Khóe môi câu lên một nụ cười ma mị, lẳng lặng nhìn nam nhân trước mắt, đã lâu rồi nhỉ, Khắc Trọng Kỳ.
Ánh mắt không hề vị nể nhìn thật chăm chú nam nhân trước mắt, điển trai mê người, nhưng thật tiếc, cái đẹp này, cô ngắm nhàm rồi!
- Em, em trốn tôi sao, em không muốn gặp tôi, em định dày vò tôi đến bao giờ đây? - Hắn lay mạnh vai cô, bàn tay mạnh mẽ như muốn bẻ gãy từng tấc xương, mày đẹp nhíu lại phẫn nộ, hai mắt có chút quầng thâm ưu phiền, giọng vang mạnh mẽ có chút bất mãn, thống khổ.
- Khắc tổng này, tránh ra một chút! - Cái môi nhỏ hờ hững câu lên mấy từ lạnh nhạt, từng câu buông ra không hề vị nể, không chút lưu tình.
Hai chữ " Khắc tổng" thành công đầy mối quan hệ đó lạnh nhạt hơn cả vì công việc đi, lại khách sáo, xa cách vạn dặm.
- Em, em.... - Ngũ quan cứng đờ, mặt hắn ngệch ra, hoàn toàn mất đi hình tượng lãnh khốc kia, là hai kẻ một trời một vực.
- Khắc tổng, xin thận trọng, khách sáo một chút!
Một câu " Khắc tổng ", hai câu " Khắc tổng ", hắn như điên lên, cho dù trước kia cô không nói nhiều như thế với hắn đi, còn hơn càng nói, càng đẩy mối quan hệ phức tạp này gần như chạm đáy của sự xa lạ.
Cô lách người, bước qua hắn. Cười nhạt.
Có phải sai lầm cái không nên sai hay không?
Một bước, hai bước, ba bước,.... cô bước xa hắn dần, xa dần, xa thật xa, xa.... đến khi khuất.
Trên con phố, một nam nhân tuyệt hảo đê mê đeo con mắt mình hướng về một vóc dáng kiều diễm đang đi trên con đường đêm tối, đèn phố ảo diệu, lúc ẩn hiện, bóng lưng kia vừa ma mị, vừa cô độc,nặng trĩu, đáy nơi đôi mắt nồng đậm kia, chưa một lần nói ra.
----------
Ta viết bản thảo, lỡ ấn nút đăng nên:D Hì hì
Ánh mắt không hề vị nể nhìn thật chăm chú nam nhân trước mắt, điển trai mê người, nhưng thật tiếc, cái đẹp này, cô ngắm nhàm rồi!
- Em, em trốn tôi sao, em không muốn gặp tôi, em định dày vò tôi đến bao giờ đây? - Hắn lay mạnh vai cô, bàn tay mạnh mẽ như muốn bẻ gãy từng tấc xương, mày đẹp nhíu lại phẫn nộ, hai mắt có chút quầng thâm ưu phiền, giọng vang mạnh mẽ có chút bất mãn, thống khổ.
- Khắc tổng này, tránh ra một chút! - Cái môi nhỏ hờ hững câu lên mấy từ lạnh nhạt, từng câu buông ra không hề vị nể, không chút lưu tình.
Hai chữ " Khắc tổng" thành công đầy mối quan hệ đó lạnh nhạt hơn cả vì công việc đi, lại khách sáo, xa cách vạn dặm.
- Em, em.... - Ngũ quan cứng đờ, mặt hắn ngệch ra, hoàn toàn mất đi hình tượng lãnh khốc kia, là hai kẻ một trời một vực.
- Khắc tổng, xin thận trọng, khách sáo một chút!
Một câu " Khắc tổng ", hai câu " Khắc tổng ", hắn như điên lên, cho dù trước kia cô không nói nhiều như thế với hắn đi, còn hơn càng nói, càng đẩy mối quan hệ phức tạp này gần như chạm đáy của sự xa lạ.
Cô lách người, bước qua hắn. Cười nhạt.
Có phải sai lầm cái không nên sai hay không?
Một bước, hai bước, ba bước,.... cô bước xa hắn dần, xa dần, xa thật xa, xa.... đến khi khuất.
Trên con phố, một nam nhân tuyệt hảo đê mê đeo con mắt mình hướng về một vóc dáng kiều diễm đang đi trên con đường đêm tối, đèn phố ảo diệu, lúc ẩn hiện, bóng lưng kia vừa ma mị, vừa cô độc,nặng trĩu, đáy nơi đôi mắt nồng đậm kia, chưa một lần nói ra.
----------
Ta viết bản thảo, lỡ ấn nút đăng nên:D Hì hì
/46
|