Anh Hoàng Minh đột nhiên đứng dậy, tiến về phía hắn, mỉm cười:
- Triệu Minh Vũ! Đứng lên đi! Có thể cho Triệu Hoàng Minh – anh trai cậu ôm cậu 1 lần không?
Hắn không nói gì. Nó nhẹ lay hắn. Hắn nhìn nó, rồi đưa con mắt nhìn Hoàng Minh. Chẳng phải, anh trai hắn đang đứng trước mặt đây sao? Người anh trai mà hắn ngưỡng mộ, yêu quý từ bé đây sao? Nhưng hắn không thể đứng dậy được! Hắn đã từng đánh anh vô cớ đến chảy máu, lạnh lùng, thờ ơ, hắn thấy có lỗi!
Nó biết hắn đang nghĩ gì, nó cười:
- Minh Vũ, cậu đang áy náy phải không? Không sao đâu! Chẳng phải, cậu vì anh trai mà gét người Trung Quốc bọn tôi sao? Đối diện đi nào! Rồi sẽ quen thôi!
- Em sẽ làm bạn gái anh?
Nó ngạc nhiên, mắt nheo lại:
- Đến giờ mà cậu còn lợi dụng!
- Nếu em đồng ý làm bạn gái anh, anh sẽ vì em mà không áy náy, sẽ chấp thuận người anh trai, sẽ vì em mà không thấy hối lỗi những hành động ngày trước đối với Hoàng Minh.
- Tôi…. Tôi… Tôi sẽ đồng ý!
- Được.
Hắn lập tức đứng dậy, tự động ôm lấy người anh trai bao năm xa cách, người anh trai mà khiến hắn nghĩ rằng đã chết, một phần khiến hắn trở nên vô cảm, hắn vỗ vai Hoàng Minh:
- Anh! Em xin lỗi vì tất cả chuyện làm trước đây, cũng cảm ơn anh khi anh đã quay lại.
- Cậu….
- Từ nay, chúng ta sẽ là người 1 nhà.
- Được chứ…
- Thật sự, trước đây, em đã rất cô độc, chỉ có mình quản gia Lam… À không… bác của Nhược Hi bên cạnh!
Anh Minh cười:
- Cậu nên cảm ơn bác ấy!
- Bố mẹ thật sự không còn quan tâm đến em! Nhưng họ sẽ quan tâm đến anh, nếu biết anh còn sống.
- Nếu họ không còn quan tâm đến cậu, thì cũng coi như không còn quan tâm đến anh! Anh biết, là đàn anh học khóa trên, là người đảm nhiệm chức vụ CHủ tịch sinh viên, anh biết, bố mẹ chỉ gửi tiền về cho cậu ăn học, tiêu vặt! được rồi, hãy cứ để họ tự tìm về chúng ta!
- Vâng!
Nó vui kinh. Nhảy lên vui sướng. Ôm lấy hai người họ:
- Ha ha…vui thật!
Anh Minh đùa:
- Minh Vũ, anh đã từng thích cô ấy!
Khuôn mặt hắn đanh lại:
- Sao cơ? Anh đã từng thích người con gái của em?
- Đúng vậy! Nhưng anh cảm thấy, mình không được phép thích cô nhóc này, nên anh đã tự động gỡ bỏ hình ảnh của cô nhóc ra khỏi đầu. Giờ anh biết là vì sao rồi, là vì, Cô nhóc này là người con gái mà em trai anh 1 mực yêu hơn cả tính mạng!
Nó như bị sét giật qua. Vậy là anh đã từng thích nó…. Nhưng vì hắn…vì hắn…. Nó hụt hẫng:
- Vì cậu đấy, Minh Vũ, nếu không vì cậu, anh Minh đã yêu tôi!
Hắn gỡ tay nó trên cổ anh Minh:
- Sao em dám nói vậy? EM đồng ý làm bạn gái tôi rồi?
- Cậu cứ thực hiện được lời hứa đi đã.
- Lần này, tôi nhất định sẽ đứng thứ nhất cho em coi!
Nó cười khúc khích. Đưa mắt nhìn hai đứa bạn đứng gặm táo phía sau vẫn còn đang đơ cứng như người mất hồn. Nó chạy lại, ôm:
- Ha ha…hai nhóc bạn tôi ơi! Tỉnh mộng nào!
Cuối cùng, chúng nó mới tỉnh giấc mộng, tới tấp hỏi:
- Thật sự, hai người họ là anh em? Tin được không?
Nó bật cười:
- Hai cậu ngốc quá đi. Nên tin đó.
Mẫn Mẫn ngây thơ hỏi:
- Tin HOT sao? Hoàng Tử Gió là anh em song sinh với Hotboy Hoàng Minh Chủ TỊch Hội sinh viên sao?
- Thì đúng như thế mà!
- Triệu Minh Vũ! Đứng lên đi! Có thể cho Triệu Hoàng Minh – anh trai cậu ôm cậu 1 lần không?
Hắn không nói gì. Nó nhẹ lay hắn. Hắn nhìn nó, rồi đưa con mắt nhìn Hoàng Minh. Chẳng phải, anh trai hắn đang đứng trước mặt đây sao? Người anh trai mà hắn ngưỡng mộ, yêu quý từ bé đây sao? Nhưng hắn không thể đứng dậy được! Hắn đã từng đánh anh vô cớ đến chảy máu, lạnh lùng, thờ ơ, hắn thấy có lỗi!
Nó biết hắn đang nghĩ gì, nó cười:
- Minh Vũ, cậu đang áy náy phải không? Không sao đâu! Chẳng phải, cậu vì anh trai mà gét người Trung Quốc bọn tôi sao? Đối diện đi nào! Rồi sẽ quen thôi!
- Em sẽ làm bạn gái anh?
Nó ngạc nhiên, mắt nheo lại:
- Đến giờ mà cậu còn lợi dụng!
- Nếu em đồng ý làm bạn gái anh, anh sẽ vì em mà không áy náy, sẽ chấp thuận người anh trai, sẽ vì em mà không thấy hối lỗi những hành động ngày trước đối với Hoàng Minh.
- Tôi…. Tôi… Tôi sẽ đồng ý!
- Được.
Hắn lập tức đứng dậy, tự động ôm lấy người anh trai bao năm xa cách, người anh trai mà khiến hắn nghĩ rằng đã chết, một phần khiến hắn trở nên vô cảm, hắn vỗ vai Hoàng Minh:
- Anh! Em xin lỗi vì tất cả chuyện làm trước đây, cũng cảm ơn anh khi anh đã quay lại.
- Cậu….
- Từ nay, chúng ta sẽ là người 1 nhà.
- Được chứ…
- Thật sự, trước đây, em đã rất cô độc, chỉ có mình quản gia Lam… À không… bác của Nhược Hi bên cạnh!
Anh Minh cười:
- Cậu nên cảm ơn bác ấy!
- Bố mẹ thật sự không còn quan tâm đến em! Nhưng họ sẽ quan tâm đến anh, nếu biết anh còn sống.
- Nếu họ không còn quan tâm đến cậu, thì cũng coi như không còn quan tâm đến anh! Anh biết, là đàn anh học khóa trên, là người đảm nhiệm chức vụ CHủ tịch sinh viên, anh biết, bố mẹ chỉ gửi tiền về cho cậu ăn học, tiêu vặt! được rồi, hãy cứ để họ tự tìm về chúng ta!
- Vâng!
Nó vui kinh. Nhảy lên vui sướng. Ôm lấy hai người họ:
- Ha ha…vui thật!
Anh Minh đùa:
- Minh Vũ, anh đã từng thích cô ấy!
Khuôn mặt hắn đanh lại:
- Sao cơ? Anh đã từng thích người con gái của em?
- Đúng vậy! Nhưng anh cảm thấy, mình không được phép thích cô nhóc này, nên anh đã tự động gỡ bỏ hình ảnh của cô nhóc ra khỏi đầu. Giờ anh biết là vì sao rồi, là vì, Cô nhóc này là người con gái mà em trai anh 1 mực yêu hơn cả tính mạng!
Nó như bị sét giật qua. Vậy là anh đã từng thích nó…. Nhưng vì hắn…vì hắn…. Nó hụt hẫng:
- Vì cậu đấy, Minh Vũ, nếu không vì cậu, anh Minh đã yêu tôi!
Hắn gỡ tay nó trên cổ anh Minh:
- Sao em dám nói vậy? EM đồng ý làm bạn gái tôi rồi?
- Cậu cứ thực hiện được lời hứa đi đã.
- Lần này, tôi nhất định sẽ đứng thứ nhất cho em coi!
Nó cười khúc khích. Đưa mắt nhìn hai đứa bạn đứng gặm táo phía sau vẫn còn đang đơ cứng như người mất hồn. Nó chạy lại, ôm:
- Ha ha…hai nhóc bạn tôi ơi! Tỉnh mộng nào!
Cuối cùng, chúng nó mới tỉnh giấc mộng, tới tấp hỏi:
- Thật sự, hai người họ là anh em? Tin được không?
Nó bật cười:
- Hai cậu ngốc quá đi. Nên tin đó.
Mẫn Mẫn ngây thơ hỏi:
- Tin HOT sao? Hoàng Tử Gió là anh em song sinh với Hotboy Hoàng Minh Chủ TỊch Hội sinh viên sao?
- Thì đúng như thế mà!
/87
|