Hoắc Chu không nhịn được mà sửa lại đúng: "Nếu nói chặt chẽ ra thì kia không gọi là tự tiên xông vào nhà dân, chỗ của cậu kia không phải nhà dân, thật ra cậu có thể tố cáo tôi..."
Tiểu Thải Hồng nghe được giọng nói của anh, sợ tới mức run lên, trực tiếp cả người cả ghế ngã nhào xuống đất.
"Cậu tố cáo tôi tôi còn chưa sợ, cậu sợ cái gì?" Hoắc Chu tốt tính đỡ Tiểu Thải Hồng từ mặt đất.
Tiểu Thải Hồng cứng nửa người, lạnh run.
"Hoắc Chu! Cậu lại đây cho tôi!" Cục trưởng Lâm tức giận chịu không nổi, "Không được uy hiếp người bị hại!"
Hoắc Chu buông tay, đứng ở bên người cục trưởng Lâm.
Cục trưởng Lâm vẻ mặt ôn hòa nói với Tiểu Thải Hồng: "Cậu tiếp tục nói đi."
Tiểu Thải Hồng sợ hãi liếc Hoắc Chu một cái, lắc đầu nói: "Không, không có, nói cả rồi."
Cục trưởng Lâm đưa ghi chép cho Hoắc Chu xem, đúng là lần anh tới quán bar làm loạn.
Hoắc Chu không phải quá quen biết Tiểu Thải Hồng, nhưng anh biết Tiểu Thải Hồng là người mà Lạc Thanh Hoài tin tưởng nhất, hẳn sẽ không hại anh.
Hoắc Chu không biết đây là ý của Lạc Thanh Hoài hay là Trâu Quận, nhưng dù sao anh cũng muốn "về hưu" sớm một chút, Tiểu Thải Hồng đến đây làm loạn một lúc nhưng thật ra cũng hợp với ý của anh.
"Cậu còn gì để nói không?" Cục trưởng Lâm hỏi Hoắc Chu.
Hoắc Chu lắc đầu: "Không có gì để nói, tất cả lời của cậu ta đều là sự thật."
Cục trưởng Lâm lại hỏi: "Vì sao cậu lại đi đập quán bar của người ta?"
"Tôi với bạn trai cãi nhau." Hoắc Chu hoàn hảo mà diễn cái gì mà sắc lệnh tâm trí, "À phải, đúng rồi, bạn trai tôi là quản lý quán bar của họ."
Khi nói những lời này, mặt anh còn rất đắc ý.
"Nhìn xem thái độ này của cậu!" Cục trưởng Lâm tức giận gần chết, "Cãi nhau với bạn trai... bạn xong liền chạy tới đập quán bar của người ta? Còn tuyên bố muốn bắt tất cả mọi người? Cậu là cảnh sát thì ghê gớm lắm sao? Tôi xem cậu có vẻ không muốn làm nữa chứ?"
Hoắc Chu gần đây đóng giả "cấp dưới phản nghịch" rất có tâm, bộ dáng lợn chết không sợ nước sôi: "Không làm thì không làm."
Vì thế, cứ như vậy mà Hoắc Chu bị đình chỉ về nhà "nghỉ ngơi", không có thời gian cụ thể, còn có thể trở lại hay không cũng không dám nói.
Hoắc Chu sầm mặt tới văn phòng thu dọn đồ vật, phát ra tiếng "lách cách".
"Thầy, thầy Hoắc." Hạ Thi Đào bất an mà ngó qua, dáng vẻ có chuyện không dám nói.
Trong lòng Hoắc Chu cảm thấy rất có lỗi với cô, một cô gái học pháp y vốn đã không dễ dàng gì. Anh cũng không thể tiếp tục quan tâm cô nữa, việc lần này nói không chừng sẽ để lại bóng ma trong lòng cô, hy vọng cô sẽ không bởi vì mình mà có nhận xét gì với toàn bộ hệ thống.
"Muốn nói gì thì nói đi." Hoắc Chu ngừng lại, cố gắng ép xuống dáng vẻ khó chịu, nhưng giọng nói vẫn không được tốt.
"Em cảm thấy là cục trưởng Lâm thấy anh quá, quá vất vả nên muốn để anh trở về nghỉ ngơi tốt..." Hạ Thi Đào không phải là một cô gái giỏi an ủi, lắp bắp nói, "Qua không bao lâu nhất định sẽ để anh trở lại."
Hoắc Chu không thèm để ý mà nhún vai: "Không sao cả, cũng không phải một hai dựa vào loại nghề nghiệp này mà kiếm cơm. Xã hội hiện tại thì thiếu gì việc có thể nuôi sống bản thân."
Hạ Thi Đào không biết nên nói cái gì, Lý Hậu thờ ơ lạnh nhạt, không nói gì.
Hoắc Chu thu thập xong đồ đạc lại nhịn không được quay đầu lại, vừa đúng lúc để lộ một tia che dấu không tha.
"Hoắc Chu." Giọng Hứa Diệu bỗng nhiên vang lên ở cửa.
Hoắc Chu đi tới.
Hứa Diệu khoác tay lên vai anh: "Hút điếu thuốc rồi đi."
Hoắc Chu theo Hứa Diệu đi vài bước, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, quay mạnh đầu nhìn thoáng qua.
Cả Hạ Thi Đào cùng Lý Hậu đều đang nhìn bọn họ, mà ánh mắt Lý Hậu... vừa vặn dừng ở cánh tay Hứa Diệu đang khoác lên vai Hoắc Chu.
Hoắc Chu lần này quay đầu không báo trước, Lý Hậu không kịp trốn tránh, ánh mắt có chút chật vật.
Hoắc Chu nhìn từ đáy mắt gã thấy một tia ghen tị cùng... phẫn nộ?
Một thứ gì đó bắt không được trước đó đột nhiên lộ ra.
Lý Hậu thích Hứa Diệu?
Bởi vì quan hệ giữa Hứa Diệu cùng anh rất tốt nên ghen tị?
Bởi vì ghen tị mà muốn đuổi anh đi, cho nên mới hợp tác với người của Long Hạo Kiệt?
Hoắc Chu cảm giác được có điểm không thể tin được, thì ra người chân chính bị sắc mê tâm trí ở đây sau?
Hứa Diệu không phát hiện ra cái gì, lôi kéo Hoắc Chu đi theo. Đối diện Lý Hậu cũng chỉ trong nháy mắt, Hoắc Chu vô cùng nghi ngờ bản thân nhìn lầm.
"Nghĩ cái gì vậy?" Hứa Diệu châm điếu thuốc đưa cho Hoắc Chu, đi thẳng vào vấn đề, "Các người đang diễn kịch đúng không?"
Hoắc Chu lần này nhận lấy điếu thuốc, lại không nói gì. Có những lời không thể nói được, cùng Hứa Diệu cũng không được.
Hứa Diệu cũng không nói gì nữa, Hoắc Chu không phủ nhận, ý tứ liền rõ ràng.
Hứa Diệu buồn bực hút thuốc, sau một lúc lâu mới nói: "Chú ý an toàn."
Hoắc Chu nhịn không được mà cười, bỗng nhiên nói: "Tiểu Thái Dương, tôi hỏi cậu chuyện này."
Hứa Diệu ngẩng đầu nhìn anh.
Hoắc Chu nói: "Cậu từng thích ai chưa?"
Hứa Diệu nổi giận: "Lúc này có thể đừng show ân ái không! Tôi phát hiện cậu thật ra không diễn gì cả, cậu từ trong xương cốt chính là tên chết tiệt vì sắc che trời. Vì Lạc Thanh Hoài, căn bản là cái gì cũng không quan tâm."
Tuy nói hiện tại là diễn kịch, nhưng thế sự vô thường, chẳng may xảy ra cái gì ngoài ý muốn, Hoắc Chu cũng có khả năng thật sự không trở lại được. Nhưng vì Lạc Thanh Hoài, cái gì anh cũng không để bụng.
"Cậu nói đúng, cha tôi cũng nói tôi như vậy từ sớm." Hoắc Chu dừng một chút, nói, "Hai ngày trước dì gọi điện thoại cho tôi, nói cậu dành thời gian đi xem mặt. Biết tôi thụ sủng nhược kinh như thế nào không? Không thì cậu cho tôi mặt mũi, đi xem mặt nhé?"
Mẹ Hứa Diệu từ nhỏ đã không thích loại học tra như Hoắc Chu, thậm chí từng có lần không cho phép Hứa Diệu chơi với Hoắc Chu, nói rằng Hoắc Chu sẽ dạy hư Hứa Diệu. Hiện tại chịu chủ động gọi điện thoại cho Hoắc Chu, quả thực không dễ dàng gì.
Hoắc Chu cho rằng Hứa Diệu sẽ nổi khùng giống những lần bị ép xem mặt trước, thậm chí còn mắng anh, nhưng lần này cậu ta không như vậy.
Hứa Diệu im lặng một hồi lâu, hỏi ngược lại: "Tiểu Mễ Chúc, cậu còn nhớ rõ khi chúng ta điền nguyện vọng không?"
Đã tới lớp mười hai, tự nhiên không tránh được mà sẽ bàn chuyện tương lai.
Hứa Diệu thành tích tốt nhưng lại không có lý tưởng gì, cũng không có ý định gì với tương lai.
Cậu có chút mê mang liền đi hỏi Hoắc Chu, vốn dĩ cho rằng Hoắc Chu cũng mờ mịt giống mình, ai biết Hoắc Chu lại chém đinh chặt sắt mà trả lời: "Tớ muốn thi Học viện Cảnh sát, trở thành cảnh sát."
Đáp án này Hứa Diệu hoàn toàn không nghĩ tới: "Vì sao?"
"Bởi vì cảnh sát có thể trừ bạo an dân." Hoắc Chu lúc ấy trả lời vô cùng nghiêm túc, "Tuy rằng cảnh sát không phải vạn năng, nhưng ít nhất ở thời điểm đối mặt với nguy hiểm, cảnh sát có năng lực tham gia..."
"Năng lực tham gia, hiện tại tôi càng ngày càng hiểu ý của những lời này." Hứa Diệu lại châm thêm một điếu thuốc, "Tôi vẫn luôn suy nghĩ xem làm như thế nào để có thể phát huy năng lực này đến hết khả năng có thể..."
"Cậu áp lực quá lớn." Hoắc Chu nhịn không được nói, "Án năm đó không phải cậu sai, cảnh sát cũng là người, trừ bạo an dân không ảnh hướng tới việc kết hôn sinh con. Nếu cảnh sát đều đoạn tử tuyệt tôn, ai mẹ nó còn làm cảnh sát, cậu nói có phải hay không?"
Hứa Diệu bỗng nhiên nở nụ cười, "Trước đó tôi vẫn luôn không rõ, nhưng hiện tại thì hiểu được. Cậu yên tâm, cuối tuần nếu tôi rảnh thì sẽ đi xem mắt."
Hoắc Chu kinh ngạc nhìn Hứa Diệu, không rõ vì sao cậu ta bỗng nhiên đổi tính.
"Năm đó cậu còn nói nửa câu nữa, cậu nói nếu cậu là cảnh sát, một nhà Lạc Thanh Hoài sẽ không cần chờ nhiều năm như vậy mới có thể báo thù rửa hận, hai người cũng sẽ không tách ra." Hứa Diệu mỉm cười nhìn anh, "Đấy là lần đầu tiên cậu chủ động nhắc tới Lạc Thanh Hoài sau khi cậu ta rời đi. Vốn tôi còn tưởng rằng cậu đã quên cậu ta, không nghĩ tới là vì đặt cậu ta ở nơi quan trọng nhất."
Mặt Hoắc Chu hơi hơi đỏ, anh không nhớ rõ phần này. Nhưng việc anh luôn đặt Lạc Thanh Hoài ở nơi quan trọng nhất thì không sai, căn bản không cần nhắc tới ngoài miệng, tâm vẫn luôn nhớ kỹ.
"Tôi vẫn luôn tò mò rằng rốt cuộc vì sao cậu lại tin tưởng Lạc Thanh Hoài như vậy. Hiện tại xem ra, sức mạnh tình yêu quả thực rất mạnh." Hứa Diệu cùng Hoắc Chu và Lạc Thanh Hoài cũng là cùng nhau lớn lên từ nhỏ, nhưng anh không có cảm giác tâm ý tương thông giống như bọn họ, án lần này nếu không phải Hoắc Chu phối hợp cùng Lạc Thanh Hoài thì cũng không thể thành công.
Hứa Diệu có chút hâm mộ: "Đội trưởng Dương sắp trở lại, tiếp đó hẳn tôi sẽ không bận rộn như vậy nữa, có thời gian nhất định sẽ đi xem mắt, cậu cứ an tâm mà về hưu đi."
Hoắc Chu: "... Thì ra là mùa xuân của Tiểu Thái Dương tới."
Hứa Diệu: "..."
Hai người lại nói thêm một chốc, Hứa Diệu cùng Hoắc Chu cùng nhau quay trở lại văn phòng, tính đưa anh xuống lầu.
Lý Hậu tích cực mà đứng lên giúp Hoắc Chu lấy đồ tùy thân của anh: "Em đưa anh đi, thầy Hoắc."
Hốc mắt Hạ Thi Đào hơi ửng đỏ, cũng đi theo sau.
Hoắc Chu xoa nhẹ đỉnh đầu cô gái, nói: "Không cần tiễn, anh chỉ là về nghỉ ngơi mấy ngày, cũng không phải là sẽ không quay lại. Hai người làm việc cẩn thận, không cần có gánh nặng."
Hạ Thi Đào gật đầu, hốc mắt càng đỏ.
Hứa Diệu nhận đồ trong tay Lý Hậu, khoác lên bả vai Hoắc Chu: "Đi thôi."
Hoắc Chu liếc Lý Hậu một cái, nói với Hứa Diệu: "Khi tôi không ở đây, cậu thay tôi che chở người của tôi. Bọn họ nếu như bị người bắt nạt thì tôi liền tính sổ với cậu."
Hứa Diệu hơi hơi nhướng mày, cùng Hoắc Chu liếc nhau một cái, cười nói: "Yên tâm, này còn cần cậu nói sao? Đi thôi, đừng nói nhiều."
Hoắc Chu nhìn trong mắt Lý Hậu không che dấu được vui sướng, tâm trạng có điểm phức tạp. Làm việc cùng Lý Hậu lâu như vậy, anh đúng thật là không chú ý tới gã thế mà thích Hứa Diệu, giấu cũng thật tốt. Nhưng mà, bất kể là thích thế nào thì cũng không phải là lý do gã có thể thoát tội.
"Đi thôi." Hoắc Chu đi theo Hứa Diệu xuống lầu.
Dọc đường đụng phải đồng nghiệp, bọn họ đều có chút không được tự nhiên, ngược lại là Hoắc Chu thoải mái nói hẹn gặp lại với bọn họ.
Tới cửa cảnh cục, Hứa Diệu dừng bước, "Đưa cậu đến đây thôi, nhớ liên hệ thường xuyên đấy."
Hoắc Chu xua xua tay với cậu ta, đang muốn rời đi, lại nhìn thấy một chiếc xe "soạt" một tiếng dừng lại ngay trước mặt.
Ở đây không cho dừng xe, cả Hoắc Chu cùng Hứa Diệu đều sửng sốt, cùng nhau dừng bước.
Cửa xe mở ra, hai đồng nghiệp mặc cảnh phục xuống xe trước, mở cửa xe, đỡ một người đàn ông chống gậy từ bên trong.
Người đàn ông này vóc dáng rất cao, dáng người to lớn, thương tích trên người cũng không ảnh hưởng đến khí chất mạnh mẽ của ông – đúng là đội trưởng Dương Khải Hàng của đội Phòng chống ma túy lập công lớn trở về.
"Hứa Diệu, Hoắc Chu." Dương Khải Hàng cười cười chào hỏi bọn họ, "Không phải đã nói không cần đón sao?"
Ông còn tưởng rằng cả hai người là tới đón mình.
Hoắc Chu cùng Hứa Diệu đều rất vui vẻ, cũng không đề cập tới chuyện khác, tiến lên hỏi thương thế của ông trước.
"Không trở ngại, khụ khụ... đều là thương nhẹ mà thôi." Dương Khải Hàng nói không sao, "Nghe nói các cậu vừa bắt được một đám buôn ma túy?"
Hoắc Chu cùng Hứa Diệu còn chưa kịp trả lời, một đám đồng nghiệp nghe được tin tức bỗng nhiên chạy tới, mồm năm miệng mười mà ân cần hỏi thăm Dương Khải Hàng.
Hoắc Chu bị đẩy sang một bên, nhìn thấy cũng không có việc gì bèn trực tiếp xoay người rời đi.
Thang máy vừa mở ra, Hoắc Chu đã ngửi được từng luồng khí thơm nức mũi từ nhà mình.
Khả năng nấu nướng từ ngày nhỏ của Lạc Thanh Hoài vẫn còn, ngẫu nhiên có thời gian làm bữa cơm, có thể làm cho Hoắc Chu thưởng thức lại hương vị ngày trước.
Hoắc Chu mở cửa, nhìn thấy Lạc Thanh Hoài đeo tạp dề đứng trước bệ bếp, một tay cầm nắp nồi một tay cầm muỗng nếm hương vị.
Thân hình hắn cao ngất, tuy mặc quần áo ở nhà rộng thùng thình nhưng bởi vì đeo tạp dề mà dáng người đẹp đẽ eo thon chân dài cũng có thể nhìn thấy không sót gì.
Hoắc Chu đá rơi giày, chạy chân trần tới ôm chặt eo Lạc Thanh Hoài, cọ đầu vào sau lưng hắn: "Hoài Bảo, anh xã em trở về rồi đây!"
Không áp được đại mỹ nhân này, chiếm tiện nghi ngoài miệng cũng là vui rồi.
Lạc Thanh Hoài cũng không có ý kiến gì, chỉ là duỗi tay kéo anh lên phía trước.
"Em hầm cái gì... Ưm..."
Lạc Thanh Hoài cúi đầu hôn lên môi Hoắc Chu, đẩy nước canh chưa kịp nuốt vào miệng anh.
Hoắc Chu trong nháy mắt mặt đỏ tai hồng, eo chân đều mềm, không tự giác mà lui về sau một bước, sau đó lập tức bị Lạc Thanh Hoài ôm eo mà kéo vào trong ngực.
Lạc Thanh Hoài đẩy nước canh xong liền buông ra, nhìn thấy khóe miệng Hoắc Chu chảy ra một giọt nước canh lại duỗi đầu lưỡi ra liếm.
Hoắc Chu: "..."
Chóp mũi Lạc Thanh Hoài cọ cọ chóp mũi Hoắc Chu, hai lúm đồng tiền trên má như ẩn như hiện: "Canh xương sườn, anh thích không?"
Tiểu Thải Hồng nghe được giọng nói của anh, sợ tới mức run lên, trực tiếp cả người cả ghế ngã nhào xuống đất.
"Cậu tố cáo tôi tôi còn chưa sợ, cậu sợ cái gì?" Hoắc Chu tốt tính đỡ Tiểu Thải Hồng từ mặt đất.
Tiểu Thải Hồng cứng nửa người, lạnh run.
"Hoắc Chu! Cậu lại đây cho tôi!" Cục trưởng Lâm tức giận chịu không nổi, "Không được uy hiếp người bị hại!"
Hoắc Chu buông tay, đứng ở bên người cục trưởng Lâm.
Cục trưởng Lâm vẻ mặt ôn hòa nói với Tiểu Thải Hồng: "Cậu tiếp tục nói đi."
Tiểu Thải Hồng sợ hãi liếc Hoắc Chu một cái, lắc đầu nói: "Không, không có, nói cả rồi."
Cục trưởng Lâm đưa ghi chép cho Hoắc Chu xem, đúng là lần anh tới quán bar làm loạn.
Hoắc Chu không phải quá quen biết Tiểu Thải Hồng, nhưng anh biết Tiểu Thải Hồng là người mà Lạc Thanh Hoài tin tưởng nhất, hẳn sẽ không hại anh.
Hoắc Chu không biết đây là ý của Lạc Thanh Hoài hay là Trâu Quận, nhưng dù sao anh cũng muốn "về hưu" sớm một chút, Tiểu Thải Hồng đến đây làm loạn một lúc nhưng thật ra cũng hợp với ý của anh.
"Cậu còn gì để nói không?" Cục trưởng Lâm hỏi Hoắc Chu.
Hoắc Chu lắc đầu: "Không có gì để nói, tất cả lời của cậu ta đều là sự thật."
Cục trưởng Lâm lại hỏi: "Vì sao cậu lại đi đập quán bar của người ta?"
"Tôi với bạn trai cãi nhau." Hoắc Chu hoàn hảo mà diễn cái gì mà sắc lệnh tâm trí, "À phải, đúng rồi, bạn trai tôi là quản lý quán bar của họ."
Khi nói những lời này, mặt anh còn rất đắc ý.
"Nhìn xem thái độ này của cậu!" Cục trưởng Lâm tức giận gần chết, "Cãi nhau với bạn trai... bạn xong liền chạy tới đập quán bar của người ta? Còn tuyên bố muốn bắt tất cả mọi người? Cậu là cảnh sát thì ghê gớm lắm sao? Tôi xem cậu có vẻ không muốn làm nữa chứ?"
Hoắc Chu gần đây đóng giả "cấp dưới phản nghịch" rất có tâm, bộ dáng lợn chết không sợ nước sôi: "Không làm thì không làm."
Vì thế, cứ như vậy mà Hoắc Chu bị đình chỉ về nhà "nghỉ ngơi", không có thời gian cụ thể, còn có thể trở lại hay không cũng không dám nói.
Hoắc Chu sầm mặt tới văn phòng thu dọn đồ vật, phát ra tiếng "lách cách".
"Thầy, thầy Hoắc." Hạ Thi Đào bất an mà ngó qua, dáng vẻ có chuyện không dám nói.
Trong lòng Hoắc Chu cảm thấy rất có lỗi với cô, một cô gái học pháp y vốn đã không dễ dàng gì. Anh cũng không thể tiếp tục quan tâm cô nữa, việc lần này nói không chừng sẽ để lại bóng ma trong lòng cô, hy vọng cô sẽ không bởi vì mình mà có nhận xét gì với toàn bộ hệ thống.
"Muốn nói gì thì nói đi." Hoắc Chu ngừng lại, cố gắng ép xuống dáng vẻ khó chịu, nhưng giọng nói vẫn không được tốt.
"Em cảm thấy là cục trưởng Lâm thấy anh quá, quá vất vả nên muốn để anh trở về nghỉ ngơi tốt..." Hạ Thi Đào không phải là một cô gái giỏi an ủi, lắp bắp nói, "Qua không bao lâu nhất định sẽ để anh trở lại."
Hoắc Chu không thèm để ý mà nhún vai: "Không sao cả, cũng không phải một hai dựa vào loại nghề nghiệp này mà kiếm cơm. Xã hội hiện tại thì thiếu gì việc có thể nuôi sống bản thân."
Hạ Thi Đào không biết nên nói cái gì, Lý Hậu thờ ơ lạnh nhạt, không nói gì.
Hoắc Chu thu thập xong đồ đạc lại nhịn không được quay đầu lại, vừa đúng lúc để lộ một tia che dấu không tha.
"Hoắc Chu." Giọng Hứa Diệu bỗng nhiên vang lên ở cửa.
Hoắc Chu đi tới.
Hứa Diệu khoác tay lên vai anh: "Hút điếu thuốc rồi đi."
Hoắc Chu theo Hứa Diệu đi vài bước, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, quay mạnh đầu nhìn thoáng qua.
Cả Hạ Thi Đào cùng Lý Hậu đều đang nhìn bọn họ, mà ánh mắt Lý Hậu... vừa vặn dừng ở cánh tay Hứa Diệu đang khoác lên vai Hoắc Chu.
Hoắc Chu lần này quay đầu không báo trước, Lý Hậu không kịp trốn tránh, ánh mắt có chút chật vật.
Hoắc Chu nhìn từ đáy mắt gã thấy một tia ghen tị cùng... phẫn nộ?
Một thứ gì đó bắt không được trước đó đột nhiên lộ ra.
Lý Hậu thích Hứa Diệu?
Bởi vì quan hệ giữa Hứa Diệu cùng anh rất tốt nên ghen tị?
Bởi vì ghen tị mà muốn đuổi anh đi, cho nên mới hợp tác với người của Long Hạo Kiệt?
Hoắc Chu cảm giác được có điểm không thể tin được, thì ra người chân chính bị sắc mê tâm trí ở đây sau?
Hứa Diệu không phát hiện ra cái gì, lôi kéo Hoắc Chu đi theo. Đối diện Lý Hậu cũng chỉ trong nháy mắt, Hoắc Chu vô cùng nghi ngờ bản thân nhìn lầm.
"Nghĩ cái gì vậy?" Hứa Diệu châm điếu thuốc đưa cho Hoắc Chu, đi thẳng vào vấn đề, "Các người đang diễn kịch đúng không?"
Hoắc Chu lần này nhận lấy điếu thuốc, lại không nói gì. Có những lời không thể nói được, cùng Hứa Diệu cũng không được.
Hứa Diệu cũng không nói gì nữa, Hoắc Chu không phủ nhận, ý tứ liền rõ ràng.
Hứa Diệu buồn bực hút thuốc, sau một lúc lâu mới nói: "Chú ý an toàn."
Hoắc Chu nhịn không được mà cười, bỗng nhiên nói: "Tiểu Thái Dương, tôi hỏi cậu chuyện này."
Hứa Diệu ngẩng đầu nhìn anh.
Hoắc Chu nói: "Cậu từng thích ai chưa?"
Hứa Diệu nổi giận: "Lúc này có thể đừng show ân ái không! Tôi phát hiện cậu thật ra không diễn gì cả, cậu từ trong xương cốt chính là tên chết tiệt vì sắc che trời. Vì Lạc Thanh Hoài, căn bản là cái gì cũng không quan tâm."
Tuy nói hiện tại là diễn kịch, nhưng thế sự vô thường, chẳng may xảy ra cái gì ngoài ý muốn, Hoắc Chu cũng có khả năng thật sự không trở lại được. Nhưng vì Lạc Thanh Hoài, cái gì anh cũng không để bụng.
"Cậu nói đúng, cha tôi cũng nói tôi như vậy từ sớm." Hoắc Chu dừng một chút, nói, "Hai ngày trước dì gọi điện thoại cho tôi, nói cậu dành thời gian đi xem mặt. Biết tôi thụ sủng nhược kinh như thế nào không? Không thì cậu cho tôi mặt mũi, đi xem mặt nhé?"
Mẹ Hứa Diệu từ nhỏ đã không thích loại học tra như Hoắc Chu, thậm chí từng có lần không cho phép Hứa Diệu chơi với Hoắc Chu, nói rằng Hoắc Chu sẽ dạy hư Hứa Diệu. Hiện tại chịu chủ động gọi điện thoại cho Hoắc Chu, quả thực không dễ dàng gì.
Hoắc Chu cho rằng Hứa Diệu sẽ nổi khùng giống những lần bị ép xem mặt trước, thậm chí còn mắng anh, nhưng lần này cậu ta không như vậy.
Hứa Diệu im lặng một hồi lâu, hỏi ngược lại: "Tiểu Mễ Chúc, cậu còn nhớ rõ khi chúng ta điền nguyện vọng không?"
Đã tới lớp mười hai, tự nhiên không tránh được mà sẽ bàn chuyện tương lai.
Hứa Diệu thành tích tốt nhưng lại không có lý tưởng gì, cũng không có ý định gì với tương lai.
Cậu có chút mê mang liền đi hỏi Hoắc Chu, vốn dĩ cho rằng Hoắc Chu cũng mờ mịt giống mình, ai biết Hoắc Chu lại chém đinh chặt sắt mà trả lời: "Tớ muốn thi Học viện Cảnh sát, trở thành cảnh sát."
Đáp án này Hứa Diệu hoàn toàn không nghĩ tới: "Vì sao?"
"Bởi vì cảnh sát có thể trừ bạo an dân." Hoắc Chu lúc ấy trả lời vô cùng nghiêm túc, "Tuy rằng cảnh sát không phải vạn năng, nhưng ít nhất ở thời điểm đối mặt với nguy hiểm, cảnh sát có năng lực tham gia..."
"Năng lực tham gia, hiện tại tôi càng ngày càng hiểu ý của những lời này." Hứa Diệu lại châm thêm một điếu thuốc, "Tôi vẫn luôn suy nghĩ xem làm như thế nào để có thể phát huy năng lực này đến hết khả năng có thể..."
"Cậu áp lực quá lớn." Hoắc Chu nhịn không được nói, "Án năm đó không phải cậu sai, cảnh sát cũng là người, trừ bạo an dân không ảnh hướng tới việc kết hôn sinh con. Nếu cảnh sát đều đoạn tử tuyệt tôn, ai mẹ nó còn làm cảnh sát, cậu nói có phải hay không?"
Hứa Diệu bỗng nhiên nở nụ cười, "Trước đó tôi vẫn luôn không rõ, nhưng hiện tại thì hiểu được. Cậu yên tâm, cuối tuần nếu tôi rảnh thì sẽ đi xem mắt."
Hoắc Chu kinh ngạc nhìn Hứa Diệu, không rõ vì sao cậu ta bỗng nhiên đổi tính.
"Năm đó cậu còn nói nửa câu nữa, cậu nói nếu cậu là cảnh sát, một nhà Lạc Thanh Hoài sẽ không cần chờ nhiều năm như vậy mới có thể báo thù rửa hận, hai người cũng sẽ không tách ra." Hứa Diệu mỉm cười nhìn anh, "Đấy là lần đầu tiên cậu chủ động nhắc tới Lạc Thanh Hoài sau khi cậu ta rời đi. Vốn tôi còn tưởng rằng cậu đã quên cậu ta, không nghĩ tới là vì đặt cậu ta ở nơi quan trọng nhất."
Mặt Hoắc Chu hơi hơi đỏ, anh không nhớ rõ phần này. Nhưng việc anh luôn đặt Lạc Thanh Hoài ở nơi quan trọng nhất thì không sai, căn bản không cần nhắc tới ngoài miệng, tâm vẫn luôn nhớ kỹ.
"Tôi vẫn luôn tò mò rằng rốt cuộc vì sao cậu lại tin tưởng Lạc Thanh Hoài như vậy. Hiện tại xem ra, sức mạnh tình yêu quả thực rất mạnh." Hứa Diệu cùng Hoắc Chu và Lạc Thanh Hoài cũng là cùng nhau lớn lên từ nhỏ, nhưng anh không có cảm giác tâm ý tương thông giống như bọn họ, án lần này nếu không phải Hoắc Chu phối hợp cùng Lạc Thanh Hoài thì cũng không thể thành công.
Hứa Diệu có chút hâm mộ: "Đội trưởng Dương sắp trở lại, tiếp đó hẳn tôi sẽ không bận rộn như vậy nữa, có thời gian nhất định sẽ đi xem mắt, cậu cứ an tâm mà về hưu đi."
Hoắc Chu: "... Thì ra là mùa xuân của Tiểu Thái Dương tới."
Hứa Diệu: "..."
Hai người lại nói thêm một chốc, Hứa Diệu cùng Hoắc Chu cùng nhau quay trở lại văn phòng, tính đưa anh xuống lầu.
Lý Hậu tích cực mà đứng lên giúp Hoắc Chu lấy đồ tùy thân của anh: "Em đưa anh đi, thầy Hoắc."
Hốc mắt Hạ Thi Đào hơi ửng đỏ, cũng đi theo sau.
Hoắc Chu xoa nhẹ đỉnh đầu cô gái, nói: "Không cần tiễn, anh chỉ là về nghỉ ngơi mấy ngày, cũng không phải là sẽ không quay lại. Hai người làm việc cẩn thận, không cần có gánh nặng."
Hạ Thi Đào gật đầu, hốc mắt càng đỏ.
Hứa Diệu nhận đồ trong tay Lý Hậu, khoác lên bả vai Hoắc Chu: "Đi thôi."
Hoắc Chu liếc Lý Hậu một cái, nói với Hứa Diệu: "Khi tôi không ở đây, cậu thay tôi che chở người của tôi. Bọn họ nếu như bị người bắt nạt thì tôi liền tính sổ với cậu."
Hứa Diệu hơi hơi nhướng mày, cùng Hoắc Chu liếc nhau một cái, cười nói: "Yên tâm, này còn cần cậu nói sao? Đi thôi, đừng nói nhiều."
Hoắc Chu nhìn trong mắt Lý Hậu không che dấu được vui sướng, tâm trạng có điểm phức tạp. Làm việc cùng Lý Hậu lâu như vậy, anh đúng thật là không chú ý tới gã thế mà thích Hứa Diệu, giấu cũng thật tốt. Nhưng mà, bất kể là thích thế nào thì cũng không phải là lý do gã có thể thoát tội.
"Đi thôi." Hoắc Chu đi theo Hứa Diệu xuống lầu.
Dọc đường đụng phải đồng nghiệp, bọn họ đều có chút không được tự nhiên, ngược lại là Hoắc Chu thoải mái nói hẹn gặp lại với bọn họ.
Tới cửa cảnh cục, Hứa Diệu dừng bước, "Đưa cậu đến đây thôi, nhớ liên hệ thường xuyên đấy."
Hoắc Chu xua xua tay với cậu ta, đang muốn rời đi, lại nhìn thấy một chiếc xe "soạt" một tiếng dừng lại ngay trước mặt.
Ở đây không cho dừng xe, cả Hoắc Chu cùng Hứa Diệu đều sửng sốt, cùng nhau dừng bước.
Cửa xe mở ra, hai đồng nghiệp mặc cảnh phục xuống xe trước, mở cửa xe, đỡ một người đàn ông chống gậy từ bên trong.
Người đàn ông này vóc dáng rất cao, dáng người to lớn, thương tích trên người cũng không ảnh hưởng đến khí chất mạnh mẽ của ông – đúng là đội trưởng Dương Khải Hàng của đội Phòng chống ma túy lập công lớn trở về.
"Hứa Diệu, Hoắc Chu." Dương Khải Hàng cười cười chào hỏi bọn họ, "Không phải đã nói không cần đón sao?"
Ông còn tưởng rằng cả hai người là tới đón mình.
Hoắc Chu cùng Hứa Diệu đều rất vui vẻ, cũng không đề cập tới chuyện khác, tiến lên hỏi thương thế của ông trước.
"Không trở ngại, khụ khụ... đều là thương nhẹ mà thôi." Dương Khải Hàng nói không sao, "Nghe nói các cậu vừa bắt được một đám buôn ma túy?"
Hoắc Chu cùng Hứa Diệu còn chưa kịp trả lời, một đám đồng nghiệp nghe được tin tức bỗng nhiên chạy tới, mồm năm miệng mười mà ân cần hỏi thăm Dương Khải Hàng.
Hoắc Chu bị đẩy sang một bên, nhìn thấy cũng không có việc gì bèn trực tiếp xoay người rời đi.
Thang máy vừa mở ra, Hoắc Chu đã ngửi được từng luồng khí thơm nức mũi từ nhà mình.
Khả năng nấu nướng từ ngày nhỏ của Lạc Thanh Hoài vẫn còn, ngẫu nhiên có thời gian làm bữa cơm, có thể làm cho Hoắc Chu thưởng thức lại hương vị ngày trước.
Hoắc Chu mở cửa, nhìn thấy Lạc Thanh Hoài đeo tạp dề đứng trước bệ bếp, một tay cầm nắp nồi một tay cầm muỗng nếm hương vị.
Thân hình hắn cao ngất, tuy mặc quần áo ở nhà rộng thùng thình nhưng bởi vì đeo tạp dề mà dáng người đẹp đẽ eo thon chân dài cũng có thể nhìn thấy không sót gì.
Hoắc Chu đá rơi giày, chạy chân trần tới ôm chặt eo Lạc Thanh Hoài, cọ đầu vào sau lưng hắn: "Hoài Bảo, anh xã em trở về rồi đây!"
Không áp được đại mỹ nhân này, chiếm tiện nghi ngoài miệng cũng là vui rồi.
Lạc Thanh Hoài cũng không có ý kiến gì, chỉ là duỗi tay kéo anh lên phía trước.
"Em hầm cái gì... Ưm..."
Lạc Thanh Hoài cúi đầu hôn lên môi Hoắc Chu, đẩy nước canh chưa kịp nuốt vào miệng anh.
Hoắc Chu trong nháy mắt mặt đỏ tai hồng, eo chân đều mềm, không tự giác mà lui về sau một bước, sau đó lập tức bị Lạc Thanh Hoài ôm eo mà kéo vào trong ngực.
Lạc Thanh Hoài đẩy nước canh xong liền buông ra, nhìn thấy khóe miệng Hoắc Chu chảy ra một giọt nước canh lại duỗi đầu lưỡi ra liếm.
Hoắc Chu: "..."
Chóp mũi Lạc Thanh Hoài cọ cọ chóp mũi Hoắc Chu, hai lúm đồng tiền trên má như ẩn như hiện: "Canh xương sườn, anh thích không?"
/89
|