Andy khẽ cười lạnh, đứng dậy nhìn người trước mặt...
- Tôi tưởng cậu sẽ không đến!!...
Đối diện, trên bờ môi cũng khoét thành một vòng cung hoàn hảo sắc lạnh, cảm giác khiến người ta không thể không rùng mình...
- Sao có thể không đến??...
Diễn biến câu chuyện thật sự căng thẳng đến ngạt thở, nó ngồi trên ghế mà lắc đầu ngây ngô, hơi nheo mày khó hiểu... Quý Phàm nhếch môi khinh bỉ liếc nhìn vị trưởng bối đê tiện trước mặt...
́
- Thật khổ quá!! Nhưng em gái tôi có vẻ như không muốn làm thứ gì bác đang nghĩ đâu ạ!! - đến cuối câu, dường như còn nghe tiếng răng ken két va chạm vào nhau... Ông già này, thật quá vô liêm sĩ... Vị trưởng bối nghe đến đây thì tím cả mặt, Andy thì dường như nhìn cha của mình cũng có chút khinh thường...
Cậu đứng đấy, vắt chéo chân, miệng nhếch môi cười như đang xem một vở kịch hay. Chậc chậc!! Cũng đã đến lúc nên hạ màn rồi nhỉ?!!...
Cậu khiễng chân, chậm rãi bước, lướt qua Andy... Hắn như tự cười nhạo bản thân mình, đến khi nào mà hắn có thể với đến cậu?? Hắn mong đó sẽ là một ngày không xa...
... Charly!! Coi như tớ đã buông tay...!!
.
.
.
- Cậu... sao cậu lại đến đây?? - nó gần như sắp bị chúi người về phía trước... Nó có nhầm không nhỉ?? Trông có vẻ cậu hơi cáu??...
Nhớ đến lúc vừa nãy còn ở Rosé Restaurant, cậu đã cầm thẳng một sấp tiền ném thẳng vào viện trưởng của Masximas Group, còn nhếch môi khinh bỉ...
- Muốn tiền?? 2 triệu USO này sẽ là của ông!! Còn tôi, đương nhiên tôi sẽ lấy lại vật sỡ hữu của mình...
Nó lững thững nhìn cậu. Vật sỡ hữu?? Ai đó hãy nói tai nó đang có vấn đề đi. Nhìn cái dáng vẻ ngông nghênh tự kiêu đó thì chắc là cậu không đùa rồi... Chốt lại!! Não nó thật sự đang có một vấn đề trầm trọng, không thể ngừng tự ngoáy tai hỏi bản thân rằng cái vật sỡ hữu mà cậu đang nói đến là cái gì... Ặc ặc!! Nó nghĩ đến còn không ngừng cảm thấy tự hổ thẹn nha ~!!...
Quay lại vấn đề chính, cậu đang cáu vì vấn đề gì đấy??...
- Minh Khánh!! ... Đau!!... - nó rên nhẹ, nhưng cậu vẫn vững chắc đi tiếp, không hề có ý định dừng lại... Cổ tay nó đang bị siết chặt!! Quả thật rất đau a ~!!...
- Minh Khánh... tay tôi...!! - nó chật vật muốn gỡ bàn tay to lớn của cậu ra khỏi cổ tay mình. Méo mặt!! Cậu mạnh chết đi được!!... Ặc!! Máu lên tới cổ rồi nha!!...
- HOÀNG MINH KHÁNH!! Tên tủ lạnh chết tiệt!! Mau buông tôi ra!! - nó quát lớn không kiềm chế, cậu hơi khựng lại, quay mặt hầm hầm như thịt trong lò đun nhìn nó... Hừ hừ!! Nó tự hỏi thật sự nó có còn thiết tha cái cuộc sống này hay không...??!... Cứng ngắc!! Sao cậu lại nhìn nó với gương mặt sát thủ thế kia chứ?? Nó đã làm nên tội tình gì à??...
- Tôi...
- Nói!!... - cậu lên tiếng, cắt đôi lời nó, nó hơ hở ha hả không hiểu ý cậu có ý gì??...
- Cậu hâm à?? Nói gì cơ??...- nó giương đôi mắt ngây thơ trong sáng lên nhìn cậu... Hơi khựng lại khi cảm thấy trong ánh mắt cậu như đen lại vài phần...
- Về câu hỏi lúc nãy??...
- Câu hỏi?? Câu hỏi nào cơ?? - À!!Nó chợt sực tỉnh, không phải là câu nói đùa lúc nãy của Andy ở Rosé Restaurant đấy chứ??...
...
- Khoan đã!! - Andy lên tiếng nhằm ngăn chặn bước đi của cậu!!... Cậu cũng khựng lại theo... Andy nở một nụ cười buồn, đi đến bên nó, cậu cũng theo lẽ vậy không tự chủ mà siết chặt tay nó hơn... Bàn tay nhẹ nhàng luồn các ngón tay qua bàn tay nó... Nói giọng buồn buồn thỏ thẻ...
- Cậu còn nhớ lúc trước từng hứa vì tớ mà sẽ làm một điều không?? - À!! Nó còn nhớ chứ, vì chuyện bịt mồm Andy và cái bí mật khốn nạn đứng đằng sau cái hôn ước này cũng chỉ tại nó mà ra chứ đâu??...
- Tớ nhớ!! Sao??...- nó cũng nhẹ giọng không kém, không để ý phía sau cậu đang nheo mày khó chịu...
- Bây giờ thì không cần nữa!! - Andy nắm chặt bàn tay nó, cười nhàn nhạt, có chút đắng cay. Trong tim nó bỗng nhói lên một cảm xúc khó tả...
- Nhưng... nếu kiếp này người cậu yêu không phải là tớ, thì kiếp sau, kiếp sau, hay thậm chí là kiếp sau nữa, cậu có thể yêu tớ không?? Tớ sẽ chờ cậu!!... - Vừa nói, Andy đặt lên bàn tay nó một nụ hôn như một lời hứa...
Nó bối rối, chưa kịp trả lời thì một lực đã kéo nó bật về phía sau... Là cậu, cậu hơi nheo mày, miệng mồm cay độc như tuyên bố quyền sở hữu...
- Cảm phiền cậu khỏi phải chờ, dù cho mấy chục hay mấy vạn kiếp nữa, nha đầu này cũng sẽ chỉ yêu một người mà thôi!!...
Nói rồi, cả hai bóng dáng quen thuộc ấy khuất sau một hành lang trải dài sâu hút...
Quý Phàm dựa tường, đôi mắt hướng xa xăm một cách vô định... nói giọng buông thả...
- Thật sự bỏ cuộc rồi chứ??
- Ừ!! - Andy cười nhàn nhạt, nét mặt trông thảm hại đến kì lạ... Bên kia, anh cũng có một nét mặt không kém phần bi thương...
- Kì này thảm rồi!! Ông già nhà sẽ trảm mình mất!!...
- Đừng lo!! Để đó cho tớ!!... - Andy trả lời, giờ có vẻ như hắn không còn gì để mất...
...
Cậu đang rất cáu!! Phải!! Vì sao?? Vì con nha đầu này không chịu trả lời cậu...
- Nói!! Nhanh!! - cậu nheo mày, bá đạo ra lệnh... Nó thẩn thờ, không nói không rằng, kiễng chân hôn nhẹ lên bờ môi cậu, đôi gò má trắng phúng phính thoáng chút đỏ vì ngượng....
- Sau này!!! Suốt đời suốt kiếp, hứa sẽ chỉ yêu mình cậu!!...
Cậu nhìn nó, cười thoả mãn, ôm chặt nó vào lòng... Đến tận bây giờ, cậu mới biết hạnh phúc là gì!!?. Cậu thật sự phải cảm ơn nó...
.
.
.
- Tôi chưa nói một chuyện!!... - cậu cầm chặt bàn tay nó, giọng trầm trầm, cả hai cùng bước đi trong buổi chiều hoàng hôn ấm nóng...
- Chuyện gì?? - nó thơ thẩn, không nhìn cậu hỏi lại... Cậu chậm rãi nhìn nó, hít một hơi thật sâu...
- Tôi sẽ sang Pháp!! Ba năm!!...
...
...
Nó sững sờ nhìn cậu, bàn tay phút chốc buông thõng... Cậu đang nói gì vậy??... Đi Pháp?? Nghe đến đây, lệ dường như đã lấp đầy hốc mắt... Cậu nhẹ nhàng lau nước mắt cho nó, thấy nó khóc, lòng cậu thực sự rất đau...
Bờ môi nó lắp bắp, nặng trĩu... Dường như không tin đây là sự thật... Tình yêu của hai đứa chỉ cừa mới bắt đầu thôi mà...
- Tại sao??!! - nó nói, nhẹ như không, nước mắt như trực chờ rơi trên bờ mi...
- Đó là điều kiện để hủy hôn với ba tôi!! - cậu âm thầm nhớ lại... Hủy hôn nhưng lợi nhuận sẽ cao gấp bốn lần ban đầu. Phải!! Cậu dự định sẽ sang Pháp và mở một chi nhánh bên đó, vậy thì cơ may...
Nhưng ba năm?? Khoảng thời gian không dài không ngắn, nhưng đối với nó là cả một thế kỉ. Nó́ vỡ oà, rưng rưng khóc trong lòng cậu...
- Cậu... cậu sẽ về gặp tớ chứ?? - nó sụt sùi nước mắt. Ai biết được, lòng nó đang rất đau. Nó cũng không ngờ rằng bản thân lại yêu cậu đến mức này...
- Được!! Chắc chắn!! Nhưng...
Cậu cúi người, trìu mến nhìn vào mắt nó, đôi mắt đã hoen lệ...
- Cậu sẽ đợi tôi trở về chứ??...
Nó nhìn cậu, hốc mắt đã sớm sưng đỏ... Gật gật đầu ngoan ngoãn. Cậu cười nhẹ nhàng, ôm chặt lấy nó...
- Nha đầu!! Dù em không muốn, tôi cũng sẽ không bao giờ tha cho em...!!
...
...
Ngày tiễn cậu, nó không ra sân bay, nằm thui thủi ở nhà quấn chăn. Ai biết chứ?? Một khi ra sân bay, nó sẽ cứ có cảm giác cậu sẽ không bao giờ quay về nữa, nghĩ vậy, hốc mắt nó lại tấy lên từng cơn đau buốt, sóng mũi cay cay. Nếu muốn, nó muốn sẽ được tiễn cậu với một gương mặt tràn ngập nụ cười và hạnh phúc... Nhưng nó không làm được...!! Chỉ mỗi nhắn tin chúc cậu đi đường bình an thôi mà gối nó đã đầy nước mắt...
Nó cũng không thể ngờ, từ lần đầu tiên thấy cậu đánh người ở sân bay tàn tạ và đáng ghét bao nhiêu, thì bây giờ nó đã yêu cậu đến bấy nhiêu... Nó chỉ mong sao thời gian trôi qua thật thật nhanh... để nó còn được thấy cậu...
.
.
.
- Nhi nhi!! Em xử lý giùm ca ca cái này!!...
- Nhi nhi!! Em soạn thảo văn bản tài liệu giùm anh!!...
- Nhi nhi!! Hợp đồng tuyển dụng của công ty đâu??...
-...
-...
Vâng vâng và mây mây và mưa mưa!! Ặc!! Quả thật mưa bắn đầy mặt nó rồi này. Yahhh!! Quả là ông anh chết tiệt... Nó lườm lườm ông anh mình đầy sát khí rồi lấy khăn lau... nước bọt. Đằng đằng là phó chủ tịch của tập đoàn KQN mà nó phải chịu trận thế này đây!!...
- Mấy cô thư kí chân dài của anh đâu mà phải để em thế này?? - nó hằn học, dù gì nó cũng là phó chủ tịch, phó . chủ . tịch cơ đấy!!
Quý Phàm hề hề ngước nhìn nó, mặt mày cũng bắt đầu nheo lại không kém!!
- Còn đâu nữa!! Tên khốn Vũ Cường cuỗm đi hết rồi!!... - vừa nói anh chẹp miệng thở dài. Quả là thằng bạn trời đánh...
Nó cười cười, cũng đã hơn hai năm rồi... Chỉ còn sáu tháng nữa, chỉ sáu tháng nữa thôi. Hai năm qua đối với nó sao lại dài đằng đẵng... Chỉ buồn khi không gặp cậu, được nghe cậu nói, được cậu ôm và... được cậu hôn...
...
Chỉ với hai năm, nó cùng Quý Phàm đã xây dựng lên tập đoàn KQN lớn mạnh, chỉ với một hy vọng, hy vọng rằng cậu sẽ nhớ đến nó...
Trong một phút thẫn thờ mơ mẫn về cậu, không để ý có một ánh mắt đang dõi theo nó...
- Quý Nhi!! - anh bất ngờ lên tiếng... Không khỏi khiến nó giật thót... Quay đầu nhìn anh cười ha hả...
- Em đi Pháp đi!!..
Anh lên tiếng, bất ngờ, dứt khoát. Nó sững người, anh đang nói gì vậy??...
- Anh đang...
- Đi Pháp đi!! - anh nhìn nó nghiêm túc, rồi khẽ mở miệng dịu dàng...
- Ở đây cứ để anh lo!! Hãy đi tìm những gì suốt hai năm rưỡi ở đây em cứ mong mỏi ấy!!...
Nó vẫn câm lặng nhìn anh, nước mắt sắp trực chờ rơi bên khoé mắt, cười mỉm chi dịu dàng... Ngoài kia, gió cũng như hài lòng với câu trả lời của nó...
- Cảm ơn anh!!...
.
.
.
Nó bước từ cửa taxi vào sân bay. Ngay lậo tức, mái tóc phất phơ hơi rối của nó đã thu hút mọi ánh nhìn... Một cô nàng đôi mươi vô cùng xinh đẹp...
Nó cầm trong tay vé máy bay, không khỏi phấn khởi. Nó sắp được gặp cậu rồi...
Nó bước đến cầu thang.., vô tình lướt qua một bóng hình quen thuộc đến bất ngờ... Đôi chân cũng vì thế mà chậm lại... Ngay lập tức, cái đầu nhỏ xinh của nó quay phắt lại... Phía bên kia cầu thang cũng sững sờ không kém...
Nó lắp bắp, nước mắt lại chực trờ rơi, lăn dài bên hai gò má...
- Cậu... cậu...!!
Cậu đứng bên kia, quát lớn...
- Nha đầu ngốc!! Em đang làm gì ở đây vậy hả?? Đứng im ở đó...
Nói rồi, cậu vụt chạy đi. Nó khẽ lau nước mắt, hai năm rưỡi... Cậu thay đổi nhiều quá...!! Nhưng có vẻ vẫn rất phong độ nha ~!!...
...
Phút chốc, cậu chỉ còn đứng cách nó ba bước chân, mặt cáu gắt...
- Em đến đây làm gì?? Sao lại... - chưa để cậu nói hết câu, nó đã sà ngay vào lòng cậu, nức nở.., Cậu khựng lại nhìn nó rồi mỉm cười thở dài nhìn nó, dịu dàng xoa đầu. Nó cũng vì thế mà khóc to hơn...
Vậy là nó đã được gặp lại cậu rồi... Cái cảm xúc hạnh phúc khó tả nó đang cảm nhận liệu là gì đây??... Bên cậu, cái ước muốn nhỏ nhoi mà nó luôn muốn thực hiện trong những năm qua...
.
.
.
Như ngày cuối cùng nó thấy cậu, cả hai cùng nắm tay nhau, cùng đi trên một đoạn đường dài... Nó ngắm anh thật lâu, ngây ngô hỏi...
- Nhìn khác quá!!...
- Tôi biết!! Em làm ơn đừng nhìn nữa!!...
Cậu hờ hững liếc mắt, nó lại ngây ngô cười, hơi phồng má...
- Neh neh!! Anh biết gì không??...
- Hn?? Biết gì??... - cậu vẫn chậm rãi buông từng lời...
Nó lại phồng má to hơn, nét mặt hơi giận dỗi...Lầm bầm trong miệng...
- Xì!! Anh chưa bao giờ nói yêu em...!!
Cậu hơi nhếch môi, cô nhóc này, giận dỗi vì việc ấy thôi sao?? Cậu đứng lại, cũng vì thế mà nó cũng đứng lại theo...
- Sao vậy??... Không đi nữa à??...
Cậu hít một hơi thật sâu, nắm chặt cả hai bàn tay nó... Nhìn trìu mến...
- Có thể tôi chưa bao giờ nói yêu em, và chắc chắn cũng sẽ không bao giờ nói với em điều đó...!! - nó há hốc mồm, cậu đang đùa nó à??...
Dưới ánh chiều tà, ngũ quan thanh tú của cậu như lộ rõ, hoàn hảo từng góc cạnh, cậu cười nhẹ!! Tim nó như bị lạc mất một nhịp...
- Nha đầu...!! Lấy anh nhé!!...
Nó hơi khựng lại, bờ môi phút chốc run run... Trên khoé mắt lại lăn dài hai hàng lệ, nhìn cậu... nở một nụ cười ấm lòng, nép chặt vào bờ ngực vạm vỡ...
- Vâng!!...
.
.
.
...
Ngay từ lúc bắt đầu, mọi thứ chỉ như một vở kịch có sẵn... Hạnh phúc và ngàn đắng cay, hạnh phúc thật sự không ai ngờ lại luôn ở bên cạnh... Định mệnh ư?? Ngay từ lúc bắt đầu, đã luôn có một sợi dây đỏ gắn kết cả hai người, đưa cả hai đến một kết thúc viên mãn... Chạy trốn định mệnh?? Bạn à, đó vốn là điều không thể...
.... End...
...
...
Đôi lời của Au...
Vậy là bộ truyện Tiểu nha đầu!! Em không thể chạy trốn định mệnh cũng đã hoàn thành rồi nhỉ??! :-)))!! Có vẻ chap cuối nên dài hơn bình thường bạn ha?!Nhưng khi xem lại, au cảm thấy bộ truyện này tiển triển quá nhanh!! Có lẽ là truyện đầu tay nên nó thế?! Và cuối cùng, thanks các bạn đã ủng hộ truyện đầu tay của mình??... Chân thành cảm ơn!! :-)))
- Tôi tưởng cậu sẽ không đến!!...
Đối diện, trên bờ môi cũng khoét thành một vòng cung hoàn hảo sắc lạnh, cảm giác khiến người ta không thể không rùng mình...
- Sao có thể không đến??...
Diễn biến câu chuyện thật sự căng thẳng đến ngạt thở, nó ngồi trên ghế mà lắc đầu ngây ngô, hơi nheo mày khó hiểu... Quý Phàm nhếch môi khinh bỉ liếc nhìn vị trưởng bối đê tiện trước mặt...
́
- Thật khổ quá!! Nhưng em gái tôi có vẻ như không muốn làm thứ gì bác đang nghĩ đâu ạ!! - đến cuối câu, dường như còn nghe tiếng răng ken két va chạm vào nhau... Ông già này, thật quá vô liêm sĩ... Vị trưởng bối nghe đến đây thì tím cả mặt, Andy thì dường như nhìn cha của mình cũng có chút khinh thường...
Cậu đứng đấy, vắt chéo chân, miệng nhếch môi cười như đang xem một vở kịch hay. Chậc chậc!! Cũng đã đến lúc nên hạ màn rồi nhỉ?!!...
Cậu khiễng chân, chậm rãi bước, lướt qua Andy... Hắn như tự cười nhạo bản thân mình, đến khi nào mà hắn có thể với đến cậu?? Hắn mong đó sẽ là một ngày không xa...
... Charly!! Coi như tớ đã buông tay...!!
.
.
.
- Cậu... sao cậu lại đến đây?? - nó gần như sắp bị chúi người về phía trước... Nó có nhầm không nhỉ?? Trông có vẻ cậu hơi cáu??...
Nhớ đến lúc vừa nãy còn ở Rosé Restaurant, cậu đã cầm thẳng một sấp tiền ném thẳng vào viện trưởng của Masximas Group, còn nhếch môi khinh bỉ...
- Muốn tiền?? 2 triệu USO này sẽ là của ông!! Còn tôi, đương nhiên tôi sẽ lấy lại vật sỡ hữu của mình...
Nó lững thững nhìn cậu. Vật sỡ hữu?? Ai đó hãy nói tai nó đang có vấn đề đi. Nhìn cái dáng vẻ ngông nghênh tự kiêu đó thì chắc là cậu không đùa rồi... Chốt lại!! Não nó thật sự đang có một vấn đề trầm trọng, không thể ngừng tự ngoáy tai hỏi bản thân rằng cái vật sỡ hữu mà cậu đang nói đến là cái gì... Ặc ặc!! Nó nghĩ đến còn không ngừng cảm thấy tự hổ thẹn nha ~!!...
Quay lại vấn đề chính, cậu đang cáu vì vấn đề gì đấy??...
- Minh Khánh!! ... Đau!!... - nó rên nhẹ, nhưng cậu vẫn vững chắc đi tiếp, không hề có ý định dừng lại... Cổ tay nó đang bị siết chặt!! Quả thật rất đau a ~!!...
- Minh Khánh... tay tôi...!! - nó chật vật muốn gỡ bàn tay to lớn của cậu ra khỏi cổ tay mình. Méo mặt!! Cậu mạnh chết đi được!!... Ặc!! Máu lên tới cổ rồi nha!!...
- HOÀNG MINH KHÁNH!! Tên tủ lạnh chết tiệt!! Mau buông tôi ra!! - nó quát lớn không kiềm chế, cậu hơi khựng lại, quay mặt hầm hầm như thịt trong lò đun nhìn nó... Hừ hừ!! Nó tự hỏi thật sự nó có còn thiết tha cái cuộc sống này hay không...??!... Cứng ngắc!! Sao cậu lại nhìn nó với gương mặt sát thủ thế kia chứ?? Nó đã làm nên tội tình gì à??...
- Tôi...
- Nói!!... - cậu lên tiếng, cắt đôi lời nó, nó hơ hở ha hả không hiểu ý cậu có ý gì??...
- Cậu hâm à?? Nói gì cơ??...- nó giương đôi mắt ngây thơ trong sáng lên nhìn cậu... Hơi khựng lại khi cảm thấy trong ánh mắt cậu như đen lại vài phần...
- Về câu hỏi lúc nãy??...
- Câu hỏi?? Câu hỏi nào cơ?? - À!!Nó chợt sực tỉnh, không phải là câu nói đùa lúc nãy của Andy ở Rosé Restaurant đấy chứ??...
...
- Khoan đã!! - Andy lên tiếng nhằm ngăn chặn bước đi của cậu!!... Cậu cũng khựng lại theo... Andy nở một nụ cười buồn, đi đến bên nó, cậu cũng theo lẽ vậy không tự chủ mà siết chặt tay nó hơn... Bàn tay nhẹ nhàng luồn các ngón tay qua bàn tay nó... Nói giọng buồn buồn thỏ thẻ...
- Cậu còn nhớ lúc trước từng hứa vì tớ mà sẽ làm một điều không?? - À!! Nó còn nhớ chứ, vì chuyện bịt mồm Andy và cái bí mật khốn nạn đứng đằng sau cái hôn ước này cũng chỉ tại nó mà ra chứ đâu??...
- Tớ nhớ!! Sao??...- nó cũng nhẹ giọng không kém, không để ý phía sau cậu đang nheo mày khó chịu...
- Bây giờ thì không cần nữa!! - Andy nắm chặt bàn tay nó, cười nhàn nhạt, có chút đắng cay. Trong tim nó bỗng nhói lên một cảm xúc khó tả...
- Nhưng... nếu kiếp này người cậu yêu không phải là tớ, thì kiếp sau, kiếp sau, hay thậm chí là kiếp sau nữa, cậu có thể yêu tớ không?? Tớ sẽ chờ cậu!!... - Vừa nói, Andy đặt lên bàn tay nó một nụ hôn như một lời hứa...
Nó bối rối, chưa kịp trả lời thì một lực đã kéo nó bật về phía sau... Là cậu, cậu hơi nheo mày, miệng mồm cay độc như tuyên bố quyền sở hữu...
- Cảm phiền cậu khỏi phải chờ, dù cho mấy chục hay mấy vạn kiếp nữa, nha đầu này cũng sẽ chỉ yêu một người mà thôi!!...
Nói rồi, cả hai bóng dáng quen thuộc ấy khuất sau một hành lang trải dài sâu hút...
Quý Phàm dựa tường, đôi mắt hướng xa xăm một cách vô định... nói giọng buông thả...
- Thật sự bỏ cuộc rồi chứ??
- Ừ!! - Andy cười nhàn nhạt, nét mặt trông thảm hại đến kì lạ... Bên kia, anh cũng có một nét mặt không kém phần bi thương...
- Kì này thảm rồi!! Ông già nhà sẽ trảm mình mất!!...
- Đừng lo!! Để đó cho tớ!!... - Andy trả lời, giờ có vẻ như hắn không còn gì để mất...
...
Cậu đang rất cáu!! Phải!! Vì sao?? Vì con nha đầu này không chịu trả lời cậu...
- Nói!! Nhanh!! - cậu nheo mày, bá đạo ra lệnh... Nó thẩn thờ, không nói không rằng, kiễng chân hôn nhẹ lên bờ môi cậu, đôi gò má trắng phúng phính thoáng chút đỏ vì ngượng....
- Sau này!!! Suốt đời suốt kiếp, hứa sẽ chỉ yêu mình cậu!!...
Cậu nhìn nó, cười thoả mãn, ôm chặt nó vào lòng... Đến tận bây giờ, cậu mới biết hạnh phúc là gì!!?. Cậu thật sự phải cảm ơn nó...
.
.
.
- Tôi chưa nói một chuyện!!... - cậu cầm chặt bàn tay nó, giọng trầm trầm, cả hai cùng bước đi trong buổi chiều hoàng hôn ấm nóng...
- Chuyện gì?? - nó thơ thẩn, không nhìn cậu hỏi lại... Cậu chậm rãi nhìn nó, hít một hơi thật sâu...
- Tôi sẽ sang Pháp!! Ba năm!!...
...
...
Nó sững sờ nhìn cậu, bàn tay phút chốc buông thõng... Cậu đang nói gì vậy??... Đi Pháp?? Nghe đến đây, lệ dường như đã lấp đầy hốc mắt... Cậu nhẹ nhàng lau nước mắt cho nó, thấy nó khóc, lòng cậu thực sự rất đau...
Bờ môi nó lắp bắp, nặng trĩu... Dường như không tin đây là sự thật... Tình yêu của hai đứa chỉ cừa mới bắt đầu thôi mà...
- Tại sao??!! - nó nói, nhẹ như không, nước mắt như trực chờ rơi trên bờ mi...
- Đó là điều kiện để hủy hôn với ba tôi!! - cậu âm thầm nhớ lại... Hủy hôn nhưng lợi nhuận sẽ cao gấp bốn lần ban đầu. Phải!! Cậu dự định sẽ sang Pháp và mở một chi nhánh bên đó, vậy thì cơ may...
Nhưng ba năm?? Khoảng thời gian không dài không ngắn, nhưng đối với nó là cả một thế kỉ. Nó́ vỡ oà, rưng rưng khóc trong lòng cậu...
- Cậu... cậu sẽ về gặp tớ chứ?? - nó sụt sùi nước mắt. Ai biết được, lòng nó đang rất đau. Nó cũng không ngờ rằng bản thân lại yêu cậu đến mức này...
- Được!! Chắc chắn!! Nhưng...
Cậu cúi người, trìu mến nhìn vào mắt nó, đôi mắt đã hoen lệ...
- Cậu sẽ đợi tôi trở về chứ??...
Nó nhìn cậu, hốc mắt đã sớm sưng đỏ... Gật gật đầu ngoan ngoãn. Cậu cười nhẹ nhàng, ôm chặt lấy nó...
- Nha đầu!! Dù em không muốn, tôi cũng sẽ không bao giờ tha cho em...!!
...
...
Ngày tiễn cậu, nó không ra sân bay, nằm thui thủi ở nhà quấn chăn. Ai biết chứ?? Một khi ra sân bay, nó sẽ cứ có cảm giác cậu sẽ không bao giờ quay về nữa, nghĩ vậy, hốc mắt nó lại tấy lên từng cơn đau buốt, sóng mũi cay cay. Nếu muốn, nó muốn sẽ được tiễn cậu với một gương mặt tràn ngập nụ cười và hạnh phúc... Nhưng nó không làm được...!! Chỉ mỗi nhắn tin chúc cậu đi đường bình an thôi mà gối nó đã đầy nước mắt...
Nó cũng không thể ngờ, từ lần đầu tiên thấy cậu đánh người ở sân bay tàn tạ và đáng ghét bao nhiêu, thì bây giờ nó đã yêu cậu đến bấy nhiêu... Nó chỉ mong sao thời gian trôi qua thật thật nhanh... để nó còn được thấy cậu...
.
.
.
- Nhi nhi!! Em xử lý giùm ca ca cái này!!...
- Nhi nhi!! Em soạn thảo văn bản tài liệu giùm anh!!...
- Nhi nhi!! Hợp đồng tuyển dụng của công ty đâu??...
-...
-...
Vâng vâng và mây mây và mưa mưa!! Ặc!! Quả thật mưa bắn đầy mặt nó rồi này. Yahhh!! Quả là ông anh chết tiệt... Nó lườm lườm ông anh mình đầy sát khí rồi lấy khăn lau... nước bọt. Đằng đằng là phó chủ tịch của tập đoàn KQN mà nó phải chịu trận thế này đây!!...
- Mấy cô thư kí chân dài của anh đâu mà phải để em thế này?? - nó hằn học, dù gì nó cũng là phó chủ tịch, phó . chủ . tịch cơ đấy!!
Quý Phàm hề hề ngước nhìn nó, mặt mày cũng bắt đầu nheo lại không kém!!
- Còn đâu nữa!! Tên khốn Vũ Cường cuỗm đi hết rồi!!... - vừa nói anh chẹp miệng thở dài. Quả là thằng bạn trời đánh...
Nó cười cười, cũng đã hơn hai năm rồi... Chỉ còn sáu tháng nữa, chỉ sáu tháng nữa thôi. Hai năm qua đối với nó sao lại dài đằng đẵng... Chỉ buồn khi không gặp cậu, được nghe cậu nói, được cậu ôm và... được cậu hôn...
...
Chỉ với hai năm, nó cùng Quý Phàm đã xây dựng lên tập đoàn KQN lớn mạnh, chỉ với một hy vọng, hy vọng rằng cậu sẽ nhớ đến nó...
Trong một phút thẫn thờ mơ mẫn về cậu, không để ý có một ánh mắt đang dõi theo nó...
- Quý Nhi!! - anh bất ngờ lên tiếng... Không khỏi khiến nó giật thót... Quay đầu nhìn anh cười ha hả...
- Em đi Pháp đi!!..
Anh lên tiếng, bất ngờ, dứt khoát. Nó sững người, anh đang nói gì vậy??...
- Anh đang...
- Đi Pháp đi!! - anh nhìn nó nghiêm túc, rồi khẽ mở miệng dịu dàng...
- Ở đây cứ để anh lo!! Hãy đi tìm những gì suốt hai năm rưỡi ở đây em cứ mong mỏi ấy!!...
Nó vẫn câm lặng nhìn anh, nước mắt sắp trực chờ rơi bên khoé mắt, cười mỉm chi dịu dàng... Ngoài kia, gió cũng như hài lòng với câu trả lời của nó...
- Cảm ơn anh!!...
.
.
.
Nó bước từ cửa taxi vào sân bay. Ngay lậo tức, mái tóc phất phơ hơi rối của nó đã thu hút mọi ánh nhìn... Một cô nàng đôi mươi vô cùng xinh đẹp...
Nó cầm trong tay vé máy bay, không khỏi phấn khởi. Nó sắp được gặp cậu rồi...
Nó bước đến cầu thang.., vô tình lướt qua một bóng hình quen thuộc đến bất ngờ... Đôi chân cũng vì thế mà chậm lại... Ngay lập tức, cái đầu nhỏ xinh của nó quay phắt lại... Phía bên kia cầu thang cũng sững sờ không kém...
Nó lắp bắp, nước mắt lại chực trờ rơi, lăn dài bên hai gò má...
- Cậu... cậu...!!
Cậu đứng bên kia, quát lớn...
- Nha đầu ngốc!! Em đang làm gì ở đây vậy hả?? Đứng im ở đó...
Nói rồi, cậu vụt chạy đi. Nó khẽ lau nước mắt, hai năm rưỡi... Cậu thay đổi nhiều quá...!! Nhưng có vẻ vẫn rất phong độ nha ~!!...
...
Phút chốc, cậu chỉ còn đứng cách nó ba bước chân, mặt cáu gắt...
- Em đến đây làm gì?? Sao lại... - chưa để cậu nói hết câu, nó đã sà ngay vào lòng cậu, nức nở.., Cậu khựng lại nhìn nó rồi mỉm cười thở dài nhìn nó, dịu dàng xoa đầu. Nó cũng vì thế mà khóc to hơn...
Vậy là nó đã được gặp lại cậu rồi... Cái cảm xúc hạnh phúc khó tả nó đang cảm nhận liệu là gì đây??... Bên cậu, cái ước muốn nhỏ nhoi mà nó luôn muốn thực hiện trong những năm qua...
.
.
.
Như ngày cuối cùng nó thấy cậu, cả hai cùng nắm tay nhau, cùng đi trên một đoạn đường dài... Nó ngắm anh thật lâu, ngây ngô hỏi...
- Nhìn khác quá!!...
- Tôi biết!! Em làm ơn đừng nhìn nữa!!...
Cậu hờ hững liếc mắt, nó lại ngây ngô cười, hơi phồng má...
- Neh neh!! Anh biết gì không??...
- Hn?? Biết gì??... - cậu vẫn chậm rãi buông từng lời...
Nó lại phồng má to hơn, nét mặt hơi giận dỗi...Lầm bầm trong miệng...
- Xì!! Anh chưa bao giờ nói yêu em...!!
Cậu hơi nhếch môi, cô nhóc này, giận dỗi vì việc ấy thôi sao?? Cậu đứng lại, cũng vì thế mà nó cũng đứng lại theo...
- Sao vậy??... Không đi nữa à??...
Cậu hít một hơi thật sâu, nắm chặt cả hai bàn tay nó... Nhìn trìu mến...
- Có thể tôi chưa bao giờ nói yêu em, và chắc chắn cũng sẽ không bao giờ nói với em điều đó...!! - nó há hốc mồm, cậu đang đùa nó à??...
Dưới ánh chiều tà, ngũ quan thanh tú của cậu như lộ rõ, hoàn hảo từng góc cạnh, cậu cười nhẹ!! Tim nó như bị lạc mất một nhịp...
- Nha đầu...!! Lấy anh nhé!!...
Nó hơi khựng lại, bờ môi phút chốc run run... Trên khoé mắt lại lăn dài hai hàng lệ, nhìn cậu... nở một nụ cười ấm lòng, nép chặt vào bờ ngực vạm vỡ...
- Vâng!!...
.
.
.
...
Ngay từ lúc bắt đầu, mọi thứ chỉ như một vở kịch có sẵn... Hạnh phúc và ngàn đắng cay, hạnh phúc thật sự không ai ngờ lại luôn ở bên cạnh... Định mệnh ư?? Ngay từ lúc bắt đầu, đã luôn có một sợi dây đỏ gắn kết cả hai người, đưa cả hai đến một kết thúc viên mãn... Chạy trốn định mệnh?? Bạn à, đó vốn là điều không thể...
.... End...
...
...
Đôi lời của Au...
Vậy là bộ truyện Tiểu nha đầu!! Em không thể chạy trốn định mệnh cũng đã hoàn thành rồi nhỉ??! :-)))!! Có vẻ chap cuối nên dài hơn bình thường bạn ha?!Nhưng khi xem lại, au cảm thấy bộ truyện này tiển triển quá nhanh!! Có lẽ là truyện đầu tay nên nó thế?! Và cuối cùng, thanks các bạn đã ủng hộ truyện đầu tay của mình??... Chân thành cảm ơn!! :-)))
/36
|