Vương Hạo đổi hướng đông nam mà đi, đi liên tục hơn mười ngày, Mộc Cao Phong cũng không còn xuất hiện. Cũng không biết là bọn hắn tránh trong núi hơn một tháng làm cho Mộc Cao Phong mất đi kiên nhẫn, hay là bọn hắn đột nhiên đổi hướng là cho Mộc Cao Phong truy tìm không được. Dù sao thì mấy ngày này đúng ra rất bình an.
Thời gian yên ổn càng lâu, thì càng dễ dàng sinh ra tư tưởng mất cảnh giác. Hôm nay, hai người Vương Hạo đi tới cố đô Trường An, tuy rằng đây không còn phồn hoa như thời Hán Đường, nhưng so với Lan Châu thì cương thịnh không biết gấp bao nhiêu lần. Đây là lần đầu tiên Kim Yến Nhi thấy đô thị phồn hoa như vậy, Vương Hạo cũng lần đầu tiên thấy một thành thị thời cổ đại. Cho nên cả hai đều rất hưng phấn, quyết định dừng ở đây vài ngày, đi chơi vui vẻ một hồi.
Bọn hắn đi tới một gian khách điếm ở trọ lại, Kim Yến Nhi thay đổi một thân nam trang. Lúc này hai người nắm tay đi trên đường cái, du lịch ngắm cảnh. Đối với hai người mà nói, Trường An rất phồn hoa, có rất nhiều thứ làm cho cả hai thấy mới mẻ, kết quả cả hai đi ngắm cảnh cho tới tận trời tối. Lúc này cả hai đều có chút mệt mỏi, liền quay về khách điếm nghỉ ngơi.
Bởi vì đi chơi mệt mỏi, cả hai vừa nằm xuống gối là ngủ ngay. Cho tới nửa đêm, Vương Hạo đang ngủ thì đột nhiên nảy sinh ra một cảm giác nguy hiểm, lập tức hắn mở to mắt, xoay người ngồi dậy. Ngẩng đầu vừa nhìn, liền phát hiện trong phòng có một bóng người đang đứng ! Điều này làm cho Vương Hạo chấn động, đối phương nếu thừa dịp lúc hắn ngủ mà ra tay thì chỉ sợ tính mạng của hắn khó giữ được ! Thế nhưng hắn không biết, đối phương cũng đang chán nản, như thế nào vừa vào đã bị phát hiện chứ ?
Vương Hạo trải qua nhiều lần sinh tử, rất nhanh liền trấn tĩnh lại, trầm giọng hỏi :
- Bằng hữu là ai ? Đêm khuya tới chơi không biết cần gì ?
Bóng đen nọ nở nụ cười hắc hắc cực kỳ quỷ dị, nói :
- Vương thiếu hiệp thật sự là người mau quên a, nhanh như vậy đã đem lão hủ quên rồi !
Vương Hạo nghe thấy giọng nói này liền lập tức đưa tay bắt lấy trường đao duối gối, nguyên lai kẻ này chính là người hắn luôn đề phòng - Mộc Cao Phong ! Không nghĩ tới hôm nay vừa lơi lỏng thì đã bị hắn viếng thăm . Hiện giờ tuy rằng võ công của Vương Hạo tiến nhanh, nhưng như cũ cũng không nắm chắc thắng được người này, làm sao Vương Hạo không khẩn trương chứ ?
Mộc Cao Phong thấy Vương Hạo đưa tay nắm đao, lại cười to một trận, nói :
- Vương thiếu hiệp không cần khẩn trương, ta muốn lấy mạng của ngươi cũng không cần chờ ngươi tỉnh . Chúng ta quay về chuyện chính, mục đích của ta ngưoi cũng sớm biết, hiện tại chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện rồi chứ ?
Vương Hạo nói :
- Mộc Cao Phong, lão còn chưa tỉnh ngủ sao ? Lão muốn bí tịch chẳng lẽ ta lại đem cho lão ? Lão nằm mơ đi !
Mộc Cao Phong cũng không tức giận, lắc lắc đầu nói :
- Ta còn cho rằng Vương thiếu hiệp là người thông minh, không nghĩ tới vẫn còn gà mờ quá. Muội muội bảo bối của ngươi lâu như vậy còn không lên tiếng, không lẽ ngươi không thấy kỳ lạ sao ?
Hắn vừa nói xong, cửa phòng đã bị đánh mở, một bóng người cao lớn xuất hiện trước cửa, trong ngực hắn đang ôm lấy một bóng người nhỏ xinh, nhưng mà bóng người nhỏ xinh ấy đang mềm nhũng, vừa nhìn cũng biết là đã bất tỉnh. Không cần nghĩ, Vương Hạo vừa nhìn thấy thân ảnh chỉ biết hắn là người phòng bên của Kim Yến Nhi !
Sau đó, Vương Hạo cũng tỉnh táo lại, nói :
- Mộc Cao Phong, tốt xấu gì ngươi cũng là cao thủ thành danh trên giang hồ nhiều năm. Thế mà lại đem phụ nữ trẻ em ra cưỡng bức ta, ngươi không biết xấu mặt sao ?
Mộc Cao Phong không thèm để ý chút nào, nói:
- Xấu mặt ? Vì sao lại xấu mặt ? Chỉ cần võ công của ta mạnh mẽ hơn, ai dám nói thế ? Người nào không phục, ta giết chết hắn ! Tiểu tử, cói gọi là thất phu vô tội, mang ngọc mắc tội ! Ngươi cùng muội muội của ngươi tuổi đời còn trẻ, niên kỷ còn dài. Ta khuyên ngươi tốt nhất đem bí tịch giao ra đây, không cần vì chính mình mà tính mạng của muội muội người cũng đánh mất !
Vương Hạo trầm ngâm một lúc lâu, rốt cục cũng cắn răng, nói :
- Mộc Cao Phong, giống như ngươi nói, thất phu vô tội, mang ngọc mắc tội. Đại Mạc Đao Quyết ở trong tay ta lâu như vậy, ta cũng tu luyện một phần, coi như ta chịu đưa cho ngươi bản bí tịch thì ngươi sẽ buông tha cho ta sao ? Chỉ sợ bí tịch vừa tới tay ngươi liền giết ta diệt khẩu chứ gì ? Ta chỉ có thể bảo trụ tính mạng của mình trước rồi nói sau, cho dù muội muội của ta bị giết, tương lai ta sẽ báo thù cho nàng ! Cho nên .... vãn bối cáo từ !
Nói còn chưa xong, Vương Hạo liền hướng cửa sổ chạy trốn , nhảy xuyên qua cửa sổ mà chạy. Mộc Cao Phong trăm triệu không ngờ tới Vương Hạo gặp phải cường địch ngay cả tính mạng mình không quan tâm nữa, vậy mà lần này lại không đánh mà chạy ! Điều này làm cho hắn rất là lo lắng, không kịp ngẫm nghĩ nữa, vội vàng phi thân đuổi theo, đưa tay bắt lấy mắt cá chân của Vương Hạo.
Một trảo này của Mộc Cao Phong thể hiện thân phận cao thủ nhất lưu của hắn, mặt sau hắn còn dấu diếm một hậu chiêu. Vô luận là Vương Hạo né tránh hay là phản kích, hắn vẫn có biện pháp đối phó. Đáng tiếc hậu chiêu còn chưa sử dụng ra, chỉ một trảo đơn giản đã bắt vừa vặn ! Mộc Cao Phong cũng không nghĩ tới lại đơn giản như vậy, hắn mừng rỡ vốn muốn đem nội lực đưa vào trong cơ thể Vương Hạo, chấn động tạng phủ của hắn để cho hắn bị nội thương. Rồi sau đó lại dùng lực kéo , Vương Hạo chắc chắn sẽ bị kéo ngược về !
Nhưng mà ám chiêu của Vương Hạo lại ở phía sau xuất ra, nương theo lực đạo thu hồi của Mộc Cao Phong mà lập tức tập kích vào lòng ngực của hắn, sau đó trường đao xoay ngược lại từ dưới xương sườn đâm ra ngoài ! Lúc này Mộc Cao Phong hối hận không kịp, biết rõ Vương Hạo là một con sói liều mạng, làm sao lại còn cho hắn cơ hội chứ ? Nhưng lúc này muốn nói gì cũng đã chậm rồi, Mộc Cao Phong cũng chỉ hét to một tiệng, song chưởng cùng xuất, vỗ mạnh vào lưng Vương Hạo.
Sau lưng Vương Hạo bị vỗ hai chương, cả người giống như trái banh cao su bị ném ra xa mười trượng, đánh vỡ cửa sổ bay vào bên trong trang viên ! Người hắn còn giữa không trung, máu tươi điên cuồng phun trào ra. Thân hình Vương Hạo bay theo một đường cong parabol ra ngoài, phía sau còn lưu lại một cầu vòng bằng máu !
Mà Mộc Cao Phong thì cũng không chịu đựng nỗi, bởi vì một đao kia của Vương Hạo đâm ra cực kỳ bí mật, chờ tới khi Mộc Cao Phong phát hiện thì đã không còn kịp rồi. Sườn phải của hắn bị đâm trúng một đao, xương sườn cũng gãy ba cái, nội tạng bị tổn thương nghiêm trọng. Hơn nữa, luồng nội lực nóng rực của Vương Hạo từ miệng vết thương đi vào trong cơ thế hắn, làm cho Mộc Cao Phong cảm giác ngũ tạng lục phủ như bị đặt trong một lò lửa mà thiêu đốt vậy !
Hai người giao thủ với nhau một chiêu, kết quả lưỡng bại câu thương. Tuy rằng tổn thương của Vương Hạo nặng hơn một ít, nhưng Mộc Cao Phong cũng bị thương không nhẹ, hắn bưng dưới xương sường chậm rãi ngồi xuống đất, tay kia thì run run tìm thuốc trị thương.
Chính là lúc này, người vạm vỡ đang bắt cóc Kim Yến Nhi bỗng cười ha ha, nói :
- Thật sự là ông trời cũng giúp ta ! Mộc huynh, nguyên lai ngươi cũng có ngày hôm nay !
Đại hán vừa nói những lời này ra, sắc mặt trắng bệch của Mộc Cao Phong lại càng thêm trắng, hắn cố nén đau xót, quay đầu nhìn đại hán, nói :
- Đổng huynh đệ, đây là ý gì ? Hiện tại không phải lúc nói giỡn đâu !
Đại hán cười lạnh nói :
- Ta không muốn nói chơi với ngươi, Mộc huynh, những năm gần đây ta theo người là tôi tớ, ra không ít sức lực, nhưng tiên nghi lại không chiếm được nhiều, ưu đãi luôn bị ngươi độc chiếm cả. Hôm nay, ta cũng nên mở hàng thôi ! Đại Mạc Đao Quyết kia từ lâu ta đã nghe danh, vừa lúc ta cũng dùng đao, ngươi để cho ta đi !Mộc huynh, trước tiên ta tiễn ngươi đi gặp Diêm Vương, sau vài chục năm sau, huynh đệ sẽ tới đó tìm ngươi ! Ha ha ha .... Ngươi, Đi Chết Đi !
Theo sau tiếng quát to của đại hán, một quyền kình cực lớn đấm thẳng tới Mộc Cao Phong ! Mộc Cao Phong bị trọng thương nặng, làm sao có thể chống đỡ được ? Hắn chỉ kịp nghiêng đầu thì bị quyền của đại hán đấm xuống vai. Một quyền này cực kỳ độc ác, xương vai của Mộc Cao Phong kêu lên " răng rắc" một tiếng, đã bị đánh nát nhừ !
Nhưng Mộc Cao Phong há lại là người khoang tay chờ chết ?! Có lẽ cùng với Vương Hạo giao tiếp hắn cũng bị lây tính khí liều mạng , trong nháy mắt xương vai vỡ vụng. cổ tay của Mộc Cao Phong run lên, không biết từ đâu lấy ra một thanh tiểu đao sắc bén, từ dưới đâm lên, đánh vào vùng hạ bộ của đại hán !
Xương chậu là một trong những vùng tử huyệt cực kỳ trong yếu của con người, bây giờ lại bị đâm một đao, thì đại hán làm sao còn tốt nữa chứ ? Nhất thời cả người của hắn cứng ngắc, trong cổ họng phát ra tiếng " Ôi , Ôi ", theo sau đó liền ngã xuống đất, run rẩy vài cái rồi khí tuyệt thân vong !
Đại hán đã chết, Vương Hạo thì bị trọng thương hôn mê, Mộc Cao Phong cũng bị thương nặng ở hai nơi, nằm ở một bên không đứng dậy nổi. Qua một hồi lâu, những người khác đều không đứng dậy được, nhưng Kim Yến Nhi từ trong hôn mê đã tỉnh lại. Nàng vừa tỉnh dậy, chỉ thấy trong ngoài phòng có vài người nằm la liệt, còn Vương Hạo thì càng bay vào bên trong viêc. Từ trong phòng của hắn cho tới bên ngoài có một đường máu ! Cái này làm cho Kim Yến Nhi sợ hãi, hoảng sợ kêu lên một tiếng, bổ nhào vào trong lòng Vương Hạo khóc rống lên !
Nước mắt giọt lớn giọt nhỏ đều rơi xuống trên mặt Vương Hạo, làm cho Vương Hạo dần dần tỉnh lại, ánh mắt lừ đừ mở ra. Trước tiên hắn phun ra một búng máu, đem quần áo trên người Kim Yến Nhi nhụm thành màu đó. Kim Yến Nhi thấy Vương Hạo tỉnh lại, vui vẻ gọi lên :
- Đại ca, huynh cảm thấy thế nào ? Muội ... muội nên làm gì bây giờ ?
Vương Hạo thấy Mộc Cao Phong cùng đại hán kia ngã xuống trong vũng máu, lúc này mới thở dài một hơi, nói :
- Không có việc gì, ta ... không chết được . Yến tử, muội đi ... đi giết Mộc ... Mộc Cao Phong, bằng không ta .... sau này chúng ta ... sẽ không .... không sống tốt . Nhớ kỹ, không cần, .... đi đến gần hắn .
Kim Yến Nhi đáp ứng một tiếng, liền đi tới Mộc Cao Phong. Lúc này Mộc Cao Phong nằm trên mặt đất không động dậy, mắt thấy Kim Yến Nhi từng bước đi lại gần, hắn chỉ cảm thấy nàng không chỉ là một cô gái xinh đẹp, mà còn là một tử thần ! Cho tới bây giờ Mộc Cao Phong không nghĩ tới, chính mình lại bị một cô nương không biết võ công bức chết !
Có thể Mộc Cao Phong cũng không chịu chết đi như thế, hắn không tin thiếu nữ này trong tình huống không tiếp cận hắn mà có thể giết chết hắn, cho nên hắn đang chờ đợi, chờ sau khi Kim Yến Nhi đi tới gần liền liều mạng dùng chút hơi tàn mà giết chết nàng ! Cho dù sau đó cũng sẽ chết, nhưng hắn cũng muốn mang theo một người đệm lưng !
Nhưng thật không nghĩ tới, Kim Yến Nhi cực kỳ nghe lời Vương Hạo, đứng ở đó nghĩ nghĩ, sau đó đem một ngọn đèn cầm lại đây. Nàng đứng xa vài bước, đem dầu hỏa giội lại. Mộc Cao Phong thấy thế, nhất thời lòng chết lặng. Trên người hắn bị dội dầu hỏa, chỉ cần một đốm lửa thì Tái Bắc Danh Còng Mộc Cao Phong hắn sẽ bị chết cháy ! Điều này làm cho trong lòng Mộc Cao Phong cảm thán : " Không nghĩ tới Mộc Cao Phong ta một đời anh hùng, thế nhưng lại chết trong tay người con gái yếu đuối, thật sự là trời ca không có mắt a ! "
Mộc Cao Phong nhắm mắt lại chờ chết, nhưng hắn chờ cả nửa ngày cũng không thấy trên người bốc cháy . Mộc Cao Phong chờ tới mức không còn kiên nhẫn, trợn mắt lên nhìn, chỉ thấy Kim Yến Nhi vẫn cầm ngọn đèn trong tay, biểu hiện trên mặt biến hóa, trong chốc lát thì thống hận, chốc lát thì không đành lòng. Cánh tay cầm ngọn đèn vẫn duy trì tư thế ném ra, nhưng cuối cùng nàng vẫn không ném được !
Đấu tranh một hồi lâu, rốt cục Kim Yến Nhi cũng không hạ thủ được, ném ngọn đèn sang một bên, khóc chạy về bên người Vương Hạo, nói :
- Đại ca, muội ... muội ... muội thật sự vô dụng, muội không ra tay được .. ô ô ...
Vương Hạo thở dài một tiếng, nói :
- Yến tử là một cô gái thiện lương, không đành lòng giết người thì cũng không có gì sai. Không ra tay được thì coi như xong, muội kêu người đem xe ngựa tới, chúng ta lập tức rời khỏi nơi này !
Người hầu bàn cũng khách nhân khác trong khách điếm đã sớm bị ẩu đả trong phòng Vương Hạo dọa bể mật, mặc cho Kim Yến Nhi kêu như thế nào cũng không có ai ra giúp đỡ. Bất đắc dĩ nàng đành phải đem xe ngựa kéo lại đây, sau đó khó nhọc bế Vương Hạo lên xe.
Xe ngựa chậm rãi rời đi, lúc này Mộc Cao Phong nằm trên mặt đất mới hoàn toàn yên lòng, xem ra lần này đã thoát được một mạng. Đã không còn uy hiếp gì nữa, tâm thần của Mộc Cao Phong cũng buông lỏng, lập tức hôn mê bất tỉnh
Thời gian yên ổn càng lâu, thì càng dễ dàng sinh ra tư tưởng mất cảnh giác. Hôm nay, hai người Vương Hạo đi tới cố đô Trường An, tuy rằng đây không còn phồn hoa như thời Hán Đường, nhưng so với Lan Châu thì cương thịnh không biết gấp bao nhiêu lần. Đây là lần đầu tiên Kim Yến Nhi thấy đô thị phồn hoa như vậy, Vương Hạo cũng lần đầu tiên thấy một thành thị thời cổ đại. Cho nên cả hai đều rất hưng phấn, quyết định dừng ở đây vài ngày, đi chơi vui vẻ một hồi.
Bọn hắn đi tới một gian khách điếm ở trọ lại, Kim Yến Nhi thay đổi một thân nam trang. Lúc này hai người nắm tay đi trên đường cái, du lịch ngắm cảnh. Đối với hai người mà nói, Trường An rất phồn hoa, có rất nhiều thứ làm cho cả hai thấy mới mẻ, kết quả cả hai đi ngắm cảnh cho tới tận trời tối. Lúc này cả hai đều có chút mệt mỏi, liền quay về khách điếm nghỉ ngơi.
Bởi vì đi chơi mệt mỏi, cả hai vừa nằm xuống gối là ngủ ngay. Cho tới nửa đêm, Vương Hạo đang ngủ thì đột nhiên nảy sinh ra một cảm giác nguy hiểm, lập tức hắn mở to mắt, xoay người ngồi dậy. Ngẩng đầu vừa nhìn, liền phát hiện trong phòng có một bóng người đang đứng ! Điều này làm cho Vương Hạo chấn động, đối phương nếu thừa dịp lúc hắn ngủ mà ra tay thì chỉ sợ tính mạng của hắn khó giữ được ! Thế nhưng hắn không biết, đối phương cũng đang chán nản, như thế nào vừa vào đã bị phát hiện chứ ?
Vương Hạo trải qua nhiều lần sinh tử, rất nhanh liền trấn tĩnh lại, trầm giọng hỏi :
- Bằng hữu là ai ? Đêm khuya tới chơi không biết cần gì ?
Bóng đen nọ nở nụ cười hắc hắc cực kỳ quỷ dị, nói :
- Vương thiếu hiệp thật sự là người mau quên a, nhanh như vậy đã đem lão hủ quên rồi !
Vương Hạo nghe thấy giọng nói này liền lập tức đưa tay bắt lấy trường đao duối gối, nguyên lai kẻ này chính là người hắn luôn đề phòng - Mộc Cao Phong ! Không nghĩ tới hôm nay vừa lơi lỏng thì đã bị hắn viếng thăm . Hiện giờ tuy rằng võ công của Vương Hạo tiến nhanh, nhưng như cũ cũng không nắm chắc thắng được người này, làm sao Vương Hạo không khẩn trương chứ ?
Mộc Cao Phong thấy Vương Hạo đưa tay nắm đao, lại cười to một trận, nói :
- Vương thiếu hiệp không cần khẩn trương, ta muốn lấy mạng của ngươi cũng không cần chờ ngươi tỉnh . Chúng ta quay về chuyện chính, mục đích của ta ngưoi cũng sớm biết, hiện tại chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện rồi chứ ?
Vương Hạo nói :
- Mộc Cao Phong, lão còn chưa tỉnh ngủ sao ? Lão muốn bí tịch chẳng lẽ ta lại đem cho lão ? Lão nằm mơ đi !
Mộc Cao Phong cũng không tức giận, lắc lắc đầu nói :
- Ta còn cho rằng Vương thiếu hiệp là người thông minh, không nghĩ tới vẫn còn gà mờ quá. Muội muội bảo bối của ngươi lâu như vậy còn không lên tiếng, không lẽ ngươi không thấy kỳ lạ sao ?
Hắn vừa nói xong, cửa phòng đã bị đánh mở, một bóng người cao lớn xuất hiện trước cửa, trong ngực hắn đang ôm lấy một bóng người nhỏ xinh, nhưng mà bóng người nhỏ xinh ấy đang mềm nhũng, vừa nhìn cũng biết là đã bất tỉnh. Không cần nghĩ, Vương Hạo vừa nhìn thấy thân ảnh chỉ biết hắn là người phòng bên của Kim Yến Nhi !
Sau đó, Vương Hạo cũng tỉnh táo lại, nói :
- Mộc Cao Phong, tốt xấu gì ngươi cũng là cao thủ thành danh trên giang hồ nhiều năm. Thế mà lại đem phụ nữ trẻ em ra cưỡng bức ta, ngươi không biết xấu mặt sao ?
Mộc Cao Phong không thèm để ý chút nào, nói:
- Xấu mặt ? Vì sao lại xấu mặt ? Chỉ cần võ công của ta mạnh mẽ hơn, ai dám nói thế ? Người nào không phục, ta giết chết hắn ! Tiểu tử, cói gọi là thất phu vô tội, mang ngọc mắc tội ! Ngươi cùng muội muội của ngươi tuổi đời còn trẻ, niên kỷ còn dài. Ta khuyên ngươi tốt nhất đem bí tịch giao ra đây, không cần vì chính mình mà tính mạng của muội muội người cũng đánh mất !
Vương Hạo trầm ngâm một lúc lâu, rốt cục cũng cắn răng, nói :
- Mộc Cao Phong, giống như ngươi nói, thất phu vô tội, mang ngọc mắc tội. Đại Mạc Đao Quyết ở trong tay ta lâu như vậy, ta cũng tu luyện một phần, coi như ta chịu đưa cho ngươi bản bí tịch thì ngươi sẽ buông tha cho ta sao ? Chỉ sợ bí tịch vừa tới tay ngươi liền giết ta diệt khẩu chứ gì ? Ta chỉ có thể bảo trụ tính mạng của mình trước rồi nói sau, cho dù muội muội của ta bị giết, tương lai ta sẽ báo thù cho nàng ! Cho nên .... vãn bối cáo từ !
Nói còn chưa xong, Vương Hạo liền hướng cửa sổ chạy trốn , nhảy xuyên qua cửa sổ mà chạy. Mộc Cao Phong trăm triệu không ngờ tới Vương Hạo gặp phải cường địch ngay cả tính mạng mình không quan tâm nữa, vậy mà lần này lại không đánh mà chạy ! Điều này làm cho hắn rất là lo lắng, không kịp ngẫm nghĩ nữa, vội vàng phi thân đuổi theo, đưa tay bắt lấy mắt cá chân của Vương Hạo.
Một trảo này của Mộc Cao Phong thể hiện thân phận cao thủ nhất lưu của hắn, mặt sau hắn còn dấu diếm một hậu chiêu. Vô luận là Vương Hạo né tránh hay là phản kích, hắn vẫn có biện pháp đối phó. Đáng tiếc hậu chiêu còn chưa sử dụng ra, chỉ một trảo đơn giản đã bắt vừa vặn ! Mộc Cao Phong cũng không nghĩ tới lại đơn giản như vậy, hắn mừng rỡ vốn muốn đem nội lực đưa vào trong cơ thể Vương Hạo, chấn động tạng phủ của hắn để cho hắn bị nội thương. Rồi sau đó lại dùng lực kéo , Vương Hạo chắc chắn sẽ bị kéo ngược về !
Nhưng mà ám chiêu của Vương Hạo lại ở phía sau xuất ra, nương theo lực đạo thu hồi của Mộc Cao Phong mà lập tức tập kích vào lòng ngực của hắn, sau đó trường đao xoay ngược lại từ dưới xương sườn đâm ra ngoài ! Lúc này Mộc Cao Phong hối hận không kịp, biết rõ Vương Hạo là một con sói liều mạng, làm sao lại còn cho hắn cơ hội chứ ? Nhưng lúc này muốn nói gì cũng đã chậm rồi, Mộc Cao Phong cũng chỉ hét to một tiệng, song chưởng cùng xuất, vỗ mạnh vào lưng Vương Hạo.
Sau lưng Vương Hạo bị vỗ hai chương, cả người giống như trái banh cao su bị ném ra xa mười trượng, đánh vỡ cửa sổ bay vào bên trong trang viên ! Người hắn còn giữa không trung, máu tươi điên cuồng phun trào ra. Thân hình Vương Hạo bay theo một đường cong parabol ra ngoài, phía sau còn lưu lại một cầu vòng bằng máu !
Mà Mộc Cao Phong thì cũng không chịu đựng nỗi, bởi vì một đao kia của Vương Hạo đâm ra cực kỳ bí mật, chờ tới khi Mộc Cao Phong phát hiện thì đã không còn kịp rồi. Sườn phải của hắn bị đâm trúng một đao, xương sườn cũng gãy ba cái, nội tạng bị tổn thương nghiêm trọng. Hơn nữa, luồng nội lực nóng rực của Vương Hạo từ miệng vết thương đi vào trong cơ thế hắn, làm cho Mộc Cao Phong cảm giác ngũ tạng lục phủ như bị đặt trong một lò lửa mà thiêu đốt vậy !
Hai người giao thủ với nhau một chiêu, kết quả lưỡng bại câu thương. Tuy rằng tổn thương của Vương Hạo nặng hơn một ít, nhưng Mộc Cao Phong cũng bị thương không nhẹ, hắn bưng dưới xương sường chậm rãi ngồi xuống đất, tay kia thì run run tìm thuốc trị thương.
Chính là lúc này, người vạm vỡ đang bắt cóc Kim Yến Nhi bỗng cười ha ha, nói :
- Thật sự là ông trời cũng giúp ta ! Mộc huynh, nguyên lai ngươi cũng có ngày hôm nay !
Đại hán vừa nói những lời này ra, sắc mặt trắng bệch của Mộc Cao Phong lại càng thêm trắng, hắn cố nén đau xót, quay đầu nhìn đại hán, nói :
- Đổng huynh đệ, đây là ý gì ? Hiện tại không phải lúc nói giỡn đâu !
Đại hán cười lạnh nói :
- Ta không muốn nói chơi với ngươi, Mộc huynh, những năm gần đây ta theo người là tôi tớ, ra không ít sức lực, nhưng tiên nghi lại không chiếm được nhiều, ưu đãi luôn bị ngươi độc chiếm cả. Hôm nay, ta cũng nên mở hàng thôi ! Đại Mạc Đao Quyết kia từ lâu ta đã nghe danh, vừa lúc ta cũng dùng đao, ngươi để cho ta đi !Mộc huynh, trước tiên ta tiễn ngươi đi gặp Diêm Vương, sau vài chục năm sau, huynh đệ sẽ tới đó tìm ngươi ! Ha ha ha .... Ngươi, Đi Chết Đi !
Theo sau tiếng quát to của đại hán, một quyền kình cực lớn đấm thẳng tới Mộc Cao Phong ! Mộc Cao Phong bị trọng thương nặng, làm sao có thể chống đỡ được ? Hắn chỉ kịp nghiêng đầu thì bị quyền của đại hán đấm xuống vai. Một quyền này cực kỳ độc ác, xương vai của Mộc Cao Phong kêu lên " răng rắc" một tiếng, đã bị đánh nát nhừ !
Nhưng Mộc Cao Phong há lại là người khoang tay chờ chết ?! Có lẽ cùng với Vương Hạo giao tiếp hắn cũng bị lây tính khí liều mạng , trong nháy mắt xương vai vỡ vụng. cổ tay của Mộc Cao Phong run lên, không biết từ đâu lấy ra một thanh tiểu đao sắc bén, từ dưới đâm lên, đánh vào vùng hạ bộ của đại hán !
Xương chậu là một trong những vùng tử huyệt cực kỳ trong yếu của con người, bây giờ lại bị đâm một đao, thì đại hán làm sao còn tốt nữa chứ ? Nhất thời cả người của hắn cứng ngắc, trong cổ họng phát ra tiếng " Ôi , Ôi ", theo sau đó liền ngã xuống đất, run rẩy vài cái rồi khí tuyệt thân vong !
Đại hán đã chết, Vương Hạo thì bị trọng thương hôn mê, Mộc Cao Phong cũng bị thương nặng ở hai nơi, nằm ở một bên không đứng dậy nổi. Qua một hồi lâu, những người khác đều không đứng dậy được, nhưng Kim Yến Nhi từ trong hôn mê đã tỉnh lại. Nàng vừa tỉnh dậy, chỉ thấy trong ngoài phòng có vài người nằm la liệt, còn Vương Hạo thì càng bay vào bên trong viêc. Từ trong phòng của hắn cho tới bên ngoài có một đường máu ! Cái này làm cho Kim Yến Nhi sợ hãi, hoảng sợ kêu lên một tiếng, bổ nhào vào trong lòng Vương Hạo khóc rống lên !
Nước mắt giọt lớn giọt nhỏ đều rơi xuống trên mặt Vương Hạo, làm cho Vương Hạo dần dần tỉnh lại, ánh mắt lừ đừ mở ra. Trước tiên hắn phun ra một búng máu, đem quần áo trên người Kim Yến Nhi nhụm thành màu đó. Kim Yến Nhi thấy Vương Hạo tỉnh lại, vui vẻ gọi lên :
- Đại ca, huynh cảm thấy thế nào ? Muội ... muội nên làm gì bây giờ ?
Vương Hạo thấy Mộc Cao Phong cùng đại hán kia ngã xuống trong vũng máu, lúc này mới thở dài một hơi, nói :
- Không có việc gì, ta ... không chết được . Yến tử, muội đi ... đi giết Mộc ... Mộc Cao Phong, bằng không ta .... sau này chúng ta ... sẽ không .... không sống tốt . Nhớ kỹ, không cần, .... đi đến gần hắn .
Kim Yến Nhi đáp ứng một tiếng, liền đi tới Mộc Cao Phong. Lúc này Mộc Cao Phong nằm trên mặt đất không động dậy, mắt thấy Kim Yến Nhi từng bước đi lại gần, hắn chỉ cảm thấy nàng không chỉ là một cô gái xinh đẹp, mà còn là một tử thần ! Cho tới bây giờ Mộc Cao Phong không nghĩ tới, chính mình lại bị một cô nương không biết võ công bức chết !
Có thể Mộc Cao Phong cũng không chịu chết đi như thế, hắn không tin thiếu nữ này trong tình huống không tiếp cận hắn mà có thể giết chết hắn, cho nên hắn đang chờ đợi, chờ sau khi Kim Yến Nhi đi tới gần liền liều mạng dùng chút hơi tàn mà giết chết nàng ! Cho dù sau đó cũng sẽ chết, nhưng hắn cũng muốn mang theo một người đệm lưng !
Nhưng thật không nghĩ tới, Kim Yến Nhi cực kỳ nghe lời Vương Hạo, đứng ở đó nghĩ nghĩ, sau đó đem một ngọn đèn cầm lại đây. Nàng đứng xa vài bước, đem dầu hỏa giội lại. Mộc Cao Phong thấy thế, nhất thời lòng chết lặng. Trên người hắn bị dội dầu hỏa, chỉ cần một đốm lửa thì Tái Bắc Danh Còng Mộc Cao Phong hắn sẽ bị chết cháy ! Điều này làm cho trong lòng Mộc Cao Phong cảm thán : " Không nghĩ tới Mộc Cao Phong ta một đời anh hùng, thế nhưng lại chết trong tay người con gái yếu đuối, thật sự là trời ca không có mắt a ! "
Mộc Cao Phong nhắm mắt lại chờ chết, nhưng hắn chờ cả nửa ngày cũng không thấy trên người bốc cháy . Mộc Cao Phong chờ tới mức không còn kiên nhẫn, trợn mắt lên nhìn, chỉ thấy Kim Yến Nhi vẫn cầm ngọn đèn trong tay, biểu hiện trên mặt biến hóa, trong chốc lát thì thống hận, chốc lát thì không đành lòng. Cánh tay cầm ngọn đèn vẫn duy trì tư thế ném ra, nhưng cuối cùng nàng vẫn không ném được !
Đấu tranh một hồi lâu, rốt cục Kim Yến Nhi cũng không hạ thủ được, ném ngọn đèn sang một bên, khóc chạy về bên người Vương Hạo, nói :
- Đại ca, muội ... muội ... muội thật sự vô dụng, muội không ra tay được .. ô ô ...
Vương Hạo thở dài một tiếng, nói :
- Yến tử là một cô gái thiện lương, không đành lòng giết người thì cũng không có gì sai. Không ra tay được thì coi như xong, muội kêu người đem xe ngựa tới, chúng ta lập tức rời khỏi nơi này !
Người hầu bàn cũng khách nhân khác trong khách điếm đã sớm bị ẩu đả trong phòng Vương Hạo dọa bể mật, mặc cho Kim Yến Nhi kêu như thế nào cũng không có ai ra giúp đỡ. Bất đắc dĩ nàng đành phải đem xe ngựa kéo lại đây, sau đó khó nhọc bế Vương Hạo lên xe.
Xe ngựa chậm rãi rời đi, lúc này Mộc Cao Phong nằm trên mặt đất mới hoàn toàn yên lòng, xem ra lần này đã thoát được một mạng. Đã không còn uy hiếp gì nữa, tâm thần của Mộc Cao Phong cũng buông lỏng, lập tức hôn mê bất tỉnh
/30
|