“Ta…” Môi Pha Lai Á mấp máy nhưng không nói được lời nào. Bản thân là Thần Gió, hắn cũng không đến nỗi không hiểu được những gì Tiêu Nhiên muốn nói.
Tiêu Nhiên nói đúng, hắn là gió, gió chỉ thuộc về chính bản thân hắn, bất kì ai cũng không thể quyết định gió sẽ thổi về đâu. Vừa rồi hắn đúng là quá xúc động.
“Thật xin lỗi, Tiêu Nhiên lão sư.” Pha Lai Á cúi đầu nói nhỏ.
Tuy ánh mắt Pha Lai Á vẫn không dám nhìn thẳng vào Tiêu Nhiên nhưng như thế cũng đủ khiến nàng bất ngờ ngạc nhiên.
Nàng vốn chỉ định phân tích ít lý lẽ mong thức tỉnh tiểu tử này, đừng để nhất thời bị người khác mê hoặc rồi đến kiếm chuyện với nàng.
Thật không ngờ, khả năng tiếp thu của Pha Lai Á lại tốt đến vậy.
Tiêu Nhiên cảm thấy mình cần phải hủy bỏ định kiến cá nhân. Nàng vui mừng ra mặt: Kỳ thật, đứa bé này cũng không đến nỗi nào.
Ai cũng có lúc phạm phải sai lầm, thần cũng không ngoại lệ.
Ha ha, nếu tiểu tử đó đã biết lỗi rồi thì nàng cũng nên bỏ qua mọi chuyện, tha lỗi cho hắn, mọi người đều vui vẻ.
Sau khi thông suốt, nụ cười trên mặt Tiêu Nhiên càng thêm rực rỡ: “Không sao, ngồi xuống đi, Pha Lai Á.”
Ban đầu Pha Lai Á còn có vẻ bướng bỉnh bất tuân, nhưng sau khi nghe thấy lời này của Tiêu Nhiên, trên mặt không giấu được sự bất ngờ.
Mãi cho đến lúc ngồi xuống rồi, hắn vẫn lặng lẽ nhìn Tiêu Nhiên, cố gắng tìm xem có gì khác thường ẩn dưới nụ cười kia không.
Nhưng, không như hắn hoài nghi, không có gì khác thường ngoài nụ cười trước sau như một của lão sư. Trong lòng hắn chợt cảm thấy ấm áp. Pha Lai Á cuối cùng cũng không nhịn được mà cười nhẹ.
Thiên Triệt thấy lớp học sắp loạn thành một đoàn cứ thế bị Tiêu Nhiên nói hai ba câu đã trở nên thoải mái lại, hắn dùng ánh mắt mười phần tán thưởng nhìn Tiêu Nhiên.
Trong lòng Phụ Thần của chúng ta tất nhiên là càng vui vẻ hơn. Ha ha! Nhìn xem! Đây chính là lão sư do đích thân ta tuyển dụng về đó! Nói không ngoa chứ đường đường là Phụ Thần Sáng Thế như ta, sao có thể chọn sai người được, chỉ có thể có kết quả tốt mà thôi.
Tiêu Nhiên hiển nhiên là không để ý tới Thiên Triệt đang vẩy đuôi lên đến tận trời kia… Khụ khụ, với Phụ Thần mà nói, có lẽ phải nói là vẩy đuôi lên tận vũ trụ mới đúng.
Ánh mắt của Tiêu Nhiên vô tình nhìn thấy Lộ Tây Phỉ đang ngồi ở góc phòng! Tiếc rằng, trong lòng bạn nhỏ Lộ Tây Phỉ lúc này không được đắc ý vui vẻ như Phụ Thần của hắn.
Thực tế là, hắn đang lo lắng muốn chết. Đáng ghét, nếu Pha Lai Á biết hắn đã từng làm phép “Hắc ám mị hoặc” với nó rồi mách với Phụ Thần, thì hắn chết chắc!
Trong lòng nôn nóng nên bạn nhỏ Lộ Tây Phỉ không phát hiện ra suy nghĩ của mình không thể che giấu được mà viết hết lên mặt, nghiến răng nghiến lợi đầy oán hận, cứ như lâm phải đại địch.
Tiêu Nhiên thu hết vẻ mặt lúc xanh lúc đỏ của Lộ Tây Phỉ vào trong mắt, dưới đáy lòng âm thầm lắc đầu: so với các loại tiểu thuyết cung đấu ta đã xem qua, tiểu xảo nhỏ này của ngươi còn không đáng lọt vào mắt. Bàn về tâm kế, Lộ Tây Phỉ, ngươi còn chưa đủ tuổi.
Sau khi rắc rối với Pha Lai Á được giải quyết, Thiên Triệt trở về chỗ ngồi của mình. Tiêu Nhiên vỗ tay, cười tủm tỉm: “Được rồi, tiếp tục nào, chúng ta vẫn chưa xong phần tự giới thiệu. Bây giờ đến ai nào?”
Tiêu Nhiên vừa dứt lời, một tiểu thần toàn thân rực lửa dũng mãnh đứng lên. Tiểu chính thái* đường hoàng mở to đôi mắt đỏ, tràn đầy hào khí mà cất giọng: “Ha ha ha, để bản thần tự giới thiệu!”
* Tiểu chính thái = shotaro = những chàng trai/ bé trai ngây thơ
Tiêu Nhiên mỉm cười gật gật đầu, trong mắt tràn đầy cổ vũ. Nàng đang lo chuyện vừa rồi sẽ làm không khí hoàn toàn nguội lạnh. Bây giờ có một tiểu tử nhiệt tình như lửa thế này xung phong mở đầu lại, trong lòng nàng vô cùng vui mừng.
Đôi mắt đỏ của Y Tư Mai dường như cũng bị sự cổ vũ trong mắt của Tiêu Nhiên cuốn hút, giọng nói to rõ, trong nháy mắt vang vọng cả Thần Điện, vang đến mức Tiêu Nhiên cũng không tránh được nụ cười có chút cứng nhắc: giọng nói này cũng hơi lớn quá rồi. Lỗ tai của nàng hết lần này tới lần khác bị oanh tạc.
“Ta là vị thần của sự tức giận – Y Tư Mai, mọi người đều biết rồi đúng không? Ha Ha Ha” Đối lập với tiếng cười sang sảng của Y Tư Mai, khoé miệng Tiêu Nhiên giật giật, trong lòng âm thầm suy đoán: đứa bé này, chắc không phải là một ngốc tử chứ…?”
Thực tế chứng minh, cho dù là thần, cũng có loại ngốc tử tính cách kì quái. Tiểu chính thái mắt đỏ, tóc cam sau lời dạo đầu tự tin chết người kia, vẫn có thể nói ra lời có sức sát thương lớn hơn: “Ha ha ha, Y Tư Mai ta đây chính là vị thần thông minh nhất, mạnh mẽ nhất ở Vân Chi Bỉ này, không có gì là ta không biết!”
Tiêu Nhiên nhanh chóng phát hiện ra, trên mặt tiểu nữ thần tóc màu thuỷ lam, ngồi ngay sau lưng vị tiểu thần đang đắc ý dào dạt nào đó, hiện ra tầng tầng lớp lớp hắc tuyến, loáng thoáng còn thấy vài sợi gân xanh…
Tiêu Nhiên thầm chặc lưỡi hai tiếng: nếu nàng cũng có một người bạn có tài năng nghẹn chết người không cần đền mạng như thế, nàng cũng sẽ cảm thấy áp lực nặng như núi!
“Chuyện bản thần thích nhất ~ đương nhiên là được chơi đùa cùng mọi người. Khụ khụ, mặt khác, bản thần còn gánh vác trọng trách dạy dỗ một tên ngốc thành có khả năng gánh vác trọng trách của một vị thần, lại còn phải bảo vệ một tiểu nữ thần tuy xinh đẹp nhưng lại yếu đuối…Ha ha, có phải bản thần rất vĩ đại không?”.
Vĩ đại à? Tiêu Nhiên cảm giác được khoé miệng của mình giật giật, thật không còn sức chú ý đến hai vị tiểu thần vô tội, đang nằm cũng bị trúng đạn kia. Trong lòng nàng bây giờ chỉ tràn ngập thông cảm: có một người bạn như vậy, các ngươi làm thế nào để sống được đến tận hôm nay?
Y Tư Mai nói đến mức các tiểu chủ thần đều che mặt quay đầu, Thiên Triệt cũng phải ôm trán bó tay.
Chỉ tiếc, nãy giờ Y Tư Mai vẫn đang nói hùng hồn, hoàn toàn không ý thức được, nét mặt của mọi người là bởi vì mình, còn dùng ánh mắt tràn đầy nghi hoặc và bất mãn, trừng Tiêu Nhiên một cái. Tiêu Nhiên rớt nước mắt: vì sao đến nàng cũng đang nằm lại trúng đạn rồi?
“Còn nói về chuyện bản thần ghét nhất….” Y Tư Mai tạm dừng một lát, chờ cho sự chú ý của mọi người tập trung lại, mới ra vẻ thật uỵ nghiêm: “Chính là bị Lộ Tây Phỉ không biết sống chết này ngầm ngáng chân!”. Nói xong, Y Tư Mai còn không quên chỉ thẳng Lộ Tây Phỉ: “Lộ Tây Phỉ, ta cảnh cáo ngươi, nếu còn có lần sau, ta nhất định sẽ đánh cho ngươi không đứng dậy nổi!”
Đến đây, dù Lộ Tây Phỉ đang lo lắng đủ chuyện cũng nhịn không được mà ngẩng đầu lên hung hăng trừng mắt nhìn hắn.
Tiêu Nhiên thầm chặc lưỡi… Sao nàng cứ cảm thấy, tuy tiểu tử kia tuy bị Lộ Tây Phỉ chỉnh, nhưng nhìn thế nào cũng không thấy có gì thiệt thòi.
Nhưng ngay sau đó, Tiêu Nhiên không còn gì để nói nữa, bởi vì nàng vừa phát hiện ra, hoá ra bản lĩnh nã pháo vào đất bằng của vị tiểu thần này chỉ vừa mới bắt đầu…
Tiêu Nhiên nói đúng, hắn là gió, gió chỉ thuộc về chính bản thân hắn, bất kì ai cũng không thể quyết định gió sẽ thổi về đâu. Vừa rồi hắn đúng là quá xúc động.
“Thật xin lỗi, Tiêu Nhiên lão sư.” Pha Lai Á cúi đầu nói nhỏ.
Tuy ánh mắt Pha Lai Á vẫn không dám nhìn thẳng vào Tiêu Nhiên nhưng như thế cũng đủ khiến nàng bất ngờ ngạc nhiên.
Nàng vốn chỉ định phân tích ít lý lẽ mong thức tỉnh tiểu tử này, đừng để nhất thời bị người khác mê hoặc rồi đến kiếm chuyện với nàng.
Thật không ngờ, khả năng tiếp thu của Pha Lai Á lại tốt đến vậy.
Tiêu Nhiên cảm thấy mình cần phải hủy bỏ định kiến cá nhân. Nàng vui mừng ra mặt: Kỳ thật, đứa bé này cũng không đến nỗi nào.
Ai cũng có lúc phạm phải sai lầm, thần cũng không ngoại lệ.
Ha ha, nếu tiểu tử đó đã biết lỗi rồi thì nàng cũng nên bỏ qua mọi chuyện, tha lỗi cho hắn, mọi người đều vui vẻ.
Sau khi thông suốt, nụ cười trên mặt Tiêu Nhiên càng thêm rực rỡ: “Không sao, ngồi xuống đi, Pha Lai Á.”
Ban đầu Pha Lai Á còn có vẻ bướng bỉnh bất tuân, nhưng sau khi nghe thấy lời này của Tiêu Nhiên, trên mặt không giấu được sự bất ngờ.
Mãi cho đến lúc ngồi xuống rồi, hắn vẫn lặng lẽ nhìn Tiêu Nhiên, cố gắng tìm xem có gì khác thường ẩn dưới nụ cười kia không.
Nhưng, không như hắn hoài nghi, không có gì khác thường ngoài nụ cười trước sau như một của lão sư. Trong lòng hắn chợt cảm thấy ấm áp. Pha Lai Á cuối cùng cũng không nhịn được mà cười nhẹ.
Thiên Triệt thấy lớp học sắp loạn thành một đoàn cứ thế bị Tiêu Nhiên nói hai ba câu đã trở nên thoải mái lại, hắn dùng ánh mắt mười phần tán thưởng nhìn Tiêu Nhiên.
Trong lòng Phụ Thần của chúng ta tất nhiên là càng vui vẻ hơn. Ha ha! Nhìn xem! Đây chính là lão sư do đích thân ta tuyển dụng về đó! Nói không ngoa chứ đường đường là Phụ Thần Sáng Thế như ta, sao có thể chọn sai người được, chỉ có thể có kết quả tốt mà thôi.
Tiêu Nhiên hiển nhiên là không để ý tới Thiên Triệt đang vẩy đuôi lên đến tận trời kia… Khụ khụ, với Phụ Thần mà nói, có lẽ phải nói là vẩy đuôi lên tận vũ trụ mới đúng.
Ánh mắt của Tiêu Nhiên vô tình nhìn thấy Lộ Tây Phỉ đang ngồi ở góc phòng! Tiếc rằng, trong lòng bạn nhỏ Lộ Tây Phỉ lúc này không được đắc ý vui vẻ như Phụ Thần của hắn.
Thực tế là, hắn đang lo lắng muốn chết. Đáng ghét, nếu Pha Lai Á biết hắn đã từng làm phép “Hắc ám mị hoặc” với nó rồi mách với Phụ Thần, thì hắn chết chắc!
Trong lòng nôn nóng nên bạn nhỏ Lộ Tây Phỉ không phát hiện ra suy nghĩ của mình không thể che giấu được mà viết hết lên mặt, nghiến răng nghiến lợi đầy oán hận, cứ như lâm phải đại địch.
Tiêu Nhiên thu hết vẻ mặt lúc xanh lúc đỏ của Lộ Tây Phỉ vào trong mắt, dưới đáy lòng âm thầm lắc đầu: so với các loại tiểu thuyết cung đấu ta đã xem qua, tiểu xảo nhỏ này của ngươi còn không đáng lọt vào mắt. Bàn về tâm kế, Lộ Tây Phỉ, ngươi còn chưa đủ tuổi.
Sau khi rắc rối với Pha Lai Á được giải quyết, Thiên Triệt trở về chỗ ngồi của mình. Tiêu Nhiên vỗ tay, cười tủm tỉm: “Được rồi, tiếp tục nào, chúng ta vẫn chưa xong phần tự giới thiệu. Bây giờ đến ai nào?”
Tiêu Nhiên vừa dứt lời, một tiểu thần toàn thân rực lửa dũng mãnh đứng lên. Tiểu chính thái* đường hoàng mở to đôi mắt đỏ, tràn đầy hào khí mà cất giọng: “Ha ha ha, để bản thần tự giới thiệu!”
* Tiểu chính thái = shotaro = những chàng trai/ bé trai ngây thơ
Tiêu Nhiên mỉm cười gật gật đầu, trong mắt tràn đầy cổ vũ. Nàng đang lo chuyện vừa rồi sẽ làm không khí hoàn toàn nguội lạnh. Bây giờ có một tiểu tử nhiệt tình như lửa thế này xung phong mở đầu lại, trong lòng nàng vô cùng vui mừng.
Đôi mắt đỏ của Y Tư Mai dường như cũng bị sự cổ vũ trong mắt của Tiêu Nhiên cuốn hút, giọng nói to rõ, trong nháy mắt vang vọng cả Thần Điện, vang đến mức Tiêu Nhiên cũng không tránh được nụ cười có chút cứng nhắc: giọng nói này cũng hơi lớn quá rồi. Lỗ tai của nàng hết lần này tới lần khác bị oanh tạc.
“Ta là vị thần của sự tức giận – Y Tư Mai, mọi người đều biết rồi đúng không? Ha Ha Ha” Đối lập với tiếng cười sang sảng của Y Tư Mai, khoé miệng Tiêu Nhiên giật giật, trong lòng âm thầm suy đoán: đứa bé này, chắc không phải là một ngốc tử chứ…?”
Thực tế chứng minh, cho dù là thần, cũng có loại ngốc tử tính cách kì quái. Tiểu chính thái mắt đỏ, tóc cam sau lời dạo đầu tự tin chết người kia, vẫn có thể nói ra lời có sức sát thương lớn hơn: “Ha ha ha, Y Tư Mai ta đây chính là vị thần thông minh nhất, mạnh mẽ nhất ở Vân Chi Bỉ này, không có gì là ta không biết!”
Tiêu Nhiên nhanh chóng phát hiện ra, trên mặt tiểu nữ thần tóc màu thuỷ lam, ngồi ngay sau lưng vị tiểu thần đang đắc ý dào dạt nào đó, hiện ra tầng tầng lớp lớp hắc tuyến, loáng thoáng còn thấy vài sợi gân xanh…
Tiêu Nhiên thầm chặc lưỡi hai tiếng: nếu nàng cũng có một người bạn có tài năng nghẹn chết người không cần đền mạng như thế, nàng cũng sẽ cảm thấy áp lực nặng như núi!
“Chuyện bản thần thích nhất ~ đương nhiên là được chơi đùa cùng mọi người. Khụ khụ, mặt khác, bản thần còn gánh vác trọng trách dạy dỗ một tên ngốc thành có khả năng gánh vác trọng trách của một vị thần, lại còn phải bảo vệ một tiểu nữ thần tuy xinh đẹp nhưng lại yếu đuối…Ha ha, có phải bản thần rất vĩ đại không?”.
Vĩ đại à? Tiêu Nhiên cảm giác được khoé miệng của mình giật giật, thật không còn sức chú ý đến hai vị tiểu thần vô tội, đang nằm cũng bị trúng đạn kia. Trong lòng nàng bây giờ chỉ tràn ngập thông cảm: có một người bạn như vậy, các ngươi làm thế nào để sống được đến tận hôm nay?
Y Tư Mai nói đến mức các tiểu chủ thần đều che mặt quay đầu, Thiên Triệt cũng phải ôm trán bó tay.
Chỉ tiếc, nãy giờ Y Tư Mai vẫn đang nói hùng hồn, hoàn toàn không ý thức được, nét mặt của mọi người là bởi vì mình, còn dùng ánh mắt tràn đầy nghi hoặc và bất mãn, trừng Tiêu Nhiên một cái. Tiêu Nhiên rớt nước mắt: vì sao đến nàng cũng đang nằm lại trúng đạn rồi?
“Còn nói về chuyện bản thần ghét nhất….” Y Tư Mai tạm dừng một lát, chờ cho sự chú ý của mọi người tập trung lại, mới ra vẻ thật uỵ nghiêm: “Chính là bị Lộ Tây Phỉ không biết sống chết này ngầm ngáng chân!”. Nói xong, Y Tư Mai còn không quên chỉ thẳng Lộ Tây Phỉ: “Lộ Tây Phỉ, ta cảnh cáo ngươi, nếu còn có lần sau, ta nhất định sẽ đánh cho ngươi không đứng dậy nổi!”
Đến đây, dù Lộ Tây Phỉ đang lo lắng đủ chuyện cũng nhịn không được mà ngẩng đầu lên hung hăng trừng mắt nhìn hắn.
Tiêu Nhiên thầm chặc lưỡi… Sao nàng cứ cảm thấy, tuy tiểu tử kia tuy bị Lộ Tây Phỉ chỉnh, nhưng nhìn thế nào cũng không thấy có gì thiệt thòi.
Nhưng ngay sau đó, Tiêu Nhiên không còn gì để nói nữa, bởi vì nàng vừa phát hiện ra, hoá ra bản lĩnh nã pháo vào đất bằng của vị tiểu thần này chỉ vừa mới bắt đầu…
/24
|