Tiểu Nguyệt Nha

Chương 81 - ngoại truyện 1 - tô tuệ x tô thành – anh trai và yêu sớm

/91


Lúc Tô Thành nhận được điện thoại là anh vừa trở về từ bên ngoài.

Ký túc xá của bọn họ có bốn người, trời nam biển bắc, đều là những con

người xa lạ, nhưng tính cách cũng không quá xung đột nên chỉ ba bốn

ngày sau đã dần quen thuộc.

Sắp xếp theo độ tuổi từ lớn tới nhỏ thì Tô Thành đứng thứ ba.

Điều kiện ở đại học B rất tốt, ký túc xá cũng không hề kém cạnh, giường

ở trên bàn ở dưới, ký túc xá mới xây lầu mới, lớp sơn sáng sủa, quay mặt

về phía ánh nắng mặt trời.

Lâm Cẩm Húc ở bên phải cảnh cửa nói: “Haiz, nghe nói tân sinh viên có

nhiều em xinh lắm, mấy cậu vẫn còn độc thân hết đúng không?”

Cậu ta vốn đã phóng túng từ hồi còn học cấp ba, bây giờ lên đại học lại

được tự do hoàn toàn, cậu ta hận không thể chạy thẳng đến khoa Văn học

đầy mấy em gái xinh đẹp kia.

Lâm Cảm Húc nói tiếp: “Nếu tất cả đều độc thân thì tụi mình mở một

buổi gặp mặt đi, tìm mấy em gái ưu tú bên ký túc xá á, dù sao thì ký túc xá

tụi mình cũng có giá trị nhan sắc cao mà, nhìn lão tam thử xem.”

Tô Thanh bị điểm tên liếc mắt qua.

Điện thoại vừa đặt lên bàn rung lên, màn hình lập tức sáng tực, một cái

tên quen thuộc xuất hiện.

Tô Thành mím môi, nhấn nút nghe: “Có chuyện gì?”

Ba người còn lại trong ký túc xá dường như bị khóa miệng, lén lút nhìn

sang, tò mò không biết là ai gọi tới.

“Tô Thành, mẹ của cậu nhắn cậu xuống chuyển hành lý giúp tôi.” Giọng

nói thanh thúy của Tô Tuệ truyền tới, “Mau xuống đây đi.”

Tô Thành nhàn nhạt nói: “Bà ấy bây giờ cũng là mẹ của cậu rồi.”

Cô gái ở đầu dây bên kia hừ một tiếng: “Cậu có xuống hay không đây,

không xuống thì thôi, có gì nhớ nói với mẹ của cậu là tôi không cần cậu

giúp nhé.”

Có thể bên kia có ai đó đang nói chuyện với cô, giọng nói Tô Tuệ xa xa

vang vọng lại: “...Cảm ơn đàn anh...”

Qua mấy giây, Tô Tuệ nói vào điện thoại: “Tắt máy đây.”

Bây giờ cô đang nóng bức trong người, đứng thở bên dưới bóng râm

thoáng mát, vừa định cúp máy, giọng nói trầm trầm nam tính vang bên

tai: “Cậu ở đâu?”

Tô Tuệ nói: “Chỗ báo danh tân sinh viên.”

Tô Thành biết rõ cô học chuyên ngành nào, bởi vì trong nhà muốn hai

người họ học chung một trường, nhưng may mắn là không học chung

chuyên ngành, nếu không Tô Tuệ lại có cảm giác mình sẽ bị so sánh suốt

bốn năm trời mất.

Để gầy dựng lại gia đình cần phải làm rất nhiều việc.

Ba của Tô Tuệ suốt ngày cứ nói “Nhớ dựa theo gương của anh Tô

Thành mà học cho tốt”, còn mẹ Tô Thành thì lại “Có chuyện gì cần con cứ

tìm anh Tô Thành, nó mà không giúp con thì dì sẽ đánh nó một trận”, hai

người họ lúc nào cũng kẻ xướng người họa.

Nhưng cô không thích học lắm, bàn về chuyện học tập thì đương nhiên

là có Nhạc Nha rất xuất sắc rồi, tuy không xê xích bao nhiêu nhưng nếu

nói về bạn bè, thì số bạn của Tô Thành còn chưa đủ năm ngón tay nữa.

Đến bây giờ Tô Tuệ chỉ mới gọi Tô Thành là anh đúng một lần duy

nhất, đó là lần đầu tiên Tô Thành đến nhà của cô, vì muốn xây dựng tính

cách hòa thuận nên cô mới gọi vậy.

Rồi tối hôm đó vì cô mà Tô Thành bị đông lạnh đến mức ngã bệnh.

Kết quả ba của cô bắt cô phải chăm sóc cho Tô Thành, Tô Tuệ dù không

tình nguyện vẫn phải mớm thuốc cho anh, rồi còn phải lau mồ hôi cho

anh nữa.

Vào thời gian đó, Tô Thành mơ hồ nắm chặt tay cô đến mức ửng đỏ, cô

vẫn nhớ rõ đến tận bây giờ, cảm thấy anh đúng là đồ biến thái.

Ý nghĩ này kéo dài đến năm mười hai không được bao lâu, Tô Thành

bắt cô mỗi ngày đều phải uống nước ép đu đủ đến mức cực đỉnh.

Thật ra Tô Tuệ thấy mấy chuyện ly hôn này cũng không có gì nghiêm

trọng lắm, dù sao thì chuyện cũng đã xảy ra nhiều năm, ba của cô bây giờ

cũng đã vui vẻ hơn trước nhiều rồi.

Hơn nữa mẹ của Tô Thành cũng rất tốt, không giống mấy bà mẹ kế bề

ngoài thì có vẻ mặt này nhưng sau lưng lại có vẻ mặt khác, chỉ là bà có hơi

nhiệt tình nên cô không quen lắm.

Ngày báo danh của hai chuyên ngành Kinh tế và Anh ngữ không cùng

một ngày, Tô Thành đã đến trường được vài ngày rồi, hôm nay Tô Tuệ

mới tới.

Tô Thành cầm điện thoại, thấp giọng nói: “Đừng có để tôi thấy cậu đi

với người khác, không thì cậu biết hậu quả rồi đó.”

Tô Tuệ tức giận nói: “Cậu còn mặt mũi nhắc đến chuyện này nữa.”

Lúc cô còn học cấp ba cũng từng nhận được lời tỏ tình của người khác,

kết quả không biết Tô Thành phát hiện bằng cách nào, còn đe dọa sẽ nói

với phụ huynh, ai ngờ đâu cuối cùng ba cô cũng biết.

Thế là cô và cậu bạn kia còn chưa kịp thành đôi uyên ương thì đã bị

đánh gãy.

Tô Tuệ vừa nghe tới chuyện này đã nổi giận, thẳng tay cúp máy.

Đàn anh ở trước mặt thấy tâm tình cô không tốt lắm, lập tức nhận ra cơ

hội của mình đã tới, trước mắt đã có thể nhìn thấy trong số các tân sinh

viên thì em gái này là có giá trị nhan sắc cao nhất rồi.

Anh ta ân cần hỏi: “Hay là để anh giúp em.”

Tô Tuệ mệt mỏi nói: “Không cần đâu, anh của em sắp tới rồi.”

Ánh mắt đàn anh sáng rực, hay là tiện thể tận dụng lúc này để tạo mối

quan hệ tốt với anh vợ luôn, “Vậy nãy giờ em đang gọi cho anh của em à.”

Tô Tuệ gật đầu: “Ừm.”

Dù sao Tô Thành cũng không nghe được câu thừa nhận này của cô nên

cô có nói dóc thế nào cũng không sao.

*

Lúc Tô Thành đến chỗ báo danh tân sinh viên của khoa Ngoại ngữ,

xung quanh vây kính vô số nam sinh, ai ai mặt cũng tươi rói.

Sắc mặt anh chìm xuống.

Tô Tuệ đang điền thông tin lên phiếu, miệng lầm bầm: “Số nào cũng

phải điền à, nhiều quá đi mất, em có cần viết hết không?”

Nhóm đàn anh khóa trên nhao nhao mở miệng: “Còn ở đây nữa, chỗ

này cũng phải điền, tại tí nữa phải nộp lên văn phòng nên không thể bỏ

trống được.”

Tô Tuệ ồ một tiếng.

Điền xong, cô nhanh chóng đặt bút xuống, ở khu bên này thật sự hơi

nóng, dù có điều hòa nhưng tập trung nhiều người thế này thì khí lạnh

cũng bay biến sạch, chỉ còn lưu lại một tầng hơi mỏng.

Một đàn anh đeo kính nói: “Đàn em Tô Tuệ, để anh dẫn em tới ký túc xá

nhé, chỗ ở năm nay của em đúng lúc đối diện với khu ký túc xá của tụi

anh.”

Anh ta tự động đi lấy vali mà Tô Tuệ đã đặt bên ghế trước đó.

Anh ta chưa kịp đụng vào, đột nhiên có bàn tay thon dài vươn ra, cầm

lấy vali kéo tới bên mình.

Đàn anh đeo kính ngẩng đầu lên nhìn, là một người vô cùng điển trai,

trực giác thấy có nguy hiểm đang rình rập mình, đây đang là độ tuổi cần

phải trông coi cẩn thận, phải căn dặn đàn em coi chừng mới được.

Tô Thành không biểu cảm nói: “Không cần anh bận tâm.”

Nghe thấy giọng anh, Tô Tuệ vội vàng xoay người, phàn nàn: “Sao cậu

lại chậm như vậy, trên mặt tôi đổ hết mồ hôi rồi nè.”

Cô đi qua.

Khuôn mặt nho nhỏ chỉ cỡ lòng bàn tay gần trong gang tấc, vẫn giữ

nguyên lớp trang điểm tinh xảo, tinh tế tỉ mỉ đến độ có thể nhìn thấy cả

những sợi lông tơ mềm mịn, đôi lông mi của cô khẽ run lên.

Không hề có bất cứ vệt mồ hôi nào.

Cô gái nhỏ này lúc nào cũng thích làm mình làm mẩy.

Cánh môi anh đào quyến rũ của Tô Tuê lúc mở lúc đóng: “Đều tại cậu,

để tôi phơi nắng suốt một tiếng đồng hồ, Tô Thành, cậu lo mà chờ điện

thoại của mẹ mình đi.”

Ánh mắt Tô Thành rời khỏi mặt cô, rút một tờ khăn giấy ra: “Không

phải nói nóng à? Còn chưa chịu đi nữa?”

Tô Tuệ tiện tay nhận lấy, thúc giục: “Đi thôi, đi thôi.”

Mấy đàn anh khóa trên ở gần đó liếc nhìn nhau, cảm thấy thật bi

thương.

Quan hệ giữa hai người họ thật thân mật quá rồi, chỉ cần liếc mắt qua

cũng có thể nhận ra ngay, đàn em mới nhập học đều đã có bạn trai, quan

hệ y như người nhà vậy.

Bọn họ căn bản không thể nào chen vào nổi.

Bây giờ là hai giờ chiều, đúng là một ngày nhộn nhịp.

Trong trường phần lớn đều là tân sinh viên đến báo danh, có người còn

đi chung với phụ huynh, kéo ba bốn cái vali theo sau, có vẻ vô cùng bận

rộn.

Tô Tuệ mở dù, sau đó đưa qua cho Tô Thành, chạy đến quầy bán quà

vặt mua cây kem để thỏa lòng ham ăn của mình, hơi lạnh buốt vừa nuốt

vào bụng, cả người cũng trở nên thoải mái hơn nhiều.

Cô đột nhiên nhớ tới một chuyện, “Hôm nay mẹ cậu nói với tôi là muốn

mua một căn hộ nhỏ ở ngoài trường, gồm hai phòng, để tụi mình khỏi

phải ở ký túc xá nữa.”

Tô Thành nhìn cô một cái, “Ừ.”

“Cậu không thể nói nhiều hơn hai từ à?” Tô Tuệ nhếch miệng, hồi trước

đã cảm thấy tính cách của anh thật kỳ quái, có đôi khi buồn bực trong

lòng cũng không làm gì được.

Tô Thanh nhíu mày: “Muốn mua thì mua, tôi không có ý kiến.”

Tô Tuệ lập tức nói tiếp: “Vậy thì coi như cậu đồng ý rồi nhé, tí nữa tôi

sẽ gọi điện cho mẹ của cậu, tôi cũng không muốn ở ký túc xá, phiền phức

lắm.”

Dù sao có phòng riêng của mình cũng thoải mái hơn nhiều.

Về phần sống chung với Tô Thành thì cô hoàn toàn không cảm thấy gì,

dù thời cấp ba không phải cả hai cùng sống chung với nhau, nhưng mỗi

người một phòng thì có thể có chuyện gì xảy ra chứ.

Năm nay chuyên ngành Ngoại ngữ ở khu ký túc xá cũ, đối diện với ký

túc xá của nam sinh, cũng là ký túc xá khu chuyên ngành của Tô Thành.

Lúc bọn họ đứng trên ban công có thể nhìn qua khu bên kia.

Tô Thành không cảm xúc thu hồi ánh mắt, đưa Tô Tuệ đến ký túc xá

của cô, bên trong có hai nữ sinh, một người tóc ngắn một người tóc dài,

đang bàn luận về mấy món ăn.

Thấy bọn họ đi vào, cả hai lập tức im lặng.

Tô Tuệ nhận lấy vali của mình, nói: “Được rồi, cậu về đi.”

Tô Thành nhìn quanh ký túc xá, khu ký túc xá cũ có vẻ xuống cấp hơn

khu ký túc xá mới một chút, anh nhíu mày, dặn cô: “Có gì thì nhớ gọi điện,

ký túc xá của tôi đối diện với của cậu, đừng có cãi nhau với nười khác.”

Xem ra vẫn nên sớm tính đến chuyện chuyển ra ngoài thì hơn, phải liệt

vào danh sách quan trọng cần làm mới được.

Tô Tuệ thúc giục: “Cậu phiền thật đó, tôi cũng có thích cãi nhau với

người khác đâu, lúc nào cậu cũng nói xấu tôi.”

Cô đẩy Tô Thành ra ngoài.

Vì đang là mùa hè nên anh chỉ mặt một lớp áo mỏng, tay của cô cứ như

vậy đặt lên lưng anh, xúc cảm cách một lớp áo vẫn có thể cảm nhận rất rõ

ràng.

Tô Thành nheo mắt lại, đi ra ngoài.

Tô Tuệ không phát giác được bất kì điều gì, mỉm cười, quơ quơ tay với

anh, “Cảm ơn cậu đã giúp tôi nhé, bái bai.”

Đợi cô thu dọn xong đồ đạc của mình thì cũng là lúc đã làm quen với

hai nữ sinh trong phòng, còn một người nữa vẫn chưa tới.

Nữ sinh tóc ngắn tên Chu Khả Tâm, đúng dạng người phương Nam tiêu

chuẩn, lúc nói chuyện đều mang theo giọng địa phương, “Người đẹp trai

vừa rồi là bạn trai cậu phải không?”

Tô Tuệ treo bộ váy cuối cùng vào tủ, thuận miệng đáp: “Sao có thể chứ,

là anh tớ đó.”

Chu Khả Tâm như vẫn đang suy nghĩ gì đó gật đầu.

Nữ sinh tóc dài ở bên giường đối diện duỗi đầu ra khỏi màn, “Anh của

cậu phong nhã thật đó, đối xử với cậu cũng tốt nữa, nhưng mà nhìn hai

người không giống nhau lắm.”

Tất nhiên là không thể giống nhau rồi.

Nếu hai người họ giống nhau thì hai vị ở nhà sẽ có một câu chuyện quá

khứ máu chó nào đó, mà như vậy thì thật kinh khủng.

Tô Tuệ nói: “Anh ấy chỉ tốt ngoài mặt thôi.”

Anh còn lâu mới đối tốt với cô, cô có thể nhìn ra lúc nào Tô Thành cũng

hận không thể lột da cô ngay lập tức mà.

Chu Khả Tâm và Tương Nhiên Nhiên nhìn nhau, có thể nhìn thấy trong

ánh mắt của đối phương đang nghĩ “Cô ngốc này có phải đã hiểu lầm chữ

đối xử tốt này rồi không nhỉ”.

*

Trong ký túc xá nam đang ồn ào.

Tô Thành đẩy cửa vào, trước đó đã nốc hết một ly nước lạnh, cùng với

hơi lạnh tỏa ra từ máy điều hòa nên cũng thanh tỉnh không ít.

“Cậu vừa đi đâu vậy?” Lâm Cẩm Húc hóng chuyện hỏi: “Hồi nãy tôi

nghe thấy có giọng của con gái, cậu được đó nha, còn có cả bạn gái rồi,

đừng nói là quen nhau từ hồi cấp ba à, ký túc xá tụi mình bây giờ ngay cả

một cẩu độc thân cũng không còn ai.”

Tôn Tuyền Thủy hỏi: “Không phải cẩu độc thân bộ kỳ quái lắm hả.”

Lâm Cẩm Húc nói: “Không kỳ quái, có bạn gái mới là kỳ quái, nếu quen

nhau từ cấp ba thì có nghĩa là yêu sớm rồi, không ngờ lão tam nhà mình

lại nhanh gọn lẹ như vậy.”

Thế này cũng tốt, sẽ không tranh giành đàn em với cậu ta.

Tô Thành thoáng dừng lại, thản nhiên nói: “Không phải bạn gái, là em

gái.”

Lâm Cảm Húc lặp lại: “Em gái?”

Cậu ta đột nhiên nhớ tới gì đó, quan sát vẻ mặt của Tô Thành, ông anh

đẹp trai thế này, có khi nào em gái cũng là một đại mỹ nữ không.

Lâm Cẩm Húc lập tức suy nghĩ thông suốt, tranh thủ thời gian tạo dựng

quan hệ: “Lão tam, vậy giới thiệu bọn này chắc không sao chứ? Cậu xem

điều kiện của tôi cũng không hề kém cạnh gì, trước kia tôi còn nằm trong

đội bóng rổ của trường nữa đó, tố chất cơ thể của tôi tốt lắm.”

Cậu ta giơ cánh tay lên, cơ bắp cuồn cuộn.

Tô Thành nhíu mày, dời mắt khỏi tay cậu ta, trước ánh mắt mong chờ

của cậu ta liền buông một câu: “Đừng có mơ tưởng tới.”

Đời này cũng đừng có mà mơ.

/91

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status