Trong lúc tiểu chính thái đáng thương Pha Lai Á đang ở trong thần điện Tinh Thần kêu trời kêu đất, thì bên ngoài cũng có hai vị tiểu thần khác sắc mặt đột nhiên trở nên vô cùng khó coi.
Cũng không thể trách bọn họ có sắc mặt khó coi, cứ đà này thì tình hình hiện tại của bọn họ rõ ràng không ổn chút nào.
Phụ Thần bây giờ không những ủng hộ Tiêu Nhiên, mà còn bao che rất rõ ràng. So với Tiêu Nhiên, cả tiểu thần cũng phải đứng sang một bên.
Nhìn Pha Lai Á đi, rõ ràng đã bị Tiêu Nhiên trừng phạt nghiêm khắc rồi, tiếng thét thảm thiết kia, bây giờ nghĩ lại còn thấy rùng mình, thế mà vẫn bị Phụ Thần tiếp tục trừng phạt. Chẳng lẽ bây giờ trong mắt Phụ Thần chỉ thấy một mình tên nhân loại kia sao?
Vì hai tên Lộ Tây Phỉ và Y Tư Mai đã từng có xích mích với Tiêu Nhiên, nên bây giờ vạn phần lo lắng.
Bây giờ bọn hắn đã hoàn toàn bỏ qua chuyện tìm cách làm khó Tiêu Nhiên, mà chỉ nghĩ cách làm thế nào để không bị Tiêu Nhiên làm khó. Nếu giống như Pha Lai Á, bị cả Tiêu Nhiên lẫn Phụ Thần phạt nặng, tương lai của bọn hắn nhất định vô cùng thê thảm, hu hu hu…
Kết quả là, ba tên đầu sỏ quậy phá của Vân Chi Bỉ, một tên bị giam lại, hai tên còn lại thì ngoan ngoãn hẳn ra. Điều này khiến Phụ Thần Thiên Triệt cảm thấy vô cùng khó hiểu: Hử, tại sao dạo gần đây cứ cảm thấy thiếu thiếu cái gì vậy ta?
Phụ Thần thoải mái thì tốc độ hoàn thành công việc tu bổ, hoàn thiện thế giới cũng nhanh hơn. Vì thế, khi Phụ Thần nhàm chán liền đánh bạo đi tìm Tiêu Nhiên. Nha đầu này dù sao cũng do hắn trăm đắng nghìn cay thuê tới đây làm, bây giờ đã qua ba tuần rồi vẫn không thấy kết quả gì, thật không nể mặt ông chủ đây tí nào.
Phụ Thần khí phách hiên ngang bước vào thần điện của Tiêu Nhiên. Ánh mắt của hắn nhất thời bị một đống lá cây trước mặt Tiêu Nhiên hấp dẫn. Trên những chiếc lá cây thật to lấp lánh ánh sao. Lúc này Tiêu Nhiên đang cầm bút thuỷ tinh trong suốt viết viết vẽ vẽ lên một phiến lá mới, hoàn toàn không để ý đến bạn nhỏ Thiên Triệt không mời mà đến.
Nhìn bộ dáng tập trung tinh thần của Tiêu Nhiên, Thiên Triệt cũng không đến nỗi không biết xấu hổ mà tiến lên quấy rầy. Dù sao, sau khi ở chung với Tiêu Nhiên một thời gian ngắn, Thiên Triệt đã hoàn toàn ý thức được hậu quả của việc quấy rầy nàng trong tình huống như thế này: chắc chắn sẽ bị Tiêu Nhiên nổi điên lên mà K (kill) đến phải la hét.
Thiên Triệt buồn chán, mang theo chút ngạc nhiên, cầm một mảnh lá cây lên xem. May mắn là trước khi Thiên Triệt bắt cóc Tiêu Nhiên cũng tiện tay học một chút tiếng Trung, nên bây giờ hắn mới có thể dễ dàng đọc được chữ viết trên lá cây: “Lộ Tây Phỉ: được nuông chiều đến kiêu ngạo, phúc hắc, âm hiểm, độc ác, tính toán chi li, còn bị thêm chứng hoang tưởng bị trêu ghẹo… Cần dạy dỗ ngay lập tức, có thể cân nhắc sử dụng đến roi, nến và vân vân, nếu không hiệu quả thì dùng Bạo Vũ Lê Hoa Châm!”
Thiên Triệt nhất thời 囧! Lộ Tây Phỉ, xui xẻo cho đứa trẻ này rồi, đã bảo ngươi không nên đắc tội với người không nên đắc tội mà ngươi không nghe. Bây giờ hay rồi, bị người ta nhớ thương rồi. Chậc chậc, ặc, … Bạo Vũ Lê Hoa Châm? Chỉ nghe cái tên không cũng khiến hoa cúc căng thẳng rồi, nếu thật sự trúng phải một lần…
Đáy lòng Thiên Triệt lặng lẽ mặc niệm cho Lộ Tây Phỉ một phen. Hắn lại tò mò nhặt phiến lá kế bên lên xem: “Y Tư Mai… một tên cơ bắp, táo bạo, đầu óc ngắn, tự cho là đúng, cuồng vọng tự đại,… cũng cần phải dạy dỗ ngay, đối phó với loại nhóc con xấu xa này, cần hành hạ thật đau đớn ** và tinh thần…!”
Thiên Triệt lại tiếp tục 囧 , hắn cảm thấy, khoảng cách bây giờ của hai đứa nhỏ xui xẻo này vàPha Lai Á đã không còn xa… Nhớ lại tiếng thét thảm thiết mãnh liệt của Pha Lai Á gọi hắn lúc đầu, hắn đều nghe nhất thanh nhị sở [rõ ràng].
Hành động vừa cầm vừa đọc này của Thiên Triệt cuối cùng đã thu hút sự chú ý của Tiêu Nhiên. Nàng ngẩng đầu lên từ trong đống lá cây, sau khi thu dọn gọn gàng lại, tiện tay rút luôn hai phiến lá trong tay Thiên Triệt về, mới chậm rãi hỏi: “Thiên Triệt, hôm nay đến tìm ta, có chuyện gì không?”
Câu hỏi của Tiêu Nhiên không có gì lạ, dù sao Thiên Triệt cũng là Phụ Thần Sáng Thế, chuyện tạp nham phải làm chắc chắn là rất nhiều. Thậm chí, những lần Tiêu Nhiên nổi giận đùng đùng, lao đến tìm hắn “trao đổi” thì mười lần hết chín lần đều không tìm được hắn. Tóm lại, Phụ Thần Sáng Thế vẫn luôn rất bận rộn. Bởi vậy, khi Tiêu Nhiên thấy Thiên Triệt đến thăm thì tương đối khó hiểu.
Trong lòng Tiêu Nhiên luôn nghĩ, lúc này Thiên Triệt chắc đang thận trọng trốn trong thần điện của hắn mới đúng, vậy mà hiện tại Thiên Triệt lại đột nhiên xuất hiện…
Tiêu Nhiên không giật mình: chẳng lẽ cái gọi là “ác niệm” đến từ bên ngoài kia, ngày càng trở nên nghiêm trọng? Ối… Sao nàng lại có dự cảm không tốt…
Thấy sắc mặt Tiêu Nhiên đột nhiên nghiêm túc hẳn lên, Thiên Triệt nhất thời ngượng ngùng: “Thật ra, ta tới tìm ngươi cũng không có chuyện gì. Chỉ là rất lâu rồi không thấy ngươi lên lớp, cho nên mới đến hỏi thăm thôi.”
Tiêu Nhiên: “…”
Ta kháo, ngươi mang một bộ mặt thật nghiêm túc đến đây, ta còn tưởng có chuyện quan trọng gì. Nói nửa ngày hoá ra lại là chuyện này? Thiên Triệt, đại gia ngươi, mau trả phí tổn thương tinh thần cho ta!!! Tiêu Nhiên gào thét trong lòng.
Chẳng qua, nghe Thiên Triệt nhắc đến công việc yêu thjk nhất ccuar mình, một chút oán niệm trong lòng Tiêu Nhiên nhanh chóng biến mất. Nàng tức giận nói: “Đợi đến lúc có thể lên lớp thì ta sẽ tự nhiên lên lớp, ngươi không thấy bây giờ ta còn đang chuẩn bị sao? Ta đang bận rộn rất nhiều việc. Nếu ngươi rảnh rỗi không có việc gì làm, thì dạy dỗ đám nhóc trong nhà ngươi cho thật tốt đi, ít nhất… để chúng nó biết trêu ghẹo thần linh không phải là chuyện có thể tùy tiện nói năng lung tung được, biết không hả?”
Thiên Triệt bị Tiêu Nhiên mắng, nhất thời có phần nao núng lui về sau hai bước. Phụ Thần Sáng Thế đại nhân lặng lẽ khóc trong lòng: Hu hu hu, Tiêu Nhiên thật sự hung dữ, quá hung dữ… Hắn cảm thấy áp lực nặng như núi nha!
Nhưng mà nhắc tới chuyện trêu ghẹo này, Thiên Triệt cũng không khỏi lại tiếp tục 囧 ! Hắn cũng rất sầu não mà. Trước đây hắn chỉ thuận miệng nói vài câu, ai biết đám tiểu tử kia lại khắc sâu mấy câu này trong lòng. Hắn cũng rất vô tội mà…
Đương nhiên ánh mắt oan ức của Phụ Thần đại nhân đã bị Tiêu Nhiên của chúng ta hoa hoa lệ lệ vứt sang một bên.
Oan ức không thành, Thiên Triệt nhanh chóng nói sang chuyện khác. Nếu không, để cho Tiêu Nhiên nổi giận đùng đùng lên, cùng hắn “trao đổi” cặn kẽ một phen, tình cảnh đó không thể dùng bốn chữ “lệ rơi đầy mặt” mà hình dung nữa rồi.
Thiên Triệt nhìn trái nhìn phải vài lần, tầm mắt nhất thời tập trung trên đống lá cây của Tiêu Nhiên. Ha ha! Muốn nói sang chuyện gì chuyện đó liền xuất hiện. Thiên Triệt bày ra vẻ mặt tò mò: “Nói mới nhớ, Tiêu Nhiên, ta có điều không hiểu… Ngươi viết những cái này để làm gì?”
“Chẳng lẽ ngươi không đoán ra sao? Đó là ta phân tích tính cách của đám nhóc kia. Binh pháp nói biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Nếu không nhìn thấu đám nhóc này, làm sao có thể dạy chúng ngoan ngoãn hơn được.” Tiêu Nhiên đem đám lá cây tán loạn trong tay bó lại, nghiêm túc nói.
Thiên Triệt: “…”
Cũng không thể trách bọn họ có sắc mặt khó coi, cứ đà này thì tình hình hiện tại của bọn họ rõ ràng không ổn chút nào.
Phụ Thần bây giờ không những ủng hộ Tiêu Nhiên, mà còn bao che rất rõ ràng. So với Tiêu Nhiên, cả tiểu thần cũng phải đứng sang một bên.
Nhìn Pha Lai Á đi, rõ ràng đã bị Tiêu Nhiên trừng phạt nghiêm khắc rồi, tiếng thét thảm thiết kia, bây giờ nghĩ lại còn thấy rùng mình, thế mà vẫn bị Phụ Thần tiếp tục trừng phạt. Chẳng lẽ bây giờ trong mắt Phụ Thần chỉ thấy một mình tên nhân loại kia sao?
Vì hai tên Lộ Tây Phỉ và Y Tư Mai đã từng có xích mích với Tiêu Nhiên, nên bây giờ vạn phần lo lắng.
Bây giờ bọn hắn đã hoàn toàn bỏ qua chuyện tìm cách làm khó Tiêu Nhiên, mà chỉ nghĩ cách làm thế nào để không bị Tiêu Nhiên làm khó. Nếu giống như Pha Lai Á, bị cả Tiêu Nhiên lẫn Phụ Thần phạt nặng, tương lai của bọn hắn nhất định vô cùng thê thảm, hu hu hu…
Kết quả là, ba tên đầu sỏ quậy phá của Vân Chi Bỉ, một tên bị giam lại, hai tên còn lại thì ngoan ngoãn hẳn ra. Điều này khiến Phụ Thần Thiên Triệt cảm thấy vô cùng khó hiểu: Hử, tại sao dạo gần đây cứ cảm thấy thiếu thiếu cái gì vậy ta?
Phụ Thần thoải mái thì tốc độ hoàn thành công việc tu bổ, hoàn thiện thế giới cũng nhanh hơn. Vì thế, khi Phụ Thần nhàm chán liền đánh bạo đi tìm Tiêu Nhiên. Nha đầu này dù sao cũng do hắn trăm đắng nghìn cay thuê tới đây làm, bây giờ đã qua ba tuần rồi vẫn không thấy kết quả gì, thật không nể mặt ông chủ đây tí nào.
Phụ Thần khí phách hiên ngang bước vào thần điện của Tiêu Nhiên. Ánh mắt của hắn nhất thời bị một đống lá cây trước mặt Tiêu Nhiên hấp dẫn. Trên những chiếc lá cây thật to lấp lánh ánh sao. Lúc này Tiêu Nhiên đang cầm bút thuỷ tinh trong suốt viết viết vẽ vẽ lên một phiến lá mới, hoàn toàn không để ý đến bạn nhỏ Thiên Triệt không mời mà đến.
Nhìn bộ dáng tập trung tinh thần của Tiêu Nhiên, Thiên Triệt cũng không đến nỗi không biết xấu hổ mà tiến lên quấy rầy. Dù sao, sau khi ở chung với Tiêu Nhiên một thời gian ngắn, Thiên Triệt đã hoàn toàn ý thức được hậu quả của việc quấy rầy nàng trong tình huống như thế này: chắc chắn sẽ bị Tiêu Nhiên nổi điên lên mà K (kill) đến phải la hét.
Thiên Triệt buồn chán, mang theo chút ngạc nhiên, cầm một mảnh lá cây lên xem. May mắn là trước khi Thiên Triệt bắt cóc Tiêu Nhiên cũng tiện tay học một chút tiếng Trung, nên bây giờ hắn mới có thể dễ dàng đọc được chữ viết trên lá cây: “Lộ Tây Phỉ: được nuông chiều đến kiêu ngạo, phúc hắc, âm hiểm, độc ác, tính toán chi li, còn bị thêm chứng hoang tưởng bị trêu ghẹo… Cần dạy dỗ ngay lập tức, có thể cân nhắc sử dụng đến roi, nến và vân vân, nếu không hiệu quả thì dùng Bạo Vũ Lê Hoa Châm!”
Thiên Triệt nhất thời 囧! Lộ Tây Phỉ, xui xẻo cho đứa trẻ này rồi, đã bảo ngươi không nên đắc tội với người không nên đắc tội mà ngươi không nghe. Bây giờ hay rồi, bị người ta nhớ thương rồi. Chậc chậc, ặc, … Bạo Vũ Lê Hoa Châm? Chỉ nghe cái tên không cũng khiến hoa cúc căng thẳng rồi, nếu thật sự trúng phải một lần…
Đáy lòng Thiên Triệt lặng lẽ mặc niệm cho Lộ Tây Phỉ một phen. Hắn lại tò mò nhặt phiến lá kế bên lên xem: “Y Tư Mai… một tên cơ bắp, táo bạo, đầu óc ngắn, tự cho là đúng, cuồng vọng tự đại,… cũng cần phải dạy dỗ ngay, đối phó với loại nhóc con xấu xa này, cần hành hạ thật đau đớn ** và tinh thần…!”
Thiên Triệt lại tiếp tục 囧 , hắn cảm thấy, khoảng cách bây giờ của hai đứa nhỏ xui xẻo này vàPha Lai Á đã không còn xa… Nhớ lại tiếng thét thảm thiết mãnh liệt của Pha Lai Á gọi hắn lúc đầu, hắn đều nghe nhất thanh nhị sở [rõ ràng].
Hành động vừa cầm vừa đọc này của Thiên Triệt cuối cùng đã thu hút sự chú ý của Tiêu Nhiên. Nàng ngẩng đầu lên từ trong đống lá cây, sau khi thu dọn gọn gàng lại, tiện tay rút luôn hai phiến lá trong tay Thiên Triệt về, mới chậm rãi hỏi: “Thiên Triệt, hôm nay đến tìm ta, có chuyện gì không?”
Câu hỏi của Tiêu Nhiên không có gì lạ, dù sao Thiên Triệt cũng là Phụ Thần Sáng Thế, chuyện tạp nham phải làm chắc chắn là rất nhiều. Thậm chí, những lần Tiêu Nhiên nổi giận đùng đùng, lao đến tìm hắn “trao đổi” thì mười lần hết chín lần đều không tìm được hắn. Tóm lại, Phụ Thần Sáng Thế vẫn luôn rất bận rộn. Bởi vậy, khi Tiêu Nhiên thấy Thiên Triệt đến thăm thì tương đối khó hiểu.
Trong lòng Tiêu Nhiên luôn nghĩ, lúc này Thiên Triệt chắc đang thận trọng trốn trong thần điện của hắn mới đúng, vậy mà hiện tại Thiên Triệt lại đột nhiên xuất hiện…
Tiêu Nhiên không giật mình: chẳng lẽ cái gọi là “ác niệm” đến từ bên ngoài kia, ngày càng trở nên nghiêm trọng? Ối… Sao nàng lại có dự cảm không tốt…
Thấy sắc mặt Tiêu Nhiên đột nhiên nghiêm túc hẳn lên, Thiên Triệt nhất thời ngượng ngùng: “Thật ra, ta tới tìm ngươi cũng không có chuyện gì. Chỉ là rất lâu rồi không thấy ngươi lên lớp, cho nên mới đến hỏi thăm thôi.”
Tiêu Nhiên: “…”
Ta kháo, ngươi mang một bộ mặt thật nghiêm túc đến đây, ta còn tưởng có chuyện quan trọng gì. Nói nửa ngày hoá ra lại là chuyện này? Thiên Triệt, đại gia ngươi, mau trả phí tổn thương tinh thần cho ta!!! Tiêu Nhiên gào thét trong lòng.
Chẳng qua, nghe Thiên Triệt nhắc đến công việc yêu thjk nhất ccuar mình, một chút oán niệm trong lòng Tiêu Nhiên nhanh chóng biến mất. Nàng tức giận nói: “Đợi đến lúc có thể lên lớp thì ta sẽ tự nhiên lên lớp, ngươi không thấy bây giờ ta còn đang chuẩn bị sao? Ta đang bận rộn rất nhiều việc. Nếu ngươi rảnh rỗi không có việc gì làm, thì dạy dỗ đám nhóc trong nhà ngươi cho thật tốt đi, ít nhất… để chúng nó biết trêu ghẹo thần linh không phải là chuyện có thể tùy tiện nói năng lung tung được, biết không hả?”
Thiên Triệt bị Tiêu Nhiên mắng, nhất thời có phần nao núng lui về sau hai bước. Phụ Thần Sáng Thế đại nhân lặng lẽ khóc trong lòng: Hu hu hu, Tiêu Nhiên thật sự hung dữ, quá hung dữ… Hắn cảm thấy áp lực nặng như núi nha!
Nhưng mà nhắc tới chuyện trêu ghẹo này, Thiên Triệt cũng không khỏi lại tiếp tục 囧 ! Hắn cũng rất sầu não mà. Trước đây hắn chỉ thuận miệng nói vài câu, ai biết đám tiểu tử kia lại khắc sâu mấy câu này trong lòng. Hắn cũng rất vô tội mà…
Đương nhiên ánh mắt oan ức của Phụ Thần đại nhân đã bị Tiêu Nhiên của chúng ta hoa hoa lệ lệ vứt sang một bên.
Oan ức không thành, Thiên Triệt nhanh chóng nói sang chuyện khác. Nếu không, để cho Tiêu Nhiên nổi giận đùng đùng lên, cùng hắn “trao đổi” cặn kẽ một phen, tình cảnh đó không thể dùng bốn chữ “lệ rơi đầy mặt” mà hình dung nữa rồi.
Thiên Triệt nhìn trái nhìn phải vài lần, tầm mắt nhất thời tập trung trên đống lá cây của Tiêu Nhiên. Ha ha! Muốn nói sang chuyện gì chuyện đó liền xuất hiện. Thiên Triệt bày ra vẻ mặt tò mò: “Nói mới nhớ, Tiêu Nhiên, ta có điều không hiểu… Ngươi viết những cái này để làm gì?”
“Chẳng lẽ ngươi không đoán ra sao? Đó là ta phân tích tính cách của đám nhóc kia. Binh pháp nói biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Nếu không nhìn thấu đám nhóc này, làm sao có thể dạy chúng ngoan ngoãn hơn được.” Tiêu Nhiên đem đám lá cây tán loạn trong tay bó lại, nghiêm túc nói.
Thiên Triệt: “…”
/24
|