Mọi thứ trở về quy luật trật tự thường ngày nghiễm nhiên của nó, nhưng có chút khác...
Thời gian cô lên lớp không được nhiều nữa, cô cố gắng né tránh, cố gắng để không phải chạm mặt một ai đó...
Vô tình, điều ấy lại khiến hắn cảm thấy bị bóp nghẹn, hắn thấy vô lực.
Vì lòng tự tôn của mình, không thể hỏi cô mọi chuyện!
Vì sự kiêu ngạo của mình, không thể hạ mình bắt chuyện trước!
....
Vì tất cả, khoảng cách của cô và hắn ngày một xa dần, đến lúc thoát khỏi tầm với.
Hắn vẫn không thể nhận ra, mình đang sai, sai rất nhiều...
---------------------------------------------
ROSE ( hẳn ai còn nhớ chứ)
- Chủ tử!! - Đám ấn vệ cung kính nói dõng dạc.
Một thân ảnh nhỏ trải rộng bước đi của mình trên trần sàn lạnh toát, mọi thứ trong biệt thự đều lạnh lẽo lạ kỳ, có ai đảm bảo người thường vào đây không bị lạnh chết?
Điều người ta quan tâm là, hàn khí ấy nghiễm nhiên là nhiệt độ hay vẻ lãnh đạm của một con người lan tỏa?
Cô chiễm chệ trên chiếc ghế được điêu khắc ấn tượng, bàn tay thon dài trắng ngần gõ lên mặt bàn, có điều, nhìn đi nhìn lại thì vẫn là một cô gái nhỏ mang bộ mặt dọa người mà thôi, không hiểu vì cái gì mà tất cả đám ấn vệ hay thậm chí mọi người đều phải cung phụng cô?
Vì cái gì ư?
Đúng! Vì cái gì chứ, vì cái gì đã làm cho cô có ngày hôm nay?
Vì cái gì, mà nhuộm cuộc đời cô nghiễm nhiên là một màu hồng ngọt ngào thành một màu đen u ám, lạnh lẽo đến vậy?
- Thưa chủ tử, mọi thứ đều ổn, có điều gần đây một tổ chức đã bắt đầu để ý đến chúng ta và cố gắng thả viruss vào Elec thưa ngài! - Từ phía sau cô, lúc nào đã xuất hiện một người đàn ông chững chạc khá khôi ngô và lãnh đạm, có điều từ đầu chí cuối vẫn không lộ ra một tia cảm xúc.
- Là ai? - Đầu mày cô nhíu lại, đôi môi anh đào mọng mấp máy hai từ.
- CIA!
Cô cười khẩy, CIA sao? xem chừng chưa cần thu lưới mà cá đã tự chui vào, thế thì chiều chúng một phen vậy.
- Đưa Siver (*)!
Một ấn vệ khác từ trong đi ra, đầu hơi cúi chuẩn định, đặt lên bàn cô chiếc laptop màu xám tro.
Các mạch tử vi tính liên tục nhảy với tốc độ chóng mặt trên màn hình, hai đôi bàn tay nhỏ lướt qua mềm mại trên bàn phím tựa hồ như đang uốn lượn trên mặt phím.
Căn phòng lớn của biệt thự chìm trong im lặng, chỉ nghe thấy tiếng gõ lạch cạch của phím.
Enter!
Angree excluded!
Enter!
Complete success!
- Game Over!- Giọng nữ mềm mại, trong veo vang lên khu biệt thự ngập tràn yêu mị.
Đám ấn vệ nhìn về phía chủ nhân của mình, đáy mắt tỏa ra tia thán phục!
- Vất vả cho người rồi, chủ nhân! - Đám ấn vệ đồng thanh lên tiếng.
Angree excluded!
Không phải là kết thúc rồi sao! Kẻ nào dại dột đụng đến ElecDeath vậy thứ!
Đôi chân bước về phía cửa, vẻ lãnh đạm và kiêu kì tỏa ra từ thân ảnh nhỏ nhắn ấy khiến bất cứ ai cũng phải e dè...
Lạnh lùng và kiêu ngạo!
Nhưng tiếc là cô không nhận ra sự thay đổi rất lớn của mình, thay đổi, thay đổi rất nhiều!
Cô cười nhiều hơn, cô cảm thấy khác lạ khi ở bên một người!
----------------------------
Siver (*): dụng cụ tiếp nối Elec và cũng là dụng cụ đắc lực của cô trong việc xử lí ElecDeath.
Bros bỏ truyện at rồi đúng không:'(
Thông cảm đi, bận ngập đầu đây này:'( Huhu
Thời gian cô lên lớp không được nhiều nữa, cô cố gắng né tránh, cố gắng để không phải chạm mặt một ai đó...
Vô tình, điều ấy lại khiến hắn cảm thấy bị bóp nghẹn, hắn thấy vô lực.
Vì lòng tự tôn của mình, không thể hỏi cô mọi chuyện!
Vì sự kiêu ngạo của mình, không thể hạ mình bắt chuyện trước!
....
Vì tất cả, khoảng cách của cô và hắn ngày một xa dần, đến lúc thoát khỏi tầm với.
Hắn vẫn không thể nhận ra, mình đang sai, sai rất nhiều...
---------------------------------------------
ROSE ( hẳn ai còn nhớ chứ)
- Chủ tử!! - Đám ấn vệ cung kính nói dõng dạc.
Một thân ảnh nhỏ trải rộng bước đi của mình trên trần sàn lạnh toát, mọi thứ trong biệt thự đều lạnh lẽo lạ kỳ, có ai đảm bảo người thường vào đây không bị lạnh chết?
Điều người ta quan tâm là, hàn khí ấy nghiễm nhiên là nhiệt độ hay vẻ lãnh đạm của một con người lan tỏa?
Cô chiễm chệ trên chiếc ghế được điêu khắc ấn tượng, bàn tay thon dài trắng ngần gõ lên mặt bàn, có điều, nhìn đi nhìn lại thì vẫn là một cô gái nhỏ mang bộ mặt dọa người mà thôi, không hiểu vì cái gì mà tất cả đám ấn vệ hay thậm chí mọi người đều phải cung phụng cô?
Vì cái gì ư?
Đúng! Vì cái gì chứ, vì cái gì đã làm cho cô có ngày hôm nay?
Vì cái gì, mà nhuộm cuộc đời cô nghiễm nhiên là một màu hồng ngọt ngào thành một màu đen u ám, lạnh lẽo đến vậy?
- Thưa chủ tử, mọi thứ đều ổn, có điều gần đây một tổ chức đã bắt đầu để ý đến chúng ta và cố gắng thả viruss vào Elec thưa ngài! - Từ phía sau cô, lúc nào đã xuất hiện một người đàn ông chững chạc khá khôi ngô và lãnh đạm, có điều từ đầu chí cuối vẫn không lộ ra một tia cảm xúc.
- Là ai? - Đầu mày cô nhíu lại, đôi môi anh đào mọng mấp máy hai từ.
- CIA!
Cô cười khẩy, CIA sao? xem chừng chưa cần thu lưới mà cá đã tự chui vào, thế thì chiều chúng một phen vậy.
- Đưa Siver (*)!
Một ấn vệ khác từ trong đi ra, đầu hơi cúi chuẩn định, đặt lên bàn cô chiếc laptop màu xám tro.
Các mạch tử vi tính liên tục nhảy với tốc độ chóng mặt trên màn hình, hai đôi bàn tay nhỏ lướt qua mềm mại trên bàn phím tựa hồ như đang uốn lượn trên mặt phím.
Căn phòng lớn của biệt thự chìm trong im lặng, chỉ nghe thấy tiếng gõ lạch cạch của phím.
Enter!
Angree excluded!
Enter!
Complete success!
- Game Over!- Giọng nữ mềm mại, trong veo vang lên khu biệt thự ngập tràn yêu mị.
Đám ấn vệ nhìn về phía chủ nhân của mình, đáy mắt tỏa ra tia thán phục!
- Vất vả cho người rồi, chủ nhân! - Đám ấn vệ đồng thanh lên tiếng.
Angree excluded!
Không phải là kết thúc rồi sao! Kẻ nào dại dột đụng đến ElecDeath vậy thứ!
Đôi chân bước về phía cửa, vẻ lãnh đạm và kiêu kì tỏa ra từ thân ảnh nhỏ nhắn ấy khiến bất cứ ai cũng phải e dè...
Lạnh lùng và kiêu ngạo!
Nhưng tiếc là cô không nhận ra sự thay đổi rất lớn của mình, thay đổi, thay đổi rất nhiều!
Cô cười nhiều hơn, cô cảm thấy khác lạ khi ở bên một người!
----------------------------
Siver (*): dụng cụ tiếp nối Elec và cũng là dụng cụ đắc lực của cô trong việc xử lí ElecDeath.
Bros bỏ truyện at rồi đúng không:'(
Thông cảm đi, bận ngập đầu đây này:'( Huhu
/46
|