Dưới trướng của Khắc Minh là một thế lực ngầm, nói đúng hơn là một bang phái và người cầm đầu chính là Khắc Trọng Kỳ, và đây cũng là một cái tên ai nghe qua cũng phải khiếp sợ vì đó là những kẻ " giết người không chướng tay ": BloodMoon ( mặt trăng máu) sở dĩ cái tên đã khiến người khác sởn tai gai óc rồi và cũng là băng đẳng mafia đứng đầu thế giới ngầm và chủ tử của BloodMoon chỉ được biết qua theo cái tên Died...
-----------------------------------------
- Đại tỷ, tỷ cần đến ROSE để ổn định bang phái ngay bây giờ!! - Một kẻ ở đầu dây bên kia nói giọng vô cùng khẩn trương với Nghi
- Có chuyện gì? - Nó nói, vẫn bình thản
- Có người đang cố phá hệ thống Elec của chúng ta
- Được rồi! Thông báo mọi người tập trung, ta sẽ có mặt
Cô thản nhiên ra ngoài, lập tức một chiếc Ferrari lao như gió ra khỏi trường, thật khó có thể tin người cầm lái là một cô gái...
Cô đẩy cửa, đây là ROSE tòa nhà bí mật của bang cô, cô bước vào hiên ngang, trước mặt cô những người mặc áo đen, khẩu trang đen xếp thành hai hàng thẳng tắp, thấy cô thì lập tức kéo khẩu trang xuống, như một nghi thức chào, họ chỉ dấu mặt khi ra ngoài thôi còn khi vào ROSE gặp nó thì lập tứa cởi bỏ khẩu trang đồng thanh nói:
- CHỦ TỬ! Người đã tới
Vẫn không chút phản ứng, cô thản nhiên ngồi chiễm chệ trên chiếc ghế được điêu khắc tỉ mỉ, đó là hình một đóa hoa hồng trụi tàn:
- Thưa ngài, hệ thống Elec đang bị người khác xâm nhập - Một tên đứng cạnh cô cất tiếng
- Lũ ngu xuẩn! - Cô nói, mặt vẫn không có gì bất thường nhưng trong ánh mắt dù đã được đeo lens vẫn tỏa ra nộ khí khiến người đối diện phải đừng tim... Cô ra hiệu, một tên vào trong và đưa cho cô một cái laptop thông thường.....
Vẫn không bối rối chút nào, cô từ từ vào hệ thống Elec, bình tĩnh - khôn ngoan là cách làm việc của họ lâu nay, thì lập tức lả đám người cũng rút laptop và vào hệ thống Elec. Mắt cô vẫn nhìn vào màn hình, bàn tay nhỏ nhắn ấy không ngừng lướt trên bàn phím, đâu có ai nghĩ cô đang xử lí một vấn đề hết sức quan trọng, chỉ thấy bàn tay ấy như múa trên bàn phím sau 10s.. Enter và mạng lưới đã loại trừ kẻ xâm nhập nhưng đâu có đơn giản như thế! Đối với cô, loại trừ thì đơn giản nhưng 10s đó là cô đang truy tìm vị trí của kẻ xâm nhập để đảm bảo không phải người của mình và... Enter một lần nữa....
- Thật không hổ danh chủ tử! - Những kẻ mặc áo đen ấy nãy giờ chỉ hỗ trợ cô tạo thêm độ dày cho hệ thống Elec để không để cho kẻ khác có thể quậy phá dễ dàng như thế chứ họ không hề hỗ trợ cô việc truy tìm và loại bỏ kẻ đó và khi nút Enter thứ hai, tất cả đều nhếch môi cười, đó là là lệnh DEATH. Kẻ xấu số đó đã đi gặp diêm vương trong vòng 5s trước đo rồi, ai có thể chịu nỗi đau tự những phân tử chết chóc trong mình gây ra đau đớn và buộc phải tựu kết liễu trước khi các phân tử ấy ăn dần trái tim của họ.
- Nhàm chán! - Cô thốt ra một câu thản nhiên, trước mắt hơn 100 ấn vệ thfi quá bình thường, họ quá hiểu chủ tử của mình rồi
- Đã không còn việc gì nữa, chủ tử hãy về nghỉ ngơi! - Một tên cần vệ nói giọng tôn kính
- Xiết chặt hệ thống Elec,chuyện ngày hôm nay không được xẩy ra lần nào nữa! - Giọng người con gái vô cùng lạnh, lạnh đến mức muốn đóng băng.
- Sai sót ngày hôm nay chỉ vì chuyển trụ sở nên hệ thống chưa hoàn thiện nên sẽ không có lần thứ hai đâu thưa ngài!
Cô không nói gì, rời khỏi biệt thự ROSE, về tới trường, sự việc này có vẻ nghiêm trọng nhưng cô chỉ xử lí đúng 30' rồi quay lại trường..
Tiết học đã tan, cô cũng đến canteen để ăn trưa. Nhận thấy cô bước tới, mọi ánh mắt đều đổ về phía cô, đặc biệt, một người con trai đang tiến lại gần cô:
- Chúng ta có thể cùng ăn trưa chứ - Hàn Uy Kiệt nói giọng dịu dàng
- Được!Bao tôi - Ngắn gọn, nhưng đủ để vị công tử họ Hàn sướng rơn, cơ hội đây rồi...
Cô cùng Kiệt tiến tới một chiếc bàn trong ánh mắt đố kỵ của nữ sinh, trong đó có Hữu Tuệ, Băng Dương và Mai Lâm ném cho cô cái nhìn căm ghét... Cô chẳng mảy may, dù tia phân tử trong não cô đã phát hiện ra 3 người đó, cô khẽ nhếch môi rồi ngồi xuống bàn:
- Cô dùng gì - Kiệt nói, giọng dịu dàng khiến bao cô gái chết mê chết mệt, riêng cô thì không..
- Cappuchino - Cô nói, giọng vẫn lạnh tanh
Cô vừa lời, Trọng Kỳ nữa trên tay cầm một cappuchino và một coffee tiế lại bàn họ... ( nói ăn trưa mà toàn uống nước:)
---------------------------------------------------------------
Hữu Tuệ: 19t, tự xưng là chị đại trong trường, con gái của Phạm Thị, rất thích Uy Kiệt, gương mặt khá xinh nhưng trét cả tá phấn lên nên nhìn không mấy tự nhiên nữa, học lớp A2 cùng phe với Băng Dương
Mai Lâm: 19t, cùng phe với Băng Dương và Hữu Tuệ, nhưu hai nhỏ kia, thích Trọng Kỳ và ghét bất cứ cô gái nào tiếp cận anh
-----------------
Viết 2 tiếng đồng hồ đó, mấy chế tội nghiệp ta chút xíu, đọc nhớ để lại góp ý nghen =))
-----------------------------------------
- Đại tỷ, tỷ cần đến ROSE để ổn định bang phái ngay bây giờ!! - Một kẻ ở đầu dây bên kia nói giọng vô cùng khẩn trương với Nghi
- Có chuyện gì? - Nó nói, vẫn bình thản
- Có người đang cố phá hệ thống Elec của chúng ta
- Được rồi! Thông báo mọi người tập trung, ta sẽ có mặt
Cô thản nhiên ra ngoài, lập tức một chiếc Ferrari lao như gió ra khỏi trường, thật khó có thể tin người cầm lái là một cô gái...
Cô đẩy cửa, đây là ROSE tòa nhà bí mật của bang cô, cô bước vào hiên ngang, trước mặt cô những người mặc áo đen, khẩu trang đen xếp thành hai hàng thẳng tắp, thấy cô thì lập tức kéo khẩu trang xuống, như một nghi thức chào, họ chỉ dấu mặt khi ra ngoài thôi còn khi vào ROSE gặp nó thì lập tứa cởi bỏ khẩu trang đồng thanh nói:
- CHỦ TỬ! Người đã tới
Vẫn không chút phản ứng, cô thản nhiên ngồi chiễm chệ trên chiếc ghế được điêu khắc tỉ mỉ, đó là hình một đóa hoa hồng trụi tàn:
- Thưa ngài, hệ thống Elec đang bị người khác xâm nhập - Một tên đứng cạnh cô cất tiếng
- Lũ ngu xuẩn! - Cô nói, mặt vẫn không có gì bất thường nhưng trong ánh mắt dù đã được đeo lens vẫn tỏa ra nộ khí khiến người đối diện phải đừng tim... Cô ra hiệu, một tên vào trong và đưa cho cô một cái laptop thông thường.....
Vẫn không bối rối chút nào, cô từ từ vào hệ thống Elec, bình tĩnh - khôn ngoan là cách làm việc của họ lâu nay, thì lập tức lả đám người cũng rút laptop và vào hệ thống Elec. Mắt cô vẫn nhìn vào màn hình, bàn tay nhỏ nhắn ấy không ngừng lướt trên bàn phím, đâu có ai nghĩ cô đang xử lí một vấn đề hết sức quan trọng, chỉ thấy bàn tay ấy như múa trên bàn phím sau 10s.. Enter và mạng lưới đã loại trừ kẻ xâm nhập nhưng đâu có đơn giản như thế! Đối với cô, loại trừ thì đơn giản nhưng 10s đó là cô đang truy tìm vị trí của kẻ xâm nhập để đảm bảo không phải người của mình và... Enter một lần nữa....
- Thật không hổ danh chủ tử! - Những kẻ mặc áo đen ấy nãy giờ chỉ hỗ trợ cô tạo thêm độ dày cho hệ thống Elec để không để cho kẻ khác có thể quậy phá dễ dàng như thế chứ họ không hề hỗ trợ cô việc truy tìm và loại bỏ kẻ đó và khi nút Enter thứ hai, tất cả đều nhếch môi cười, đó là là lệnh DEATH. Kẻ xấu số đó đã đi gặp diêm vương trong vòng 5s trước đo rồi, ai có thể chịu nỗi đau tự những phân tử chết chóc trong mình gây ra đau đớn và buộc phải tựu kết liễu trước khi các phân tử ấy ăn dần trái tim của họ.
- Nhàm chán! - Cô thốt ra một câu thản nhiên, trước mắt hơn 100 ấn vệ thfi quá bình thường, họ quá hiểu chủ tử của mình rồi
- Đã không còn việc gì nữa, chủ tử hãy về nghỉ ngơi! - Một tên cần vệ nói giọng tôn kính
- Xiết chặt hệ thống Elec,chuyện ngày hôm nay không được xẩy ra lần nào nữa! - Giọng người con gái vô cùng lạnh, lạnh đến mức muốn đóng băng.
- Sai sót ngày hôm nay chỉ vì chuyển trụ sở nên hệ thống chưa hoàn thiện nên sẽ không có lần thứ hai đâu thưa ngài!
Cô không nói gì, rời khỏi biệt thự ROSE, về tới trường, sự việc này có vẻ nghiêm trọng nhưng cô chỉ xử lí đúng 30' rồi quay lại trường..
Tiết học đã tan, cô cũng đến canteen để ăn trưa. Nhận thấy cô bước tới, mọi ánh mắt đều đổ về phía cô, đặc biệt, một người con trai đang tiến lại gần cô:
- Chúng ta có thể cùng ăn trưa chứ - Hàn Uy Kiệt nói giọng dịu dàng
- Được!Bao tôi - Ngắn gọn, nhưng đủ để vị công tử họ Hàn sướng rơn, cơ hội đây rồi...
Cô cùng Kiệt tiến tới một chiếc bàn trong ánh mắt đố kỵ của nữ sinh, trong đó có Hữu Tuệ, Băng Dương và Mai Lâm ném cho cô cái nhìn căm ghét... Cô chẳng mảy may, dù tia phân tử trong não cô đã phát hiện ra 3 người đó, cô khẽ nhếch môi rồi ngồi xuống bàn:
- Cô dùng gì - Kiệt nói, giọng dịu dàng khiến bao cô gái chết mê chết mệt, riêng cô thì không..
- Cappuchino - Cô nói, giọng vẫn lạnh tanh
Cô vừa lời, Trọng Kỳ nữa trên tay cầm một cappuchino và một coffee tiế lại bàn họ... ( nói ăn trưa mà toàn uống nước:)
---------------------------------------------------------------
Hữu Tuệ: 19t, tự xưng là chị đại trong trường, con gái của Phạm Thị, rất thích Uy Kiệt, gương mặt khá xinh nhưng trét cả tá phấn lên nên nhìn không mấy tự nhiên nữa, học lớp A2 cùng phe với Băng Dương
Mai Lâm: 19t, cùng phe với Băng Dương và Hữu Tuệ, nhưu hai nhỏ kia, thích Trọng Kỳ và ghét bất cứ cô gái nào tiếp cận anh
-----------------
Viết 2 tiếng đồng hồ đó, mấy chế tội nghiệp ta chút xíu, đọc nhớ để lại góp ý nghen =))
/46
|