Lệnh Hồ Xung giữa lúc ấy xoay người lại, chàng thấy mũi kiếm trỏ vào trước ngực mình liền lớn tiếng quát:
- Ngươi ... Ngươi làm gì thế này? Ta đây là mệnh quan của triều đình mà ngươi dám vô lễ thế sao?
Chúng bây đâu! Bắt lấy mụ nữ ni này cho ta!
Dù chàng quát tháo om sòm thì ở chốn hoang sơn dã lĩnh này cũng có ai nhìn tới.
Mấy tên nữ đệ tử nhỏ tuổi bưng miệng mà cười, vì chúng thấy chàng ra oai ở nơi đây thì thật là một trò hoạt kê hết chỗ nói.
Một tên ni cô cười nói:
- Quan gia! Bọn tiểu ni có việc gấp phải đi ngay, phiền quan gia tránh sang bên đường một chút.
Lệnh Hồ Xung lớn tiếng quát:
- Cái gì mà quan gia với chẳng quan gia? Ta đây đường đường là một viên Tham tướng. Các ngươi phải kêu ta bằng tướng quân mới hợp lý.
Bảy tám cô đệ tử vừa cười vừa la:
- Bẩm tướng quân đại nhân! Xin tướng quân tránh đường cho.
Lệnh Hồ Xung cười ha hả đứng phưỡn ngực ra chiều đắc chí.
Ðột nhiên chàng trượt chân té nhào.
Bọn đệ tử la hoảng:
- Coi chừng
Rồi hai người nắm lấy tay chàng.
Lệnh Hồ Xung lại trượt xuống một chút nữa rồi mới đứng lên được. Chàng văng tục thóa mạ một cách rất hách dịch:
- Mẹ kiếp! .. Ðường đất gì mà trơn thế này? Bọn địa phương quan toàn là hạng cơm toi, không biết điều động dân phu để tu sửa con đường nhỏ này.
Người chàng tuột xuống nằm co ro dựa vào vách núi. Chỗ sườn núi này hơi lõm vào một chút. Bọn nữ đệ tử liền thi triển khinh công lướt qua bên mình chàng.
Có người cười nói:
- Ðáng lý địa phương quan phải phái tám tên phu đưa một cỗ kiệu lớn để khiêng tướng quân đại nhân qua ngọn núi này mới hợp lý.
Có người nói:
- Tướng quân thì cưỡi ngựa chứ ai lại ngồi kiệu bao giờ?
Người trước nói:
- Nhưng tướng quân này khác với quan thường, cưỡi ngựa sẽ bị té nhào.
Lệnh Hồ Xung tức mình quát lớn:
- Những quân này quen miệng nói càn. Có bao giờ tướng quân lại cưỡi ngựa mà ngã được?
Tháng trước một con lão hổ đáng chết nhảy ra. Ta từ trên lưng ngựa tuột xuống bị thương ở cạnh sườn, nhưng chẳng có chi đáng kể.
Bọn nữ đệ tử nổi lên tràng cười rộ.
Lệnh Hồ Xung thấy một tấm thân mảnh dẻ lướt qua chính là Nghi Lâm. Chàng liền đúng dậy đi theo nàng. Thế là những người phía sau bị ngăn chặn.
May mà Lệnh Hồ Xung tuy cất bước trầm trọng, thở lên hồng hộc, ba bước lại trượt, năm bước lại nhào, nhưng chàng đi khá mau lẹ.
Bọn đi sau có kẻ cười ngặt nghẽo, có người lại oán thán, miệng lảm nhảm:
- Ông tướng này thật là đáng... Hỡi ơi! Mỗi ngày không biết ổng té bao nhiêu lần?
Nghi Lâm quay lại hỏi:
- Nghi Thanh sư tỷ! Sư tỷ đừng thúc giục ổng, dể ổng hoang mang trong dạ rồi lại té nhào.
Ðường núi dốc thế này, té xuống không phải chuyện đùa.
Lệnh Hồ Xung coi cặp mắt sâu thẳm của nàng chẳng khác hi hai dòng suối biếc. Bộ mặt trái xoan dưới ánh mặt trời càng đẹp lộng lẫy.
Chàng nhớ lại ngày trốn tránh phái Thanh Thành truy kích, nàng đã ôm mình từ trong thành Hằng Sơn chạy ra. Lúc đó chàng cứ giương mắt bần thần nhìn nàng, lòng chàng lại nỗi lên một mối tình êm dịu, bất giác miệng lẩm bẩm:
- Trên sườn núi cao kia có bọn cường địch mai phục gia hại nàng. Mạng ta sống chết chẳng kể làm chi, nhưng quyết bảo vệ cho nàng được an toàn.
Nghi Lâm ngó thấy cặp mắt của chàng đã không có tinh thần mà vẻ mặt lại quê mùa cục mịch, nhưng nàng cũng nhìn chàng khẽ gật đầu và lộ ra một nụ cười hiền hòa.
Nàng nói tiếp:
- Nghi Thanh sư tỷ! Nếu tướng quân đây có trượt chân té nhào thì sư tỷ đỡ y cho lẹ.
Nghi Thanh cười hỏi:
- Y nặng thế này ta đỡ sao thế nào được?
Nguyên giới luật phái Hằng Sơn rất nghiêm ngặt. Bọn nữ đệ tử không được cười cười nói nói với người ngoài một cách bừa bãi,. Nhưng một là Lệnh Hồ Xung khéo giỡ trò hề, không ngớt làm vui cho họ. Hai là quanh đây không có bậc trưởng bối lại giữa lúc đêm khuya thì có bỡn cợt mấy câu cũng chẳng hề gì, lại khiến tinh thần thêm phấn khởi.
Lệnh Hồ Xung làm mặt giận nói:
- Những cô nhỏ này ăn nói không biết đường khinh trọng. ta đây đường đường là một vị tướng quân, nhớ lại ngày trước giết giặc ở chốn sa trường, oai phong lẫm liệt sát khí đằng đằng. Các cô mà ngó thấy thì, ha ha .. tất phải phục lăn ra. Con đường núi nhỏ mọn này đã ăn thua gì té thế nào đuợc. Các cô nói thế là bạ đâu nói đấy. úi chao! Chết rồi!..
Tưởng chừng chân chàng xéo phải hòn đá, người chàng chúi hẳn xuống sát đất. Chàng mà rớt xuống thì ở chỗ dốc núi nguy hiểm này còn khiến cho nhiều người phái Hằng Sơn phải bị thương lây.
Chàng liền giơ hai tay ra vẫy loạn lên.
Mấy cô nữ đệ tử ở phía sau Lệnh Hồ Xung thét lên lanh lảnh.
Nghi Lâm vội xoay mình lại, vươn tay ra.
Lệnh Hồ Xung liền nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của nàng.
Nghi Lâm đề khí vân kình kéo mạnh một cái. Ðồng thời Lệnh Hồ Xung chống tay trái xuống đất đẩy mạnh lên mới đúng thẳng dậy được. Thái độ chàng coi rất bối rối.
Mấy cô nữ đệ tử đứng ở phía sau không nhịn dược bật lên tiếng cười khúc khích.
Lệnh Hồ Xung nói chữa thẹn:
- Bản tướng đi đôi giày ủng này leo núi rất là bất tiện. Giả tỷ bản tướng cũng đi giày vải gai như các cô thì làm gì mà té được. Vả lại bản tướng bất quá trượt chân nằm xoài ra, chứ có phải là ngã thực sự đâu? Thế thì có gì đáng cười?
Nghi Lâm từ từ buông tay ra nói:
- Phải đấy! Tướng quân đi giày ủng trèo núi quả là bất tiện thực.
Lệnh Hồ Xung nói:
- Dù là bất tiện, song mình làm Tham tướng vẫn phải đi ủng cho có vẻ oai phong. Nếu cũng đi giày cỏ dép gai như các cô là người bách tính thì còn chi là thể diện?
Bọn nữ đệ tử nghe chàng nói vậy lại cười ồ cả lên.
Lúc này mấy toán sau cũng lục tục kéo đến chân núi, còn toán đi đầu thì gần tới chỗ cao nhất trên sườn núi.
Lệnh Hồ Xung lớn tiếng la:
- Trên dãy núi này rất nhiều tên giặc cỏ cắp gà trộm chó. Nếu sơ ý không đề phòng là bị chúng vác gậy đánh lén để sang đoạt tiền tài, các cô là người xuất gia, trong mình tuy chẳng có gì quý giá, nhưng phải vất vả đi xin cúng đường mới được chút bạc vụn. Vậy phải coi chừng mới đừng để chúng cướp đoạt mất.
Nghi Thanh cười nói:
- Ðã có đại tướng quân của chúng ta ở đây, chắc những quân tiểu tặc không dám đến vuốt râu hùm đâu mà ngại.
Lệnh Hồ Xung bỗng la hoảng:
- Úi chà! Phải coi chừng đó! Bản tướng thấy dường như có kẻ đang ngấp ngó đấy.
Một tên nữ đệ tử nói:
- Ông tướng này thật khéo ba hoa. Chẳng lẽ bọn ta còn sợ những tên giặc cỏ đó sao?
Cô vừa dứt lời, đột nhiên nghe tiếng hai tên nữ đệ tử la hoảng:
- Úi chao!
Rồi từ trên sườn núi lăn long lóc xuống.
Hai tên nữ đệ tử khác vội chạy lên ôm lấy.
Mấy cô đệ tử phía trước bỗng la lên:
- Bọn tặc tử phóng ám khí đó! Hãy coi chừng!
Tiếng la chưa dứt, lại một cô nữa lăn xuống.
Nghi Lâm vội hô:
- Nằm rạp cả xuống. Coi chừng ám khí!
Mọi người đều hấp tấp cúi rạp xuống.
Lệnh Hồ Xung cất tiếng thóa mạ:
- Bớ quân giặc cỏ lớn mật kia! Chúng bây không biết có Lưu tướng quân ở đây hay sao?
Nghi Lâm kéo tay chàng vội nói:
- Tướng quân! Mau mau nằm rạp xuống đi!
Bọn nữ đệ tử phía trước móc ám khí ra. Nào Tụ tiến, nào Thiết bồ đề liệng lên tới tấp. Nhưng địch nhân ở tên sườn núi ẩn vào sau những tảng đá lớn, không nhìn thấy một tên nào lộ diện. Dĩ nhiên bao nhiêu ám khí đều bắn vào khoảng không, chẳng trúng một ai.
Người dẫn đầu quần đệ tử phái Hằng Sơn là Ðịnh Tĩnh sư thái được tin phía trước có quân địch động thủ. Bà vội tung mình nhảy lên, vọt qua đầu bọn nữ đệ tử. Khi tới phía sau lưng Lệnh Hồ Xung, bà lại nhảy vèo một cái qua đầu chàng.
Lệnh Hồ Xung la lên:
- Xả xui! Xả xui! Tài lợi đại cát!
Rồi chàng nhổ nước miếng mấy cái.
Bỗng thấy tay áo Ðịnh Tĩnh sư thái rộng thùng thình bay phất phới đang tiến lên để tấn công.
Bên địch liệng ám khí ra vù vù. Mũi thì cắm vào tay áo bà. Mũi thì bị thanh tụ đao của bà gạt bắn đi.
Ðịnh Tĩnh sư thái nhô lên hụp xuống mấy cái đã lên tới đỉnh sườn núi. Chân trái vừa đặt xuống, bỗng nghe tiếng gió rất gấp! Một cây thục đồng côn nhè đỉnh đầu bà đánh xuống.
Ðịnh Tĩnh sư thái nghe tiếng gió do binh khí phát ra cũng đủ biết cây côn này rất trần trọng, bà không dám thẳng thắng đón tiếp, nghiêng mình qua một bên tránh khỏi.
Lại thấy cây Liễu tử thương một trên một dưới đâm tới uy thế rất mãnh liệt. Bà biết ngay người sử thương là một tay hảo thủ.
Ðịnh Tĩnh sư thái lớn tiếng quát:
- Những quân khốn kiếp kia! Chuyên nghề đánh lén. Thật là hạng đê hèn.
Bà xoay tay lại rút trường kiếm. Bà vung kiếm gạt song thương. Nhưng giữa lúc ấy, cây thục đồng côn lại quét tới ngang lưng.
Nguyên bên địch đã đặt ba tay hảo thủ ở đây để giữ cửa ải này, không cho Ðịnh Tĩnh sư thái lên sườn núi.
Ðịnh Tĩnh sư thái một mình chọi với ba tay hảo thủ mà không hoang mang chút nào. Bà vung kiếm gạt côn rồi thuận đà lia xuống dưới gạt cây Liu tử thương nhằm đâm vào bả vai bên hữu.
Ðột nhiên mấy cô đệ tử ở lưng chừng sườn núi bật lên những tiếng la hoảng rầm trời. Bọn địch đã trèo lên đỉnh núi bích lập rồi ở trên đẩy những tảng đá lớn xuống.
Quần đệ tử phái Hằng Sơn lúc nhảy lên lúc phục xuống để tránh những tảng đá kia. May mà chuyến này phái Hằng Sơn lựa toàn những tay hảo thủ để kéo vào đất Mân. Khinh công cuả họ đều vào hàng trác tuyệt. Tuy nhiên cũng có người trúng đá bị thương.
Ðịnh Tĩnh sư thái nghe bọn đệ tử la hoảng vội lùi lại hai bước lớn tiếng hô:
- Toàn thể hãy rút lui! Xuống chân núi rồi sẽ tính.
Tự bà ngăn chặn phía sau để phòng địch nhân truy kích.
Tiếp theo lại nghe tiếng binh khí giao đấu.
Nguyên ở dưới chân núi đã có địch nhân kéo đến mai phục . Chúng chờ cho trên đỉnh phát động, cũng kéo ra ngăn chặn đường rút lui.
Ngay lúc ấy có tin từ phía dưới đưa lên:
- Thưa sư bá! Quân giặc đúng đầy đường chật cứng mà thế mạnh vô cùng, không xông ra được.
Lát sau lại có tin báo:
- Hai vị sư tỷ bị trọng thương rồi!
Ðịnh Tĩnh sư thái nổi giận đùng đùng thét lớn:
- Những tên cướp đường này to gan thật.
Rồi bà lao mình xuống như bay.
Bỗng thấy hai tên hán tử mình mặc áo xanh, tay cầm kim đao ánh vàng lấp loáng đang bức bách hai tên nữ đệ tử Hằng Sơn phải lùi ngược lại.
Ðịnh Tĩnh sư thái lại quát lên một tiếng thật to, đồng thời vung trường kiếm phóng về phía trước.
Bỗng nghe hai tiếng veo véo rít lên. Một hán tử cầm hai cây Bát giác chùy có quai sắt dài từ phía dưới vung lên nhắm đánh vào trước mặt Ðịnh Tĩnh sư thái.
Ðịnh Tĩnh sư thái hươi kiếm lên khều, một ngọn bát giác chùy phải hạ xuống theo thanh trường kiếm của bà. Còn một ngọn trùy nữa bị bắn tung lên rồi lại từ trên đè xuống.
Ðịnh Tĩnh sư thái trong lòng đã hơi sợ hãi miệng lẩm bẩm:
- Tý lực tên này khiếp thực!
Nên biết hai ngọn bát giác trùy, mỗi ngọn nặng ít ra ngoài hai chục cân. Thế mà hán tử sử dụng coi nhẹ như không, có thể cầm quai để huy động, công thủ tùy ý. Vậy kình lực hai cánh tay gã quả là lợi hại.
Giả tỷ ở dưới đất bằng thì Ðịnh Tĩnh sư thái chẳng coi cuộc đấu sáp lá cà vào mùi gì. Bà chỉ thi triển một chút tiểu xảo là có thể tấn công vào mé bên, nhưng đường núi này quá chật hẹp chỉ có một mặt xông về phía dưới, ngoài ra không còn đường đất nào khác. Hai ngọn bát giác trùy của đối phương múa tít, bỗng thấy trước mặt có hai làn mù đen xông thẳng vào mặt.
Ðịnh Tĩnh sư thái kiếm thuật tinh diệu nhưng không sao thi triển được, bà đành trở ngược lên sườn núi.
Bỗng phía bên trên nỗi lên những tiếng la hoảng không ngớt. Mấy tên nữ đệ tử bị trúng ám khí rớt xuống.
Ðịnh Tĩnh sư thái định thần nhận xét thấy võ công bọn địch trên núi có vẻ yếu hơn, tương đối dễ bề đối phó. Bà liền xông lên, tung mình vọt qua đỉnh đầu bọn nữ đệ tử.
Khi bà nhảy qua đầu Lệnh Hồ Xung, chàng la lên:
- Trời ơi! Làm gì thế này? Nhảy vòng đấy ư? Bà đã lớn tuổi rồi mà còn thích chơi trò nhảy nhót.
Bà cứ nhảy qua nhảy lại trên đầu người ta mãi, bị xúi quẩy thế này thì còn đánh bạc sao được?
Ðịnh Tĩnh sư thái đang vội phá địch giải vây, nên chàng muốn nói gì thì nói, bà cũng chẳng để vào tai.
Nghi Lâm vội đỡ lời:
- Xin lỗi tướng quân! Sư bá tiểu ni đang mãi mốt nhảy cho lẹ, người không cố ý muốn vậy đâu.
Lệnh Hồ Xung miệng vẫn lải nhải trách oán:
- Bản tướng đã bảo trước là chỗ này có giặc cướp, các cô cứ không tin.
Nhưng trong bụng chàng lo thầm:
- Mình chỉ thấy bọn Ma giáo mai phục ở trên đỉnh núi. Té ra dưới chân núi họ cũng bố trí những tay hảo thủ đầy đường. Số người phái Hằng Sơn tuy đông, nhưng không có đường đất dụng võ thì cũng đành chịu bó tay.
Ðịnh Tĩnh sư thái lên gần tới đỉnh, đột nhiên thấy bóng trượng thấp thoáng, một cây thiền trượng nhắm đầu bà đánh xuống.
Nguyên bọn địch còn điều động những tay hảo thủ canh giữ nơi đây.
Ðịnh Tĩnh sư thái bụng bảo dạ:
- Bữa nay mà ta không phá được quan ải này để ra ngoài thì e rằng bao nhiêu đệ tử phải chết hết mất.
Bà né mình đi đồng thời phóng kiếm đâm chênh chếch lên. Người bà né tránh khỏi cây thiền trượng chỉ khẽ chừng vài tấc. Cả người lẫn kiếm bà nhảy xổ tới một tên đầu đà to béo cầm thiền trượng. Thật là một chiêu thục mạng cực kỳ hiểm độc không kể gì đến tính mạng, cho hai bên cùng chết cũng đành.
Tên đầu đà không kịp đề phòng, muốn biến chuyển thiền trượng cũng không được nữa.
Sột một tiếng. Thanh trường kiếm đâm vào dưới nách hắn.
Ðầu đà cực kỳ hung hãn. Hắn la lên một tiếng, vung quyền đánh xuống.Thanh trường kiếm lập tức gãy làm hai đoạn. Tay hắn cũng máu chảy đầm đìa.
Ðịnh Tĩnh sư thái lớn tiếng hô:
- Lên đây mau! Lấy kiếm đây!
Nghi Hòa tung mình vọt lên, cầm ngang thanh kiếm nói:
- Thưa sư bá! Kiếm đây!
Ðịnh Tĩnh sư thái xoay lại đoán lấy.
Bỗng một Liêu tử thương nhằm đâm tới Nghi Hòa và một thanh đâm tới Ðịnh Tĩnh sư thái.
Nghi Hòa đành vung kiếm lên gạt.
Gã sử thương bức bách Nghi Hòa phải lùi xuống, thành ra thanh trường kiếm không tài nào đua đến tay Ðịnh Tĩnh sư thái được.
Bên trên còn có ba người chạy tới. Hai người sử đơn đao, một người sử Phán quan bút, Ðịnh Tĩnh sư thái bị vây vào giữa. Bà vẩn thản nhiên không sợ gì, múa tít song chưởng vung lên đánh xuống. Bà thi triển tuyệt kỹ trấn sơn là Thiên trường chưởng pháp xuyên qua xuyên lại giữa bốn cây binh khí.
Tuổi ngoại sáu mươi mà thân thủ còn mau lẹ phi thường chẳng kém gì hồi tuổi trẻ.
Bốn tay hảo thủ Ma giáo đánh một mình bà mà không làm gì được nhất là bà lại tay không.
Nghi Lâm lẩm bẩm trong miệng:
- Trời ơi! Làm thế nào bây giờ! Làm thế nào bây giờ?
Lệnh Hồ Xung lớn tiếng nói:
- Mấy tên giặc cỏ này phỏng có gì đáng kể ? Tránh ra! Tránh ra! Ðể bản tướng lên bắt giặc.
Nghi Lâm cản lại nói:
- Không được đâu! Bọn này không phải là giặc cỏ mà là những tay hảo thủ, võ nghệ rất cao cường. Tướng quân mà lên, tất bị chúng giết chết.
Lệnh Hồ Xung phưỡn ngực ra ngang nhiên đáp:
- Giữa lúc thanh thiên bạch nhật...
Chàng nói dỡ câu ngửng đầu lên trông thì trời mới tờ mờ sáng chứ chưa phải thanh thiên bạch nhật nhưng chàng cũng chẳng để ý, tiếp tục lớn tiếng hỏi:
- Tụi giặc cỏ chúng bay đón đường cướp của, khinh thường bọn nữ lưu, chẳng lẽ không sợ vương pháp ư?
Nghi Lâm bụng bảo dạ:
- Bọn mình đâu có phải bọn nữ lưu tầm thường mà là đệ tử phái Hằng Sơn đều có võ công cao cường. Bên địch cũng không phải quân giặc cỏ cướp đường. Hai bên đánh nhau bấy nhiêu lâu mà ông tướng này vẫn chưa nhận ra. Hỡi ơi! Bọn họ làm quan thật chẳng hiểu chuyện võ lâm chút nào.
Lệnh Hồ Xung sấn sổ tiến lên, cứ chen bừa bên cạnh những cô nữ đệ tử mà đi.
Bọn nữ đệ tử đành dán sát người vào vách đá để cho chàng lướt qua.
Lệnh Hồ Xung lên gần tới đỉnh xoay tay lại rút yêu đao. Chàng giả vờ gắng sức mà rút mãi không được liền cất tiếng thóa mạ:
- Con bà nó! Thanh đao này thật rắc rối! Ðã đến lúc người ta lâm vào tình trạng tối khẩn cấp lại còn han rỉ không rút ra được. Hừ! yêu đao của tướng quân han rỉ thì còn bắt giặc thế nào được.
Nghi Hòa đang múa kiếm chống chọi với hai tên Ma giáo, bỗng nghe bên mình có tiếng bi bô những gì yêu đao han rỉ không rút ra được, thì vừa tức mình lại vừa buồn cười la lên:
- Tướng quân lùi ra mau! Nơi đây nguy hiểm lắm.
Vì mụ la lên một câu, thành ra phân tâm nột chút. Bỗng cây Liễu tử thương véo một cái nhằm đâm vào bả vai mụ, xuýt nữa mụ bị trúng thương.
Nghi Hòa vừa lùi lại một bước thì đối phương lại phóng thương đâm tới.
Lệnh Hồ Xung hét lớn:
- Hỏng bét! Hỏng bét! Quân giặc này thật là lớn mật! Tụi bay không nhìn thấy bản tướng hay sao?
Chàng né mình chênh chếch lướt ra đứng chắn trước mặt Nghi Hòa.
Hán tử sử cây Liễu tử thương thấy rõ ràng một người sắc phục đúng là mệnh quan triều đình, liền dừng lại. Gã trỏ mũi thương vào trước ngực Lệnh Hồ Xung, quát hỏi:
- Ngươi là ai? Lúc nãy tên cẩu quan dưới kia hô hoán om sòm là tên cẩu quan này ư?
Lệnh Hồ Xung quát mắng:
- Mẹ kiếp! Tên này dám kêu bản tướng bằng cẩu quan thì hỗn thật! Chỉ có mi là cẩu tặc. Bọn mi ở đây đón đường cướp giật đã thấy bản tướng đến mà không cúp đuôi chạy trốn cho xa thì thật coi trời bằng vung. Bản tướng phải bắt bọn mi giao về huyện nha để đánh mỗi tên năm chục trượng cho vọt cứt té đái, bắn máu đít ra, một tiếng kêu cha ba tiếng gọi mẹ mới đáng kiếp.
Chàng nói lăng nhăng một hồi, bọn đệ tử phái Hằng Sơn đứng đằng sau nghe thấy chỉ lắc đầu quầy quậy.
Lệnh Hồ Xung thấy Ðịnh Tĩnh sư thái chưa đến nỗi thất bại ngay trong lúc nhất thời mà bọn Ma giáo cũng không phóng ám khí xuống nữa.
Chàng lại cất tiếng quát:
- Bớ những quân giăc cỏ lớn mật! Tụi bây mau mau quỳ xuống khấu đầu. Bản tướng thấy trong tụi bay có cả bà già tám chục tuổi, hoặc giả bản tướng mở lòng nhân đức phát lạc nhẹ cho một phần. Bằng không thì ...hà hà ...sẽ chém đầu cả lũ chó...
Bọn đệ tử phái Hằng Sơn nghe chàng nói đều chau mày lẩm bẩm:
- Ông tướng này mắc bệnh khùng rồi.
Nghi Hòa tiến lên một bước chống kiếm hộ vệ. Mụ định hễ địch nhân phóng thương tới đâm chàng là mụ vung kiếm ra gạt.
Lệnh Hồ Xung lại vận kình rút đao, vừa rút vừa mắng:
- Con mẹ nó! Ðã đến lúc lâm trận khẩn cấp mà thanh bảo đao tổ truyền lại han rỉ nằm chết dí ở trong bao. Hừ! Thanh đao bản tướng mà không han rỉ thì bọn giặc cỏ chúng bay mỗi tên có đến mười cái đầu bản tướng cũng chặt đứt như sung rụng.
Hán tử sử thương nghe chàng nói nổi lên tràng cười rộ rồi nạt lớn:
- Ngươi không có thù hằn gì với bọn ta. Cút đi cho lẹ!
Gã giơ lưng lên nhằm chém xuống lưng Lệnh Hồ Xung.
Lệnh Hồ Xung tức mình giựt mạnh một cái kéo cả đao lẩn túi đao ra. Chàng la:
- Úi chà!
Người chàng bỗng ngã chúi về phía trước.
Nghi Hòa vội kêu lên:
- Coi chừng!
Người chàng bỗng ngã chúi về phía trước.
Lúc Lệnh Hồ Xung té xuống, thanh yêu đao phóng ra đã sử một chiêu trong phép Ðộc cô cửu kiếm.
Ðầu túi đao điểm trúng vào yếu huyệt trên lưng hán tử. Hán tử chưa kịp rú lên đã ngã quay ra...
Lệnh Hồ Xung vừa té huỵch xuống đất lại lồm cồm bò dậy. Chàng la lên một tiếng rồi reo lên:
- A ha! Mi cũng té xuống thế là hòa. Chúng ta lại đánh nữa.
Nghi Hòa là người rất linh mẫn. Mụ túm lấy hán tử bị té hất về phía sau, vì mụ tính thầm:
- Mình có một tên tù binh trong tay thì cục diện bữa nay sẽ thu xếp được dễ dàng hơn.
Giữa lúc ấy ba người trong Ma giáo xông tới để cứu đồng bọn.
Lệnh Hồ Xung quát lên:
- Ô kìa! không được đâu! Ta còn phải bắt hết bọn giặc cỏ chúng bay.
Chàng vung yêu đao lên đánh tả chém hữu chẳng vào chương pháp nào hết.
Nguyên phép Ðộc cô cửu kiếm không có chiêu thức nhất định, coi sử rất ung dung, vụng về mà cứng rắn. uy lực kỳ diệu có thể khắc địch chế thắng. yếu điểm của nó là ở kiếm ý chứ không ở chiêu thức.
Lệnh Hồ Xung chân bước loạng choạng xiêu tả lệch hữu, cầm thanh đao cả túi múa may quay cuồng. Ðột nhiên chàng không dừng lại kịp, xô vào một tên Ma giáo.
- Ngươi ... Ngươi làm gì thế này? Ta đây là mệnh quan của triều đình mà ngươi dám vô lễ thế sao?
Chúng bây đâu! Bắt lấy mụ nữ ni này cho ta!
Dù chàng quát tháo om sòm thì ở chốn hoang sơn dã lĩnh này cũng có ai nhìn tới.
Mấy tên nữ đệ tử nhỏ tuổi bưng miệng mà cười, vì chúng thấy chàng ra oai ở nơi đây thì thật là một trò hoạt kê hết chỗ nói.
Một tên ni cô cười nói:
- Quan gia! Bọn tiểu ni có việc gấp phải đi ngay, phiền quan gia tránh sang bên đường một chút.
Lệnh Hồ Xung lớn tiếng quát:
- Cái gì mà quan gia với chẳng quan gia? Ta đây đường đường là một viên Tham tướng. Các ngươi phải kêu ta bằng tướng quân mới hợp lý.
Bảy tám cô đệ tử vừa cười vừa la:
- Bẩm tướng quân đại nhân! Xin tướng quân tránh đường cho.
Lệnh Hồ Xung cười ha hả đứng phưỡn ngực ra chiều đắc chí.
Ðột nhiên chàng trượt chân té nhào.
Bọn đệ tử la hoảng:
- Coi chừng
Rồi hai người nắm lấy tay chàng.
Lệnh Hồ Xung lại trượt xuống một chút nữa rồi mới đứng lên được. Chàng văng tục thóa mạ một cách rất hách dịch:
- Mẹ kiếp! .. Ðường đất gì mà trơn thế này? Bọn địa phương quan toàn là hạng cơm toi, không biết điều động dân phu để tu sửa con đường nhỏ này.
Người chàng tuột xuống nằm co ro dựa vào vách núi. Chỗ sườn núi này hơi lõm vào một chút. Bọn nữ đệ tử liền thi triển khinh công lướt qua bên mình chàng.
Có người cười nói:
- Ðáng lý địa phương quan phải phái tám tên phu đưa một cỗ kiệu lớn để khiêng tướng quân đại nhân qua ngọn núi này mới hợp lý.
Có người nói:
- Tướng quân thì cưỡi ngựa chứ ai lại ngồi kiệu bao giờ?
Người trước nói:
- Nhưng tướng quân này khác với quan thường, cưỡi ngựa sẽ bị té nhào.
Lệnh Hồ Xung tức mình quát lớn:
- Những quân này quen miệng nói càn. Có bao giờ tướng quân lại cưỡi ngựa mà ngã được?
Tháng trước một con lão hổ đáng chết nhảy ra. Ta từ trên lưng ngựa tuột xuống bị thương ở cạnh sườn, nhưng chẳng có chi đáng kể.
Bọn nữ đệ tử nổi lên tràng cười rộ.
Lệnh Hồ Xung thấy một tấm thân mảnh dẻ lướt qua chính là Nghi Lâm. Chàng liền đúng dậy đi theo nàng. Thế là những người phía sau bị ngăn chặn.
May mà Lệnh Hồ Xung tuy cất bước trầm trọng, thở lên hồng hộc, ba bước lại trượt, năm bước lại nhào, nhưng chàng đi khá mau lẹ.
Bọn đi sau có kẻ cười ngặt nghẽo, có người lại oán thán, miệng lảm nhảm:
- Ông tướng này thật là đáng... Hỡi ơi! Mỗi ngày không biết ổng té bao nhiêu lần?
Nghi Lâm quay lại hỏi:
- Nghi Thanh sư tỷ! Sư tỷ đừng thúc giục ổng, dể ổng hoang mang trong dạ rồi lại té nhào.
Ðường núi dốc thế này, té xuống không phải chuyện đùa.
Lệnh Hồ Xung coi cặp mắt sâu thẳm của nàng chẳng khác hi hai dòng suối biếc. Bộ mặt trái xoan dưới ánh mặt trời càng đẹp lộng lẫy.
Chàng nhớ lại ngày trốn tránh phái Thanh Thành truy kích, nàng đã ôm mình từ trong thành Hằng Sơn chạy ra. Lúc đó chàng cứ giương mắt bần thần nhìn nàng, lòng chàng lại nỗi lên một mối tình êm dịu, bất giác miệng lẩm bẩm:
- Trên sườn núi cao kia có bọn cường địch mai phục gia hại nàng. Mạng ta sống chết chẳng kể làm chi, nhưng quyết bảo vệ cho nàng được an toàn.
Nghi Lâm ngó thấy cặp mắt của chàng đã không có tinh thần mà vẻ mặt lại quê mùa cục mịch, nhưng nàng cũng nhìn chàng khẽ gật đầu và lộ ra một nụ cười hiền hòa.
Nàng nói tiếp:
- Nghi Thanh sư tỷ! Nếu tướng quân đây có trượt chân té nhào thì sư tỷ đỡ y cho lẹ.
Nghi Thanh cười hỏi:
- Y nặng thế này ta đỡ sao thế nào được?
Nguyên giới luật phái Hằng Sơn rất nghiêm ngặt. Bọn nữ đệ tử không được cười cười nói nói với người ngoài một cách bừa bãi,. Nhưng một là Lệnh Hồ Xung khéo giỡ trò hề, không ngớt làm vui cho họ. Hai là quanh đây không có bậc trưởng bối lại giữa lúc đêm khuya thì có bỡn cợt mấy câu cũng chẳng hề gì, lại khiến tinh thần thêm phấn khởi.
Lệnh Hồ Xung làm mặt giận nói:
- Những cô nhỏ này ăn nói không biết đường khinh trọng. ta đây đường đường là một vị tướng quân, nhớ lại ngày trước giết giặc ở chốn sa trường, oai phong lẫm liệt sát khí đằng đằng. Các cô mà ngó thấy thì, ha ha .. tất phải phục lăn ra. Con đường núi nhỏ mọn này đã ăn thua gì té thế nào đuợc. Các cô nói thế là bạ đâu nói đấy. úi chao! Chết rồi!..
Tưởng chừng chân chàng xéo phải hòn đá, người chàng chúi hẳn xuống sát đất. Chàng mà rớt xuống thì ở chỗ dốc núi nguy hiểm này còn khiến cho nhiều người phái Hằng Sơn phải bị thương lây.
Chàng liền giơ hai tay ra vẫy loạn lên.
Mấy cô nữ đệ tử ở phía sau Lệnh Hồ Xung thét lên lanh lảnh.
Nghi Lâm vội xoay mình lại, vươn tay ra.
Lệnh Hồ Xung liền nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của nàng.
Nghi Lâm đề khí vân kình kéo mạnh một cái. Ðồng thời Lệnh Hồ Xung chống tay trái xuống đất đẩy mạnh lên mới đúng thẳng dậy được. Thái độ chàng coi rất bối rối.
Mấy cô nữ đệ tử đứng ở phía sau không nhịn dược bật lên tiếng cười khúc khích.
Lệnh Hồ Xung nói chữa thẹn:
- Bản tướng đi đôi giày ủng này leo núi rất là bất tiện. Giả tỷ bản tướng cũng đi giày vải gai như các cô thì làm gì mà té được. Vả lại bản tướng bất quá trượt chân nằm xoài ra, chứ có phải là ngã thực sự đâu? Thế thì có gì đáng cười?
Nghi Lâm từ từ buông tay ra nói:
- Phải đấy! Tướng quân đi giày ủng trèo núi quả là bất tiện thực.
Lệnh Hồ Xung nói:
- Dù là bất tiện, song mình làm Tham tướng vẫn phải đi ủng cho có vẻ oai phong. Nếu cũng đi giày cỏ dép gai như các cô là người bách tính thì còn chi là thể diện?
Bọn nữ đệ tử nghe chàng nói vậy lại cười ồ cả lên.
Lúc này mấy toán sau cũng lục tục kéo đến chân núi, còn toán đi đầu thì gần tới chỗ cao nhất trên sườn núi.
Lệnh Hồ Xung lớn tiếng la:
- Trên dãy núi này rất nhiều tên giặc cỏ cắp gà trộm chó. Nếu sơ ý không đề phòng là bị chúng vác gậy đánh lén để sang đoạt tiền tài, các cô là người xuất gia, trong mình tuy chẳng có gì quý giá, nhưng phải vất vả đi xin cúng đường mới được chút bạc vụn. Vậy phải coi chừng mới đừng để chúng cướp đoạt mất.
Nghi Thanh cười nói:
- Ðã có đại tướng quân của chúng ta ở đây, chắc những quân tiểu tặc không dám đến vuốt râu hùm đâu mà ngại.
Lệnh Hồ Xung bỗng la hoảng:
- Úi chà! Phải coi chừng đó! Bản tướng thấy dường như có kẻ đang ngấp ngó đấy.
Một tên nữ đệ tử nói:
- Ông tướng này thật khéo ba hoa. Chẳng lẽ bọn ta còn sợ những tên giặc cỏ đó sao?
Cô vừa dứt lời, đột nhiên nghe tiếng hai tên nữ đệ tử la hoảng:
- Úi chao!
Rồi từ trên sườn núi lăn long lóc xuống.
Hai tên nữ đệ tử khác vội chạy lên ôm lấy.
Mấy cô đệ tử phía trước bỗng la lên:
- Bọn tặc tử phóng ám khí đó! Hãy coi chừng!
Tiếng la chưa dứt, lại một cô nữa lăn xuống.
Nghi Lâm vội hô:
- Nằm rạp cả xuống. Coi chừng ám khí!
Mọi người đều hấp tấp cúi rạp xuống.
Lệnh Hồ Xung cất tiếng thóa mạ:
- Bớ quân giặc cỏ lớn mật kia! Chúng bây không biết có Lưu tướng quân ở đây hay sao?
Nghi Lâm kéo tay chàng vội nói:
- Tướng quân! Mau mau nằm rạp xuống đi!
Bọn nữ đệ tử phía trước móc ám khí ra. Nào Tụ tiến, nào Thiết bồ đề liệng lên tới tấp. Nhưng địch nhân ở tên sườn núi ẩn vào sau những tảng đá lớn, không nhìn thấy một tên nào lộ diện. Dĩ nhiên bao nhiêu ám khí đều bắn vào khoảng không, chẳng trúng một ai.
Người dẫn đầu quần đệ tử phái Hằng Sơn là Ðịnh Tĩnh sư thái được tin phía trước có quân địch động thủ. Bà vội tung mình nhảy lên, vọt qua đầu bọn nữ đệ tử. Khi tới phía sau lưng Lệnh Hồ Xung, bà lại nhảy vèo một cái qua đầu chàng.
Lệnh Hồ Xung la lên:
- Xả xui! Xả xui! Tài lợi đại cát!
Rồi chàng nhổ nước miếng mấy cái.
Bỗng thấy tay áo Ðịnh Tĩnh sư thái rộng thùng thình bay phất phới đang tiến lên để tấn công.
Bên địch liệng ám khí ra vù vù. Mũi thì cắm vào tay áo bà. Mũi thì bị thanh tụ đao của bà gạt bắn đi.
Ðịnh Tĩnh sư thái nhô lên hụp xuống mấy cái đã lên tới đỉnh sườn núi. Chân trái vừa đặt xuống, bỗng nghe tiếng gió rất gấp! Một cây thục đồng côn nhè đỉnh đầu bà đánh xuống.
Ðịnh Tĩnh sư thái nghe tiếng gió do binh khí phát ra cũng đủ biết cây côn này rất trần trọng, bà không dám thẳng thắng đón tiếp, nghiêng mình qua một bên tránh khỏi.
Lại thấy cây Liễu tử thương một trên một dưới đâm tới uy thế rất mãnh liệt. Bà biết ngay người sử thương là một tay hảo thủ.
Ðịnh Tĩnh sư thái lớn tiếng quát:
- Những quân khốn kiếp kia! Chuyên nghề đánh lén. Thật là hạng đê hèn.
Bà xoay tay lại rút trường kiếm. Bà vung kiếm gạt song thương. Nhưng giữa lúc ấy, cây thục đồng côn lại quét tới ngang lưng.
Nguyên bên địch đã đặt ba tay hảo thủ ở đây để giữ cửa ải này, không cho Ðịnh Tĩnh sư thái lên sườn núi.
Ðịnh Tĩnh sư thái một mình chọi với ba tay hảo thủ mà không hoang mang chút nào. Bà vung kiếm gạt côn rồi thuận đà lia xuống dưới gạt cây Liu tử thương nhằm đâm vào bả vai bên hữu.
Ðột nhiên mấy cô đệ tử ở lưng chừng sườn núi bật lên những tiếng la hoảng rầm trời. Bọn địch đã trèo lên đỉnh núi bích lập rồi ở trên đẩy những tảng đá lớn xuống.
Quần đệ tử phái Hằng Sơn lúc nhảy lên lúc phục xuống để tránh những tảng đá kia. May mà chuyến này phái Hằng Sơn lựa toàn những tay hảo thủ để kéo vào đất Mân. Khinh công cuả họ đều vào hàng trác tuyệt. Tuy nhiên cũng có người trúng đá bị thương.
Ðịnh Tĩnh sư thái nghe bọn đệ tử la hoảng vội lùi lại hai bước lớn tiếng hô:
- Toàn thể hãy rút lui! Xuống chân núi rồi sẽ tính.
Tự bà ngăn chặn phía sau để phòng địch nhân truy kích.
Tiếp theo lại nghe tiếng binh khí giao đấu.
Nguyên ở dưới chân núi đã có địch nhân kéo đến mai phục . Chúng chờ cho trên đỉnh phát động, cũng kéo ra ngăn chặn đường rút lui.
Ngay lúc ấy có tin từ phía dưới đưa lên:
- Thưa sư bá! Quân giặc đúng đầy đường chật cứng mà thế mạnh vô cùng, không xông ra được.
Lát sau lại có tin báo:
- Hai vị sư tỷ bị trọng thương rồi!
Ðịnh Tĩnh sư thái nổi giận đùng đùng thét lớn:
- Những tên cướp đường này to gan thật.
Rồi bà lao mình xuống như bay.
Bỗng thấy hai tên hán tử mình mặc áo xanh, tay cầm kim đao ánh vàng lấp loáng đang bức bách hai tên nữ đệ tử Hằng Sơn phải lùi ngược lại.
Ðịnh Tĩnh sư thái lại quát lên một tiếng thật to, đồng thời vung trường kiếm phóng về phía trước.
Bỗng nghe hai tiếng veo véo rít lên. Một hán tử cầm hai cây Bát giác chùy có quai sắt dài từ phía dưới vung lên nhắm đánh vào trước mặt Ðịnh Tĩnh sư thái.
Ðịnh Tĩnh sư thái hươi kiếm lên khều, một ngọn bát giác chùy phải hạ xuống theo thanh trường kiếm của bà. Còn một ngọn trùy nữa bị bắn tung lên rồi lại từ trên đè xuống.
Ðịnh Tĩnh sư thái trong lòng đã hơi sợ hãi miệng lẩm bẩm:
- Tý lực tên này khiếp thực!
Nên biết hai ngọn bát giác trùy, mỗi ngọn nặng ít ra ngoài hai chục cân. Thế mà hán tử sử dụng coi nhẹ như không, có thể cầm quai để huy động, công thủ tùy ý. Vậy kình lực hai cánh tay gã quả là lợi hại.
Giả tỷ ở dưới đất bằng thì Ðịnh Tĩnh sư thái chẳng coi cuộc đấu sáp lá cà vào mùi gì. Bà chỉ thi triển một chút tiểu xảo là có thể tấn công vào mé bên, nhưng đường núi này quá chật hẹp chỉ có một mặt xông về phía dưới, ngoài ra không còn đường đất nào khác. Hai ngọn bát giác trùy của đối phương múa tít, bỗng thấy trước mặt có hai làn mù đen xông thẳng vào mặt.
Ðịnh Tĩnh sư thái kiếm thuật tinh diệu nhưng không sao thi triển được, bà đành trở ngược lên sườn núi.
Bỗng phía bên trên nỗi lên những tiếng la hoảng không ngớt. Mấy tên nữ đệ tử bị trúng ám khí rớt xuống.
Ðịnh Tĩnh sư thái định thần nhận xét thấy võ công bọn địch trên núi có vẻ yếu hơn, tương đối dễ bề đối phó. Bà liền xông lên, tung mình vọt qua đỉnh đầu bọn nữ đệ tử.
Khi bà nhảy qua đầu Lệnh Hồ Xung, chàng la lên:
- Trời ơi! Làm gì thế này? Nhảy vòng đấy ư? Bà đã lớn tuổi rồi mà còn thích chơi trò nhảy nhót.
Bà cứ nhảy qua nhảy lại trên đầu người ta mãi, bị xúi quẩy thế này thì còn đánh bạc sao được?
Ðịnh Tĩnh sư thái đang vội phá địch giải vây, nên chàng muốn nói gì thì nói, bà cũng chẳng để vào tai.
Nghi Lâm vội đỡ lời:
- Xin lỗi tướng quân! Sư bá tiểu ni đang mãi mốt nhảy cho lẹ, người không cố ý muốn vậy đâu.
Lệnh Hồ Xung miệng vẫn lải nhải trách oán:
- Bản tướng đã bảo trước là chỗ này có giặc cướp, các cô cứ không tin.
Nhưng trong bụng chàng lo thầm:
- Mình chỉ thấy bọn Ma giáo mai phục ở trên đỉnh núi. Té ra dưới chân núi họ cũng bố trí những tay hảo thủ đầy đường. Số người phái Hằng Sơn tuy đông, nhưng không có đường đất dụng võ thì cũng đành chịu bó tay.
Ðịnh Tĩnh sư thái lên gần tới đỉnh, đột nhiên thấy bóng trượng thấp thoáng, một cây thiền trượng nhắm đầu bà đánh xuống.
Nguyên bọn địch còn điều động những tay hảo thủ canh giữ nơi đây.
Ðịnh Tĩnh sư thái bụng bảo dạ:
- Bữa nay mà ta không phá được quan ải này để ra ngoài thì e rằng bao nhiêu đệ tử phải chết hết mất.
Bà né mình đi đồng thời phóng kiếm đâm chênh chếch lên. Người bà né tránh khỏi cây thiền trượng chỉ khẽ chừng vài tấc. Cả người lẫn kiếm bà nhảy xổ tới một tên đầu đà to béo cầm thiền trượng. Thật là một chiêu thục mạng cực kỳ hiểm độc không kể gì đến tính mạng, cho hai bên cùng chết cũng đành.
Tên đầu đà không kịp đề phòng, muốn biến chuyển thiền trượng cũng không được nữa.
Sột một tiếng. Thanh trường kiếm đâm vào dưới nách hắn.
Ðầu đà cực kỳ hung hãn. Hắn la lên một tiếng, vung quyền đánh xuống.Thanh trường kiếm lập tức gãy làm hai đoạn. Tay hắn cũng máu chảy đầm đìa.
Ðịnh Tĩnh sư thái lớn tiếng hô:
- Lên đây mau! Lấy kiếm đây!
Nghi Hòa tung mình vọt lên, cầm ngang thanh kiếm nói:
- Thưa sư bá! Kiếm đây!
Ðịnh Tĩnh sư thái xoay lại đoán lấy.
Bỗng một Liêu tử thương nhằm đâm tới Nghi Hòa và một thanh đâm tới Ðịnh Tĩnh sư thái.
Nghi Hòa đành vung kiếm lên gạt.
Gã sử thương bức bách Nghi Hòa phải lùi xuống, thành ra thanh trường kiếm không tài nào đua đến tay Ðịnh Tĩnh sư thái được.
Bên trên còn có ba người chạy tới. Hai người sử đơn đao, một người sử Phán quan bút, Ðịnh Tĩnh sư thái bị vây vào giữa. Bà vẩn thản nhiên không sợ gì, múa tít song chưởng vung lên đánh xuống. Bà thi triển tuyệt kỹ trấn sơn là Thiên trường chưởng pháp xuyên qua xuyên lại giữa bốn cây binh khí.
Tuổi ngoại sáu mươi mà thân thủ còn mau lẹ phi thường chẳng kém gì hồi tuổi trẻ.
Bốn tay hảo thủ Ma giáo đánh một mình bà mà không làm gì được nhất là bà lại tay không.
Nghi Lâm lẩm bẩm trong miệng:
- Trời ơi! Làm thế nào bây giờ! Làm thế nào bây giờ?
Lệnh Hồ Xung lớn tiếng nói:
- Mấy tên giặc cỏ này phỏng có gì đáng kể ? Tránh ra! Tránh ra! Ðể bản tướng lên bắt giặc.
Nghi Lâm cản lại nói:
- Không được đâu! Bọn này không phải là giặc cỏ mà là những tay hảo thủ, võ nghệ rất cao cường. Tướng quân mà lên, tất bị chúng giết chết.
Lệnh Hồ Xung phưỡn ngực ra ngang nhiên đáp:
- Giữa lúc thanh thiên bạch nhật...
Chàng nói dỡ câu ngửng đầu lên trông thì trời mới tờ mờ sáng chứ chưa phải thanh thiên bạch nhật nhưng chàng cũng chẳng để ý, tiếp tục lớn tiếng hỏi:
- Tụi giặc cỏ chúng bay đón đường cướp của, khinh thường bọn nữ lưu, chẳng lẽ không sợ vương pháp ư?
Nghi Lâm bụng bảo dạ:
- Bọn mình đâu có phải bọn nữ lưu tầm thường mà là đệ tử phái Hằng Sơn đều có võ công cao cường. Bên địch cũng không phải quân giặc cỏ cướp đường. Hai bên đánh nhau bấy nhiêu lâu mà ông tướng này vẫn chưa nhận ra. Hỡi ơi! Bọn họ làm quan thật chẳng hiểu chuyện võ lâm chút nào.
Lệnh Hồ Xung sấn sổ tiến lên, cứ chen bừa bên cạnh những cô nữ đệ tử mà đi.
Bọn nữ đệ tử đành dán sát người vào vách đá để cho chàng lướt qua.
Lệnh Hồ Xung lên gần tới đỉnh xoay tay lại rút yêu đao. Chàng giả vờ gắng sức mà rút mãi không được liền cất tiếng thóa mạ:
- Con bà nó! Thanh đao này thật rắc rối! Ðã đến lúc người ta lâm vào tình trạng tối khẩn cấp lại còn han rỉ không rút ra được. Hừ! yêu đao của tướng quân han rỉ thì còn bắt giặc thế nào được.
Nghi Hòa đang múa kiếm chống chọi với hai tên Ma giáo, bỗng nghe bên mình có tiếng bi bô những gì yêu đao han rỉ không rút ra được, thì vừa tức mình lại vừa buồn cười la lên:
- Tướng quân lùi ra mau! Nơi đây nguy hiểm lắm.
Vì mụ la lên một câu, thành ra phân tâm nột chút. Bỗng cây Liễu tử thương véo một cái nhằm đâm vào bả vai mụ, xuýt nữa mụ bị trúng thương.
Nghi Hòa vừa lùi lại một bước thì đối phương lại phóng thương đâm tới.
Lệnh Hồ Xung hét lớn:
- Hỏng bét! Hỏng bét! Quân giặc này thật là lớn mật! Tụi bay không nhìn thấy bản tướng hay sao?
Chàng né mình chênh chếch lướt ra đứng chắn trước mặt Nghi Hòa.
Hán tử sử cây Liễu tử thương thấy rõ ràng một người sắc phục đúng là mệnh quan triều đình, liền dừng lại. Gã trỏ mũi thương vào trước ngực Lệnh Hồ Xung, quát hỏi:
- Ngươi là ai? Lúc nãy tên cẩu quan dưới kia hô hoán om sòm là tên cẩu quan này ư?
Lệnh Hồ Xung quát mắng:
- Mẹ kiếp! Tên này dám kêu bản tướng bằng cẩu quan thì hỗn thật! Chỉ có mi là cẩu tặc. Bọn mi ở đây đón đường cướp giật đã thấy bản tướng đến mà không cúp đuôi chạy trốn cho xa thì thật coi trời bằng vung. Bản tướng phải bắt bọn mi giao về huyện nha để đánh mỗi tên năm chục trượng cho vọt cứt té đái, bắn máu đít ra, một tiếng kêu cha ba tiếng gọi mẹ mới đáng kiếp.
Chàng nói lăng nhăng một hồi, bọn đệ tử phái Hằng Sơn đứng đằng sau nghe thấy chỉ lắc đầu quầy quậy.
Lệnh Hồ Xung thấy Ðịnh Tĩnh sư thái chưa đến nỗi thất bại ngay trong lúc nhất thời mà bọn Ma giáo cũng không phóng ám khí xuống nữa.
Chàng lại cất tiếng quát:
- Bớ những quân giăc cỏ lớn mật! Tụi bây mau mau quỳ xuống khấu đầu. Bản tướng thấy trong tụi bay có cả bà già tám chục tuổi, hoặc giả bản tướng mở lòng nhân đức phát lạc nhẹ cho một phần. Bằng không thì ...hà hà ...sẽ chém đầu cả lũ chó...
Bọn đệ tử phái Hằng Sơn nghe chàng nói đều chau mày lẩm bẩm:
- Ông tướng này mắc bệnh khùng rồi.
Nghi Hòa tiến lên một bước chống kiếm hộ vệ. Mụ định hễ địch nhân phóng thương tới đâm chàng là mụ vung kiếm ra gạt.
Lệnh Hồ Xung lại vận kình rút đao, vừa rút vừa mắng:
- Con mẹ nó! Ðã đến lúc lâm trận khẩn cấp mà thanh bảo đao tổ truyền lại han rỉ nằm chết dí ở trong bao. Hừ! Thanh đao bản tướng mà không han rỉ thì bọn giặc cỏ chúng bay mỗi tên có đến mười cái đầu bản tướng cũng chặt đứt như sung rụng.
Hán tử sử thương nghe chàng nói nổi lên tràng cười rộ rồi nạt lớn:
- Ngươi không có thù hằn gì với bọn ta. Cút đi cho lẹ!
Gã giơ lưng lên nhằm chém xuống lưng Lệnh Hồ Xung.
Lệnh Hồ Xung tức mình giựt mạnh một cái kéo cả đao lẩn túi đao ra. Chàng la:
- Úi chà!
Người chàng bỗng ngã chúi về phía trước.
Nghi Hòa vội kêu lên:
- Coi chừng!
Người chàng bỗng ngã chúi về phía trước.
Lúc Lệnh Hồ Xung té xuống, thanh yêu đao phóng ra đã sử một chiêu trong phép Ðộc cô cửu kiếm.
Ðầu túi đao điểm trúng vào yếu huyệt trên lưng hán tử. Hán tử chưa kịp rú lên đã ngã quay ra...
Lệnh Hồ Xung vừa té huỵch xuống đất lại lồm cồm bò dậy. Chàng la lên một tiếng rồi reo lên:
- A ha! Mi cũng té xuống thế là hòa. Chúng ta lại đánh nữa.
Nghi Hòa là người rất linh mẫn. Mụ túm lấy hán tử bị té hất về phía sau, vì mụ tính thầm:
- Mình có một tên tù binh trong tay thì cục diện bữa nay sẽ thu xếp được dễ dàng hơn.
Giữa lúc ấy ba người trong Ma giáo xông tới để cứu đồng bọn.
Lệnh Hồ Xung quát lên:
- Ô kìa! không được đâu! Ta còn phải bắt hết bọn giặc cỏ chúng bay.
Chàng vung yêu đao lên đánh tả chém hữu chẳng vào chương pháp nào hết.
Nguyên phép Ðộc cô cửu kiếm không có chiêu thức nhất định, coi sử rất ung dung, vụng về mà cứng rắn. uy lực kỳ diệu có thể khắc địch chế thắng. yếu điểm của nó là ở kiếm ý chứ không ở chiêu thức.
Lệnh Hồ Xung chân bước loạng choạng xiêu tả lệch hữu, cầm thanh đao cả túi múa may quay cuồng. Ðột nhiên chàng không dừng lại kịp, xô vào một tên Ma giáo.
/225
|