh Hoài không có cha."
Cha Hoắc khựng lại, "Bảo vệ em là đúng."
Hoắc Chu vui vẻ.
Nhưng cha Hoắc lập tức nói: "Nhưng đánh nhau vẫn là không đúng, con còn đánh bạn chảy máu không ngừng! Nếu Phi Phi xảy ra chuyện thì làm sao? Đem con đền cho cha mẹ bạn?"
Hoắc Chu vội vàng lắc đầu, "Con không cần."
"Người ta cũng không muốn con." Cha Hoắc cả giận, "Cha đã nói với con không ít lần? Không được đánh nhau, không được đánh nhau, phải hòa thuận chơi với các bạn, thế mà con nghe không vào!"
Ông cầm thắt lưng quất một cái vào mặt đất sau mông Hoắc Chu.
Hoắc Chu thật ra cũng không cảm thấy đau, nhưng bị dọa đến sợ liền "Oa" một cái khóc lớn. Tiếng này kinh thiên động địa, quỷ thần khiếp sợ, so với tiếng vừa rồi của Bàn Đôn cũng không kém cạnh.
Cha Hoắc thiếu chút nữa cũng bị cậu chọc cười, vội vàng rút thắt lưng lại.
Bàn Đôn vừa đi xuống dưới lầu nghe thấy tiếng Hoắc Chu khóc, tức khắc cả người thoải mái, len lén nở nụ cười.
Mẹ Bàn Đôn xấu hổ ấn đầu nó xuống.
Mẹ Hoắc làm như không thấy, dịu dàng nói với Bàn Đôn: "Phi Phi à, để dì nói Hoắc Chu xin lỗi cháu, nó không hiểu chuyện, cháu cũng đừng giận nó. Nhưng mà, vì sao hai đứa lại đánh nhau?"
...
Bên kia, Lạc Thanh Hoài ở trong nhà mình nghe thấy tiếng Hoắc Chu kêu thảm thiết.
Hoắc Chu vừa khóc vừa nhận sai: "Cha, đau quá, con không bao giờ... đánh nhau nữa..."
Lạc Thanh Hoài không hiểu gì cả, Hoắc Chu cũng đánh nhau? Với ai cơ?
Hay là mình nghe lầm?
Lạc Thanh Hoài không dám chắc chắn, từ trong nhà đi ra ngoài khu tập thể, hy vọng có thể nghe thấy rõ ràng hơn một chút.
Không nghĩ rằng vừa mới ra liền nhìn thấy ba người Bàn Đôn đi tới.
Lạc Thanh Hoài trong lòng bất ổn, chân mềm nhũn đứng tại chỗ.
Nó đánh Bàn Đôn, một chút cũng không hối hận, chỉ sợ sẽ đem tới phiền toái cho mẹ.
Ba người tới càng gần, Lạc Thanh Hoài càng khẩn trương, tới mức sắp ngừng thở.
Nhưng cả mẹ Hoắc cùng mẹ Bàn Đôn đều thân thiện chào hỏi nó, cũng không có ý mắng mỏ.
Lạc Thanh Hoài đã hoàn toàn mơ hồ.
"Lạc Thanh Hoài, mày nghe thấy tiếng Hoắc Chu khóc phải không?" Bàn Đôn cách hàng rào tre, lại có cha mẹ bên người, lá gan lớn hơn rất nhiều, hung hăng nhìn chằm chằm Lạc Thanh Hoài, cố ý: "Đây là kết cục do nó đánh tao, mày cũng, cũng đừng học theo nó."
Mẹ Bàn Đôn một tay túm nó đi.
Lạc Thanh Hoài sửng sốt hồi lâu mới phản ứng lại.
Hoắc Chu không đánh Bàn Đôn, nó mới là người đánh, nhưng Bàn Đôn lại nói Hoắc Chu đánh nó, Hoắc Chu còn bị đánh.
Cho nên, là Hoắc Chu thay nó cõng cái nồi này!
Lạc Thanh Hoài vuốt kẹo trong túi, hít sâu hai cái lấy khẩu khí, sau đó xoay người chạy tới nhà Hoắc Chu.
Nó không thể để cho Hoắc Chu thay nó gánh nồi, xin lỗi Bàn Đôn cũng được, bị mẹ đánh cũng được, nó đều có thể nhận.
Khi Lạc Thanh Hoài chạy tới cửa nhà Hoắc Chu, tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp sân đã ngừng.
Lạc Thanh Hoài cắn chặt răng gõ cửa.
Cửa mở ra, Hoắc Chu còn đầy nước mắt xuất hiện trước mặt nó.
Nhìn thấy Lạc Thanh Hoài, cậu lập tức mừng rỡ: "Sao em lại tới đây?"
Anh ấy không giận mình, trong lòng Lạc Thanh Hoài ngọt một chút, "Bàn Đôn là em đánh..."
Nhưng nó còn chưa kịp nói hết đã bị Hoắc Chu dùng bàn tay dính đầy mồ hôi bưng kín miệng.
Lạc Thanh Hoài mở to hai mắt nhìn.
Hoắc Chu kéo nó vào cửa, nói với cha Hoắc vừa nghe thấy động: "Thanh Hoài tới tìm con chơi xe đua."
Cha Hoắc cũng nhìn chằm chằm Lạc Thanh Hoài vài giây, "Hai đứa đi chơi đi, nhưng cũng đừng đánh nhau nữa."
Hoắc Chu nghe lời, kéo Lạc Thanh Hoài vào phòng mình mới buông tay ra.
Lạc Thanh Hoài vội vã nói nốt: "Anh không đánh người, là em đánh, em phải nói rõ ràng."
"Không cần." Hoắc Chu giữ chặt nó, "Cha anh đánh không đau đâu. Anh là bảo bối của cha mà, cha không nỡ đánh anh đâu."
Lạc Thanh Hoài không tin: "Em nghe thấy rồi, anh kêu to như vậy."
"Không phải để cho Bàn Đôn thoải mái sao?" Hoắc Chu tinh ranh, "Nó biết anh bị đánh rất thảm sẽ không so đo nữa. Em ngẫm lại xem, nếu cha anh đánh anh đau như vậy thì anh làm gì còn sức mà khóc nữa."
Lạc Thanh Hoài bán tín bán nghi, vươn ngón tay trắng nõn sờ sờ nước mắt còn đọng trong hốc mắt Hoắc Chu.
Hoắc Chu đột nhiên cảm thấy ngượng ngùng, Lạc Thanh Hoài là em, cậu lại khóc trước mặt em, có chút mất mặt.
"Anh thật sự không sao, chỉ là diễn kịch mà thôi. Không tin..." Cậu vén áo lên, "Em xem trên mông anh không có dấu vết nào này."
Lực tay nó cũng không tự giác mà giảm đi, không làm gì Bàn Đôn nữa mà chỉ bất an nhìn Hoắc Chu.
Bàn Đôn nằm trên mặt đất nhìn thấy cứu tinh, lập tức bò dậy vùng khỏi Lạc Thanh Hoài, nhanh chóng đứng lên, khóc lớn, "Tao về mách mẹ tao! Chúng mày đánh người, đến tao cũng muốn đánh chết..."
Hoắc Chu từ khiếp sợ phục hồi lại tinh thần, nhìn thấy trên mặt đất có một cái răng nanh dính đầy máu, vội vàng nhặt lên, không nói gì với Lạc Thanh Hoài đã xoay người đuổi theo Bàn Đôn.
Lạc Thanh Hoài quỳ trên mặt đất một lúc lâu mới giật mình.
Nó chớp chớp mắt, hốc mắt đỏ ửng.
Nó ngẩng đầu nhìn lên trời, không ngừng chớp mắt, cố gắng ép nước mắt trở về.
Lại qua một lúc lâu, chua xót trong lòng mới dịu xuống, Lạc Thanh Hoài đứng lên, bước một bước lên mặt cỏ.
Đi được vài bước, nó bỗng nhiên dừng lại.
Giãy dụa một chút, Lạc Thanh Hoài mới quay lại, nhặt từng viên kẹo của Hoắc Chu còn đang vương vãi đầy đất, cẩn thận thổi sạch sẽ mới bỏ vào túi.
Lúc đi khỏi sân cỏ, Lạc Thanh Hoài vẫn luôn nhìn lên trời.
Bên này, Hoắc Chu dùng hết sức lực mới đuổi kịp Bàn Đôn ở tầng dưới nhà mình.
Bàn Đôn mặt đầy máu vẫn còn đang khóc, nước mắt làm loãng máu, dính ở trên cổ, trên quần áo, nó lại dùng tay lau mặt... Dù sao cũng nhìn cực kì thảm, một bộ dạng bị thương rất nặng.
Trong lòng Hoắc Chu căng thẳng, ngăn cản nó.
Bàn Đôn vừa khóc vừa quát, "Mày, mày còn muốn, làm, làm gì?"
"Để tao xem vết thương của mày." Hoắc Chu xoay mặt nó muốn kiểm tra.
Bàn Đôn biết Lạc Thanh Hoài cùng Hoắc Chu là một bọn, vô cùng phòng bị cậu, hiển nhiên không muốn để Hoắc Chu nhìn liền né mặt đi.
"Đừng nhúc nhích!" Hoắc Chu gầm nhẹ, "Còn muốn bị đánh nữa hả? Tao gọi Thanh Hoài tới đấy!"
Hoắc Chu lần đầu tiên nhìn thấy Bàn Đôn bị đánh đến khóc, đoán chừng Lạc Thanh Hoài rất lợi hại nên hù nó một chút.
Không nghĩ tới Bàn Đôn sửng sốt, đúng là không dám động đậy.
Hoắc Chu một bên âm thầm tặc lưỡi, một bên nhìn mặt Bàn Đôn, tiện tay lấy khăn tay lau vết máu trên mặt nó.
Chà xát một lúc thì Hoắc Chu liền nhận ra trên mặt Bàn Đôn cũng bị thương không nhiều. Máu đều là từ miệng mà ra, nhưng lúc này cũng đã ngừng lại, hẳn là từ răng nanh bị gãy kia.
Bàn Đôn cũng đang trong thời thay răng, răng nanh vốn đang lung lay sắp gãy, bị Lạc Thanh Hoài đánh một cái liền gãy rời.
Nhưng bởi vì không phải tự nhiên mà rụng nên vẫn chảy máu rất nhiều.
Bàn Đôn dù sao cũng chỉ có mười tuổi, nhìn thấy nhiều máu như vậy hiển nhiên sẽ rất sợ hãi.
Cho nên, cũng chưa chắc Lạc Thanh Hoài rất lợi hại, dù sao em ấy nhỏ như vậy, có thể là Bàn Đôn tự mình sợ hãi.
Suy nghĩ cẩn thận chỗ này, Hoắc Chu nhẹ nhàng thở ra.
"Còn bị thương ở đâu không?" Hoắc Chu hỏi Bàn Đôn.
Nó còn đang sợ hãi, chỉ khắp toàn thân một lần.
Hoắc Chu: "... Tao đi về với mày, mày nói với mẹ là tao đánh mày, được không?"
Bàn Đôn trực tiếp nhảy dựng lên: "Không được! Chính là Lạc Thanh Hoài đánh tao! Tao sẽ không để yên cho nó, cái đồ không có cha..."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoắc Chu nhất thời trầm xuống, "Thanh Hoài đánh mày vì mày mắng em ấy không có cha?"
Bàn Đôn ý thức được mình vừa lỡ miệng, lập tức ngậm miệng.
Nhưng thái độ giấu đầu lòi đuôi này càng khiến Hoắc Chu xác định chính là Bàn Đôn gây chuyện.
Cũng phải, Lạc Thanh Hoài ngoan như vậy, nếu không phải Bàn Đôn gây chuyện trước thì làm sao em ấy có thể đánh người được?"
Hoắc Chu tức giận đến mức cũng muốn đấm Bàn Đôn một cái nữa, nhưng vẫn miễn cưỡng nhịn xuống, "Mày nghe đây, tao với mày cùng nhau trở về, mày nói là tao đánh mày, không được nhắc một chữ tới Lạc Thanh Hoài. Nếu không tao mách mẹ mày nói Lạc Thanh Hoài không có cha."
Bàn Đôn không sợ: "Tao không thèm sợ, tao nghe mẹ tao nói thế."
Hoắc Chu sửng sốt, mắt thấy Bàn Đôn muốn chạy, cậu đành phải dùng đòn sát thủ của mình – chính là cái răng vừa nhặt được kia.
Hoắc Chu uy hiếp Bàn Đôn, "Mày mà không nói như tao bảo thì tao liền đem cái răng này vứt bừa đi, khiến cho răng mày vĩnh viễn không mọc ra nữa. Sau đó sẽ vĩnh viễn để lại một hố đen trong miệng, xấu muốn chết, cả đời cũng sẽ không có em gái nào thích mày nữa."
Người thế hệ trước có một tập tục, răng nanh của trẻ con rụng ra không thể tùy tiện ném bừa. Răng hàm trên ném xuống dưới, răng hàm dưới ném lên trên, như vậy răng mới mới có thể thuận thuận lợi lợi mọc ra.
Tập tục này hiển nhiên là rất không khoa học, nhưng cha mẹ vì những món đồ may mắn mà cũng tạm thời tin.
Cho nên, răng bình thường bọn Hoắc Chu rụng cũng đều đưa cha mẹ xử lý.
Hoắc Chu cũng vậy,Bàn Đôn cũng thế, đều không biết lời nói này vô cùng sai lầm.
Cho nên Hoắc Chu vừa nói như vậy, Bàn Đôn liền sợ hãi, dù không cam lòng cũng đành phải thỏa hiệp.
Hai người cùng nhau đi lên lầu, Bàn Đôn nhịn không nổi nữa, trực tiếp há mồm gào khóc.
Nếu Hoắc Chu muốn thay Lạc Thanh Hoài gánh chuyện này, thế thì nó cũng phải làm cho Hoắc Chu bị đánh một trận.
Hai ngày nay Hoắc Chu vì Lạc Thanh Hoài mà trở mặt với nó, Bàn Đôn cũng đã sớm nghĩ phải dạy dỗ cậu.
Bàn Đôn gào khóc về đến nhà, mẹ nó đã đứng chờ trước cửa.
"Làm sao vậy? Làm sao vậy?" Mẹ nó nghe nó khóc cũng thấy lo lắng.
Bình thường đều là Bàn Đôn chạy ra ngoài bắt nạt người khác, đều là cha mẹ chúng nó dắt theo đứa nhỏ khóc nức nở tới tìm cô tính sổ, hôm nay tại sao lại thế này? Tại sao người khóc lại biến thành Bàn Đôn?
"Mẹ, Hoắc Chu đánh con!" Bàn Đôn nhìn thấy mẹ, khóc càng thương tâm.
Vết máu trên mặt nó tuy rằng đã bị Hoắc Chu xử lý qua nhưng vẫn dễ dàng nhìn thấy.
Mẹ nó cũng bị dọa sợ, lập tức nhìn sang Hoắc Chu đứng bên cạnh, "Chu Chu, tại sao cháu lại đánh Phi Phi?"
Hoắc Chu đưa răng Bàn Đôn ra, "Vì nó mắng Thanh Hoài không có cha trước."
Mẹ nó nghe vậy, mặt liền đỏ một chút, "Nhưng cháu cũng không thể ra tay mạnh như vậy..."
Còn chưa kịp nói xong, cửa nhà Hoắc Chu liền mở ra, cha Hoắc vẫn ở trong nhà nghỉ ngơi đi ra.
Hoắc Chu rụt vai, cúi đầu chủ động giải thích.
Mẹ Bàn Đôn nhìn thấy cha Hoắc đi ra cũng không khó dễ Hoắc Chu nữa, một bên nói bỏ đi một bên hỏi Bàn Đôn còn khó chịu chỗ nào không.
Bàn Đôn lại một lần nữa chỉ từ đầu đến chân.
Cha Hoắc gọi mẹ Hoắc đang nấu cơm ra, để cho bà cùng hai mẹ con Bàn Đôn tới bệnh viện kiểm tra, sau đó túm Hoắc Chu vào nhà, "Quỳ xuống cho cha!"
Mẹ Bàn Đôn khuyên tượng trưng hai câu liền cùng mẹ Hoắc dắt Bàn Đôn tới bệnh viện.
Hoắc Chu quỳ trên mặt đất nhìn cha cởi thắt lưng, sợ tới mức run rẩy.
"Cũng còn biết sợ à?" Cha Hoắc lấy dây lưng quất lên bàn một cái, một âm thanh thanh thúy vang lên, "Tại sao lại đánh nhau với Bàn Đôn?"
Hoắc Chu còn run rẩy hơn, "Nó mắng Thanh Hoài không có cha."
Cha Hoắc khựng lại, "Bảo vệ em là đúng."
Hoắc Chu vui vẻ.
Nhưng cha Hoắc lập tức nói: "Nhưng đánh nhau vẫn là không đúng, con còn đánh bạn chảy máu không ngừng! Nếu Phi Phi xảy ra chuyện thì làm sao? Đem con đền cho cha mẹ bạn?"
Hoắc Chu vội vàng lắc đầu, "Con không cần."
"Người ta cũng không muốn con." Cha Hoắc cả giận, "Cha đã nói với con không ít lần? Không được đánh nhau, không được đánh nhau, phải hòa thuận chơi với các bạn, thế mà con nghe không vào!"
Ông cầm thắt lưng quất một cái vào mặt đất sau mông Hoắc Chu.
Hoắc Chu thật ra cũng không cảm thấy đau, nhưng bị dọa đến sợ liền "Oa" một cái khóc lớn. Tiếng này kinh thiên động địa, quỷ thần khiếp sợ, so với tiếng vừa rồi của Bàn Đôn cũng không kém cạnh.
Cha Hoắc thiếu chút nữa cũng bị cậu chọc cười, vội vàng rút thắt lưng lại.
Bàn Đôn vừa đi xuống dưới lầu nghe thấy tiếng Hoắc Chu khóc, tức khắc cả người thoải mái, len lén nở nụ cười.
Mẹ Bàn Đôn xấu hổ ấn đầu nó xuống.
Mẹ Hoắc làm như không thấy, dịu dàng nói với Bàn Đôn: "Phi Phi à, để dì nói Hoắc Chu xin lỗi cháu, nó không hiểu chuyện, cháu cũng đừng giận nó. Nhưng mà, vì sao hai đứa lại đánh nhau?"
...
Bên kia, Lạc Thanh Hoài ở trong nhà mình nghe thấy tiếng Hoắc Chu kêu thảm thiết.
Hoắc Chu vừa khóc vừa nhận sai: "Cha, đau quá, con không bao giờ... đánh nhau nữa..."
Lạc Thanh Hoài không hiểu gì cả, Hoắc Chu cũng đánh nhau? Với ai cơ?
Hay là mình nghe lầm?
Lạc Thanh Hoài không dám chắc chắn, từ trong nhà đi ra ngoài khu tập thể, hy vọng có thể nghe thấy rõ ràng hơn một chút.
Không nghĩ rằng vừa mới ra liền nhìn thấy ba người Bàn Đôn đi tới.
Lạc Thanh Hoài trong lòng bất ổn, chân mềm nhũn đứng tại chỗ.
Nó đánh Bàn Đôn, một chút cũng không hối hận, chỉ sợ sẽ đem tới phiền toái cho mẹ.
Ba người tới càng gần, Lạc Thanh Hoài càng khẩn trương, tới mức sắp ngừng thở.
Nhưng cả mẹ Hoắc cùng mẹ Bàn Đôn đều thân thiện chào hỏi nó, cũng không có ý mắng mỏ.
Lạc Thanh Hoài đã hoàn toàn mơ hồ.
"Lạc Thanh Hoài, mày nghe thấy tiếng Hoắc Chu khóc phải không?" Bàn Đôn cách hàng rào tre, lại có cha mẹ bên người, lá gan lớn hơn rất nhiều, hung hăng nhìn chằm chằm Lạc Thanh Hoài, cố ý: "Đây là kết cục do nó đánh tao, mày cũng, cũng đừng học theo nó."
Mẹ Bàn Đôn một tay túm nó đi.
Lạc Thanh Hoài sửng sốt hồi lâu mới phản ứng lại.
Hoắc Chu không đánh Bàn Đôn, nó mới là người đánh, nhưng Bàn Đôn lại nói Hoắc Chu đánh nó, Hoắc Chu còn bị đánh.
Cho nên, là Hoắc Chu thay nó cõng cái nồi này!
Lạc Thanh Hoài vuốt kẹo trong túi, hít sâu hai cái lấy khẩu khí, sau đó xoay người chạy tới nhà Hoắc Chu.
Nó không thể để cho Hoắc Chu thay nó gánh nồi, xin lỗi Bàn Đôn cũng được, bị mẹ đánh cũng được, nó đều có thể nhận.
Khi Lạc Thanh Hoài chạy tới cửa nhà Hoắc Chu, tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp sân đã ngừng.
Lạc Thanh Hoài cắn chặt răng gõ cửa.
Cửa mở ra, Hoắc Chu còn đầy nước mắt xuất hiện trước mặt nó.
Nhìn thấy Lạc Thanh Hoài, cậu lập tức mừng rỡ: "Sao em lại tới đây?"
Anh ấy không giận mình, trong lòng Lạc Thanh Hoài ngọt một chút, "Bàn Đôn là em đánh..."
Nhưng nó còn chưa kịp nói hết đã bị Hoắc Chu dùng bàn tay dính đầy mồ hôi bưng kín miệng.
Lạc Thanh Hoài mở to hai mắt nhìn.
Hoắc Chu kéo nó vào cửa, nói với cha Hoắc vừa nghe thấy động: "Thanh Hoài tới tìm con chơi xe đua."
Cha Hoắc cũng nhìn chằm chằm Lạc Thanh Hoài vài giây, "Hai đứa đi chơi đi, nhưng cũng đừng đánh nhau nữa."
Hoắc Chu nghe lời, kéo Lạc Thanh Hoài vào phòng mình mới buông tay ra.
Lạc Thanh Hoài vội vã nói nốt: "Anh không đánh người, là em đánh, em phải nói rõ ràng."
"Không cần." Hoắc Chu giữ chặt nó, "Cha anh đánh không đau đâu. Anh là bảo bối của cha mà, cha không nỡ đánh anh đâu."
Lạc Thanh Hoài không tin: "Em nghe thấy rồi, anh kêu to như vậy."
"Không phải để cho Bàn Đôn thoải mái sao?" Hoắc Chu tinh ranh, "Nó biết anh bị đánh rất thảm sẽ không so đo nữa. Em ngẫm lại xem, nếu cha anh đánh anh đau như vậy thì anh làm gì còn sức mà khóc nữa."
Lạc Thanh Hoài bán tín bán nghi, vươn ngón tay trắng nõn sờ sờ nước mắt còn đọng trong hốc mắt Hoắc Chu.
Hoắc Chu đột nhiên cảm thấy ngượng ngùng, Lạc Thanh Hoài là em, cậu lại khóc trước mặt em, có chút mất mặt.
"Anh thật sự không sao, chỉ là diễn kịch mà thôi. Không tin..." Cậu vén áo lên, "Em xem trên mông anh không có dấu vết nào này."
/89
|