Tiêu Nhiên không hiểu mô tê gì hết, lơ mơ quay về cung điện của mình. Đến khi về tận phòng của mình rồi, nàng vẫn chưa nghĩ ra được, tại sao Nữ Thần Vận Mệnh lại nói với nàng như vậy.
Câu nói đó rốt cuộc là có ý là gì? “Vĩnh viễn cùng đừng bỏ rơi bọn họ…”?!?
“Bọn họ” là ai? Nếu “bọn họ” là chỉ các tiểu thần…
Tiêu Nhiên lắc đầu cười khổ. Với khả năng của nàng lúc này, làm gì có tư cách để bỏ rơi hay không bỏ rơi bọn họ chứ. Bất kỳ một tiểu thần nào cũng có thể chỉnh nàng đến sống không bằng chết.
Lần gặp mặt kỳ lạ này, tuy đã khiến Tiêu Nhiên suy nghĩ trong chốc lát, nhưng cũng bị nàng quẳng ra sau đầu rất nhanh.
Điều ngay lúc này nàng cần phải suy xét đến không phải là câu nói kì quặc kia, mà chính là, làm cách nào để cải thiện mối quan hệ giữa nàng và các tiểu thần…
Bây giờ, nàng có thể khẳng định, nàng không thể nào chịu nỗi sự ‘tiếp đãi’ của mấy tên tiểu tử kia nữa.
Song, sau khi trải qua nỗi khổ của mấy lần tìm việc không thành trước đây, trái tim thuỷ tinh của nàng cũng đã biến thành trái tim kim cương, chút khó khăn này còn chưa đủ để nàng nản chí lùi bước!
Nàng sẽ cố gắng hết mình, chắc chắn sẽ được bọn tiểu tử kia tiếp nhận!
Trái với Tiêu Nhiên đang hừng hực quyết tâm, lúc này trong Vận Mệnh Thần Điện, không khí vô cùng nặng nề.
Tư Mạt Địch yên lặng nhìn đường chân trời xa xăm, một lúc lâu sau mới chậm rãi mở miệng: “Đế Dạ Lăng, tất cả những gì ngươi vừa nói, đều là thật sao?”
Đế Dạ Lăng cắn cắn môi, đắn đo hồi lâu mới lắc đầu: “Ta không biết… Tuy ta có thể biết trước được vận mệnh, nhưng cũng thật khó để tin rằng… Sẽ có một tai họa lớn như thế xảy ra trong tương lai?”
Tư Mạt Địch cau mày thật chặt: “Thậm chí ngay cả sự “biết trước” của ngươi cũng chỉ là một chút cảm giác mơ hồ.… Hay là để ta đến tương lai xem thực hư thế nào?”
“Vạn lần không thể!” Đế Dạ Lăng vội ngăn cản: “Quay về quá khứ và đi đến tương lai là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Cho dù là ngươi đi chăng nữa, nếu mạo hiểm đi đến tương lai thì cũng có thể phải đối mặt với nguy hiểm trùng trùng, thậm chí là chết. Ta không thể để ngươi mạo hiểu như vậy được!”
“Nhưng…” Tư Mạt Địch hít sâu vào: “Chẳng lẽ chúng ta chỉ có thể ngồi đợi tai họa kia xảy ra sao?”
“Ta cũng không thể xác định…” Đế Dạ Lăng cũng hít sâu một hơi: “Nhưng ta có thể cảm giác được, Tiêu Nhiên… người đang bị chúng ta coi thường kia, có thể ngăn cản được tất cả những chuyện đó… Quả nhiên, Phụ Thần không bao giờ lựa chọn sai lầm.”
“Thế nên… ngươi mới lo lắng như vậy sao? Nếu Tiêu Nhiên lão sư bỏ đi, tương lai chúng ta sẽ gặp nguy hiểm?” Tư Mạt Địch không chắc chắn hỏi lại.
“Có lẽ… chính là như thế.” Một lần bất ngờ dò thám vận mệnh trước đây đã làm tiêu hao phần lớn thần lực của cô, nên hiện giờ trên mặt Đế Dạ Lăng không giấu được vẻ mỏi mệt: “Theo lời tiên đoán mà ta dùng năng lực dò thám vận mệnh biết được mà nói, thì đúng là như vậy, cho nên ta mới lo lắng, tình hình bây giờ…”
Trái với sự lo lắng của Đế Dạ Lăng, Tư Mạt Địch chậm rãi nở một nụ cười: “Ta có linh cảm, vị Tiêu Nhiên lão sư này sẽ không dễ dàng bỏ rơi chúng ta như thế đâu… Dù sao, nàng cũng là người dám trêu chọc Lộ Tây Phỉ ngay trong buổi học đầu tiên… Cho dù là chúng ta cũng sẽ lo lắng bị Lộ Tây Phỉ trả thù, nhưng vị lão sư này lại hoàn toàn không bị sao cả…”
Tư Mạt Địch lại nhìn về phía chân trời: “Có lẽ, vị lão sư do Phụ Thần lựa chọn này, sẽ mang đến cho chúng ta bất ngờ ngoài sức tưởng tượng…”
Thời gian trôi nhanh, bất tri bất giác buổi học đầu tiên đã trôi qua được một tuần. Lộ Tây Phỉ và Pha Lai Á bị giam trong “phòng tối” cũng đã được thả ra. Các tiểu thần khác cũng được Thiên Triệt triệu tập đến. Vì theo kế hoạch dạy học do Tiêu Nhiên cất công soạn ra, thì đã đến thời gian bắt đầu buổi học thứ hai.
Vẫn là thần điện lộ thiên lần trước, đá phiến trắng ngà, gậy ma pháp tinh thạch có thể viết ra chữ màu vàng… Toàn bộ dụng cụ dạy học cần thiết đã được chuẩn bị đầy đủ.
Nếu phải chỉ ra hôm nay có gì khác buổi học trước… thì có lẽ chính là Phụ Thần Sáng Thế Thiên Triệt đang nhấp nhổm lo lắng. Không biết lũ nhóc nhà hắn sẽ lại gây ra chuyện gì khiến người vô tội là hắn đây bị liên luỵ, nhất định phải có mặt để trấn giữ! (-_-|||)
Thấy Phụ Thần xuất hiện, các tiểu thần đang líu ríu nói chuyện lập tức trở về chỗ ngồi của mình, nét mặt thật sự là, muốn bao nhiêu ngoan ngoãn, liền có bấy nhiêu ngoan ngoãn, muốn đáng yêu thế nào, liền có đáng yêu thế ấy …
Tiêu Nhiên âm thầm thở dài một hơi. Nếu những lúc không có Thiên Triệt ở đây, những tiểu tử kia cũng thế này thì tốt biết bao… Hu hu!
Đè nén xúc cảm muốn khóc trong lòng xuống, Tiêu Nhiên hắng giọng, âm thầm đưa mắt nhìn một vòng: ai khinh thường vẫn cứ tiếp tục khinh thường, ai đạm mạc vẫn cứ thế đạm mạc, ai vô cảm, vẫn cứ vô cảm… Chỉ có mình Ngải Vi Hy là nở nụ cười thân thiện với nàng! Ôi, Vi Hy bé nhỏ, nếu có thể, ta thật sự muốn tặng ngay cho con một bông hồng bé ngoan!!!
Cất các loại cảm xúc đang phun trào trong lòng đi, Tiêu Nhiên bày ra vẻ mặt trang trọng, chậm rãi thông báo nội dung chính của buổi học hôm nay: “Chào các em, buổi học hôm nay, ta hi vọng mọi người có thể giới thiệu một chút về bản thân mình!”
Thấy sự nghi hoặc trong mắt các tiểu thần, trong lòng Tiêu Nhiên có phần vui sướng, ha ha, còn sợ các ngươi không mắc câu sao.
Cảm giác được các tiểu thần đều đang chú ý đến mình, Tiêu Nhiên mỉm cười vô cùng hoàn mĩ: “Tự giới thiệu là gì? Chính là phơi bày kỹ càng cặn kẽ sự tốt đẹp của các trò. Ta biết các trò đều là những tiểu thần hùng mạnh và tôn quý… Nhưng tại sao các trò lại hùng mạnh? Hùng mạnh ở chỗ nào? Đây chính là điều ta muốn các trò giới thiệu…”
Nói xong những lời này, Tiêu Nhiên tiếp tục dụ dỗ: “Các học trò của ta, hãy đem sự hoàn mỹ nhất, hùng mạnh nhất của các trò ra giới thiệu, có được không nào?”
Dứt lời, Tiêu Nhiên rất hài lòng khi thấy các tiểu thần nóng lòng muốn lên trình bày. Nụ cười trên mặt của Tiêu Nhiên không khỏi lại rộng hơn, hiện tại xem ra đúng là không sai, ngay cả thần cũng không ngoại lệ…
“Vậy bây giờ ai sẽ giới thiệu đầu tiên?” Chỉ một câu nói đơn giản, nhưng lại giống như mở khóa, Thần Điện vốn đang yên tĩnh lập tức náo nhiệt hẳn lên. Trong lúc các tiểu thần đang bàn tán xôn xao, thì một bóng người màu vàng đột nhiên đứng dậy: “Ta trước, ta trước. Ta sẽ giới thiệu mình!”
Sau khi thấy rõ mặt người đầu tiên sẽ giới thiệu, Tiêu Nhiên âm thầm thở phào: thật tốt quá, xem ra kế hoạch lần này của mình cũng không đến nỗi tệ.
Cẩn thận nhìn lại một lần nữa, tiểu tử tóc vàng mắt vàng kia… không phải là vị tên An Đức Lạc vui sướng khi thấy Lộ Tây Phỉ gặp hoạ trong buổi học đầu tiên sao?
Ánh Sáng và Bóng Tối…
Chậc, đáy lòng Tiêu Nhiên bất chợt dâng lên một dự cảm, quay sang bên cạnh, quả nhiên nhìn thấy: ánh mắt Lộ Tây Phỉ gần như đã phun ra lửa!
Trong lòng Tiêu Nhiên nhảy dựng lên, xem ra quan hệ của hai vị này thật sự “rất không bình thường” nha, chỉ sợ sau này nàng lại càng thêm đau đầu thôi!
Câu nói đó rốt cuộc là có ý là gì? “Vĩnh viễn cùng đừng bỏ rơi bọn họ…”?!?
“Bọn họ” là ai? Nếu “bọn họ” là chỉ các tiểu thần…
Tiêu Nhiên lắc đầu cười khổ. Với khả năng của nàng lúc này, làm gì có tư cách để bỏ rơi hay không bỏ rơi bọn họ chứ. Bất kỳ một tiểu thần nào cũng có thể chỉnh nàng đến sống không bằng chết.
Lần gặp mặt kỳ lạ này, tuy đã khiến Tiêu Nhiên suy nghĩ trong chốc lát, nhưng cũng bị nàng quẳng ra sau đầu rất nhanh.
Điều ngay lúc này nàng cần phải suy xét đến không phải là câu nói kì quặc kia, mà chính là, làm cách nào để cải thiện mối quan hệ giữa nàng và các tiểu thần…
Bây giờ, nàng có thể khẳng định, nàng không thể nào chịu nỗi sự ‘tiếp đãi’ của mấy tên tiểu tử kia nữa.
Song, sau khi trải qua nỗi khổ của mấy lần tìm việc không thành trước đây, trái tim thuỷ tinh của nàng cũng đã biến thành trái tim kim cương, chút khó khăn này còn chưa đủ để nàng nản chí lùi bước!
Nàng sẽ cố gắng hết mình, chắc chắn sẽ được bọn tiểu tử kia tiếp nhận!
Trái với Tiêu Nhiên đang hừng hực quyết tâm, lúc này trong Vận Mệnh Thần Điện, không khí vô cùng nặng nề.
Tư Mạt Địch yên lặng nhìn đường chân trời xa xăm, một lúc lâu sau mới chậm rãi mở miệng: “Đế Dạ Lăng, tất cả những gì ngươi vừa nói, đều là thật sao?”
Đế Dạ Lăng cắn cắn môi, đắn đo hồi lâu mới lắc đầu: “Ta không biết… Tuy ta có thể biết trước được vận mệnh, nhưng cũng thật khó để tin rằng… Sẽ có một tai họa lớn như thế xảy ra trong tương lai?”
Tư Mạt Địch cau mày thật chặt: “Thậm chí ngay cả sự “biết trước” của ngươi cũng chỉ là một chút cảm giác mơ hồ.… Hay là để ta đến tương lai xem thực hư thế nào?”
“Vạn lần không thể!” Đế Dạ Lăng vội ngăn cản: “Quay về quá khứ và đi đến tương lai là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Cho dù là ngươi đi chăng nữa, nếu mạo hiểm đi đến tương lai thì cũng có thể phải đối mặt với nguy hiểm trùng trùng, thậm chí là chết. Ta không thể để ngươi mạo hiểu như vậy được!”
“Nhưng…” Tư Mạt Địch hít sâu vào: “Chẳng lẽ chúng ta chỉ có thể ngồi đợi tai họa kia xảy ra sao?”
“Ta cũng không thể xác định…” Đế Dạ Lăng cũng hít sâu một hơi: “Nhưng ta có thể cảm giác được, Tiêu Nhiên… người đang bị chúng ta coi thường kia, có thể ngăn cản được tất cả những chuyện đó… Quả nhiên, Phụ Thần không bao giờ lựa chọn sai lầm.”
“Thế nên… ngươi mới lo lắng như vậy sao? Nếu Tiêu Nhiên lão sư bỏ đi, tương lai chúng ta sẽ gặp nguy hiểm?” Tư Mạt Địch không chắc chắn hỏi lại.
“Có lẽ… chính là như thế.” Một lần bất ngờ dò thám vận mệnh trước đây đã làm tiêu hao phần lớn thần lực của cô, nên hiện giờ trên mặt Đế Dạ Lăng không giấu được vẻ mỏi mệt: “Theo lời tiên đoán mà ta dùng năng lực dò thám vận mệnh biết được mà nói, thì đúng là như vậy, cho nên ta mới lo lắng, tình hình bây giờ…”
Trái với sự lo lắng của Đế Dạ Lăng, Tư Mạt Địch chậm rãi nở một nụ cười: “Ta có linh cảm, vị Tiêu Nhiên lão sư này sẽ không dễ dàng bỏ rơi chúng ta như thế đâu… Dù sao, nàng cũng là người dám trêu chọc Lộ Tây Phỉ ngay trong buổi học đầu tiên… Cho dù là chúng ta cũng sẽ lo lắng bị Lộ Tây Phỉ trả thù, nhưng vị lão sư này lại hoàn toàn không bị sao cả…”
Tư Mạt Địch lại nhìn về phía chân trời: “Có lẽ, vị lão sư do Phụ Thần lựa chọn này, sẽ mang đến cho chúng ta bất ngờ ngoài sức tưởng tượng…”
Thời gian trôi nhanh, bất tri bất giác buổi học đầu tiên đã trôi qua được một tuần. Lộ Tây Phỉ và Pha Lai Á bị giam trong “phòng tối” cũng đã được thả ra. Các tiểu thần khác cũng được Thiên Triệt triệu tập đến. Vì theo kế hoạch dạy học do Tiêu Nhiên cất công soạn ra, thì đã đến thời gian bắt đầu buổi học thứ hai.
Vẫn là thần điện lộ thiên lần trước, đá phiến trắng ngà, gậy ma pháp tinh thạch có thể viết ra chữ màu vàng… Toàn bộ dụng cụ dạy học cần thiết đã được chuẩn bị đầy đủ.
Nếu phải chỉ ra hôm nay có gì khác buổi học trước… thì có lẽ chính là Phụ Thần Sáng Thế Thiên Triệt đang nhấp nhổm lo lắng. Không biết lũ nhóc nhà hắn sẽ lại gây ra chuyện gì khiến người vô tội là hắn đây bị liên luỵ, nhất định phải có mặt để trấn giữ! (-_-|||)
Thấy Phụ Thần xuất hiện, các tiểu thần đang líu ríu nói chuyện lập tức trở về chỗ ngồi của mình, nét mặt thật sự là, muốn bao nhiêu ngoan ngoãn, liền có bấy nhiêu ngoan ngoãn, muốn đáng yêu thế nào, liền có đáng yêu thế ấy …
Tiêu Nhiên âm thầm thở dài một hơi. Nếu những lúc không có Thiên Triệt ở đây, những tiểu tử kia cũng thế này thì tốt biết bao… Hu hu!
Đè nén xúc cảm muốn khóc trong lòng xuống, Tiêu Nhiên hắng giọng, âm thầm đưa mắt nhìn một vòng: ai khinh thường vẫn cứ tiếp tục khinh thường, ai đạm mạc vẫn cứ thế đạm mạc, ai vô cảm, vẫn cứ vô cảm… Chỉ có mình Ngải Vi Hy là nở nụ cười thân thiện với nàng! Ôi, Vi Hy bé nhỏ, nếu có thể, ta thật sự muốn tặng ngay cho con một bông hồng bé ngoan!!!
Cất các loại cảm xúc đang phun trào trong lòng đi, Tiêu Nhiên bày ra vẻ mặt trang trọng, chậm rãi thông báo nội dung chính của buổi học hôm nay: “Chào các em, buổi học hôm nay, ta hi vọng mọi người có thể giới thiệu một chút về bản thân mình!”
Thấy sự nghi hoặc trong mắt các tiểu thần, trong lòng Tiêu Nhiên có phần vui sướng, ha ha, còn sợ các ngươi không mắc câu sao.
Cảm giác được các tiểu thần đều đang chú ý đến mình, Tiêu Nhiên mỉm cười vô cùng hoàn mĩ: “Tự giới thiệu là gì? Chính là phơi bày kỹ càng cặn kẽ sự tốt đẹp của các trò. Ta biết các trò đều là những tiểu thần hùng mạnh và tôn quý… Nhưng tại sao các trò lại hùng mạnh? Hùng mạnh ở chỗ nào? Đây chính là điều ta muốn các trò giới thiệu…”
Nói xong những lời này, Tiêu Nhiên tiếp tục dụ dỗ: “Các học trò của ta, hãy đem sự hoàn mỹ nhất, hùng mạnh nhất của các trò ra giới thiệu, có được không nào?”
Dứt lời, Tiêu Nhiên rất hài lòng khi thấy các tiểu thần nóng lòng muốn lên trình bày. Nụ cười trên mặt của Tiêu Nhiên không khỏi lại rộng hơn, hiện tại xem ra đúng là không sai, ngay cả thần cũng không ngoại lệ…
“Vậy bây giờ ai sẽ giới thiệu đầu tiên?” Chỉ một câu nói đơn giản, nhưng lại giống như mở khóa, Thần Điện vốn đang yên tĩnh lập tức náo nhiệt hẳn lên. Trong lúc các tiểu thần đang bàn tán xôn xao, thì một bóng người màu vàng đột nhiên đứng dậy: “Ta trước, ta trước. Ta sẽ giới thiệu mình!”
Sau khi thấy rõ mặt người đầu tiên sẽ giới thiệu, Tiêu Nhiên âm thầm thở phào: thật tốt quá, xem ra kế hoạch lần này của mình cũng không đến nỗi tệ.
Cẩn thận nhìn lại một lần nữa, tiểu tử tóc vàng mắt vàng kia… không phải là vị tên An Đức Lạc vui sướng khi thấy Lộ Tây Phỉ gặp hoạ trong buổi học đầu tiên sao?
Ánh Sáng và Bóng Tối…
Chậc, đáy lòng Tiêu Nhiên bất chợt dâng lên một dự cảm, quay sang bên cạnh, quả nhiên nhìn thấy: ánh mắt Lộ Tây Phỉ gần như đã phun ra lửa!
Trong lòng Tiêu Nhiên nhảy dựng lên, xem ra quan hệ của hai vị này thật sự “rất không bình thường” nha, chỉ sợ sau này nàng lại càng thêm đau đầu thôi!
/24
|