Lệnh Hồ Xung càng nghĩ càng phiền não trong lòng. Miệng chàng không ngớt nhẩm đi nhẩm lại những khẩu quyết:
- Bao nhiêu chân khí trong huyệt Ðan điền phải hóa tán vào Nhâm mạch, như cây trúc rỗng ruột, như hang thẳm trống không...
Chàng ngẫm nghĩ một hồi rồi tức quá đập giường chửi bới:
- Con mẹ nó! Cha này giam trong hắc lao lửa giận không tiêu tan ra được rồi bày ra ngụy kế để cạm bẫy kẻ khác.
Chàng thóa mạ một hồi rồi ngủ thiếp đi.
Trong lúc ngủ say Lệnh Hồ Xung vẫn mơ thấy mình ngồi trên giường luyện công theo những khẩu quyết trong thiết bản. Thế rồi chân khí trong huyệt Ðan điền tan vào Nhâm mạch. Chàng phát giác ra một luồng nội tức từ từ di chuyển vào Nhâm mạch. Khắp chân tay mình mảy liền cảm thấy khoan khoái không bút nào tả xiết.
Sau một lúc, Lệnh Hồ Xung mơ màng nửa tỉnh nửa mê, tựa hồ thức giấc mà không phải đã tỉnh hẳn, chàng cảm thấy luồng nội tức ở huyệt Ðan điền vẫn còn chuyển động trút vào Nhâm mạch. Ðột nhiên chàng chấn động tâm thần bật tiếng la:
- Trời ơi! Nguy to rồi! Nội lực của ta không ngớt tan đi như thế này há chẳng biến thành phế nhân trong chớp mắt?
Chàng ngồi bật dậy như cái lò xo. Luồng nội tức từ trong Nhâm mạch chuyển về huyệt Ðan điền.
Chàng liền cảm thấy khí huyết nhộn nhạo, đầu nhức mắt hoa.
Hồi lâu lâu lắm, Lệnh Hồ Xung mới trấn tĩnh lại được. Chàng chợt nghĩ ra điều gì bất giác vừa kinh hãi vừa mừng thầm tự nhủ:
- Sở dĩ thương thế ta trầm trọng khó bề chữa khỏi là hoàn toàn vì lý do những luồng chân khí khác biệt của Ðào cốc lục tiên cùng Bất Giới hòa thượng chứa chất trong người ta. Thậm chí bậc danh y lừng lẫy tiếng tăm như Bình Nhất Chỉ đại phu cũng đành chịu bó tay vô phương cứu trị. Phương
Chứng đại sư chùa Thiếu Lâm lại bảo ta chỉ còn biện pháp duy nhất là nghiêm luyện Dịch Cân Kinh mới có thể dần dần hóa tán được những luồng chân khí khác biệt kia. Thế mà trên tấm thiết bản này lại khắc những yếu quyết tán công, há chẳng là dạy ta cách hóa tán nội lực trong mình ư? A ha! Ha ha! Lệnh Hồ Xung ơi! Mi thật là ngu ngốc hết chỗ nói! Kẻ khác sợ nội lực tiên tan đã đành, còn mi trái lại chỉ sợ nội lực không tiêu tan đi được mà thôi. Ðã có diệu pháp này để mi tu luyện còn chưa phải là một điều đáng mừng cho mi ư?
Vừa rồi chàng luyện công trong lúc mơ màng đó là hiện trạng ngày nghĩ chuyện gì đêm ngủ mơ màng chuyện đó. Lúc tỉnh táo chàng không ngớt lẩm nhẩm khẩu quyết nên trong đầu óc chàng cũng tâm niệm đến phép luyện công khắc trên tấm thiết bản.
Chàng ngủ đi rồi không biết gì nữa mà vẫn theo phép luyện công. Có điều trong lúc mơ mộng, tâm thần rối loạn chứ không thể chiếu pháp môn mà luyện cho hoàn toàn đúng được.
Bây giờ Lệnh Hồ Xung phấn khởi tinh thần, chàng bắt đầu sờ mò lại khẩu quyết suy xét cho tinh vi, rồi mới ngồi xếp bằng theo thứ tự luyện tập.
Chàng luyện chừng một giờ liền cảm thấy những luồng chân khí dị chủng mất hết trong huyệt Ðan điền đã tan vào Nhâm mạch được một phần. Tuy chàng chưa khu trục hẳn được những luồng chân khí kia ra ngoài thân thể, nhưng cái đau khổ vì khí huyết nhộn nhạo đã giảm đi phần lớn.
Lệnh Hồ Xung mừng quá đứng dậy hát nghêu ngao, nhưng tiếng hát ấm ớ chói tai, vì hôm trước chàng la hét cả một ngày cho âm thanh khàn khàn.
Thấy mình đã thu lượm được công hiệu, Lệnh Hồ Xung bất giác nổi lên tràng cười rồi miệng lẩm bẩm:
- Nhậm Ngã Hành ơi Nhậm Ngã Hành! Ngươi lưu lại ngươi lưu lại những khẩu quyết này toan để hại người, ngờ đâu nó lọt vào tay ta thành ra chẳng có hại gì mà lại có lợi. Nếu ngươi chết rồi mà còn hay biết chuyện đời, e rằng tức đến râu tóc dựng đứng cả lên. Hà hà hà!
Lệnh Hồ Xung luyện công rồi cảm thấy đói bụng rất dữ, nóng lòng mong mỏi chờ lão già đưa cơm đến. Hôm nay chàng ăn nghiến ăn ngấu chỉ trong khoảnh khắc đã hết sạch sành sanh. No bụng rồi chàng lại ngồi xếp bằng luyện công.
Lệnh Hồ Xung tiếp tục luyện môn tán công chẳng kể thời gian. Chàng cảm thấy luyện thêm trong một khắc, trong mình lại dễ chịu hơn một chút. Chàng định bụng:
- Sau khi ta hóa tán được những luồng chân khí của Ðào cốc lục tiên và Bất giới hòa thượng, sẽ chiếu theo phương pháp của sư phụ truyền thụ luyện tập nội công bản môn trở lại. Tuy phải bắt đầu bằng số không mất nhiều công phu song có thế thì cái mạng này mới có cơ vãn hồi được. Nếu Hướng
đại ca có ngày trở lại đây cứu ta ra khỏi ngục tù, khi đó ta lại có thể hưởng thụ một cuộc đời mới trên chốn giang hồ.
Ðột nhiên chàng lại nghĩ:
- Sư phụ đã đuổi ta khỏi môn trường thì hà tất ta phải rèn luyện nội công phái Hoa Sơn nữa?
Trong các nhà các phái võ lâm biết bao nhiêu là nội công, thì ta muốn học Hướng đại ca hay học Doanh Doanh cũng chẳng hề gì.
Lệnh Hồ Xung nghĩ tới những chỗ hào hứng, bất giác khoa chân múa tay, sung sướng như mở cờ trong bụng.
Hôm sau chàng ăn cơm rồi, tâm thần vẫn khoan khoái vô cùng, chàng khẽ bóp tay trái một cái, bất giác mấy tiếng răng rắc vang lên. Cái bát sành lớn trong tay chàng bị vỡ làm mấy chục mảnh.
Lệnh Hồ Xung giật mình kinh hãi, tiện tay bóp thêm lần nữa, những mảnh bát liền nát vụn ra.
Chàng xòe bàn tay cho những mảnh bát vụn rớt xuống mặt thiết bản kêu đồm độp như trận mưa đá.
Chàng đứng ngẩn người ra không hiểu vì lẽ gì.
Bỗng thanh âm Hắc Bạch Tử đứng ngoài cửa cất lên:
- Công lực tiền bối tuyệt thế vô song quả là tay đệ nhất thiên hạ. Tại hạ khâm phục vô cùng!
Nguyên kỳ hạn ba ngày đã hết. Lệnh Hồ Xung còn đang kinh hãi vì kình lực tay mình ghê gớm bóp nát cả chiếc bát cơm, nên Hắc Bạch Tử đã đến ngoài cửa chàng cũng không hay. Chàng nghe Hắc Bạch Tử lên tiếng rồi mà vẫn chẳng để ý gì vì còn mải nghĩ về cử động mình bóp vỡ bát là một điều
quá sức tưởng tượng.
Hắc Bạch Tử lại nói:
- Tiền bối chỉ khẽ bóp mà bát đã vỡ thành mảnh vụn như hạt gạo. Thế thì cái bàn tay đó mà nắm vào mình địch nhân liệu họ còn sống được chăng? Thật là tuyệt quá! Ha ha!
Lệnh Hồ Xung bụng bảo dạ:
- Hắn nói câu này đúng thiệt!
Bất giác chàng cũng bật lên mấy tiếng cười khô khan.
Hắc Bạch Tử hỏi:
- Bữa nay tiền bối có vẻ cao hứng, thu nạp đệ tử nhập môn được chăng?
Lệnh Hồ Xung tự hỏi:
- Ta thu hắn làm đệ tử để dạy hắn những khẩu quyết này ư?... Chà! Ta mới luyện một hai ngày mà công lực đã ghê gớm đến thế. Xem chừng những khẩu quyết trên thiết bản không phải là trò đùa. Ðiều mà Hắc Bạch Tử năn nỉ ta là dạy hắn pháp môn này, nhưng hắn luyện thành rồi liệu có tha ta thật
không? Một khi hắn mở cửa phát giác ta đây là Phong Nhị Trung chứ chẳng phải tiền bối họ Nhậm nào khác tất nhiên hắn trở mặt. Dù người truyền công là Nhậm tiền bối kia thật thì sau khi luyện thành rồi chắc hắn cũng tìm cách gia hại lão, tỷ như pha thuốc độc vào cơm rau. Phải rồi, Hắc Bạch Tử mà muốn hại mạng ta thật dễ như trở bàn tay. Hắn luyện thành võ công tuyệt thế khi nào lại chịu buông tha ta? Chắc cũng vì vậy mà Nhậm tiền bối trong 12 năm trời không chịu truyền thụ cho hắn.
Hắc Bạch Tử không thấy Lệnh Hồ Xung trả lời, e rằng có chuyện biến đổi liền hỏi ngay:
- Sau khi được tiền bối truyền công, đệ tử lập tức dâng rượu nồng dê béo để tỏ lòng hiếu kính.
Lệnh Hồ Xung bị cầm tù lâu ngày, bữa nào cũng ăn cơm toàn với đậu hũ, rau dưa, nên vừa nghe nói đến rượu nồng dê béo, không khỏi thèm nhỏ nước miếng, liền đáp:
- Ðược rồi! Ngươi hãy lấy rượu nồng dê béo đến đây cho ta ăn uống một bữa trước. Ta có khoan khoái trong lòng hoặc giả sẽ chịu truyền cho ngươi một chút công phu.
Hắc Bạch Tử tưởng câu nói này để làm mồi nhử chàng truyền công, mà chàng lại đòi rượu nồng dê béo trước, khiến hắn không khỏi chưng hửng. Nhưng hắn lại nghĩ rằng:
- Nếu mình nhất định đòi lão truyền võ công trước, biết đâu lão chẳng nổi giận mà cự tuyệt?
Hắn vội đáp:
- Dạ dạ! Tiền bối muốn dùng rượu nồng dê béo chẳng có chi là khó, nhưng bữa nay thì không được. Ngày mai nếu có cơ duyên, đệ tử sẽ tự mình đem đến kính dâng.
Lệnh Hồ Xung hỏi:
- Sao bữa nay lại không được?
Hắc Bạch Tử đáp:
- Vì muốn tới đây tất phải đi qua phòng ngủ của đại ca vãn bối. Vậy phải nhân lúc y ra ngoài mới
có thể... mới có thể...
Lệnh Hồ Xung hứ một tiếng rồi không nói gì nữa.
Hắc Bạch Tử vẫn băn khoăn sợ hãi Hoàng Chung Công trở về phòng ngủ, hắn không dám chần chờ, liền lập tức cáo từ ra về.
Lệnh Hồ Xung đưa tay sờ vào đống mảnh bát vỡ vụn, nghĩ thầm:
- Công phu này sao lại ghê gớm đến thế được? Mới luyện một hai ngày đã hiệu nghiệm khôn lường. Nếu mình luyện một tháng trở lên há chẳng có thể... có thể...
Ðột nhiên chàng la một tiếng rất lớn rồi nhảy người lên.
Nguyên chàng tính rằng:
- Nếu luyện một tháng trở lên là có thể bẻ đứt xích sắt, đả phá thiết môn để xông ra ngoài.
Nhưng nỗi vui mừng chỉ thoáng qua một cái lại tiêu tan ngay và chàng tự hỏi:
- Nếu công phu này quả ghê gớm như vậy thì sao Nhậm Ngã Hành lại không tự mình xông ra mà cứ chịu làm thân tù tội ở trong ngục tối?
Lòng chàng xoay chuyển ý nghĩ, tay chàng đặt mấy ngón lên cái vòng sắt ở cổ tay. Chàng liền bóp
thêm mấy cái, cổ tay trái liền thoát ra khỏi vòng.
Lệnh Hồ Xung vừa kinh hãi vừa mừng thầm. Chàng sờ lại cái vòng sắt té ra khoảng giữa có khuyết một chỗ. Tuy nhiên nếu nội lực chưa phục hồi thì có bóp mạnh chỗ khuyết đó cũng không há ra được. Lệnh Hồ Xung lại đưa tay trái bóp cái vòng sắt xiềng cổ tay phải cho há ra.
Rút được hai cổ tay ra khỏi vòng sắt, chàng tiếp tục nắm những vòng sắt xiềng cổ chân thì vòng nào cũng khuyết chỗ giữa. Chân tay rút được ra ngoài vòng sắt, người chàng tự do không còn bị ràng buộc gì nữa. Chàng rất lấy làm kỳ lạ tự hỏi:
- Tại sao những vòng sắt này lại có chỗ khuyết? Ðánh vòng kiểu này thì xiềng xích người thế nào được?
Hôm sau lúc lão già đưa cơm đến, Lệnh Hồ Xung liền giơ vòng sắt soi vào ánh đèn thì thấy những chỗ khuyết màu trắng xanh. Hiển nhiên là vết mới cắt. Chàng lấy làm kỳ dị hơn nữa.
Lệnh Hồ Xung nhìn kỹ lại thấy những chỗ khuyết có vết cưa rất nhỏ rõ ràng người ta đã dùng một thứ lưỡi cưa đặc biệt hay dây thép để cưa đứt bốn chiếc khóa chân khóa tay ra. Chỗ khuyết còn lấp lánh óng ánh chứ chưa han rỉ, tỏ ra cái khóa mới bị cắt trước đây chưa lâu.
Chàng càng lấy làm kỳ ở chỗ những khóa này vẫn đóng nguyên và vẫn móc vào chân tay mình. Bất giác chàng lẩm bẩm:
- Hay là... hay là...
Chàng chợt nghĩ ra điều gì, bụng bảo dạ:
- Xét cho kỹ vụ này thì có người đã ngấm ngầm nghĩ cách cứu ta. Hắc lao đây vô cùng bí ẩn, nghiêm mật, người ngoài quyết không thể vào được. Vậy kẻ cứu ta dĩ nhiên là một nhân vật ở Mai trang.
Y không muốn để ta bị ám toán một cách ty bỉ, mới nhân lúc ta hôn mê bất tỉnh dùng răng cưa bằng giây thép cắt hết các khóa chân tay. Y không muốn công khai gây thù oán với bọn Mai trang, chắc còn chờ cơ hội thuận tiện sẽ trở lại đây thả ta ra.
Lệnh Hồ Xung nghĩ tới đây bất giác tâm thần phấn khởi tính thầm:
- Cửa đừng hầm ở ngay dưới gậm giường Hoàng Chung Công. Giả tỷ chính y định cứu mình thì dễ quá, chẳng cần chờ cơ hội cho mất thì giờ. Hắc Bạch Tử nhất định không phải rồi. Còn hai vị Ngốc Bút Ông và Ðan Thanh tiên sinh, thì Ðan Thanh tiên sinh rất thắm thiết với mình, mối giao tình khác hẳn
người thường. Vậy mười phần có đến tám chín là ông bạn này rồi.
Chàng lại nghĩ tới ngày mai Hắc Bạch Tử tới đây phải đối phó cách nào rồi quyết định:
- Ta sẽ giả vờ ưng chịu để lấy rượu thịt ăn uống đã. Rồi có cần thì đem công phu giả trá mà truyền thụ cho hắn cũng chẳng chết ai. A ha ! A ha!
Ðoạn chàng tự nhủ:
- Chưa biết Ðan Thanh tiên sinh đến thả ta lúc nào, ta phải nhân cơ hội này học cho thuộc làu những khẩu quyết khắc trên tấm thiết bản.
Lệnh Hồ Xung liền đưa tay sờ tự tích, miệng lẩm nhẩm đọc để tâm ghi nhớ. Trước kia chàng chỉ lấy tay sờ chữ, bụng không để ý thành ra chẳng thấy khó khăn gì. Bây giờ chàng định tâm học thuộc thật kỷ không bỏ sót hay sai trật chữ nào mới biết chẳng phải là chuyện dễ.
Chàng nghĩ tới pháp môn về công phu thượng thừa này mà để lãng quên hay sai lầm một chữ là lúc luyện công có thể đưa đến kết quả trái ngược. Hoặc luyện công không đúng mức để sai một ly cũng rất d xảy tai nạn tẩu hỏa nhập ma biến thành phế nhân.
Chàng tính cả đến chuyện sau khi thoát khỏi hắc lao này chẳng còn có bao giờ còn có cơ hội trở lại để đối chiếu nếu mình có chỗ sai trật. Vì thế chàng học rất kỹ, nhẩm hết lượt này đến lượt khác, đọc lui, đọc tới không biết bao nhiêu lần, kỳ cho tới lúc thuộc trơn như cháo chảy mới yên tâm nằm ngủ.
Lúc nằm mơ, chàng thấy Ðan Thanh tiên sinh đến mở cửa nhà lao tha mình ra. Chàng giật mình tỉnh dậy mới biết đây chỉ là giấc mộng nam kha. Tuy nhiên chàng cũng không lấy thế làm buồn, tự nhủ:
- Bữa nay y không đến cứu là chưa gặp cơ hội thuận tiện, nhưng chẳng bao lâu tất rồi y cũng tới.
Lệnh Hồ Xung lại nghĩ đến sau khi mình ra khỏi nhà lao mà để những câu khẩu quyết trên tấm thiết bản này cho Hắc Bạch Tử phát giác há chẳng dành phần tiện nghi cho hắn? Thằng cha đó đã là người thâm hiểm mà luyện được thần công tất càng thêm phần độc ác.
Rồi chàng lại sờ mò những tự tích đọc lại từ đầu đến cuối mười mấy lượt nữa. Thấy không còn chỗ nào quên lãng sai trật, chàng lấy chiếc khóa sắt bạt đi mấy chục chữ trên tấm thiết bản.
Suốt ngày hôm ấy Hắc Bạch Tử không tới. Lệnh Hồ Xung cũng chẳng để ý, chàng chỉ chiếu theo khẩu quyết mà tiếp tục luyện công.
Mấy ngày liền, Hắc Bạch Tử thủy chung không trở lại. Lệnh Hồ Xung cảm thấy mình luyện công tiến triển rất nhiều. Những luồng chân khí dĩ chủng của Ðào cốc lục tiên và Bất giới hòa thượng đã khu trục ra khỏi huyệt Ðan điền đến sáu bảy phần.
Lệnh Hồ Xung mỗi ngày đọc khẩu quyết mười mấy lần, rồi lại khoét đi vài chục chữ trên tấm thiết bản. Chàng tự biết khí lực mình càng ngày càng mạnh, cầm khóa sắt giấy tấm thiết bản xóa cho mặt chữ chẳng khó khăn gì.
Sau hơn một tháng Lệnh Hồ Xung tuy ở dưới lòng đất cũng cảm thấy khí nóng đã giảm. Chàng nghĩ thầm:
- Trong cõi u minh quả có lòng trời. Nếu ta bị cầm tù về mùa đông mình vẫn mặc quần áo, thiết bản vẫn trải chiếu thì chẳng khi nào phát giác ra được những tự tích khắc vào đó. Không chừng chưa tới mùa nóng sang năm mà Ðan Thanh tiên sinh đã cứu mình ra rồi thì chẳng bao giờ biết đến những khẩu quyết ở đây mà tu luyện.
Lệnh Hồ Xung ngẫm nghĩ tới đây bỗng nghe trong đường hầm có tiếng chân Hắc Bạch Tử đi tới, chàng đang nằm trên giường liền khẽ trở mình quay mặt vào phía trong. Chàng nghe Hắc Bạch Tử đứng ngoài lên tiếng:
- Nhậm... Nhậm lão tiền bối! Vãn bối thật là có lỗi. Hơn một tháng nay, đại ca vãn bối không ra khỏi cửa. Hàng ngày vãn bối lòng nóng như lửa đốt mong được đến vấn an lão nhân gia mà không sao gặp được cơ hội thuận tiện. Lão Nhậm gia... miễn trách cho.
Mùi rượu thơm cùng mùi thịt béo do lỗ vuông đưa vào trong nhà lao thơm nức.
- Bao nhiêu chân khí trong huyệt Ðan điền phải hóa tán vào Nhâm mạch, như cây trúc rỗng ruột, như hang thẳm trống không...
Chàng ngẫm nghĩ một hồi rồi tức quá đập giường chửi bới:
- Con mẹ nó! Cha này giam trong hắc lao lửa giận không tiêu tan ra được rồi bày ra ngụy kế để cạm bẫy kẻ khác.
Chàng thóa mạ một hồi rồi ngủ thiếp đi.
Trong lúc ngủ say Lệnh Hồ Xung vẫn mơ thấy mình ngồi trên giường luyện công theo những khẩu quyết trong thiết bản. Thế rồi chân khí trong huyệt Ðan điền tan vào Nhâm mạch. Chàng phát giác ra một luồng nội tức từ từ di chuyển vào Nhâm mạch. Khắp chân tay mình mảy liền cảm thấy khoan khoái không bút nào tả xiết.
Sau một lúc, Lệnh Hồ Xung mơ màng nửa tỉnh nửa mê, tựa hồ thức giấc mà không phải đã tỉnh hẳn, chàng cảm thấy luồng nội tức ở huyệt Ðan điền vẫn còn chuyển động trút vào Nhâm mạch. Ðột nhiên chàng chấn động tâm thần bật tiếng la:
- Trời ơi! Nguy to rồi! Nội lực của ta không ngớt tan đi như thế này há chẳng biến thành phế nhân trong chớp mắt?
Chàng ngồi bật dậy như cái lò xo. Luồng nội tức từ trong Nhâm mạch chuyển về huyệt Ðan điền.
Chàng liền cảm thấy khí huyết nhộn nhạo, đầu nhức mắt hoa.
Hồi lâu lâu lắm, Lệnh Hồ Xung mới trấn tĩnh lại được. Chàng chợt nghĩ ra điều gì bất giác vừa kinh hãi vừa mừng thầm tự nhủ:
- Sở dĩ thương thế ta trầm trọng khó bề chữa khỏi là hoàn toàn vì lý do những luồng chân khí khác biệt của Ðào cốc lục tiên cùng Bất Giới hòa thượng chứa chất trong người ta. Thậm chí bậc danh y lừng lẫy tiếng tăm như Bình Nhất Chỉ đại phu cũng đành chịu bó tay vô phương cứu trị. Phương
Chứng đại sư chùa Thiếu Lâm lại bảo ta chỉ còn biện pháp duy nhất là nghiêm luyện Dịch Cân Kinh mới có thể dần dần hóa tán được những luồng chân khí khác biệt kia. Thế mà trên tấm thiết bản này lại khắc những yếu quyết tán công, há chẳng là dạy ta cách hóa tán nội lực trong mình ư? A ha! Ha ha! Lệnh Hồ Xung ơi! Mi thật là ngu ngốc hết chỗ nói! Kẻ khác sợ nội lực tiên tan đã đành, còn mi trái lại chỉ sợ nội lực không tiêu tan đi được mà thôi. Ðã có diệu pháp này để mi tu luyện còn chưa phải là một điều đáng mừng cho mi ư?
Vừa rồi chàng luyện công trong lúc mơ màng đó là hiện trạng ngày nghĩ chuyện gì đêm ngủ mơ màng chuyện đó. Lúc tỉnh táo chàng không ngớt lẩm nhẩm khẩu quyết nên trong đầu óc chàng cũng tâm niệm đến phép luyện công khắc trên tấm thiết bản.
Chàng ngủ đi rồi không biết gì nữa mà vẫn theo phép luyện công. Có điều trong lúc mơ mộng, tâm thần rối loạn chứ không thể chiếu pháp môn mà luyện cho hoàn toàn đúng được.
Bây giờ Lệnh Hồ Xung phấn khởi tinh thần, chàng bắt đầu sờ mò lại khẩu quyết suy xét cho tinh vi, rồi mới ngồi xếp bằng theo thứ tự luyện tập.
Chàng luyện chừng một giờ liền cảm thấy những luồng chân khí dị chủng mất hết trong huyệt Ðan điền đã tan vào Nhâm mạch được một phần. Tuy chàng chưa khu trục hẳn được những luồng chân khí kia ra ngoài thân thể, nhưng cái đau khổ vì khí huyết nhộn nhạo đã giảm đi phần lớn.
Lệnh Hồ Xung mừng quá đứng dậy hát nghêu ngao, nhưng tiếng hát ấm ớ chói tai, vì hôm trước chàng la hét cả một ngày cho âm thanh khàn khàn.
Thấy mình đã thu lượm được công hiệu, Lệnh Hồ Xung bất giác nổi lên tràng cười rồi miệng lẩm bẩm:
- Nhậm Ngã Hành ơi Nhậm Ngã Hành! Ngươi lưu lại ngươi lưu lại những khẩu quyết này toan để hại người, ngờ đâu nó lọt vào tay ta thành ra chẳng có hại gì mà lại có lợi. Nếu ngươi chết rồi mà còn hay biết chuyện đời, e rằng tức đến râu tóc dựng đứng cả lên. Hà hà hà!
Lệnh Hồ Xung luyện công rồi cảm thấy đói bụng rất dữ, nóng lòng mong mỏi chờ lão già đưa cơm đến. Hôm nay chàng ăn nghiến ăn ngấu chỉ trong khoảnh khắc đã hết sạch sành sanh. No bụng rồi chàng lại ngồi xếp bằng luyện công.
Lệnh Hồ Xung tiếp tục luyện môn tán công chẳng kể thời gian. Chàng cảm thấy luyện thêm trong một khắc, trong mình lại dễ chịu hơn một chút. Chàng định bụng:
- Sau khi ta hóa tán được những luồng chân khí của Ðào cốc lục tiên và Bất giới hòa thượng, sẽ chiếu theo phương pháp của sư phụ truyền thụ luyện tập nội công bản môn trở lại. Tuy phải bắt đầu bằng số không mất nhiều công phu song có thế thì cái mạng này mới có cơ vãn hồi được. Nếu Hướng
đại ca có ngày trở lại đây cứu ta ra khỏi ngục tù, khi đó ta lại có thể hưởng thụ một cuộc đời mới trên chốn giang hồ.
Ðột nhiên chàng lại nghĩ:
- Sư phụ đã đuổi ta khỏi môn trường thì hà tất ta phải rèn luyện nội công phái Hoa Sơn nữa?
Trong các nhà các phái võ lâm biết bao nhiêu là nội công, thì ta muốn học Hướng đại ca hay học Doanh Doanh cũng chẳng hề gì.
Lệnh Hồ Xung nghĩ tới những chỗ hào hứng, bất giác khoa chân múa tay, sung sướng như mở cờ trong bụng.
Hôm sau chàng ăn cơm rồi, tâm thần vẫn khoan khoái vô cùng, chàng khẽ bóp tay trái một cái, bất giác mấy tiếng răng rắc vang lên. Cái bát sành lớn trong tay chàng bị vỡ làm mấy chục mảnh.
Lệnh Hồ Xung giật mình kinh hãi, tiện tay bóp thêm lần nữa, những mảnh bát liền nát vụn ra.
Chàng xòe bàn tay cho những mảnh bát vụn rớt xuống mặt thiết bản kêu đồm độp như trận mưa đá.
Chàng đứng ngẩn người ra không hiểu vì lẽ gì.
Bỗng thanh âm Hắc Bạch Tử đứng ngoài cửa cất lên:
- Công lực tiền bối tuyệt thế vô song quả là tay đệ nhất thiên hạ. Tại hạ khâm phục vô cùng!
Nguyên kỳ hạn ba ngày đã hết. Lệnh Hồ Xung còn đang kinh hãi vì kình lực tay mình ghê gớm bóp nát cả chiếc bát cơm, nên Hắc Bạch Tử đã đến ngoài cửa chàng cũng không hay. Chàng nghe Hắc Bạch Tử lên tiếng rồi mà vẫn chẳng để ý gì vì còn mải nghĩ về cử động mình bóp vỡ bát là một điều
quá sức tưởng tượng.
Hắc Bạch Tử lại nói:
- Tiền bối chỉ khẽ bóp mà bát đã vỡ thành mảnh vụn như hạt gạo. Thế thì cái bàn tay đó mà nắm vào mình địch nhân liệu họ còn sống được chăng? Thật là tuyệt quá! Ha ha!
Lệnh Hồ Xung bụng bảo dạ:
- Hắn nói câu này đúng thiệt!
Bất giác chàng cũng bật lên mấy tiếng cười khô khan.
Hắc Bạch Tử hỏi:
- Bữa nay tiền bối có vẻ cao hứng, thu nạp đệ tử nhập môn được chăng?
Lệnh Hồ Xung tự hỏi:
- Ta thu hắn làm đệ tử để dạy hắn những khẩu quyết này ư?... Chà! Ta mới luyện một hai ngày mà công lực đã ghê gớm đến thế. Xem chừng những khẩu quyết trên thiết bản không phải là trò đùa. Ðiều mà Hắc Bạch Tử năn nỉ ta là dạy hắn pháp môn này, nhưng hắn luyện thành rồi liệu có tha ta thật
không? Một khi hắn mở cửa phát giác ta đây là Phong Nhị Trung chứ chẳng phải tiền bối họ Nhậm nào khác tất nhiên hắn trở mặt. Dù người truyền công là Nhậm tiền bối kia thật thì sau khi luyện thành rồi chắc hắn cũng tìm cách gia hại lão, tỷ như pha thuốc độc vào cơm rau. Phải rồi, Hắc Bạch Tử mà muốn hại mạng ta thật dễ như trở bàn tay. Hắn luyện thành võ công tuyệt thế khi nào lại chịu buông tha ta? Chắc cũng vì vậy mà Nhậm tiền bối trong 12 năm trời không chịu truyền thụ cho hắn.
Hắc Bạch Tử không thấy Lệnh Hồ Xung trả lời, e rằng có chuyện biến đổi liền hỏi ngay:
- Sau khi được tiền bối truyền công, đệ tử lập tức dâng rượu nồng dê béo để tỏ lòng hiếu kính.
Lệnh Hồ Xung bị cầm tù lâu ngày, bữa nào cũng ăn cơm toàn với đậu hũ, rau dưa, nên vừa nghe nói đến rượu nồng dê béo, không khỏi thèm nhỏ nước miếng, liền đáp:
- Ðược rồi! Ngươi hãy lấy rượu nồng dê béo đến đây cho ta ăn uống một bữa trước. Ta có khoan khoái trong lòng hoặc giả sẽ chịu truyền cho ngươi một chút công phu.
Hắc Bạch Tử tưởng câu nói này để làm mồi nhử chàng truyền công, mà chàng lại đòi rượu nồng dê béo trước, khiến hắn không khỏi chưng hửng. Nhưng hắn lại nghĩ rằng:
- Nếu mình nhất định đòi lão truyền võ công trước, biết đâu lão chẳng nổi giận mà cự tuyệt?
Hắn vội đáp:
- Dạ dạ! Tiền bối muốn dùng rượu nồng dê béo chẳng có chi là khó, nhưng bữa nay thì không được. Ngày mai nếu có cơ duyên, đệ tử sẽ tự mình đem đến kính dâng.
Lệnh Hồ Xung hỏi:
- Sao bữa nay lại không được?
Hắc Bạch Tử đáp:
- Vì muốn tới đây tất phải đi qua phòng ngủ của đại ca vãn bối. Vậy phải nhân lúc y ra ngoài mới
có thể... mới có thể...
Lệnh Hồ Xung hứ một tiếng rồi không nói gì nữa.
Hắc Bạch Tử vẫn băn khoăn sợ hãi Hoàng Chung Công trở về phòng ngủ, hắn không dám chần chờ, liền lập tức cáo từ ra về.
Lệnh Hồ Xung đưa tay sờ vào đống mảnh bát vỡ vụn, nghĩ thầm:
- Công phu này sao lại ghê gớm đến thế được? Mới luyện một hai ngày đã hiệu nghiệm khôn lường. Nếu mình luyện một tháng trở lên há chẳng có thể... có thể...
Ðột nhiên chàng la một tiếng rất lớn rồi nhảy người lên.
Nguyên chàng tính rằng:
- Nếu luyện một tháng trở lên là có thể bẻ đứt xích sắt, đả phá thiết môn để xông ra ngoài.
Nhưng nỗi vui mừng chỉ thoáng qua một cái lại tiêu tan ngay và chàng tự hỏi:
- Nếu công phu này quả ghê gớm như vậy thì sao Nhậm Ngã Hành lại không tự mình xông ra mà cứ chịu làm thân tù tội ở trong ngục tối?
Lòng chàng xoay chuyển ý nghĩ, tay chàng đặt mấy ngón lên cái vòng sắt ở cổ tay. Chàng liền bóp
thêm mấy cái, cổ tay trái liền thoát ra khỏi vòng.
Lệnh Hồ Xung vừa kinh hãi vừa mừng thầm. Chàng sờ lại cái vòng sắt té ra khoảng giữa có khuyết một chỗ. Tuy nhiên nếu nội lực chưa phục hồi thì có bóp mạnh chỗ khuyết đó cũng không há ra được. Lệnh Hồ Xung lại đưa tay trái bóp cái vòng sắt xiềng cổ tay phải cho há ra.
Rút được hai cổ tay ra khỏi vòng sắt, chàng tiếp tục nắm những vòng sắt xiềng cổ chân thì vòng nào cũng khuyết chỗ giữa. Chân tay rút được ra ngoài vòng sắt, người chàng tự do không còn bị ràng buộc gì nữa. Chàng rất lấy làm kỳ lạ tự hỏi:
- Tại sao những vòng sắt này lại có chỗ khuyết? Ðánh vòng kiểu này thì xiềng xích người thế nào được?
Hôm sau lúc lão già đưa cơm đến, Lệnh Hồ Xung liền giơ vòng sắt soi vào ánh đèn thì thấy những chỗ khuyết màu trắng xanh. Hiển nhiên là vết mới cắt. Chàng lấy làm kỳ dị hơn nữa.
Lệnh Hồ Xung nhìn kỹ lại thấy những chỗ khuyết có vết cưa rất nhỏ rõ ràng người ta đã dùng một thứ lưỡi cưa đặc biệt hay dây thép để cưa đứt bốn chiếc khóa chân khóa tay ra. Chỗ khuyết còn lấp lánh óng ánh chứ chưa han rỉ, tỏ ra cái khóa mới bị cắt trước đây chưa lâu.
Chàng càng lấy làm kỳ ở chỗ những khóa này vẫn đóng nguyên và vẫn móc vào chân tay mình. Bất giác chàng lẩm bẩm:
- Hay là... hay là...
Chàng chợt nghĩ ra điều gì, bụng bảo dạ:
- Xét cho kỹ vụ này thì có người đã ngấm ngầm nghĩ cách cứu ta. Hắc lao đây vô cùng bí ẩn, nghiêm mật, người ngoài quyết không thể vào được. Vậy kẻ cứu ta dĩ nhiên là một nhân vật ở Mai trang.
Y không muốn để ta bị ám toán một cách ty bỉ, mới nhân lúc ta hôn mê bất tỉnh dùng răng cưa bằng giây thép cắt hết các khóa chân tay. Y không muốn công khai gây thù oán với bọn Mai trang, chắc còn chờ cơ hội thuận tiện sẽ trở lại đây thả ta ra.
Lệnh Hồ Xung nghĩ tới đây bất giác tâm thần phấn khởi tính thầm:
- Cửa đừng hầm ở ngay dưới gậm giường Hoàng Chung Công. Giả tỷ chính y định cứu mình thì dễ quá, chẳng cần chờ cơ hội cho mất thì giờ. Hắc Bạch Tử nhất định không phải rồi. Còn hai vị Ngốc Bút Ông và Ðan Thanh tiên sinh, thì Ðan Thanh tiên sinh rất thắm thiết với mình, mối giao tình khác hẳn
người thường. Vậy mười phần có đến tám chín là ông bạn này rồi.
Chàng lại nghĩ tới ngày mai Hắc Bạch Tử tới đây phải đối phó cách nào rồi quyết định:
- Ta sẽ giả vờ ưng chịu để lấy rượu thịt ăn uống đã. Rồi có cần thì đem công phu giả trá mà truyền thụ cho hắn cũng chẳng chết ai. A ha ! A ha!
Ðoạn chàng tự nhủ:
- Chưa biết Ðan Thanh tiên sinh đến thả ta lúc nào, ta phải nhân cơ hội này học cho thuộc làu những khẩu quyết khắc trên tấm thiết bản.
Lệnh Hồ Xung liền đưa tay sờ tự tích, miệng lẩm nhẩm đọc để tâm ghi nhớ. Trước kia chàng chỉ lấy tay sờ chữ, bụng không để ý thành ra chẳng thấy khó khăn gì. Bây giờ chàng định tâm học thuộc thật kỷ không bỏ sót hay sai trật chữ nào mới biết chẳng phải là chuyện dễ.
Chàng nghĩ tới pháp môn về công phu thượng thừa này mà để lãng quên hay sai lầm một chữ là lúc luyện công có thể đưa đến kết quả trái ngược. Hoặc luyện công không đúng mức để sai một ly cũng rất d xảy tai nạn tẩu hỏa nhập ma biến thành phế nhân.
Chàng tính cả đến chuyện sau khi thoát khỏi hắc lao này chẳng còn có bao giờ còn có cơ hội trở lại để đối chiếu nếu mình có chỗ sai trật. Vì thế chàng học rất kỹ, nhẩm hết lượt này đến lượt khác, đọc lui, đọc tới không biết bao nhiêu lần, kỳ cho tới lúc thuộc trơn như cháo chảy mới yên tâm nằm ngủ.
Lúc nằm mơ, chàng thấy Ðan Thanh tiên sinh đến mở cửa nhà lao tha mình ra. Chàng giật mình tỉnh dậy mới biết đây chỉ là giấc mộng nam kha. Tuy nhiên chàng cũng không lấy thế làm buồn, tự nhủ:
- Bữa nay y không đến cứu là chưa gặp cơ hội thuận tiện, nhưng chẳng bao lâu tất rồi y cũng tới.
Lệnh Hồ Xung lại nghĩ đến sau khi mình ra khỏi nhà lao mà để những câu khẩu quyết trên tấm thiết bản này cho Hắc Bạch Tử phát giác há chẳng dành phần tiện nghi cho hắn? Thằng cha đó đã là người thâm hiểm mà luyện được thần công tất càng thêm phần độc ác.
Rồi chàng lại sờ mò những tự tích đọc lại từ đầu đến cuối mười mấy lượt nữa. Thấy không còn chỗ nào quên lãng sai trật, chàng lấy chiếc khóa sắt bạt đi mấy chục chữ trên tấm thiết bản.
Suốt ngày hôm ấy Hắc Bạch Tử không tới. Lệnh Hồ Xung cũng chẳng để ý, chàng chỉ chiếu theo khẩu quyết mà tiếp tục luyện công.
Mấy ngày liền, Hắc Bạch Tử thủy chung không trở lại. Lệnh Hồ Xung cảm thấy mình luyện công tiến triển rất nhiều. Những luồng chân khí dĩ chủng của Ðào cốc lục tiên và Bất giới hòa thượng đã khu trục ra khỏi huyệt Ðan điền đến sáu bảy phần.
Lệnh Hồ Xung mỗi ngày đọc khẩu quyết mười mấy lần, rồi lại khoét đi vài chục chữ trên tấm thiết bản. Chàng tự biết khí lực mình càng ngày càng mạnh, cầm khóa sắt giấy tấm thiết bản xóa cho mặt chữ chẳng khó khăn gì.
Sau hơn một tháng Lệnh Hồ Xung tuy ở dưới lòng đất cũng cảm thấy khí nóng đã giảm. Chàng nghĩ thầm:
- Trong cõi u minh quả có lòng trời. Nếu ta bị cầm tù về mùa đông mình vẫn mặc quần áo, thiết bản vẫn trải chiếu thì chẳng khi nào phát giác ra được những tự tích khắc vào đó. Không chừng chưa tới mùa nóng sang năm mà Ðan Thanh tiên sinh đã cứu mình ra rồi thì chẳng bao giờ biết đến những khẩu quyết ở đây mà tu luyện.
Lệnh Hồ Xung ngẫm nghĩ tới đây bỗng nghe trong đường hầm có tiếng chân Hắc Bạch Tử đi tới, chàng đang nằm trên giường liền khẽ trở mình quay mặt vào phía trong. Chàng nghe Hắc Bạch Tử đứng ngoài lên tiếng:
- Nhậm... Nhậm lão tiền bối! Vãn bối thật là có lỗi. Hơn một tháng nay, đại ca vãn bối không ra khỏi cửa. Hàng ngày vãn bối lòng nóng như lửa đốt mong được đến vấn an lão nhân gia mà không sao gặp được cơ hội thuận tiện. Lão Nhậm gia... miễn trách cho.
Mùi rượu thơm cùng mùi thịt béo do lỗ vuông đưa vào trong nhà lao thơm nức.
/225
|