Tiểu Mỹ Nhân Tôi Từng Chọc Ghẹo Dậy Thì Thành Công Rồi

Chương 89: Phiên ngoại 3

/89


Đảo mắt đã đến nghỉ hè, Lạc Thanh Hoài bàn bạc với Hoắc Chu: "Chúng ta xin nghỉ ra ngoài chơi đi."

Hoắc Chu không muốn động đậy: "Trời nóng như vậy, muốn đi đâu chơi?"

"Đương nhiên là đến nơi mát mẻ rồi, chúng ta xuất ngoại đi chơi." Lạc Thanh Hoài lại bắt đầu xài sắc dụ, "Anh không muốn cùng em ra ngoài đi du lịch sao? Ban ngày chúng ta đi ngắm sông ngắm núi ngắm phong cảnh, đến tối tìm một phòng khách sạn cách âm tốt, thử các loại tư thế...."

Hoắc Chu cũng muốn phát điên: "Vì sao em có thể mặt không đổi sắc mà nói mấy loại lời nói này?"

Lạc Thanh Hoài nói: "Đến thời điểm kia thì sẽ đổi sắc."

Hoắc Chu: "..."

Nhưng anh không thể không thừa nhận, đối với lời của Lạc Thanh Hoài nói... anh luôn hết sức ủng hộ.

Vì thế, Hoắc Chu chạy đi tìm cục trưởng Lâm xin nghỉ phép.

Cục trưởng Lâm thở dài: "Nhìn thấy Lạc Thanh Hoài xin nghỉ là biết cậu cũng sẽ tới, quả nhiên... Hai cậu có dám tách ra nghỉ không?"

Hoắc Chu: "Không dám, em xã tôi sẽ tức giận."

Cục trưởng Lâm ký nhanh tên: "... Mau lăn đi."

Hoắc Chu vui vẻ ra mặt: "Cảm ơn sếp."

Tháng tám cũng là thời điểm thời tiết nóng nhất, Hoắc Chu đi theo Lạc Thanh Hoài vừa ra khỏi cửa đã muốn khóc: "Không phải ngày mai mới bay sao? Hiện tại đi đâu?"

"Em muốn đến khu tập thể phía Bắc nhìn xem." Lạc Thanh Hoài nói, "Nghe nói sắp phá hủy."

Trong lòng Hoắc Chu mềm nhũn, cũng không cảm thấy nóng: "Đi thôi."

Khu tập thể náo nhiệt năm đó hiện tại đã không còn ai ở từ lâu, cây cối bên trong vì không có ai quản lý mà đã mọc tươi tốt, nhưng thật ra mát mẻ hơn những nơi khác rất nhiều.

Hoắc Chu cùng Lạc Thanh Hoài sóng vai đi trong khu tập thể, mỗi khi đến một chỗ đều nhắc đến một chuyện: "Còn nhớ rõ không? Chỗ này chính là lần đầu nhìn thấy em, em khi đó xinh đẹp hệt búp bê... Ở chỗ này anh từng ôm em, ở chỗ này đá bóng, ở chỗ này đánh Bàn Đôn..."

Thời điểm rời khỏi khu tập thể, Hoắc Chu ngừng ở tiệm băng đĩa đã sớm dọn đi: "Anh từng khóc ở đây, biết vì sao không?"

Lạc Thanh Hoài nhớ rõ vị trí này: "I love you."

Hoắc Chu sửng sốt, nở nụ cười, đúng thật là bởi vì "I love you".

"Được, nhân tiện tới đây rồi, muốn tới trường học không?" Hoắc Chu bị hành trình lần này gợi lên cảm xúc hoài cổ, "Anh vẫn chưa từng trở về, nghe nói trường tiểu học đã bị Nhị Tiểu sát nhập."

Lạc Thanh Hoài gật gật đầu: "Đi thôi, chúng ta nhìn xem."

Trường tiểu học đã không còn, nơi vốn là trường học nay biến thành những tòa nhà thương mại cao tầng, nhưng Nhị Tiểu thì vẫn còn.

Đang là nghỉ hè, cổng trường học đóng chặt, nơi này không phải trường của bọn họ nên cả hai đều không có ý định trèo tường vào xem.

Nhưng rất ngoài ý muốn, phòng an ninh ở cổng trường lại có người.

Lạc Thanh Hoài tiến lên chào hỏi bảo vệ, dò hỏi về tình hình của cô Lý.

Nhưng đáng tiếc, cô Lý không tới Nhị Tiểu dạy học, bảo vệ cũng không biết bà.

Cô Lý năm đó đối xử rất tốt với Lạc Thanh Hoài, Lạc Thanh Hoài còn muốn trở về gặp bà, lúc này không khỏi có chút buồn bã.

Chú bảo vệ nói: "Mấy đứa còn nhớ rõ trở về thăm thầy cô đã là rất có tâm rồi. Giáo viên dạy học sinh cũng không phải chờ mấy đứa báo đáp, không nhìn thấy giáo viên kỳ thật cũng không quan trọng lắm, nhớ rõ lời dạy bảo của thầy cô là tốt rồi."

Lạc Thanh Hoài gật gật đầu: "Chúng cháu sẽ luôn nhớ rõ."

Rời khỏi Nhị Tiểu, hai người lại cùng nhau đến trường trung học trực thuộc.

Trường trung học trực thuộc vẫn còn, nhưng hiện tại đã đổi tên thành "Trung học Giang Bắc."

"Nghe nói trung học Giang Bắc hiện tại đã trở thành trường học tư nhân, lợi hại hơn khi chúng ta đi học nhiều, hiện tại học sinh thi vào Nhất trung không nhiều bằng trung học Giang Bắc." Hoắc Chu còn rất vui vẻ, "Chỉ là không biết thầy Tiểu Mã cùng thầy Đàm còn dạy học ở đây không."

Nhắc tới hai người thầy này, hai người đều cầm lòng không đặng mà liếc nhau, đều có chút ngượng ngùng.

Hai người thầy này chính là "giáo viên vỡ lòng" chính thức của bọn họ.

"Cơ sở vật chất của trường học chắc cũng không thay đổi quá nhiều, chúng ta trèo tường vào xem nhé?" Lạc Thanh Hoài hỏi ý kiến Hoắc Chu.

Hoắc Chu thuộc dạng ngày thường kéo không ra ngoài cửa nhưng vừa ra ngoài cửa sẽ không muốn về nhà, đi tới đây đã hoàn toàn hưng phấn, nghe vậy lập tức gật đầu nói: "Được."

Trường học thay đổi không nhiều, hai người quen đường quen lối mà tìm được bức tường thấp trước kia, dứt khoát trèo qua vào trường học.

Kí túc xá khóa cửa, thật tiếc vì không thể vào.

Hai người liền đến khu dạy học.

"Chúng ta tới A1 nhìn xem." Lạc Thanh Hoài nói, "Sau đó anh thi được vào A1 thì ngồi ở đâu?"

"Đi." Hoắc Chu lôi kéo Lạc Thanh Hoài, "Tới rồi nói cho em."

Phòng học A1 không ngờ lại không khóa cửa, tuy rằng trong phòng học cũng không có đồ vật gì nhưng Hoắc Chu vẫn cảm thấy có gì đó kỳ quái.

"Anh ngồi ở vị trí nào?" Lạc Thanh Hoài đúng lúc xen ngang ý nghĩ của Hoắc Chu.

"Em ngồi ở vị trí nào?" Hoắc Chu hỏi lại.

Lạc Thanh Hoài đi tới bàn thứ hai, ngồi xuống nơi mình đã từng ngồi.

Hoắc Chu bèn ngồi bên cạnh hắn, sau đó nghiêng đầu cười với hắn: "Anh ngồi bên cạnh em, chào bạn cùng bàn."

Hai người lớn ngồi ở bàn học của học sinh cao trung không khỏi có phần hơi chật, Lạc Thanh Hoài nhẹ giọng nói: "Bạn học Hoắc Chu, đi học phải chuyên tâm nghe giảng, không cần câu dẫn bạn ngồi cùng bàn."

Hoắc Chu cười ra tiếng, quả nhiên quay đầu nhìn bảng đen.

Lạc Thanh Hoài ở bên cạnh nhắc nhở anh: "Sách của bạn đâu?"

Hoắc Chu cười nói: "Mình không mang sách, có thể mượn sách của bạn cùng bàn cùng xem không?"

Lạc Thanh Hoài kéo bàn học ra, lấy từ trong ngăn một hộp hình chữ nhật, đưa cho Hoắc Chu: "Cho bạn mượn xem."

Hoắc Chu sửng sốt: "Có ý gì? Đồ vật của học sinh lại không mang đi?"

Lạc Thanh Hoài mím môi: "Anh mở ra nhìn xem."

Hoắc Chu bỗng nhiên phản ứng lại: "Em..."

Lạc Thanh Hoài mỉm cười nhìn anh.

Tim Hoắc Chu tăng tốc, ngón tay run rẩy mở hộp ra.

Bên trong là thật nhiều thật nhiều giấy gói kẹo, được vuốt phẳng phiu lại phân loại chỉnh tề, còn có cả tiêu chí đánh giá kỳ quái.

"Đây là cái gì?" Hoắc Chu không hiểu.

"Đây là tiêu chí đánh giá độ ngọt." Lạc Thanh Hoài giải thích, "Em đã từng muốn mua tặng anh loại kẹo ngọt nhất thế giới."

Hoắc Chu khiếp sợ nhìn Lạc Thanh Hoài, không biết nên nói gì.

Lạc Thanh Hoài lại cười nói: "Bạn học này, nhìn lại bàn học của bạn xem, nói không chừng bạn có mang sách thì sao?"

Hoắc Chu ngây ngẩn mở ngăn kéo, quả nhiên bên trong có một cái hộp nhỏ.

Lại mở hộp ra nhìn, Hoắc Chu khiếp sợ đến cằm cũng rớt xuống.

Trong hộp là một tờ giấy nháp được giữ gìn rất tốt, trên đó tràn ngập chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, nửa trên viết "Tàn mộng Lạc Thanh Hoài", nửa dưới viết "Lạc Thanh Hoài".

Hoắc Chu đương nhiên nhớ rõ, đây là chính tay anh viết.

Nhưng vấn đề là, tờ giấy này không phải anh đã vứt đi sao? Tại sao lại ở trong tay Lạc Thanh Hoài? Còn được giữ gìn nhiều năm như vậy?!

"Đây là của em." Lạc Thanh Hoài lấy hộp lại, ôm như bảo bối, "Thời điểm không có anh, em đã dựa vào nó để có thể chống đỡ."

Hoắc Chu: "... Tại, tại sao lại ở chỗ em?"

Lạc Thanh Hoài cười khẽ: "Đây là bí mật."

"Nhưng mà..."

"Đi." Lạc Thanh Hoài nắm tay Hoắc Chu, "Chúng ta đến sân thể dục nhìn xem."

Hoắc Chu ôm chặt hộp trong tay theo hắn đi xuống lầu, mới từ từ phản ứng lại: "Em tới đây chuẩn bị khi nào?"

Lạc Thanh Hoài nói: "Em không tới đây chuẩn bị, mỗi ngày em đều ở bên anh hai mươi tư giờ, anh không phải là người rõ ràng lịch sinh hoạt của em nhất sao?"

Hoắc Chu cũng nghĩ vậy, anh cùng Lạc Thanh Hoài đi làm tan tầm đều ở cùng nhau, khi không ở bên nhau thì đều là khi đang làm nhiệm vụ, anh tin tưởng Lạc Thanh Hoài còn không đến mức đang trên đường làm nhiệm vụ lại chạy đến đây làm loại chuyện này.

Vậy tất thảy mọi chuyện là như thế nào?

Có người hỗ trợ sao?

Hoắc Chu nhìn quanh khắp nơi, toàn bộ sân trường đều trống không, trừ hai người bọn họ thì không thấy người thứ ba.

"Anh còn nhớ nơi này không?" Lạc Thanh Hoài dẫn theo Hoắc Chu dừng lại trước bàn bóng bàn.

"Đây không phải là bàn bóng bàn sao?" Hoắc Chu thắc mắc, "Có cái gì đặc biệt?"

"Có." Lạc Thanh Hoài nói, "Anh có nhớ có một buổi tối, chúng ta nhìn thấy ở đây có người thổ lộ, sau đó bị giáo viên bắt không?"

Hắn vừa nói thì Hoắc Chu liền nghĩ tới: "Có nhớ."

Nhưng cái này thì có liên quan gì?

"Buổi tối hôm đó..." Lạc Thanh Hoài có hơi ngượng ngùng, "Kỳ thật em đã muốn thổ lộ với anh."

Hoắc Chu lần này khiếp sợ đến tròng mắt cũng muốn rớt ra: "Em, em..."

Lạc Thanh Hoài bỗng nhiên quỳ một gối, lấy từ trong ngực ra một hộp nhung, mở ra, lộ ra một đôi nhẫn bạch kim đặt song song: "Anh nói chúng ta không ăn lễ Tạ ơn cho nên em chọn Thất tịch. Anh nói châm nến tặng hoa đều quá tầm thường nên em không chuẩn bị những thứ kia, em chỉ có một trái tim son sắt mười năm muốn thổ lộ với anh. Hoắc Chu, kết hôn với em, chúng ta cùng nhau vượt qua nhiều mười năm nữa, được không?"

Mũi Hoắc Chu chua xót, hốc mắt nóng lên, nói năng lộn xộn: "Tại sao em không nói trước với anh... Được, em đứng lên trước đã. Tại sao em... Chết tiệt, sao em có thể cứ như vậy mà cầu hôn chứ? Anh đến một chút chuẩn bị cũng không có..."

Lạc Thanh Hoài thay anh đeo nhẫn, lại nhẹ nhàng hôn lên nước mắt ở khóe mắt: "Anh không chê keo kiệt là được rồi."

Hoắc Chu: "Đúng là có chút keo kiệt... Chỉ là, anh cảm động không chịu được, làm sao bây giờ? Xong rồi, học ngữ văn tệ hại như vậy, một từ thích hợp cũng không nghĩ ra được, thầy Tiểu Mã mà biết thì chắc chắn sẽ mắng anh..."

"Hiện tại cũng biết là sẽ bị mắng? Tại sao khi còn đi học lại không chịu học hành hẳn hoi?" Một giọng nói trêu đùa đột nhiên vang lên từ sau lưng.

Hoắc Chu sợ tới mức trực tiếp nhảy dựng lên.

Ngay sau đó "đoàng" một tiếng vang lên, có thứ gì đó ở bên cạnh nổ tung, pháo hoa rực rỡ từ trên bầu trời bay xuống, đều rơi lên người hai người.

Hoắc Chu đột nhiên quay đầu lại, nhìn thấy thầy Tiểu Mã cùng thầy Đàm đang mỉm cười nhìn bọn họ, trong tay còn cầm ống pháo hoa đã bắn.

"Thầy, thầy!" Hoắc Chu choáng váng.

"Còn có pháo hoa nữa, có phải như vậy là hết keo kiệt không?" Thầy Đàm cười hỏi Hoắc Chu.

Hoắc Chu cả người đều ngây ra: "Không phải, ý em là... Tại sao hai người lại ở đây? Em..."

"Ấy, thoạt nhìn vẫn là không quá vừa lòng." Thầy Đàm lắc đầu, duỗi cánh tay dài lấy một cây đàn guitar từ sau bàn bóng bàn.

Hoắc Chu: "!!!"

"Để thầy hát cho hai đứa một bài." Thầy Đàm cúi đầu đánh đàn.

Thầy Tiểu Mã dựa vào bên người thầy, bắt đầu hát.

Hoắc Chu từng nghe qua, bài hát này tên là "I Do".

Thầy Đàm thân cao chân dài, ngồi ở trên bàn bóng bàn còn đặt chân được lên mặt đất, kỹ thuật đánh đàn guitar cũng rất tốt, ngầu đến lóa mắt, đủ tiêu chuẩn của nhân vật làm mưa làm gió trong trường. Thầy Tiểu Mã khí chất vẫn ôn hòa như năm đó, dáng vẻ nhẹ nhàng hát cũng khiến người ta không rời được mắt.

Hai người thường thường ăn lý liếc nhau, mi mắt đuôi mày đều không giấu được tình cảm, hai người bọn họ một hào sảng một trầm ổn, đứng chung một chỗ lại tự thành một thế giới, hoàn hảo nói lên cái gì là "tuyệt phối".

Từ lúc bắt đầu biết hai người thầy đến bây giờ cũng đã qua mười mấy năm, thời gian không để lại quá nhiều dấu vết trên người hai thầy, chỉ làm cho bọn họ càng thêm tao nhã ung dung.

Tầm mắt Hoắc Chu mơ hồ, theo hai người nhìn nhau cười mỉm khi kết thúc mà thấy được hình dáng đẹp nhất của tình yêu.

"Cảm ơn thầy ạ." Lạc Thanh Hoài lôi kéo Hoắc Chu khom lưng thật sâu.

"Chúc mừng hai đứa." Thầy Tiểu Mã đi tới ôm bọn họ.

Hoắc Chu không phải người chậm chạp nhưng hôm nay lại lần nữa nghèo từ: "Cảm ơn thầy..."

"Mười năm sau, hai đứa sẽ là dáng vẻ hôm nay của chúng ta." Thầy Đàm cũng đi tới, vỗ vỗ bả vai hai người, "Cố lên, hai tiểu tử."

Thầy không nhiều lời, ôm lấy bả vai thầy Tiểu Mã mà đi, chỉ để lại bóng dáng một đôi sóng vai bên nhau.

Hoắc Chu hít hít mũi, thẳng đến khi bóng dáng hai thầy biến mất mới nhìn về phía Lạc Thanh Hoài: "Tiếp theo chúng ta đi đâu?"

"Về nhà." Lạc Thanh Hoài nói, "Không phải ngày mai còn muốn đi du lịch sao?"

"Cho nên, đây là đi tuần trăng mật sao?" Khóe miệng Hoắc Chu khẽ nhếch.

"Phải, nhưng cũng không phải." Lạc Thanh Hoài cúi đầu, hôn Hoắc Chu một cái, "Mỗi một ngày về sau, chúng ta sinh hoạt cũng đều ngọt ngọt ngào ngào."

Hoắc Chu cúi đầu nhìn hai chiếc nhẫn giống như đúc trên tay hai người đang giao nhau, sau một lúc lâu mới nói: "Hoài Bảo, em đúng là không biết xấu hổ."

Lạc Thanh Hoài: "Hả? Vì sao?"

Hoắc Chu: "Câu nói vừa rồi của em kia, còn không phải nói chính em rất ngọt sao?"

Lạc Thanh Hoài: "Không, em là nói ca ca rất ngọt, còn ngọt ngào hơn cả kẹo."

- ------------------------------

Toàn văn chính thức hoàn rồiiiiiiii

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ nhaaaa

Hồi đó nhảy vô truyện này vì thấy cái tên là biết mỹ nhân công rồi huhu tim tôi luôn bị yếu đuối với những bạn công tiểu mỹ nhân, sau đó đọc 1 lèo trong mấy ngày để cày hết. Mặc dù trước đó đã khá ưng vụ thụ cưng công rồi nhưng đến phiên ngoại 2 mới chính thức bị đánh gục và quyết định bếch bộ này về edit dù cho có đôi chỗ hơi teenfic (từ cái tên đã teenfic rồi =))))))

/89

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status