Tiểu Nguyệt Nha

Chương 17 - Bảo Bối, Bảo Bối Của Anh

/91




Rửa mặt xong rồi leo lên giường nằm, nhưng Nhạc Nha lại không cảm thấy buồn ngủ.

Đèn trong phòng đều được tắt hết, Nhạc Dịch Kiện vẫn chưa trở về từ công ty, dì Trương cũng xin phép nghỉ rồi, trong nhà hiện tại chỉ có một mình cô.

Chiếc đèn nhỏ âm thầm chiếu sáng trên tường.

Nhạc Nha không có gì để làm, liền nhắn tin cho Tạ Khinh Ngữ, nhưng cô ấy không trả lời lại, chắc là đã đi ngủ rồi.

Nhạc Nha chuyển qua lướt mạng đọc tin tức một chút, sau đó lại trở về Wechat, khao khát muốn được nói chuyện cùng ai đó. Hi vọng vô cùng mãnh liệt.

Cô muốn ném hết mọi cảm xúc trong lòng ra ngoài.

Phần lớn bạn bè trên Wechat của Nhạc Nha đều là bạn học cùng lớp, trên cơ bản thì không thường hay nói chuyện cùng, lần nói chuyện gần đây nhất cũng là với Tạ Khinh Ngữ, ngoài ra còn có nhóm chat của lớp, nhưng cô sẽ không vào nhóm chat của lớp để nói về chuyện nhà mình.

Người mà cô liên lạc gần đây nhất chính là ảnh chân dung trống kia.

Có lẽ đối phương rất ít khi nói chuyện, ngay cả tên cũng chỉ để một chữ C duy nhất, thật sự là vô cùng thuận tiện, cô còn đánh hết chữ cái trong tên của mình ra.

Nhạc Nha nghĩ nghĩ, gửi lời mời kết bạn với anh lần nữa.

Dù sao anh cũng chưa làm gì xấu đối với cô, còn giúp đỡ cô mấy lần, hơn nữa cô còn đang thiếu anh một chầu trà sữa, lần trước anh có nói khi nào muốn uống sẽ tới tìm cô, mà không biết lúc nào anh mới muốn uống.

Nhạc Nha cong cong khóe miệng, sau khi thêm anh vào lại thoát ra, vào vòng kết nối bạn bè.

Nửa giờ trước Tạ Khinh Ngữ cũng đăng một tin lên vòng kết nối bạn bè: Sao tôi không thể giống như chim ưng, có thể thức đêm vài ngày không cần ngủ chứ!

Nhạc Nha thiếu chút nữa cười ra tiếng.

Gần đây Tạ Khi Ngữ thường hay than thở quầng thâm trên mắt mình ngày một rõ ràng, hơn nữa quầng thâm lại không dễ tan, dù có sử dụng tinh chất cũng đều vô dụng.

Nhạc Nha thả cho cô ấy một điểm khen.

Vừa thả điểm xong, điện thoại đột nhiên rung lên.

Thông báo trên màn hình hiện lên: Chưa ngủ à?

Nhạc Nha không ngờ mình vừa kết bạn đã bị đối phương phát hiện ra, nhưng cô chợt nhớ khi có lời mời kết bạn thì mình sẽ được thông báo ngay.

Cô quay về trang chủ, nghĩ nghĩ, rồi trả lời: Chưa.

Nhạc Nha ôm điện thoại bằng hai tay, nằm dài trên giường, nghĩ thầm anh sẽ trả lời lại hay giống cô, xóa cô khỏi danh sách bạn bè.

Cảm giác không biết gì này thật kỳ diệu.

[C: Học sinh giỏi không ngủ được à?]

Tin nhắn này xem ra là đang giễu cợt lời nói lúc trước của cô.

Nhạc Nha nói: Không phải cậu nói cậu là Trần Dạng sao? Cậu cũng không ngủ?

Qua một hồi sau bên kia mới trả lời: Tôi đang ở ngoài.

Không đợi Nhạc Nha trả lời, anh nhắn tiếp: Biết hát không?

Nhạc Nha đương nhiên không biết, nhưng lúc này không thể yếu thế hơn anh, liền đáp: Biết.

Dù sao anh cũng không biết cô có thể hát hay không.

[C: Không ngủ được thì hát một bài đi.]

Nhạc Nha trả lời anh: Không hát, cậu biết hát không?

[C: Không biết.]

Nhạc Nha hừ hừ hai tiếng, tất nhiên là anh không biết rồi, dù trời có lên cao thì anh chắc cũng sẽ không hát bao giờ đâu nhỉ.

Cô trả lời: Không tin, cậu hát thử đi.

Bên kia im lặng.

Sau khi Nhạc Nha gửi tin nhắn qua mới cảm thấy mình có chút vô lý, vội vàng rút lại câu nói kia, Tôi buồn ngủ rồi.

Bên kia vẫn im lặng như cũ.

Sự suy sụp vừa mới tiêu tan lại xông lên đầu, Nhạc Nha nằm trên giường, ngửa mặt nhìn điện thoại rồi trở mình lăn lộn khắp nơi.

Thật lâu sau, lúc cô chuẩn bị tắt điện thoại đi ngủ, đối phương mới gửi tới một tin nhắn mới, cô nhìn nhìn, là tin nhắn thoại.

Tổng cộng dài bốn mươi ba giây.

Nhạc Nha không biết anh đột ngột gửi mình cái gì, còn dài như vậy, phải đợi một phút sau mới dám ấn mở tin nhắn thoại ra.

Cô sợ anh gửi tin nhắn mắng cô.

Nếu cô mà là anh, cô cũng muốn mắng bản thân mình một trận.

Sau khi ấn mở, vài giây đầu là một đoạn tạp âm, ngay sau đó, một thanh âm từ tính trầm thấp vang lên, không phải là tiếng nói chuyện.

Là hát.

Bảo bối, bảo bối của anh.

Dành cho em một chút ngọt ngào.

Để đêm nay em yên giấc ngủ ngon.

...

Có lẽ vì đang ở ngoài đường nên âm thanh có chút phập phồng bất định, còn mang theo tiếng thở dốc rất nhỏ.

Tiếng thở dốc bên tai, y như lông vũ nhẹ nhàng lay động.

Nhạc Nha nghe thấy bên cạnh có tiếng còi xe đột ngột vang lên rồi chạy qua, át đi một hai âm từ, nhưng cô vẫn có thể nghe tiếng anh hát rõ ràng.

Dường như từ đoạn hát này cô có thể tưởng tượng ra hình ảnh kia.

Nam sinh đứng ven đường, đối mặt với điện thoại, mày hơi nhíu lại, đôi môi mỏng lúc mở lúc đóng, phát ra tiếng hát nhẹ nhàng.

Cô từng nghe qua bài hát này rồi, trên mạng cũng truyền lưu nhiều bản cover khác nhau, có cả giọng nam lẫn giọng nữ, nhưng không hát êm tai được như anh.

Khi Nhạc Nha nghe từng âm tiết rơi xuống, nhịp tim của cô lại muốn đập nhanh hơn.

Điện thoại đột nhiên bị buông rơi, rớt xuống bên giường, thanh âm trở nên mơ hồ trong chớp mắt, nhưng bài hát cũng sắp kết thúc rồi.

Cô sờ sờ mặt, hình như hơi nóng.

Đúng lúc đó, giọng nam trầm dễ nghe dừng lại.

Đồng hồ báo thức nhỏ nhỏ ở đầu giường vẫn tích tắc tích tắc chạy, trong phòng yên tĩnh đến mức ngay cả một cây kim mỏng rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy tiếng, huống chi là tiếng nhịp tim của cô đang đập từng hồi.

Lần đầu tiên Nhạc Nha cảm thấy tai của mình thế này cũng thật may mắn.

Như thể toàn bộ thế giới này đều ngự trị trong tai của cô.

*

Trần Dạng dựa vào cột đèn đường.

Xung quanh không một bóng người, hàng quán xung quanh hầu như đều đóng cửa, trừ một số cửa hàng tiện lợi mở cửa suốt 24 tiếng.

Mặc dù hình dáng anh lạnh lùng, nhưng đuôi lông mày của anh lại mang theo một ý nhu hòa, chỉ là rất nhanh liền biến mất, thay vào đó là sự kiên nhẫn.

Trần Dạng gửi tin nhắn qua: Nghe xong chưa?

[YY: Nghe xong rồi.]

Cô thật kiệm lời, ngay cả một cái đánh giá cũng lười nói cho anh biết, Trần Dạng vê ngón cái qua khóe môi, nghĩ thầm trong lòng không biết có phải anh hát khó nghe quá hay không.

[YY: Trễ vậy rồi, cậu mau về nhà đi.]

[C: Cậu nghe mấy lần? ]

Qua một hồi lâu, Nhạc Nha mới nhắn lại: Một lần! Trễ rồi, tôi đi ngủ đây.

Trần Dạng thuận tay hái một chiếc lá trên cây xanh bên cạnh, cuốn cuốn lại rồi đưa đến bên môi cắn, động tác như thể đang hút thuốc.

Anh lại gửi tin nhắn qua, không thấy cô trả lời.

Chắc cô thật sự đi ngủ rồi.

Cũng không uổng công anh hát cả buổi.

Trần Dạng nhìn điện thoại di động, khẽ cười một cái, nói chúc ngủ ngon.

*

Tiết trời dần dần chuyển mát, bình minh buổi sáng cũng trở nên muộn hơn, lúc sáu giờ đến trường trời vẫn còn chút u ám.

Lớp 17, tiết tự học sáng sớm.

Con mẹ nó chứ tối hôm qua về nhà phải hơn một giờ tôi mới ngủ. Lương Thiên có chút nổi cáu. Tôi thật khốn khổ mà, hôm nay đi học lại buồn ngủ nữa cho xem.

Triệu Minh Nhật cười nhạo nói: Ha ha ha, tôi ngủ sớm hơn cậu một tiếng.

Lúc bọn họ trở về từ sân bóng đã là mười một giờ rưỡi, rửa mặt đánh răng cũng đến mười hai giờ, lại dạo weibo một lát, nói chuyện với bạn bè, thời gian trôi qua rất nhanh.

Nhưng buổi sáng lại phải đến trường sớm.

Lương Thiên ngáp một cái.

Cửa sau bị đẩy ra, Trần Dạng mặc đồng phục đi vào, kéo ghế, sau đó không nói lời nào mở sách giải đề ra.

Triệu Minh Nhật hỏi: Tối qua Dạng ca ngủ lúc mấy giờ vậy?

Trần Dạng tùy ý đáp một câu, Không nhớ rõ.

Cậu cho là Dạng ca giống cậu à? Lương Thiên liếc mắt, Nhất định là cậu ấy ngủ rất sớm, Dạng ca là học sinh giỏi mà.

Cậu ta nói vài câu, Trần Dạng đều không phản ứng.

Triệu Minh Nhật vốn cũng cho là Lương Thiên nói đúng, thẳng đến khi tan tiết, cậu ta đi ra ngoài ngang qua cửa sổ, đúng lúc nhìn thấy Trần Dạng.

Hình như có chút quầng thâm ẩn hiện dưới mắt anh.

Tuy không hằn sâu, nhưng đại khái là vấn đề da dẻ tốt, nên cũng hơi rõ ràng, bất quá cũng chẳng hề khó coi chút nào, ngược lại còn khiến anh tăng vẻ đẹp trai hơn.

Cậu ta im lặng cảm khái, người với người sao lại khác nhau như vậy.

Tiết cuối cùng là tiết tiếng Anh.

Đã gần tới giờ ăn cơm trưa, nên có rất ít người chuyên tâm nghe giảng, mọi tâm tình đều bay đến chỗ căn tin cùng quán cơm bên ngoài trường.

Lương Thiên đang xem video, đột nhiên trên màn hình có thông báo.

Cậu ta thiếu chút nữa là nhảy dựng lên, Triệu Minh Nhật tức giận nói: Thần kinh à, tôi bị cậu dọa sợ rồi nè, còn tưởng thầy chủ nhiệm tới.

Lương Thiên mở ra xem: Đồ ăn tôi mua được giao rồi nè.

Lần trước cậu ta có thấy một lọ sốt gạch cua [1], nghe nói ăn rất ngon, mẹ già muốn đổi khẩu vị, nên mua một lọ để dùng lúc ăn cơm trong căn tin.

Triệu Minh Nhật thuận miệng hỏi: Đồ ăn gì vậy? Bao nhiêu tiền?

Hơn 100. Lương Thiên nhe răng trợn mắt: Đồ ăn chuyên dụng cho giới quý tộc nên đừng hỏi nữa, nhà nghèo như cậu ăn không nổi đâu.

Triệu Minh Nhật thẳng tay ném sấp giấy trên bàn vào mặt cậu ta.

Đúng lúc tiếng chuông tan học vang lên.

Giáo viên dạy tiếng Anh ở trên bục giảng không nói gì, các nam sinh ngồi phía sau ngồi thẳng dậy, Tan học rồi cô ơi!

Giáo viên môn tiếng Anh cũng chỉ có thể kết thúc giờ học.

Lương Thiên cười ha ha, nhảy ra khỏi vị trí của mình, Đi thôi, tôi còn phải lấy sốt gạch cua của mình nữa.

Cậu ta vui vẻ đi đến cổng bảo vệ, vì đang là giờ tan học buổi trưa, được phép ra ngoài nên có rất đông học sinh ở trước cổng trường.

Ở cổng bảo vệ có chú bảo vệ đang đứng.

Ra ngoài lấy đồ phải có thẻ học sinh, hoặc chứng minh nhân dân cũng được, Lương Thiên tìm tìm bưu kiện của mình.

Uầy.

Hộp sốt gạch cua không lớn, lúc chuẩn bị ôm đồ về lớp, đột nhiên cậu ta bị hấp dẫn bởi mấy bưu kiện bên cạnh.

Lương Thiên đặc biệt sáp lại xem.

Bên trên bưu kiện ghi rõ tên Trần Dạng, mà không phải chỉ có một bưu kiện.

Trên kệ là năm sáu bưu kiện, ở mặt trên đều ghi tên Trần Dạng, mà không phải chỉ được gửi cùng một chỗ.

Lương Thiên xoay người hỏi: Cái này được gửi vào lúc nào vậy chú?

Bảo vệ nói: Cái này hả? Mới sáng nay đó.

Lương Thiên gật đầu.

Bảo vệ nói tiếp: Lớp 17 khối mười hai, cùng lớp với con đó, con cũng mang lên đi, kêu người nhận xuống mang lên phụ, nhiều như vậy chú cũng không có chỗ để.

Lương Thiên đáp: Dạ.

Cậu ta tỉ mỉ quan sát thùng bưu kiện ở gần nhất.

Số điện thoại trên tờ ghi chú đơn hàng đã được xóa đi, chỉ là người xóa có chút không dụng tâm, giống như chẳng xóa miếng nào, liếc mắt qua vẫn có thể thấy rõ dãy số trên đó.

Cách xóa mờ này đúng là tệ thật.

Lương Thiên nhìn kỹ lại, ồ, tuy số điện thoại di động không giống, nhưng đúng là tên của Trần Dạng, phần còn lại là của cửa hàng.

Được gửi từ Thiên Nam Hải Bắc, chắc là tên của cửa hàng.

Đang nhìn mấy bưu kiện, Triệu Minh Nhật gọi điện tới, nổi giận mắng: Cậu đi lấy hàng rơi vào thùng hàng luôn rồi hả?

Lương Thiên nói: Cậu xuống phòng bảo vệ đi, có thứ này thú vị lắm nè.

Cậu ta đợi vài phút, Triệu Minh Nhật mới thong thả đến.

Mới vào phòng bảo vệ, cậu ta đã bị Lương Thiên kéo lên phía trước, Nhìn cái gì, có gì thú vị hả?

Lương Thiên nói: Bưu kiện gửi Dạng ca.

Ai đưa vậy? Triệu Minh Nhật xem xét từ trên xuống dưới, Làm việc tốt mà không để lại tên à? Có phải của người đang theo đuổi Dạng ca không?

Ai cũng biết Trần Dạng không mua hàng qua mạng, chứ đừng nói gì là mua nhiều bưu kiện thế này, tuyệt đối không phù hợp với tính cách của anh.

Lương Thiên chỉ chỉ vào ghi chú: Thầm mến đó.

Mặt trên của bưu kiện có ghi chú do một nữ sinh thầm mếm Trần Dạng gửi đến, đoán chừng là mua trên mạng rồi gửi thẳng qua đây.

Triệu Minh Nhật nói: Vậy kết quả thê thảm rồi.

Tự mình đưa đến anh còn không nhận, huống chi là gửi nặc danh, vậy thì khả năng anh không nhận càng cao hơn.

Lương Thiên nói: Có thể tra ra số điện thoại của ai không?

Triệu Minh Nhật sờ cằm, Hình như không thể, hơn nữa tụi mình muốn tra là tra được à, có phải như người lớn đâu.

Kỳ thật có thể thử gọi vào số của đối phương, nhưng cậu ta không dám đảm bảo là mình có thể xác định tên người gửi hàng trên tờ đơn được không, trước kia còn có thể nhìn tên mã hàng mà xác định.

Lương Thiên cũng nghĩ như vậy.

Triệu Minh Nhật đề xuất: Hay gọi điện cho Dạng ca đi.

Lương Thiên nghe lời lấy điện thoại ra, tìm được số của Trần Dạng rồi nhấn gọi, điện thoại vang lên hơn mười giây mới kết nối được.

Cậu ta nói: Dạng ca, có bưu kiện gửi cho cậu ở phòng bảo vệ nè.

Trần Dạng: Bưu kiện gì?

Lương Thiên nói: Có mấy bưu kiện gửi cho cậu đang để ở phòng bảo vệ, ở trên đó còn ghi chú là do nữ sinh thầm mến cậu gửi tới nữa.

Cậu ta còn đặc biệt nhấn mạnh vào cái ghi chú này.

Không biết Trần Dạng đang làm gì, Lương Thiên nghe thấy giọng anh bình thản nói: Tôi không mua đồ, tự mấy cậu xử lý đi, hoặc là cứ bỏ đó cũng được.

Phía trên này...

Lương Thiên chưa nói xong, điện thoại đã bị cúp, không lưu tình chút nào.

Cậu ta giơ điện thoại lên, ôm sốt gạch cua của mình, buồn rầu nói: Cái này xử lý thế nào đây, tụi mình ném đi hết à?

Chủ yếu là đồ rất nhiều, nếu ném một bưu kiện thì còn được, chứ nhiều như vậy, chắc đối phương cũng tốn không ít tiền.

Nhiều đồ thế này mà. Triệu Minh Nhật vỗ vỗ bưu kiện, Hay là gửi trả lại địa chỉ ghi trên này.

Lương Thiên hỏi: Trả về được à?

Sao không được. Triệu Minh Nhật nói: Hơn nữa mấy cô nàng kia đều sẽ ghi rõ tên mình, có ai gửi đồ cho người mình thích mà không thèm ghi tên mình ra đâu chứ.

Nếu là Lâm Tâm Kiều thì chắc chắn cô ta sẽ nhắn rõ là do mình gửi.

Bởi vì chỉ có như vậy, Trần Dạng mới biết rõ tâm ý của cô ta.

Nữ sinh nào thầm mến Trần Dạng cũng đều sẽ ghi như vậy, còn lần này lại xóa cả số điện thoại, hiển nhiên là không muốn để anh biết rồi.

Ai lại làm như vậy chứ?

Lương Thiên quơ quơ gói hàng của mình, nghiêng người nhìn qua từng bưu kiện chứa đồ gì, lại càng bó tay hơn.

Nếu là người thật sự thích Trần Dạng, hẳn sẽ ghi rõ mấy món đồ mình gửi ra, dù sao cũng phải tỏ rõ hàm ý mới đúng.

Anh phải có gì đặc biệt lắm thì người ta mới bỏ sức ra mua...

Triệu Minh Nhật đứng bên cạnh ghé sát vào, nói: Sinh nhật Dạng ca cũng sắp đến rồi, chắc là quà sinh nhật cho cậu ấy.

Nhưng sinh nhật Trần Dạng rất ít người biết.

Lương Thiên vạch ngón tay đếm trong đầu, cũng chưa tới hai mươi người, Lâm Tâm Kiều còn phải hao tổn hết tâm tư mới nghe ngóng được chút thông tin.

Cậu ta vẫn muốn biết là do ai gửi tới, sau đó sẽ trả lại cho người đó.

Lương Thiên càng suy nghĩ càng thấy không đúng, nói: Cậu chờ chút, tôi chợt nghĩ ra một cách, có thể dò ra được là do ai gửi.

Triệu Minh Nhật buồn bực: Cậu nghĩ ra cách gì?

Lương Thiên không nói.

Chủ yếu cậu ta cũng có cảm giác ý nghĩ này của mình hơi bị vô lý, nhưng trực giác mách bảo cậu ta nên làm vậy.

Nếu đáp án thật sự đúng như suy nghĩ của cậu ta, thì chắc chắn ngày hôm nay sẽ kích động chết mất.

Hỏi một chút cũng không mất ký thịt nào, trước khi trả hàng lại thì hỏi trước một tiếng cũng an tâm hơn, cậu ta nhớ mình có vài nhóm bạn có thể nhờ được.

Lương Thiên ngồi xổm bên ngoài phòng bảo vệ.

Cậu ta mở danh bạ ra, nhớ lần trước lúc đi chơi ở quán kia, có thằng bạn nói có quen bạn học ở cơ sở chính, vì thế cậu ta gửi tin nhắn qua: Bạn thân, bạn của cậu học mười hai ở cơ sở chính phải không?

Nam sinh kia thụ sủng nhược kinh [2], rất nhanh trả lời lại: Đúng vậy, đúng vậy, ngay lớp mười hai của cơ sở chính, có chuyện gì không?

[2] được sủng ái mà lo sợ.

Lương Thiên: Quen người học lớp 1 không?

Bên kia nhắn lại: Để tôi hỏi, chắc là có quen đó.

Lương Thiên hơi gấp, ngồi gãi gãi tóc, mái tóc đỏ chói mắt rối loạn, cuối cùng cũng chờ được đáp án của đối phương: Cậu ta quen với lớp trưởng.

Quen lớp trưởng càng tốt hơn!

Nếu là lớp trưởng thì sẽ biết rõ số điện thoại của từng thành viên trong lớp, mắt Lương Thiên sáng rực, Hỏi bọn họ xem số điện thoại di động của cán sự bộ môn số học là bao nhiêu vậy, đừng có đánh rắn động cỏ, cẩn thận một chút.

Năm phút sau, nam sinh kia gửi tin nhắn qua một dãy số.

Lương Thiên đứng dậy, so so với số điện thoại bị xóa thất bại trên bưu kiện, giống y chang nhau, cậu ta lập tức hóa thân thành con sóc đất [3]: A a a tôi phá được án rồi!

Tác giả có lời muốn nói:

Bưu kiện cáu kỉnh: Trần Dạng có chuyện gì vậy, sao không tới nhận ta, không biết ta là do vợ cậu gửi tới à?

Trần Dạng, người ngoài miệng nói không biết hát, vừa nói xong lại hát ngay, đúng là một lựa chọn hoàn mỹ.

Đã trêu chọc người ta rồi, còn sợ không có tên ư?

Bài hát trong chương này tên là Bảo bối 宝贝 - Trương Huyền.


/91

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status