Thụy vương phi và Trần trắc phi tâm sự hồi lâu rồi Trần trắc phi cáo lui, chỉ còn lại hai người Thụy vương và Thụy vương phi, Thụy vương cho mọi người lui ra mới kể lại những lời Thành đế nói cho Thụy vương phi nghe, “Nàng nghĩ hoàng huynh có ý gì?”
“Cho dù hoàng huynh có ý gì cũng kệ cứ nghe theo là được.” Thụy vương phi hòa nhã nói, “Lúc hồi âm ta sẽ hỏi Cẩm nha đầu thêm chuyện biên thành và Vĩnh Ninh Bá, việc này Vương gia không cần ra mặt.”
“Vương phi nói phải.” Thụy vương mở miệng, “Nhưng mà Cẩm nha đầu cũng thật là, sao có thể đòi đồ trực tiếp vậy chứ.”
Thụy vương phi không xem thư Trầm Cẩm viết cho Trầm Kỳ nên không hiểu ý, Thụy vương liền kể sơ nội dung, đột nhiên Thụy vương phi đỏ mắt, yên lặng rơi lệ, Thụy vương kinh hãi hỏi, “Vương phi làm sao thế?”
“Vương gia bất công quá, các nàng là chị em ruột, muốn cái gì thì cứ hỏi thẳng sao lại phải giả vờ giả vịt như người ngoài? Ta không biết Nhị nha đầu sẽ nghĩ thế nào chứ Kỳ Nhi chắc chắn thích.” Thụy vương phi lấy khăn tay xoa nước mắt ở khóe mắt, “Hơn nữa Vương gia chú ý thử Cẩm nha đầu xin cái gì, toàn là nhu yếu phẩm, nếu không phải biên thành quá nghèo khổ sao nó có thể mở miệng xin chứ?”
Thụy vương nghe Thụy vương phi khóc kể trong lòng hơi áy náy nói, “Đúng là ta suy nghĩ không chu đáo.”
“Vương gia, lúc trước Man tộc vây thành, thư cầu cứu của Cẩm nha đầu chữ chữ đều nhiễm máu nhưng hôm nay…ngươi xem nó có oán giận hay khóc kể câu nào không?” Thụy vương phi tiếp tục, “Không từ mà biệt, phu quân Nhị nha đầu chỉ nạp một tiểu thiếp mà nó đã về nhà khóc nháo bảo Vương gia làm chủ, còn Cẩm nha đầu thì sao? Có gây phiền toái cho Vương gia không? Lúc Cẩm nha đầu ở trong phủ thích ăn thích uống, món nào không tinh tế sẽ không ăn, nay chỉ xin mấy món…” Như không nói tiếp được nữa, tựa vào bàn khóc nức nở.
Lòng Thụy vương chua xót, ngẫm lại Trầm Cẩm ở biên thành có thể nói là cửu tử nhất sinh, bị Man tộc vây khốn lâu thế lại ăn không ít đau khổ nhưng không nói một câu, ngược lại chuẩn bị quà cáp cho bọn họ, nhất thời lòng tràn đầy yêu thương, cũng hiểu Trầm Tử ầm ĩ quá mức, bản nhân Thụy vương do Hứa trắc phi cầu mãi nên mềm lòng muốn dạy dỗ con rễ thứ hai bây giờ lại quyết tâm, “Đừng khóc, chuẩn bị thêm nhiều thứ nữa gửi cho Cẩm nha đầu, trong cung vừa thưởng không ít gấm vóc cũng đưa nhiều nhiều cho nó, Cẩm nha đầu một mình ở biên thành sợ là không có ai hiểu chuyện bên cạnh.”
Thụy vương phi biết có khi tốt quá hoá cùi bắp, nghe khuyên xong không khóc tiếp, gọi người bưng nước đến trang điểm lại, lần này không đánh phấn chỉ rửa mặt rồi đi ra nói, “Vừa rồi ta…chỉ nghĩ tới chuyện Cẩm nha đầu ở bên kia ăn không đủ no mặc không đủ ấm lòng lại đau, hận không thể thay nó chịu khổ.”
“Ta hiểu mà.” Thụy vương an ủi.
Thụy vương phi nói, “Sợ rằng ở đó gian nan, không bằng chuẩn bị thêm nhiều dược liệu cho Cẩm nha đầu, còn có tiền bạc, bên người nó không có ai thân cận khó tránh khỏi phải thưởng hạ nhân nhiều.”
“Được.” Lúc này Thụy vương nghe cái gì cũng ừ.
Thụy vương phi chậm rãi tiếp lời, “Không phải xưa giờ Vương gia luôn càu nhàu chuyện thiếu một thanh bảo đao à? Không ngờ chỉ nói đùa một câu mà Cẩm nha đầu lại ghi tạc trong lòng, ta coi thư nói đây là bội đao của thủ lĩnh Man tộc, Cẩm nha đầu lại không đưa thứ tốt nhất hiến cho Thánh Thượng, trộm giữ lại cho Vương gia…không biết Thánh Thượng có trách tội không nữa.”
Thụy vương nghe Thụy vương phi nói thế nở nụ cười, “Yên tâm đi, hoàng huynh không có nhỏ mọn thế đâu.”
Thụy vương phi ánh mắt lóe lóe không đáp lời, chỉ mỉm cười dịu dàng.
Chờ Thụy vương đi Thúy Hỉ mới đổi chén trà táo đỏ nóng khác cho Thụy vương phi, Thụy vương phi bưng uống mấy ngụm buông chén, dẫn Thúy Hỉ vào nội thất, “Tìm thùng gỗ đàn của ta ra đây.”
Thúy Hỉ vâng dạ, lấy thùng gỗ Thụy vương phi yêu cầu, Thụy vương phi mở ra nhìn thoáng qua, bên trong đầy ngân phiếu, híp mắt nói, “Đến lúc đó giấu thùng này trong gạo tẻ đưa cho Cẩm nha đầu.”
“Vương phi…” Thúy Hỉ kinh ngạc nhìn Thụy vương phi, đây là toàn bộ tích lũy của Thụy vương phi, chừng năm mươi vạn lượng.
Thụy vương phi không nói gì, chỉ sợ Thụy vương không rõ của cải trong phủ bằng Thụy vương phi, hơn nữa tiền này không phải cho Trầm Cẩm, chỉ có kẻ ngốc như Thụy vương mới nghĩ Thành đế độ lượng, nhớ đến đứa con lớn, Thụy vương phi nhắm mắt, nói, “Cứ làm theo lời ta.”
“Dạ.” Thúy Hỉ không dám nói tiếp.
Thúy Hỉ thu dọn danh mục quà tặng cho Thụy vương phi nói, “Sợ là Hứa trắc phi sẽ náo loạn.”
Thụy vương phi cười khẽ, “Con bé Cẩm nha đầu này.” Tặng lễ chỉ tặng cho Thụy vương, Thụy vương phi với Trần trắc phi, nhưng trong lễ cho Thụy vương phi đại bộ phận cho ba đứa con bà, đúng là yêu hận rõ ràng, một chút tiện nghi cũng không chịu cho bọn Hứa trắc phi, nhưng mà Thụy vương phi lại không thấy Trầm Cẩm keo kiệt, ngược lại trong lòng càng yên tâm, nếu không cũng sẽ không đưa chừng đó tiền cho Trầm Cẩm dưới danh nghĩa nàng, “Mà cũng khổ cho đứa nhỏ này, bảo người chép một bảng danh mục quà tặng đưa cho Kỳ Nhi, tự nhiên nó sẽ hiểu.”
Trầm Cẩm người trong lòng Thụy vương phi nghĩ đang chịu khổ, chỉ thích ăn món rau nhẹ lúc này đang ăn lẩu, thịt dê non trong nồi nước xoay vòng vòng, cho dù không cần khuấy cũng thơm ngào ngạt, bên cạnh là hạt tiêu trong phủ chuẩn bị riêng cho nàng.
Thời gian này Sở Tu Viễn bận chuyện ở ngoài nên đen hơn trước, một đũa thịt lớn bỏ vào nồi, chờ chín liền cắm cúi ăn, đói muốn ngất tới nơi, Sở Tu Minh vẫn tư thái tao nhã nhưng chiếc đũa của hắn như đao, vừa nhanh vừa chuẩn, thịt vừa chín đã bị hắn gắp.
Trầm Cẩm ăn đến hai má đỏ phừng phừng, mũi ra mồ hôi, nàng không chỉ thích ăn thịt dê mà còn thích ăn đậu hủ, vừa mềm vừa ngọt hơi dính chút hạt tiêu, ăn ngon muốn chết.
Ăn lẩu xong lại phải rửa mặt chải đầu, sau khi ăn no Trầm Cẩm ngồi trên ghế, hai tay bưng chén trà sơn tra nói, “Mấy món này ngon quá đi mất.”
“Không phải kinh thành nhiều món ngon hơn à?” Sở Tu Viễn ăn no tới nổi bụng tròn xoe hỏi.
Trầm Cẩm cảm thán, “Đúng thế nhưng không ăn được, mỗi bữa đều theo phân lệ, chỉ được ăn mấy món, muốn ăn món mới phải tự đưa tiền, không giống ở đây muốn ăn cái gì chỉ cần nói một câu.” Đây chính là cảm giác làm đương gia, quả thực không thể tốt hơn!
“Đáng thương quá.” Sở Tu Viễn cảm thán, “Tẩu tử còn muốn ăn gì cứ bảo phòng bếp làm, dù trong phủ không có cũng cứ nói cho đại ca, cái gì cũng có thể tìm cho tẩu.”
Trầm Cẩm nhìn Sở Tu Minh, ánh mắt chờ mong, “Khi xưa ta có nghe Đại tỷ kể, bọn họ ở trong cung được ăn thịt hươu nướng, thịt hươu cắt thành miếng lớn nướng than chín, còn thoa mật hoa quế…”
“Chờ mùa đông năm nay đã.” Sở Tu Minh nói.
Trầm Cẩm thỏa mãn, cười nói, “Phu quân chàng tốt nhất!”
“Thời gian này nàng ngoan ngoãn ở trong phủ.” Sở Tu Minh nói.
Trầm Cẩm gật đầu, “Vâng.”
Ngày mai Sở Tu Viễn sẽ theo huynh trưởng xuất môn một thời gian, thấy anh trai và chị dâu nói chuyện liền đứng lên nói, “Đệ về trước đây.”
Sở Tu Minh gật đầu, Sở Tu Viễn chào Trầm Cẩm rồi ra về, Sở Tu Minh đứng dậy nói, “Đi dạo lát đi.”
“Dạ.” Trầm Cẩm đứng lên, nhìn tay Sở Tu Minh rồi đưa tay nàng qua bỏ vào tay hắn, Sở Tu Minh dẫn Trầm Cẩm ra ngoài, Triệu ma ma và An Bình không đi theo.
“Ta để Tiểu Bất Điểm lại cho nàng.” Sở Tu Minh lên tiếng trước.
Trầm Cẩm thực nhu thuận nói, “Ừ, mỗi ngày ta sẽ chơi với Tiểu Bất Điểm và bọn thỏ con là được rồi, phu quân yên tâm ta sẽ không đi lung tung.”
Sở Tu Minh gật đầu, “Công tượng được an bài hết rồi, thời gian tới bọn họ sẽ vào phủ, nàng đừng sang đây, ta sẽ dặn bọn họ không được tới gần sân của nàng.”
“Dạ.” Trầm Cẩm vâng dạ lại không hỏi khi nào sẽ tu sửa sân của nàng, muốn thừa dịp huynh đệ Sở Tu Minh không ở nhà dọn dẹp lại.
Trời chưa sáng Sở Tu Minh đã đi, lúc Trầm Cẩm tỉnh lại bọn họ đã đi xa lắm rồi, Trầm Cẩm ăn sáng xong mới chơi với tụi Tiểu Bất Điểm, sau đó hỏi, “Ma ma, bà nói xem phu quân có thể gặp nguy hiểm gì không?”
“Không đâu.” Triệu ma ma cười an ủi, “Phu nhân yên tâm đi.”
Trầm Cẩm gật đầu, tròng mắt đảo qua đảo lại, “Vậy phu quân có dặn dò gì không?”
“Phu nhân hỏi cái gì?” Triệu ma ma nghi hoặc hỏi.
Trầm Cẩm cười nói, “Ví dụ như không cho ta ra ngoài chơi chẳng hạn?”
Triệu ma ma cười đáp, “Không có, tướng quân bảo tất cả mọi người trong phủ nghe lời phu nhân.”
Trầm Cẩm thấy mỹ mãn, hỏi xong không nói gì nữa, ngày đầu tiên Sở Tu Minh đi nàng ngoan ngoãn ở trong phủ chơi với thỏ rồi chơi với Tiểu Bất Điểm, ngủ trưa tỉnh lại hỏi Triệu ma ma số đo của Sở Tu Minh với Sở Tu Viễn, chọn vải chuẩn bị làm quần áo cho bọn họ.
Hôm sau vẫn như cũ, sáng sớm ngày thứ ba Trầm Cẩm dậy sớm thay quần áo mang theo An Bình ra ngoài, rất nhiều người biên thành nhận ra Trầm Cẩm, thấy Trầm Cẩm dẫn An Bình ra đều chào hỏi, còn tặng cho Trầm Cẩm ít đồ ăn ở nhà.
Sở Tu Minh và Sở Tu Viễn không có nhà, Trầm Cẩm là lão đại, triệt để quên lời hứa với Sở Tu Minh, ngày ngày dẫn An Bình đi chơi khắp nơi.
Gần đây chẳng biết Triệu ma ma đang làm gì, chỉ dặn dò An Bình mấy câu rồi không xen vào nữa.
Thật ra Trầm Cẩm nhận thấy mọi người trong phủ từ sau khi Sở Tu Minh đi đều kỳ kỳ quái quái, ngày nào cũng bề bộn nhiều việc nhưng không ai nói cho Trầm Cẩm, Trầm Cẩm cũng không hỏi bởi mọi người ai cũng vui vẻ không lo lắng.
Điều khiến Trầm Cẩm vui vẻ nhất là sau khi tới biên thành nàng cao lớn thêm rất nhiều, mấy ngày trước Triệu ma ma giúp Trầm Cẩm thay quần áo phát hiện nên đi tìm quần áo ở kinh thành của Trầm Cẩm, váy nào cũng ngắn đi.
Không chỉ cơ thể cao lên, ngay cả áo cũ vốn vừa người hiện tại mặc bó sát, quần áo thô đều là quần áo mới, Trầm Cẩm đã bảo người cất quần áo đem theo từ kinh thành lúc mới đến, mặc toàn quần áo mới làm theo kiểu ở biên thành, quần áo ở biên thành vốn rộng thùng thình nên không phát hiện ra, chuyện này khiến Trầm Cẩm vui sướng vô cùng.
Huynh đệ Sở Tu Minh và Sở Tu Viễn ra ngoài không có bao nhiêu người biết, chờ tới lúc Trầm Cẩm chơi đủ cảm thấy nhớ Sở Tu Minh thì bọn họ đã ra ngoài gần một tháng, đi đâu làm gì không ai biết, chỉ sợ chỉ có quản gia và Triệu ma ma biết.
“Cho dù hoàng huynh có ý gì cũng kệ cứ nghe theo là được.” Thụy vương phi hòa nhã nói, “Lúc hồi âm ta sẽ hỏi Cẩm nha đầu thêm chuyện biên thành và Vĩnh Ninh Bá, việc này Vương gia không cần ra mặt.”
“Vương phi nói phải.” Thụy vương mở miệng, “Nhưng mà Cẩm nha đầu cũng thật là, sao có thể đòi đồ trực tiếp vậy chứ.”
Thụy vương phi không xem thư Trầm Cẩm viết cho Trầm Kỳ nên không hiểu ý, Thụy vương liền kể sơ nội dung, đột nhiên Thụy vương phi đỏ mắt, yên lặng rơi lệ, Thụy vương kinh hãi hỏi, “Vương phi làm sao thế?”
“Vương gia bất công quá, các nàng là chị em ruột, muốn cái gì thì cứ hỏi thẳng sao lại phải giả vờ giả vịt như người ngoài? Ta không biết Nhị nha đầu sẽ nghĩ thế nào chứ Kỳ Nhi chắc chắn thích.” Thụy vương phi lấy khăn tay xoa nước mắt ở khóe mắt, “Hơn nữa Vương gia chú ý thử Cẩm nha đầu xin cái gì, toàn là nhu yếu phẩm, nếu không phải biên thành quá nghèo khổ sao nó có thể mở miệng xin chứ?”
Thụy vương nghe Thụy vương phi khóc kể trong lòng hơi áy náy nói, “Đúng là ta suy nghĩ không chu đáo.”
“Vương gia, lúc trước Man tộc vây thành, thư cầu cứu của Cẩm nha đầu chữ chữ đều nhiễm máu nhưng hôm nay…ngươi xem nó có oán giận hay khóc kể câu nào không?” Thụy vương phi tiếp tục, “Không từ mà biệt, phu quân Nhị nha đầu chỉ nạp một tiểu thiếp mà nó đã về nhà khóc nháo bảo Vương gia làm chủ, còn Cẩm nha đầu thì sao? Có gây phiền toái cho Vương gia không? Lúc Cẩm nha đầu ở trong phủ thích ăn thích uống, món nào không tinh tế sẽ không ăn, nay chỉ xin mấy món…” Như không nói tiếp được nữa, tựa vào bàn khóc nức nở.
Lòng Thụy vương chua xót, ngẫm lại Trầm Cẩm ở biên thành có thể nói là cửu tử nhất sinh, bị Man tộc vây khốn lâu thế lại ăn không ít đau khổ nhưng không nói một câu, ngược lại chuẩn bị quà cáp cho bọn họ, nhất thời lòng tràn đầy yêu thương, cũng hiểu Trầm Tử ầm ĩ quá mức, bản nhân Thụy vương do Hứa trắc phi cầu mãi nên mềm lòng muốn dạy dỗ con rễ thứ hai bây giờ lại quyết tâm, “Đừng khóc, chuẩn bị thêm nhiều thứ nữa gửi cho Cẩm nha đầu, trong cung vừa thưởng không ít gấm vóc cũng đưa nhiều nhiều cho nó, Cẩm nha đầu một mình ở biên thành sợ là không có ai hiểu chuyện bên cạnh.”
Thụy vương phi biết có khi tốt quá hoá cùi bắp, nghe khuyên xong không khóc tiếp, gọi người bưng nước đến trang điểm lại, lần này không đánh phấn chỉ rửa mặt rồi đi ra nói, “Vừa rồi ta…chỉ nghĩ tới chuyện Cẩm nha đầu ở bên kia ăn không đủ no mặc không đủ ấm lòng lại đau, hận không thể thay nó chịu khổ.”
“Ta hiểu mà.” Thụy vương an ủi.
Thụy vương phi nói, “Sợ rằng ở đó gian nan, không bằng chuẩn bị thêm nhiều dược liệu cho Cẩm nha đầu, còn có tiền bạc, bên người nó không có ai thân cận khó tránh khỏi phải thưởng hạ nhân nhiều.”
“Được.” Lúc này Thụy vương nghe cái gì cũng ừ.
Thụy vương phi chậm rãi tiếp lời, “Không phải xưa giờ Vương gia luôn càu nhàu chuyện thiếu một thanh bảo đao à? Không ngờ chỉ nói đùa một câu mà Cẩm nha đầu lại ghi tạc trong lòng, ta coi thư nói đây là bội đao của thủ lĩnh Man tộc, Cẩm nha đầu lại không đưa thứ tốt nhất hiến cho Thánh Thượng, trộm giữ lại cho Vương gia…không biết Thánh Thượng có trách tội không nữa.”
Thụy vương nghe Thụy vương phi nói thế nở nụ cười, “Yên tâm đi, hoàng huynh không có nhỏ mọn thế đâu.”
Thụy vương phi ánh mắt lóe lóe không đáp lời, chỉ mỉm cười dịu dàng.
Chờ Thụy vương đi Thúy Hỉ mới đổi chén trà táo đỏ nóng khác cho Thụy vương phi, Thụy vương phi bưng uống mấy ngụm buông chén, dẫn Thúy Hỉ vào nội thất, “Tìm thùng gỗ đàn của ta ra đây.”
Thúy Hỉ vâng dạ, lấy thùng gỗ Thụy vương phi yêu cầu, Thụy vương phi mở ra nhìn thoáng qua, bên trong đầy ngân phiếu, híp mắt nói, “Đến lúc đó giấu thùng này trong gạo tẻ đưa cho Cẩm nha đầu.”
“Vương phi…” Thúy Hỉ kinh ngạc nhìn Thụy vương phi, đây là toàn bộ tích lũy của Thụy vương phi, chừng năm mươi vạn lượng.
Thụy vương phi không nói gì, chỉ sợ Thụy vương không rõ của cải trong phủ bằng Thụy vương phi, hơn nữa tiền này không phải cho Trầm Cẩm, chỉ có kẻ ngốc như Thụy vương mới nghĩ Thành đế độ lượng, nhớ đến đứa con lớn, Thụy vương phi nhắm mắt, nói, “Cứ làm theo lời ta.”
“Dạ.” Thúy Hỉ không dám nói tiếp.
Thúy Hỉ thu dọn danh mục quà tặng cho Thụy vương phi nói, “Sợ là Hứa trắc phi sẽ náo loạn.”
Thụy vương phi cười khẽ, “Con bé Cẩm nha đầu này.” Tặng lễ chỉ tặng cho Thụy vương, Thụy vương phi với Trần trắc phi, nhưng trong lễ cho Thụy vương phi đại bộ phận cho ba đứa con bà, đúng là yêu hận rõ ràng, một chút tiện nghi cũng không chịu cho bọn Hứa trắc phi, nhưng mà Thụy vương phi lại không thấy Trầm Cẩm keo kiệt, ngược lại trong lòng càng yên tâm, nếu không cũng sẽ không đưa chừng đó tiền cho Trầm Cẩm dưới danh nghĩa nàng, “Mà cũng khổ cho đứa nhỏ này, bảo người chép một bảng danh mục quà tặng đưa cho Kỳ Nhi, tự nhiên nó sẽ hiểu.”
Trầm Cẩm người trong lòng Thụy vương phi nghĩ đang chịu khổ, chỉ thích ăn món rau nhẹ lúc này đang ăn lẩu, thịt dê non trong nồi nước xoay vòng vòng, cho dù không cần khuấy cũng thơm ngào ngạt, bên cạnh là hạt tiêu trong phủ chuẩn bị riêng cho nàng.
Thời gian này Sở Tu Viễn bận chuyện ở ngoài nên đen hơn trước, một đũa thịt lớn bỏ vào nồi, chờ chín liền cắm cúi ăn, đói muốn ngất tới nơi, Sở Tu Minh vẫn tư thái tao nhã nhưng chiếc đũa của hắn như đao, vừa nhanh vừa chuẩn, thịt vừa chín đã bị hắn gắp.
Trầm Cẩm ăn đến hai má đỏ phừng phừng, mũi ra mồ hôi, nàng không chỉ thích ăn thịt dê mà còn thích ăn đậu hủ, vừa mềm vừa ngọt hơi dính chút hạt tiêu, ăn ngon muốn chết.
Ăn lẩu xong lại phải rửa mặt chải đầu, sau khi ăn no Trầm Cẩm ngồi trên ghế, hai tay bưng chén trà sơn tra nói, “Mấy món này ngon quá đi mất.”
“Không phải kinh thành nhiều món ngon hơn à?” Sở Tu Viễn ăn no tới nổi bụng tròn xoe hỏi.
Trầm Cẩm cảm thán, “Đúng thế nhưng không ăn được, mỗi bữa đều theo phân lệ, chỉ được ăn mấy món, muốn ăn món mới phải tự đưa tiền, không giống ở đây muốn ăn cái gì chỉ cần nói một câu.” Đây chính là cảm giác làm đương gia, quả thực không thể tốt hơn!
“Đáng thương quá.” Sở Tu Viễn cảm thán, “Tẩu tử còn muốn ăn gì cứ bảo phòng bếp làm, dù trong phủ không có cũng cứ nói cho đại ca, cái gì cũng có thể tìm cho tẩu.”
Trầm Cẩm nhìn Sở Tu Minh, ánh mắt chờ mong, “Khi xưa ta có nghe Đại tỷ kể, bọn họ ở trong cung được ăn thịt hươu nướng, thịt hươu cắt thành miếng lớn nướng than chín, còn thoa mật hoa quế…”
“Chờ mùa đông năm nay đã.” Sở Tu Minh nói.
Trầm Cẩm thỏa mãn, cười nói, “Phu quân chàng tốt nhất!”
“Thời gian này nàng ngoan ngoãn ở trong phủ.” Sở Tu Minh nói.
Trầm Cẩm gật đầu, “Vâng.”
Ngày mai Sở Tu Viễn sẽ theo huynh trưởng xuất môn một thời gian, thấy anh trai và chị dâu nói chuyện liền đứng lên nói, “Đệ về trước đây.”
Sở Tu Minh gật đầu, Sở Tu Viễn chào Trầm Cẩm rồi ra về, Sở Tu Minh đứng dậy nói, “Đi dạo lát đi.”
“Dạ.” Trầm Cẩm đứng lên, nhìn tay Sở Tu Minh rồi đưa tay nàng qua bỏ vào tay hắn, Sở Tu Minh dẫn Trầm Cẩm ra ngoài, Triệu ma ma và An Bình không đi theo.
“Ta để Tiểu Bất Điểm lại cho nàng.” Sở Tu Minh lên tiếng trước.
Trầm Cẩm thực nhu thuận nói, “Ừ, mỗi ngày ta sẽ chơi với Tiểu Bất Điểm và bọn thỏ con là được rồi, phu quân yên tâm ta sẽ không đi lung tung.”
Sở Tu Minh gật đầu, “Công tượng được an bài hết rồi, thời gian tới bọn họ sẽ vào phủ, nàng đừng sang đây, ta sẽ dặn bọn họ không được tới gần sân của nàng.”
“Dạ.” Trầm Cẩm vâng dạ lại không hỏi khi nào sẽ tu sửa sân của nàng, muốn thừa dịp huynh đệ Sở Tu Minh không ở nhà dọn dẹp lại.
Trời chưa sáng Sở Tu Minh đã đi, lúc Trầm Cẩm tỉnh lại bọn họ đã đi xa lắm rồi, Trầm Cẩm ăn sáng xong mới chơi với tụi Tiểu Bất Điểm, sau đó hỏi, “Ma ma, bà nói xem phu quân có thể gặp nguy hiểm gì không?”
“Không đâu.” Triệu ma ma cười an ủi, “Phu nhân yên tâm đi.”
Trầm Cẩm gật đầu, tròng mắt đảo qua đảo lại, “Vậy phu quân có dặn dò gì không?”
“Phu nhân hỏi cái gì?” Triệu ma ma nghi hoặc hỏi.
Trầm Cẩm cười nói, “Ví dụ như không cho ta ra ngoài chơi chẳng hạn?”
Triệu ma ma cười đáp, “Không có, tướng quân bảo tất cả mọi người trong phủ nghe lời phu nhân.”
Trầm Cẩm thấy mỹ mãn, hỏi xong không nói gì nữa, ngày đầu tiên Sở Tu Minh đi nàng ngoan ngoãn ở trong phủ chơi với thỏ rồi chơi với Tiểu Bất Điểm, ngủ trưa tỉnh lại hỏi Triệu ma ma số đo của Sở Tu Minh với Sở Tu Viễn, chọn vải chuẩn bị làm quần áo cho bọn họ.
Hôm sau vẫn như cũ, sáng sớm ngày thứ ba Trầm Cẩm dậy sớm thay quần áo mang theo An Bình ra ngoài, rất nhiều người biên thành nhận ra Trầm Cẩm, thấy Trầm Cẩm dẫn An Bình ra đều chào hỏi, còn tặng cho Trầm Cẩm ít đồ ăn ở nhà.
Sở Tu Minh và Sở Tu Viễn không có nhà, Trầm Cẩm là lão đại, triệt để quên lời hứa với Sở Tu Minh, ngày ngày dẫn An Bình đi chơi khắp nơi.
Gần đây chẳng biết Triệu ma ma đang làm gì, chỉ dặn dò An Bình mấy câu rồi không xen vào nữa.
Thật ra Trầm Cẩm nhận thấy mọi người trong phủ từ sau khi Sở Tu Minh đi đều kỳ kỳ quái quái, ngày nào cũng bề bộn nhiều việc nhưng không ai nói cho Trầm Cẩm, Trầm Cẩm cũng không hỏi bởi mọi người ai cũng vui vẻ không lo lắng.
Điều khiến Trầm Cẩm vui vẻ nhất là sau khi tới biên thành nàng cao lớn thêm rất nhiều, mấy ngày trước Triệu ma ma giúp Trầm Cẩm thay quần áo phát hiện nên đi tìm quần áo ở kinh thành của Trầm Cẩm, váy nào cũng ngắn đi.
Không chỉ cơ thể cao lên, ngay cả áo cũ vốn vừa người hiện tại mặc bó sát, quần áo thô đều là quần áo mới, Trầm Cẩm đã bảo người cất quần áo đem theo từ kinh thành lúc mới đến, mặc toàn quần áo mới làm theo kiểu ở biên thành, quần áo ở biên thành vốn rộng thùng thình nên không phát hiện ra, chuyện này khiến Trầm Cẩm vui sướng vô cùng.
Huynh đệ Sở Tu Minh và Sở Tu Viễn ra ngoài không có bao nhiêu người biết, chờ tới lúc Trầm Cẩm chơi đủ cảm thấy nhớ Sở Tu Minh thì bọn họ đã ra ngoài gần một tháng, đi đâu làm gì không ai biết, chỉ sợ chỉ có quản gia và Triệu ma ma biết.
/58
|